Ereri Doi Chut Vun Vat
Khó thở...Khó thở quá...Sao mình lại ở dưới biển thế này? Chuyện gì đã xảy ra?Ai đó... cứu tôi....Eren...***- Binh trưởng!- Binh trưởng!Những tiếng gọi dồn dập cùng lúc ùa vào hai bên tai khiến cả đầu tôi ong lên vì tiếp nhận âm thanh một cách đột ngột.Thật ồn ào.- Khụ... khụ...Cổ họng tôi đau đớn phun ra những ngụm nước biển theo từng động tác lên xuống trên ngực.Quái lạ!Rõ ràng một lúc trước tôi còn đang ở nhà cùng với em, chỉ vừa chợp mắt một chút tôi đã tỉnh dậy trong lòng biển.Chuyện gì đang diễn ra với tôi thế này?Đôi mắt gặp ánh sáng bất ngờ khẽ nheo lại, đầu óc tỉnh táo giúp tôi nhận ra được từng người từng người đứng trước mặt tôi đây. Toàn là những gương mặt quen thuộc, bởi đây đều là những người còn sót lại trong Trinh sát Đoàn.Ánh mắt tôi lia qua từng người một rồi dừng lại ở người con trai có mái tóc đen và đôi mắt to kia.Gương mặt này là thứ tôi không thể nào quên. Gương mặt này dẫu cho có lạc trong hàng vạn con người tôi vẫn dễ dàng tìm ra.Gương mặt của em.Eren, người thương của tôi.Tôi nhanh chóng ngồi dậy song vì sức lực chưa hồi phục nên lập tức đổ rạp qua một bên.- Binh trưởng!Tất cả mọi người đều nháo nhào cả lên, chạy lại đỡ tôi, nhưng trước khi họ kịp làm thế, em đã ôm lấy tôi rồi.Eren luôn nhạy cảm với những gì tôi làm và những điều xảy ra quanh tôi.- Eren, sao chúng ta lại ở biển? Không phải chúng ta đang ở nhà sao?Do sự vụ lúc nãy mà giọng tôi hơi khàn, khi nói sẽ đau nơi cổ họng khiến không thể phát âm như bình thường. Tuy nhiên tôi đảm bảo mình vẫn còn đủ minh mẫn, chí ít tôi vẫn biết mình đang nói gì. Ấy vậy mặt em lại nghệt ra như thể tôi vừa nói một điều phi lý lắm.- Nhà nào cơ ạ? Từ nãy tới giờ chúng ta vẫn đang ở biển mà?- Hể?Lần này tới lượt tôi chẳng hiểu gì cả. Nhíu đôi lông mày lại, nhìn dò xét một lượt, tất cả người đang đứng ở đây đều gật đầu đồng ý với những gì Eren vừa nói. Bằng trực giác lâu năm của mình, tôi có thể tin rằng mọi thứ đều là thật. Nếu vậy, việc ở nhà cùng em mà tôi trải qua trước đó chỉ là sự hư ảo hoặc có khi là một cơn mộng mị.Điều này vô cùng bất thường!Nhằm củng cố cho lập luận của tôi, một con người đã phi ngay tới chỗ tôi đang ngồi.- Levi!!!!!!- Anh không sao, anh không sao chứ? Tôi nghe báo lại là anh rớt xuống biển, sao anh lại bất cẩn thế!- Rồi rồi, tôi vẫn ổn mà Hange.Trấn tĩnh cái con người đang loạn xà ngầu kia rồi kéo sang một bên. Mặc kệ em đang nhìn tôi đầy khó hiểu, tôi ghé sát, nói thật nhỏ chỉ vừa đủ cho Hange nghe thấy.- Nãy tôi đang ở nhà phải không?Vì Hange mới tới, không biết được Eren đã nói gì nên sẽ không chịu sự chi phối từ lời nói của em. Mức độ đáng tin so ra sẽ cao hơn một chút.Trả lời tôi là gương mặt nghệt ra của Hange, y xì Eren lúc nãy.- Nhà gì? Anh bảo nay trời nóng nên cho mọi người ra biển chơi mà? Anh có ổn thật không đấy?