TruyenHHH.com

[END] vsoo • still you

Chương 50

Clouidis

"Chúng ta không phải là vợ chồng sao?" Jisoo nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh khiến cô nhanh chóng nhận ra mình đã mong đợi quá nhiều.

"E là cô vẫn chưa xác định được vị trí của mình rồi." Mùi hương của anh lởn vởn ngay trước mặt cô, nhưng vừa dứt lời, anh đã xoay người bỏ đi.

Cho tới lúc cửa phòng sách mở ra rồi đóng lại, Jisoo vẫn cuộn tròn ngồi trên sofa nhìn cánh cửa rồi lại đưa mắt nhìn về phía chiếc giường trống.

***

Trong khi Taehyung xem Jisoo như người xa lạ, thì nhà họ Kim càng lúc càng gây áp lực cho nhà họ Song, khiến nhà họ Song phải phong tỏa tin tức bên ngoài. Đến cả ông cụ Song cũng không khống chế được tấm lưới lớn vô hình đang vây bủa cháu gái ông ta.

Cho đến khi không thể nào chịu đựng được nữa, ông cụ Song tìm tới cửa nhà họ Kim. Taehyung cũng không lảng tránh, chỉ là đôi mắt đen sâm thẳm kia lóe lên vài tia vui vẻ mờ nhạt khiến người ta khó đoán. Anh vốn đã là người khiến ông cụ Song khó đọc vị cũng khó đối phó, giờ đây ông cụ càng cảm nhận rõ ràng, Taehyung tỉnh lại sau hai tháng hôn mê này dường như lại càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn trước.

"Hari đã chết trong chiếc xe kia rồi, vụ án này không thể kết thúc như vậy sao? Anh nhất định phải cá chết lưới rách với nhà họ Song chúng tôi thì mới được à?" Ông cụ Song vừa nói vừa nhìn Kim Paul trông không hề hài lòng sau khi mới tìm ra chân tướng sự việc mấy ngày gần đây, rồi lại nhìn Taehyung, cắn răng xin thêm một cơ hội cho Song Anna.

Nhưng Taehyung chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Mọi việc vẫn không có gì thay đổi.

Những ngày sau khi Taehyung tỉnh lại, nhà họ Song trải qua một trận long trời lở đất. Khi ông cụ Song lại muốn tới gặp Taehyung thì nhà họ Kim và Tập đoàn Shine đều cấm cửa người nhà họ Song.

Ba ngày trước khi quay về Seoul, chứng cứ Song Anna thuê người giết người đã được kiểm chứng. Giấy chứng nhận vào viện khám và điều trị của Song Hari khi còn sống, và tất cả chứng cứ liên quan tới kế hoạch của Song Anna đều bị phơi bày.

Trước những chứng cứ đã bị phát hiện và bản lĩnh của nhà họ Kim, ông cụ Song không thể xoay chuyển tình thế được nữa.

Với thân phận là nghi can, Song Anna đang chịu cấm túc ở nhà họ Song bị bắt vào đồn cảnh sát. Với toàn bộ chứng cứ được lần lượt đưa ra, cô ta hết đường chối cãi, có tìm ra cớ gì cũng không thể bào chữa nổi.

Biết được hung thủ thật sự của vụ việc có thể là Song Anna, ba mẹ Song Hari vô cùng phẫn nộ. Bọn họ lao đến đồn cảnh sát, vạch trần rất nhiều sự việc lớn nhỏ trong nhà họ Song, cũng tiết lộ rất nhiều về mối quan hệ giữa Song Anna và Song Hari.

Jisoo mất đi đứa con.

Vì vậy trong vòng một tuần sau khi Taehyung tỉnh lại, nhà họ Song hoàn toàn rối loạn. Song Anna bị kết tội, ông cụ Song quá tức giận mà hôn mê bất tỉnh, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Rốt cuộc thi thể Song Hari đã có thể được cha mẹ đưa ra khỏi Sở Pháp y mang về an táng.

Sự quyết đoán và mạnh mẽ của Taehyung, cũng như phán đoán chính xác và bản lĩnh của anh khiến Kim Paul cảm thấy thua kém. Ông ta nhiều lần hỏi anh rốt cuộc bao giờ sẽ trở về tiếp nhận Tập đoàn Shine.

Cho tới bây giờ, Taehyung vẫn chưa cho ông ta câu trả lời về vấn đề này.

