TruyenHHH.com

[END] vsoo • still you

Chương 76

Clouidis

Anh cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: "Không phải em không muốn chà đạp tâm ý của người khác sao? Vừa khéo Tập đoàn Shine cũng đầu tư vào khách sạn Thịnh Đường này. Một môi trường nghỉ ngơi tốt kết hợp với hoa hồng xinh đẹp tươi mới cũng được coi là tăng thêm điểm hình ảnh cho khách sạn. Thay vì để hoa hồng héo tàn, chỉ bằng đùng đúng tác dụng của nó, em cảm thấy thế nào?"

"Tôi..."

"Không cần cảm ơn anh."

"..???"

Ai muốn cảm ơn anh chứ?

Jisoo bực bội nhìn anh chằm chằm, chìa tay ra: "Tôi phải ở đây với anh nửa tháng, có phải nửa tháng này anh đều có thể tùy tiện vào phòng tôi không? Đưa thể phòng cho tôi!"

Anh nhéo má cô, cúi mặt xuống, như hờ hững lại như chiều chuộng nhìn cô: "Đừng lộn xộn, không phải em nói là về nghỉ ngơi sao? Đi đi."

Jisoo định hất tay anh ra, nhưng anh lại lặng lẽ rụt tay lại trước khi tay cô đập vào tay mình, làm Jisoo đập hụt.

Jisoo: "..."

Tên khốn này!

Chỉ một bó hoa hồng thôi, thậm chí cả tấm thiệp trên hoa cô cũng chưa nhìn thấy, vậy mà bây giờ ngay cả hoa cũng bị mất! Chỉ để lại cho cô ba đóa!

"Anh trả lại thể phòng cho tôi trước đã!"

Anh thấy cô chấp nhất thể phòng thì nhìn vào bàn tay trắng mềm của cô với đôi mắt sâu thẳm: "Anh có trăm nghìn cách có thể vào phòng em, dù thể phòng không ở chỗ anh thì cũng vậy thôi."

Jisoo không ngờ Taehyung lại thừa nhận thẳng thừng như thể.

Điều này chứng tỏ rằng anh đã thừa nhận việc mang cô tới Bắc Kinh lần này là vì thuận tiện muốn mở một cánh cửa cho anh!

Còn nói gì mà cơ hội hiểm có của Tập đoàn MN, gì mà công việc bên Bắc Kinh bận rộn, muốn cô phải phối hợp.

Hai ngày nay, cô không ngủ trong khách sạn thì ra ngoài xem triển lãm hoặc đi ăn uống với anh, buổi tổi cũng chỉ là đi dự tiệc, nào có làm việc gì đâu? Rõ ràng là lấy danh nghĩa đi công tác để lôi cô đến đây nghỉ ngơi!

Hơn nữa, phòng của cô, anh nói muốn vào là có thể vào!

Được rồi, cùng lắm thì cô đổi khách sạn khác là xong. Khách sạn Thịnh Đường là khách sạn Tập đoàn Shine đầu tư ở Bắc Kinh, cô không chọc vào được thì có thể trốn mà!

Jisoo giận dữ, không nói lời nào, quay người đi thẳng.

Nhưng cô vẫn chưa ra khỏi cửa phòng thì người đàn ông sau lưng đã cất giọng lạnh nhạt, nói: "Em đừng nghĩ đến chuyện đổi khách sạn. Lần này chúng ta đến Bắc Kinh có rất nhiều lịch trình phải đi cùng nhau, em không thể ở quá xa, nếu không sẽ chậm trễ lịch trình. Mặt khác, những khách sạn quanh đây đều có hợp tác với Tập đoàn Shine, dù sao đây cũng là vị trí tốt nhất ở Bắc Kinh, nhất định sẽ tăng giá trị đầu tư, đương nhiên Shine sẽ không bỏ sót."

Jisoo dừng chân, cô không quay đầu nhưng lại hung dữ nhìn tấm thẩm ngoài hành lang.

Lúc Taehyung cẩm đục lạnh lùng, trông cứ như đóa hoa nở trên đỉnh núi cao vậy, khiến người ta khó đến gần. Nhưng một khi người đàn ông này bắt đầu mặt dày, thì thật sự khiến người ta phải: Khen! Ngợi! Không! Thôi!

***

Thời gian nghỉ trưa, sau khi trở về phòng, cô đứng sau cánh cửa nghiên cứu phải làm sao mới có thể khóa trái cửa từ bền trong.

Buổi chiều cô phải đến nơi khác ở Bắc Kinh dự một buổi triển lãm. Vì nghe nói tối nay có một buổi tiệc rất quan trọng nên Jisoo đành thời gian đến cửa hàng may đo chọn váy dạ hội.

Cô chọn một chiếc váy cúp ngực màu nude đơn giản, có đính vài đóa hoa kết bằng tơ tằm siêu nhẹ và điểm xếp nếp thật nhẹ. Trên nền vải lụa và vải satin được trang trí vài viên pha lê rất thanh lịch. Phần vai được thiết kế hai chiếc lông vũ tỉnh xảo đính vào vải satin mềm mại, thiết kế tổng thể của chiếc váy tạo nên cảm giác rất có khí chất. Vì là kiểu cúp ngực, nên phần xương quai xanh để lộ của Jisoo đã khiến chiếc váy trở nên hoàn hảo hơn. Hiển nhiên chỉ cần cô đeo một sợi đây chuyển đơn giản lên cổ là sẽ không cần phải đeo thêm bất cứ trang

sức nào cũng khiến người bên cạnh không sao bì kịp, lại vừa tao nhã, bí ẩn mà rạng ngời, hoàn toàn tập hợp đủ loại phong cách và khuynh hướng cảm xúc mà rất nhiều thiên kim và phu nhân trong giới thượng lưu ao ước nhưng không thể nào có được.

Lúc được nhà thiết kế lễ phục đìu ra khỏi phòng thử đổ, Jisoo vẫn chưa mang giày cao gót. Nhà thiết kế cầm đến cho cô một đôi giày cao gót màu nude vô cùng hợp với chiếc váy. Jisoo vừa mới mang giày vào đã nhìn chằm chằm vào tẩm gương bên ngoài, nơi chính giữa xương quai xanh của cô dường như thiểu mất thứ gì đó để càng thêm hoàn hảo, có thể là dây chuyền.

Cô không mang theo viên kim cương xanh kia bên người. Từ khi biết được giá trị và địa vị của nó trong giới đá quý toàn cầu, thì cô luôn để ở nhà. Lần này đi công tác dĩ nhiên cô càng không thể mang theo.

Cô đang ngẩn người trước gương thì người đàn ông cao ráo đẹp trai kia chẳng biết đã xuất hiện sau lưng từ khi nào. Anh đến gần cô.

Qua tấm gương to trước mặt, Taehyung nhìn thấy gương mặt được trang điểm trang nhã mà tinh xảo của Jisoo. Anh nhìn cô ngẩn người trước gương không biết đang nghĩ gì, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào chính giữa xương quai xanh của cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Jisoo rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi. Kể cả ba năm qua, khi cô không còn khiêm tốn che đi hào quang của mình như trước đây, thường xuyên mặc váy đỏ quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, kể cả khi cô đã biến vẻ đẹp không hề sắc sảo của mình thành vũ khí nguy hiểm trong giới kinh doanh ở Luân Đôn, thì cũng vẫn vậy.

Lần này, nếu không phải vì không có ý định khiến bản thân quá nổi bật ở Bắc Kinh, thì e rằng cô đã khngài Kim đồ khiêm tốn như vậy.

Nhưng đù cô có khiêm tốn đến nhường nào thì cũng không thể che được vẻ đẹp bẩm sinh. Thậm chí cô còn có thể chinh phục bất kỳ phong cách lễ phục nào. Tất cả màu sắc, tất cả kiểu dáng, chỉ cần mặc lên người cô là đã đủ khiến người khác trầm trổ.

Giống với tất cả các cửa hàng may mặc khác, gần đó thường hay có những tiệm trang sức, nên sát vách cửa hàng này là một cửa tiệm trang sức của nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nào đó bên Pháp.

Trước ánh mắt dò hỏi của mấy nhân viên ở đây, Taehyung ngầm đồng ý để các nhân viên đi chọn cho Jisoo một sợi đây chuyền thích hợp.

Sau khi thử váy xong, Jisoo được nhà tạo mẫu dẫn vào trong làm tóc. Nhưng do trang phục của cô đơn giản nên nhà tạo mẫu chỉ tết tóc kiểu Hàn thanh lịch để phù hợp với phong cách.

Tạo kiểu xong xuôi, cô liền vào phòng thay đổ chờ đợi. Dù sao thì phòng thay đồ của cửa tiệm này cũng rất lớn, nhưng vì cô nói muốn nghỉ ngơi nên không một ai đám tùy tiện đi vào, chỉ có một mình cô ở bên trong.

Xung quanh treo đầy các kiểu váy lộng lẫy rực rỡ, thiết kế theo phong cách màu trắng cung đình, cộng thêm hai chiếc ghế sofa dài màu trắng ở đây, có thể cho cô một chỗ ngồi thoải mái để nghỉ ngơi khi mặc bộ váy rườm rà này. Dù sao cũng còn hơn ba tiếng nữa buổi tiệc tối mới điển ra, cô không cần phải đi vội.

Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, định cởi giày cao gót để nghỉ ngơi một lát. Thế nhưng, vừa vén váy lên đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền khựng lại, lập tức thả váy xuống, ngước mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai cao ráo đi vào. Ngay lúc anh vào phòng, cánh cửa phía sau được nhân viên bên ngoài biết điều đóng lại.

"Anh vào đây làm gì? Chẳng phải bên ngoài có khu nghỉ ngơi VIP sao?" Jisoo vừa nói vừa vuốt thẳng váy.

Cô vừa dứt lời đã thấy anh đi tới chỗ cô.

Quần tây sẫm màu được ủi thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ, chân mang giày da màu đen, bước xuống ba bậc thang bằng đá hoa cương sau cánh cửa trong phòng thay đề.

Thấy cô ngồi im trên ghế sofa, Taehyung nhìn vào chiếc váy cô vừa cố ý vuốt lại mấy lần, lơ đãng hỏi:

"Bụng lại khó chịu nữa sao?"

"Không, hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi." Tuy nói vậy, nhưng thật ra bụng Jisoo vẫn còn đau âm ỉ, nhưng đúng là không đau bằng ngày đầu tiên trong kỳ như hôm qua. Hơn nữa, trưa nay cô đã cố ý đi mua miếng dán giữ nhiệt dán vào, vì thế lúc này cũng không thấy đau nữa.

Cô lại nói: "Không phải mấy tiếng nữa mới tới giờ đi dự tiệc tối sao? Dù sao cũng thay váy rồi, tóc cũng làm xong, tôi lười thay đi thay lại, cứ mặc thế này ngồi đây nghỉ ngơi lát vậy."

Taehyung nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, thấy trạng thái của cô quả thật không tệ.

"Em qua đây."

"Làm gì?"

Anh nhìn cô, không nói tiếp.

Jisoo im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới đứng dậy đi đến. Mặc dù đôi giày cao gót dưới chân rất hợp với bộ váy cô đang mặc, nhưng gót giày vừa cao vừa mảnh. Đôi giày cao nhất mà cô từng mang ở Luân Đôn cũng chỉ mười centimet, đôi này có lẽ phải mười ba centimet, điểu này càng dẫn đến sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của hai người. Lúc Jisoo đi đến trước mặt Taehyung, cô đã "cao" hơn mười centimet, thế nhưng vẫn còn thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu, hóa ra trước kia cô chỉ cao đến vai anh mà thôi. Thì ra cô lừa mình dối người lâu như vậy...

Taehyung không nhìn ánh mắt đang đánh giá sự chênh lệch chiều cao giữa hai người họ của cô, chỉ nhìn dáng đi loạng choạng khi cô đến gắn: "Giày không thoải mái hả?"

"Không phải, vừa rồi ngồi không đúng tư thế nên tê chân." Jisoo vẫn chưa đến mức đến cả giày cao gót cũng không kiểm soát được.

Hai người đứng giữa phòng thay đồ rộng lớn, cái gương to chạm đất trên tường phần chiếu bóng dáng của hai người.

Taehyung ra hiệu cho cô nhìn vào gương, Jisoo không hiểu lắm liếc mắt qua, nhưng vì giày quá cao, không thể xoay chân quá lâu, nên cô đứt khoát xoay thẳng người qua, hướng mặt vào gương: "Sao? Cách ăn mặc của tôi không ổn chỗ nào à? Hay là hôm nay tôi trang điểm không đẹp, làm Kim tổng mất mặt?"