Ầu!Ra là mơ thật. Nhưng sao tôi lại cảm thấy giấc mơ đó vô cùng chân thật.- Chắc ngài vẫn còn choáng, để em đưa ngài về phòng ạ!- Ừ, mau đưa anh ấy về phòng nghỉ ngơi đi!Chẳng cho tôi nói lời nào, Eren và Hange đã đồng tâm hiệp lực tống tôi trở lại phòng. Thôi cũng được.Nói vài câu cho mọi người yên tâm, tôi để em dìu mình về phòng ở căn cứ đóng gần biển.Đỡ tôi nằm xuống giường, cởi bỏ bộ đồ ướt, lấy khăn lau khô người rồi thay đồ cho tôi. Mọi thứ tôi để em tự làm, bản thân chỉ ngồi quan sát.Chúng tôi chẳng có gì phải ngại ngùng nữa cả. Những việc như thế này từ lâu đã tồn tại giữa tôi và em, lâu đến mức nó trở thành thói quen. Và thậm chí những việc hơn như thế chúng tôi cũng đã làm rồi.Xong xuôi mọi thứ, em đặt lên môi tôi một nụ hôn. Sự âu yếm chậm rãi lan ra khắp khuôn mặt và kéo xuống nơi cổ tôi. Chậm rãi, từ tốn, nhẹ nhưng in sâu. Kết thúc sự âu yếm là cái ôm đầy trìu mến của em. Bên ngoài, ánh nắng vẫn tỏa sáng rực rỡ cùng với tiếng rì rào của biển khơi. Người em luôn có mùi của nắng và biển, chẳng biết vì sao.- Thế sao tôi lại nằm giữa biển vậy?Trong vòng tay em, tôi cất tiếng hỏi.- Lỗi em. Đáng ra lúc ngài bảo buồn ngủ em nên đưa ngài về phòng. Do em đã để ngài ngủ ở ngoài đó nên ngài mới rơi xuống biển.Vậy là tôi đã ngủ trên bãi biển rồi bằng một cách thần kì nào đó, có thể là tôi mộng du hay đại loại vậy nên tôi tự mình đi ra biển và chìm xuống dưới.Mẹ! Nghe điêu vãi!Thế mà lại là thật mới đau!Tôi vuốt ve mái tóc của em, mái tóc mềm mượt như lông cún, vỗ về em.- Sao em lại tự trách? Là lỗi của tôi, tự tôi gây ra chứ nào phải lỗi em đâu?- Do em bất cẩn nên mới khiến ngài xảy ra chuyện. Nếu e-- Suỵt. Tôi bảo không phải lỗi của em thì đó không phải lỗi của em.Như nhìn ra được sự không hài lòng trong mắt tôi, em vội vàng gật đầu.- Em có thấy dạo này tôi ngủ hơi nhiều không?Thông qua lời kể thì tôi đã ngủ lúc nãy nhưng giờ đây hai mắt tôi đã muốn nhắm lại một lần nữa.- Không nhiều đâu ạ. Dù sao cũng phải chuẩn bị cho trận chiến sắp tới nên ngài cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ ạ.Có lẽ tôi đã được em chiều chuộng quá nhiều.- Em sẽ ở đây, bên cạnh ngài. Tuyệt đối chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra!- Được rồi. Tôi chỉ muốn em ngủ cùng tôi thôi.Mệt mỏi cả một ngày dài khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng sóng ngoài khơi rì rào từng cơn như một khúc ru đưa tôi tới miền mộng mơ.Nhẹ nhàng và êm dịu.***- Ha!Một giấc mơ kì lạ khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê.Cái gì nào là Trinh sát Đoàn, nào Titan... Nghe hư cấu thế không biết.Rèm cửa che kín cửa kính, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, tôi không biết mình đã ngủ bao lâu và cũng không biết đang là ban ngày hay ban đêm. Điều duy nhất tôi biết là tôi đã ngủ rất nhiều.Sở dĩ tôi biết được là vì lúc tôi bước chân xuống giường, một cơn choáng váng đã ập đến buộc tôi phải ngồi xuống. Trạng thái này chỉ xảy ra khi tôi ngủ quá nhiều.