Trước khi quay về Seoul, Taehyung nhìn Jisoo ngồi vào trong xe, một lúc sau mới nói: "Ba đừng động tới người của con, trong vòng hai năm, Kim thị sẽ sát nhập với Shine. Sau hai năm, con sẽ tiếp nhận Shine."

Kim Paul nhướng mày nhìn anh: "Chắc chắn chứ?"

Giọng nói lạnh lùng của Taehyung dần dần lộ vẻ châm biếm: "Sau hai năm, nếu con không trở lại tiếp nhận Shine, thì với uy tín mà ba đã gây dựng được ở khắp nơi, kể cả mức độ thâm nhập vào những ngành nghề mới nổi một năm gần đây, e rằng cũng vẫn không đủ để Shine chống lại sự tấn công của hai Tập đoàn Internet VK và Hoa Hoằng. Cho con thời gian hai năm, họ sẽ phá sản vì Kim thị, ngay cả tư cách đá chọi đá với Shine cũng không có."

Mặc dù Shine là tập đoàn người Hàn lớn nhất trong giới người Hàn ở Mỹ, nhưng dù sao mấy năm gần đây, các ngành nghề trong nước và nước ngoài đều có xu hướng chuyển biến to lớn, rất nhiều công ty chuyển hướng hoạt động sang ngành Internet và công nghệ. Ở tuổi này, Kim Paul không hiểu lắm về những lĩnh vực này, mức độ thâm nhập thị trường cũng rất kém, nếu vài năm tới ông tiếp tục nắm Shine thì sớm muộn gì Shine cũng bị suy thoái trước sự dịch chuyển như vũ bão của nhiều ngành nghề, sẽ không bằng một tay Taehyung gây dựng nên Kim thị còn có tiềm lực rất mạnh. Bởi vậy, Kim thị và Shine sát nhập thì quy về một mối để Taehyung tiếp nhận thật sự là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là trước đây Taehyung chưa từng trực tiếp trả lời, nên Kim Paul vẫn cho rằng anh định suốt đời không tiếp nhận Shine, khiến ông ta vẫn luôn lo lắng cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Kim có thể sẽ bị hủy trong tay mình.

Mà hôm nay, Taehyung đã nói như vậy, Kim Paul cảm thấy như vừa được uống một liều thuốc an thần.

***

Cùng lúc với Taehyung ngồi máy bay quay về Seoul thì Jennie có nhiệm vụ hai ngày ở Mỹ, phải một thời gian nữa mới có thể đến Seoul tìm Jisoo.

Máy bay đã cất cánh được mấy tiếng đồng hồ, bên ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, thoạt nhìn rất tươi đẹp, nhưng người ngồi bên cạnh Jisoo vẫn im lặng.

Hai người cùng lên máy bay trước mắt Yoona và Kim Paul. Sau khi lên máy bay, anh không hề nói với cô một lời.

Bay lâu như vậy, rất nhiều người đều đã ngủ. Jisoo liếc nhìn, thấy anh đang nhắm mắt, cũng không biết anh đã ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày này, tuy hai người cùng ở một phòng nhưng anh luôn ngủ ở phòng sách. Ngoại trừ sau bữa cơm tối gặp anh một lát, những lúc khác, cô và anh giống như hai người hoàn toàn xa lạ. Anh rất ít khi cho cô có cơ hội được ngồi bên cạnh nhìn anh.Taehyung bình phục rất nhanh. Có lẽ do nằm hôn mê bất tỉnh trên giường hai tháng, nên vết thương trên cơ thể anh đã liền lại, không bị rạn mỗi khi cử động nữa.

Bây giờ anh chỉ gầy hơn một chút so với lúc ở Seoul, ngoài ra thì trông không có gì khác trước.

Anh vẫn là người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị trong ký ức của cô, anh vẫn là người đàn ông mà cô quen thuộc trước kia.

Điều khác biệt duy nhất là anh không hề mỉm cười với cô, ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô nữa. Cho dù hai người ngồi cùng máy bay, cùng hàng ghế, anh ở ngay bên cạnh cô, nhưng cô lại cảm thấy dường như giữa anh và cô có một khoảng cách rất xa.

Jisoo ngồi một lúc rồi bỗng nhiên đặt tay lên đùi anh. Mắt anh đang nhắm nghiền bỗng mở bừng ra, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm: "Cô làm gì vậy?"

Jisoo nhìn bàn tay mình đặt trên đùi anh, lại nhìn vào đôi mắt thâm trầm rõ ràng không hài lòng của anh, mấp máy đôi môi nói: "Anh tránh đường một chút, em muốn đi vệ sinh."