Nhưng anh lại nâng mấy mảnh vải satin ít đến đáng thương trên vai cô lên, vào lúc Jisoo đang định lên tiếng vì tưởng chỗ nào đó sau váy mình có vấn để thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vai cô.

Jisoo trơ mắt nhìn anh hôn lên vai mình. Ngay lúc cô vẫn chưa phản ứng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của cô từ phía sau, sau đó lại hôn lên cổ cô.

Cổ cũng là điểm mẫn cảm của Jisoo, cô rùng mình, đang định tránh đi thì bàn tay trên eo lại đột nhiên siết chặt, vây cô trong lòng mình, đồng thời nụ hôn trên cổ cũng dần mạnh hơn.

Mãi đến khi nhận ra anh đang làm gì, Jisoo mới lập tức nhíu mày: "Taehyung, nếu bây giờ anh dám để lại vết gì trên cổ tôi, tôi..."

Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút mạnh. Cô khó tin trừng mắt nhìn người đàn ông trong gương, thấy anh không hề có ý định nhả ra, thậm chí còn xấu xa hôn dọc vành tai cô. Đến khi mắt của Jisoo sắp phun ra lửa thì anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn mà rõ ràng bên tai cô: "Đã để lại dấu rồi, sao giờ? Hay là để thêm mấy dấu nữa nhé?"

Jisoo lập tức muốn xoay người lại đánh anh, nhưng vẫn chưa kịp xoay lại thì đã bị anh dễ dàng ôm lấy eo, để cô giữ nguyên tư thế quay mặt vào gương, đồng thời không biết từ lúc nào trong tay anh đã cầm một sợi dây chuyền. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là dây chuyền kim cương trắng cổ điển của VCA.

Kim cương trắng cổ điển của VCA không phải loại dây mảnh phổ biến trên thế giới, mà thiết kế của nó tương tự như hình học. Những viên kim cương trắng được sắp xếp theo quy tắc ngôi sao đa góc trên dây chuyền, rực rỡ lộng lẫy nhưng không hề khoa trương.

Độ rộng của dây chuyển vừa đủ để che đi dấu hôn mà Taehyung để lại trên cổ cô. Chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, cô biết là dưới sợi dây chuyển này có một dấu vết mập mờ, còn những người khác đều không thể thấy được.

Thấy dấu hôn được che lại, lời trách cứ giận dữ đến bên miệng Jisoo đã lập tức trôi ngược trở xuống.

Cái tên xấu xa lại vô liêm sỉ này!

Cô không biết gần đây mình đã mắng thầm anh mặt dày, xấu bụng, vô liêm sỉ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không hết hận.

Sau khi đeo dây chuyền, ngón tay thon dài của anh cọ qua vành tai mềm mại của cô. Jisoo lại run lên, nghĩ thầm: Không lẽ anh cũng mua cả hoa tai cho mình sao?

Kết quả không ngoài dự đoán, Taehyung cầm một đôi hoa tai kim cương cùng kiểu ướm vào tai cô vài lần.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo thứ này cho phụ nữ, nhưng với sự nhạy cảm trời sinh và khả năng thích ứng, anh đã có thể nhanh chóng tìm ra hoa tai nào nên đeo vào bên nào.

Sau khi đeo xong, rõ ràng anh rất hài lòng với kiệt tác của mình, gẩy nhẹ đôi hoa tai cô đang đeo, nhìn cái thứ sáng lấp lánh lủng lẳng đưới đôi tai trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sáng rõ ràng thêm vài phần sâu xa.

Jisoo mím môi, nghiêm mặt nói: "Kim tổng, những viên kim cương này quá khoa trương rồi."

Taehyung nhếch môi, nhưng nụ cười lại lạnh tanh: "Hoa hồng không khoa trương sao?

Cô biết ngay mà!

Tạm thời anh vẫn không bỏ qua được chuyện hoa hồng này.

"Theo như anh nói, vậy đêm nay tôi đeo những thứ này dự tiệc xong, có thể gỡ tất cả kim cương ra, sau đó chia cho mỗi người một viên không? Giống như anh chia hoa hồng của tôi vậy."

Nụ cười trên môi anh vẫn không nhạt bớt, nhưng rõ rằng có thể cảm nhận được không khí quanh người anh thấp hơn mấy độ: "Jisoo, em đang kiếm chuyện sao?"

Jisoo mím môi, liếc xéo anh một cái rồi không để ý đến anh nữa.

Đây là phòng thay đổ, bên trong hẳn là không có camera, lỡ như Taehyung lại mặt dày muốn tạo ra mấy quả đâu tây nhỏ trên cổ và vai cô, vậy tối nay cô có thể không cần ra ngoài gặp ai nữa.

Hơn nữa, cô hiểu sâu sắc một chuyện, dù bây giờ cô có "dì cả" bảo vệ, nhưng nếu người đàn ông này thật sự muốn tính toán với cô, e rằng cô có băng huyết trước mặt anh cũng vô dụng.

Hơn nữa, bộ trang sức của VCA này được chế tác tỉ mỉ và cẩn thận như vậy, cô muốn gỡ kim cương ra cũng chưa chắc đã gỡ được.

***

Đêm đó, việc Jisoo xuất hiện trong sảnh tiệc tại Bắc Kinh đã gây ra một màn chấn động và kinh ngạc.

Không phải chính bản thân cô gây ra chấn động, nhưng khiến người ta kinh ngạc thì đúng là có thật.

Bởi dù sao cô cũng xuất hiện với Taehyung, thậm chí còn lấy thân phận là bạn dự tiệc của Taehyung.

Nơi đây chính là nơi tụ họp của giới doanh nhân Bắc Kinh trong nước, nó khác với các giới khác. Chỗ này có rất nhiều người lạ mặt, nhưng sức ảnh hưởng của Taehyung đủ để bất kỳ giới nào cũng muốn kéo anh vào, người nịnh bợ cũng không phải số ít. Dù sao thì người trong giới doanh nhân Bắc Kinh đều có một sự kiêu ngạo

không biết từ đâu mà có. Cho dù muốn lôi kéo hoặc muốn nịnh nọt Taehyung thì bọn họ vẫn giữ vẻ mặt khách sáo, không bao giờ thể hiện quá rõ cảm xúc của mình. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh mà mọi người đều kiêu ngạo không ai bì nổi, đám người kia vừa thấy Taehyung xuất hiện đã không kìm lòng được mà tới mời rượu, cũng không thể che giấu được tâm tư của họ.

Bọn họ không rõ Taehyung đã kết hôn hay chưa, nhưng trước giờ bọn họ đều biết Taehyung đi xã giao không bao giờ dẫn theo bạn tiệc.

Không ngờ hôm nay Tổng Giám đốc Kim không những dẫn theo bạn tiệc, mà trông hai người còn rất xứng đôi.

Dù sao thì thường ngày cũng có rất nhiều quý cô nhớ nhung Taehyung. Nghe nói ở Bắc Kinh này cũng có mấy vị đại tiểu thư từng đến Seoul theo đuổi anh, kết quả đều bị anh không thèm ngó ngàng tới, đành chán nản quay về. Không ai có thể đoán được phải là kiểu phụ nữ thế nào mới có thể được Taehyung để mắt đến, càng không có ai có thể ngờ được đến khi thật sự có một cô gái đứng bên cạnh Taehyung lại trông xứng đôi như thế.

Dù là khí chất hay dung mạo đều khiến mọi người không thốt nên lời. Hai người xuất hiện ở chỗ nào là sẽ khiến chỗ đó kinh ngạc và náo động.

Có người tò mò đi nghe ngóng thân phận của Jisoo, muốn biết cô là đại tiểu thư may mắn nhà ai, hay là người đẹp được vị cao nhân nào đưa đến bên cạnh Taehyung, mà lại có thể được Tổng giám đốc Kim dẫn theo như thế.

Kết quả, Jisoo nhận lấy ly để cao được người kia đưa tới, ánh mắt cười thần nhiên vui về, vừa phóng khoáng lại vừa nhã nhặn, đáp: "Tôi họ Kim*, là người phụ trách của Tập đoàn MN, hân hạnh được gặp."

Sau khi nhận được câu trả lời, người đến gần hỏi thăm thân phận của cô rất ngạc nhiên. Mãi đến khi người đó lấy lại tinh thần, nhớ lại khi Tập đoàn MN vùng lên ở Luân Đôn ba năm trước, nhớ ra nữ doanh nhân Kim Jisoo tiếng tăm lừng lẫy được vinh danh trên bằng xếp hạng Forbes trong năm nay, thì người đẹp trước mặt và người đàn ông cao ráo bên cạnh đã đi rất xa.

Có khí chất thể này, thảo nào cô ấy có thể sánh vai với Taehyung. Hóa ra cô chẳng phải tiểu thư của nhà nào cả, mà là người có chỗ đứng trong thương trường, thậm chí còn là Tổng giám đốc Jisoo của Tập đoàn MN tiếng tăm lừng lẫy trong những năm gần đây.

Trước giờ Jisoo không để ý đến ánh nhìn chăm chú của người khác, huống chi những người này đều là người xa lạ. Cô chỉ vừa đi vừa nhận lấy những ly rượu từ những người bên cạnh đưa tới, từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ lạnh nhạt trang nhã. Rượu Champagne trong ly không nhiều, mỗi ly nhiều nhất chỉ có một hai ngụm rượu, cô tùy tiện uống mấy ly rồi theo Taehyung đi vào trong.

Sở dĩ phối hợp như vậy, một mặt là vì cô đang đứng đây với tư cách là bộ mặt của Tập đoàn MN, không thể tỏ ra quá kiêu kỳ, cũng không thể bị những người kiêu ngạo ở Bắc Kinh này không coi ra gì. Nên chừng mực thì phải chừng mực, dù sao buổi tiệc này cũng tập hợp rất nhiều tổng giám đốc của nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đối tác của Tập đoàn MN sau này.

Còn mặt khác chính là...

Trước khi đến buổi tiệc rượu này, Taehyung đã nhắc nhở cô người ở Bắc Kinh phức tạp hơn Seoul rất nhiều. Cho nên, cô đi theo bên cạnh anh là an toàn nhất. Mặc dù gần đây cô hơi buông thả trước mặt Taehyung, nhưng cũng biết phân biệt tình huống, trong tình huống này thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Taehyung là "cái đùi to nhất" trong giới kinh doanh cả nước, e rằng "đùi" của mấy vị ở Bắc Kinh này cũng không cứng bằng "đùi" anh. Có chỗ dựa thế này ở đây, lúc cô có thể dựa vào thì cứ ngoan ngoãn dựa vào thôi.

Sau khi đi vào trong, Taehyung bớt thời gian nhìn qua Jisoo một chút, thấy cô luôn ngoan ngoãn khoác tay mình, suốt đoạn đường cũng không bỏ ra, thì thuận tay lấy một miếng bánh gato từ trong khay được người phục vụ bê ngang qua: "Sao bây giờ em ngoan vậy?"

"Bữa tiệc ở Bắc Kinh này, bầu không khí khác biệt, người tham gia cũng khác biệt, ai ai cũng là gương mặt lạ, chỉ có anh là người quen. Nếu có lựa chọn thứ hai thì tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh thế này." Jisoo thành thật trả lời, trên mặt là nụ cười giả tạo.

Anh không hề bị kích thích bởi lời nói của cô, chỉ bình thần nhếch môi, đưa bánh gato tới tay cô.

Jisoo: "... Trong trường hợp này, anh cho tôi ăn cái này, vậy có tốt không?"

Anh cúi đầu liếc cô: "Đệ nhất thiên kim Seoul mà cũng có lúc không đám ăn bánh ngọt trong tiệc rượu sao?"

Jisoo: "..."

Từ nhỏ đến lớn cô đã tham dự rất nhiều tiệc rượu, đã sớm quen với việc sau khi lả lướt xinh đẹp đi ngang qua sân khấu trong sảnh tiệc thì tìm một chỗ không người để nếm thử những món ăn ngon. Và vì thích uống rượu mà cô sẽ trốn trong góc uống say bí tỷ, chuyện được người khác cõng về nhà cũng không phải lần một lần hai.

Jisoo không phải người tham ăn, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo Kim Joo Kwon tham dự những buổi tiệc rượu kiểu này, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu. Người ta bận bịu muốn khoe gì đó trong tiệc rượu, còn cô thì chỉ muốn đi ăn để giết thời gian, nếu không, cứ phải nhìn những bộ mặt dối trá kia thì cô sẽ thấy chán ngấy, tẻ nhạt.

Jisoo bĩu môi, không nói gì.

