Chương 11
Đêm khuya yên tĩnh.
Jisoo không tìm được máy sấy trong phòng tắm nên lấy khăn lông khô quấn tóc đi ra.
Vừa mới đi ra cô đã thấy Taehyung bước vào phòng. Trên người anh tỏa ra hương cỏ cây tươi mát trong nhà tổ của nhà họ Kim và hơi lạnh trong đêm thu. Dưới ánh đèn, gương mặt anh thật dịu dàng. Lúc trông thấy cô vừa mới tắm xong đi ra, phút chốc đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.
Giờ này tất cả khách khứa đều đã về hết, Taehyung cũng không cần tiếp tục ở lại trong phòng tiệc.
Khi Kim Kwon Joo và Han Da Hae ra về, mặc dù sắc mặt không được vui như những người khác, nhưng vẫn cho Seol Ah lên xe. Lúc ấy, Jisoo không nhìn nét mặt của cô ta. Cô chỉ thoáng thấy cô ta hơi chật vật, chẳng dám chào hỏi tiếng nào đã chui vào xe đóng cửa lại.
"Tuy rằng em không chịu thiệt thòi về chuyện tặng quà chúc thọ cho ông nội hôm nay, nhưng dù sao khi đó cũng có mặt rất nhiều khách khứa. Vừa rồi lúc tiễn bọn họ ra về hẳn là có không ít người nhắc lại chuyện đó với anh đúng không?" Jisoo hỏi.
Taehyung cúi đầu nhìn cô: "Hôm nay những người đó đều đã biết hai chữ "chừng mực" viết thế nào. Dù cho vừa rồi họ có tình cờ nhắc lại đôi câu, nhưng chỉ cần bước ra khỏi cổng nhà họ Kim thì sẽ không một ai dám bép xép ra ngoài nửa chữ."
Jisoo ngẩn người ra: "Hả? Có phải nhân lúc em không có mặt ở đó anh đã nói gì với bọn họ không?"
"Không cần phải để ý đến bọn họ, anh sẽ giải quyết." Taehyung không hề dao động: "Hôm nay em đã làm rất tuyệt, giết gà dọa khỉ. Sau này những kẻ ngấm ngầm căm thù em cũng sẽ không dám tùy tiện giở trò. Em cứ yên tâm làm phu nhâ Kim đi, mọi chuyện đã có anh lo rồi."
"Vậy ông nội nói sao..."
"Ông nội hả? Đương nhiên là từ đầu đến cuối ông luôn hướng về em rồi. Mặc dù ông lớn tuổi, nhưng mắt nhìn sự việc lại rất thấu đáo."
"Vậy là tốt rồi, em cũng không ngại sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác. Nhưng hôm nay Seol Ah quậy một trận như vậy, tuy rằng cô ta không nhận được ích lợi gì, nhưng cũng là trò hề không lớn không nhỏ, nói sao cũng khó coi."
Taehyung nhìn cô : "Ông nội không bao giờ để em chịu thiệt thòi ở nhà họ Kim đâu. Đêm nay nhất định sẽ có người không ngủ được, nhưng người đó tuyệt đối không phải là em."
Lập tức, Jisoo tựa như uống no thuốc an thần, mấp máy môi: "Chắc là ba em tức giận về chuyện hôm nay lắm. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hai bên đều là con gái của ông ấy."
Taehyung trầm giọng, vẫn lạnh nhạt như trước: "Em nghĩ rằng trước đây ông ấy không phát hiện ra hành động bất thường của Seol Ah sao? Chẳng qua là vì tình cảm cha con nên không muốn vạch trần mà thôi. Tình huống hôm nay là do ông ấy bị con gái thứ của mình dồn đến bước đường cùng. Em không làm sai, không cần phải để ý."
"Vâng."
Jisoo giơ tay đỡ lấy chiếc khăn lông đang quấn trên đầu sắp bị rơi xuống vì ban nãy không quấn chặt. Cô dùng khăn lau khô mớ tóc còn ướt trên đỉnh đầu. Ánh mắt có ngơ ngác một lúc rồi lại hỏi: "Vậy còn anh? Nếu hôm nay em thật sự trúng kế, mất hết mặt mũi, anh sẽ làm thế nào?"
Taehyung cụp mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn hơi ướt, giơ tay nhéo cằm cô.
"Trước mặt em còn có một Han Da Hae. Hôm nay anh tha cho bà ta là vì nể mặt nhà họ Min và nhà ba mẹ em, nhưng nếu bà ta thật sự muốn đẩy em vào tình cảnh khó khăn thì anh không ngại uy hiếp và cắt đứt mối quan hệ nhiều năm với con trai bà ta đâu. Để xem gây khó dễ cho em quan trọng hơn, hay là tính mạng và tiền đồ của con trai bà ta quan trọng hơn."
Giọng nói của anh trầm thấp và thản nhiên, khiến trái tim Jisoo hoàn toàn chùng xuống.
Bàn về tầm quan trọng của một người chồng tốt...
Bây giờ cô đã thật sự hoàn toàn nhận thức được, Taehyung sẽ chỉ làm một chuyện, đó là mang lại cho cô cảm giác an toàn mà không ai có thể thay thế được.
Bất cứ lúc nào, anh cũng chắc chắn có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề, ngay cả khi cô bất cẩn trúng quỷ kế của người khác thì anh cũng không để cô có cơ hội thua cuộc.
***
Hôm sau, vì hợp nhất hai công ty bất động sản cỡ nhỏ của mình thành phòng giao dịch cỡ lớn, vì phân loại thông tin tài chính và tất cả dự án mà Jisoo bận đến mất ăn mất ngủ.
Đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm mà Taehyung vẫn chưa về. Jisoo vươn vai một cái, cầm điện thoại di động lên xem giờ thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Somin gọi tới.
Trước đó đang bận, lại họp video hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng giao dịch nên cô đã cài di động ở chế độ im lặng.
Jisoo gọi lại cho Somin, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Giọng của Somin rất mập mờ: "Jisoo, có phải chồng cậu trói cậu trên giường không? Cuối cùng cũng chịu thả cậu ra để cậu xem điện thoại rồi à?"
Jisoo mấp máy môi: "Chắc tối nay anh Taehyung có việc bận, vẫn chưa về."
"Anh ấy không có ở nhà à? Vậy sao lâu như vậy cậu mới mò đến điện thoại? Mình còn tưởng mỗi khi trời tối cậu và Taehyung củi khô lửa bốc, làm đủ hết các loại tư thế một lượt chứ."
Jisoo quay người ngồi xuống mép giường, ôm gối vào lòng: "Đầu óc cậu có thể bớt nghĩ về mấy chuyện đó được không? Chưa kết hôn mà như hổ như sói còn hơn người đã kết hôn như mình nữa."
Somin cười ha ha, ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu.
Dạo này Jisoo không có thời gian đến bệnh viện, thế là bèn hỏi thăm một câu: "Gần đây cậu im hơi lặng tiếng thế, chỉ gọi điện cho mình có vài lần, chẳng lẽ có ai theo đuổi à?"
Miệng Somin nhét đầy dưa hấu, nói không rõ ràng: "Sao cậu biết?"
Tâm trạng Jisoo chùng xuống: "Có phải người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương lúc trước đang theo đuổi cậu không?"
"..." Somin suýt chút sặc dưa hấu, ho mấy cái mới khản giọng trách móc: "Má nó, cậu còn biết bói toán nữa hả? Mấy ngày không gặp cậu đã thành bán tiên rồi à?"
Vẻ mặt Jisoo lạnh tanh.
Quả nhiên, cô rất quen thuộc với giọng điệu úp úp mở mở lại hơi ngượng ngùng này của Somin bây giờ.
Tất cả đều như trong dự liệu của cô.
Mới một thời gian ngắn cô không đi thăm cô ấy, thế mà đã để tên khốn khiếp kia chui vào chỗ trống rồi!
***
Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa tới bảy giờ, Jisoo đã lái xe đến bệnh viện.
Vừa ra khỏi thang máy, vẫn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã thấy Somin đang được một người đàn ông cao gầy dìu từ toilet công cộng về phòng ở hành lang đằng trước.
Somin ngước lên, trông thấy Jisoo thì ngạc nhiên: "Jisoo?"
Jisoo không nói câu nào, chỉ lạnh lùng lướt qua người đàn ông nọ, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Mãi đến khi Somin được dìu vào trong, ngồi xuống giường bệnh, người đàn ông kia mới quay người lại nhìn Jisoo, chìa tay ra với cô, khách sáo nói: "Cô chính là người bạn Jisoo mà Somin thường xuyên nhắc đến đó sao? Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi tên Song Jihoon, tôi là..."
Jisoo làm như không nghe thấy, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh. Toàn thân cô toát ra vẻ lạnh lùng trước giờ chưa từng có.Hôm nay Jisoo quá lạnh lùng, hoàn toàn không nể mặt anh ta chút nào. Somin biết điều bèn bảo người ta đi trước.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Somin mới ngồi tựa vào giường bệnh: "Jisoo, vừa rồi lửa giận của cậu bốc cao hai mét tám luôn đấy! Thật sự là tàn khốc kinh khủng!"
Jisoo không tỏ vẻ gì: "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu xem mấy lời lúc trước của mình như cái rắm hả?"
Somin không ngờ Jisoo lại tức giận đến nỗi mắng chửi như thế, hơi lúng túng: "Đâu có, tên họ Song đó theo đuổi mình nhiều ngày rồi mà mình vẫn chưa đồng ý đấy!"
"Sao sáng nay anh ta lại vào bệnh viện?"
"Mấy ngày trước anh ta vào bệnh viện trả viện phí cho mình rồi tùy tiện tán gẫu đôi câu. Sau đó thì anh ta cứ thường xuyên đến thăm mình. Người này lịch sự, ga lăng, lại rất biết quan tâm. Mình cũng không biết phải từ chối ý tốt của anh ta thế nào nữa. Nhưng mình thề, mình chưa hề có cảm giác gì với anh ta. Dù sao cũng mới quen không lâu, chỉ có thể nói rằng mình cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm."
"Cho nên bây giờ cậu đã ngầm thừa nhận là anh ta đang theo đuổi cậu?"
Dáng vẻ của Somin giống như đứa trẻ mẫu giáo bị cô giáo dạy bảo: "Cứ xem là vậy đi..."
Thật lâu sau, dường như nhận ra Jisoo thật sự tức giận, Somin mới nói: "Cậu đừng giận mà! Mình với anh ta chưa có tiến triển gì hết, chẳng qua sáng nay anh ta phải bay đến thành phố S nên đến bệnh viện thăm mình một chút trước khi ra sân bay mà thôi. Ban đầu anh ta đang định rời đi thì tự nhiên mình muốn đi nhà vệ sinh, nên anh ta dìu mình đi... Nhưng mình thề là anh ta đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ mình. Mình với anh ta tuyệt đối chưa hề có tiếp xúc gì mập mờ!"
Thấy Jisoo vẫn không tỏ vẻ gì, Somin không nói đùa nữa, cũng nghiêm túc theo: "Chắc chắn bọn mình sẽ không tiến triển như cậu nghĩ đâu, cậu phải tin mình!"
Có quỷ mới tin cậu!
Nếu không phải không thể nói ra chuyện sống lại, Jisoo thật sự muốn thẳng thừng vạch trần sự thật trước mặt Somin, để cô ấy biết rằng cô ấy đã ngã lộn đầu trên người tên cặn bã kia.
Từng mang thai, từng sảy thai, từng tổn thương, từng chết! Từng việc từng việc, có việc nào không phải là bài học kinh nghiệm đẫm máu chứ?
"Dạo này vết thương ở chân cậu thế nào rồi?" Sau khi im lặng, Jisoo quyết định đổi chủ đề.
Chủ đề bị thay đổi đột ngột, Somin ngây ra một lúc mới đáp: "Vẫn ổn, chống nạng thì có thể đi hai vòng trong phòng bệnh, nhưng xương đùi vẫn chưa hoàn toàn liền lại, tạm thời vẫn chưa dám bước đi mà không cần nạng."
"Để mình đi hỏi bác sĩ thử xem cậu có thể chuyển viện được không?" Jisoo liền đứng dậy muốn ra ngoài.
Somin nghe xong, nhướng mày: "Chuyển viện?"
Jisoo quay lại liếc Somin một cái: "Dù cái tên họ Song kia là người đâm xe khiến cậu bị thương, nhưng mình không cần anh ta chi trả viện phí! Từ giờ trở đi, hai người lập tức cắt đứt quan hệ. Bây giờ cậu không chịu về nhà, nhưng cũng không phải đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Trong người cậu có thẻ, chi phí nào cũng tự mình trả thì hơn. Nếu cậu ngại phiền phức thì cứ giao mấy chuyện chuyển viện sau này lại cho mình. Còn cậu, tránh xa cái tên rác rưởi kia cho mình!"