Dù ghế ngồi ở khoang hạng nhất rất rộng, nhưng với thân hình anh cao lớn với đôi chân dài, anh lại ngồi ngay bên cạnh lối đi, nếu anh không nhích ra một chút thì cô cũng không thể chen ra ngoài.

Taehyung lại nhìn cô, tránh chân qua một bên.

Jisoo khẽ hậm hực rút tay lại. Lúc cô đứng dậy, máy bay đột ngột rung lắc, có thể do đang bay ngang qua vùng nhiễu động không khí. Có lẽ là vô tình, hoặc cũng có lẽ là cố ý, Jisoo hơi lảo đảo ngã vào lòng anh. Tuy cú ngã không mạnh lắm, nhưng trong thoáng chốc, hai tay cô chống lên đùi anh, đồng thời cả người cô chúi xuống phía trước gần như tựa vào ngực anh, mặt hai người chỉ cách nhau một ngón tay.

Với khoảng cách gần như vậy, anh nhìn cô, mặt không đổi sắc. Tim Jisoo đập thình thịch trong lòng ngực, nhưng ngoài miệng cô lại bình tĩnh nói: "Xin lỗi, em đứng không vững."

Taehyung: "..."

Trước khi đứng lên, Jisoo lại cố ý bóp mạnh đùi anh, như muốn bù lại vừa rồi anh không cho cô chạm vào cặp "Đùi Vàng" của anh, rồi xoay người đi tới phòng vệ sinh gần khoang hạng nhất.

Đứng trước gương phòng vệ sinh, Jisoo soi gương mỉm cười. Có cảm giác nụ cười của mình hơi khó coi, cô lại đưa tay lên kéo khóe miệng mình về phía trước, cho đến lúc cảm thấy vừa ý mới buông tay xuống.

Cô sắp quay về Seoul rồi, quay về với thế giới và cuộc sống trước đây của hai người.

Ly hôn?

Đương nhiên cô sẽ không ly hôn.

Thế nhưng cô cũng không thể duy trì tình trạng thụ động bị anh xa lánh như thế. Lòng tự trọng, hay thể diện và sự hiếu thắng không có chỗ trong cuộc hôn nhân này. Huống chi, kể cả khi cô biết hay không, Taehyung vẫn nỗ lực làm tất cả vì cô, chưa kể mới gần đây anh suýt mất mạng vì cô. Nếu giờ đây cô dễ dàng thỏa hiệp và từ bỏ mới là có lỗi với anh, lại càng có lỗi với bản thân.

Dù thế nào thì hai người cũng là vợ chồng, có quan hệ hôn nhân hợp pháp. Cùng lắm thì cô sẽ theo đuổi anh, anh lùi thì cô tiến, anh né tránh thì cô chủ động, anh mặt lạnh như tiền, cô sẽ tươi cười rạng rỡ.

Với tư cách là phu nhân Kim, lẽ nào cô không thể hợp tình hợp lý leo lên giường anh sao?

Chỉ cần cô chủ động, dù Taehyung có bản lĩnh thế nào thì cũng không thể phủ nhận tư cách làm vợ của cô, trừ phi cô đồng ý ly hôn.

Jisoo lại soi gương mỉm cười một lát, đến khi cảm thấy nụ cười của mình vừa đẹp vừa tự nhiên, cô mới đi ra ngoài.

Jisoo trở lại chỗ ngồi, khi Taehyung đứng dậy cũng vừa vặn lúc cô đi qua trước mặt anh. Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, bất chợt nhân lúc không có tiếp viên hàng không đi ngang qua, cô kiễng chân thì thầm vào tai anh: "Ông xã, sau mấy ngày suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng bây giờ em đã có quyết định."

Nghe hai tiếng "Ông xã", anh hờ hững nhìn cô, ánh mắt gần như đang nhìn người bị tâm thần vậy.

Sau khi Jisoo tự mình chuẩn bị tốt tâm lý và tinh thần kiên trì không lùi bước trước khó khăn, trước ánh mắt lạnh lùng của anh, cô vẫn nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đen trầm tĩnh, khẽ nói: "Em quyết định rồi... Dù anh kề dao vào cổ em, em cũng sẽ không đồng ý ly hôn đâu!"

Vừa rồi anh không biểu lộ cảm xúc gì, lúc này lại vì những lời lẽ của cô mà khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có. Không để anh lên tiếng, Jisoo liền lui về chỗ ngồi của mình. Sau đó cô thắt dây an toàn rồi cầm lấy một cuốn tạp chí lật xem, thầm nôn nóng sớm bay về đến Seoul.