Trước khi đi dự tiệc, Taehyung biết rõ buổi tối cô sẽ đói, nên dọc đường đã bảo Soobin đi mua một ít đồ ăn để trong xe. Nhưng Jisoo lại không ăn trong xe, thế nên những món bánh ngọt vẫn còn để lại.

Vừa rồi là vì không muốn làm trong xe toàn mùi bánh ngọt nên cô mới không ăn.

Lúc này cô quả thật rất đói. Nhất là khi đến tháng, cô cảm thấy cả người trở nên yếu đuối hơn nhiều, lạnh một chút, mệt mỏi một chút hay đói một chút cũng cảm thấy không còn sức lực.

Cô nhận lấy bánh gato, sau đó tìm một cái ghế sofa đơn trong góc khuất để ngồi xuống ăn.

Xung quanh cũng có người ngồi, nhưng hầu hết là vừa ngồi nói chuyện hợp tác vừa lơ đãng uống rượu.

Jisoo là người được Taehyung dẫn tới, dù cô xinh đẹp kinh người, lại còn là người phụ trách của Tập đoàn MN, tuy mặt cô không lạnh lùng như Taehyung mà ngồi đó ăn bánh, nhưng khi mấy người đàn ông bụng phệ đến gần thì cô cũng chẳng thèm ngước lên nhìn, còn những người này ngại Taehyung đứng gần đó nên cũng không dám tới bắt chuyện với cô.

Taehyung đang vừa đi vừa nói chuyện với người nào đó bên cạnh, đối phương cười rạng rỡ, chẳng biết là đang nói gì, nhưng từ nét mặt hờ hững của anh, có thể thẩy được anh đang được a dua nịnh hót. Người xung quanh tới gần, tiếng chào Tổng giám đốc Kim cứ vang lên bên tai không dứt.

Cho đến khi Taehyung thấy Jisoo đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đưa cho cô thêm đĩa nữa.

Jisoo nhận lấy bánh gato, cắn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, mơ hồ nói: "Kim tổng, chẳng lẽ anh không nhận ra từ khi anh vào sảnh tiệc đã có một người cứ nhìn anh chằm chằm, từ đầu đến cuối không rời mắt sao?"

Taehyung nhận lấy ly đế cao được người phục vụ bên cạnh đưa tới, không nhìn về hướng nào khác, chỉ đứng giữa ghế sofa đơn. Cho dù là vừa rồi có người đi qua bắt chuyện hay là bây giờ thì từ đầu đến cuối anh cũng không đi xa cô quá ba mét.

"Có sao? Chẳng lẽ em đang nói chính em?" Anh cất giọng hờ hững như không thèm để ý, đồng thời lại nhìn cô.

Jisoo nén nỗi kích động muốn trừng mắt: "Vừa rồi rốt cuộc là tôi bận ăn bảnh hay bận nhìn anh, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?"

Anh cười: "Em dám nói mình không nhìn anh không?"

Jisoo: "..."

Cô có nhìn.

Cô lại nhìn về phía đám đông, thì phát hiện người vừa rồi luôn nhìn về phía Taehyung đã biến mất. Cô không khỏi nhíu mày, sau đó lại ngước mắt nhìn Taehyung, thấy mặt mày anh điểm tĩnh, hiển nhiên là biết rõ người mà cô vừa nói, nhưng không có ý định đi tìm hiểu.

Ôi, thật đáng tiếc.

Xem ra lại có thêm một cô gái yêu đơn phương anh rồi.

Chỉ là trong ba năm nay, Jisoo không hiểu rõ về Taehyung, cũng không biết có phải anh thường xuyên qua lại Bắc Kinh hay không. Nhưng từ thái độ của những người này đổi với anh, hẳn là anh rất quen thuộc.

Vì vậy, trong giới doanh nhân Bắc Kinh này hẳn là có nhiều khía cạnh mà cô chưa hiểu rõ.

Cô vừa nghĩ vừa cắn bánh gato, đồng thời bưng ly rượu được người phục vụ đưa tới lên uống.

Cô vừa đưa lên môi thì có một chàng trai trẻ đi tới. Lúc chàng trai đó đến gần, đã nói với Taehyung một câu:

"Kim tổng, qua kia nói chuyện một lát được chứ?"

Lúc này Jisoo mới không kìm được mà ngắng lên nhìn sang người kia, nhận ra hình như vừa rồi anh ta là người luôn đứng chung với cô gái xinh đẹp cứ nhìn Taehyung.

Taehyung hờ hững liếc nhìn anh ta: "Có chuyện gì thì đứng đây nói luôn đi."

Sắc mặt của chàng trai kia hơi sa sầm, nhưng sau đó lại cười nhạt, nói: "Kim tổng, dù gì mấy năm nay Chou thị chúng tôi cũng được xem là bạn cũ của Tập đoàn Shine. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, em gái tôi đã đến Seoul làm việc, ở lại Shine rất lâu, luôn được Kim tổng chăm sóc. Giờ hiếm khi được gặp lại nhau, dù anh không nể mặt đổi tác là tôi thì cũng nên cho em gái tôi chút tình mọn chứ."

Taehyung vẫn không có ý định đời bước, giọng điệu lạnh nhạt, không hể rung động chút nào: "Vốn dĩ cô Chou được vào Shine ở Seoul thực tập là nhờ vào thành tích cao và năng lực cá nhân của chính cô ấy. Trong suốt một năm cô ấy làm việc ở đó thì tôi ở Mỹ, một năm về nước không quá ba lần, sao có thể chăm sóc cô ấy được?"

Người tự xưng là anh trai của cô Chou lại cười, nói: "Nhắc lại, Chou thị chúng tôi có thể có cơ hội hợp tác với Shine cũng nhờ em gái tôi làm trung gian giới thiệu. Nếu không phải lúc trước nó không muốn ở lại Bắc Kinh làm việc sau khi tốt nghiệp, âm thầm bỏ nhà trốn đến Seoul, lại giả vờ mình không hề có thân phận bối cảnh gì, chỉ đựa vào sơ yếu lý lịch của bản thân để vào Tập đoàn Shine làm việc, thì sau này đã không phát sinh ra nhiều hệ lụy như vậy."

Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Taehyung bỏ ly đế cao vào khay của người phục vụ, rồi anh liếc nhìn

Jisoo ngồi đó tỏ vẻ như đang xem kịch vui, rồi lại liếc qua ly rượu trong tay cô. Anh mới không để mắt đến cô một lát thôi là cô đã cầm ly lên, như này là định uống Champagne đến say hay gì?

Lúc nào cũng vậy, khi ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn xuống mặt Jisoo, thì ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hờ hững với người bên cạnh: "Đây chỉ là mối quan hệ hợp tác kinh doanh giữa hai bên, không có nguồn cơn, Chou tổng suy nghĩ quá nhiều rồi."

Đúng lúc này, một cô gái mặc váy dạ hội màu trắng đi tới từ đám đông, gương mặt xinh xắn lại dịu dàng, nhìn khoảng hai ba hai bốn tuổi, xấp xỉ tuổi Jisoo.

Hình như cô gái này đã đợi Taehyung đi đến rất lâu nên giờ không đợi được nữa, quyết định lấy can đảm đi tới, nhìn anh không rời mắt. Trong đôi mắt lấp lánh kia không che giấu được vẻ vui mừng và đầy yêu thương khi gặp lại anh.

Người trong sảnh tiệc bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ đều là những người bôn ba ở Bắc Kinh. Sự tích của tiểu thư nhà họ Chou tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh đã nhanh chóng truyền khắp giới.

Nghe nói Chou Tzuyu này là con gái ngoan của nhà họ Chou, sau khi tốt nghiệp tại Boston, cô ấy đến Los Angeles thực tập vài tháng, sau khi về nước thì cứ như mê muội, không chịu trở về Bắc Kinh, mà khăng khăng nói muốn sang Mỹ làm việc. Nhưng nhà họ Chou không đồng ý, nên đã giữ hộ chiếu của cô, tuyên bố rõ ràng rằng cô không được đi nước ngoài.

Từ trước đến nay Chou Tzuyu này rất ngoan ngoãn, kết quả lần này lại bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận, đến thẳng Seoul, che giấu thân phận tôn quý, lấy thân phận là sinh viên mới tốt nghiệp ở nước ngoài để vào Tập đoàn Shine làm việc. Bởi vì cô ấy đã từng thực tập ở Tập đoàn Shine tại Mỹ mấy tháng, nên quá trình xin việc rất thuận lợi, được nhận vào làm ngay. Nghe nói lúc mới vào cô ấy cũng chỉ là thực tập sinh, nhưng vẫn chịu khó làm việc ở Seoul, sống chết cũng không chịu về Bắc Kinh.

Không ai biết tiểu thư này đang chờ đợi điều gì, nhưng nghe nói năm đó khi Taehyung từ Mỹ về Seoul vài lần, cô Chou này đều lấy thân phận trợ lý thực tập theo sát bên anh. Mọi việc bưng trà rót nước đều làm rất tốt, cũng rất chăm chỉ làm việc, vì vậy cô đã làm việc ở Shine Seoul hơn một năm.

Không khó để đoán được, lý do mà tiểu thư nhà họ Chou cứ ở lại Seoul, tình nguyện mai danh ẩn tích làm một nhân viên thực tập nhỏ bé chính là vì Taehyung.

Cho đến khi anh trai của Tzuyu - Tổng Giám đốc Tony của Tập đoàn Chou thị đến Seoul bàn về dự án hợp tác với Shine thì mới phát hiện ra cô đang làm việc ở đây. Lúc Tony đến, cũng đúng lúc Taehyung về nước, bọn họ ép Tzuyu về Bắc Kinh ngay trước mặt Taehyung.

Sau khi Tzuyu được đưa về Bắc Kinh thì đã làm loạn một thời gian dài. Nghe nói cô nàng vừa tuyệt thực vừa khóc, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đến Los Angeles hoặc đến Seoul, nhưng người nhà họ Chou không cho phép một thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh vì theo đuổi đàn ông mà buông thả bản thân như thế. Dù người mà cô theo đuổi là Taehyung thì họ cũng không cho phép cô dùng cách hèn mọn như vậy để chờ đợi anh.

Thời gian cứ thể trôi qua hơn một năm, cho đến khi rốt cuộc Taehyung cũng về nước, rồi đến Bắc Kinh.

Nghe những người kia xì xào bàn tán, Jisoo cũng chỉ cho đây là câu chuyện xưa của công chúa Bắc Kinh cải trang vi hành lọt phải hố tình, sau đó mặt không cảm xúc, cầm ly Champagne bị Taehyung lườm khi nãy đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.

Thấy Tzuyu đã đi qua đây, lúc này Tony lại nhìn về phía Taehyung: "Kim tổng, dù gì mọi người cũng quen biết nhau lâu như vậy, có vài việc không nên bàn luận trước mặt các vị ở đây, chỉ bằng nể mặt nhau, chúng ta sang chỗ khác ngồi xuống tâm sự được không?"

Dù sao Tony cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Chou thị, xấp xỉ tuổi của Taehyung. Trông anh ta có vẻ như cười hờ hững, nhưng không khó để nhận ra anh ta là một người thủ đoạn. Vẻ ngoài của anh ta cho người ta cảm giác rất điềm đạm nhã nhặn, nhưng thực chất bên trong lại toát ra sự kiều ngạo thuộc về nhà họ Chou, cứ như nhà họ Chou bọn họ đã "ăn nói khép nép" như thế, vậy mà Taehyung lại không nể mặt, điều này khiến anh ta không được thoải mái.

Tzuyu đứng bên kia, nhìn về phía Taehyung, muốn tới gần nhưng lại hơi thấp thỏm. Rõ rằng trong mắt cô ta chỉ có mỗi mình anh, chỉ cần Taehyung mỉm cười hoặc đáp lại, thì cô ta sẽ có thể mạnh đạn hơn.

Nhận ra ánh mắt của Tzuyu cứ dán lấy mình, Taehyung nhìn về phía cô ta.

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, nét tươi cười trên mặt Tzuyu càng đậm thêm, trong mắt có vô số tia hâm mộ, thích, yêu và kích động.

Tony thấy cô em gái luôn ngoan ngoãn của mình vừa gặp Taehyung là như mê muội thì hơi đau đầu, giọng điệu cũng không khỏi cứng nhắc hơn: "Kim tổng."

Chỉ là hai chữ rất đơn giãn nhưng lại đầy phong thái của người ở vị trí cao trong giới Bắc Kinh, trong đó còn chứa mấy phần nhượng bộ, hi vọng Taehyung có thể chủ động nể mặt, để tránh đến lúc mọi người đều mất mặt.