Somin vỗ trán: "Giọng điệu bây giờ của cậu hệt như mẹ mình vậy..."
Jisoo dừng lại một chút, nói thẳng: "Bây giờ đoán chừng mình còn quan tâm cậu hơn cả mẹ cậu nữa. Thậm chí mình còn biết rất nhiều chuyện của tên họ Song kia, cậu có muốn nghe không?"
"Cậu nói chuyện khó hiểu quá! Mau nói đi, anh ta có những chuyện gì hả?"
"Anh ta là công tử bột của một tổ chức ngân hàng, đã sớm có vị hôn thê được định sẵn, nhưng cứ thích đóng vai quý ông ga lăng, cách mấy tháng lại đi thả thính một cô em ngây thơ. Phụ nữ bị tổn thương và nạo thai vì anh ta nhiều vô số kể."
Somin chống cằm ngồi trên giường bệnh, bình chân như vại gật đầu: "Ừm, đúng là cặn bã thật."
"Cho nên, cậu muốn làm tình nhân vụng trộm sau lưng vợ chưa cưới của anh ta, hay là muốn sau này bị vợ ba vợ bốn của anh ta tìm đến nhà làm mất mặt?"
Somin trợn mắt: "Mình đã nói là mình không có cảm giác gì với anh ta cơ mà! Ít nhất còn chưa đến tình trạng có cảm giác thì đã bị cậu bóp chết rồi!"
"Vậy lập tức chuyển viện đi, để anh ta cút được bao xa thì cút."
"Chuyển viện phải cần bác sĩ ký tên đúng không? Haizz, Jisoo à, mình đang định hỏi là có phải cậu quen biết bác sĩ điều trị chính của mình không?"
Jisoo ngừng lại một lúc, mấy giây sau, cô đáp: "Không quen lắm."
"Không quen ư? Ái chà chà, bác sĩ điều trị chính của mình ngày nào cũng trưng ra bộ mặt cứng như tượng vậy. Nghe y tá nói tính tình của anh ta vẫn luôn lạnh lùng như thế. Ban đầu mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần mỗi lần chân mình bị đau là anh ta sẽ xuất hiện ở đây nhanh nhất có thể. Nhưng mình phát hiện, mỗi lần mình nhắc đến tên cậu trước mặt anh ta thì ánh mắt của anh ta giống như có thể đông lạnh mình ngay lập tức ấy..."
Jisoo đảo mắt: "Cậu nhắc đến tên mình trước mặt anh ta làm gì?"
"Thì bạn thân mà, bình thường ở bệnh viện nhàm chán lắm. Lúc nói chuyện phiếm với bác sĩ và y tá khó tránh khỏi sẽ nhắc tới cậu." Somin nói với giọng trung thành: "Sao hả? Thấy mình yêu cậu nhiều không?"
"..." Yêu cái rắm ấy!
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, khối băng đó suốt ngày đều đeo khẩu trang, đến tận bây giờ mình cũng chưa thấy rõ mặt mũi anh ta trông thế nào. Mình chỉ nghe mọi người gọi anh ta là bác sĩ Min. Nếu không phải mỗi lần nhắc tới cậu là anh ta càng làm mặt lạnh với mình thì mình sẽ không hỏi cậu rốt cuộc có biết anh ta là thần thánh phương nào đâu. Người gì đâu mà xấu tính khủng khiếp luôn! Loại người này sao có thể làm bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ? Nghe nói anh ta còn là chuyên gia cấp thành phố cơ đấy."
Vẻ mặt Jisoo tỉnh bơ như không: "Có thể là hai lần trước mình đến bệnh viện đã không lén đưa phong bì cho anh ta, nên anh ta cảm thấy bạn của bệnh nhân anh ta không hiểu chuyện cho lắm."
"Trông anh ta không giống loại người nhỏ nhen tính toán chi li. Chậc, cậu không quen thì thôi vậy." Somin tỏ vẻ thật sự không muốn lại bị đóng băng: "Mình thấy cậu đừng nên tìm anh ta về việc chuyển viện thì hơn. Ngộ nhỡ không được cho phép, đoán chừng mặt của bác sĩ Min có thể sẽ kết vụn băng đấy."
Im lặng một lát, Jisoo nói: "Để mình nghĩ cách khác, nhờ vào quan hệ thử xem sao. Mình phải cố gắng hết sức để có thể chuyển cậu sang bệnh viện khác trước đêm nay."
"Cũng không cần phiền phức vậy đâu. Mặc dù tính tình của bác sĩ Min không tốt, nhưng chuyên môn lại rất cao. Nếu cậu sợ mình lại gặp người kia thì cùng lắm mình sẽ nói rõ với anh ta, bảo anh ta sau này đừng lui tới nữa. Dù sao mình cũng thật sự không có hứng thú gì với anh ta mà."
"Không được, phải cắt đứt triệt để, nhất định phải chuyển viện!"
Cô không thể để lại bất kỳ cơ may nào. Kiếp này, Jisoo nhất định phải trông thấy Somin sống hạnh phúc đến già với người đàn ông tốt thật sự. Cô tuyệt đối không cho phép tên đàn ông cặn bã kia bén mảng tới gần cô ấy nửa cm.
Somin: "Ôi trời, dáng vẻ bá đạo của Jisoo nhà ta trông ngầu quá."
Jisoo phớt lờ Somin, đang nghĩ xem có nên tìm bác sĩ Juno giúp một tay hay không.
Lúc này, Somin bỗng nói: "Mẹ kiếp, nãy giờ mình quên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm mươi phút rồi à? Sáng nào vào giờ này bác sĩ Min cũng đến kiểm tra phòng, bây giờ chắc là... sắp đến rồi đấy."
Somin vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Jisoo, cậu có muốn tránh mặt một chút không? Ánh mắt băng giá của bác sĩ Min ghê gớm lắm, mình sợ cậu không chịu nổi." Somin bày ra bộ mặt paparazzi rất muốn đào ra tin tức Bát Quái nào đó, nháy mắt ra hiệu.
Jisoo im lặng. Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị mở ra.Jisoo nhướng mắt nhìn bóng dáng màu trắng đang đi vào phòng.
"Hi, bác sĩ Min!" Ngay lúc cửa mở, Somin liền huơ huơ tay nịnh bợ người trước cửa.
Người đàn ông bước vào phòng mặc áo khoác trắng của bệnh viện, dáng người cao gầy thanh nhã. Anh ta nhìn thoáng qua Jisoo trong tích tắc rồi nhíu mày lại. Lúc Jisoo lạnh lùng nhìn anh ta thì anh ta lại càng nhíu mày chặt hơn.
"Bác sĩ Min, mấy lần trước chưa chính thức giới thiệu với anh. Người này chính là cô bạn thân Jisoo mà tôi thường xuyên nhắc đến đấy ạ." Biểu cảm khi giới thiệu của Somin giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mặt của bác sĩ Min từ mũi trở xuống đều bị khẩu trang che kín, chỉ để hở cái trán sạch sẽ như tuyết và đôi mắt lạnh giá cùng cực.
Trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất rõ ràng. Jisoo lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi thậm chí còn ẩn chứa ý mỉa mai.
Bốn mắt nhìn nhau, chưa đầy hai giây sau, bác sĩ Min đã dời ánh mắt lạnh băng khỏi gương mặt nghiêm nghị xinh đẹp lạnh lùng của Jisoo, hờ hững nói: "Từng gặp rồi, cũng có chút ấn tượng."
Somin ngồi trên giường bệnh há hốc mồm cứ như phát hiện được chuyện Bát Quái gì lớn lắm. Cô định nói tiếp đôi câu, nhưng đúng lúc đó lại bị Jisoo cắt ngang.
Ngũ quan xinh xắn của Jisoo toát ra vài tia lạnh nhạt, lúc mở lời lại như mang theo mấy phần trêu ghẹo: "Bác sĩ Min, tôi định hôm nay sẽ làm thủ tục chuyển viện cho Somin. Anh là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, thủ tục chuyển viện cần anh ký tên mới có thể hoàn tất. Phiền anh ký tên giúp chúng tôi."
"Chuyển viện?" Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của bác sĩ Min mới nhìn lại Jisoo: "Cô ấy không cần chân nữa à?"
"Sao? Không thể chuyển à?" Jisoo nhìn anh ta, không có biểu cảm gì.
"Hiện giờ chân của cô ấy không thể di chuyển được. Lúc ngồi xe chuyển viện, chỉ cần xóc nảy một chút cũng đủ khiến xương đùi chưa nối liền bị trật. Nếu cô ấy dự định đi khập khiễng hơn nửa đời sau, hoặc trở thành người phụ nữ thọt chân thì bây giờ tôi không ngại ký giấy chuyển viện đâu."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của bác sĩ Min rơi trên mặt Jisoo.
Jisoo cau mày, không thể không xem xét lại.
Chuyện gãy xương quả thật không phải chuyện nhỏ. Nếu xương bị lệch trong quá trình lành lại, vậy sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Somin.
Mặc dù cô muốn đề phòng tên cặn bã kia, nhưng cô cũng không thể để chân của Somin xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
"Không chuyển cũng được, vậy phiền bác sĩ Min trông giữ phòng bệnh của cô ấy chặt chẽ một chút, đừng để những người không rõ lai lịch tùy tiện ra vào. Bây giờ người thân cận nhất bên cạnh cô ấy chỉ có mình tôi. Nếu trong thời gian nằm viện mà cô ấy thật sự quá buồn chán thì nhân lúc rảnh rỗi, bác sĩ Min hãy đến trò chuyện với cô ấy nhé. Yêu cầu thế này không quá đáng chứ?"
Somin ngồi đằng kia nhìn bọn họ đối thoại hồi lâu mà cũng chẳng nhìn ra điều gì, cũng chẳng nghe thấy ẩn ý gì. Trợn mắt mong đợi một lúc lâu, cô đột nhiên tái mặt khi nghe được câu nói này.
Bảo khối băng này đến phòng bệnh trò chuyện với cô hả?
Vậy thà để cô ở một mình còn hơn!
Bác sĩ Min này không bao giờ nói lời dễ nghe để dỗ dành bệnh nhân, lại còn là núi băng lớn. Cho dù cô nói gì thì anh ta cũng chẳng thèm để ý tới. Nếu anh ta thật sự đến nói chuyện với cô, đoán chừng không khí đã bắt đầu tẻ nhạt ngay từ lúc anh ta bước qua cửa phòng bệnh.
Xấu hổ... xấu hổ chết đi được!
Đầu lông mày của bác sĩ Min toát ra vẻ lạnh lùng: "Tôi không có thời gian."
Somin nghĩ thầm trong bụng: Đúng đúng đúng, anh ta không có thời gian đâu, cho nên kiên quyết không cần phải làm phiền vị bác sĩ này đến nói chuyện với cô!
Nhưng Jisoo lại ung dung nhếch môi, bất chợt nghiêng người tới gần bác sĩ Min. Anh ta nhíu mày, đôi mắt đen run lên vì cô nhích lại gần, thất thần trong giây lát. Jisoo như cười như không, nói nhỏ: "Buổi tối mấy hôm trước, ở quán barxảy ra một chuyện lớn làm kinh động đến cảnh sát và truyền thông. Đúng lúc khi ấy tôi có đi ngang qua đó, nếu không nhìn lầm thì anh cũng ở đó đúng không?"
Người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt liếc cô một cái, cảm xúc ở hai đầu lông mày vẫn không thay đổi, không hề ngạc nhiên chút nào.
"Một bác sĩ mà ban đêm lại có thời gian đi quán bar? Không biết rốt cuộc anh đến đó làm gì nhỉ?" Jisoo nhìn anh ta chằm chằm, thủng thẳng nói.
Anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
"Anh không thể thương cảm cho một bệnh nhân nằm cô đơn một mình trong bệnh viện sao? Từ khi Somin bắt đầu nằm viện vẫn do anh tiếp nhận điều trị. Cho dù là cảm xúc hay sức khỏe của bệnh nhân, tôi nghĩ rằng bác sĩ Min hẳn là phải chú ý nhiều hơn. Đó gọi là lương tâm thầy thuốc, không phải sao?" Jisoo cong môi cười với anh ta, nhưng trong mắt lại không hề chứa đựng ý cười.
Thấy hai người bọn họ lại đang thì thầm, lúc này Somin chẳng nghe thấy gì, chỉ muốn lao thẳng ra trước cửa. Nhưng bây giờ cô còn chẳng với tới cây nạng đang dựa bên cạnh giường bệnh chứ đừng nói chi là xuống giường. Cô chỉ có thể khó chịu trừng mắt nhìn Jisoo.
"Nghe nói hai người thừa kế của nhà họ Min, một người thì mắc bệnh ung thư, một người khác lại vì can tội trộm cắp bí mật thương nghiệp mà bị bắt." Jisoo nhướng mày: "Tôi thấy công việc bác sĩ chỉnh hình của anh chắc cũng sắp không giữ nổi rồi."