Điều này thật lạ. Tôi chưa bao giờ ngủ nhiều đến vậy.Tiếng gõ cửa cắt ngang nỗi thắc mắc của tôi.- Vào đi.Cửa mở, từ ngoài bước vào là một người con trai trong trang phục quân đội chỉnh tề. Người đó tiến lại gần tôi, cởi mũ kê-pi ra, quỳ một chân xuống kính cẩn, tay nắm lấy bàn tay tôi, đặt một nụ hôn lên đó.- Buổi tối tốt lành thưa ngài! Ngài ngủ thích chứ ạ?Vậy là đã buổi tối rồi.- Đầu đau lắm.- Ngài có muốn ăn gì không ạ? Ngài đã ngủ suốt từ sáng tới giờ, dù có tỉnh vài lần nhưng ngài cũng nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.- Không muốn.Tôi ngả người xuống giường, xoay người về hướng em, tay đưa lên xoa xoa mặt em.- Lại đây, Eren.Em cởi áo măng-tô, cất gọn cùng giày, sau đó ôm lấy tôi.Đưa hai tay vòng qua cổ em, môi áp lên môi em mà hôn. Chúng tôi trao nhau những cái hôn nồng nàn thay cho những lời yêu.Đầu tôi đang đau lắm, thân thể tôi đang rã rời, những cái hôn của em, những cử chỉ âu yếm đầy tinh tế của em chính là liều thuốc xoa dịu cho thứ đang bệ rạc, vỡ vụn trong tôi.Dứt khỏi cơn hoan lạc đang chập chững trỗi dậy, em ôm chặt tôi vào lòng, để tôi tựa đầu mình vào người em.Chúng tôi không thể chìm vào trong sắc dục được, nhất là vào thời điểm này.- Nay em đi đâu thế?Tận hưởng những động tác xoa nắn, làm dịu cơn đau đầu từ em, tôi lên tiếng hỏi.- Em đi nhận một số công văn từ các mặt trận gửi tới, chiến sự đang tới hồi kết rồi ạ.- Vậy à. Thế mà tôi vẫn còn có thể thoải mái ngủ dài như vậy, nghe không xứng với cương vị của một vị tướng chút nào.Thậm chí, mới nãy thôi, tôi còn suýt làm tình với em.- Ngài đừng nói vậy. Mấy khi chúng ta được như này, cứ coi như là một đặc ân trước sự cáo chung đi.- Em nói phải.Sự cáo chung cho chế độ này đang đến rồi và chúng tôi, những kẻ tội đồ đã gây nên thế chiến sẽ phải bị trừng phạt.Một đất nước đã gây nên một cuộc thế chiến rồi thua trận, bị các nước xâu xé và chìm trong loạn lạc, đói khổ, tủi nhục. Sau đó lại trỗi dậy và tiếp tục gây nên trận thế chiến thứ hai. Đáng ra chúng tôi đây nên dừng lại ở việc vực dậy Tổ quốc. Thế nhưng, chỉ chừng đó chưa thể xoa dịu khao khát của đa số người dân nên đã dẫn tới cơ sự này.Chủ nghĩa dân tộc là vũ khí nguy hiểm nhất.Chiến tranh đã làm cuộc đời của hai ta nhuốm máu tanh, chẳng cách nào gột rửa.Ôi Tổ quốc kính yêu, Tổ quốc đầy kiêu hãnh của con, xin Người cho con được chết trong vòng tay của người. Xin Người cho con được chết bên cạnh người con yêu.- Nãy tôi có một giấc mơ lạ kì lắm. Nó chân thật đến mức khiến tôi phải tự hỏi liệu đó có phải là mơ không.- Nghe tuyệt quá, thưa ngài. Ngài kể em nghe đi.Những tiếng bom oanh tạc trên nền trời, những tiếng súng, tiếng xe tăng rền rĩ.Và tiếng gầm cuối cùng của một vị chúa sơn lâm.