Suy cho cùng thì em gái của anh ta đang đứng bên cạnh theo đõi, dù sao cũng không thể cứ thế mà gạt bỏ cô nàng được.

Taehyung nhìn lướt qua Tzuyu bằng ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt trong veo, nhưng giọng nói lại lạnh tanh: "Nếu Chou tổng định nói về dự án hợp tác giữa hai công ty thì nói ở đây là được, nhưng nếu muốn nói đến chuyện không liên quan, vậy xin thứ lỗi cho tôi đây không thể tiếp chuyện, bạn tiệc của tôi vẫn còn ở đây, lý nào lại bỏ mặc cô ấy?"

Giọng của Taehyung không nặng cũng không nhẹ, thành công khiến tất cả mọi người trong sảnh tiệc này bất chợt nhớ đến người vừa nãy đi cùng anh đến đây là ai.

Trước giờ mọi người chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Tổng Giám đốc Kim, hôm nay Tổng Giám đốc Kim lại dẫn theo Tổng Giám đốc Jisoo của Tập đoàn MN cùng xuất hiện, hơn nữa trông hai người còn rất xứng đôi...

Sau đó họ lại quan sát Tzuyu, mặc dù gia thế tiểu thư Chou rất hiển hách, nhưng khi đứng trước mặt Jisoo thì lại giống như một đóa hoa trong nhà kính, không chịu được bão táp mưa sa, chỉ cần một lời yêu thương là đã ngây thơ muốn lấy chồng. Huống chi cô nàng đã theo đuổi Taehyung lâu như vậy mà vẫn không được anh đáp lại. Lời nói này của Tổng Giám đốc Kim đã bao hàm ý tứ rất rõ ràng rồi.

Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhưng Jisoo vẫn bình tĩnh ngồi im trên ghế sofa đơn, khóe miệng hờ hững nhếch lên, không ai biết rốt cuộc cô đang cười hay còn có ý gì khác. Nhưng điều này cũng chứng tỏ, lợi thế về gia thế của tiểu thư họ Chou không hề có tác dụng gì trước mặt Jisoo, công chúa của giới Bắc Kinh chưa chắc bì được với người phụ nữ có thể sánh vai với Taehyung như Jisoo.

***

Từ khi Taehyung vừa bước vào sảnh tiệc thì Tzuyu đã không rời mắt khỏi anh, đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô gái đi vào cùng anh từ lâu.

Lúc ấy, khi trông thấy bên cạnh anh là một cô gái, Tzuyu đã sững sờ một lúc lâu. Cô ta tương tư Taehyung lâu như thế, mặc dù không được đáp lại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác xung quanh anh. Không ngờ vào ngày gặp lại mong chờ đã lâu, cô ta lại trông thấy... Taehyung dẫn theo cô gái kia đi vào sảnh tiệc, lại thấy hai người họ thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm. Trên mặt cô gái không hề có cảm giác ưu việt hay nịnh nọt, mà thậm chí còn hơi kiêu ngạo. Nhưng Taehyung xưa nay lạnh lùng nhưng lại cực kỳ cưng chiều cô, thậm chí còn lấy bánh gato đưa cho cô ngay trước mặt mọi người, cứ như cưng chiều một đứa bé, ở bên cạnh cô và chờ cô ăn.

Lúc này lại nghe Taehyung nói vậy, mặc dù không tính là gián tiếp vả mặt cô ta, nhưng cũng rất thẳng thắn. Đầu óc cô ta lập tức trồng rỗng, rối bời.

Đột nhiên cô ta nhớ lại khi mình còn làm ở Tập đoàn Shine, có lần anh về nước, cô ta ở bền anh làm việc thật cẩn thận tỉ mỉ. Sau đó, nhờ sự cẩn thận và biểu hiện xuất sắc của mình mà cô ta nhận được lời khen của anh, cô ta đỏ mặt trước mặt anh, nhưng anh không nhìn cô ta mà trực tiếp đi ngang qua. Loại khí chất khiến người ta không thể nào giải thích được đã làm tìm cô ta đập loạn.

Có lần, Taehyung có một buổi xã giao, ban đêm có cuộc rượu, cô ta là trợ lý thực tập, vốn định đi theo anh, nhưng Baek Yoonsik đã cản cô ta lại.

Baek Yoonsik nói lúc Tổng Giám đốc Kim dự bất kỳ cuộc xã giao nào bên ngoài, trước giờ đều chưa từng có phụ nữ bên cạnh, cũng không cẩn nhân viên nữ nào đi cùng. Cậu ta còn hỏi, chẳng lẽ cô ta không phát hiện bên cạnh Tổng Giám đốc thậm chí còn không có nữ thư ký nào sao?

Khi đó Tzuyu còn cảm thấy Taehyung giữ mình trong sạch, điểu đó khiến tim cô ta rung động, một lòng một dạ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, động lòng đến nổi không cách nào kiểm soát. Thế là cô ta cứ khăng khăng muốn theo đuổi anh ngay cả khi anh không quan tâm đến mình. Cô ta tin miễn là khi họ trở nên quen thuộc, miễn là thời gian lâu dài, sau này chờ tới lúc anh biết cô ta là tiểu thư họ Chou thì giữa hai người nhất định sẽ tâm đầu ý hợp. Dù sao môn đăng hộ đối cũng là lý do rất thuyết phục.

Nhưng không ngờ sau này, khi Taehyung biết rõ thân phận của cô ta lại chẳng hề ngạc nhiên hay tỏ thái độ dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt bảo cô ta bàn giao lại công việc cho người khác, sau đó bảo cô ta hãy về Bắc Kinh với anh trai.

Trước khi Tzuyu bị ép đưa về Bắc Kinh, cô ta đã đứng bền ngoài phòng làm việc của Taehyung đợi đến nửa đêm, chỉ vì muốn nói chuyện với anh một chút. Lúc đó, có lẽ là cô ta muốn thổ lộ với anh, lấy thân phận tiểu thư họ Chou để thổ lộ với anh...

Thế nhưng, đêm hôm ấy, Taehyung lại không hề ra khỏi phòng nghỉ trong văn phòng, ngay cả gặp cũng không gặp cô ta một lát.

Sau này, cô ta có được số điện thoại của Taehyung từ anh trai mình, thế là bèn gọi điện cho anh. Nhưng anh không bắt máy, gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chẳng hề hồi âm.

Nhưng hôm nay, khi anh xuất hiện, quy tắc không dẫn theo phụ nữ đường như đã bị phá vỡ. Cô gái tên Kim Jisoo kia dường như là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến lòng Tzuyu vô cùng khó chịu.

Cô ta hít sâu một hơi rồi bước đến cạnh Taehyung, trong giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần hồi hộp và run rẩy. Lúc đối mặt với nét mặt lạnh lùng xa cách ngàn dặm của Taehyung, cô ta không biết cảm xúc của mình thế nào, nhưng luôn cảm thấy không nên từ bỏ. Dù sao anh cũng chưa kết hôn, bên cạnh anh chỉ xuất hiện một cô gái mà thôi, có lẽ chỉ là đối tác, cũng có lẽ...

Tzuyu cảm thấy kích động, dù sao bản thân cô ta đã đợi lâu vậy mới đợi được ngày có thể gặp lại anh lần nữa, cô ta hơi kích động, mở miệng: "Ngài Kim..."

Taehyung nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang cô ta, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không hề có biến hóa nào.

Tzuyu nhìn anh, vẻ mặt rất cố chấp: "Vốn dĩ tôi muốn mời ngài Kim sau khi xong tiệc đến nhà họ Chou làm khách. Dù sao, ngoài tấm thịnh tình của anh tôi, ba mẹ tôi cũng rất muốn gặp anh một lần, nhưng không ngờ hôm nay ngài Kim lại dẫn theo bạn tiệc, cân nhắc không chu toàn, xin tiểu thư Jisoo chớ để ý."

Lúc nói câu này, Tzuyu nhìn thẳng về phía Jisoo, mỉm cười với cô, tỏ phong thái con nhà quyền quý trước mặt mọi người.

Taehyung lạnh lùng nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Cô không cần xin lỗi cô ấy, dù đêm nay không có bạn tiệc, thì tôi cũng không có lý do gì để đến nhà họ Chou làm khách. Quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta không đến mức sâu sắc như thế, nên làm thể nào thì làm thế đó. Nhưng chuyện không nên làm thì cô Chou vẫn nên khiêm tốn một chút, để tránh cho tôi không biết nói lời quanh co mà quá dứt khoát, làm tổn thương lòng tự tôn của cô."

Tzuyu mở to mắt, như thể cô ta vẫn luôn biết trước giờ Taehyung là người lạnh lùng xa cách, nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần. Đã quen và chấp nhận sự lạnh lùng của anh từ lâu, nhưng cô ta không nghĩ rằng hiện giờ bản thân còn có thể thấy mặt lạnh lùng hơn của anh.

Mắt hơi đỏ lên, cô ta nói: "Chỉ là đến ăn một bữa cơm thôi mà, huổng chỉ Chou thị và Tập đoàn Shine cũng đã giữ vững quan hệ hợp tác hơn một năm, chẳng lẽ không cần thiết để anh đích thân lui tới sao?"

Taehyung nói: "Đúng vậy, không cần thiết."

Chỉ năm chữ ngắn gọn, hời hợt nhưng lại như lẽ dĩ nhiên.

Khuôn mặt Tzuyu như sắp cứng đờ.

Jisoo cũng ngây người, cô từng nghe nói phụ nữ muốn bò lên giường Taehyung nhiều vô kể, nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy Taehyung thẳng thắn và dứt khoát từ chối tình cảm của một cô gái trong trường hợp này.

Từ chối dứt khoát, không hề đây đưa dài dòng, lại có vẻ lạnh riêng biệt, cứ như trước mặt người ngoài, anh vốn dĩ là một người như thể, không một ai có thể đả động đến cảm xúc và tình cảm của anh, cũng không một ai có thể tùy tiện bước vào thế giới của anh.

Chỉ có mình cô.

Nhận thức này khiến Jisoo lại cảm lấy một ly Champagne, vô tình siết chặt cái ly. Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô lại không có bất kỳ biến hóa nào, cứ như tất cả những chuyện trước mắt đều không hề liên quan, từ tiếng xì xào bàn tán và sự dò xét của đám người trong sảnh tiệc, đến ánh mắt nheo lại của anh trai Tzuyu khi nhìn về phía cô.

Bản tay nắm lấy váy của Tzuyu hơi siết lại, mắt cũng đỏ hơn. Không ngờ cô ta chờ đợi hơn một năm, khó khăn lắm mới có thể nhân dịp Taehyung tới Bắc Kinh mà đến gần anh, thế mà lại nhận được lời từ chối tàn nhẫn này. Thậm chí anh còn không vì cô ta là tiểu thư họ Chou mà đối xử khác biệt với cô ta. Càng tệ hơn nữa chính là, lúc cô ta còn là nhân viên của Tập đoàn Shine, anh còn có thể không tiếc lời khen ngợi hiệu quả làm việc của cô ta, nhưng sau khi biết được thân phận và nhìn ra mục đích của cô ta thì lại lạnh như tuyết mỏng trên núi, đủ chạm đến mép thôi cũng không được.

Sao trên đời này lại có một người đàn ông hoàn hảo như thế, sao lại có một người đàn ông lạnh lùng đến không có tình người như thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cô ta say đắm.

Lúc này, một vị tổng giám đốc có thân phận và địa vị nào đó trong giới Bắc Kinh đi đến nói chuyện với Taehyung. Trong chốc lát, anh em Chou thị gần như bị gạt qua một bên. Tâm trạng của Tony rõ ràng là khó chịu, nhưng không thể bộc phát trong trường hợp này. Anh ta lia mắt nhìn qua Tzuyu, thấy mắt Tzuyu đỏ hoe, mím môi không nói gì thì tức đến mức lập tức bước đến nắm chặt tay cô ta: "Chúng ta đi."

Tzuyu vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn về phía Taehyung, vô cùng không cam lòng và rối rắm. Cô ta không tin người mình lưu luyến lâu nay lại hờ hững với cô ta như thế.

Sắc mặt Tony khó coi, anh ta nói: "Em không nhìn thấy trong mắt anh ta không hề có em sao? Còn đứng đây nhìn gì nữa?"

Lúc này, Tzuyu bỗng dời mắt nhìn sang Jisoo. Từ đầu đến cuối Jisoo đều ngồi trên cái ghế sofa đó, không uống Champagne thì ăn bánh ngọt, dường như nãy giờ đều không bị Taehyung ảnh hưởng, nhưng rất rõ ràng, cô chính là chướng ngại vật lớn nhất vắt ngang giữa cô ta và Taehyung.

