TruyenHHH.com

Englot Hanh Phuc Cua Toi La Em

Charlotte khẽ trở mình, phát hiện vòng tay đặt qua eo thít chặt lại, hơi ấm từ đằng sau phả vào gáy khiến lòng Charlotte dâng lên một chút bình yên. Engfa vùi đầu vào cổ Charlotte ngủ say, dường như đã lâu lắm rồi hai người mới yên tĩnh mà ở gần nhau đến vậy.

Cơn buồn ngủ làm mí mắt Charlotte nặng trĩu, trời vẫn chưa sáng, ngoài trời mưa rả rích, bầu không khí ẩm ướt và lành lạnh thật thích hợp để rúc vào vòng tay người mình yêu tìm hơi ấm ngủ thiếp đi. Charlotte không ngoại lệ, cô khẽ xoay người rúc vào lòng Engfa tìm kiếm ấm áp, vòng tay ôm lấy Engfa khiến người kia hơi ngẩn ra. Thật ra Engfa đã thức dậy từ khi tia sét đầu tiên giáng xuống, chỉ là cô vẫn vờ ngủ để không bị Charlotte đẩy ra khỏi giường.

Engfa muốn ôm em, ngủ bên cạnh em, cô thèm khát hơi ấm của em, và giờ đây khi em chủ động ôm lấy cô, trái tim cô bắt đầu nhảy nhót và sự chiếm hữu dâng lên đến cực hạn. Cô sẽ không bao giờ buông tay Charlotte.

...

Thời tiết dần ấm lên, Charlotte ngồi trên xe lăn, Engfa đẩy cô ra biển, hai người đi dạo trên con đường nhỏ dẫn ra ngọn hải đăng gần bờ. Tiếng sóng biển khiến tâm hồn Charlotte dịu lại, từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc được thắt bím của cô hơi rối, trông tùy tiện nhưng lại thật xinh đẹp.

Engfa ngồi xuống bên cạnh xe lăn của Charlotte, cô cúi người nhặt một viên sỏi vừa trắng lại vừa tròn, đặt lên tay Charlotte, mỉm cười dịu dàng: "Cho em này, viên sỏi hoàn hảo nhất đấy."

Dưới chân rất nhiều sỏi, nhưng chỉ có viên trên tay Charlotte là tròn nhất, trắng nhất, đẹp nhất. Charlotte nhìn ngắm viên sỏi trên tay vài giây rồi vươn tay ném mạnh nó ra biển. Engfa không bất ngờ với phản ứng của Charlotte, trong ánh mắt chỉ có sự dịu dàng, không có nửa điểm tức giận.

"Em không thích nó sao?", Engfa xoa đầu Charlotte nhẹ nhàng hỏi, bộ dạng thật sự khác với khi làm tổng tái bá khí với tính cách ngang tàng của cô.

"Tôi không cần thứ hoàn hảo nhất", Charlotte nhìn về phía ngọn hải đăng, lời nói nhỏ nhẹ, "Tôi cần thứ phù hợp với tôi."

Nhất thời cả hai người im lặng, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ vẩn vít đâu đây, Engfa cảm thấy lòng mình như thắt lại.

"Đợi chị đi công tác về sẽ đưa em ra nước ngoài chữa trị đôi chân!"

Engfa đột ngột chuyển chủ đề, ánh mắt vô cùng xót xa nhìn xuống đôi chân của Charlotte, điều này khiến tim Charlotte đập mạnh một nhịp. Nhưng Charlotte rất nhanh định thần lại, là áy náy, hoặc cũng có thể là bù đắp... chứ đâu chỉ đơn thuần là lo lắng cho cô?

"Nếu chân của tôi có thể bình phục, vậy thì Engfa, cho dù phải bò tôi cũng nhất định chạy trốn khỏi chị", Charlotte nâng cao tông giọng giễu cợt, "Như vậy chị vẫn muốn chữa trị cho tôi à?"

Nghe những lời khiêu khích này khiến Engfa có chút tức giận, miệng lưỡi em vẫn cứng như vậy, vẫn luôn đối đầu cô, nhưng cô vẫn không nỡ nổi cơn thịnh nộ với em. Cô đưa tay nâng cằm Charlotte đối diện mình, cười nhạt: "Em cứ việc bỏ trốn, để chị xem, có đôi chân rồi thì em có thể chạy được bao xa? Chị có thể bắt em một lần, vậy thì cũng có thể có lần thứ hai, Charlotte, cả đời này em đừng mong thoát khỏi chị."

Charlotte quay ngoắc đi, ánh mắt trở nên lạnh, Engfa vẫn là Engfa, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Sự độc chiếm đến tiêu cực đó khiến Charlotte ngột ngạt.

