Chương 70
Nói rồi cô dùng sức đẩy mạnh vào ngực anh nhưng không đẩy ra được, bèn tức giận lạnh giọng nói: "Kim Taehyung, ba năm trước anh hành hạ tôi đã đủ rồi, bây giờ tất cả đều đã là quá khứ, xin anh buông tha cho tôi. Chúng ta ở bên nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ, không nên để tôi nghi ngờ bây giờ anh đang giở trò mèo vờn chuột! Bây giờ tôi chỉ muốn cách anh thật xa! Có thể cách xa đến mức nào thì phải xa được đến mức đó!"Còn chưa kịp nói xong, Jisoo lại cố gắng nghiêng sang một bên tránh né. Ngay lúc này, bất chợt tiếng chuông dễ nghe từ chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên. Cô lập tức ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh. Vì tiếng chuông đột ngột của cô mà anh thoáng ngừng lại, Jisoo nhân cơ hội này đẩy mạnh anh ra, vội vàng tránh sang một bên rồi cầm điện thoại di động lên. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Mr.Vinse, cô nhớ ra hình như đã nửa tháng rồi mình không nhận được điện thoại, cũng không hề nghe được tin tức gì của anh ta.Trước kia dù không có thời gian gặp mặt nhưng Mr.Vinse vẫn thường xuyên gọi điện đến ân cần hỏi thăm. Nhưng nửa tháng gần đây thì hình như anh ta không hề liên lạc.Jisoo do dự một thoáng rồi nghe điện thoại ngay."Alo, Mr.Vinse." Jisoo mới phục hồi lại sau khi mới vùng vẫy kịch liệt nên hơi thở khá hổn hển.Taehyung nhìn nét mặt cố gắng lấy lại bình tĩnh khi nghe điện thoại của cô, nghe thấy cô vì Mr. Vinse mà hạ giọng dịu dàng thì nét mặt thoáng chùng xuống.Mr.Vinse nói trong điện thoại: "Em về chưa? Em đi Canada lâu như vậy, không có việc gì chứ?""Không sao, chỉ là đi công tác thôi. Ở bên kia cũng bận rộn tối mặt tối mũi, tôi mới về được hai ngày nay." Hơi thở của Jisoo đã đều đặn trở lại, giọng nói lại càng dịu dàng nhẫn nại hơn lúc trước.Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giọng nói của người đàn ông trong điện thoại vang lên rõ mồm một.Mr.Vinse dịu dàng cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Mấy hôm nay tôi cũng ở nước ngoài, đang gấp rút nên không có thời gian quay về. Khi cần liên hệ với Tập đoàn BGY bên đó thì cô tìm Phó Tổng Giám đốc nhé. Gặp khó khăn gì thì em gọi cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách xử lý giúp em.""Sao anh lại ra nước ngoài rồi? Lúc trước không phải anh nói sẽ ở lại trong nước thêm một thời gian nữa sao? Chẳng lẽ Tập đoàn BGY bên đó đã thăng chức cho anh...""Điều động vị trí, chuyện thăng chức cũng không còn lâu nữa, nhưng sau này tôi phải phụ trách những khu vực khác của tập đoàn, phải thật lâu nữa thì tôi mới có thể quay về Seoul." Giọng nói của Mr.Vinse không để lộ chút cảm xúc gì, nhưng Jisoo vẫn thoáng lờ mờ cảm thấy anh ta có tâm sự gì đó.Nhưng dù sao đây cũng là chuyện điều động của anh ta, cho dù là có khúc mắc gì thì cô cũng không nên hỏi đến.Nếu là bình thường thì cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ định nói chúc anh mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng khi ngước lên đối mặt với ánh mắt của Taehyung thì cô khẽ cắn môi, không biết có gì thôi thúc, có lẽ vì quá tức giận, tức giận đến mức không còn lý trí, nên theo bản năng nói với Mr.Vinse: "Vậy anh ở bên đó bảo trọng nhé, nhớ quay lại sớm, chăm sóc cho mình, đừng làm em lo lắng."Cô vừa dứt lời, Taehyung nghe thấy giọng nói ngọt ngào dịu dàng của cô thì cặp mắt đen láy nheo lại, không nói một lời.Thế nhưng Mr.Vinse nghe thấy giọng điệu của Jisoo thay đổi thì cảm thấy kỳ quặc, tuy có cảm động vì hiếm thấy cô chủ động quan tâm anh ta như vậy, nhưng vẫn hỏi một câu theo phản xạ: "Bây giờ... em đang ngồi cạnh ai vậy?"Jisoo còn chưa trả lời thì điện thoại di động trong tay đã bị Taehyung giật lại. Cô giận dữ nhìn anh trừng trừng, thấy anh cầm điện thoại của mình, lạnh nhạt phun ra một tiếng: "Tôi."Anh nói rồi không chờ đầu dây bên kia kịp phản ứng liền lập tức ngắt điện thoại, vứt xuống ghế ngồi bên cạnh cô.Cô nghiến răng cố nén lại ý muốn mắng chửi anh, hậm hực cầm điện thoại lên đút vào túi xách, rồi đảo mắt thấy xe đang dừng lại ở chỗ đỗ xe đầu đường bèn đưa tay định mở cửa xe, nhưng cửa xe lại bị khóa.Lại là như vậy!Đến cả Baek Yoonsik mà cũng học được cái thủ đoạn này!Cậu ta xuống xe ra ngoài rồi mà còn khóa cửa xe lại làm gì?!Jisoo khẽ cau mày. Cô phát hiện mình cảm thấy sợ hãi khi phải ở gần Taehyung, đặc biệt là trong một không gian khép kín như thế này, ở đâu cũng có hơi thở của anh.Anh thấy cô ngồi cứng đờ bất động sát cửa sổ xe, chợt nghiêng người đến, Jisoo dựa thẳng người ra thành cửa, nét mặt khó chịu nhìn anh: "Taehyung, anh thật sự không uống nhiều rượu, đừng có ỷ vào việc có hơi men này mà làm loạn! Tuy rằng tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng tôi biết anh rất tỉnh táo!"Taehyung chỉ ghé sát vào cô. Hơi thở của hai người phả lẫn vào nhau, nhưng anh không đè cô nữa.Thật ra anh có muốn ghì cô hay không thì cũng như nhau, vì cô không thể nào xuống xe được.Ánh mắt anh sâu thẳm trầm lắng, ánh mắt cô lại tràn ngập sự lạnh lẽo cự tuyệt."Xóa Vinse này ra khỏi danh sách những người có quan hệ với em. Nếu để tôi thấy em và anh ta có bất kỳ liên hệ nào thì đời này anh ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đặt chân về Seoul."Anh chỉ thờ ơ lạnh lùng phun ra câu này, rồi ngay trước cặp mắt sửng sốt của cô, anh buông cô ra, không còn giam hãm cô nữa. Rõ ràng bệnh nhức đầu mấy hôm nay là thật, anh trở về chỗ ngồi, ngón tay thon dài bóp chặt giữa trán, không nói thêm tiếng nào nữa.Jisoo cứng đờ dán người vào thành xe nửa ngày mới từ từ lấy lại tinh thần: "Chuyện Mr.Vinse tạm thời bây giờ không thể quay về Seoul là do anh làm sao?""Không phải. Nghĩ đến chuyện anh ta đã từng giúp em xử lý nhiều chuyện hợp tác khó khăn nên tôi không động đến anh ta." Cánh tay Taehyung đang giơ lên để đè chặt mi tâm bỗng hạ xuống, anh đảo mắt nhìn đôi mắt tràn ngập cảnh giác của cô: "Nhưng nếu em và anh ta vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ như gần như xa, thậm chí còn có lúc mập mờ này thì tôi không thể đảm bảo có thể kiểm soát được tay mình đâu."Khi đã khẳng định Taehyung không giở trò hèn hạ với Mr.Vinse, thì tâm trạng của Jisoo mới thoáng hồi phục lại.Nhưng anh lại đang âm mưu cái gì đây? Uy hiếp cô sao?Cô lạnh lùng nhìn anh: "Chẳng phải Tập đoàn Shine rất bận rộn à? Sao tôi lại thấy anh rảnh rỗi đến nỗi còn thời gian quan tâm cả đến đời sống tình cảm của vợ trước vậy? Không phải chúng ta đã ly hôn lâu rồi sao? Chuyện tình cảm đã không còn, về luật pháp chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì nữa, anh quan tâm chuyện tôi có quan hệ lúc xa lúc gần lúc mập mờ với Mr.Vinse hay với người nọ người kia để làm gì?"Khi nói đến đây, sắc mặt Jisoo thoáng trắng bệch. Đúng lúc Baek Yoonsik mở cửa quay lại, khi cửa xe mở ra thì lập tức đèn trong xe cũng tự động sáng lên, chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của Jisoo.Taehyung liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thấy dường như tay cô vô thức ôm bụng, anh nhìn đồng hồ rồi khẽ hỏi: "Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm sao?"Jisoo không thèm trả lời anh, thấy bị phát hiện rồi nên cũng không buồn che giấu, đưa tay ôm dạ dày rồi xoa nhẹ, không nói, cũng không đáp lời anh.Taehyung ngồi bên cạnh nhìn người phụ nữ vẫn giữ tính khí cố chấp bướng