"Đi, đừng nhìn nữa, nếu em thật sự muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Taehyung, thì lần này anh ta ở lại Bắc Kinh khá lâu, chờ thêm cũng không phải không thể. Trong trường hợp hiện giờ, nếu em còn nhìn anh ta như thế nữa thì sẽ làm nhà họ Chou mất mặt. Nếu chuyện này truyền về nhà, e rằng ngay cả anh cũng không thể cứu em được." Tony khẽ cảnh cáo bên tai cô ta.

Nghe thấy câu này, Tzuyu vẫn đứng yên nãy giờ mới hơi nhích chân, sau đó được Tony dẫn đi, lão đảo bước nhanh ra khỏi đám đông.

Jisoo cứ như luôn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả những chuyện này, nhưng dù Taehyung không nhìn cô thì cũng để ý thấy chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà Jisoo đã uống đến ly Champagne thứ tư.

Bây giờ cô thật sự đã đám uống trước mặt anh!

Nhân lúc Taehyung trò chuyện với người khác, Jisoo đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Buổi dạ tiệc ở Bắc Kinh này được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, xem ra tất cả các tầng lầu đều đã được bên tổ chức bao hết.

Lúc vào nhà vệ sinh, Jisoo không để ý bên trong có người. Sau đó, nghe thấy tiếng động ở sát vách cô cũng chẳng quan tâm, đẩy cửa đi vào nhà vệ sinh.

Vừa rồi cô ngồi suốt nên không thấy đau bụng, bây giờ mới đứng lên đi vài bước đã thấy bụng dưới đau quặn, thế nên cô quyết định ngồi trong phòng vệ sinh thêm một lát, muốn đợi cơn đau dịu xuống rồi mới đi ra.

Kết quả, cô bỗng nghe thấy sát vách có người đi ra, sau đó là tiếng giày cao gót, kèm theo là tiếng của Tzuyu không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

"Con không lén lút ra khỏi nhà, là hôm nay anh có buổi tiệc tối phải dự, nên muốn dẫn con đi giải sầu một chút."

"Ba, con biết... con biết mặt mũi của nhà họ Chou cao hơn tất cả, nhưng con thật sự rất thích anh ấy... Ba đã không cho con quay lại Mỹ, cũng không cho con đến Seoul, vậy ít nhất khi anh ấy đến Bắc Kinh hãy cho con đến gặp anh ấy một lần. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng nghe lời cả nhà, nhưng trong chuyện tình cảm này, nếu lúc trước con không gặp được anh ấy thì có lẽ con đã nghe theo sự sắp xếp của mọi người. Nhưng gặp được chính là gặp được, cả đời này con cũng không thể gặp được người đàn ông nào làm con rung động hơn anh ấy..."

"Thật ra ba mẹ cũng rất thích Taehyung đúng không? Chỉ vì con là người chủ động nên ba mẹ mới không đồng ý, nhưng con không muốn buông tay. Dù... có lễ trong lòng anh ấy đã có người trong mộng gì đó, nhưng tất cả đều qua lâu rồi. Mấy năm nay bên cạnh anh ấy vẫn không có người phụ nữ nào. Con tin, nếu con chân thành và kiên định, một ngày nào đó, con nhất định sẽ làm anh ấy rung động..."

Jisoo đang ngồi trên bổn cầu trong phòng vệ sinh, cũng là "người trong mộng" mà Tzuyu vừa nói tới, im lặng xoa bụng mình.

Từ khi nào mà ba chữ "người trong mộng" lại được chụp lên đầu cô vậy?Tám mươi phần trăm là bình thường cô nàng họ Chou này xem nhiều phim ngôn tình, nên nghĩ mình như nữ chính, còn những người khác cuối cùng đều là "người trong mộng" hoặc NPC" sẽ thua dưới chân cô ta.

(NPC: còn gọi là Non-Player Character, là một nhân vật trong các trò chơi người chơi game không thể điểu khiến.)

Phương thức tự đại của công chúa Bắc Kinh đúng là rất mới mẻ thoát tục.

Chắc là cô Chou đã gợi điện xong, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Chờ thêm lát nữa, không nghe thấy động tĩnh gì thì Jisoo mới bước ra.

Nào ngờ cô ta vẫn chưa đi, lặng lễ đứng đây như hồn ma thế kia làm gì chứ?

Dẫu sao cô cũng đã ra rồi, nên gặp cũng đã gặp rồi. Jisoo chỉ liếc nhìn cô ta rồi đi tới, để túi xách xuống, rửa tay, hong khô, sau đó lấy son môi trong túi xách ra, soi gương dặm lại lớp trang điểm. Dù sao hôm nay chiếc váy cô mặc cũng đơn giản trang nhã, cô lại chỉ trang điểm nhẹ mà thôi, không đặm lại thì quá qua loa với bữa tiệc này rồi.

Cô vừa thoa son thì thấy Tzuyu đã đứng đó nhìn cô qua tấm gương trước mặt.

Trước giờ Jisoo không để ý đến người khác, nhưng lần này phải khựng lại vì ánh nhìn chăm chăm của Tzuyu. Hai người nhìn nhau qua gương, một người thận trọng dò xét, một người bình tĩnh lạnh nhạt thoa son lên đôi môi nhỏ nhắn.

Jisoo rất hiểu ánh mắt này của Tzuyu. Đây là ánh mắt dò xét, không xác định được rốt cuộc thân phận của cô là gì, cũng không xác định được bản thân có muốn hỏi Jisoo điều gì hay không. Vì vậy ánh mắt mangdtheo sự phức tạp, quan sát và dò xét.

Ánh mắt thản nhiên của Jisoo lóe lên một tia cười lạnh. Cô đã quen nhìn thấy đủ kiểu tiểu thư được nuông chiều trong những gia đình giàu có, nói năng phách lối khiêu khích, nhưng với cô "tình địch" Tzuyu được gọi là công chúa Bắc Kinh, được gia đình bảo bọc quá tốt mà như bé thỏ trắng đơn giản này thì lại chỉ làm cô cảm thấy chán ngán.

Thích một người đàn ông, thận trọng làm nhiều chuyện như thế, mai danh ẩn tích đến làm việc trong công ty người ta, chạy theo sau bưng trà rót nước, cuối cùng lại để người ta phát hiện, hóa ra cô thực tập sinh nhỏ bé này lại là tiểu thư nhà họ Chou, giống hệt như đang diễn kịch vậy, cho ai xem chứ?

Cô ta tưởng rằng Kim Taehyung là chàng trai mười mấy tuổi mới biết yêu, có thể động lòng với cách theo đuổi tình yêu bất chấp và lãng mạn thế này sao?

Trong mắt Jisoo, cách làm của Tzuyu là trò trẻ con, còn trong mắt Taehyung thì 80% là cô ta bị thần kinh.

Bé thỏ trắng này có lẽ cũng không được gọi là bé thỏ trắng nữa.

Dù sao thỏ mà cáu lên thì cắn người cũng rất đau.

Nhìn ra vẻ thờ ơ trong mắt Jisoo, phụ nữ có bản năng nhạy cảm với tình địch, Tzuyu đi đến, đứng bên cạnh cô, hỏi: "Tiểu thư Jisoo, cô và Taehyung có quan hệ như thế nào?"

Jisoo nhíu mày trong gương, cười khẽ vì sự thẳng thắn của cô ta, hờ hững đáp: "Cô Chou cảm thấy thế nào? Cô nghĩ chúng tôi có mối quan hệ ra sao?"

Nói xong, cô thu ánh mắt lại, tiếp tục dặm lớp trang điểm, không có ý định dây dưa nhiều với cô ta.

Tzuyu không muốn cất giấu nhiều khúc mắc trong lòng như thế, bèn đi thẳng đến trước mặt Jisoo, chắn tầm nhìn của cô khi cô đang đánh son. Lúc đối mặt với Jisoo ở khoảng cách gắn như thế, tim cô ta đập thịch một cái.

Vừa rồi Jisoo ngồi trên ghế sofa trong góc khuất, nơi đó không đủ ánh sáng nên cô ta nhìn không rõ lắm, chỉ biết cô là một cô gái rất đẹp.

Bây giờ nhìn lại, cô nào chỉ xinh đẹp.

Từ nhỏ đến lớn, Tzuyu đã gặp đủ kiểu người đẹp trong giới này, cũng thấy qua bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, nhưng có thể được xưng là đẹp thì thật sự chỉ là số ít.

Nhưng Jisoo này chính là một trong số những người chiếm được chữ "đẹp" kia.

Cô gái trước mắt đẹp rực rỡ, nhưng trong mắt chỉ lạnh nhạt lóe lên ý cười xem thường. Dù cho bị chắn tầm nhìn cô cũng vẫn bình tĩnh dặm xong lớp trang điểm, sau đó bỏ lại đồ vào túi xách, như thể trước mắt chỉ là một chướng ngại vật không dời đi được, không có ý định né tránh, cũng không có ý định đẩy ra, cứ thế phớt lờ.

Thấy Jisoo hoàn toàn không có ý phản ứng lại mình, mà đang chuẩn bị quay người đi ra, Tzuyu lại hỏi:

"Cô và Tae... tiển triển đến mức độ nào rồi? Giữa anh ấy và cô..."

Tae? Gọi thân mật vậy sao?

Jisoo không cảm xúc cầm túi xách lên, nghiêng đầu nhìn cô ta: "Cô thân với anh ấy lắm sao? Đừng quan tâm chúng tôi tiến triển đến mức độ nào, hình như cô Chou đây không có tư cách hỏi chuyện này. Ở Bắc Kinh này, đù nhà họ Chou có thể nghênh ngang thì hình như cũng không đến mức có thể tùy tiện can thiệp vào tình cảm của người ngoài. Cô Chou tưởng mình là kiểu ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào sao? Chỉ cần đứng đây cố chấp hỏi vài câu là tôi sẽ kiên trì kể cô nghe chuyện cũ của chúng tôi à?"

Tzuyu không ngờ Jisoo lại phớt lờ mình, cũng không ngờ cô lại nói lời lạnh lùng như thế. Nghe Jisoo nói thế này, vậy giữa cô và Taehyung thật sự có chuyện cũ gì sao?

Quả thật từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Chou bao bọc, nói là viên ngọc quý của nhà họ Chou cũng không ngoa.

Nhưng cô ta lại không bị nhiễm thói cao ngạo hay ở lại do được cưng chiều mà kiêu căng. Mặc dù cô ta cũng không phải thật sự ngây thơ khi nhìn nhận chuyện đời, nhưng đúng là suy nghĩ khá đơn giản. Tuy nhiên, câu "ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào" của Jisoo vẫn đâm vào tim cô ta, khiến sắc mặt Tzuyu trở nên khó coi.

Tzuyu cắn môi, lại nói tiếp: "Khi làm việc ở Seoul, tôi có nghe người khác nhắc đến tiểu thư Jisoo gì đó, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nghe đến mà thôi. Lúc ấy những người đó đều nhìn nhau dè dặt, như thể nhắc đến cái tên này trong công ty là điều tối kỵ vậy. Vậy ra người được gọi là tiểu thư Jisoo kia chính là cô?"

"Đúng, thì sao?" Jisoo hỏi lại.

"Cô và Taehyung từng quen nhau thật à? Nhưng sau này hai người đã chia tay phải không? Cho nên những người trong công ty mới không dám nhắc đến tên cô? Có phải cô đã từng làm tổn thương anh ấy không? Vậy cô còn mặt mũi nào mà trở về đứng bên cạnh anh ấy? Anh ấy xứng đáng được hạnh phúc, còn cô không xứng!"

Tzuyu nhìn cô chằm chằm.

Jisoo nhìn đôi mắt trừng to của cô ta, dáng vẻ cứ như để tôn thờ tình yêu của mình mà từ một nàng công chúa đã biến thành một đấu sĩ, khiến cô cũng có chút ngưỡng mộ.

Chí ít là từ nhỏ cô ta đã vô lo vô nghĩ, chí ít là tất cả mục đích của cô ta đều rất đơn thuần.

Khoảnh khắc cô ta vừa mở miệng, Jisoo chỉ muốn đánh tan những ảo tưởng không thực tế mà cô gái ngây thơ đối với người đàn ông mình thích của cô Chou này. Nhưng kết quả, cô thật sự không ngờ tính tình của cô Chou này vừa đơn giản vừa cố chấp như thế.

Hèn gì cô ta lại nói cô là "người trong mộng".