Đôi mắt của bác sĩ Min từ từ thẫm lại: "Jisoo, cô có ý gì?"
"Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn nhờ anh chăm sóc thật tốt cho bạn của tôi. Sau đó anh sắp xếp cho cô ấy một phòng bệnh không bị những người khác tùy tiện quấy rầy. Nếu anh có bất kỳ sơ suất nào với cô ấy thì tôi sẽ không do dự tiết lộ chuyện năm đó đâu. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt để anh chính thức trở về nhà họ Min, anh cần một lý do quang minh chính đại. Chỉ cần một câu của tôi thôi cũng đủ khiến anh thân bại danh liệt."
Jisoo nói xong thì lạnh lùng nhìn anh ta: "Thế nào hả bác sĩ Min? Bây giờ tính tình của tôi đã không dễ bị bắt chẹt như khi ở nhà họ Kim vài năm trước. Chỉ một yêu cầu nho nhỏ thôi mà, chẳng lẽ anh vẫn không đồng ý sao?"
Bác sĩ Min không nói gì, lát sau mới lạnh nhạt nói: "Cô biết rõ nhà họ Min quá nhỉ?"
Jisoo cười nhẹ: "Lời nên nói tôi đã nói hết rồi, bác sĩ Min."
***
Mười phút sau, Jisoo nghe điện thoại rồi rời đi, Somin ngớ người ngồi trên giường bệnh, nhìn người đàn ông đút một tay vào túi áo thật lâu vẫn chưa rời khỏi.
"Cái đó...bác sĩ Min..." Somin hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh muốn tiếp tục kiểm tra phòng? Hay là..."
Người đàn ông trước phòng bệnh nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo như không có bất kỳ cảm xúc gì.
Ây da... Jisoo để lại khối băng này trong phòng bệnh của cô là có ý gì chứ?
Hồi lâu vẫn không có được câu trả lời, Somin tự chuốc lấy nhục, ngoan ngoãn nằm xuống giường kéo chăn lên đắp. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn núi băng đang đứng trước cửa.
Như một thế kỷ trôi qua, giọng nói trầm lạnh của bác sĩ Min bất chợt vang lên: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"..."
Somin suýt chút bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn anh ta, miệng vặn vẹo hồi lâu mới nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: "...Trò chuyện thật sao?"
Người đàn ông nhíu mày lại, ánh mắt vẫn lạnh tanh như cũ, không nói gì.
Không ngờ anh ta lại thật sự đồng ý yêu cầu của Jisoo. Somin được phúc mà trở nên linh hoạt hơn, chợt nói: "Cái đó... Nói chuyện phiếm chỉ là thứ yếu thôi, nếu anh không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà... anh có thể tháo khẩu trang xuống cho tôi nhìn mặt anh một chút được không?"
Bác sĩ Min hờ hững nhìn cô, lát sau liền lặng lẽ giơ tay lên tháo khẩu trang xuống.
Sau đó anh ta tỉnh bơ mở cửa phòng bệnh rời đi trong sự thảng thốt của Somin.( Nhắc lại cho ai nếu bị quên, nhà họ Min là nơi chống lưng cho bà dì Han Da Hae nhe, nên chắc cũng không ưa Jisoo lắm đâu )Tại tập đoàn Kim thị.Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Yoonsik đi theo sau Taehyung, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với anh.Taehyung trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, thư ký Hong đã đứng ở đó chờ tự bao giờ. Cô ta bước thẳng đến gần anh."Kim tổng, có cô Kim đến gặp anh, nhưng lúc đó anh vừa mới họp, cho nên tôi để cô ấy vào phòng làm việc chờ." Thư ký Hong mỉm cười, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh."Cô Kim?" Taehyung mở miệng hờ hững nói vài chữ.Nếu như người đến là Jisoo, Hong Go Yung sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như vậy. Cho dù cho cô ta không gọi Jisoo là phu nhân Kim, nhưng cũng sẽ không dùng câu chữ dễ gây hiểu lầm như thế.Thư ký Hong chậm rãi nở nụ cười với anh: "Kim tổng, phòng Thư ký còn vài hồ sơ công ty cần chỉnh sửa, tôi phải đi trước."Taehyung chỉ nghe không đáp lại, anh bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, anh đã thấy cái người được gọi là cô Kim đó.Kim Seol Ah đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của anh, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.Vẻ mặt Taehyung lạnh như băng: "Cô ở đây làm gì?"Kim Seol Ah ngẩng đầu, cười với anh: "Anh Taehyung, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm hả?"Taehyung đứng trước cửa phòng làm việc. Cửa mở, nhưng anh không bước vào, giọng điệu lại càng lạnh hơn: "Đây không phải là nơi cô có thể vào, đi ra!"Kim Seol Ah vừa sắp xếp xong một xấp hồ sơ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn bỏ xuống.Cô ta ngước mắt lên, nhìn anh cười: "Vừa rồi em ở đây chờ, nên tiện tay giúp anh thu dọn một chút. Em thấy anh chẳng có cà phê, nên em mới tự mình pha một tách. Anh mau nếm thử đi, không biết anh thích kiểu Mỹ hay là thích..."Giữa hàng lông mày của Taehyung khẽ hằn lên sự khắc nghiệt: "Kim thị không thiếu thư ký và trợ lý, cô không cần nhúng tay vào loại chuyện này. Tôi rất ít uống cà phê ở công ty. Cô đi được rồi."Seol Ah vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của anh. Cô ta lùi ra xa bàn làm việc, bước gần đến cửa, vừa đi vừa cất giọng hiền hòa: "Em biết bình thường chị em được nuông chiều từ bé, chắc chắn chị ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Vừa rồi em đã tiện tay giúp anh sắp xếp lại một chút."Đang nói chuyện thì cô ta ngừng một lát, ánh mắt bám dính lên người anh: "Anh Taehyung, em có thể giải thích chuyện xảy ra ở nhà họ Kim hôm đó!"Taehyung nheo mắt lại.Kim Seol Ah cắn môi: "Hôm ấy em thật sự không có ác ý. Em chỉ không cẩn thận nói sai mà thôi. Cho nên lúc bị chị giáng một bạt tai, em cũng chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn em chẳng làm sai điều gì, mới lần đầu tiên mà đã bị chị cho ba bạt tai tàn nhẫn như vậy. Hôm nay em đến là muốn..."Kim Seol Ah bị ba cấm cửa, nhốt trong nhà mấy ngày qua. Hôm nay thừa dịp Kim Kwon Joo đến Choi thị bàn chuyện hợp tác, hơn nữa Han Da Hae cũng không quản lý nghiêm ngặt, vất vả lắm cô ta mới có cơ hội chạy ra khỏi nhà.Hai ngày qua Seol Ah đã cân nhắc, hôm đó Jisoo đã nói huỵch toẹt ra như vậy, cô ta chẳng thể tiếp tục giả vờ như trước kia nữa. Muốn chiếm được người đàn ông này, cô ta phải tùy cơ ứng biến. Chỉ cần kiên trì, cô ta không tin Taehyung không nhìn ra được tấm lòng của mình."3 bạt tai? Xem ra Jisoo vẫn còn nương tay. Chứ với kiểu người không mời mà đến như cô bây giờ thì có đánh 10 bạt tai cũng đáng." Vẻ mặt Taehyung vẫn lạnh tanh, anh cắt ngang lời cô ta nói.Kim Seol Ah cố kìm nén sự không cam lòng, nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ anh không phát hiện bây giờ Jisoo thay đổi rất nhiều sao? Trước kia lời nói và hành động của chị ấy đều rất thẳng thắn, cách làm việc cũng không quanh co lươn lẹo. Nhưng bây giờ, Jisoo nói gì hay làm gì cũng đều như có mục đích, che giấu rất nhiều toan tính! Em hoài nghi đột nhiên chị ấy tiếp cận anh là có mưu đồ không thể để người khác biết. Anh Taehyung, anh nhất định đừng để chị ấy lừa!"Biết Taehyung không dễ gì quan tâm đến lời nói của cô ta, nhưng Kim Seol Ah vẫn muốn nhắc nhở anh. Chuyện Jisoo thay đổi chắc chắn không hề đơn giản.Đã qua thời gian dài như vậy, cô ta không tin anh chẳng hoài nghi sự thay đổi của Jisoo.Trong khoảnh khắc, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong không dễ nhận ra, tựa như cười nhưng lại rét lạnh, không chút nhiệt độ.Kim Seol Ah bất giác khẩn trương."Cô chạy đến đây đâm chọc người khác, mà đối tượng lại còn là chị ruột của mình. Chẳng lẽ đây chính là gia giáo của nhà các người sao?"Kim Seol Ah lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: "Gia giáo của nhà em?... Anh Taehyung, chẳng phải anh nhìn chị em sẽ càng rõ hơn sao?"Môi Taehyung lại vẽ ra một đường đậm hơn, ánh mắt cũng rét lạnh hơn.Kim Seol Ah không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: "Rõ ràng trước đây Jisoo đều làm loạn trước mặt anh. Anh Taehyung là người tốt như vậy, chị ấy không đáng được anh che chở mọi bề! Trước kia ở trước mặt anh, chị ấy cũng chẳng có gia giáo, rốt cuộc Jisoo có gì tốt chứ?""Nếu như cô có một nửa gia giáo và ý thức như Jisoo, cô sẽ chẳng tơ tưởng anh rể của mình." Đôi môi mỏng của Taehyung bật ra câu chữ rét lạnh, anh sẵng giọng quát: "Cút ra ngoài!"Trong nháy mắt, sắc mặt Kim Seol Ah thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta sững sờ thật lâu rồi mới cắn mạnh đôi môi: "Anh Taehyung, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không có ý nghĩ gì khác! Thích một người là không sai! Huống chi, ban đầu Jisoo bất đắc dĩ mới phải gả cho anh. Cuộc hôn nhân của anh chị chỉ là liên hôn gia tộc mà thôi! Nếu như không phải một năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, có lẽ người gả cho anh chính là em!"Taehyung lãnh đạm đáp: "Cô cho rằng tôi sẽ cưới bất cứ người nào mà nhà họ Kim tùy tiện dẫn đến sao?"Kim Seol Ah nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Cô ta nhíu mày.Ý của anh là, nếu không phải Jisoo thì anh sẽ không cưới sao?Cô ta hít vào một hơi thật sâu, bất chợt xoay người bê cà phê trên bàn bước đến, vô cùng tha thiết nói: "Anh Taehyung, mặc kệ anh nghĩ gì, dù sao em cũng đã nói xong. Đây là cà phê do chính tay em pha, anh nếm thử một chút đi."Taehyung đứng yên bất động.Kim Seol Ah kiên trì: "Thật sự uống ngon mà! Em nhớ trước đây, Jisoo chưa từng pha cà phê bao giờ. Em tự thấy bản thân không hề thua kém Jisoo, em có thể vì anh mà thay đổi tốt hơn. Bây giờ em chẳng biết Jisoo đang ôm mục đích gì, em chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ làm anh tổn thương."Cà phê được đưa đến, nhưng Taehyung không đón lấy, thậm chí anh chẳng hề có ý định duỗi tay ra.Ngữ điệu anh rất lãnh đạm. "Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình biến hay để tôi gọi bảo vệ của Kim thị?"Kim Seol Ah còn không có ý định bỏ đi, cô ta vẫn đứng trơ mắt nhìn anh.Lúc này, bên ngoài cửa phòng làm việc có tiếng giày cao gót gõ lên sàn.Taehyung nhìn thấy thư ký Hong đang đến gần, đôi mắt càng rét lạnh: "Cô để cô ta vào đây?"Thư ký Hong nhìn thấy ánh mắt Taehyung ẩn chứa sự bất mãn thì thấp giọng giải thích: "Kim tổng, lúc anh đi họp thì lễ tân gọi điện, báo rằng cô Kim muốn gặp anh. Tôi cứ nghĩ là phu nhân Kim nên mới không dám để bọn họ ngăn lại, để người đi thẳng lên đây.""Lúc cô ấy lên đến nơi thì tôi mới nhận ra đó là cô hai nhà họ Kim. Nhưng người cũng đã đến, hơn nữa cô ấy còn bảo có chuyện quan trọng muốn gặp anh. Tôi nghĩ dù sao cô ấy cũng là người nhà của phu nhân Kim, không tính là người ngoài, cho nên tôi tự quyết định để cô ấy đợi trong phòng làm việc."