Taehyung vẫn không nói gì, rõ ràng anh không định thảo luận với cô quá nhiều về chuyện có ly hôn hay không ngay trên máy bay.

Chỉ là sau khi xem tạp chí một lúc, lúc thì Jisoo vỗ tay anh nhờ gọi tiếp viên hàng không mang cho cô ly nước hay cái chăn, lúc lại hỏi mượn tai nghe... Gần như cứ nửa tiếng đồng hồ, cô lại tìm cơ hội nói với anh một câu. Mặc dù anh đều đáp lại bằng thái độ hờ hững, nhưng cô vẫn không nản, cứ cách nửa giờ lại vỗ lên tay anh.

Vẻ mặt của Taehyung càng lạnh lùng hơn, anh đưa mắt liếc nhìn cô.

Trịnh trọng đặt tờ tạp chí trước mặt anh, Jisoo chỉ vào một đoạn tiếng Pháp trên tạp chí, hỏi: "Em không biết tiếng Pháp nên không hiểu đoạn này. Anh biết rất nhiều thứ tiếng phải không? Đoạn này nói gì vậy?"

Anh nhìn tài nghệ diễn xuất vụng về và thái độ thuần túy chỉ vì muốn kiếm chuyện để nói của cô mà hoàn toàn không có ý định để ý tới.

Jisoo lại chỉ vào đoạn tiếng Pháp kia, nói: "Anh giúp em dịch đoạn này sang tiếng Trung đi. Em thấy nó cũng không dài lắm, tối đa chỉ hai ba câu thôi."

Taehyung lại nhìn lướt qua đoạn văn cô chỉ, ánh mắt sâu thẳm, nhưng rốt cuộc vẫn không dịch giúp cô.

Còn khoảng ba tiếng đồng hồ nữa máy bay sẽ đáp xuống Seoul, Jisoo vẫn cố tìm cách hiểu bằng được đoạn văn kia. Vừa vặn bên kia lối đi có một học sinh người Pháp đang cầm cuốn từ điển Hàn-Pháp trên tay, Jisoo mượn cuốn từ điển rồi lần lượt tra từng từ một.

Cuối cùng, cô cầm bút viết nội dung đoạn văn đã được dịch sang tiếng Trung lên thẻ lên máy bay của mình.

Quoi qu"il se passe, si une personne t"aime réellement, elle reviendra toujours avec le temps.

"Dù chuyện gì xảy ra, nếu một người thật sự yêu bạn, khi thời gian trôi qua, cuối cùng anh ấy/cô ấy cũng sẽ quay trở về."

Jisoo trả lại từ điển cho cậu sinh viên người Pháp, sau đó đặt bản dịch mình vừa viết trước mặt Taehyung.

Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh: "Em dịch có đúng không?"

Taehyung nhìn những dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn viết trên thẻ lên máy bay của cô thật lâu không nói gì, chỉ là ánh mắt rất lãnh đạm. Cuối cùng, khi cô sáp lại gần hỏi nữa, anh nhìn cô bằng ánh mắc sắc như dao như muốn cắt lên da thịt cô, cất giọng hờ hững: "Tiếng Pháp là một ngôn ngữ rất đa nghĩa, người tự mình đa tình thường sẽ dịch một câu đơn giản thành cực kỳ lãng mạn. Nói tóm lại, đó cũng vẫn là tự mình đa tình mà gây họa."

Nét cười bên khóe môi Jisoo không nhạt đi, ngược lại càng thêm sâu xa: "Tự mình đa tình so với vô tình vẫn tốt hơn rất nhiều."

***

Seoul.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà như đã xa cách nửa đời người.

Vừa về đến nơi, Taehyung đi thẳng tới Kim thị, không trở về Ngự Viên, lại càng không quan tâm tới Jisoo.

Jisoo về Ngự Viên trước, thu dọn một lát rồi định tới nhà họ Kim*. Trước khi về Seoul, cô biết Kim Joo Kwon đã xuất viện, mọi việc ở Tập đoàn Quý thị gần đây đều do Phó Tổng Giám đốc xử lý, còn Kim Joo Kwon phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.

Trước lúc về nhà họ Kim*, cô gọi điện thoại cho Taehyung, nhưng số điện thoại cá nhân của anh tắt máy.

Bình thường không có mấy người gọi cho số cá nhân của anh. Ngay cả ông cụ Kim có việc cần tìm thì cũng theo thói quen gọi đến số điện thoại văn phòng hoặc số điện thoại bàn ở Ngự Viên.