Có lẽ Tzuyu cho rằng cô và Taehyung đã từng quen nhau, nhưng cô lại là loại phụ nữ vì lợi ích hay hiểu lầm gì đó mà rời xa anh. Chắc là trong lòng cô ta đã gắn cái mác bạn gái cũ, "người trong mộng" gì đó cho cô rồi.

Thấy sau khi nghe được câu không xứng, Jisoo chỉ lạnh nhạt nhìn mình không nói gì thêm, Tzuyu vô thức cảm thầy nhất định Jisoo đã bị mình chạm vào nỗi đau thầm kín nào đó.

Mặc dù Jisoo xinh đẹp, nhưng Tzuyu tin rằng chẳng qua Taehyung chỉ cố chấp với cô mà thôi. Chắc chắn là Jisoo thấy địa vị của Taehyung càng ngày càng vững chắc trong giới kinh doanh trong và ngoài nước, muốn nịnh bợ anh vì lợi ích của mình. Cô chắc chắn là cô gái có lòng dạ độc địa và tâm cơ.

Sau đó cô ta lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của Jisoo, trong lòng càng thêm ganh ghét.

Đương nhiên lúc này Jisoo không biết trong đầu Tzuyu đang tưởng tượng ra một bộ phim Mary Sue mà Jisoo là nữ phụ phản diện, lại còn là loại đê tiện lẳng lơ.

Chỉ là cô vẫn có thể nhìn ra được chút cảm xúc trong mắt cô ta.

Jisoo cong đôi môi đồ lên, cười biếng nhác: "Có lẽ cô Chou là đóa hoa trong nhà kính huyền thoại. Chuyện đơn giản như thế, nhưng cô chụp mũ tôi bằng suy nghĩ ngu xuẩn của mình thì cô sai rồi. Tôi còn chưa nói đến chuyện cô dùng ảo tưởng của mình áp đặt kịch bản lên người tôi, rồi tự biên tự diễn, tự sướng một mình, vậy cô nói tôi phải miêu tả thế nào về vẻ mặt bây giờ của cô đây?"

Tzuyu bị cô nói đến mức mặt đỏ rắn: "Nếu cô không rời xa Tae vì bất cứ lý do gì, thì sao anh ấy lại để cô gái mình thích rời xa anh ấy? Nếu hai người đã chia tay, vậy chứng tổ tình cảm của anh ấy đối với cô chỉ có thế. Nếu anh ấy thật sự thích cô, tại sao mấy năm nay cô không xuất hiện bên cạnh anh ấy? Tại sao trước giờ anh ấy chưa từng nhắc đến tên cô?"

Ba năm nay.

Tất cả những điều này.

Dù cô và Taehyung có cãi nhau hay dây dưa thể nào thì hình như cũng không cần giải thích với người ngoài.

Huống hồ ba năm nay, đúng là cô không ở bên Taehyung.

Trái lại, cô Chou này vì chờ anh mà từ Los Angeles chạy về Seoul, thà rẳng đợi một năm chỉ để gặp anh mấy lần cũng vẫn kiên định ở lại công ty tại Seoul. Cô ta chờ anh, ở bên cạnh anh, đứng sau lưng anh, thậm chí còn thể hiện xuất sắc trong công việc chỉ để nhận được lời khen hoặc nụ cười vui vẻ của anh.

Có mấy giây Jisoo đã rơi vào trạng thải phức tạp hỗn độn. Khi nghe những lời bàn tán của những người bên ngoài về cô Chou này, cô chưa hề có ý nghĩ dư thừa nào, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy không vui.

Nhưng nụ cười trên mặt cô không phai đi, mà càng rạng rỡ hơn, hời hợt nói: "Anh ấy có nhắc đến tên tôi hay không không quan trọng, quan trọng là cô Chou đây từ Los Angeles chạy về Seoul, lại giấu giếm thân phận theo sát anh ấy, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng bị từ chối đấy sao? Thậm chí, cô còn chưa tìm hiểu chuyện giữa tôi và anh ấy mà đã vội đánh giá, tôi bội phục sự can đảm của cô đấy. Anh ấy để anh cô đưa cô về Bắc Kinh, rõ ràng là giữ khoảng cách, cô còn không hiểu sao? Sao cô cứ phải đợi đến lúc anh ấy từ chối cô mấy lần, hoặc là không thèm nể mặt cô trước mặt mọi người như vừa rồi, hoặc phát phiền vì cô cứ lảng vảng trước mặt chứ? Có lẽ cô nên biết khi chán ghét ai đó, anh ấy có thể làm tổn thương người ta, lúc ấy e rằng cô sẽ khóc đến tắt tiếng."

Thật ra, khi nói lời này, Jisoo cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, mặc dù bản thân không muốn thừa nhận cho lắm.

Taehyung không ghét cô Chou Tzuyu này, dù anh không hề đáp lại, cũng không có ý định nể mặt nhà họ Chou. Cô không biết những ngày Tzuyu ở bên cạnh anh như thế nào, song, rõ ràng anh rất khách sáo với Tyuzu.

Tzuyu càng nghe càng giận dữ: "Tôi chỉ theo đuổi anh ấy thôi, không quan tâm quan hệ giữa hai người là thế nào. Hơn nữa anh ấy chưa kết hôn, mấy năm nay cô cũng không ở bên cạnh anh ấy, việc tôi theo đuổi anh ấy chẳng có gì sai cả. Nếu cô không mong bên cạnh anh ấy có những người phụ nữ khác, vậy thì cô đừng đi, cũng đừng đi lâu như vậy mới trở về. Tôi không hề chen chân vào chuyện tình cảm của ai cả, tôi thích anh ấy rất quang minh chính đại."

Jisoo nghe vậy thì chợt cười khẩy, không giải thích, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, liền quay người đi ra ngoài.

Tzuyu tưởng Jisoo không nói lại mình, nghĩ rằng nhất định Jisoo đuối lý, nghĩ sau khi rời khỏi đây chắc chắn cô sẽ đến chỗ của Taehyung, thể là vội bước nhanh tới, túm lấy tay Jisoo: "Tiểu thư Jisoo, cô chờ chút, khoan hẵng đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi! Tôi mặc kệ giữa cô và Tae từng có ngọn nguồn gì,

nhưng tôi chắc chắn mình không phải người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Lúc tôi theo đuổi anh ấy, bên cạnh anh ấy trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào, không có người yêu, cũng chưa kết hôn. Dù cô có muốn giành lại anh ấy, chúng ta cũng nên cạnh tranh công bằng..."

Cô ta còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng Jisoo không kìm được mà hất tay cô ta ra. Tzuyu không buông, Jisoo lại xoay người về phía cô ta, mặt lạnh tanh: "Buông ra."

Tzuyu nhìn cô chằm chằm: "Vậy cô hãy nói cho tôi biết, quan hệ giữa cô và anh ấy rốt cuộc là thế nào? Quá khứ như thể nào? Là bạn gái, hay mối tình đầu? Hay là bạn giường?"

Jisoo muốn thu lại nụ cười khẩy trên mặt cũng không được, không hể nể tình mà hất mạnh tay cô ta ra. Ai ngờ Tzuyu nắm quá chắc, hai người lại giằng co trước cửa nhà vệ sinh, dưới chân có nước đọng và chất tẩy rửa mà nhân viên vệ sinh để lại trước đó, đi lại bình thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng hai cô đều mặc váy và mang giày cao gót. Sau khi giằng co qua lại, Tzuyu bỗng bị Jisoo đấy lùi về sau một bước, mất thăng bằng ngã xuống đất.

Ngay lúc ngã xuống, Tzuyu túm chặt lấy tay Jisoo nhưng hụt nên vội túm vào váy cô. Jisoo lảo đảo vì bị cô ta kéo váy, hai người cứ thế mà ngã xuống đất gần như cùng lúc.

Có điều, chỉ có Tzuyu ngã ngồi đưới đất, còn Jisoo bị va mạnh vào góc tường bên cạnh cửa nhà vệ sinh, lưng đau đớn đữ dội.

Cô nén đau đứng thẳng lên, một tay xoa eo, một tay cắm lấy túi xách của mình, đang định đi thì Tzuyu lại cố chấp nhào tới túm lấy váy cô lần nữa.

Jisoo bị cô công chúa Bắc Kinh này làm phiển thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát cô ta: "Cô có thôi đi không?"

Nói rồi Jisoo liền hất mạnh tay cô ta ra.

Tzuyu lại bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, mắt hơi đỏ lên, nhớ lại màn xuất hiện của Taehyung và Jisoo tại tiệc rượu ban nãy, nhớ lại ánh mắt dịu đàng và cưng chiều chưa ai có thể nhận được của Taehyung dành cho Jisoo là trong lòng liền khó chịu, cuối cùng tất cả đều kết tủa thành ghen ghét.

Trên đời này, người phụ nữ đầu tiên khiến Tzuyu đố kị, có lẽ chính là Kim Jisoo

"Cô có bị bệnh không..."

Jisoo nhăn nhó muốn hất tay Tzuyu ra lần nữa, nhưng tay cô vẫn chưa chạm vào tay cô ta thì bên cạnh bất ngờ vang lên một tiếng quát khẽ đầy lạnh lùng: "Cô đang làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng này, Jisoo vô thức liếc qua, bỗng trông thấy Tony - anh trai Tzuyu bước nhanh tới từ lối đi nhỏ trước mặt. Là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Chou thị, trên người anh ta toát ra khí thế cao ngạo lạnh lùng khiến người ta khó mà tới gần, anh ta nhìn Jisoo với ánh mắt thù địch.

Tony bước đến trước mặt các cô, xô mạnh Jisoo ra, rồi ôm vai Tzuyu đang ngồi dưới đất lên: "Tzuyu, em không sao chứ?"

Mắt Tzuyu vẫn còn hơi đỏ, cô ta lắc đầu: "Không sao, chỉ bị ngà tí thôi, hình như trật chân rồi."

Ngoài miệng, Tzuyu nói không sao, nhưng ánh mắt tủi thân nhẫn nhịn lại rất rõ ràng.

Jisoo đang không để phòng thì bất ngờ bị đẩy, lần này cũng may cô kịp giữ thăng bằng, chỉ bị lùi ra đằng sau một bước rồi dựa vào tường nên không bị ngã nữa.

Cô chợt ngước mắt nhìn Tony đang chuẩn bị đỡ em gái đứng dậy: "Tổng Giám đốc của Chou thị có khí phách như vậy sao? Cả hai người cùng bị ngã, kể cả cô ấy có là em gái anh, anh vội đến đỡ thì cũng không cần phải xô đẩy tôi như vậy chứ."

Tony đang kiểm tra chân của Tzuyu vẫn còn ngồi dưới đất, nghe tiếng Jisoo nói thì lập tức môi mím lại thành một đường kể thẳng tắp, lạnh lùng quay sang nhìn cô: "Tổng giám đốc Jisoo, mấy năm trước em gái tôi từng bị ngã cầu thang nên gãy chân. Cô xuất hiện khiến cho em tôi tinh thần bất ổn còn chưa tính, tôi cũng không mong cô có thể tự giác rời xa Taehyung, nhưng bây giờ cô lại còn ngang nhiên đẩy em tôi ngã xuống đất. Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái tên Tập đoàn MN là có thể đặt một chân vào Bắc Kinh này sao? Chân em tôi mà gặp bất trắc gì sau cú ngã này, thì tôi sẽ khiến cho cô và cả công ty của cô bốc hơi hoàn toàn khỏi nước này!"

Nhà họ Chou ở Bắc Kinh có địa vị không tầm thường. Dựa vào mối quan hệ xã hội phức tạp với lãnh đạo ở Bắc Kinh, cùng với các mạng lưới quan hệ khác, họ có muốn lật để một công ty từ Anh mới đăng ký trụ sở về nước thì cũng là một chuyện rất đơn giản.

Jisoo đứng vững bên cạnh tường, ánh mắt lành lạnh nhìn tình cảm anh em này.

Có vẻ như chuyện Tzuyu ngã bị thương đã bị đố vấy hết lên người cô rồi.

Đón ánh mắt lạnh như băng của Tony, Jisoo cười như không cười: "Tôi nói này Chou tổng, anh đứng từ cách xa mười mấy mét nhìn thấy rõ cả tôi và cô ta cùng ngã xuống, lại còn có cả camera giám sát ở nhà vệ sinh nữa, anh biết tôi bị ngã như thế nào mà đúng không? Chưa hỏi gì mà đã vội vội vàng vàng đổ tội lên đầu người khác, hai người đúng là anh em ruột, vừa độc đoán vừa ích kỷ, phán đoán mọi việc chỉ dựa vào suy đoán chủ quan. Chân cô ta có bị gãy hay không, không liên quan gì đến tôi, kể cả bây giờ cô ta có vừa bị gãy xương thì cũng

không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì đến phòng bảo vệ tìm đoạn băng ghi hình ngoài cửa nhà vệ sinh mà tìm hiểu. Cũng may là chúng tôi ngã ở đây, chứ nếu là ở bên trong nhà vệ sinh không có camera giám sát thì tôi sợ là mình có mồm năm miệng mười cũng không nói được gì phải không?"