Đầu mày cuối mắt của Taehyung đều hàm chứa nụ cười lạnh lẽo: "Thư ký Hong cũng mắc sai lầm sơ đẳng này sao? Có lẽ tôi cần phải xem xét lại đánh giá của bên Mỹ về cô rồi."Vẻ mặt Thư ký Hong đông cứng, mất hai giây sau mới khẽ đáp: "Rất xin lỗi Kim tổng, sau này tôi sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa. Bất kỳ người nào không phải là người có liên hệ đến công ty, tôi sẽ không tự ý để họ vào, càng sẽ không để họ vào phòng làm việc của anh."Taehyung không hề biểu lộ cảm xúc: "Jisoo cũng là người không có liên hệ với công ty. Lúc cô ấy tới, cô định làm gì?"Thư ký Hong không trả lời ngay, cô ta im lặng chốc lát rồi đáp: "Nếu là phu nhân Kim đến, trước tiên tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ý của Kim tổng. Sau khi hỏi ý xong tôi sẽ...""Hỏi ý?" Ánh mắt lạnh lùng của Taehyung rơi trên người Kim Seol Ah. Ngữ điệu anh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, nói với thư ký Hong: "Đây mới là ý định thật sự của cô sao?"Thư ký Hong rũ mắt xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước: "Kim tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.""Ngoại trừ Jisoo, bất cứ người nào đến công ty muốn gặp tôi thì đều phải bảo họ gặp Yoonsik trước, nếu quan trọng thì mới bảo cậu ta cho người vào." Taehyung đút một tay vào túi quần, đứng trước cửa phòng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, không nhanh không chậm: "Về phần thư ký Hong, có lẽ tôi phải xin chỉ thị với bên Mỹ, xem có cần để cô tiếp tục làm việc tại Kim thị hay không."Taehyung dường như vô tình nhấn mạnh mấy chữ "xin chỉ thị" kia khiến người khác vô cớ cảm thấy sợ hãi.Thư ký Hong nhất thời mím môi, ngước mắt nhìn: "Nếu hôm nay Kim tổng cho rằng tôi để em gái phu nhân Kim lên đây là quyết định sai lầm, thì anh có thể áp dụng chế độ xử phạt cho nhân viên. Trừ lần này, những ngày qua ở Kim thị, tôi vẫn luôn giữ vững bổn phận, trước giờ chưa từng gây ra bất cứ sai lầm nào. Kim tổng muốn đuổi tôi về Mỹ, hình như quá ích kỉ rồi thì phải?"Taehyung khẽ nhếch môi: "Tôi ích kỉ? Vậy hành động hôm nay của thư ký Hong là gì?""Tôi để cô ấy đi lên cũng vì nghĩ cô ấy là em gái của phu nhân Kim." Thư ký Hong giải thích."Để từ đó, cô có thể ngang nhiên mượn cớ này nói bóng nói gió, nhắc nhở tôi phải công tư phân minh ở công ty. Để từ đó, cho dù là Jisoo cũng phải được cô cho phép mới được bước vào cửa?" Taehyung nheo mắt lại, cắt ngang lời cô ta. Trên mặt anh là nụ cười lạnh nhạt đơn thuần, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.Biểu hiện hoàn mỹ của Thư ký Hong đã chứng minh nền tảng giáo dục cao cấp của cô ta. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vài phần cố chấp: "Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt chức trách công việc. Phòng Tổng Giám đốc không phải là cái chợ, cũng nên có quy định riêng của nó. Trước đây tôi thấy anh cho phép phu nhân Kim ra vào tùy ý, cho nên mới nghĩ rằng anh sẽ không quá khó khăn với em gái cô ấy."Cô ta ngừng lại một lát, hạ thấp giọng để tránh chọc giận anh: "Tôi vừa mới đến Kim thị không lâu. Hai ngày trước ở nhà họ Kim, tôi ngồi chưa bao lâu đã phải rời đi giữa chừng, vì vậy tôi còn chưa hiểu rõ thói quen giao tiếp của Kim tổng đối với những người bên cạnh. Chuyện này là sai lầm của tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm.""Không có sau này." Taehyung lạnh giọng, chậm rãi nói.Đôi mày thanh tú của thư ký Hong nhíu chặt: "Kim tổng..."Giọng điệu của anh nặng nề, lộ ra tia lạnh lùng chớ lại gần: "Bốn ngày sau, Shine USA sẽ về nước ký hợp đồng. Sau buổi tiệc hợp tác, cô theo họ về đi."Thư ký Hong siết chặt cặp tài liệu trong tay, tựa như sắp không duy trì nổi sự bình tĩnh lạnh nhạt vốn có."Kim tổng, anh gấp gáp muốn đuổi tôi về Mỹ vậy sao?""Shine thích hợp với cô hơn." Anh lãnh đạm nói.Thư ký Hon im lặng hồi lâu, một lát sau mới ngước mắt lên nói khẽ: "Bốn ngày sau phải không? Vậy bốn ngày này, tôi sẽ tiếp tục làm việc bên cạnh anh. Tôi vẫn sẽ giữ vững bổn phận, chuyện nào nên làm sẽ làm cho xong. Tôi cũng sẽ thu xếp hoàn thành bàn giao công việc trong bốn ngày tới. Những ngày qua, cảm ơn Kim tổng đã chiếu cố."Taehyung làm như không nghe thấy, bước vào phòng làm việc.Đồng thời, đôi mắt lạnh của anh liếc sang Kim Seol Ah vẫn còn đứng bên trong phòng, nhưng câu tiếp theo chính là bảo người ngoài cửa: "Cô mang người này vào thế nào thì mang ra thế ấy cho tôi."Thư ký Hong quay đầu nhìn về phía Kim Seol Ah. Kim Seol Ah vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của thư ký Hong, nên cô ta khựng lại. Không còn cách nào khác, cô ta đành khẽ nói: "Anh Taehyung, thư ký Hong là người rất tốt, anh đừng vì em mà đuổi cô ấy."Sau khi nói xong, cô ta làm ra vẻ như rất biết điều, bước ra ngoài.Cửa phòng làm việc đóng "rầm" lại.Kim Seol Ah nhìn về phía cửa đã đóng chặt, nhỏ giọng oán trách: "Thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa, rốt cuộc Jisoo có gì tốt chứ? Bây giờ cô ta mưu mô như vậy, còn thường ngang nhiên thể hiện tình cảm ân ái khắp nơi. Anh Taehyung là người kín đáo, vậy mà lại dung túng hùa theo cô ta, hơn nữa còn..."Thư ký Hong không nói lời nào, chỉ nhìn cánh cửa ngăn hai người ở bên ngoài.Nhiều năm trước cô ta đã quen Taehyung, cũng nhận ra anh là người lạnh lùng, trưởng thành sớm. Đồng thời cô ta cũng biết anh làm việc khiêm tốn kín kẽ.Cho nên tất nhiên anh khinh thường những chuyện như thể hiện tình cảm ân ái với một người phụ nữ.Chẳng lẽ, anh thật sự yêu Jisoo vậy sao?***Tại trụ sở Taesoo, trong phòng họp.Lúc ở bệnh viện, sau khi Jisoo nhận được điện thoại thì đi thẳng tới phòng giao dịch. Hai công ty vừa sáp nhập thành một, vẫn còn nhiều rắc rối cần cô xử lý.Trước khi vào phòng họp, cô hắt xì hai cái. Rõ ràng gần đây cô không hề cảm lạnh, sao đột nhiên lại hắt xì?Chẳng lẽ có người mắng sau lưng cô?"Chị đại, cuộc họp sắp bắt đầu rồi! Chị không khỏe à?" Trợ lý Alice vừa mới đến thực tập không bao lâu đứng bên cạnh hỏi han ân cần."Tôi không sao." Jisoo bước vào.Hôm nay là cuộc họp quản lý đầu tiên sau khi Jisoo sáp nhập công ty. Sau khi Jisoo bước vào ngồi xuống, cô nhìn sắc mặt từng người xung quanh một lượt, trong lòng cũng nắm được đại khái.Dù sao đây cũng là quản lý các cấp mà Jang Jaewon để lại, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.Nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc họp bắt đầu, Quản lý bộ phận Nhân sự đứng lên, mở miệng nói: "Cô Kim, tôi quyết định từ chức."Jisoo rất bình tĩnh, nhìn ông ta: "Lý do?""Tôi không thể nào làm việc dưới quyền của một cô gái mới 20 tuổi. Một cô gái trẻ mà muốn lãnh đạo cả hai công ty, tham vọng nhúng tay vào ngành địa ốc, lại còn sát nhập thành phòng giao dịch gì đó nữa. Tôi thấy, ý tưởng và tư duy của cô không đủ chín chắn, hệ thống quản lý phòng giao dịch cũng rất non nớt. Đối với tôi, nơi này không giúp tôi phát triển tương lai được."Tiếng nói của Quản lý bộ phận Nhân sự vừa vang lên, phòng họp lập tức rơi vào sự yên lặng kỳ quái.Jisoo bình tĩnh uống tách cà phê Alice mới đưa, không mở miệng đáp ngay.Tiếp sau đó lại có vài quản lý đứng lên, phần lớn là những quản lý hoặc trưởng bộ phận quan trọng: "Ngại quá, chúng tôi cũng quyết định từ chức."Jisoo đặt cà phê xuống, khóe môi cong lên thành một nụ cười, khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ: "Còn ai nữa không?"Phòng họp lại rơi vào yên lặng lần nữa.Dường như tất cả mọi người đều nghĩ, chắc chắn lúc này Jisoo đang rất cuống quít hoảng hốt, bởi vì phòng giao dịch thiếu hụt quản lý các bộ phận quan trọng nên cô không thể không xuống nước cầu xin bọn họ đừng đi.Nhưng bọn họ lại không ngờ Jisoo chỉ lạnh nhạt đáp lại vài chữ như thế.Quản lý bộ phận Nhân sự dẫn đầu tiên phong lúc nãy cũng ngừng một lát: "Cô Kim, ý của cô là gì? Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định từ chức, không phải lén lút bàn bạc trước với nhau. Lời này của cô là ngầm mỉa mai chúng tôi cố ý kích động mọi người bỏ đi theo sao?"Jisoo hờ hững nhướng mày: "Tôi có nói gì à? Ông chủ động từ chức, một là tôi không từ chối, hai là tôi cũng không tỏ thái độ, ông kích động như thế làm gì?"Quản lý bộ phận Nhân sự thấy thái độ thờ ơ của cô thì bỗng dưng có cảm giác mình bị một cô gái hai mươi tuổi đầu coi thường.Vốn muốn hạ uy phong của cô, nhưng ông ta không ngờ thiên kim tiểu thư nhà họ Kim nổi tiếng một thời ở Seoul vừa mới dấn thân vào lĩnh vực quản lý kinh doanh, lại hoàn toàn tự tin kiên định như thế.Khuôn mặt mấy quản lý vừa báo từ chức cũng biến sắc. Phòng họp trở nên tĩnh mịch."Sau khi kết thúc cuộc họp, những ai báo từ chức hôm nay hãy đến bộ phận Tài vụ thanh toán tiền lương." Jisoo chậm rãi nói: "Những người còn lại, trong vòng ba ngày, nếu có ý tưởng gì để phát triển phòng giao dịch thì cứ tự nhiên gửi email cho tôi. Sau khi phòng giao dịch chính thức thành lập, những nhân viên và quản lý ở lại đều được tăng lương gấp đôi."Jisoo uống một hớp cà phê, ngước mắt, lạnh nhạt nhìn sắc mặt từng người trong phòng họp: "Vừa rồi nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục họp."...Cuộc họp kết thúc thì cũng đã tám giờ tối, Jisoo bước ra khỏi phòng họp, Alice vẫn đi sát sau lưng cô."Chị đại, chị có phát hiện không, vừa rồi mặt bọn họ suýt không nén được giận đấy."Jisoo cong môi: "Kể từ khi hai công ty này rơi vào tay tôi, những cấp dưới quen đi theo Jang Jaewon trước đây đều có dự định riêng. Họ muốn đi thì đi đi, chẳng lẽ còn chờ tôi mở miệng giữ lại hay sao?"Nói đến đây, Jisoo quay đầu, liếc mắt nhìn Alice: "Mà này, sao cô cứ gọi tôi là chị đại vậy hả?"Alice lúng túng, giơ tay lên đẩy gọng kính đen trên mặt: "Mấy ngày trước tôi gọi chị là Kim tổng, nhưng mấy người quản lý đều nói chị còn trẻ quá, không kham nổi hai tiếng Kim tổng. Chẳng phải vừa rồi ở trong phòng họp, bọn họ luôn miệng gọi chị là cô Kim sao? Tôi không chịu được ánh mắt công kích của bọn họ, nhưng cũng không muốn vứt chén cơm ở phòng giao dịch này, cho nên đành gọi chị là chị đại thôi..."Jisoo: "..."Tên phế vật Jang Jaewon này thuê toàn kiểu người thế nào vậy? Năng lực cấp quản lý toàn loại xoàng. Hôm nay đám người kia chủ động từ chức như vậy, quả là đúng ý cô.Trong những nhân viên còn lại, không ít kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, không có kiến thức chuyên môn về thị trường. Trợ lý thực tập thì thoạt nhìn niềm nở năng nổ, nhưng thực chất lại là một cô ngốc có EQ thấp, ngay thẳng đến nỗi phải dùng hai từ đáng yêu để hình dung.Cùng lúc đó, Jisoo liếc mắt nhìn bên trong phòng làm việc có vách kính trong suốt cách đó không xa. Mấy cô thư ký đang ngồi trước máy tính lén lút trang điểm, khi nhìn thấy sự có mặt của cô thì hốt hoảng giấu đồ trang điểm vào trong ngăn kéo.Jisoo đang muốn bước vào thì chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.Cô bắt máy, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên trong phòng làm việc.Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, lãnh đạm, dễ nghe như tiếng suối trong của Taehyung: "Em còn chưa về nhà sao?""Vâng, em vẫn còn đang ở phòng giao dịch, vừa mới xử lý việc thay đổi nhân sự cấp quản lý xong. Em về ngay đây." Lúc bắt máy, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị của Jisoo lập tức dịu đi rất nhiều."Phòng giao dịch?""Em sáp nhập hai công ty mua được từ tay Jaewon, đổi tên thành Phòng giao dịch Taewon. Sao? Anh thấy tên này hay không?"Taehyung nở nụ cười ấm áp: "Không tệ."Jisoo đang muốn dùng cái tên này kể công chút xíu, xem thử Tổng Giám đốc Kim có nể mặt cho PR chính thức hay không. Nhưng cô còn chưa mở miệng, thì đã nghe Taehyung hỏi tiếp: "Địa chỉ phòng giao dịch ở đâu?""Ở tòa cao ốc Privilige.""Em lái xe?""Vâng, nhưng chỗ này không có gara tầng hầm nên xe em đỗ hơi xa." Dứt lời, Jisoo nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hóa ra trời đang mưa.Vốn dĩ trời đã vào thu, bây giờ lại thêm mưa, hơn nữa còn là mưa lớn. Cô đoán chắc hẳn nhiệt độ ngoài trời đang rất thấp."Chờ đấy, anh tới đón em." Dứt lời, anh trực tiếp cúp máy.Jisoo không mang theo ô. Chỗ để xe xung quanh đây rất ít, nên cô đỗ xe hơi xa, chắc chắn cô không thể cứ thế mà đi ra ngoài được rồi.Nếu ông xã nhà cô dự định đến đón như lời anh nói, cô cũng không cần phải khách sáo làm gì.Có điều nơi này cách Tập đoàn Kim thị hơi xa, huống chi bây giờ còn là mưa đêm, có thể sẽ bị tắc đường khá nghiêm trọng.Jisoo quyết định không vội vàng, xoay người bước vào gian phòng làm việc vừa nãy.Các thư ký trong phòng làm việc vừa nhìn thấy Jisoo bước vào đã vô thức nhìn chằm chằm lên máy vi tính, giả vờ như nghiêm túc làm thêm giờ."Hôm nay làm thêm giờ, các bộ phận đều đang gấp gáp chỉnh sửa tổng hợp tài liệu trước đây của phòng giao dịch và các dự án đã đi vào quỹ đạo. Các cô không có chuyện gì làm sao?" Jisoo hỏi.Một cô thư ký có dáng dấp xinh đẹp nhìn quanh bốn phía không thấy ai trả lời thì ho khan một tiếng, sau đó mở miệng: "Tôi là thư ký, những chuyện đó không thuộc trách nhiệm của chúng tôi...""Thư ký? Vậy bọn họ thì sao?""Chúng tôi cũng là thư ký." Những thư ký trẻ tuổi khác cũng mở miệng nói theo, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Jisoo. Bọn họ đang quan sát thử xem rốt cuộc lúc nhìn gần, người đẹp nổi tiếng nhất Seoul này có thật sự xinh đẹp như lời đồn không."Trước đây chỉ là hai công ty nhỏ mà lại cần nhiều thư ký đến thế à?" Jisoo quay đầu lại nhìn Alice bên cạnh.Thư ký không ra thư ký, nói dễ nghe là thư ký, nói chướng tai là em gái sao chụp tài liệu kiêm chức lễ tân, đánh máy mà thôi.Alice cúi đầu không dám lên tiếng. Jisoo tiếp tục nhìn thì cô mới nhỏ tiếng nói: "Bởi vì... lúc trước Jang tổng còn ở đây... cho nên mới tuyển bọn họ làm thư ký...""Sao lại tuyển nhiều như vậy?"Alice lại càng hạ thấp giọng nói: "Bởi vì... bọn họ xinh đẹp... Lúc họ tới ứng tuyển, dù cho không phù hợp, Jang tổng vẫn sẽ sắp xếp bọn họ vào phòng Thư ký làm việc... Vừa đúng hướng nhìn về phía phòng làm việc của anh ấy..."Trong chớp mắt, huyệt thái dương Jisoo giật giật.Quả nhiên là tên bại hoại!"Lấy hồ sơ cá nhân của bọn họ ra đây, tôi xem một chút."Alice "dạ" một tiếng rồi xoay người đi tìm tài liệu.Đám người được gọi là thư ký ở trong phòng làm việc cũng vểnh tai lên nghe đoạn đối thoại này.Trong đó có một người cảm thấy mình chẳng thể tiếp tục làm việc ở đây bao lâu nữa, vì vậy cô ta tỏ vẻ không cam lòng, đứng lên, lẳng lặng bỏ đồ vào túi, dự định bỏ đi."Tôi có nói cho cô tan làm sao?" Jisoo liếc mắt nhìn cô ta một cái.Bởi vì Jisoo mở miệng thị uy mà thư ký kia khựng lại một chút. Cô ta ngẩng đầu, khinh miệt nói: "Thôi đi, cô ỷ gia đình cô có vài đồng tiền dơ bẩn, mua được hai công ty thì nghĩ mình giỏi lắm sao?"Jisoo như cười như không: "Cô không phục?""Sao tôi dám không phục! Cô chính là thiên kim Kim thị! Không phải hiện giờ cô đang sáp nhập công ty thành một công ty gì đó sao? Tôi đoán cô sẽ chẳng bỏ qua cho chúng tôi, thay vì đợi cô đuổi cổ, chi bằng tôi đây tự đi!"Dứt lời, thư ký kia nháy mắt với các đồng nghiệp, những người còn lại cũng chẳng nói chẳng rằng, im lặng thu dọn đồ đạc.Jisoo nhìn thư ký "Dẫn đầu khởi nghĩa", gật đầu tán thưởng: "Được lắm, tự giác cũng là một loại bản lĩnh. Trước khi đi, cô nhớ tắt đèn văn phòng, điện này không phải để cô núp sau máy tính tô son trát phấn, mà là để chiếu sáng."Đúng lúc Alice vừa chạy về, trên tay cầm hồ sơ cá nhân của từng người. Jisoo nhận lấy, tấm hình hồ sơ ở trên cùng chính là hình của người vừa chủ động khiêu khích cô.Thư ký đó giở giọng chanh chua châm chọc: "Cô còn thiếu mấy đồng bạc cắc tiền điện sao? Chúng tôi cũng không hiểu rõ hoàn cảnh cá nhân của cô, nhưng hình như nghe nói cô gả cho nhà họ Kim nổi tiếng gần xa ở Seoul. Tổng Giám đốc Kim thị là chồng cô đúng không? Cô kết hôn cũng lâu rồi mà đến giờ cái bụng vẫn chẳng có tin tức gì, hay là cô bị vô sinh. Tôi đoán sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đá ra ngoài thôi, chắc chắn người nhà họ Kim cũng không thèm cái loại gà không biết đẻ trứng."Vừa dứt lời, những thư ký khác đều đồng loạt nở nụ cười châm chọc.Jisoo không giận mà ngược lại còn cười. Cô tiện tay ném một hồ sơ lên bàn: "Hồ sơ này là của cô phải không? Cô đã ba mươi tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình, đắm mình trong cái công ty nhỏ này cả năm trời không chịu đi, cô đang ảo tưởng bám víu vào nhà họ Jang sao? Đừng nói đến việc bây giờ Jaewon đã không thể bước ra ánh sáng, cho dù là anh ta của trước kia, phụ nữ từng ngủ với anh ta có cả đàn. Với sắc đẹp loại như cô, sợ là ngay cả cái giường của khách sạn đàng hoàng cũng không leo lên được."Trong khoảnh khắc, thư ký kia trợn mắt lên trừng cô: "Cô nói bậy gì đấy? Tôi mới hai mươi ba tuổi thôi!""À, xem ra còn cố ý nói dối tuổi tác với người khác nữa. Nhưng thẻ căn cước trong hồ sơ của cô ghi rõ ràng là ba mươi tuổi, chắc chắn không sai." Đồng thời Jisoo nhìn xuống ngực cô ta: "Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi cô đây, cô phẫu thuật ngực ở đâu vậy? Có thể từ sân bay mà vươn lên thành sóng cả mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn chẳng có dấu hiệu rũ xuống. Trình độ của bệnh viện thẩm mỹ này thật không tệ."Cô chỉ chỉ tấm hình hồ sơ trên tay, tấm hình này đã chụp hơn một năm, có thể thấy rõ vóc dáng nửa người trên của cô ta."Cô Kim muốn vu khống người khác sao? Ngực tôi là đồ thật!" Thư ký kia nổi giận trợn mắt đến nỗi con ngươi sắp lọt ra ngoài."Đừng kích động như thế, vật liệu độn trên cằm sắp bị tức đến méo luôn rồi kìa. Mắt hai mí này chắc là đã làm nhiều năm rồi hả? Khóe mắt phẫu thuật không đẹp lắm, chẳng có phong cách mắt to của châu Âu gì cả. Lúc chỗ đuôi mắt xếch lên, ít nhiều gì cũng thấy vài nếp nhăn mỏng." Ánh mắt Jisoo rất bình thản, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nhạt."Đừng tưởng bây giờ cô là người phụ trách ở đây mà có thể tùy tiện nói bậy!" Thư ký kia tức giận, mở miệng quát."Hình ở đây là chụp trước khi chỉnh sửa à, không biết nếu ban đầu Jaewon xem kỹ hồ sơ của cô, anh ta còn cho cô cơ hội ở lại làm thư ký hay không." Jisoo tiện tay đặt hồ sơ của đám người kia qua một bên.Thư ký kia bất chợt bước nhanh lên phía trước, giật lấy hồ sơ trong tay cô, nhanh nhẹn nhét vào túi, xoay người định bỏ đi.Nhưng vừa nhìn ra bên ngoài thấy trời đang đổ mưa to, cô ta quay lại trừng Jisoo rất ác liệt rồi lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa nối máy, cô ta đã mở miệng nũng nịu: "Cưng à, em tan làm rồi, ngoài trời mưa to quá, anh có thể lái xe đến đón em không?"Sau khi cúp điện thoại, cô ta quay đầu lại khinh khỉnh nhìn Jisoo.Cô ta rất đắc ý, nói: "Jang tổng cũng chỉ là một trong những người đàn ông theo đuổi tôi thôi. Chỉ cần tôi ngoắc một đầu ngón tay, đám đàn ông giàu có sẽ xếp hàng từ đầu này đến tận đầu kia văn phòng. Bà cô đây chẳng thèm ở lại chỗ rách nát này của cô đâu!"Dứt lời, cô ta lắc mông đi thẳng vào thang máy.Jisoo nhìn bóng dáng kia, vô thức cong khóe môi.Cô không định tranh cãi ầm ĩ với người khác, nhưng đám phế vật và bình hoa di động này đều là do Jang Jaewon tuyển vào, cô chẳng rảnh đâu mà đi nuôi bọn họ.Jisoo xoay người, trở về phòng làm việc của mình.Mười phút sau, Jisoo rời khỏi công ty, bước xuống lầu. Tại cửa xoay ở mặt tiền tòa nhà, cô nhìn thấy cô thư ký vừa rồi đang đứng ở đó, bên cạnh còn có hai thư ký đồng nghiệp khác.Một chiếc siêu xe trị giá tiền triệu đỗ lại trước cửa, thư ký kia nhất thời đắc ý, nhướng mày. Cô ta quay đầu lại thì thấy Jisoo cũng đứng đó, vì vậy càng trưng ra nụ cười khoái chí với cô.Trước ánh mắt hâm mộ của hai đồng nghiệp bên cạnh, cô ta giơ túi che trên đỉnh đầu, chạy xuống bậc thềm. Khi đến cạnh cửa xe, cô ta mở cửa ra, cúi người nói với người ở bên trong: "Cưng à, đồng nghiệp em không có người đến đón, anh có tiện đường đưa họ về nhà được không?"Thư ký kia quay đầu gọi hai nữ đồng nghiệp lên xe, sau đó xoay đầu nhìn Jisoo bằng nửa con mắt. Cô ta lắc chiếc eo thon ngồi vào trong xe, vô cùng sảng khoái, nghênh ngang đóng cửa xe lại.Trong xe, hai nữ đồng nghiệp không ngừng thán phục tán dương: "Đúng là có tiền mà! Đây là chiếc Porsche kiểu dáng mới nhất đấy!""Tôi cũng muốn có một người bạn trai giàu có như vậy... Thật ngưỡng mộ quá đi...""Ôi, trên xe còn có bó hoa hồng xanh dương nữa! A a a, cục cưng à, bạn trai của cô thật là lãng mạn..."Thư ký kia vui vẻ cười rộ, quay đầu hôn người đàn ông trong xe một cái, đồng thời quét ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Jisoo vẫn đang đứng đơn độc trước cửa tòa nhà.Tiếng hâm mộ trong xe kéo dài không dứt. Trong đêm mưa, đột nhiên có tiếng động cơ bên ngoài truyền đến.Thân xe màu đen quý phái dễ dàng vượt qua dòng xe ách tắc, nhanh nhẹn dừng lại trước cửa cao ốc."Ôi mẹ ơi!" Đôi mắt một trong hai nữ đồng nghiệp kia nhìn ra phía ngoài: "Rolls-Royce Ghost phiên bản kỷ niệm giới hạn...""Hả? Chính là chiếc Ghost trong truyền thuyết, trị giá hơn sáu chục triệu đó sao? Trời ạ, xe đẹp quá đi mất...""Đúng là quá phong cách! A a a, chiếc xe này chất quá đi! Thiết kế thân xe thật đẹp mắt! Đúng là chiếc xe khiến vô số siêu xe phải ngẩng đầu ngước nhìn! Nếu có thể ngồi trên đó, đời này của tôi xem như sống không uổng phí...""Xe này tới đón ai thế nhỉ?""Tôi nghe nói hình như đây là xe của Tổng Giám đốc Kim thị..."Trong nháy mắt, trong xe trở nên im bặt.Tổng Giám đốc Kim thị? Taehyung?Taehyung cố ý đến đón Jisoo sao?