Chỉ có cô là người gọi vào số này nhiều nhất.

Cô gọi cho Baek Yoonsik mới biết, sau khi đến công ty, Taehyung đi thẳng vào phòng họp, lâu rồi không thấy quay ra, vì có rất nhiều việc trước đó bị gác lại cần anh xử lý.

Suốt buổi chiều, Jisoo cũng không nhận được cuộc gọi nào của Taehyung. Dù Baek Yoonsik đã thông báo với anh là cô gọi điện tới nhưng anh vẫn không gọi cho cô.

Trước lúc trời tối, Jisoo trở về nhà họ Kim*. Sức khỏe của Kim Joo Kwon đã khá hơn rất nhiều. Từ lúc cô tới thành phố T tới bây giờ cũng phải gần nửa năm không về nhà họ Kim*. Đến bây giờ Kim Seol Ah vẫn không có tin tức gì, nửa năm qua, Kim Joo Kwon như già đi mười tuổi.

Baek Yoonsik nói, Tổng Giám đốc Kim sẽ họp suốt đêm, cũng không biết cuộc họp có thể kết thúc trước trưa mai hay không. Vì vậy đêm nay cô không định quay về mà ở lại nhà họ Kim* chăm sóc Kim Joo Kwon.

Thẩm Hách Như đã bị đuổi ra khỏi nhà. Nghe nói không lâu sau khi bị đuổi đi, bà ta được Min Yoongi đón về. Như vậy, quả nhiên là sau nhiều năm, hai người không thật sự cắt đứt quan hệ mẹ con.

Kim Joo Kwon cần được tĩnh dưỡng một thời gian. Jisoo nhận thấy trước lúc đi ngủ, ông còn đọc tin tức của ngành hàng không. Mặc dù không nói ra, nhưng dù sao Kim Seol Ah cũng là con gái ruột của ông, cô ta mất tích lâu như vậy mà không có tin tức, cũng không xác định có thật sự gặp nạn hay không, nhất định ông đang rất nhớ cô ta.

Bởi vậy trước lúc đi ngủ, Jisoo cũng kiểm tra một chút tin tức. Cô phát hiện dường như Kim Seol Ah thật sự biến mất, tìm đâu cũng không thấy tin tức của cô ta. Trong danh sách người gặp tai nạn máy bay trước đây không có tên cô ta, sau đó cũng không ai nhắc tới tên cô ta trong buổi họp báo của hãng hàng không.

Taehyung họp mấy ngày liên tiếp ở công ty. Jisoo cũng ở lại nhà họ Kim* mấy ngày, cho tới lúc Kim Joo Kwon thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại vì cô trở về làm bạn. Lúc có cơ hội, Jisoo sẽ dìu Kim Joo Kwon đi lại thường xuyên trong sân trước nhà họ Kim* hoặc ngồi trên xe lăn để cô đẩy tới vài nơi cho khuây khỏa như cửa hàng, cửa hiệu, siêu thị, công viên. Sau một tuần, cơ thể và tinh thần của Kim Joo Kwon đã tốt hơn nhiều, ông quyết định nghỉ thêm vài ngày rồi trở về công ty.

Jisoo tranh thủ đi tới phòng giao dịch một chuyến. Buổi tối, Somin và thư kí kéo cô xuống tầng dưới phòng giao dịch ăn rất nhiều món, bụng sắp căng cứng. Lúc Jisoo bắt xe trở về Ngự Viên, chị Yung hỏi cô có muốn ăn gì không, cô xoa bụng lắc đầu nói: "Không xong rồi, hồi tối tôi ăn no quá, bây giờ ngay cả một ngụm nước cũng không uống nổi nữa."

Chị Yung cười, bảo cô nhân đêm nay đẹp trời, đi dạo trong Ngự Viên một chút cho dễ tiêu. Jisoo cũng biết hôm nay Taehyung không tiếp tục họp, cô nghĩ chắc hẳn hôm nay anh sẽ quay về Ngự Viên. Nhưng cô lên lầu tìm một vòng trong phòng sách và các phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

"Mấy hôm nay Taehyung không về sao?" Jisoo hỏi.

"Dạ không."

"Mấy ngày nay tôi không về, anh ấy cũng không về à?"

"Dạ, đúng vậy."

Quay về Seoul một tuần rồi, anh phải họp bù thì không nói, nhưng hôm nay không có cuộc họp, anh vẫn không muốn về Ngự Viên?

Anh muốn tránh mặt cô sao?