- Thế giới ở đó thật tàn nhẫn nhưng cũng thật đẹp em ạ. Còn thế giới của chúng ta vốn xinh đẹp nhưng ta lại biến nó thành nơi tàn nhẫn. Lắm lúc tôi chỉ ước đây là một giấc mơ. Liệu đây có phải là mơ không em?- Nếu đây là mơ và chúng ta bên nhau thế này, ngài vẫn muốn chứ?- Tôi vẫn muốn em ạ.Ngọn lửa lan đến mọi nơi, khói bốc ra mịt mù, nhuộm đen bầu trời xanh, sáng rực một khoảng trời.Tiếng lửa cháy lách tách và những cái xoa lưng dìu dịu của em lại khiến cơn buồn ngủ của tôi ập tới.Một giấc ngủ vĩnh hằng.Liệu có phải tôi đang mơ không?***- Levi....- Levi....Tôi bật dậy vì tiếng gọi, ngơ ngác nhìn xung quanh, lại là một khung cảnh khác. Tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ.Lồng ngực tôi phập phồng lên xuống, đầu đau từng cơn. Mơ trong mơ thật không dễ chịu chút nào. Sự nhập nhằng chẳng thể phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thực. Vậy lần này liệu tôi có còn đang mơ hay không?- Levi, dù có mệt thế nào anh cũng không nên ngủ ở đây đâu.Hange đưa tay kéo tôi dậy. Cả đầu choáng váng làm tôi đứng không vững.- Xin lỗi.Quả thật ngủ gục ở linh đường người khác thế này thật là bất kính.Nhưng mà tôi đang dự đám tang của ai vậy?Tôi quay người lại nhìn vào di ảnh đặt giữa linh đường, khuôn mặt của người trong di ảnh làm tôi hoảng hốt.Là Eren.Chắc chắn bọn họ đang đùa tôi hoặc tôi vẫn còn đang mơ.- Hange, đây là đùa phải không? Eren em trốn đi đâu rồi? Mấy người đang đùa tôi phải không?Tôi quay sang Hange hy vọng sẽ nhận được nụ cười bông đùa như thường ngày. Nhưng lại không như tôi mong, Hange nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương xót.Này, đừng nhìn tôi như vậy.- Levi anh phải bình tĩnh lại.- Bình tĩnh? Tôi có gì mà không bình tĩnh cơ chứ? Tôi chỉ muốn biết Eren đâu rồi?Hange quay mặt đi chỗ khác, không nhìn thẳng vào tôi.Tại sao lại khó khăn thế? Chỉ cần thú nhận trò đùa này thôi lại khó khăn đến thế sao?- Eren đã qua đời vì tai nạn máy bay. Anh cũng biết mà Levi.Chưa bao giờ tôi ước họ đùa tôi như ngày hôm nay.Eren của tôi, em của tôi đã mất rồi sao? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả?Liệu tôi có đang mơ hay không?Phải rồi. Nếu đây không phải trò đùa thì ắt hẳn là tôi đang mơ rồi.- Haha. Tất cả đều chỉ là một giấc mơ.- Levi à đừng như thế nữa.Ô nhìn kìa, lần này lại có thêm cả mấy đứa bạn của em kìa. Có vẻ trí tưởng tượng của tôi cũng đỉnh phết.- Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy.Tôi buông Hange ra rồi đập thẳng đầu mình vào bức tường. Chỉ cần khiến cho bản thân "tôi" gặp cái chết thì mới có thể đánh thức bản thể thật.Tỉnh dậy đi Levi, mày đã mơ quá đủ rồi.Dòng máu nóng hổi lăn từ trên đầu xuống, đầu tôi ong ong, mắt tôi cũng dần khép lại.Liệu đây có phải là mơ không?