"Chị sẽ đi bao lâu?"

"Sao vậy, em sẽ nhớ chị à?"

Engfa vươn tay xoay má hồng phấn của Charlotte, ánh mắt vẫn đậm ý cười.

"Chị cảm thấy tôi sẽ nhớ chị sao?", Charlotte nhàn nhạt đáp, trong lòng không rõ có cảm xúc gì.

"Nhưng chị sẽ rất nhớ em!"

Không muốn trêu Charlotte nữa, Engfa nghiêm túc nắm lấy tay Charlotte mặc dù em không mấy tình nguyện, cô dịu dàng hôn lên đó, nâng niu và trân trọng: "Chỉ đi ba ngày thôi, đây là việc quan trọng của tập đoàn nên không thể không đi, chị sẽ cố hết sức về sớm với em."

Lời nói của Engfa khiến Charlotte rộn ràng, cô thật sự muốn chìm đắm vào tình yêu này, nhưng lý trí bừng tỉnh, cảm thấy mọi thứ quá dễ dàng.

"Không cần để ý đến tôi, tôi bị chị nhốt ở đây, muốn chạy cũng không thể, chị đi bao lâu thì tôi vẫn ở đây."

"Chị có thể đưa em đi cùng."

Engfa thật sự nghiêm túc, bởi vì lời nói chạnh lòng của em mà cô không nỡ để em một mình. Nhưng cô biết Charlotte sẽ không đáp ứng cô.

"Bộ dạng của tôi còn chưa đủ tệ hại hay sao mà chị còn muốn tôi khoe cho bàn dân thiên hạ xem nữa?"

Một tiểu thư cành vàng là ngọc danh giá, mỗi bước đi của em đều khiến vạn người ngước nhìn thán phục, vậy mà giờ đây phải ngồi trên xe lăn. Charlotte không nói, nhưng Engfa biết em căm ghét cô một phần cũng do cái bộ dạng tật nguyền này của em. Em có lòng tự tôn cao vút, em muốn em thật hoàn hảo, nhưng mọi thứ em phấn đấu suốt 25 năm qua bị đạp đổ bởi vì sự lựa chọn của cô. Và giờ em phải xấu hổ với bộ dạng của mình, điều đó như một lưỡi dao sắc cắm thẳng vào trái tim của Engfa.

"Nếu chị giúp em chữa lành đôi chân, em có thể cho chị cơ hội không?"

Charlotte trầm mặc một lúc, cuối cùng em lên tiếng:

"Engfa, nếu như đóng một cây đinh trên cột, lúc rút cây đinh ra thì vẫn còn vết hằn trên cột có đúng không? Tôi không vị tha đến mức ngốc nghếch được đâu, tôi không thể đâu, vì từ khi chị đến, tôi chân thành với chị, rồi tôi đổi lại được cái gì?"

"Charlotte..."

"Gió lớn quá, trở về được không?"

Không còn muốn nghe thêm những lời xin lỗi hay cầu xin tha thứ, Charlotte cảm thấy bản thân đã chai sạn rồi, cô chỉ muốn yên tĩnh thôi.

Engfa đưa Charlotte quay về, cả quãng đường im lặng, mãi đến khi gần về tới biệt thự cô mới lên tiếng:

"Thời gian chị đi công tác chị sẽ bảo Chompu qua trò chuyện với em."

"Có thể... bảo P'Chom đưa Heidi đến cùng không?"

Charlotte ngập ngừng, cô hiếm khi đưa ra yêu cầu, vì cô không muốn bản thân mắc nợ ân tình Engfa, nhưng dạo gần đây cô đã quá cô đơn rồi.

"Được."

Nghe được Engfa đáp ứng, Charlotte vui vẻ, ít nhất có thể hỏi han tình hình của cha mẹ và Charlyne được rồi.

...

Charlotte ngồi trên sofa nhìn Engfa chuẩn bị đồ đạc rời đi, trong lòng không biết nên vui hay buồn, chỉ cảm thấy có hơi trống vắng.

Tài xế đưa vali ra xe, mà lúc này Engfa cũng chuẩn bị xong, cô đi đến chỗ của Charlotte đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

"Ôm chị một cái được không?"

Engfa nhìn Charlotte nhẹ giọng hỏi, nhưng có vẻ không được đáp ứng đâu, lòng Engfa tự bảo thế. Charlotte đặt cuốn sách trên tay xuống, vươn tay ra chờ đợi khiến Engfa ngẩn ra.

"Không ôm à?"

"Ôm!"

Chỉ đợi có thế là Engfa ôm chặt lấy em vào lòng, dụi dụi vào hõm cổ của em tham luyến mùi hương dịu nhẹ khiến cô luôn nhớ nhung.

"Chị có thể hôn em không?"