Jisoo suy nghĩ một hồi, cô không biết anh có thật sự bận việc hay không. Cô không phải là người có thói quen thường xuyên gọi điện thoại, nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên gọi cho anh.

Số điện thoại cá nhân của anh vẫn tắt máy.

Cô bấm số phòng làm việc của anh.

Chuông điện thoại reo thật lâu mà không ai nghe máy. Bây giờ đã hết giờ làm việc, Jisoo không thể quấy rầy Baek Yoonsik vào lúc này. Cô do dự một chút, rồi không cởi áo khoác và giày, liền xoay người đi ra ngoài.

"Ôi, tiểu thư mới về lại muốn đi nữa sao?" Chị Yung mong mãi mới thấy bà chủ trở về, thấy Jisoo lại xoay người định đi, liền lo lắng chạy theo hỏi.

"Tôi đi tìm Taehyung." Jisoo đáp lại một câu rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe lấy một chiếc lái đi.

Chị Yung đứng yên thở dài nhìn theo Jisoo lái xe đi.

Tiểu thư đã quay về cả tuần nay, tuy không ở Ngự Viên, nhưng nếu là trước đây, nhất định giám đốc sẽ dành thời gian gọi điện về hỏi thăm xem tiểu thư có về Ngự Viên hay không. Thế nhưng mấy hôm nay tiểu thư về nhà họ Kim*, không những giám đốc không về Ngự Viên, mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy gọi về.

Chiếc Audi màu trắng lao nhanh trên đường, không bao lâu đã tới Tập đoàn Kim thị. Jisoo dừng xe lại, bước xuống đóng cửa xe, đứng một lúc trên quảng trường đối diện tòa cao ốc của Tập đoàn Kim thị, từ xa nhìn lên thấy tầng trên cùng của tòa cao ốc không sáng đèn.

Cô do dự một lát rồi mới đi vào. Tới phòng bảo vệ, cô hỏi Taehyung có trong công ty không, nhân viên bảo vệ nhận ra Jisoo là phu nhân Kim bèn đáp: "Kim tổng không ở công ty."

"Không ở công ty? Vậy anh ấy đi đâu rồi? Tôi thấy xe của anh ấy ở đây mà!" Jisoo nhìn về phía chiếc Ghost màu đen quen thuộc trên bãi đỗ xe.

"Kim tổng họp mấy ngày liên tiếp, hôm nay mới có ngày nghỉ ngơi. Ngài ấy vốn định nghỉ lại trong phòng làm việc, nhưng trước đó, phòng làm việc ở mỗi tầng của công ty đều được gia cố cửa kính và lắp đặt thêm một số thiết bị mới, còn lưu lại một số mùi không dễ chịu, cho nên Kim tổng đã không ở lại."

"À, cảm ơn." Jisoo không hỏi thêm nữa, xoay người đi xuống bậc thang. Cô lại đưa mắt nhìn về phía Quốc tế Oran cách Tập đoàn Kim thị không xa.

Cô đã biết nơi anh ở, ngoại trừ Ngự Viên thì chỉ có thể là Quốc tế Oran, không đi xe thì chỉ có Quốc tế Oran là gần đây nhất.

Cô cũng không dùng xe hơi, liền xoay người đi về phía bên kia. Khi băng qua đường, cô nhìn sang cửa tiệm bán trái cây ở phía đối diện, lại nhìn siêu thị ở dưới lầu tòa nhà, rồi lần lượt đi vào cả hai nơi mua một ít trái cây và nguyên liệu nấu ăn. Lúc cô trả tiền mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị mini, bà chủ vẫn còn nhận ra cô.

Dù sao Taehyung và cô đã từng đến nơi này. Lúc đó anh mua một ít hành, tỏi, gừng, còn đưa cho bà chủ tấm thẻ tín dụng màu đen.

Mua đồ xong, Jisoo đi về phía khu căn hộ, vào thang máy lên lầu.

Đến căn phòng của Taehyung trên lầu, cô thấy cửa phòng đóng chặt. Tuy biết mật mã, cũng có thể dùng vân tay để mở, nhưng cô vẫn đưa tay bấm chuông cửa.

Chưa đầy một phút, cánh cửa trước mặt cô mở ra, Taehyung xuất hiện trước cửa. Rõ ràng anh vừa tắm xong, nửa người dưới còn quấn khăn tắm, mái tóc còn đọng nước.Người anh còn ướt, sạch sẽ, tuấn tú, dường như trong khoảnh khắc chợt cởi bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng dạo gần đây. Thoạt nhìn anh, tóc ướt dán sát đầu, ánh mắt điềm tĩnh như trở lại là Taehyung trước kia.