***- Anh Levi. Dậy đi anh ơi.Bật dậy một lần nữa, tôi vội vàng nhìn xung quanh. Căn phòng quen thuộc, mùi hương quen thuộc và bên cạnh là Eren của tôi.Những cơn mơ trước vẫn còn in sâu trong trí não khiến tôi ngờ vực hiện tại. Liệu đây có phải là mơ không?- Anh sao thế? Cả người anh ướt đẫm rồi này. Anh gặp ác mộng sao?Em vén gọn những lọn tóc lòa xòa của tôi, cử chỉ nhẹ nhàng và âu yếm. Những lời hỏi han quan tâm đầy trìu mến như những lúc thường ngày.Đây có lẽ chẳng phải mơ.Tôi vội vàng ôm lấy em. Hai tay tôi vòng qua cổ em và hai chân quấn quanh eo em. Thật chặt. Tôi sợ nếu tôi buông em ra dù chỉ một giây, tôi lại chìm vào những cơn mơ trong mơ như vậy. Những cơn mơ trập trùng về những thế giới xa lạ và cả những cơn mơ mà tôi đánh mất em.Tôi sợ.Em xoa xoa lưng tôi, đặt lên đầu tôi những nụ hôn trấn an.- Đừng sợ, em ở đây, không có cơn ác mộng nào đâu anh à.- Eren, anh sợ.- Em ở đây, em luôn bên cạnh mà. Đừng sợ Levi, kể em nghe được chứ?- Ha.Dù em có nói như thế tôi vẫn không thể kiểm soát được nhịp thở của mình.- Anh... Anh đã mơ thấy những giấc mơ lồng vào nhau. Ở đó anh sống vào từng thời kì khác biệt, chúng thật xa lạ và tàn nhẫn.- Vậy điều đó làm anh sợ ư?- Không. Trong số chúng có một số giấc mơ anh đã đánh mất em. Đó mới là điều anh sợ hơn hết thảy.Phải, chẳng gì đáng sợ hơn khi tôi đánh mất em.- Những giấc mơ hỗn độn nhưng lại rất chân thật. Anh tự hỏi liệu giờ anh có đang mơ không?Lời vừa dứt vai tôi cũng cảm nhận một cơn đau truyền tới.Em cắn tôi.Vết cắn sâu hoắm, hằn vết răng và rướm máu. Nổi bần bật trên làn da tôi.Tôi đưa tay chạm vào vết cắn. Ngón tay lần theo vết răng để lại.Đau như này thì không phải mơ rồi.Em cúi xuống, đặt môi em lên môi tôi, mút mát từng chút một. Nụ hôn di chuyển từ môi rồi vươn ra khắp mặt tôi. Bất kì chỗ nào cũng đều vương nụ hôn của em.Ân cần quan tâm tôi từ thứ nhỏ nhất.Tôi yêu em vô vàn.Em ôm tôi nằm xuống giường, tay vẫn đều đều xoa lưng cho tôi.- Anh ngủ thêm tí nữa đi. Nãy anh mơ thấy ác mộng nên chắc chưa ngủ ngon rồi.- Không, anh không buồn ngủ.Tôi kháng cự quyết liệt. Dẫu thế đôi mắt tôi không nghe theo, chúng nặng trĩu lạ thường. Cơ thể tôi gào thét đòi nghỉ ngơi và tâm trí cũng dần xuôi theo chúng nó.Tôi không muốn ngủ bởi lẽ nếu ngủ tôi sẽ lại rơi vào những giấc mơ vô hạn. Cảm giác lạc lõng, bí bách và mất mát ấy thật khó chịu.- Ngoan nào. Em ngủ cùng anh được chứ?Em cứ nói những câu như này khiến tôi chả bao giờ từ chối được.Mắt tôi nhắm lại, lắng nghe giai điệu bài hát mà em đang ngâm nga. Êm dịu và thanh bình đưa tôi vào giấc ngủ dài.***- Liệu chúng ta làm như thế có đúng không Hange?- Moblit à, làm gì có đúng hay sai. Khoảng cách giữa việc làm đúng và việc làm sai nó mong manh như sợi chỉ, một khắc này là đúng và một khắc kia lại thành sai. Có khi lại đúng với người này và sai với người kia. Suy cho cùng, chỉ có việc nên làm và không nên làm.- Như thế là nên làm sao?