TruyenHHH.com

Englot Duoi Lop Vo Boc Drop


Ta, Engfa Waraha là một người phụ nữ 28 tuổi, ở độ tuổi này thì người khác đã có 2-3 mụn con nhưng riêng ta thì vẫn một thân một mình. Xinh đẹp, tài giỏi và giàu có, vậy thì lý do gì khiến ta  không thể kết hôn? Rất đơn giản vì ta thích phụ nữ, chỉ thế thôi! Sau khi bị bố mẹ thúc giục chuyện hôn nhân hết lần này đến lần khác, thì ta cũng quyết định thành thật với bố mẹ về việc ta thích phụ nữ. Quãng thời gian đó thực sự khó khăn hơn ta nghĩ, đôi lúc ta tự hỏi tại sao ta không thể sinh ra trong hình dáng của một người đàn ông nhỉ? Nếu ta là đàn ông thì mọi thứ có thể sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Từ khi bố mất, sức nặng của đồng tiền chèn ép khiến ta không thở nổi. Người ta nói thương trường như chiến trường quả không sai, việc tranh giành thị phần buôn bán với các ông chủ lớn khiến ta gây thù oán với không ít người. Nhưng vậy thì đã sao, ta phải là trụ cột chính và làm chỗ dựa vững chắc cho mẹ, chăm sóc gia đình này như những gì bố căn dặn trước khi mất.

Dạo gần đây ta đang móc nối các mối quan hệ để có được cơ hội hợp tác với ngài Austin nhưng hầu hết thư mời đều bị trả về với lý do không khỏe. Ta biết tỏng là ông ta không muốn gặp, hay nói đúng hơn là ông ta xem thường vì ta là phụ nữ và không muốn hợp tác cùng. Nhưng không sao, chẳng phải ông ta có cô con gái sao? Gặp bố không được thì gặp con vậy! Ta nghe nói nàng ta gọi là Charlotte, mỗi thứ 6 sẽ đến chợ xem kịch cùng bọn nô tì. Vừa hay ta cũng biết một chút về kịch, nhân cơ hội này tạo một cuộc gặp gỡ cũng không tệ!

Để sự kiện hôm thứ 6 diễn ra đúng kế hoạch, ta đã cất công tập luyện cùng đoàn kịch và chuẩn bị thêm phần quà tặng ngẫu nhiên cho khán giả, và tất nhiên chẳng có sự ngẫu nhiên nào ở đây cả!

Đúng 15h, sân trước người dân trải chiếu chờ đoàn kịch khai màn. Từ xa ta đã nhìn thấy mục tiêu của mình, Charlotte Austin. Nói sao nhỉ? Ở nàng ta có sự pha trộn giữa nét đẹp truyền thống và sự phóng khoáng của phương Tây. Tuy chỉ nhìn từ xa nhưng không thể phủ nhận rằng đôi mắt nàng ta thật xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha trong trang phục Chakkri khiến không ít người phải ngoái đầu nhìn.

Không nhìn nữa, đã tới phiên ta lên diễn. Vai diễn hôm nay của ta là một nam nhân, nên ta phải hóa trang thành và ăn mặc như một người đàn ông. Cũng không tệ là suy nghĩ được bật ra khi nhìn bản thân trong gương. Ta vào vai một tên khốn tệ bạc, bỏ vợ bỏ con để trèo cao với thân phận con rể thượng thư. Và tất nhiên, ngoài những màn vỗ tay thì không ít lời mắng nhiếc thậm tệ dành cho ta, hoặc có thể là cho vai diễn này. Dù ta đã tha thiết mong ông chủ đoàn kịch cho ta vai diễn chính diện, nhưng hắn ta cứ một mực nói ta hợp với vai này nhất, một tên khốn tệ bạc luôn treo nụ cười trên môi. Vừa thu hút, vừa đáng ghét. Ta tự hỏi hắn ta có đang khen ta không nhỉ?