Nhưng ngay khi nhận ra người gõ cửa là cô, ánh mắt anh từ bình thản chuyển sang lạnh lùng: "Cô tới đây làm gì?"

Hiển nhiên là mấy ngày vừa rồi anh thật sự bận việc ở công ty, mở mấy cuộc họp liên tiếp, nên anh về Quốc tế Oran nghỉ ngơi. Ánh mắt anh lộ vẻ mệt mỏi, chỉ là ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng khiến người ta cảm giác như bị đóng băng ba thước.

"Chị Yung nói mấy hôm nay anh không quay về Ngự Viên. Em biết anh đã lâu không về công ty, có rất nhiều việc cần xử lý, nhất định mấy ngày nay anh vừa bận rộn vừa mệt mỏi. Em vừa đi ngang qua công ty anh, nghe nói anh đã về, em đoán anh sẽ ở đây nên mua một ít thức ăn đến. Chắc anh vội vội vàng vàng đi về, cũng chưa mua được gì." Jisoo vừa nói vừa đưa túi đồ vừa mua ra cho anh thấy.

Ánh mắt rất lãnh đạm của Taehyung lướt qua gương mặt cô, thoáng hiện lên tia châm biếm bởi vì nghe câu "đi ngang qua", chỉ là anh không lên tiếng vạch trần.

"Em có thể vào không?"

Anh im lặng vài giây, rồi lãnh đạm hỏi lại: "Tôi nói không thể thì cô có đi ngay không?"

"Đương nhiên là em sẽ không đi."

Cô thấy mặt anh lộ vẻ giễu cợt, sau đó xoay người quay vào. Mặc dù để cô vào, nhưng anh không hề tỏ ra hoan nghênh cô chút nào.

Ngay khi anh xoay người, cuối cùng Jisoo cũng nhìn thấy vết thương trên lưng anh.

Vết thương chỗ nặng chỗ nhẹ, nhưng đều để lại dấu tích.

Cũng không biết bao lâu những vết thương và vết sẹo này mới tan đi, nhưng mỗi một vết thương ấy đều để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cuộc đời Jisoo.

Bất kể giờ đây thái độ của anh đối với cô ra sao, anh vẫn là Taehyung, là Taehyung của cô.

Làm sao cô có thể dễ dàng buông tay, làm sao có thể vì một chút trở ngại mà bỏ cuộc.

Jisoo vào cửa, căn hộ ở Quốc tế Oran hầu như không có bất cứ thay đổi nào. Cũng đúng thôi, lâu như vậy rồi cô không tới ở, anh cũng không về, thường ngày chỉ có nhân viên đến quét dọn, làm sao có thay đổi gì khác được.

Taehyung quay vào phòng tắm tiếp tục lau tóc. Jisoo mang túi đồ đã mua vào bếp. Khi cô trở ra, Taehyung đã vào phòng ngủ, không thèm nhìn cô lấy một cái, như thể cô là người giúp việc hoặc bà vú đi mua thức ăn về, hoàn toàn không cần hỏi han quan tâm hay nói chuyện.

Jisoo kiên quyết tìm chuyện để nói, hỏi với qua cánh cửa phòng ngủ: "Công việc bề bộn ở công ty đã xong chưa anh?"

Trong phòng ngủ vẫn yên lặng, không có tiếng đáp lại.

Jisoo lại hỏi: "Anh định khi nào quay về Ngự Viên?"

Không bao lâu sau, cửa phòng ngủ mở ra, anh bước ra ngoài, thân hình dong dỏng cao không còn choàng khăng tắm mà đã mặc áo sơ mi, quần tây đen. Jisoo giờ mới nhận ra, từ sau khi anh tỉnh lại, anh gần như đều mặc đồ đen, chứ không thỉnh thoảng mặc quần áo sáng màu hay áo sơ mi trắng như trước đây nữa.

Vì những năm sau này anh đều có thói quen mặc đồ đen sao?

Trước kia khi anh mặc quần áo màu đen, trông không có vẻ cao ngạo lạnh lùng khó tiếp cận. Lúc này nhìn anh, cô càng có cảm giác anh như một người máy lạnh lẽo, không tình cảm, không cảm xúc, như thể giữa anh và cô có một bức tường đen ngòm ngăn cách, khiến cô không cách nào tới gần anh được.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Taehyung định cầm điện thoại lên, nhưng vì cái nhìn chằm chằm của Jisoo mà anh đưa mắt liếc nhìn cô.