Còn muốn thủ tiêu cả Tập đoàn MN, người nhà họ Chou thật là quá ngông cuồng tự đại rồi.

Sắc mặt Tony sa sầm: "Không phải cô đẩy em tôi thì sao nó lại ngã ở đây được? Chân của nó không thể có bất kỳ sơ suất nào, bản thân nó biết điều này hơn ai hết. Nếu không phải tại cô thì sao em tôi lại ngã xuống đất được? Lại còn bị trật chân nữa?"

Jisoo buồn cười, cũng không thèm phí lời giải thích với anh ta, giơ tay lên chỉ vào camera giám sát: "Tôi không lặp lại những gì đã nói, có gì thì chờ xem xong video rồi nói."

Tony cười lạnh: "Không cần phải mất công đi xem camera giám sát làm gì. Có ai đang yên đang lành mà lại đi kiểm tra băng ghi hình ở trước phòng vệ sinh nữ chứ? Tôi đang không hiểu sao nó ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy mà chưa ra, xem ra là bị cô quấn chân rồi."

Jisoo: "..."

Thật đặc biệt, đúng là có bản lĩnh đổi trắng thay đen.

Jisoo vốn đang rất bình tĩnh, chuyện tiểu thư họ Chou yêu thẩm Taehyung là rất bình thường. Nếu

cô muốn thì có đến trăm nghìn cách đối phó với những chuyện nhàm chán này, có điều là cô có muốn hay không thôi.

Nhưng như thế này thì được coi là gì đây?

Cố tình vu khống hại cô?

Anh em nhà này khó chịu vì Tzuyu bị Taehyung lạnh nhạt, bây giờ muốn trút giận lên đầu cô sao?

Mẹ kiếp, đồ sao chổi Taehyung! Ánh mắt lạnh lẽo của Jisoo nhìn xuống cái chân bị trẹo của Tzuyu, rồi quay trở lại chăm chú nhìn cô ta:

"Cô Chou, cô bị cảm sao? Anh cô lên cơn như chó dại cắn người mà cô không phản bác lại một câu à? Mới vừa rồi cô còn luôn miệng nói mình quang minh chính đại, bây giờ sẽ không tát nước theo mưa mà hắt nước bẩn lên người tôi chứ? Nếu vậy thì cô đã tự đánh mất tư cách quang minh chính đại của mình rồi. Có đúng là tôi đẩy cô không? Cô Chou? Đúng không?"

Tzuyu thoáng giật mình, đảo mắt nhìn Jisoo mặc dù đang rất tức giận nhưng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh cười lạnh.

Cô ta lại nhìn sang gương mặt cau có của Tony, khẽ nói: "Anh..."

Hàng mày của Tony nhíu chặt: "Tzuyu, đừng sợ cô ta, có anh ở đây."

Jisoo: "..."

Mẹ kiếp, lại còn ngang nhiên diễn trò anh em thân thiết để ngược đãi người khác. Jisoo bất giác nhớ đến Oh Sehun, nhưng vừa nghĩ đến lúc Sehun nhốt cô vào biệt thự ở sườn núi kia thì lại rùng mình buồn nôn.

Tự nhiên sao cô lại nghĩ đến gã Sehun kia làm gì chứ?

Jisoo cười chế giểu: "Cô tiểu thư nhà họ Chou mà lại sợ tôi sao? Là Tổng Giám đốc Chou không biết tính tình cố chấp của em gái mình, hay là vì hình ảnh cô em gái ngoan ngoãn từ bé đến lớn đã tẩy não anh rồi? Cho dù tôi có đẩy cô ta thật thì sao? Nhà họ Chou quyền lực lồng lộng, Tập đoàn MN của tôi không chỗ nương tựa chính là con kiến dễ dàng bị các người dí chết phải không? Chỉ ngã một chút mà cũng yếu đuối như vậy sao? Đến cả da còn không bị rách mà các người muốn gióng trống khua chiêng dọa đánh dọa giết một công ty. Người nhà họ Chou ngang ngược như vậy à?"

Sắc mặt Tony tái xanh.

Dần dần, mấy nhân viên phục vụ bữa tiệc và nhân viên an ninh cũng đi ngang qua, tuy không dám đến gần nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Đây không phải là anh em của Chou thị sao? Sao tiểu thư họ Chou lại bị người ta đẩy ngã xuống đất rồi?"

"Vừa rồi mọi người có nghe thấy mấy ông lớn trong phòng tiệc nói chuyện phiếm sao? Hình như tiểu thư nhà họ Choi và Kim Taehyung ở Seoul có quan hệ đấy..."

"Đúng không vậy? Anh nói Tổng Giám đốc Kim sao? Ôi, thoạt nhìn rất xứng đôi đấy. Cô tiểu thư nhà họ Chou là thiên kim đại tiểu thư ở Bắc Kinh chúng ta, danh tiếng rất tốt, tính tình ngoan ngoãn, trình độ học vấn cao, cũng hiểu biết rộng. Lần nào người nhà họ Chou đến dự tiệc cũng có thái độ rất khiêm nhường nhã nhặn. Khi còn làm việc cho khách sạn, tôi cũng từng gặp cô Chou, tôi rất thích cô ấy, không hề có chút tính khí kiêu ngạo xa cách của thiên kim đại tiểu thư nào."

"Còn người đứng bên kia là ai? Có phải là người đẩy cô Chou ngã không?"

"Chuyện này là sao? Hai phụ nữ gây gổ, rồi Tổng Giám đốc Chou đứng ra bênh em gái sao? Ôi, đẩy người ta ngã thì nói một câu xin lỗi là xong, còn đứng đó làm gì, ai to gan đám chống đổi nhà họ Chou vậy chứ..."

Jisoo chậm rãi thong dong rời mắt khỏi anh em nhà họ Chou, lãnh đạm nhìn sang mấy người nhân viên đang bàn tán.

Mấy người kia lập tức nhìn rõ mặt Jisoo, không ngờ nhan sắc người trước mặt không thua kém gì cô Chou, nhìn cách ăn mặc thì xem ra cũng không hề đơn giản. Mấy nhân viên phục vụ vội vàng quay người tản ra, không đám bu lại xem tiếp nữa.

Tony tiếp tục lạnh lùng nhìn Jisoo: "Có nghe không? Tất cả mọi người đều cảm thấy cô nên nói xin lỗi với Tzuyu đấy."

Nói xin lỗi?

Tính tình Jisoo bây giờ đã điểm đạm hơn rất nhiều, nếu là trước kia, chắc cô đã nện thẳng cái túi vào đầu hai anh em nhà này rồi.

Xin lỗi à? Xin lỗi cái của khi!

Vì mấy người nhân viên phục vụ kia có chút thiên vị với cô Chou, sau khi họ rời đi thì đã ra báo với bảo vệ. Chưa đầy hai phút sau, bảo vệ chạy đến gần, nhìn thấy một màn này, lại thấy Tony đỡ Tzuyu đứng lên. Bọn họ đều là người Bắc Kinh, đương nhiên nhận ra Tony, vội vàng khom lưng cúi chào anh ta: "Chou tổng, vừa rồi có người nói ở đây có chuyện, có chuyện gì xây ra sao?"

Tony sầm mặt: "Không có gì, nhưng không hiểu sao vị Tống Giám đốc Jisoo này lại đẩy em tôi ngã. Tôi đang định nói lý lẽ nhưng dường như cô ta không chịu nghe."

Mấy người bảo vệ vừa nghe thấy thì liền bước đến sau lưng Jisoo theo phản xạ, như thể sợ cô trốn đi. Tuy bọn họ không động thủ nhưng vẫn đứng im đằng sau ngăn cô.

Jisoo lập tức bị đám người này vây lại.

Ánh mắt cô lạnh lẽo... Cái nhà họ Chou ở Bắc Kinh này thật đúng là hèn hạ.

Đây là ở vào địa bàn của mình mà bất chấp đạo lý sao?

Bất chợt, vòng vây được anh em nhà họ Chou và đám bảo vệ tạo thành xuất hiện lỗ hổng, một bóng đen cao ngất xuất hiện. Sắc mặt Taehyung lãnh đạm, anh gạt bọn họ ra, bước thẳng đến chỗ cô. Anh bước đến gần, nhìn thấy nét mặt Jisoo không dễ chịu. Dù trước đó cô đã trang điểm, nhưng vì quá hiểu cô nên anh có thể dễ dàng nhìn ra được vẻ uể oải và khó chịu do chu kỳ gây ra nhưng vẫn cố chống đỡ từ ánh mắt lạnh như băng của cô.

"Có chuyện gì?" Tiếng nói của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, nhưng hiển nhiên là đang chất vấn những người đứng phía sau.

Không ai ngờ Tổng Giám đốc Kim lại đi đến. Dù Taehyung không phải là người Bắc Kinh, nhưng ở đây không có ai không biết đến tên của anh. Những người ở Bắc Kinh này ai cũng muốn lấy lòng Tổng Giám đốc Kim.

Vì vậy đám nhân viên an ninh do dự, cảm thấy không thể đắc tội với cả hai bên nên quyết định không tham dự bừa bãi nữa, lùi về phía sau nhường đường, không ai dám lên tiếng.

Tzuyu nhìn thấy Taehyung thì nét mặt cũng chợt thay đổi. Tony nheo mắt lại, rõ ràng không mấy vui vẻ.

Jisoo chỉ đứng dựa vào tường mà không lên tiếng. Cánh tay Taehyung vươn ra ôm eo cô, giọng nói trầm thấp kiên nhân mà dịu dàng: "Có phải sau này em đi vào nhà vệ sinh cũng phải có người đi theo không? Có lẽ anh phải gọi Jennie từ chỗ Seojun về rồi. Cô ấy phải luôn ở bên cạnh em thì anh mới yên tâm được."

Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn mấy nếp nhăn đưới váy dạ hội của Jisoo. Dấu vết ở đó cho thấy có người từng túm mạnh nó. Anh lạnh nhạt chớp mắt một cái rồi mới liếc sang anh em Chou thị.

Tzuyu thấy Taehyung ôm eo Jisoo như vậy, cử chỉ thân mật không lời này dường như đã thể hiện hết tình cảm của anh, khiến cho ngực cô ta thắt lại. Mắt cô ta hoen đỏ nhìn anh, cơn đau trong lồng ngực trào ra không kiềm chế nổi: "Ngài Kim..."

Taehyung nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm không chút độ ấm.

Đáy mắt Tony cũng xet qua một tia không vui lộ liễu, anh ta cười lạnh nói: "Kim tổng, tuy rằng không biết thật ra vị Tổng giám đốc Jisoo này có quan hệ như thế nào với anh, nhưng bây giờ cô ta đẩy Tzuyu ngã xuống đất, chân Tzuyu bị trật. Tôi cũng không trách cứ, chẳng qua chỉ bảo cô ta nói một câu xin lỗi mà cũng là quá đáng sao?"

Taehyung cụp mắt: "Em đẩy cô ta sao?"

Rõ ràng đây là một câu hỏi vặn nhưng chỉ nghe thôi cũng nhận ra anh không cho rằng cô sẽ làm cái chuyện ngu ngốc này.

Jisoo lạnh lùng liếc mắt: "Không, cô ta tự ngã, lôi tay tôi không chịu thả ra. Tôi không chịu được mà hất tay ra, cuối cùng cả hai người cùng ngã xuống đất. Chân tôi bị trật, tôi cũng chẳng lên tiếng, không đến mức không thể đi được. Nhưng tôi không hiểu cô Chou cứ ngồi im dưới đất như vậy là có ý gì."

Trong lúc Jisoo nói, ánh mắt Taehyung rơi xuống khuôn mặt của Tony. Anh không liếc nhìn Tzuyu lấy một cái, hiển nhiên người cố tình không biết đúng sai mà gây khó dễ cho Jisoo là Tony.

"Chou tổng, anh nghe thấy chưa?"