Trên khán đài, ánh mắt ta luôn chú ý tới Charlotte. Nàng ta chắc phải ghét tên sở khanh này lắm nên mới nhíu chặt cả mày mỗi khi đến lượt ta diễn nhỉ? Hai người kế bên chắc là nô tì của nàng ta, có vẻ họ còn nhập tâm hơn chủ nhân của mình. Nàng có thể nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi " Tên khốn này phải bị nhấn dưới sông Chao Praya thì mới thỏa lòng ta" hoặc " Ngươi nhìn nụ cười của hắn xem, sở khanh hết chỗ nói". Có vẻ như 2 nàng ta bàn luận quá ồn khiến Charlotte không ngừng nhíu mày và quát khẽ " Nếu 2 ngươi còn làm ồn thì về ngay cho ta".

Thật may vì chỉ là nhân vật phụ nên sau một hồi vật lộn, cãi vã thì nhân vật của ta cũng bị thuộc hạ của nam chính đánh chết. Xứng danh một pháo hôi trong công cuộc tạo hào quang cho nam chính. Sau khi màn kịch kết thúc, tất cả ra chào khán giả và đến phần tặng quà ngẫu nhiên. Ta đã cố ý căn dặn người hầu phát cho Charlotte tờ giấy trúng thưởng, và như ý nguyện nàng ta trúng thật. Vẻ vui mừng không thể giấu khi nghe đến số trúng thưởng, trông đẹp thế nhỉ? Và tất nhiên tên khốn nạn tệ bạc kiêm nhà tài trợ là ta, Engfa Waraha sẽ trao thưởng. Phần thưởng là son môi được ta nhập từ Trung Hoa, đây có thể xem là mặt hàng bán chạy nhất tại cửa hàng của ta. Cũng là cách quảng bá sản phẩm mà ta vừa nghĩ ra được, không biết khi nàng ta thoa son môi ta tặng thì sẽ như nào nhỉ? Tò mò quá đi mất!

Ơ hay! Nàng ta vừa nhận quà đã vội vã ra về, ta còn chưa kịp bắt chuyện với nàng ta kia mà. Nhanh chóng đuổi theo, tay nhanh hơn não ta bắt lấy tay nàng ấy lại. Dù hơi đường đột nhưng đây là cách duy nhất ta nghĩ được trong lúc này, nở một nụ cười ngượng ngùng khi thấy người hầu của nàng ta biểu tình trở nên bặm trợn. Ta nhanh chóng cất lời " Xin chào, ta là Engfa Waraha, chủ hiệu buôn ở phía bắc sông Chao Praya. Thuyền của ta neo ở đây đột nhiên bị trộm mất, nàng có thể cho ta quá giang một đoạn được không?". Ta biết, ta biết hết! Lý do quá sứt sẹo đúng không? Nhưng ta không tính được trường hợp nàng ta về vội vã như thế! 

Ta cảm nhận được ánh mắt dò xét của nàng ta khi ta vừa dứt lời. Chỉ loáng thoáng nghe "Được" rồi thấy nàng ta được nô tì dìu xuống thuyền, ta cũng nhanh chân xuống thuyền ngồi ngay ngắn cạnh nàng ta. Đều là phụ nữ với nhau sao 2 ả nô tì của nàng ta phải dùng ánh mắt cảnh cáo dành cho ta vậy? Ta có nguy hiểm tới mức đó không? Bây giờ mới có dịp đánh giá kĩ Charlotte, đúng như dự đoán thì nàng ta thật xinh đẹp! Ta đã cố kiểm soát đôi mắt để không nhìn nàng ta quá sổ sàng, mỗi khi có cơn gió thổi qua đều có một hương thơm thoang thoảng, có vẻ mùi thơm này xuất phát từ cơ thể Charlotte. Nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế mắt nhìn thẳng, dáng ngồi thắng tắp như thể không cảm nhận được ánh nhìn không thành thật từ người ngồi cạnh. Và tuyệt nhiên, ta và Charlotte chẳng nói với nhau câu nào cho đến lúc người hầu nàng ta dừng ở bến nước nhà ta.
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com