bỉnh, thấy cô vì quên ăn cơm mà hay bị đau bụng thì nhìn thẳng ra đằng trước thản nhiên nói: "Baek Yoonsik, tìm một nhà hàng Hàn Quốc rồi đến đó."Jisoo không quá ưa thích đồ Tây. Cô thích nhà hàng Hàn Quốc hoặc ăn cơm nhà. Đây là thói quen từ rất lâu rồi.Biết ý định của Taehyung, cô thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe: "Không cần đâu, cảm ơn Kim tổng. Tôi về nhà nấu bát mì là được rồi, không cần phải tốn kém mời tôi ăn cơm làm gì..." Cô ngưng lại một giây rồi lại nói tiếp: "Đương nhiên, tôi cũng không cần phải mời anh ăn cơm, nên phiền anh cho tôi xuống xe, để tôi tự về nhà."Cô lại chuyển từ Taehyung sang Kim tổng một lần nữa.Baek Yoonsik làm như không nghe thấy, nhanh chóng lái xe đến một nhà hàng thật ngon ở gần đó rồi đi chậm lại.Thái độ của Jisoo không tỏ ra chút nhân nhượng nào, thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả lúc mới lên xe.Taehyung dường như cũng không có ý định thúc ép cô, lãnh đạm nói: "Đưa cô ấy về.""Vâng, được." Baek Yoonsik tiếp tục tăng tốc, lái xe về hướng căn hộ trước kia của cô rồi cố tình hỏi: "Tiểu thư, bây giờ cô vẫn ở căn hộ trước đây phải không? Đưa cô về đó là được rồi đúng không?"Jisoo khựng lại một chút: "Không phải, tôi chuyển nhà rồi, giờ đang ở khá gần công ty, ở Thành Tây."Baek Yoonsik lập tức quay đầu xe đi về hướng Thành Tây, vừa lái xe vừa nói: "Ôi may mà tôi hỏi nhé, không thì lại đi nhầm đường rồi. Bây giờ cô ở khu nào ở Thành Tây?""Cho tôi về công ty đi, từ công ty về nhà cũng chỉ mất mười phút thôi. Tôi quay về công ty lấy ít đồ nữa." Giọng Jisoo bình thường, không chút cảm xúc.Baek Yoonsik do dự nhìn Taehyung qua kính chiếu hậu, thấy anh từ đầu đến cuối vẫn không định lên tiếng thì cũng chỉ còn cách đồng ý: "Vậy được."***Jisoo thầm nghĩ, xem ra họ không biết bây giờ cô đã chuyển đi đâu.Cho nên, sở dĩ Taehyung biết căn hộ cô ở trước đây là vì đã biết từ ba năm trước rồi?Trước đây, một số người ở Nguyệt Hồ Loan thường xuyên lân la hỏi về ông chủ bí ẩn. Vì thân phận của ông chủ bí ẩn này rất khác thường nên cô đã từng nghi ngờ, liệu có khả năng ông ta có quan hệ gì với Taehyung không. Tuy không hiểu vì sao mình lại có mối nghi ngờ đó, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nhóm thợ kia chuyển đồ vào nhà, cô có cảm giác phong cách này có sự tương đồng khá lớn với Quốc tế Oran trước kia.Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì có lẽ chẳng qua đó chỉ là tình cờ. Phong cách nội thất và đồ dùng đen trắng đơn giản chắc chắn là kiểu dáng mà rất nhiều đàn ông hiện đại yêu thích, có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.Bây giờ cô lại thấy dường như Baek Yoonsik hoàn toàn không biết chỗ ở mới của mình thì quả thật là cô đã cả nghĩ rồi.Sau khi lái xe đến khu Thành Tây, nhìn thấy xe đi càng lúc càng gần đến Nguyệt Hồ Loan, Jisoo vẫn nhìn thẳng về phía trước, không hề dừng mắt trước Nguyệt Hồ Loan. Vì cảm giác say mà Taehyung nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nói tiếng nào nữa.Baek Yoonsik cũng không nhìn về hướng Nguyệt Hồ Loan mà lái xe qua cửa chính, chạy thẳng về hướng Tập đoàn MN.Khi xe đến gần quảng trường trước cửa Tập đoàn MN, Jisoo tưởng rằng Baek Yoonsik muốn dừng xe, đang định lên tiếng khách sáo, lạnh nhạt nói một câu cảm ơn, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Taehyung chậm rãi mở mắt ra, thấp giọng lãnh đạm nói: "Từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn cơm, bận rộn đến mấy cũng đừng hành hạ dạ dày của mình. Xuống xe đi ăn chút gì đi."Xung quanh khoảng sân rộng trước cửa tòa nhà đúng là có không ít quán cà phê hay nhà hàng bình dân, còn có mấy nhà hàng ăn uống khác.Jisoo không ngước mắt lên, lạnh giọng nói: "Không cần, tôi không đói."Gương mặt trầm tĩnh của Taehyung vẫn lạnh nhạt thờ ơ, như thể chuyện trước đó đều là ảo giác của cô. Anh cất giọng trầm thấp trong vắt rõ ràng: "Không đói à? Vậy đi ăn với tôi."Jisoo đảo mắt nhìn anh chằm chằm: "Kim tổng, tôi thấy có vẻ anh uống nhiều quá rồi hả? Tôi không đói, không muốn ăn, sao tôi lại phải đi ăn với anh?"Anh nhìn nét mặt lạnh như băng thể hiện rõ thái độ xa cách, lại nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô lúc nghe điện thoại thì lập tức lạnh nhạt liếc cô: "Em có thể đi ăn tối với Vinse, sao lại không đi ăn với tôi được?"Cô không ngờ có một ngày người như Taehyung lại có thể phát ngôn ra một câu so đo tính toán như vậy.Jisoo cụp mắt cong môi nhưng cũng không hẳn là cười: "Anh cũng đã nói, trong ba năm qua Mr. Vinse đã giúp tôi vượt qua không ít khó khăn, tôi mời anh ấy đi ăn một bữa thì còn có thể hiểu được. Nhưng tôi đi ăn với anh để làm gì? Giữa tôi và Kim tổng cùng lắm chỉ là quan hệ xã giao gặp nhau thì mời ly rượu vậy thôi. Giờ chúng ta đi ăn riêng với nhau, lại đang ở gần công ty tôi, vậy có phải là không tốt không?"Cánh tay Taehyung đang mở cửa xe chợt khựng lại, anh quay phắt lại nhìn cô rồi đóng sập cửa lại một lần nữa.Nghe thấy tiếng cửa xe đóng sập lại, tim Jisoo như rơi xuống, theo bản năng cảnh giác nhìn anh: "Không phải anh muốn xuống xe sao?""Tôi cho em hai lựa chọn, hoặc là xuống xe đi ăn, hoặc là tối nay ở lại trong xe. Em tự chọn đi." Anh vẫn giữ nét mặt lạnh như băng nhìn cô, giọng nói từ tốn hờ hững như thể việc này hoàn toàn không liên quan đến mình: "Dù sao thì người bị đói bụng khó chịu đến đau dạ dày cũng không phải là tôi, đúng không?"Jisoo: "..."Đúng là bây giờ bụng cô không hề thoải mái, nhưng cô cũng không muốn cứ thế mà nhân nhượng.Nhưng vừa rồi cô trơ mắt nhìn thấy cánh cửa xe vất vả lắm mới được mở ra lại bị đóng sập lại, như thể cơ hội thoát thân lại bị đánh mất bởi chính sự ngang ngạnh của mình.Người đàn ông này là Taehyung, là người chỉ cần tiện đà giậm chân một cái là hằng hà sa số đám người danh môn quyền quý cũng phải phát run. Ai nhìn thấy anh cũng phải khép na khép nép, không dám trêu chọc.Ngoại trừ quan hệ của cô với anh vào mấy năm trước thì cô còn có quan hệ gì với anh nữa?Cô làm gì có tư cách để trêu tức hay làm trái lời anh?Jisoo cụp mắt, giọng nói cứng nhắc kiên cường hỏi: "Kim tổng muốn ăn gì?""Ăn gì cũng được, tùy em."Anh vừa đi tiếp khách về chỉ uống ít rượu nên chắc cũng đã ăn rồi. Nhưng những bữa tiệc rượu xã giao thế này thì anh cũng không ăn được nhiều.Baek Yoonsik vừa lái xe đến một quán mì trước cửa công ty thì Jisoo lên tiếng: "Baek Yoonsik, dừng xe ở đây đi."Baek Yoonsik phanh xe lại.Sau khi xe dừng hẳn, Jisoo không nói một câu nào mà mở cửa xe bước xuống.Sau đó cô cũng không quan tâm Taehyung có định đi cùng hay không, nhanh chóng rảo bước vào quán mì kia. Sau khi đi vào, cô tìm một bàn trống ngồi xuống, phục vụ bàn đến hỏi cô muốn ăn gì, cô đáp mình muốn một bát mì bò.Vừa dứt lời, cô ngước mắt lên đã thấy Taehyung đang tiến vào.Anh nhìn về phía cô, cặp mắt đen láy trong veo, không có vẻ gì là say xỉn.Cô thoáng ngừng lại rồi lại bình tĩnh đính chính: "Cho tôi hai bát."Khi phục vụ bàn quay người đi thì Jisoo mới đặt túi của mình xuống, không hề nhìn người đàn ông trước cửa nữa.