Tony lập tức giận đến mức bật cười: "Kim tổng, Tổng giám đốc Jisoo có quan hệ không hề tầm thường với anh. Anh gặp ai làm chuyện sai mà tự nhận mình có lỗi chưa? Vừa rồi trong phòng tiệc, cô ta vẫn nhìn Tzuyu. Tzuyu đi vào phòng vệ sinh, cô ta cũng đi đến phòng vệ sinh. Đến khi tôi đi đến thì đã thấy Tzuyu đỏ mắt ngồi đưới đất, mà sắc mặt Tổng giám đốc Jisoo thì kênh kiệu như chim công. Nói không phải cô ta đẩy, tôi không tin."

Taehyung bình thản không dao động nhìn anh ta: "Cô ấy nói không đấy tức là không đẩy. Nếu tôi đoán không lầm, chắc cô ấy cũng từng yêu cầu anh đi tìm băng ghi hình giám sát ở đây để điều tra, nhưng bị anh từ chối?"

Tony tỉnh bơ nheo mắt lại.

Không ngờ anh lại hiểu rõ Jisoo đến như vậy.

Nhìn thấy nét mặt của anh ta, Taehyung cong môi: "Nếu Chou tổng nhất định cần lời giải thích, vậy thì hỏi cô Chou xem thật ra đã xảy ra chuyện gì? Nếu không thì tìm băng ghi hình đi. Có cả hai cách để điều tra mà anh đều không thèm để ý, rõ ràng mục đích của anh không phải là muốn biết sự thật, cũng không phải là muốn công bằng. Anh chỉ muốn nói cho cô ấy biết, nhà họ Chou là những người bất chấp đạo lý, bất chấp hậu quả, chỉ cần không vừa mắt anh thì bất cứ lúc nào, anh cũng có thể khiến cho cô ấy cùng đường."

Giọng nói Taehyung vẫn nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta run đến tận xương.

Tzuyu lại nhìn cánh tay Taehyung vẫn dán chặt bên hông Jisoo. Cô ta nhằm mắt lại, giơ tay cẩn trọng níu tay ao Tony khẽ nói: "Anh, không phải tiểu thư Jisoo đẩy em đâu, đúng là em tự ngã."

Taehyung không cảm xúc nói: "Nghe thấy chưa?"

Anh còn chưa nói xong thì đã không thèm nhìn hai anh em nhà kia, quay sang Jisoo: "Chẳng phải nói chân em cũng bị trật sao? Bên chân nào? Có nặng không?"

Jisoo không nhìn anh, chỉ tiện tay chỉnh lại váy dạ hội: "Không sao đâu, chỉ trật một chút, không ảnh hưởng đến chuyện đi lại."

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị bế bổng lên.

Giọng nói Jisoo cũng vì động tác bất ngờ này của anh mà nghẹn lại. Taehyung sải bước dài, không phí bất cứ tiếng nào với những người ở đây nữa. Anh bế cô đi vào hành lang đến thang máy trước mặt.

Khách sạn này được người tổ chức bao hết, tất cả các phòng ở trên tầng đều có thể dùng để nghỉ ngơi. Cửa thang máy thiết kế giả cổ xa hoa mở ra rồi đóng lại.

Tony nhìn thấy Taehyung tự nhiên bế Jisoo quay người đi thì tức giận đến nghiến răng. Anh ta quay sang thấy Tzuyu vẫn ngỡ ngàng nhìn về hướng thang máy, lập tức châm biếm lạnh giọng nói: "Em biết rõ Taehyung bao che cho cô ta mà vừa rồi còn nói như vậy? Em thật sự bị Taehyung ám rồi hả? Vừa thấy anh ta tới mà em đã nói đỡ cho anh ta rồi sao?"

Jisoo bị đưa vào một phòng trong khách sạn tổ chức tiệc. Cô nằm trong lòng anh, cảm giác gần đây số lần Taehyung bế cô ngày càng nhiều lên.

Trước kia khi cô chưa ly hôn, anh cũng không bế cô thường xuyên như vậy.

Có tuyên bố chủ quyền thì cũng đừng trắng trợn không nể nang ai như vậy chứ.

Nhìn thấy gian phòng, cô nhích người trong lòng anh. Anh liếc qua: "Em bị trật chân nào?"

Anh nói xong liền chuẩn bị đặt cô xuống sofa trong phòng, nhưng rồi lại thoáng do dự. Anh nhận thấy Jisoo bây giờ không phản kháng như bình thường, nên đang định cúi người xuống thì khựng lại trong tích tắc, rồi quyết định cứ bế cô ngồi lên sofa, đặt cô ngồi lên đùi anh. Một tay anh vòng quanh hông đỡ lấy người cô, một tay khác nâng chân cô lên: "Vẫn đau phải không?"

Jisoo ngồi im trên đùi anh, chỉ nhìn theo động tác kia rồi cụp mắt nhìn xuống chân mình: "Không sao đâu, chỉ bị trật chút thôi, đã ổn rồi, không có gì nghiêm trọng."

Thấy cô như vậy là không định cho anh một cơ hội để động viên an ủi, Taehyung thả váy cô xuống, ôm người đang tỏ về không vui mà nhíu mày lại. Anh khẽ cười, giọng nói cũng trầm xuống: "Ghen sao? Với tính tình bây giờ của em thì đáng lẽ sẽ không dính dáng đến bất cứ ai mới phải, sao lại để Tzuyu quấn lấy trong nhà vệ sinh vậy?"

Jisoo hờ hững liếc anh: "Tính tình cô tiểu thư nhà họ Chou cố chấp lại bám người, đúng là tôi đã mặc kệ cô ta."

Anh thấy cô vừa nhắc đến Tzuyu thì sắc mặt đã khó chịu, bèn mỉm cười: "Anh còn tưởng em sẽ không đếm xỉa đến cùng."

Từ sau khi Tzuyu xuất hiện trong phòng tiệc, cho đến khi khách dự tiệc xì xào bàn tán, Jisoo vẫn ngồi trên ghế sofa bình thản ăn uống linh tỉnh, gần như cảm xúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Vậy mà bây giờ nét mặt cô rõ ràng là khó chịu, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì bị người ta vu khống, mà cũng còn vì người kia không có ý định muốn biết sự thật, chỉ cố tình muốn chống lại cô, khiến cho cô tức nghẹn.

Jisoo lại nhìn xuống gấu váy dài che lại đôi chân của mình, đè nén cảm xúc vừa chợt lóe lên trong mắt: "Lúc nãy, có khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy, có một người anh trai làm chỗ dựa cho mình trong bất kỳ tình huống nào thật sự rất tốt."

Taehyung nhìn cô, không nhìn rõ được nét mặt cô, nhưng khóe môi lại cong lên đầy vẻ nhẫn nại và dịu dàng: "Chẳng phải em còn có anh sao?"

Jisoo nhất thời chỉ nghĩ đến những tình huống liên quan đến thân thế của mình, không nghĩ đến những chuyện khác. Cô nghe Taehyung nói như vậy mới ngước lên nhìn anh: "Cô Chou vì anh mà như công chúa cải trang thành người thường chạy đến làm trong công ty anh. Có phải anh gặp cô ta vài lần cũng đã biết được

thân phận cô ta không đơn giản rồi không?"

"Ở công ty có cả ngàn vạn nhân viên, một trợ lý thực tập giống cô ta không mười thì cũng có năm người. Ngoại trừ công việc ra thì anh chưa từng nói chuyện dư thừa, làm sao có thể cố ý điều tra thân phận của cô ta được." Rõ

ràng là Taehyung không có hứng thú gì với để tài này. Dường như cho dù Tzuyu vì theo đuổi anh mà làm bất cứ chuyện cảm động nào, thì anh cũng chỉ gặp qua cô ta có vài lần, thậm chí mới đầu còn không nhớ được cả tên cô ta.

"Vậy sao?" Mặt Jisoo lạnh lùng: "Theo sự hiểu biết của tôi, sự nhạy bén của Kim tổng không hề tầm thường chút nào. Một người ôm suy nghĩ tiếp cận anh như vậy, hơn nữa còn là người từng xuất hiện trong công ty anh ở Los Angeles, nay đột nhiên lại xuất hiện ở Seoul mà anh không có chút nghỉ ngờ nào sao?"

"Nghi ngờ gì chứ? Hai năm trước, số lần anh về nước cũng chỉ có thể đếm được trên năm đầu ngón tay. Một người anh gặp không quá vài lần, mỗi lần gặp cũng không quá hai tiếng, em cảm thấy anh có thể có ấn tượng gì với người ta?"

Jisoo nhìn vẻ mặt anh luôn lãnh đạm khi nói chuyện với người khác, nhưng giọng nói tràn đẩy kiên nhẫn.

Sự kiên nhẫn này dường như chỉ dành riêng cho cô mà thôi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô thoáng do dự thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.

"Cộc cộc."

"Vào đi."

Anh nói quá nhanh khiển cho Jisoo không kịp phản ứng. Cô còn chưa kịp trượt từ đùi anh xuống thì Soobin đã đẩy cửa đi vào.

Vừa vào đến cửa, Soobin đã nhìn thấy Tổng Giám đốc Jisoo ngồi trên đùi Taehyung, một tay Tổng Giám đốc Kim ôm eo cô, tay kia đặt lên gấu váy cô. Tư thể này nhìn giống như nam thanh nữ tú trong phim thần tượng vậy.

Soobin cứ đứng ngây ra trước cửa, một hồi lâu vẫn không tin vào mắt mình.

Ối trời, tình cảm của Tổng Giám đốc Kim và Tổng Giám đốc Jisoo tiến triển cũng nhanh quá đi. Rõ ràng một ngày trước, Tổng Giám đốc Kim vẫn còn đang tìm cách chăm sóc cơn đau do chu kỳ hành hạ của Tổng Giám đốc Jisoo, Soobin còn tưởng Tổng Giám đốc Kim đang tấn công trái tìm đối phương từng chút một, từ từ công thành chiếm đất.

Thế mà không ngờ hôm nay lại bế nhau lên thế này rồi...

Taehyung lãnh đạm liếc nhìn cậu ta: "Đi vào thì đóng cửa lại, không vào thì ra ngoài đi."

Lúc này Soobin mới lấy lại tinh thần, vội vàng bước vào bên trong nhưng không dám tiến đến gần họ, chỉ liếc ra ngoài cửa một cải rồi mới đóng cửa lại.

"Kim tổng, nửa sau của buổi đạ tiệc là bán đấu giá từ thiện. Bên tổ chức cũng đã để chỗ cho anh và Tổng giám đốc Jisoo, chắc khoảng mười phút nữa là bắt đầu. Bây giờ anh và Tổng giám đốc Jisoo đi xuống luôn, hay để tôi báo với bên tổ chức là hai người đã lên phòng nghỉ?"

"Còn đau nữa không?"

Taehyung nhìn Jisoo, hạ giọng nói bên tai cô.

Jisoo ngước lên nhìn cặp mắt sâu thẳm đen láy của anh, gò má cô ửng lên vì bối rối khi được anh quan tâm ngay trước mặt Soobin. Nhìn thấy Soobin ở đằng kia lấm la lấm lét không đám nhìn về phía hai người họ, Jisoo mím môi: "Hết đau lâu rồi."

Taehyung lấy cớ chân cô bị trật mà bế bổng thì cũng không phải là lần đầu tiên.

Chỉ có điều khi nãy cô uống chút Champagne, mặc dù bây giờ tửu lượng của cô đã khá hơn trước nhiều, nhưng ít nhiều gì thì tác dụng của Champagne cũng đã bắt đầu bốc lên. Jisoo giơ tay lên xoa trán như hơi đau đầu.

Taehyung: "Có bị đập đầu không?"

Jisoo liếc mắt: "... Không!"

Lúc này Taehyung mới đặt cô xuống. Jisoo vừa đứng xuống thì đã cúi đầu xuống sửa sang lại váy dạ hội. Vì động tác cúi xuống này mà sợi dây chuyển trên cổ hơi đổ ra phía trước, vị trí của dây chuyển trên cổ cũng dịch chuyển đi.

Sau đó Soobin lại nghẹn họng nhìn trân trối một lần nữa.

Cậu ta vừa thấy cái gì kia?

Trên cổ Tổng Giám đốc Jisoo...có một vết hôn rõ mốn một!

Hóa ra không chỉ bế, mà còn phát triển đến bước mà cậu ta không thể ngờ được sao?

Thật không ngờ, một Tổng Giám đốc Kim cao quý lạnh lùng từ trước đến nay gặp ai cũng không dao động mà lại có lúc gấp gáp như vậy đổi với một người phụ nữ. Phương thức tốc chiến tốc thắng như vậy, khiến cho Soobin không khỏi hoài nghị, sau nửa tháng đi công tác này, có khi nào Tổng Giám đốc Jisoo có thể mang thai luôn không...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com