Jisoo không tìm được máy sấy trong phòng tắm nên lấy khăn lông khô quấn tóc đi ra.
Vừa mới đi ra cô đã thấy Taehyung bước vào phòng. Trên người anh tỏa ra hương cỏ cây tươi mát trong nhà tổ của nhà họ Kim và hơi lạnh trong đêm thu. Dưới ánh đèn, gương mặt anh thật dịu dàng. Lúc trông thấy cô vừa mới tắm xong đi ra, phút chốc đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.
Giờ này tất cả khách khứa đều đã về hết, Taehyung cũng không cần tiếp tục ở lại trong phòng tiệc.
Khi Kim Kwon Joo và Han Da Hae ra về, mặc dù sắc mặt không được vui như những người khác, nhưng vẫn cho Seol Ah lên xe. Lúc ấy, Jisoo không nhìn nét mặt của cô ta. Cô chỉ thoáng thấy cô ta hơi chật vật, chẳng dám chào hỏi tiếng nào đã chui vào xe đóng cửa lại.
"Tuy rằng em không chịu thiệt thòi về chuyện tặng quà chúc thọ cho ông nội hôm nay, nhưng dù sao khi đó cũng có mặt rất nhiều khách khứa. Vừa rồi lúc tiễn bọn họ ra về hẳn là có không ít người nhắc lại chuyện đó với anh đúng không?" Jisoo hỏi.
Taehyung cúi đầu nhìn cô: "Hôm nay những người đó đều đã biết hai chữ "chừng mực" viết thế nào. Dù cho vừa rồi họ có tình cờ nhắc lại đôi câu, nhưng chỉ cần bước ra khỏi cổng nhà họ Kim thì sẽ không một ai dám bép xép ra ngoài nửa chữ."
Jisoo ngẩn người ra: "Hả? Có phải nhân lúc em không có mặt ở đó anh đã nói gì với bọn họ không?"
"Không cần phải để ý đến bọn họ, anh sẽ giải quyết." Taehyung không hề dao động: "Hôm nay em đã làm rất tuyệt, giết gà dọa khỉ. Sau này những kẻ ngấm ngầm căm thù em cũng sẽ không dám tùy tiện giở trò. Em cứ yên tâm làm phu nhâ Kim đi, mọi chuyện đã có anh lo rồi."
"Vậy ông nội nói sao..."
"Ông nội hả? Đương nhiên là từ đầu đến cuối ông luôn hướng về em rồi. Mặc dù ông lớn tuổi, nhưng mắt nhìn sự việc lại rất thấu đáo."
"Vậy là tốt rồi, em cũng không ngại sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác. Nhưng hôm nay Seol Ah quậy một trận như vậy, tuy rằng cô ta không nhận được ích lợi gì, nhưng cũng là trò hề không lớn không nhỏ, nói sao cũng khó coi."
Taehyung nhìn cô : "Ông nội không bao giờ để em chịu thiệt thòi ở nhà họ Kim đâu. Đêm nay nhất định sẽ có người không ngủ được, nhưng người đó tuyệt đối không phải là em."
Lập tức, Jisoo tựa như uống no thuốc an thần, mấp máy môi: "Chắc là ba em tức giận về chuyện hôm nay lắm. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hai bên đều là con gái của ông ấy."
Taehyung trầm giọng, vẫn lạnh nhạt như trước: "Em nghĩ rằng trước đây ông ấy không phát hiện ra hành động bất thường của Seol Ah sao? Chẳng qua là vì tình cảm cha con nên không muốn vạch trần mà thôi. Tình huống hôm nay là do ông ấy bị con gái thứ của mình dồn đến bước đường cùng. Em không làm sai, không cần phải để ý."
"Vâng."
Jisoo giơ tay đỡ lấy chiếc khăn lông đang quấn trên đầu sắp bị rơi xuống vì ban nãy không quấn chặt. Cô dùng khăn lau khô mớ tóc còn ướt trên đỉnh đầu. Ánh mắt có ngơ ngác một lúc rồi lại hỏi: "Vậy còn anh? Nếu hôm nay em thật sự trúng kế, mất hết mặt mũi, anh sẽ làm thế nào?"
Taehyung cụp mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn mới vừa tắm xong, mặt vẫn còn hơi ướt, giơ tay nhéo cằm cô.
"Trước mặt em còn có một Han Da Hae. Hôm nay anh tha cho bà ta là vì nể mặt nhà họ Min và nhà ba mẹ em, nhưng nếu bà ta thật sự muốn đẩy em vào tình cảnh khó khăn thì anh không ngại uy hiếp và cắt đứt mối quan hệ nhiều năm với con trai bà ta đâu. Để xem gây khó dễ cho em quan trọng hơn, hay là tính mạng và tiền đồ của con trai bà ta quan trọng hơn."
Giọng nói của anh trầm thấp và thản nhiên, khiến trái tim Jisoo hoàn toàn chùng xuống.
Bàn về tầm quan trọng của một người chồng tốt...
Bây giờ cô đã thật sự hoàn toàn nhận thức được, Taehyung sẽ chỉ làm một chuyện, đó là mang lại cho cô cảm giác an toàn mà không ai có thể thay thế được.
Bất cứ lúc nào, anh cũng chắc chắn có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề, ngay cả khi cô bất cẩn trúng quỷ kế của người khác thì anh cũng không để cô có cơ hội thua cuộc.
***
Hôm sau, vì hợp nhất hai công ty bất động sản cỡ nhỏ của mình thành phòng giao dịch cỡ lớn, vì phân loại thông tin tài chính và tất cả dự án mà Jisoo bận đến mất ăn mất ngủ.
Đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm mà Taehyung vẫn chưa về. Jisoo vươn vai một cái, cầm điện thoại di động lên xem giờ thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Somin gọi tới.
Trước đó đang bận, lại họp video hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng giao dịch nên cô đã cài di động ở chế độ im lặng.
Jisoo gọi lại cho Somin, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Giọng của Somin rất mập mờ: "Jisoo, có phải chồng cậu trói cậu trên giường không? Cuối cùng cũng chịu thả cậu ra để cậu xem điện thoại rồi à?"
Jisoo mấp máy môi: "Chắc tối nay anh Taehyung có việc bận, vẫn chưa về."
"Anh ấy không có ở nhà à? Vậy sao lâu như vậy cậu mới mò đến điện thoại? Mình còn tưởng mỗi khi trời tối cậu và Taehyung củi khô lửa bốc, làm đủ hết các loại tư thế một lượt chứ."
Jisoo quay người ngồi xuống mép giường, ôm gối vào lòng: "Đầu óc cậu có thể bớt nghĩ về mấy chuyện đó được không? Chưa kết hôn mà như hổ như sói còn hơn người đã kết hôn như mình nữa."
Somin cười ha ha, ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu.
Dạo này Jisoo không có thời gian đến bệnh viện, thế là bèn hỏi thăm một câu: "Gần đây cậu im hơi lặng tiếng thế, chỉ gọi điện cho mình có vài lần, chẳng lẽ có ai theo đuổi à?"
Miệng Somin nhét đầy dưa hấu, nói không rõ ràng: "Sao cậu biết?"
Tâm trạng Jisoo chùng xuống: "Có phải người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương lúc trước đang theo đuổi cậu không?"
"..." Somin suýt chút sặc dưa hấu, ho mấy cái mới khản giọng trách móc: "Má nó, cậu còn biết bói toán nữa hả? Mấy ngày không gặp cậu đã thành bán tiên rồi à?"
Vẻ mặt Jisoo lạnh tanh.
Quả nhiên, cô rất quen thuộc với giọng điệu úp úp mở mở lại hơi ngượng ngùng này của Somin bây giờ.
Tất cả đều như trong dự liệu của cô.
Mới một thời gian ngắn cô không đi thăm cô ấy, thế mà đã để tên khốn khiếp kia chui vào chỗ trống rồi!
***
Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa tới bảy giờ, Jisoo đã lái xe đến bệnh viện.
Vừa ra khỏi thang máy, vẫn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã thấy Somin đang được một người đàn ông cao gầy dìu từ toilet công cộng về phòng ở hành lang đằng trước.
Somin ngước lên, trông thấy Jisoo thì ngạc nhiên: "Jisoo?"
Jisoo không nói câu nào, chỉ lạnh lùng lướt qua người đàn ông nọ, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Mãi đến khi Somin được dìu vào trong, ngồi xuống giường bệnh, người đàn ông kia mới quay người lại nhìn Jisoo, chìa tay ra với cô, khách sáo nói: "Cô chính là người bạn Jisoo mà Somin thường xuyên nhắc đến đó sao? Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi tên Song Jihoon, tôi là..."
Jisoo làm như không nghe thấy, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh. Toàn thân cô toát ra vẻ lạnh lùng trước giờ chưa từng có.Hôm nay Jisoo quá lạnh lùng, hoàn toàn không nể mặt anh ta chút nào. Somin biết điều bèn bảo người ta đi trước.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Somin mới ngồi tựa vào giường bệnh: "Jisoo, vừa rồi lửa giận của cậu bốc cao hai mét tám luôn đấy! Thật sự là tàn khốc kinh khủng!"
Jisoo không tỏ vẻ gì: "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu xem mấy lời lúc trước của mình như cái rắm hả?"
Somin không ngờ Jisoo lại tức giận đến nỗi mắng chửi như thế, hơi lúng túng: "Đâu có, tên họ Song đó theo đuổi mình nhiều ngày rồi mà mình vẫn chưa đồng ý đấy!"
"Sao sáng nay anh ta lại vào bệnh viện?"
"Mấy ngày trước anh ta vào bệnh viện trả viện phí cho mình rồi tùy tiện tán gẫu đôi câu. Sau đó thì anh ta cứ thường xuyên đến thăm mình. Người này lịch sự, ga lăng, lại rất biết quan tâm. Mình cũng không biết phải từ chối ý tốt của anh ta thế nào nữa. Nhưng mình thề, mình chưa hề có cảm giác gì với anh ta. Dù sao cũng mới quen không lâu, chỉ có thể nói rằng mình cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm."
"Cho nên bây giờ cậu đã ngầm thừa nhận là anh ta đang theo đuổi cậu?"
Dáng vẻ của Somin giống như đứa trẻ mẫu giáo bị cô giáo dạy bảo: "Cứ xem là vậy đi..."
Thật lâu sau, dường như nhận ra Jisoo thật sự tức giận, Somin mới nói: "Cậu đừng giận mà! Mình với anh ta chưa có tiến triển gì hết, chẳng qua sáng nay anh ta phải bay đến thành phố S nên đến bệnh viện thăm mình một chút trước khi ra sân bay mà thôi. Ban đầu anh ta đang định rời đi thì tự nhiên mình muốn đi nhà vệ sinh, nên anh ta dìu mình đi... Nhưng mình thề là anh ta đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ mình. Mình với anh ta tuyệt đối chưa hề có tiếp xúc gì mập mờ!"
Thấy Jisoo vẫn không tỏ vẻ gì, Somin không nói đùa nữa, cũng nghiêm túc theo: "Chắc chắn bọn mình sẽ không tiến triển như cậu nghĩ đâu, cậu phải tin mình!"
Có quỷ mới tin cậu!
