TruyenHHH.com

Englot Hanh Phuc Cua Toi La Em

Xe đi vào cửa lớn nhà Austin, từ cửa kính ô tô, Charlotte có thể thấy được những người lạ mặt đang ở trong căn nhà của mình, bao vây tầng tầng lớp lớp từ trong ra ngoài.

Charlotte thở dài, cô nghĩ mình hành động nhanh, không ngờ Engfa còn nhanh hơn, không hề chừa lại đường lui nào cho cô cả.

...

Ánh mắt của Engfa dán vào chiếc xe màu đen vừa chạy vào biệt thự, từng hành động của người trong xe đều thu vào trong mắt. Mãi cho đến khi chiếc xe lăn của Charlotte chậm rãi vào trong cô mới quay người nhìn Chompu đứng bên cạnh lưỡng lự hỏi:

"Cậu nói xem Charlotte đang cảm thấy thế nào?"

Chompu không nhìn Engfa, đôi mắt chất chứa nhiều tâm tình, hiển nhiên trong lòng không dễ chịu, khẽ đáp: "Nếu như mình nói Charlotte sẽ hận cậu, vậy cậu sẽ làm gì?"

Engfa trầm mặc, cô không mấy bất ngờ với đáp án của Chompu, cười nhạt: "Hận cũng được, cô ấy không tha thứ cho mình cũng được, miễn là không rời xa mình, cô ấy muốn hận bao nhiêu thì cứ hận bấy nhiêu."

...

Trong phòng khách, bà Austin đang ngồi cùng ông Nawat, xem thái độ của bà vô cùng tức giận xen lẫn tuyệt vọng. Nhà Austin gốc rễ ở Thái Lan không sâu, ông Austin chọn về Thái Lan mở rộng thị trường là vì bà Austin muốn sống ở quê hương. Nếu như so sánh trong giới tài phiệt, nhà Austin tiền thì quả thật không thiếu, nhưng mối quan hệ sâu rộng thì thiếu trầm trọng.

Đấu với nhà Waraha ấy à, nhà Austin không có cửa, đến cái cửa sổ cũng không có.

"Phu nhân Austin, tình huống hiện tại đã như thế, chúng ta..."

"IM NGAY!", bà Austin gằn giọng, ánh mắt trở nên quyết đoán, "Nhà chúng tôi không làm ăn phạm pháp, tập đoàn Waraha đừng hòng vu oan giá họa!"

Đối diện với bà Austin, ông Nawat lại vô cùng điềm tĩnh, ông đẩy tập tài liệu về phía bà, lạnh nhạt: "Tôi hiểu bà đang kích động, nhưng bà xem, giấy trắng mực đen muốn chối cũng không được."

Engfa vừa hay bước xuống lầu, mà Charlotte cũng được Marima và Heidi đưa lên đến phòng khách, câu nói không nặng không nhẹ của ông Nawat vừa hay tất cả mọi người đều nghe thấy. Lúc này trong phòng khách đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy khiến bầu không khí ngưng trệ.

Ánh mắt Charlotte quét qua người Engfa, vừa lạnh nhạt vừa có ý hận, hiển nhiên Engfa cũng nhìn ra, chỉ lặng lẽ cười mỉa. Phải dùng đến cách này, xem chừng quá cực đoan, nhưng con người chiếm hữu đáng sợ như Engfa cũng chẳng nghĩ nổi ra biện pháp khác bớt tàn nhẫn hơn.

"Charlotte, sao con lại quay về đây?"

Nhìn thấy con gái lớn quay về, bà Austin lúc này lại có hơi chột dạ lập tức hỏi. Hiện tại trong lòng bà đứa con gái bảo bối này mới là tất cả, đừng nói gia sản nhà Austin, cho dù chồng bà có rơi vào cảnh lao lý bà cũng không thể từ bỏ con thêm lần nào nữa. Lúc này Charlotte quay về ngay lúc này, lý nào bà không nhìn ra là dụng ý của Engfa. Bà lo lắng...

"Mẹ, mọi chuyện con đều biết rồi."

Charlotte đến gần bên mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, mà Engfa cũng vừa hay ngồi xuống đối diện cô, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người có vô vàn tâm tư.

"Nếu Austin đại tiểu thư quay về rồi, vậy thì chúng ta cũng dễ nói chuyện hơn."

Đặt chén trà trong tay xuống bàn, Engfa chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Charlotte nhàn nhạt lên tiếng, một câu nói cũng khiến lòng Charlotte căm hận không thôi, giọng nói có chút chua chát:

"Chị nhất định phải làm vậy sao?"