- Còn hơn cứ để anh ấy chìm vào những giấc mơ và tự giết chết bản thân. Để anh ấy ra đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể đó là việc chúng ta nên làm.Tiếng giày gõ trên mặt sàn vang vọng trong khu hành lang vắng. Nắng ấm rải đều lên cảnh sắc, len lỏi vào tòa nhà. Cái nắng ấm thật trái ngược với không khí ảm đạm nơi đây.Moblit biết việc tiêm thuốc trợ tử cho Levi là điều nên làm song cậu chẳng thể nào chấp nhận nổi. Nhìn người anh lớn cậu hằng kính trọng ra đi một cách như thế cậu thật sự không cam lòng.Tuy nhiên Moblit biết cậu không chấp nhận một thì Hange sẽ không chấp nhận mười. Chẳng ai lại muốn tự tay trợ tử cho người bạn thân cả. Sự dằn vặt và ám ảnh có lẽ sẽ theo Hange đến suốt cuộc đời còn lại.Không một ai mong muốn điều này xảy ra.Kể từ ngày Eren mất, Levi hoàn toàn sụp đổ. Anh đánh mất lí trí của bản thân và dần giam cầm mình vào những cơn mơ, nơi có thể thỏa mãn tâm hồn đã chẳng còn gì của anh.Giam bản thân vào những giấc mơ vô định, những cơn mơ chồng chéo lên nhau, mơ trong mơ. Tất thảy miễn là anh có thể gặp được Eren.Là bạn bè từ hồi đại học cho đến lúc đi làm, Hange không nỡ nhìn anh như vậy. Một con người từng lý trí và thấu đáo giờ đây sụp đổ hoàn toàn, lẩn trốn hiện thực. Nhìn anh như này Hange thực sự không chịu nổi.Không một ai có thể chấp nhận sự sụp đổ của Levi. Nó đến quá nhanh và mãnh liệt, không một ai có thể ngờ được cả.Chuyện này đã gây nên sự chấn động trong giới, tất cả đều tìm cách chữa trị cho anh song đều vô ích. Bằng tất cả sự kính trọng, họ đã quyết định giúp anh ra đi một cách nhẹ nhàng hơn, trước khi anh tự giết chết mình.Một giấc mơ vĩnh hằng.***Biển êm đềm chuyển động cùng những gợn sóng lăn tăn, vỗ từng đợt nhẹ nhàng lên bãi cát. Tiếng rì rào của biển và tiếng lách tách của lửa trại cộng hưởng hài hòa với nhau, tạo nên một cảnh sắc ấm cúng, thanh bình.Levi nằm trên ghế, đung đưa chân, tận hưởng không gian do thiên nhiên đem lại.Một giai điệu ngâm nga xen lẫn vào tiếng rì rào của biển và tiếng lách tách của lửa. Sự xen lẫn này không làm gián đoạn xúc cảm do thiên nhiên tạo thành, trái lại nó khiến anh cảm thấy hài lòng hơn nhiều.Chờ cho Eren tiến đến gần mình, anh liền ôm chầm lấy cậu như thể đã lâu không gặp. Mùi của cậu lấp đầy khoang mũi anh và đôi môi của cả hai quyện vào nhau.Hoàng hôn buông mình xuống mặt biển, nhường chỗ cho màn đêm cùng các vì sao. Sóng vẫn vỗ rì rào và lửa vẫn cháy lách tách. Hòa cùng với biển và lửa là tiếng lạo xạo của cát và giai điệu ngâm nga của hai người con trai đang nắm tay nhau dạo bờ biển.Đây là điều anh hằng mong ước có thể làm cùng cậu. Trốn khỏi cái xô bồ của thành thị mà thả mình vào thiên nhiên như này là điều anh luôn khát khao. Và giờ đây anh đã làm được.- Này, em ơi, liệu tôi có đang mơ không?Am I dreaming?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com