Đây là một quán mì nhỏ rất bình dân, bàn ăn cũng không quá lớn, nhưng khách lại rất nhiều. Mùi mì bò tản mác trong không khí cực kỳ đậm đà, điều kiện xem ra cũng khá sạch sẽ.Những nơi bình dân như thế này, xét đến thân phận Taehyung, thì e rằng anh ít khi lui tới, hoặc chưa từng lui tới.Jisoo lại ngước mắt lên lần nữa, chỉ trong một chớp mắt, cô nhìn thấy người đàn ông trước cửa sau khi quan sát một vòng quán ăn thì đảo tầm mắt, sải bước dài về phía cô.Cho đến khi dáng người cao quý kia cách cô không đến hai mét thì anh bước đến gần rồi ngồi xuống.Taehyung không hề tỏ ra coi thường quán ăn này, cứ thế mà ngồi đối diện cô. Không hiểu sao, Jisoo cảm giác không gian quán mì bò vốn đông người chen chúc mà có vẻ nhỏ hẹp này bất chợt vô cùng yên tĩnh, người đàn ông ngồi đối diện cô cũng cực kỳ rõ ràng.Nét mặt tuấn tú của anh, cùng gương mặt trầm tĩnh với đường nét hoàn mỹ, cứ đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô.Taehyung.Jisoo nhớ lại, trước đây từng có một thời gian anh xuất hiện mọi nơi trong thế giới của cô. Chỉ cần cô có một khoảng trống nhỏ, chỉ cần cô hơi thả lỏng không còn cảnh giác thì anh lập tức đàng hoàng xuất hiện trong tâm trí cô.Sau này, cuối cùng dần dần cô cũng tạo được thói quen để cho người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình. Bây giờ cô nhận ra rõ ràng, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô từ lâu rồi.Đến cả cái tên Taehyung, rất lâu trước khi về Seoul, cô cũng đã không nghe thấy nữa.Mì bò vẫn chưa được mang lên, phục vụ bàn bê ra một bình nước chanh nhà hàng tự pha chế, rót vào hai ly thủy tinh sạch sẽ.Jisoo không lên tiếng, Taehyung đặt chiếc ly nước chanh đến trước mặt cô. Lúc này cô mới ngước mắt lên mỉm cười nhận lấy ly nước, nhưng vẫn không lên tiếng.Đến khi rót xong hai ly nước chanh thì phục vụ bàn quay người đi.Taehyung nhìn ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi vuốt qua vuốt lại thành ly thủy tinh mà không đưa lên uống thì đôi mắt trầm lắng bình tĩnh nhìn cô. Trong quán ăn nhỏ hẹp này, dường như rốt cuộc cũng có một nơi và không gian để cô dằn lòng hạ quyết tâm ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng vài câu."Đúng là em đã trưởng thành rất nhiều, nhưng trái tim vẫn chưa đủ tàn nhẫn." Giọng nói của anh đều đều lãnh đạm, không cao không thấp, nhưng từng tiếng nói ra, cô đều có thể nghe được rõ ràng.Thoạt tiên Jisoo nhìn anh thật lâu, như thể rất bất ngờ vì anh đưa ra một kết luận như vậy: "Anh có ý gì?"Khóe miệng anh cong hơn, vẫn ôn hòa nhìn cô, giọng nói pha lẫn sự dịu dàng khiến cô khó hiểu: "Tôi vẫn luôn chờ em bùng nổ, cũng cho em cơ hội để phát tiết, nhưng rõ lần này suy đoán của tôi đã sai rồi."Jisoo cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: "Cho nên chẳng qua là gần đây Kim tổng cho tôi cơ hội để tôi phát tiết, trả lại toàn bộ những ấm ức mà trước đây tôi từng phải chịu đựng, để tôi được hả hê phải không? Sở dĩ suy đoán của anh sai là bởi vì anh cho rằng tôi hận anh, nhưng nguyên nhân thật sự là đến cảm giác hận thù tôi cũng không còn nữa, chỉ là vì tôi không cần anh nữa. Như thế nào mới là hả hê nhất? Trải qua ba năm dài dằng dặc, cuối cùng hoàn toàn quên anh mới là hả hê nhất."Cô ngừng một chút, ánh mắt càng lộ rõ vẻ chế giễu: "Tôi thậm chí còn không muốn biết lý do vì sao trước đây anh lại kiên quyết ly hôn."Anh vừa cầm ly thủy tinh trên bàn lên, vì câu nói của cô mà như khựng lại vài giây. Anh đặt lại chiếc ly xuống bàn, giọng nói đều đều thờ ơ không chút cảm xúc: "Thật sao?"Điện thoại di động của Jisoo lại vang lên, cô tiện tay lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy người gọi đến là Somin thì nghe máy luôn."Jisoo, bây giờ cậu có về công ty không?""Mình đang ở tầng trệt công ty đây.""Vậy tốt quá, hôm trước mình bảo đại ca hình sự nhà mình tìm vệ sĩ cho cậu, bây giờ đã tìm được người phù hợp rồi. Bây giờ mình phải ở nhà trông con, không thể đi được nên để cậu ta tự đến công ty tìm cậu. Cậu ta mới đi lúc chiều đấy, thấy cậu không có ở công ty nên vẫn còn kiên quyết chờ cậu. Bây giờ cậu đang ở đâu? Để mình nói cậu ta đến gặp cậu.""Thật sự tìm vệ sĩ cho mình à? Thật ra thì không cần thiết đâu, bây giờ mình ở nhà kia rất an toàn.""Tìm thì cũng tìm rồi, cậu cứ giữ người ta lại đi, bảo đảm an toàn kỹ càng thì vẫn tốt hơn. Dù sao bây giờ cậu cũng không phải là một nhân vật tí hon không có danh tiếng gì, giá trị con người cũng lọt vào bảng xếp hạng của Forbes rồi, phải đề phòng bọn bắt cóc hay đột nhập vào nhà ăn trộm. Có vệ sĩ đi theo cậu thì mình cũng yên tâm hơn."Jisoo bật cười: "Được rồi, mình đang ở quán mì dưới tòa nhà.""OK, mình gọi cậu ta đến ngay."Jisoo ngắt máy thì vừa đúng lúc phục vụ bàn bê hai bát mì mới làm xong.Jisoo không vội vàng, từ tốn uống một hớp nước rồi mới nói: "Loại quán ăn nhỏ này cũng sạch sẽ, Kim tổng đừng chê. Nếu ăn không quen thì anh cứ để lại, không cần phải quá khách sáo."Gương mặt Taehyung không chút biểu cảm, động tác cực kỳ tự nhiên mà lại quen thuộc, gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào bát Jisoo. Jisoo nhìn bát mì chất đầy thịt bò, còn chưa kịp lên tiếng thì cửa quán mì đã được người ta kéo ra, một bóng dáng cao gầy rắn rỏi xuất hiện ngay trước cửa. Đó là một chàng trai trẻ tuổi chừng hai mươi, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, nét mặt rắn rỏi sáng sủa có chút hào hứng sôi nổi. Cậu ta nhanh chóng đảo mắt tìm một vòng, đến khi nhìn thấy Jisoo thì cúi xuống nhìn ảnh nhận được trên điện thoại, sau đó lại nhìn Jisoo.Jisoo nheo mắt, đây có phải là người mà Somin nói..."Hi!" Cậu ta rảo bước đến bàn Jisoo rồi lên tiếng chào: "Chị có phải là chị Jisoo không?"Jisoo: "Đúng vậy, gọi tôi Jisoo là được rồi.""Đúng là chị rồi!" Cậu ta lập tức tỏ vẻ cởi mở, ngồi xuống ngay bên cạnh Jisoo. Ghế ăn trong quán đều giống kiểu ghế xưa, Jisoo đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài, vì cậu ta đột ngột ngồi xuống nên không thể không nhích sang một chút để chừa chỗ cho cậu ta."Xin chào chị Jisoo, tôi là Jaehyun, là thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự Seoul. Thật ra thì tôi đã thực hiện nhiệm vụ nhiều lần rồi, cũng đã thực tập hơn hai năm, có thể chính thức được tuyển ngay, nhưng tôi còn phải trải nghiệm thực tế xã hội nửa năm nữa. Sếp của chúng tôi nói để tôi làm vệ sĩ cho một nữ tổng giám đốc, cũng đồng thời là bạn thân của vợ anh ấy. Tôi không hề lưỡng lự mà nhận lời ngay! Chị Jisoo, sau này tôi sẽ đi theo chị, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!" Nói rồi anh chàng Jaehyun trẻ tuổi này phóng khoáng giơ tay lên như muốn bắt tay Jisoo.Jisoo quan sát cậu ta mấy lượt rồi hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?""Hai mươi ba." Jaehyun lại nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, để lộ ra hàm răng trắng lóa. Bàn tay vẫn giơ ra trước mặt cô, kiên trì muốn bắt tay để làm quen.Vậy thì cậu ta vẫn kém mình một tuổi, gọi mình là chị Jisoo cũng không sai.Jisoo giơ tay lên khách sáo bắt tay cậu ta, đang định nói chuyện thì Jaehyun lại nhìn xuống bát mì bò còn nguyên trên bàn, kinh ngạc hỏi: "Bây giờ tổng giám đốc các cô cũng đến loại quán này ăn mì sao?"Jisoo: "...""Chẳng phải những người như các cô đều đến các khách sạn cao cấp để dùng những bữa ăn sang trọng à? Giống như trong kịch bản phim truyền hình đấy."Jisoo: "..."Cô hắng giọng, có tiền bao nhiêu đi nữa thì cũng vẫn là người, sao lại không thể ăn mì bò được nhỉ?Jisoo quyết chuyển đề tài: "Cậu đến từ chiều phải không? Có phải vẫn chưa ăn tối không?Vừa nghe cô nói như vậy, Jaehyun lại nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi đến đây từ hai giờ chiều, nhưng họ nói chị Jisoo đi họp rồi, không biết bao giờ mới quay lại. Dù sao thì buổi chiều tôi cũng không bận việc nên vẫn ngồi chờ ở phòng nghỉ dưới tòa nhà công ty. Không ngờ tôi chờ mòn chờ mỏi rồi cũng đợi được chị."Chàng trai trẻ này hóm hỉnh hay cười, lại xuất thân từ bộ đội đặc công, tính cách chính trực nên đã làm dịu đi cảm giác bài xích, rút ngắn khoảng cách với người lạ trong lòng Jisoo."Bát mì này cũng mới được mang lên thôi, cậu ăn đi." Jisoo chuyển bát mì trước mặt cô sang chỗ Jaehyun.Jaehyun nhìn về phía cô: "Chẳng phải đây là mì của chị sao? Chị Jisoo, chị không ăn hả?""Tôi cũng chưa đói, nếu đói thì sẽ gọi một bát nữa, cậu cứ ăn trước đi." Jisoo lại cầm đôi đũa dùng một lần đặt vào tay cậu ta.