"Tôi không hiểu em đang nói gì", đối diện với sự chất vấn, Engfa lắc đầu, lại gõ gõ lên tập tài liệu, "Nhà Austin đang liên kết với tập đoàn Waraha, chúng tôi có mặt ở đây là để giúp em."

Đối diện với Charlotte mang theo ý hận rõ ràng, Engfa lại bình tĩnh đến lạ lùng chối sạch mọi thứ. Charltote lại cảm thấy nực cười, nói ra mấy lời đó không sợ trời đánh sao?

"Vô sự hiến ân cần, đều là thương nhân cả, tôi cũng không tin nhà Waraha có thể giúp nhà Austin mà không cần bất cứ thứ gì."

Nếu không muốn nói thẳng ra rằng, màn kịch hôm nay chính là nhằm vào bản thân, Charlotte điềm đạm lên tiếng, ánh mắt không hề dao động. Sự tuyệt vọng tích tụ quá lâu, dần dà cô cũng trở nên lãnh đạm với mọi chuyện. Thêm lần này, thật sự không khiến Charlotte gục ngã được.

Lúc này, nụ cười trên khóe miệng Engfa càng thêm đậm.

"Không cần, nhà Austin không cần ai giúp đỡ cả."

Bà Austin đột ngột lên tiếng phá vỡ cảm giác chiến thắng gần kề của Engfa, cô nhíu mày một cái rồi nhìn bà Austin, ánh mắt lạnh đi vài phần.

"Charlotte con lên phòng đi, chuyện này không liên quan đến con, để mẹ giải quyết."

Trong phút chốc Charlotte không biết phản ứng ra sao với hành động và thái độ của mẹ, chỉ thấy bà Austin lạnh giọng: "Marima, giúp cô đưa Charlotte lên phòng."

"Không...", Charlotte lúc này mới định thần lại, nắm lấy tay mẹ phản bác, "Chuyện này, con không thể không liên quan."

Một ánh mắt của Charlotte cũng khiến cõi lòng bà Austin tan nát, hơi thở của bà Austin trở nên nặng nề. Charlotte lại nhìn Engfa, nở nụ cười giả tạo: "Vậy, cuối cùng nhà Waraha cần gì ở nhà Austin."

"Charlotte, em thật thông minh", Engfa nở một nụ cười tán dương, nhưng Charlotte chỉ nghe ra sự mỉa mai trong đó. Charlotte chờ phán quyết cuối cùng.

"Nhà Waraha không cần gì từ nhà Austin, nhưng tôi cần", Engfa cũng chẳng vòng vo nữa, "Em, Charlotte, tôi cần em."

...

Trăng bên ngoài cửa sổ thật đẹp, Charlotte cứ ngẩn ngơ nhìn mãi không thôi. Là một con hoàng oanh bị nhốt trong lồng vàng khao khát tự do, Charlotte yêu tha thiết cảm giác có thể tùy ý rong chơi như những năm tháng thiếu thời.

Hiện tại vẫn là ở Phuket, có biển, có biệt thự ánh trăng vàng bao phủ, có người con gái mà cô yêu tha thiết ở đây, nhưng lòng cô lại như một khối băng vĩnh viễn không thể tan.

"Charlotte, sữa của em."

Engfa tiến đến gần Charlotte đặt ly sữa xuống bàn cho cô, ánh mắt chị nhìn cô ôn nhu mà dịu dàng, nhưng sao cô lại chỉ có đau lòng thế này?

Chẳng qua, vì những chồng chất sai lầm trong quá khứ đã khiến dáng vẻ của tình yêu này trở nên vô nghĩa?

"Engfa, tôi không uống sữa", Charlotte hơi chạm ngón tay vào lòng bàn tay chị, cô thấy chị khẽ run, liền thích thú cười nhẹ nhàng, "Có rượu không? Tôi muốn uống rượu."

"Không được, em..."

"Chị bảo chị sẽ chiều theo mọi yêu cầu của tôi mà?"

Engfa im lặng phút chốc rồi cũng quay người đi tìm rượu, cô luôn chấp nhận mọi yêu cầu của Charlotte, dù cho là yêu cầu vô lý nhất.

Charlotte nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Engfa, trong lòng không mấy dễ chịu, từ ban công tầng hai này, cô thoạt nghĩ hay là gieo mình xuống cho xong? Nhưng Engfa đang bước ra, cô lại nghĩ, nếu vậy thì hời cho kẻ làm tổn thương cô quá!