Engfa cẩn trọng và dè dặt hỏi, người ta thường nói liều thì ăn nhiều mà, Engfa cũng đang đánh liều thôi.

Charlotte lại ngạc nhiên, chuyện chị tự tiện hôn đâu có hiếm, nay lại xin ý kiến của cô ư? Charlotte lắc đầu: "Không muốn..."

Chụt...

Một cái hôn phớt lên môi thật là kêu, Engfa cười hì hì: "Xin lỗi, chị không nhịn được!"

Mặt mũi Engfa sáng bừng như đứa trẻ được cho kẹo khiến Charlotte hơi buồn cười, cô cũng không trách móc nữa, để yên cho Engfa lau vết son môi chị làm lem trên môi cô.

"Đi đi, sẽ muộn đấy."

Thấy Engfa còn lưu luyến, Charlotte lên tiếng hối thúc. Vừa nghe đến phải đi, Engfa vươn tay kéo Charlotte vào lòng ôm lấy rồi hôn lên tóc cô: "Đợi chị về nhé!"

"Được rồi, mau đi đi."

Tình cảnh này hệt như chồng đi công tác mà cứ lưu luyến vợ ở nhà vậy.

Engfa cho dù không muốn vẫn phải rời đi, mãi cho tới khi lên xe vẫn còn mở cửa kính nhìn Charlotte ở trên tầng, ánh mắt không rời.

...

Ngày thứ nhất Engfa rời đi, Charlotte nhàn nhã vẽ tranh.

Charlotte từ bỏ ý định trốn khỏi biệt thự của Engfa. Charlotte biết rõ một điều, nếu cô rời khỏi Engfa thì chị ta sẽ nổi điên, mà khi chị ta phát điên, hậu quả này nhà Austin gánh vác không nổi.

Bây giờ chưa phải lúc để manh động, Charlotte phải chờ cơ hội.

"Tiểu thư... không được xông vào trong, tiểu thư Pichvoteyy!"

Tiếng động bên ngoài truyền tới, Charlotte đang ở tầng hai, cô điều khiển xe lăn đến gần lan can xem tình hình bên dưới.

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Charlotte thay đổi, là Pichvoteyy.

"Tiểu thư Pichvoteyy, cô Engfa đã có lệnh không được để cho người khác vào... tiểu thư đừng làm khó chúng tôi."

Quản gia chặn Pichvoteyy ở phòng khách, nhưng cô ta lại mang theo vài vệ sĩ, cô ta thong thả đi đến sofa ngồi xuống bắt chéo chân làm ra bộ dạng như chủ nhân thật sự của nơi này.

Những vệ sĩ bảo vệ biệt thự có lẽ đều bị vệ sĩ của Pichvoteyy chặn ở ngoài sân cả rồi.

"Chị Engfa đâu? Tôi có việc quan trọng muốn gặp chị Engfa!"

"Cô Engfa đã đi công tác rồi, cô Engfa không nói cho tiểu thư Pichvoteyy biết sao?"

Câu hỏi của quản gia khiến Pichvoteyy tức giận tối sầm mặt, trước đây cô và Engfa thân thiết, hành tung của Engfa hiển nhiên Pichvoteyy nắm rõ. Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã đổi khác rồi.

"Vậy... đại tiểu thư Austin đâu?"

Pichvoteyy chuyển mục tiêu sang Charlotte, vừa hỏi tới Charlotte, quản gia có chút phân vân không muốn trả lời câu hỏi.

"Tôi tới thăm đại tiểu thư Austin, cô ấy đâu?"

Thăm ư? Mang theo nhiều người tới như vậy mà là đi thăm bệnh sao? Rõ ràng làm khách không mời thì có! Quản gia tất nhiên không bị dắt mũi.

"Quản gia, câm rồi sao? NÓI ĐI!"

Pichvoteyy mất kiên nhẫn hét lên với quản gia, khiến bà ấy có chút run sợ nhưng vẫn quyết mím chặt môi. Charlotte cũng không nhìn nổi cái cảnh Pichvoteyy làm loạn nữa, nhàn nhạt lên tiếng:

"Tôi ở đây, tiểu thư Pichvoteyy tìm tôi có chuyện gì?"

Charlotte đứng ở trên tầng nhìn xuống, Pichvoteyy ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy cô, ánh mắt không che giấu sự căm hận và khinh bỉ, miệng nở nụ cười:

"Thì ra cô đây rồi, Charlotte!"

Dứt lời, Pichvoteyy đứng dậy hướng lên lầu, quản giả vừa muốn chặn đường đã bị một vệ sĩ lôi mạnh sang một bên ngã nhào trên đất.

Charlotte nhíu mày, quả nhiên người đến không hề có ý tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com