Đầu tiên Jaehyun thoáng ngượng ngùng, nhưng quả thật cậu ta rất đói bụng, ngần ngừ một lúc rồi lại nhìn Jisoo.Jisoo nháy mắt với cậu ta, cười nói: "Tôi đang giảm cân, cậu ăn mau đi."Jaehyun nghe nói cô muốn giảm cân thì mới nở nụ cười: "Phụ nữ các chị dáng ai cũng thon gầy đẹp thế rồi mà ngày nào cũng nói muốn giảm cân. Tôi đói bụng quá, vậy tôi ăn nhé, chị cũng gọi một bát ăn đi, đừng để bị đói!"Jisoo gật đầu.Jaehyun tuốt đũa ra rồi cúi đầu cắm cúi ăn một miếng, sau đó xuýt xoa giơ ngón cái lên khen: "Mùi vị không tệ! Rất ngon!"Jisoo cười, nhìn thấy Jaehyun ăn ngon lành hết mấy miếng thịt trong bát thì lúc này mới như sực nhớ đến chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.Taehyung lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc, chỉ lãnh đạm nhìn Jaehyun ăn vài miếng đã ngót nửa bát mì rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Ăn chậm thôi kẻo nghẹn."Jaehyun bỗng dưng sặc, thiếu chút nữa thì bị nghẹn, đặt đũa xuống ngước mắt lên nhìn về người đàn ông không thể đẹp trai hơn đang ngồi đối diện, thoáng sửng sốt rồi mới đảo mắt nhìn Jisoo: "Người này ngồi đây từ lúc nào?"Jisoo: "..."Từ sau khi bước vào quán, Jaehyun vẫn luôn tìm kiếm Jisoo nên không nhìn đến những người khác. Sau khi ngồi xuống thì mắt cậu ta cũng không quan sát xung quanh, nên lúc đầu cũng không hề nhận ra có người ngồi đối diện.Taehyung bị xem như người vô hình một lúc lâu nhìn thấy anh chàng kia vừa nói vừa ngồi lại gần chỗ Jisoo hơn thì đôi mắt tỏa ra tia lạnh."Chị Jisoo, anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau sao?" Thấy ánh mắt của đối phương không chút thiện chí, sắc mặt của Jaehyun lập tức cũng lạnh đi, rồi lại ghé sát vào Jisoo hạ giọng hỏi."Khụ." Jisoo tiện tay với mấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho Jaehyun, vừa đưa vừa nói: "Người đi đường ngồi ghép bàn thôi. Cậu ăn đi, không cần phải để ý đến người khác."Jaehyun lại liếc nhìn xung quanh quán, quả thật tất cả các bàn trong quán đều đã kín người, cho nên lý do người lạ ngồi ghép bàn cũng có thể làm cho người ta tin được.Cậu ta "À" một tiếng rồi nhìn trang phục của người đàn ông ngồi đối diện. Áo sơ mi đen, quần âu, nhìn qua không có vẻ gì là rẻ tiền, hơn nữa khẩu khí nghe qua cũng không hề giống người bình thường.Ngay lập tức, Jaehyun dường như có cảm giác ngưỡng mộ với quán mì bò này. Món ăn của quán này ngon đến mức độ nào mà được hai nhân vật lớn thế này bước vào ăn?Ăn xong một bát mì vào bụng, Jaehyun cầm giấy ăn lau miệng rồi gọi phục vụ bàn: "Bồi bàn, cho thêm hai bát.""Hai bát?" Jisoo sửng sốt."Tôi ăn thêm một bát, chị cũng phải ăn một bát chứ." Jaehyun quay sang cười toe để lộ hàm răng trắng sáng: "Mấy bát mì này tôi mời chị! Chị cứ ăn thoải mái đi!"Jisoo cong khóe miệng: "Cảm ơn, tôi không đói, cậu ăn no là được rồi."Thấy dường như cô thật sự không muốn ăn, Jaehyun suy nghĩ một chút, có mang ra hai bát nữa thì ăn cũng không hết, nên cuối cùng chỉ gọi một bát.Thật ra Jisoo hoàn toàn hiểu được, với một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, lại còn xuất thân từ bộ đội đặc công, thì một hai bát mì bò quả thật chẳng thấm thía vào đâu. Hơn nữa nhìn Jaehyun cũng không mập, dáng người cao gầy rắn rỏi có thể xem là cực phẩm so với bạn cùng trang lứa. Cô ngồi bên cạnh chờ cậu ta ăn mì, không lên tiếng quấy rầy.Jisoo liên tục vừa cười vừa nói chuyện với cậu ta, thỉnh thoảng còn chu đáo đưa giấy ăn cho cậu ta. Tất cả hành động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Taehyung.Jisoo tranh thủ nhìn bát mì trước mặt Taehyung. Bát mì để hơn mười phút đồng hồ đã dính bết với nhau rồi. Cô lại nhìn anh, ý hỏi sao anh vẫn chưa ăn.Taehyung mím môi cười lạnh một tiếng.Jaehyun ăn được một nửa bát mì thứ hai thì gọi phục vụ mang ra một chai nước suối, uống một ngụm rồi đặt xuống, quay sang chăm chú nhìn Jisoo, nói: "Chị Jisoo, sau này tôi sẽ đi theo chị đúng không? Đây là lần đầu tiên chị thuê vệ sĩ sao? Trước kia chị đã từng có vệ sĩ chưa? Công việc của tôi chỉ là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chị thôi đúng không?"Jisoo nhớ đến Jennie thì ánh mắt không khỏi vui vẻ dịu dàng: "Trước kia tôi có một nữ vệ sĩ, nhưng bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, sẽ không đến đây trong một thời gian ngắn.""Nữ vệ sĩ à? Tài nghệ như thế nào?""Cô ấy từng đạt giải vô địch cận chiến nữ ở Mỹ, còn là một tay súng được huấn luyện ở một căn cứ đặc biệt. Cậu đoán xem, năng lực của cô ấy như thế nào?" Jisoo cười hỏi ngược lại.Jaehyun hiểu ra: "Tôi hiểu rồi. Chị Jisoo yên tâm, năng lực của tôi cũng không tồi, nhất định có thể đảm bảo an toàn cho chị!"Jisoo nhìn dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng của cậu ta, rồi lại liếc thấy chiếc đũa trên tay cậu ta vẫn còn đang gắp mấy sợi mì thì liền bật cười: "Sao tên cậu lại là Jaehyun chứ? Phải gọi cậu là nghiêm túc mới đúng. Cậu mau ăn mì đi, ngày mai bàn đến chuyện công việc sau."Thấy Jisoo cũng không phải là bà chủ tính tình cao ngạo lạnh lùng khó gần, Jaehyun vui vẻ tiếp tục ăn một miếng mì to, không dài dòng nữa.Lúc này Baek Yoonsik từ bên ngoài bước vào, đến sau lưng Taehyung hạ giọng nói gì đó, hình như là có việc phải đi. Taehyung liếc nhìn Jisoo và Jaehyun vẫn đang ăn mì, nheo mắt lại, không nói một câu, chỉ ném tiền lên mặt bàn rồi hờ hững đứng dậy bỏ đi.Anh vừa rời khỏi thì tầm mắt Jisoo rơi ngay vào tờ tiền mặt trên bàn. Trước kia Taehyung rất ít khi mang theo tiền mặt, đưa cô đi mua đồ ăn cũng đều chỉ quẹt thẻ, không ngờ bây giờ anh lại có thói quen mang theo tiền mặt bên người.Thói quen?Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Cô mới từ bỏ được khoảng một hai năm nay, nên cũng không định để mình bị dính vào nữa.Sau khi cánh cửa quán mì mở ra, Jisoo cầm cốc lên uống một ngụm nước, trầm mặc không nói gì thêm.Jaehyun ăn xong, ngước mặt lên thì nhìn thấy tờ một trăm đồng trên bàn liền kinh ngạc: "Người qua đường này cũng sang vậy sao, đây là anh ấy mời chúng ta hả? Bây giờ ông chủ hoang phí quá nhỉ? Chỉ ngồi ghép bàn thôi mà cũng có thể chủ động mời nhau ăn?"Jisoo: "...""Nhưng mà tại sao anh ta không ăn mì vậy? Này? Phục vụ bàn đưa mì lên mà không kiểm tra trước sao? Làm sao mà trong bát của anh ta lại không có miếng thịt nào thế?"Jisoo: "..."