Nếu không phải không thể nói ra chuyện sống lại, Jisoo thật sự muốn thẳng thừng vạch trần sự thật trước mặt Somin, để cô ấy biết rằng cô ấy đã ngã lộn đầu trên người tên cặn bã kia.
Từng mang thai, từng sảy thai, từng tổn thương, từng chết! Từng việc từng việc, có việc nào không phải là bài học kinh nghiệm đẫm máu chứ?
"Dạo này vết thương ở chân cậu thế nào rồi?" Sau khi im lặng, Jisoo quyết định đổi chủ đề.
Chủ đề bị thay đổi đột ngột, Somin ngây ra một lúc mới đáp: "Vẫn ổn, chống nạng thì có thể đi hai vòng trong phòng bệnh, nhưng xương đùi vẫn chưa hoàn toàn liền lại, tạm thời vẫn chưa dám bước đi mà không cần nạng."
"Để mình đi hỏi bác sĩ thử xem cậu có thể chuyển viện được không?" Jisoo liền đứng dậy muốn ra ngoài.
Somin nghe xong, nhướng mày: "Chuyển viện?"
Jisoo quay lại liếc Somin một cái: "Dù cái tên họ Song kia là người đâm xe khiến cậu bị thương, nhưng mình không cần anh ta chi trả viện phí! Từ giờ trở đi, hai người lập tức cắt đứt quan hệ. Bây giờ cậu không chịu về nhà, nhưng cũng không phải đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Trong người cậu có thẻ, chi phí nào cũng tự mình trả thì hơn. Nếu cậu ngại phiền phức thì cứ giao mấy chuyện chuyển viện sau này lại cho mình. Còn cậu, tránh xa cái tên rác rưởi kia cho mình!"
Somin vỗ trán: "Giọng điệu bây giờ của cậu hệt như mẹ mình vậy..."
Jisoo dừng lại một chút, nói thẳng: "Bây giờ đoán chừng mình còn quan tâm cậu hơn cả mẹ cậu nữa. Thậm chí mình còn biết rất nhiều chuyện của tên họ Song kia, cậu có muốn nghe không?"
"Cậu nói chuyện khó hiểu quá! Mau nói đi, anh ta có những chuyện gì hả?"
"Anh ta là công tử bột của một tổ chức ngân hàng, đã sớm có vị hôn thê được định sẵn, nhưng cứ thích đóng vai quý ông ga lăng, cách mấy tháng lại đi thả thính một cô em ngây thơ. Phụ nữ bị tổn thương và nạo thai vì anh ta nhiều vô số kể."
Somin chống cằm ngồi trên giường bệnh, bình chân như vại gật đầu: "Ừm, đúng là cặn bã thật."
"Cho nên, cậu muốn làm tình nhân vụng trộm sau lưng vợ chưa cưới của anh ta, hay là muốn sau này bị vợ ba vợ bốn của anh ta tìm đến nhà làm mất mặt?"
Somin trợn mắt: "Mình đã nói là mình không có cảm giác gì với anh ta cơ mà! Ít nhất còn chưa đến tình trạng có cảm giác thì đã bị cậu bóp chết rồi!"
"Vậy lập tức chuyển viện đi, để anh ta cút được bao xa thì cút."
"Chuyển viện phải cần bác sĩ ký tên đúng không? Haizz, Jisoo à, mình đang định hỏi là có phải cậu quen biết bác sĩ điều trị chính của mình không?"
Jisoo ngừng lại một lúc, mấy giây sau, cô đáp: "Không quen lắm."
"Không quen ư? Ái chà chà, bác sĩ điều trị chính của mình ngày nào cũng trưng ra bộ mặt cứng như tượng vậy. Nghe y tá nói tính tình của anh ta vẫn luôn lạnh lùng như thế. Ban đầu mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần mỗi lần chân mình bị đau là anh ta sẽ xuất hiện ở đây nhanh nhất có thể. Nhưng mình phát hiện, mỗi lần mình nhắc đến tên cậu trước mặt anh ta thì ánh mắt của anh ta giống như có thể đông lạnh mình ngay lập tức ấy..."
Jisoo đảo mắt: "Cậu nhắc đến tên mình trước mặt anh ta làm gì?"
"Thì bạn thân mà, bình thường ở bệnh viện nhàm chán lắm. Lúc nói chuyện phiếm với bác sĩ và y tá khó tránh khỏi sẽ nhắc tới cậu." Somin nói với giọng trung thành: "Sao hả? Thấy mình yêu cậu nhiều không?"
"..." Yêu cái rắm ấy!
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, khối băng đó suốt ngày đều đeo khẩu trang, đến tận bây giờ mình cũng chưa thấy rõ mặt mũi anh ta trông thế nào. Mình chỉ nghe mọi người gọi anh ta là bác sĩ Min. Nếu không phải mỗi lần nhắc tới cậu là anh ta càng làm mặt lạnh với mình thì mình sẽ không hỏi cậu rốt cuộc có biết anh ta là thần thánh phương nào đâu. Người gì đâu mà xấu tính khủng khiếp luôn! Loại người này sao có thể làm bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ? Nghe nói anh ta còn là chuyên gia cấp thành phố cơ đấy."
Vẻ mặt Jisoo tỉnh bơ như không: "Có thể là hai lần trước mình đến bệnh viện đã không lén đưa phong bì cho anh ta, nên anh ta cảm thấy bạn của bệnh nhân anh ta không hiểu chuyện cho lắm."
"Trông anh ta không giống loại người nhỏ nhen tính toán chi li. Chậc, cậu không quen thì thôi vậy." Somin tỏ vẻ thật sự không muốn lại bị đóng băng: "Mình thấy cậu đừng nên tìm anh ta về việc chuyển viện thì hơn. Ngộ nhỡ không được cho phép, đoán chừng mặt của bác sĩ Min có thể sẽ kết vụn băng đấy."
Im lặng một lát, Jisoo nói: "Để mình nghĩ cách khác, nhờ vào quan hệ thử xem sao. Mình phải cố gắng hết sức để có thể chuyển cậu sang bệnh viện khác trước đêm nay."
"Cũng không cần phiền phức vậy đâu. Mặc dù tính tình của bác sĩ Min không tốt, nhưng chuyên môn lại rất cao. Nếu cậu sợ mình lại gặp người kia thì cùng lắm mình sẽ nói rõ với anh ta, bảo anh ta sau này đừng lui tới nữa. Dù sao mình cũng thật sự không có hứng thú gì với anh ta mà."
"Không được, phải cắt đứt triệt để, nhất định phải chuyển viện!"
Cô không thể để lại bất kỳ cơ may nào. Kiếp này, Jisoo nhất định phải trông thấy Somin sống hạnh phúc đến già với người đàn ông tốt thật sự. Cô tuyệt đối không cho phép tên đàn ông cặn bã kia bén mảng tới gần cô ấy nửa cm.
Somin: "Ôi trời, dáng vẻ bá đạo của Jisoo nhà ta trông ngầu quá."
Jisoo phớt lờ Somin, đang nghĩ xem có nên tìm bác sĩ Juno giúp một tay hay không.
Lúc này, Somin bỗng nói: "Mẹ kiếp, nãy giờ mình quên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ năm mươi phút rồi à? Sáng nào vào giờ này bác sĩ Min cũng đến kiểm tra phòng, bây giờ chắc là... sắp đến rồi đấy."
Somin vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Jisoo, cậu có muốn tránh mặt một chút không? Ánh mắt băng giá của bác sĩ Min ghê gớm lắm, mình sợ cậu không chịu nổi." Somin bày ra bộ mặt paparazzi rất muốn đào ra tin tức Bát Quái nào đó, nháy mắt ra hiệu.
Jisoo im lặng. Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị mở ra.Jisoo nhướng mắt nhìn bóng dáng màu trắng đang đi vào phòng.
"Hi, bác sĩ Min!" Ngay lúc cửa mở, Somin liền huơ huơ tay nịnh bợ người trước cửa.
Người đàn ông bước vào phòng mặc áo khoác trắng của bệnh viện, dáng người cao gầy thanh nhã. Anh ta nhìn thoáng qua Jisoo trong tích tắc rồi nhíu mày lại. Lúc Jisoo lạnh lùng nhìn anh ta thì anh ta lại càng nhíu mày chặt hơn.
"Bác sĩ Min, mấy lần trước chưa chính thức giới thiệu với anh. Người này chính là cô bạn thân Jisoo mà tôi thường xuyên nhắc đến đấy ạ." Biểu cảm khi giới thiệu của Somin giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mặt của bác sĩ Min từ mũi trở xuống đều bị khẩu trang che kín, chỉ để hở cái trán sạch sẽ như tuyết và đôi mắt lạnh giá cùng cực.
Trong phòng bệnh thoáng chốc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất rõ ràng. Jisoo lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi thậm chí còn ẩn chứa ý mỉa mai.
Bốn mắt nhìn nhau, chưa đầy hai giây sau, bác sĩ Min đã dời ánh mắt lạnh băng khỏi gương mặt nghiêm nghị xinh đẹp lạnh lùng của Jisoo, hờ hững nói: "Từng gặp rồi, cũng có chút ấn tượng."
Somin ngồi trên giường bệnh há hốc mồm cứ như phát hiện được chuyện Bát Quái gì lớn lắm. Cô định nói tiếp đôi câu, nhưng đúng lúc đó lại bị Jisoo cắt ngang.
Ngũ quan xinh xắn của Jisoo toát ra vài tia lạnh nhạt, lúc mở lời lại như mang theo mấy phần trêu ghẹo: "Bác sĩ Min, tôi định hôm nay sẽ làm thủ tục chuyển viện cho Somin. Anh là bác sĩ điều trị chính của cô ấy, thủ tục chuyển viện cần anh ký tên mới có thể hoàn tất. Phiền anh ký tên giúp chúng tôi."
"Chuyển viện?" Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của bác sĩ Min mới nhìn lại Jisoo: "Cô ấy không cần chân nữa à?"
"Sao? Không thể chuyển à?" Jisoo nhìn anh ta, không có biểu cảm gì.
"Hiện giờ chân của cô ấy không thể di chuyển được. Lúc ngồi xe chuyển viện, chỉ cần xóc nảy một chút cũng đủ khiến xương đùi chưa nối liền bị trật. Nếu cô ấy dự định đi khập khiễng hơn nửa đời sau, hoặc trở thành người phụ nữ thọt chân thì bây giờ tôi không ngại ký giấy chuyển viện đâu."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của bác sĩ Min rơi trên mặt Jisoo.
Jisoo cau mày, không thể không xem xét lại.
Chuyện gãy xương quả thật không phải chuyện nhỏ. Nếu xương bị lệch trong quá trình lành lại, vậy sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Somin.
Mặc dù cô muốn đề phòng tên cặn bã kia, nhưng cô cũng không thể để chân của Somin xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
"Không chuyển cũng được, vậy phiền bác sĩ Min trông giữ phòng bệnh của cô ấy chặt chẽ một chút, đừng để những người không rõ lai lịch tùy tiện ra vào. Bây giờ người thân cận nhất bên cạnh cô ấy chỉ có mình tôi. Nếu trong thời gian nằm viện mà cô ấy thật sự quá buồn chán thì nhân lúc rảnh rỗi, bác sĩ Min hãy đến trò chuyện với cô ấy nhé. Yêu cầu thế này không quá đáng chứ?"
Somin ngồi đằng kia nhìn bọn họ đối thoại hồi lâu mà cũng chẳng nhìn ra điều gì, cũng chẳng nghe thấy ẩn ý gì. Trợn mắt mong đợi một lúc lâu, cô đột nhiên tái mặt khi nghe được câu nói này.
Bảo khối băng này đến phòng bệnh trò chuyện với cô hả?
Vậy thà để cô ở một mình còn hơn!
Bác sĩ Min này không bao giờ nói lời dễ nghe để dỗ dành bệnh nhân, lại còn là núi băng lớn. Cho dù cô nói gì thì anh ta cũng chẳng thèm để ý tới. Nếu anh ta thật sự đến nói chuyện với cô, đoán chừng không khí đã bắt đầu tẻ nhạt ngay từ lúc anh ta bước qua cửa phòng bệnh.
Xấu hổ... xấu hổ chết đi được!
Đầu lông mày của bác sĩ Min toát ra vẻ lạnh lùng: "Tôi không có thời gian."
Somin nghĩ thầm trong bụng: Đúng đúng đúng, anh ta không có thời gian đâu, cho nên kiên quyết không cần phải làm phiền vị bác sĩ này đến nói chuyện với cô!
Nhưng Jisoo lại ung dung nhếch môi, bất chợt nghiêng người tới gần bác sĩ Min. Anh ta nhíu mày, đôi mắt đen run lên vì cô nhích lại gần, thất thần trong giây lát. Jisoo như cười như không, nói nhỏ: "Buổi tối mấy hôm trước, ở quán barxảy ra một chuyện lớn làm kinh động đến cảnh sát và truyền thông. Đúng lúc khi ấy tôi có đi ngang qua đó, nếu không nhìn lầm thì anh cũng ở đó đúng không?"