"Chỉ được uống một ly thôi, em còn đang uống thuốc mà."

"Được, một ly là đủ rồi."

Charlotte vươn tay muốn cướp lấy chai rượu, nhưng Engfa không để cô được như ý nguyện, chị rót vào ly rồi mới đưa cho Charlotte.

Charlotte cười nhẹ đón lấy ly rượu uống một ngụm, vị thì ngọt mà xuống đến cổ họng lại trở thành đắng, cô nhìn Engfa: "Chị muốn uống không?"

Engfa gật đầu, muốn cầm lấy ly rượu trên tay Charlotte thì em nhanh hơn một bước, đưa ly rượu ra xa tầm tay của Engfa bắt chị rướn người theo cho đến khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp.

Môi em chạm môi chị, nhẹ nhàng, hương vị rượu trong miệng em được chị cảm nhận rõ ràng, vừa ngọt lại vừa đắng, như tình yêu của hai ta.

"P'Fa..."

Đã rất lâu rồi Engfa mới nghe Charlotte gọi như vậy, trong lòng có chút khẩn trương lại bồi hồi.

"Chị đây..."

"Dày vò tôi như vậy chị vui lắm sao?"

Một câu hỏi vừa bất lực vừa tuyệt vọng, Charlotte nhìn chị, ánh mắt trở nên mông lung: "Chị nghĩ đem tôi đến đây nhốt lại là có thể cứu vãn được tình yêu này à? Nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho lỗi lầm của chị?"

"Không phải, Charlotte..."

"Tôi không bao giờ tha thứ cho chị, chị khiến tôi tổn thương đã đành, chị còn động đến gia đình tôi, đó là giới hạn của tôi đó Engfa Waraha", Charlotte thẳng tay ném ly rượu xuống tầng lầu, lạnh giọng, "Chị dám chạm đến hạn mức cuối cùng của tôi thì đừng nghĩ rằng tôi không dám chết!"

Nghe đến đây, cả người Engfa như run lên, đầu cô xẹt qua hình ảnh Charlotte nằm thoi thóp toàn thân đầy máu, bất giác lòng Engfa dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng. Sắc mặt Engfa trở nên đáng sợ, cô bắt lấy vai em, gằn giọng: "Nghe đây Charlotte Ausin, nếu em dám chết, tôi bắt nhà Austin bồi táng cùng!"

Engfa không ý thức được hành vi mạnh bạo của bản thân, Charlotte đau đến nhíu mày, hơi thở của cô cũng mong manh: "Chị dám...?"

"Tôi nói được làm được, em đừng thách thức tôi!"

"ĐỒ ĐIÊN!"

Charlotte hét lên rồi đẩy mạnh Engfa ra, bản thân cô cũng ngã nhào trên sàn nhà đau điếng, ánh mắt cô trong phút chốc đã đỏ ửng mà nước mắt tràn ra.

"Đồ điên sao... haha", Engfa cười nhạt trước lời chửa rủa của Charlotte, trong lòng có bao nhiêu đau đớn chỉ một mình cô biết, cô cúi xuống bóp mạnh cằm em, "Thế thì em đừng thách thức kẻ điên, Charlotte em nghe cho rõ, đời này em đừng suy nghĩ chuyện trốn khỏi tôi, đừng có mơ!"

"Nếu từ đầu chị chọn tôi thì đã chúng ta đã chẳng ra thế này!"

Lời nói ra như ngàn vạn mũi tên xuyên qua trái tim Engfa, nhưng sai lầm là sai lầm, có cố gắng thế nào cũng không thể đem tất cả quay về như cũ.

"Tôi luôn chọn em, Charlotte", Engfa thuận thế ôm lấy thân thể nhỏ bé của Charlotte vào lòng, ôm chặt như thể sợ em tan biến, "Nếu em chết, tôi tuyệt đối không sống tiếp."

Lời nói ra càng khiến Charlotte đau lòng, cái gì mà cùng sống cùng chết, thời điểm này nói cái gì cũng vô nghĩa cả thôi.

"Tôi không chết, Engfa, nhưng lòng tôi lại chết", nước mắt của Charlotte thấm ướt áo Engfa, "Tôi hận chị, căm ghét chị, nếu có thể, tôi muốn trừng phạt chị bằng cách biến mất..."

"Không đâu Charlotte, em sẽ không thể làm vậy, vì chị sẽ giữ chặt em, vĩnh viễn không buông tay."

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com