***Buổi chiều một tuần sau, Jisoo đang chuẩn bị từ công ty đi ra ngoài để bàn về các dự án phát triển không gian mới ở trong nước thì chợt nhận được một cuộc điện thoại.Là điện thoại từ nhà họ Kim.Nhờ vậy cô mới được biết, mấy hôm trước ông cụ Kim bị huyết áp cao, dẫn tới tim đập nhanh nên đột ngột ngất xỉu trong nhà phải đưa vào viện cấp cứu, hơn một ngày sau mới thoát khỏi nguy hiểm. Sau khi nằm viện mấy ngày, hôm qua ông cụ mới được xuất viện về nhà.Nhưng ông cụ Kim nằm ở nhà tĩnh dưỡng mà ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp Jisoo.Bác quản gia Âu lo lắng tâm trạng của ông cụ không tốt mà ảnh hưởng đến sức khỏe, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Jisoo, hi vọng hai ngày tới cô có thể tranh thủ đến nhà họ Kim thăm ông cụ một lúc.Vừa nghe nói ông nội bị ngất phải nằm viện, Jisoo đang ngồi trên sofa lập tức đứng bật dậy. Sau lại nghe nói mấy ngày vừa rồi ông nội vẫn ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không thể tự đi lại, ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp mình, thì cô không chần chừ, lập tức hủy hết kế hoạch làm việc buổi chiều rồi gọi Jaehyun đến hiệu thuốc gần đó mua giúp cô mấy loại thuốc hạ huyết áp quý nổi tiếng và ít thuốc bổ. Sau đó cô lái xe đến thẳng nhà họ Kim.Ba năm trước, Jisoo tránh né không gặp ông cụ Kim, người duy nhất cô cảm thấy áy náy chính là ông.Lời nói lúc đó của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai cô.Ông vẫn để dành vị trí cháu dâu nhà họ Kim cho cô.Cô tưởng rằng đã ba năm trôi qua rồi thì hẳn ông cụ đã bỏ cuộc, không còn cố chấp như vậy nữa. Cô không ngờ khi ông cụ bị ốm thì lại thường xuyên lẩm bẩm gọi cô, nhớ đến cô.Con người cũng sẽ có lúc như vậy, luôn luôn cảm thấy trong cuộc đời này, sẽ không có ai mất đi. Cho đến một ngày bạn phát hiện ra người ở bên cạnh mình ngày càng gần đất xa trời, bạn muốn lôi kéo họ ở lại, nhưng rồi lại nhận ra mình có níu giữ thế nào cũng không được.Ông nội cũng đã ngoài tám mươi tuổi, đâu còn giống như những người trẻ tuổi như bọn họ, cũng bị thời gian tàn phá hủy hoại dần dần.Jisoo không kìm được mà lái xe thật nhanh, sự áy náy và hối hận trong lòng càng nặng trĩu. Ba năm trước, lẽ ra ít nhất cô cũng nên gặp ông cụ một lần. Với bất kỳ ai thì cô cũng có thể đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đối với ông nội, cô thật sự không nên tuyệt tình như vậy."Chị Jisoo, ở đây không được đi nhanh, chị lái xe chậm lại một chút. Nếu chị thật sự quá lo lắng thì ngồi sang đây đi, để tôi lái cho?" Jaehyun ngồi bên ghế phụ thấy Jisoo lái xe với tốc độ 100km/h, trong khi tốc độ tối đa ở đường này chỉ là 60km/h. Mặc dù trên đường không có quá nhiều xe, không đến nỗi nguy hiểm, nhưng cậu ta cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô dường như rất xấu."Không sao đâu, tôi chỉ muốn nhanh đến gặp ông nội một chút." Jisoo nói rồi lại tiếp tục tăng tốc, hoàn toàn không để ý đến biển giới hạn tốc độ trên đường.Sau một tuần, Jaehyun biết Jisoo là một người rất có lý trí, cũng rất có chừng mực.Bây giờ cậu ta thấy cô lái xe mà hai bàn tay siết chặt tay lái, đốt ngón tay dài mảnh khảnh cũng bị gồ lên trắng bệch, thì cũng không nói thêm nữa.Xe nhanh chóng lái đến nhà họ Kim. Hơn ba năm chưa từng bước chân đến, Jisoo xuống xe thì lập tức nhìn vào trong biệt thự. Bây giờ đang là cuối tháng Tám, còn chưa vào Thu, thời tiết nóng bức. Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên biệt thự và những thảm hoa sặc sỡ vẫn còn đầy sức sống. Dường như ba năm qua tất cả không có gì thay đổi, tất cả vẫn còn nguyên như trước kia.Không kịp tận hưởng cảnh sắc trong khuôn viên biệt thự, Jisoo liền lái xe vòng vào khu đỗ xe trước cửa biệt thự. Khi đỗ xe lại thì cô mới nhận ra chiếc Ghost màu đen cũng đang ở đây.Taehyung cũng về nhà họ Kim sao?Cũng phải, lúc trước, khi mới xung đột với Kim Paul, nguyên nhân Taehyung quay về Seoul cũng là vì ông cụ đang ở đây. Tuy rằng bình thường anh bận rộn nên không có thời gian về hàng ngày, nhưng ông cụ bị bệnh, anh có bận rộn đến mấy thì cũng phải về nhà. Dù sao nhà họ Kim cũng không thể một ngày không có chủ. Ông cụ bị ốm, nếu thời điểm này anh mà không về thì cũng không phải phép.Hiện tại Jisoo không còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến những chuyện này. Toàn bộ tâm trí cô chỉ tập trung vào xem hiện tại ông nội như thế nào rồi. Cô vừa đi vào trong nhà thì đã nhìn thấy bác Âu.Mới nhìn thấy cô, bác Âu, một ông cụ trạc tuổi ông nội cũng cố nén xúc động, bước lên gọi: "Phu nhân Kim."Ánh mắt Jisoo ngưng trệ, cô định nói nhưng rồi lại nín nhịn, chỉ khẽ cười: "Bác Âu, sức khỏe bác vẫn tốt chứ?"Bác Âu gật đầu: "Tôi không sao, tôi còn khỏe mạnh lắm. Thật ra sức khỏe ông cụ vẫn tốt, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao rồi, lúc còn trẻ lại làm việc bạt mạng, khi về già thì đủ mọi bệnh đổ lên đầu. Cũng may ông cụ chỉ bị cao huyết áp, không nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi ông cụ bị ngất thì được đưa vào viện kịp thời, tất cả đều được chữa trị kịp thời nên không có gì đáng ngại. Có điều ông ấy phải nghỉ ngơi một thời gian nữa thì mới ổn. Quả thật là ngày nào ông cụ Kim cũng lẩm nhẩm gọi tên cô, chỉ sợ một ngày ông cụ thật sự ra đi đột ngột thì không gặp được cô lần cuối."Đôi mắt Jisoo lập tức ửng đỏ: "Không đâu, sức khỏe ông nội vẫn luôn tốt, chắc gần đây ông nội ăn nhiều đồ dầu mỡ nên mới bị huyết áp cao nặng như vậy thôi. Để tôi vào thăm ông một lát.""Vâng, vâng, cô về thăm là tốt rồi. Nhưng mà ông cụ vừa mới uống thuốc ngủ xong, tôi sợ ông cụ xúc động quá nên cũng không báo cho ông cụ biết chuyện cô sắp về. Cô có muốn chờ ông cụ ngủ dậy rồi mới vào thăm không? Ông cụ thường ngủ khoảng hai, ba tiếng, bây giờ đã cuối giờ chiều rồi, lúc ông cụ tỉnh thì chắc trời cũng đã tối. Phu nhân Kim, tối nay cô ở lại đây đi." Bác Âu vừa nói vừa cười hiền hậu nói: "Đúng lúc ngài Kim cũng đang ở đây, cậu ấy mới vừa lên cho ông cụ uống thuốc, một lát sẽ xuống tới."Jaehyun đứng bên cạnh Jisoo, tay cầm không ít thuốc bổ và thuốc quý hiếm nổi tiếng, có chút khó hiểu.Cái gì mà phu nhân Kim?Không phải chị Jisoo đang độc thân sao? Chưa bao giờ cậu ta thấy có người đàn ông nào ở cùng chị Jisoo, sao người làm trong nhà này lại cứ gọi cô là phu nhân Kim?"Cứ để tôi chờ ông nội tỉnh dậy đã." Jisoo chưa quyết định sẽ ở hay không. Nếu Taehyung không có ở đây thì cô còn có thể nghĩ đến chuyện qua đêm ở nhà họ Kim. Dù sao cô về đây là để thăm ông cụ Kim. Nhưng có Taehyung ở đây thì cô không nên ở lại, dù sao cũng không có lý do gì để ở lại cả.Nói rồi cô quay lại lấy đồ trong tay Jaehyun đưa cho bác Âu.Không cần biết trong nhà có thiếu những thứ đồ này hay không, nhưng đây là phép tắc của con cháu đến thăm người già. Bác Âu cũng đã quen rồi nên sau khi nhận đồ thì cũng không nói gì, chỉ giục Jisoo đi vào sảnh trước ngồi uống trà nghỉ ngơi một lát.Jaehyun đi sau Jisoo cùng bước về phía sảnh trước. Cậu ta nhận ra có vẻ như Jisoo rất quen thuộc với không gian ở đây thì không thể không hỏi: "Chị Jisoo, ngài Kim mà bác Âu kia mới nhắc đến là ai? Phu nhân Kim là ai? Ông ấy gọi nhầm sao?"Ông cụ đang ngủ trên lầu của ngôi nhà kiến trúc kiểu Hàn Quốc, cửa sổ phòng sáng trưng.Bóng người đàn ông đứng thẳng tắp bên cửa sổ, lặng lẽ trầm tĩnh ngắm nhìn người phụ nữ đi xuyên qua hàng cây ở trước sân biệt thự, rồi lại lạnh lùng liếc nhìn anh chàng vệ sĩ cứ nhiệt tình quá mức ghé sát vào cô.Somin tìm vệ sĩ cho cô sao?Chắc chắn là cố tình làm anh chướng mắt mà.Mà đúng thật, rất chướng mắt.Anh đẩy cửa sổ ra, tiếng phụ nữ theo tiếng gió vang lên: "Đúng vậy, bác Âu gọi nhầm người, ở đây không có ai là phu nhân Kim cả."