Cái liếc mắt kia rất lãnh đạm, như thể anh thấy nhà mình đột nhiên xuất hiện một người mà anh cảm thấy phiền phức: "Đến cũng đã đến rồi, xem cũng đã xem rồi, sao cô còn chưa đi?"

"Bên ngoài trời đang mưa. Cũng không phải em chưa từng ở đây, ngay cả mật mã vào cửa cũng là ngày sinh của em. Đêm nay em ở cùng anh, không được sao?" Jisoo hỏi vặn lại, giọng điệu như thể đây là lẽ đương nhiên.

Taehyung nhìn ra ngoài cửa sổ. Seoul đã vào xuân, mưa xuân lạnh thấu xương. Mà cơ thể Jisoo không chịu được lạnh, thời điểm này tốt nhất không nên ra ngoài.

Anh không nói gì, đặt điện thoại vừa cầm lên xuống, dường như do dự một giây, lại cầm điện thoại lên, rồi cầm áo vest trên sofa vắt lên cánh tay, đứng thẳng người lập tức bước đi.

Jisoo nhìn theo bóng lưng của anh, rồi đột nhiên cô bước nhanh tới. Khi anh đang định bước ra ngoài thì cô đã nhảy tới chắn trước mặt anh, dựa cửa chặn đường, trừng mắt hỏi: "Anh đi đâu?"

Vì hạnh động này của cô mà vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hiện ra trên gương mặt Taehyung: "Tránh ra!"

"Ngoài trời đang mưa, anh muốn đi ra ngoài sao?"

"Cô ở đây thì tôi quay về công ty ngủ."

Jisoo nhìn chằm chằm vào mắt anh. Nếu như mắt cô có thể phát ra lửa, thì cô đã thiêu cháy trái tim lạnh như băng của anh rồi.

"Taehyung, trên người em có bệnh truyền nhiễm hay sao? Tại sao anh tránh né em như vậy? Tuy Quốc tế Oran không phải là Ngự Viên, nhưng chẳng phải đây cũng là nhà của chúng ta hay sao? Mật mã mở cửa nhà này cũng là tự tay anh cài đặt, đó là ngày sinh của em, nghĩa là anh xem căn nhà này là dành cho cả hai chúng ta! Bây giờ vì em tới, anh lại muốn bỏ đi?"

Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại hờ hững, đôi mắt lãnh đạm quắc lên nhìn cô: "Tôi sẽ đổi mật mã."

Jisoo mở to mắt: "Anh muốn đổi mật mã?"

Taehyung không nói lời nhiều, nóng nảy nói: "Tránh ra!"

"Em không tránh!" Jisoo sống chết vẫn chắn trước cửa: "Anh còn muốn đi sao? Muốn giữ khoảng cách với em? Được, nơi này cao nhất cũng không tới ba mươi ta tầng. Anh có bản lĩnh thì nhảy xuống hoặc leo xuống đi! Dù sao thì ngay cả tầng ba mươi ba em cũng dám trèo lên rồi, bây giờ anh muốn tránh em, chút độ cao này thì nhằm nhò gì! Anh tự nhảy xuống đi! Anh mà nhảy, em tuyệt đối không ngăn cản anh!"

Ánh mắt anh như ngưng đọng trên mặt cô, không biết có phải vì lời của cô mà khựng lại vài giây, nhưng cũng chỉ trong vài giây, rồi lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vô tình kia.

"Jisoo, dây dưa như thế này đối với cô cũng không ích lợi gì đâu, đừng bất chấp lý lẽ như vậy!"

"Em đang bảo vệ cuộc hôn nhân của em. Em đang ngăn cản chồng em rời xa em, như thế gọi là dây dưa sao? Taehyung, em là vợ của anh!"

"Điều đó sẽ nhanh chóng không còn tồn tại nữa." Anh lãnh đạm nói: "Mấy ngày nay tôi quá bận, không có thời gian xử lý vấn đề của cô. Bây giờ cô đã tự tới, sáng mai tôi về công ty lấy thỏa thuận ly hôn tới cho cô, nhớ ký tên vào."

Jisoo nhìn anh, nhấn mạnh từng tiếng một: "Em không ly hôn, tuyệt đối không!"

Taehyung giễu cợt nhìn cô: "Một phụ nữ đã từng vì muốn ly hôn mà ngay cả chuyện cắt cổ tay ngu xuẩn kia cũng làm, bây giờ lại nói như vậy, cô không cảm thấy buồn cười sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com