***Jisoo ngồi ở sảnh trước một lát, thỉnh thoảng hàn huyên chuyện trong nhà với bác Âu. Cô đang ngồi thì nhìn thấy Kim So Young từ cửa sau đi qua liếc nhìn cô. Rõ ràng Kim So Young không ngờ mấy năm trôi qua rồi mà bây giờ lại còn có thể nhìn thấy Jisoo ở nhà họ Kim. Đôi mắt bà ta thoáng liếc nhìn cô, nét mặt chuyển từ khó hiểu sang nặng nề rồi quay người đi."Sao cô họ lại ở đây?"Jisoo nhớ lúc trước ông cụ đã từng nói, khi ông nổi cơn giận thì đã đuổi hết những người suốt ngày muốn ôm chân nhà họ Kim kết tình họ hàng thân thiết. Về lý mà nói thì trong đám người đó, chắc chắn cô họ Kim So Young chính là người đứng đầu danh sách. Vậy sao bây giờ cô lại gặp bà ta ở nhà họ Kim?Bác Âu lắc đầu cười ngao ngán: "Cô chưa biết đấy thôi. Bà ta dẫn đứa con gái Kim Mina đến nương nhờ nhà họ Kim được một thời gian rồi. Ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe không còn được tốt như mấy năm trước nữa. Ông cụ không có con gái, tóm lại vẫn cần có người quan tâm chăm sóc. Haiz, hai năm trước Mina gả cho một ông chủ ngân hàng nhỏ, tưởng rằng có thể được phú quý sang giàu. Ai dè người đàn ông kia suốt ngày ăn chơi đàng điếm, có đến cả hàng tá phụ nữ, cuối cùng vẫn phải ly hôn. Cô Mina này giống y mẹ mình, lấy chồng không được bao lâu thì ly hôn, cũng may là chưa mang thai, không đến nỗi phải như mẹ cô ta nuôi dạy con một thân một mình hơn hai mươi năm.""Bây giờ mẹ con nhà này không nơi nương tựa. Kim So Young lớn tuổi rồi, cũng không thể nào tìm được một chỗ dựa tốt. Mina mới hai mươi bảy tuổi, nhưng dù tìm được ai thì cũng vẫn là cưới lần thứ hai, rất khó. Mẹ con họ lại đều là người tự cao tự đại, không dễ dàng tìm được người vừa ý mình. Ông cụ thấy hai mẹ con họ suốt ngày đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Kim thì cũng biết là họ không còn chỗ nào để đi. Thấy hai người họ đáng thương nên cuối cùng ông ấy cũng động lòng trắc ẩn. Ông cụ nghĩ đến tình cảm lúc xưa nên không đuổi mẹ con họ, mà cho ở lại."Jisoo hiểu ra liền gật đầu: "Ông nội Kim không có con gái, bây giờ có một cô cháu họ để chăm sóc thì cũng tốt ạ."Bác Âu cười: "Ông cụ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa bỏ được thói xấu dễ mủi lòng. Chúng tôi thấy hai mẹ con Kim So Young, Mina ở đây gần hai năm cũng khá an phận, nên cứ tiếp tục để họ ở lại."An phận à?Jisoo nhớ tới vừa rồi bất ngờ gặp Kim So Young, ánh mắt của bà cô họ này đang ôn hòa thì lập tức lóe lên vẻ sắc như lưỡi lam chỉ trong nháy mắt. Bà ta nhìn thấy Jisoo xuất hiện ở đây mà như thể nhìn thấy kẻ thù định đến chiếm đoạt địa bàn của mình vậy.Chuyện cô và Taehyung ly hôn, người nhà họ Kim đều biết. Cô mới về thăm ông nội Kim một chút thôi mà chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt vừa rồi của Kim So Young là biết ngay được họ không có bao nhiêu an phận rồi.***Hai tiếng sau, khoảng năm rưỡi, trời đã chạng vạng, sắp đến bữa tối, nhà bếp đang nấu nướng chuẩn bị cho bữa ăn.Ông cụ Kim cũng đã tỉnh dậy, sau khi nghe nói Jisoo đến thì kích động bật dậy khỏi giường. Ông cụ sợ trên người đầy mùi thuốc nên cố tình thay quần áo rồi mới đi ra sảnh trước.Cửa sảnh trước được bác Âu mở ra, người đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng đẩy xe lăn của ông cụ đi vào. Người đàn ông đi sau xe lăn cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm như hai hồ nước sâu không thấy đáy."Con bé Jisoo, con bé Jisoo đến phải không?"Jisoo vừa nghe thấy tiếng gọi thì đứng bật dậy, dường như cố tình né tránh tầm mắt của anh mà chỉ nhìn ông cụ ở đằng trước. Khi nhìn thấy ông cụ ngồi trên xe lăn thì chóp mũi thoáng chua xót, cô cố gắng nở nụ cười: "Ông nội Kim."Bây giờ ông cụ Kim cũng không so đo Jisoo gọi mình là ông nội hay là ông nội Kim, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn cô. Xe lăn ông ngồi có nút điều khiển tự động, sau khi Taehyung đẩy xe vào phòng là ông có thể tự điều khiển xe di chuyển, bấm nút rồi tiến đến gần chỗ Jisoo.Jisoo sợ ông cụ và xe lăn cùng va vào lưng ghế dựa ở bàn trong góc bèn vội vàng bước nhanh về phía trước đè lên tay vịn xe lăn, rồi cúi xuống ghé đến gần ông cụ nói: "Ông nội Kim, cháu ở đây rồi, ông không cần phải vội. Xung quanh đây đều là bàn gỗ đàn hương mà ông thích, rất cứng. Ông chỉ va vào một cái là đã đau lắm rồi, ông cẩn thận một chút."Nói rồi cô tự tay đẩy xe lăn của ông cụ đến trước bộ bàn ghế. Tâm trạng ông cụ cực kỳ phấn chấn, dường như không kiềm chế được xúc động mà kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, còn một tay khác thì vỗ nhẹ lên tay cô, bùi ngùi nói: "Con bé này, đi một cái là đi liền ba năm. Cháu tưởng ông già này sống lâu nên cứ thoải mái trốn nhà đi biền biệt mấy năm như vậy phải không?"Cô rời đi sau khi ly hôn mà lại bị nói như là trốn nhà đi vậy, như thể đến bây giờ Jisoo vẫn chưa thật sự rời khỏi gia đình này.Quả nhiên ông cụ vẫn rất có lòng.Jisoo vui vẻ dịu dàng: "Ông nội Kim, đừng nói là ba năm, bây giờ có rất nhiều người già sống đến gần một trăm mười tuổi, ông sống thêm ba mươi năm nữa không có gì là khó.""Hừ, nói như con bé này, ông sống thêm ba mươi năm nữa thì thành tinh rồi." Ông cụ Kim dằn dỗi với cô như trẻ con.Jisoo lập tức cười đến cong khóe miệng khóe mày, tay bị ông cụ nắm giữ nhưng vẫn không vội rút lại, chỉ kiên nhẫn cúi xuống bên cạnh xe lăn khẽ nói: "Cháu nghe bác Âu kể mấy hôm trước ông bị ngất vì huyết áp tăng, cũng may chỉ là huyết áp cao chứ không phải bệnh gì nặng cả. Sau này nhất định ông phải nhớ uống ít rượu thôi, ăn ít đồ ăn có dầu mỡ, nhiều năng lượng đi, tăng cường ăn đồ ăn dễ tiêu hóa một chút.""Cháu tưởng chỉ vì ông bình thường uống chút rượu, ăn chút đồ bổ mà bị cao huyết áp sao hả?" Ông cụ lại hừ một tiếng, nắm chặt lấy tay Jisoo: "Đó là vì ông biết con bé này về nước mà vẫn không đến thăm ông, nên ông mới tức!"Sắc mặt Jisoo vô cùng khó xử.Ông cụ liếc sang cô, vẫn hừ hừ tức giận: "Cháu nói đi, tình cảm của cháu với Taehyung lúc trước đang tốt đẹp như sông liền núi, không ai có thể chia rẽ được, thế mà không thèm nói với ông một tiếng về chuyện ly hôn. Lúc đó ông đứng dưới tòa nhà công ty cháu đợi lâu như vậy mà cháu vẫn tránh né không gặp, cháu có biết ông đau lòng như thế nào không?"Jisoo cụp mắt xuống: "Ông nội Kim..."Thấy Jisoo có vẻ không muốn nhắc lại chuyện ba năm trước, ông cụ Kim buông tay cô ra, thở dài: "Thôi quên đi, lúc đó cháu không chịu gặp ông, nhất định là vì cháu không dám. Dù sao cơn giận đè nén trong lòng ông trước đây cuối cùng cũng được trút hết lên người Taehyung rồi. Ông đánh nó cái nào nó nhận cái đó. Dù sao cháu cũng đã bình yên trở về, ông không nên nhắc đến năm đó nữa."Jisoo nghe thấy ông cụ nói như vậy thì theo bản năng ngước lên nhìn về hướng Taehyung, vì bác Âu đi đến nói chuyện mà giờ anh vẫn đang đứng ở cửa. Vì ánh mắt của Jisoo liếc về phía mình mà gương mặt trầm tĩnh thờ ơ của Taehyung thoáng dịu lại, nhưng rõ ràng anh không có ý định giải thích gì về câu nói của ông cụ.Ởđây có nhiều người, xung quanh cũng có rất đông người giúp việc của nhà họ Kim nên Jisoo cũng không tiện hỏi chuyện. Cô thu lại tầm mắt rồi dìu ông cụ về chỗ ngồi phía bên kia bàn ăn."Ông nội! Ngày thường ông đừng quá nóng nảy, đừng cáu gắt với bọn trẻ chúng cháu. Ông vẫn nên chú ý sức khỏe chính mình thì hơn! Thế mới tốt ạ!" Sau khi đỡ ông cụ ngồi xuống, cô liền ra hiệu cho người giúp việc mang đồ ăn lên.Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối từ lúc trước, vốn dĩ chỉ còn đợi ông cụ thôi.Jisoo cứ nghĩ rằng mẹ con Kim So Young cũng sẽ xuống cùng ăn tối, thế nhưng sau khi người giúp việc đi lên mời thì lại quay xuống kèm theo lời nhắn: "Họ nói buổi chiều mẹ con họ đã ăn chút đồ ăn vặt, giờ vẫn chưa thấy đói, nên tối nay sẽ không xuống ăn cơm."Ông cụ cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười bảo Jisoo mau ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình.Ông cụ luôn thích uống chút rượu trong lúc dùng bữa, chỉ là hiện tại sức khỏe không cho phép nên không được uống. Nhưng hôm nay ông cụ lại muốn uống, nên bác Âu tính mang bình rượu thuốc ngâm lâu năm của nhà họ Kim ra cho ông. Rượu thuốc bồi bổ cơ thể, uống vài hớp chắc cũng không sao. Jisoo cũng không ngồi xuống ngay, chỉ né tránh ánh mắt trầm lặng của Taehyung. Thấy bác Âu đã đi lấy rượu, cô liền bước thật nhanh đi theo để phụ giúp. Bác Âu thấy Jisoo kiên quyết đi lấy rượu cùng thì vừa cười vừa ôm bình rượu thuốc nói: "Bình rượu bé thế này nặng bao nhiêu chứ? Tự nhiên lại theo tôi ra đây, cô có việc muốn hỏi tôi chứ gì?"Jisoo nở nụ cười: "Bác Âu! Đúng là tôi đi theo phụ giúp bác mà!"Bác Âu cười khẽ, cũng không nhiều lời, vừa cùng cô bước về hướng phòng ăn vừa nói: "Tôi biết cô muốn hỏi điều gì. Ba năm trước, ông cụ không gặp được cô. Sau khi cô đi Luân Đôn, ngài Kim cũng không giải thích mâu thuẫn thật sự giữa hai người là gì. Cậu ấy chỉ nói ly hôn là quyết định của cậu ấy, rằng cô bị ngài Kim bức đi, mọi trách nhiệm đều không phải do cô, cho dù đến phút cuối cùng thì sự tuyệt tình cạn nghĩa với nhà họ Kim cũng không phải là lỗi của cô. Trong cơn giận, ông cụ đã vung gậy đánh ngài Kim, ông cụ dùng hết sức vụt hơn mười gậy vào lưng ngài Kim. Gậy của ông cụ là gậy gỗ vừa cứng vừa bền, thế mà cuối cùng cũng bị ông cụ đánh đến gãy làm đôi. Cô nói xem, đánh như vậy thì dã man đến nhường nào..."Bước chân Jisoo bỗng khựng lại."Lúc đó tôi đứng bên cạnh xem, muốn đến ngăn cản nhưng thật sự hết cách. Ngay lúc ông cụ đang nóng giận, ngài Kim lại ôm tất cả mọi chuyện hết về mình. Cậu ấy đứng đó không nói gì, cũng không tránh né. Ông cụ nện vào lưng cậu ấy liên tục mà cậu ấy cũng không hề nhíu mày. Mãi đến khi cây gậy bị gãy đôi, ông cụ tức giận ngồi xuống thì ngài Kim mới bỏ đi. Tôi nhìn thấy sau lưng áo sơ mi đã ướt đẫm. Ướt đến độ ấy thì đoán chừng dù không đến mức rách da róc thịt, nhưng cũng tuyệt đối không còn lành lặn gì..."Jisoo khẽ cụp mắt xuống, thời khắc này tim cô dường như chết lặng đi trong giây lát.Trên lưng của Taehyung in hằn thương tích cũ tại Los Angeles và Campuchia. Dù những vết thương ấy đều đã lành nhưng làm sao chịu nổi loại tra tấn này. Nói về ba năm trước, thật ra lúc đó vết thương của anh mới liền lại được mấy tháng, ông cụ lấy gậy đánh vào lưng anh liên tục như thế, không chừng những vết thương sâu trên lưng anh đều đã rách ra hết rồi. Áo sơ mi bị ướt chứng minh việc vết thương đã bị rách toác.Loại đau đến tận xương tủy đó, chỉ nghĩ thôi cô cũng biết là đau đến mức nào.Bác Âu thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, ông cụ chưa từng đánh ngài Kim. Nhưng chỉ vì cô mà ông cụ lại đánh cậu ấy đến gãy cả gậy... Haizzz..."Bước chân của Jisoo dừng lại ngoài cửa sảnh trước. Những điều nên nói bác Âu cũng đã nói, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên nhiều lời nữa, bác Âu không giục cô đi vào mà cầm bình rượu bước thẳng vào phòng ăn một mình.Jisoo thoáng sững sờ.Vang vọng bên tai cô, hình ảnh trước mắt cô đều là giọng nói và hình ảnh của Taehyung ngày ấy. Anh từng nói niềm tin là nền tảng cơ bản của hôn nhân, anh từng nói nhất định sẽ không bao giờ ly hôn, nhưng đến cuối cùng anh lại là người bức ép cô rời đi. Taehyung đã từng luôn miệng thề non hẹn biển đi hết quãng đời này với cô đã chết rồi.Cho nên anh đã không còn là người đàn ông mà cô tin yêu, không còn là người đàn ông sẽ vì cô mà không màng đến tính mạng của mình, cũng chẳng còn là người đàn ông vì cô mà phá hủy lời thề không vấy máu ở Campuchia.Anh nói anh đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.Cho dù cô biết rõ, đó là giả, nhưng ba năm sau cô vẫn tự thôi miên mình để dần dần tin rằng đó là sự thật.Anh ta chỉ là người đàn ông có gương mặt và ngoại hình của Taehyung.Chỉ vậy thôi.Nhưng bác Âu lại nói với cô rằng, ba năm trước, sau khi cô rời đi, Taehyung một mình gan lỳ chịu đựng từng đòn đánh dữ dội của ông cụ, còn tự mình thừa nhận chính anh ép cô ra đi.Jisoo nhìn những ánh đèn sáng rực trước mắt ở sảnh trước. Lúc này Jaehyun từ bên ngoài đi vào, thấy Jisoo cứ đứng ngoài cửa như một pho tượng bèn huơ huơ tay trước mặt cô: "Chị Jisoo, chị ngẩn ngơ cái gì nữa? Đứng ngoài này làm gì? Chị đang cho muỗi ăn hả?"Jisoo định thần lại lườm cậu ta một cái: "Cậu vừa đi đâu đấy?""Tôi đi lòng vòng quan sát cửa ra vào của nhà họ Kim, làm quen một chút địa hình từ đây ra bên ngoài. Lỡ nơi này xảy ra chuyện thì tôi cũng có thể kịp thời đưa chị thoát ra khỏi đây. Chẳng phải đây là trách nhiệm của vệ sĩ hay sao?""Tôi ở đây có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ở nhà họ Kim rất an toàn, cậu không cần phải bận tâm chuyện làm quen với địa hình đâu. Nghỉ ngơi chút đi.""Hả? Vậy chị quen thuộc với nơi này lắm à? Chẳng lẽ chị thật sự là phu nhân Kim gì đó sao... mà không phải là chị Jisoo còn độc thân hả?"Jisoo khẽ nhếch môi, đẩy cậu ta trở về sảnh trước để cậu ta mau đi ăn cơm. Cậu thiếu niên cao lớn bị cô đẩy kêu oai oái rồi cuối cùng cũng chịu đi vào. Jisoo nhìn vào bên trong một cái liền xoay người đi xuống bậc thang ở trước cửa sảnh ra vào. Tâm trạng đang phiền não hoảng loạn, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.Khi vừa đi vòng qua sảnh trước tới cánh rừng phía sau, cô bỗng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, giọng nói lại có chút quen tai. Jisoo vô thức dừng lại, đứng sau một gốc cây to."Đã thấy chưa? Kim Jisoo thật sự trở về rồi. Mẹ còn tưởng cô ta và nhà họ Kim đã cắt đứt quan hệ. Thật không ngờ ông cụ vừa xuất viện thì cô ta lại đến rồi!" Kim So Young hạ thấp giọng: "Lúc nãy ở ngoài sảnh trước con nhìn thấy rồi chứ? Ông cụ cứ túm lấy tay Jisoo, thân thiết như cô ta vẫn còn là cháu dâu ông cụ vậy!""Mẹ à! Mẹ kéo con ra đây nhìn trộm, chỉ là để nhìn Jisoo thôi hả?" Giọng nói của Mina rất nhỏ, vẫn là giọng điệu nho nhã điềm đạm xen lẫn chút tự ti."Mẹ muốn con nhìn cho rõ sự thật. Jisoo về đây tuyệt đối chẳng có gì tốt lành. Con quên rằng chúng ta tới nhà họ Kim để làm gì sao? Chỉ gắng gượng kiếm một mái che tốt để ở vài năm thôi chắc? Ai biết được ông cụ còn có thể sống bao lâu nữa? Lỡ như ông cụ qua đời thì nhà họ Kim cũng chẳng thèm chứa chấp mẹ con mình nữa đâu."Kim So Young khẽ thì thầm: "Đã lâu rồi Taehyung không trở về đây. Khó có được ngày hôm qua ông cụ xuất viện, cuối cùng Taehyung cũng trở về nhà họ Kim. Tối qua mẹ đã bảo con đi qua phòng cậu ta tìm cơ hội nói chuyện vài câu lấy cảm tình. Thế mà con nhóc chết tiệt con lại không nghe lời mẹ! Giờ thì sao? Hôm nay Jisoo tấn công đến nơi rồi đây này! Nếu mà con cứ tiếp tục yếu đuối thế này, Taehyung sẽ lại bị cái con đàn bà này cướp đi đấy...""Nhưng mà... Hôm nay lúc con tới đút thuốc cho ông cụ, Taehyung không hề nhìn con lấy một cái. Con không dám..." Mina cúi đầu xuống."Ôi chao con bé này." Kim So Young tiếc hận, vỗ lên đầu cô ta một cái: "Hi vọng con dựa vào bản lĩnh của mình mà gả cho Taehyung thì thà hi vọng vào việc khác còn hơn. Con đúng thật là làm mẹ tức muốn chết."Mina oan ức không nói nên lời.Kim So Young đưa tay vuốt ve mái tóc của cô ta rồi lại nhìn ngắm khuôn mặt của cô ta một lúc, sau đó nói: "Mấy bộ đồ ngủ lần trước mẹ mua cho con vẫn còn chứ?""Còn ạ, ở trong ngăn kéo.""Được, vậy thì tối nay cứ tùy cơ ứng biến. Con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách để con ngồi vào vị trí phu nhân Kim này. Kể cả không được danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí đó thì ít nhất cũng phải mang thai con của nhà họ Kim. Như vậy thì sau này hai mẹ con mình mới có thể yên ổn sống ở đây được.""Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì...""Con đừng quan tâm nhiều như vậy làm gì. Tối nay cứ nghe theo mẹ, tóm lại nhất định không thể để Jisoo quay về làm mưa làm gió nữa." Kim So Young nói xong thì lập tức kéo Mina đi theo một lối nhỏ khác để đi về. Bà ta vừa đi vừa nói khẽ gì đó với cô con gái đi bên cạnh.Mãi tới khi hai mẹ con nhà kia đi xa rồi thì Jisoo mới từ phía sau thân cây đi ra, thản nhiên đưa mắt nhìn theo họ.Thậm chí Jisoo có một suy nghĩ hoang đường.Không phải bà cô họ này vì muốn được tiếp tục ở lại nhà họ Kim hưởng phúc nên định để con gái của bà ta cưỡng ép Taehyung đấy chứ?Cứ coi như Kim So Young có tính toán này, nhưng với tính cách dè dặt của Mina, đứng trước Taehyung còn khúm núm không dám ngẩng đầu lên thì sao cô ta có thể làm được?Nghĩ tới chuyện, đường đường là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế mà lại rơi vào tình thế bị hai mẹ con nhà này kiên quyết cưỡng ép để sinh được một đứa con thì chậc chậc, cô chỉ có thể đồng cảm qua quít mà thôi.Quay trở về phòng ban nãy, cô rất muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nhắc nhở anh hay là nên châm chọc một câu.Nhưng toàn bộ chuyện này đều bị Jaehyun phá đám.Từ lúc vào cửa, Jaehyun đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Taehyung. Bác Âu biết cậu trai trẻ tuổi này là vệ sĩ của Jisoo nên cũng cho cậu ta đi vào. Nhưng sao cậu ta vừa gặp cậu chủ thì đã kinh ngạc như nhìn thấy quỷ vậy?Vốn dĩ Jaehyun cũng định ngồi xuống, nhưng Taehyung không nói lời nào, cứ nhìn cậu ta chằm chằm. Chỉ một ánh mắt mà làm cho người ta nhấp nhổm như đang đứng trên đống lửa vậy.Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ nửa ngày vẫn không dám ngồi xuống.Mãi cho tới khi Jisoo trở về, Jaehyun lập tức xoay người đi theo Jisoo rồi thấp giọng hỏi: "Chị Jisoo, em thấy người này rất quen, có phải là người qua đường hôm nọ mời chúng ta ăn mì bò không?"Khóe mắt Jisoo khẽ run rẩy, suýt nữa thì cô đã quên mất chuyện này. Cô ậm ừ trong miệng trả lời một tiếng: "Ừm.""Đùa à, chuyện này là thế nào vậy? Chẳng phải anh ta chỉ là người lạ thôi sao? Sao chị tới nhà họ Kim mà cũng gặp phải vậy...""Tôi sẽ giải thích sau." Jisoo đi vào, mắt nhìn thẳng về phía ông cụ Kim rồi bước đến. Khi cô đi qua chỗ của Taehyung, ông cụ Kim định lên tiếng bảo cô ngồi ở đó, thế nhưng Jisoo cứ thế vòng qua, nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh ông cụ trước khi ông cụ kịp lên tiếng.Jisoo vốn định gọi cả Jaehyun cùng ngồi ăn, nhưng dù sao đây cũng là nhà họ Kim, có ông cụ Kim ở đây, Jisoo cũng không tiện làm chủ.Bác Âu lại kịp thời đi tới bên cạnh Jaehyun vẫn còn đang trưng ra bộ mặt ngẩn ngơ, khách sáo nói một câu: "Chàng trai trẻ, phía trước có một phòng ăn nhỏ dự bị, cậu ăn xong còn có thể nghỉ ngơi trên ghế sofa ở đó. Cậu muốn ăn gì? Chúng tôi sẽ bảo đầu bếp làm rồi đưa tới cho cậu."Mặc dù Jaehyun là một cậu nhóc thỉnh thoảng không được bình thường, nhưng vẫn hiểu quy củ. Cậu ta khoát tay một cái với Jisoo, ý bảo cô không cần bận tâm tới chuyện của cậu ta, sau đó xoay người đi theo bác Âu, cũng thành công tránh khỏi ánh mắt làm cho thần kinh con người phải run rẩy của người đàn ông kia. Lúc này Jisoo đưa mắt nhìn cái gậy được đặt ở bên cạnh xe lăn của ông cụ Kim. Lúc đẩy ông cụ tới đây thì cô còn chưa chú ý đến, nhưng sau khi trò chuyện với bác Âu thì ánh mắt của cô không tự chủ được mà nhìn về phía cây gậy."Ông nội ơi, ông mới đổi cây gậy mới à? Trước đây ông dùng cây gậy khác, cháu nghe người ta nói ông rất thích gỗ hồng tâm, còn dùng đã nhiều năm rồi, sao đột nhiên ông lại đổi gậy vậy?" Jisoo cười hỏi một câu.Cô vừa dứt lời thì Taehyung đã đứng dậy, giọng điệu vô cùng thờ ơ: "Tôi đi nhận điện thoại."Dứt lời, anh ném tia mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run về phía ông cụ Kim rồi xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao ngất.Phòng ăn trở nên yên tĩnh, Jisoo vẫn nhìn ông cụ Kim.Ông cụ Kim đã lấy lại bình tĩnh rồi nhìn Jisoo: "Là bác Âu nói cho cháu biết chuyện cây gậy sao?"Jisoo không nói gì, nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận."Cháu cứ coi như không biết đi." Vừa rồi thái độ của Taehyung thể hiện rất rõ. Ông cụ Kim nói đến đây thì dừng lại, nhấc tay định cầm rượu lên."Ông nội à, tuy đây là rượu thuốc nhưng tốt nhất ông uống ít thôi. Thật ra bệnh cao huyết áp này không nên động vào rượu mới là tốt nhất." Jisoo không hỏi tiếp nữa mà vội vàng chủ động rót rượu cho ông cụ, nhưng nếu so với để ông cụ tự mình làm thì cô rót rất ít.Nhìn thấy Jisoo thật sự muốn tốt cho mình, ông cụ cười ha hả: "Được, ông nội nghe lời cháu. Tối nay cháu ở lại đi, sáng mai để Taehyung đưa cháu về.""Không cần đâu ạ. Cháu tự lái xe đến, ăn cơm với ông xong cháu sẽ đi.""Bảo cháu ở lại thì cháu cứ ở lại đi. Ông bảo người giúp việc sắp xếp cho cháu một phòng khác. Cháu vừa đến đã đi rồi, sợ rằng tối nay ông sẽ tức đến mức không ngủ được. Nhỡ đâu vì không ngủ ngon mà ông lại phát bệnh thì cháu nói xem, có phải cháu còn tốn công tới bệnh viện với ông hay không?" Ông cụ vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô, rõ ràng bắt cô nhất định phải ở lại đây một đêm, nếu không ông cụ sẽ nổi giận. Ông cụ bị bệnh này không thể nổi giận, nhất định phải duy trì tâm trạng ôn hòa mới được.Nếu như Jisoo không tận mắt nhìn thấy ông cụ, có lẽ cô còn có thể tuyệt tình, tránh không gặp như ba năm trước. Nhưng hiện giờ ông cụ ở ngay trước mặt, thái độ vẫn luôn chiều chuộng mỗi mình cô cháu dâu này, thật sự làm người ta không nỡ lòng làm vậy.***Đêm đó, Jisoo ở lại gian phòng nhỏ phía sau căn biệt thự của nhà họ Kim. Jaehyun cũng được bác Âu đưa tới một gian phòng thích hợp để nghỉ ngơi.Sau khi vào phòng, Jisoo không đi tắm rửa như bình thường mà ngồi ở trước cửa sổ, cầm tách trà nhài mà người giúp việc mới pha nhìn xuống phía dưới.Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của Mina thì cô mới để tách trà trong tay xuống.Mina mặc bộ váy ngủ lụa thắt đai mỏng manh, gợi cảm, tay bưng một bát không biết đựng thứ gì, giống như là bữa khuya mới được chuẩn bị. Chỉ là từ góc độ này, Jisoo nhìn thấy gò má của Mina đỏ ửng không bình thường, bước đi cũng run run, xiêu vẹo. Cô ta nhìn chằm chằm vào cái bát, trong mắt lộ ra vẻ sợ sệt. Nhưng dường như cô ta đang không ngừng cổ vũ bản thân, sau đó cẩn thận bưng bát đi thẳng về phía biệt thự của Taehyung với khuôn mặt đỏ bừng vô cùng khả nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com