Người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt liếc cô một cái, cảm xúc ở hai đầu lông mày vẫn không thay đổi, không hề ngạc nhiên chút nào.
"Một bác sĩ mà ban đêm lại có thời gian đi quán bar? Không biết rốt cuộc anh đến đó làm gì nhỉ?" Jisoo nhìn anh ta chằm chằm, thủng thẳng nói.
Anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
"Anh không thể thương cảm cho một bệnh nhân nằm cô đơn một mình trong bệnh viện sao? Từ khi Somin bắt đầu nằm viện vẫn do anh tiếp nhận điều trị. Cho dù là cảm xúc hay sức khỏe của bệnh nhân, tôi nghĩ rằng bác sĩ Min hẳn là phải chú ý nhiều hơn. Đó gọi là lương tâm thầy thuốc, không phải sao?" Jisoo cong môi cười với anh ta, nhưng trong mắt lại không hề chứa đựng ý cười.
Thấy hai người bọn họ lại đang thì thầm, lúc này Somin chẳng nghe thấy gì, chỉ muốn lao thẳng ra trước cửa. Nhưng bây giờ cô còn chẳng với tới cây nạng đang dựa bên cạnh giường bệnh chứ đừng nói chi là xuống giường. Cô chỉ có thể khó chịu trừng mắt nhìn Jisoo.
"Nghe nói hai người thừa kế của nhà họ Min, một người thì mắc bệnh ung thư, một người khác lại vì can tội trộm cắp bí mật thương nghiệp mà bị bắt." Jisoo nhướng mày: "Tôi thấy công việc bác sĩ chỉnh hình của anh chắc cũng sắp không giữ nổi rồi."
Đôi mắt của bác sĩ Min từ từ thẫm lại: "Jisoo, cô có ý gì?"
"Ý của tôi rất đơn giản, tôi muốn nhờ anh chăm sóc thật tốt cho bạn của tôi. Sau đó anh sắp xếp cho cô ấy một phòng bệnh không bị những người khác tùy tiện quấy rầy. Nếu anh có bất kỳ sơ suất nào với cô ấy thì tôi sẽ không do dự tiết lộ chuyện năm đó đâu. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt để anh chính thức trở về nhà họ Min, anh cần một lý do quang minh chính đại. Chỉ cần một câu của tôi thôi cũng đủ khiến anh thân bại danh liệt."
Jisoo nói xong thì lạnh lùng nhìn anh ta: "Thế nào hả bác sĩ Min? Bây giờ tính tình của tôi đã không dễ bị bắt chẹt như khi ở nhà họ Kim vài năm trước. Chỉ một yêu cầu nho nhỏ thôi mà, chẳng lẽ anh vẫn không đồng ý sao?"
Bác sĩ Min không nói gì, lát sau mới lạnh nhạt nói: "Cô biết rõ nhà họ Min quá nhỉ?"
Jisoo cười nhẹ: "Lời nên nói tôi đã nói hết rồi, bác sĩ Min."
***
Mười phút sau, Jisoo nghe điện thoại rồi rời đi, Somin ngớ người ngồi trên giường bệnh, nhìn người đàn ông đút một tay vào túi áo thật lâu vẫn chưa rời khỏi.
"Cái đó...bác sĩ Min..." Somin hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh muốn tiếp tục kiểm tra phòng? Hay là..."
Người đàn ông trước phòng bệnh nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo như không có bất kỳ cảm xúc gì.
Ây da... Jisoo để lại khối băng này trong phòng bệnh của cô là có ý gì chứ?
Hồi lâu vẫn không có được câu trả lời, Somin tự chuốc lấy nhục, ngoan ngoãn nằm xuống giường kéo chăn lên đắp. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn núi băng đang đứng trước cửa.
Như một thế kỷ trôi qua, giọng nói trầm lạnh của bác sĩ Min bất chợt vang lên: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"..."
Somin suýt chút bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn anh ta, miệng vặn vẹo hồi lâu mới nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: "...Trò chuyện thật sao?"
Người đàn ông nhíu mày lại, ánh mắt vẫn lạnh tanh như cũ, không nói gì.
Không ngờ anh ta lại thật sự đồng ý yêu cầu của Jisoo. Somin được phúc mà trở nên linh hoạt hơn, chợt nói: "Cái đó... Nói chuyện phiếm chỉ là thứ yếu thôi, nếu anh không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà... anh có thể tháo khẩu trang xuống cho tôi nhìn mặt anh một chút được không?"
Bác sĩ Min hờ hững nhìn cô, lát sau liền lặng lẽ giơ tay lên tháo khẩu trang xuống.
Sau đó anh ta tỉnh bơ mở cửa phòng bệnh rời đi trong sự thảng thốt của Somin.( Nhắc lại cho ai nếu bị quên, nhà họ Min là nơi chống lưng cho bà dì Han Da Hae nhe, nên chắc cũng không ưa Jisoo lắm đâu )Tại tập đoàn Kim thị.Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Yoonsik đi theo sau Taehyung, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với anh.Taehyung trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, thư ký Hong đã đứng ở đó chờ tự bao giờ. Cô ta bước thẳng đến gần anh."Kim tổng, có cô Kim đến gặp anh, nhưng lúc đó anh vừa mới họp, cho nên tôi để cô ấy vào phòng làm việc chờ." Thư ký Hong mỉm cười, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh."Cô Kim?" Taehyung mở miệng hờ hững nói vài chữ.Nếu như người đến là Jisoo, Hong Go Yung sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như vậy. Cho dù cho cô ta không gọi Jisoo là phu nhân Kim, nhưng cũng sẽ không dùng câu chữ dễ gây hiểu lầm như thế.Thư ký Hong chậm rãi nở nụ cười với anh: "Kim tổng, phòng Thư ký còn vài hồ sơ công ty cần chỉnh sửa, tôi phải đi trước."Taehyung chỉ nghe không đáp lại, anh bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, anh đã thấy cái người được gọi là cô Kim đó.Kim Seol Ah đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của anh, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.Vẻ mặt Taehyung lạnh như băng: "Cô ở đây làm gì?"Kim Seol Ah ngẩng đầu, cười với anh: "Anh Taehyung, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm hả?"Taehyung đứng trước cửa phòng làm việc. Cửa mở, nhưng anh không bước vào, giọng điệu lại càng lạnh hơn: "Đây không phải là nơi cô có thể vào, đi ra!"Kim Seol Ah vừa sắp xếp xong một xấp hồ sơ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn bỏ xuống.Cô ta ngước mắt lên, nhìn anh cười: "Vừa rồi em ở đây chờ, nên tiện tay giúp anh thu dọn một chút. Em thấy anh chẳng có cà phê, nên em mới tự mình pha một tách. Anh mau nếm thử đi, không biết anh thích kiểu Mỹ hay là thích..."Giữa hàng lông mày của Taehyung khẽ hằn lên sự khắc nghiệt: "Kim thị không thiếu thư ký và trợ lý, cô không cần nhúng tay vào loại chuyện này. Tôi rất ít uống cà phê ở công ty. Cô đi được rồi."Seol Ah vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của anh. Cô ta lùi ra xa bàn làm việc, bước gần đến cửa, vừa đi vừa cất giọng hiền hòa: "Em biết bình thường chị em được nuông chiều từ bé, chắc chắn chị ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Vừa rồi em đã tiện tay giúp anh sắp xếp lại một chút."Đang nói chuyện thì cô ta ngừng một lát, ánh mắt bám dính lên người anh: "Anh Taehyung, em có thể giải thích chuyện xảy ra ở nhà họ Kim hôm đó!"Taehyung nheo mắt lại.Kim Seol Ah cắn môi: "Hôm ấy em thật sự không có ác ý. Em chỉ không cẩn thận nói sai mà thôi. Cho nên lúc bị chị giáng một bạt tai, em cũng chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn em chẳng làm sai điều gì, mới lần đầu tiên mà đã bị chị cho ba bạt tai tàn nhẫn như vậy. Hôm nay em đến là muốn..."Kim Seol Ah bị ba cấm cửa, nhốt trong nhà mấy ngày qua. Hôm nay thừa dịp Kim Kwon Joo đến Choi thị bàn chuyện hợp tác, hơn nữa Han Da Hae cũng không quản lý nghiêm ngặt, vất vả lắm cô ta mới có cơ hội chạy ra khỏi nhà.Hai ngày qua Seol Ah đã cân nhắc, hôm đó Jisoo đã nói huỵch toẹt ra như vậy, cô ta chẳng thể tiếp tục giả vờ như trước kia nữa. Muốn chiếm được người đàn ông này, cô ta phải tùy cơ ứng biến. Chỉ cần kiên trì, cô ta không tin Taehyung không nhìn ra được tấm lòng của mình."3 bạt tai? Xem ra Jisoo vẫn còn nương tay. Chứ với kiểu người không mời mà đến như cô bây giờ thì có đánh 10 bạt tai cũng đáng." Vẻ mặt Taehyung vẫn lạnh tanh, anh cắt ngang lời cô ta nói.Kim Seol Ah cố kìm nén sự không cam lòng, nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ anh không phát hiện bây giờ Jisoo thay đổi rất nhiều sao? Trước kia lời nói và hành động của chị ấy đều rất thẳng thắn, cách làm việc cũng không quanh co lươn lẹo. Nhưng bây giờ, Jisoo nói gì hay làm gì cũng đều như có mục đích, che giấu rất nhiều toan tính! Em hoài nghi đột nhiên chị ấy tiếp cận anh là có mưu đồ không thể để người khác biết. Anh Taehyung, anh nhất định đừng để chị ấy lừa!"Biết Taehyung không dễ gì quan tâm đến lời nói của cô ta, nhưng Kim Seol Ah vẫn muốn nhắc nhở anh. Chuyện Jisoo thay đổi chắc chắn không hề đơn giản.Đã qua thời gian dài như vậy, cô ta không tin anh chẳng hoài nghi sự thay đổi của Jisoo.Trong khoảnh khắc, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong không dễ nhận ra, tựa như cười nhưng lại rét lạnh, không chút nhiệt độ.Kim Seol Ah bất giác khẩn trương."Cô chạy đến đây đâm chọc người khác, mà đối tượng lại còn là chị ruột của mình. Chẳng lẽ đây chính là gia giáo của nhà các người sao?"Kim Seol Ah lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: "Gia giáo của nhà em?... Anh Taehyung, chẳng phải anh nhìn chị em sẽ càng rõ hơn sao?"Môi Taehyung lại vẽ ra một đường đậm hơn, ánh mắt cũng rét lạnh hơn.Kim Seol Ah không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: "Rõ ràng trước đây Jisoo đều làm loạn trước mặt anh. Anh Taehyung là người tốt như vậy, chị ấy không đáng được anh che chở mọi bề! Trước kia ở trước mặt anh, chị ấy cũng chẳng có gia giáo, rốt cuộc Jisoo có gì tốt chứ?""Nếu như cô có một nửa gia giáo và ý thức như Jisoo, cô sẽ chẳng tơ tưởng anh rể của mình." Đôi môi mỏng của Taehyung bật ra câu chữ rét lạnh, anh sẵng giọng quát: "Cút ra ngoài!"Trong nháy mắt, sắc mặt Kim Seol Ah thoắt đỏ thoắt trắng. Cô ta sững sờ thật lâu rồi mới cắn mạnh đôi môi: "Anh Taehyung, em chỉ muốn nói cho anh biết, em không có ý nghĩ gì khác! Thích một người là không sai! Huống chi, ban đầu Jisoo bất đắc dĩ mới phải gả cho anh. Cuộc hôn nhân của anh chị chỉ là liên hôn gia tộc mà thôi! Nếu như không phải một năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, có lẽ người gả cho anh chính là em!"Taehyung lãnh đạm đáp: "Cô cho rằng tôi sẽ cưới bất cứ người nào mà nhà họ Kim tùy tiện dẫn đến sao?"Kim Seol Ah nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Cô ta nhíu mày.Ý của anh là, nếu không phải Jisoo thì anh sẽ không cưới sao?Cô ta hít vào một hơi thật sâu, bất chợt xoay người bê cà phê trên bàn bước đến, vô cùng tha thiết nói: "Anh Taehyung, mặc kệ anh nghĩ gì, dù sao em cũng đã nói xong. Đây là cà phê do chính tay em pha, anh nếm thử một chút đi."Taehyung đứng yên bất động.Kim Seol Ah kiên trì: "Thật sự uống ngon mà! Em nhớ trước đây, Jisoo chưa từng pha cà phê bao giờ. Em tự thấy bản thân không hề thua kém Jisoo, em có thể vì anh mà thay đổi tốt hơn. Bây giờ em chẳng biết Jisoo đang ôm mục đích gì, em chỉ sợ một ngày nào đó chị ấy sẽ làm anh tổn thương."Cà phê được đưa đến, nhưng Taehyung không đón lấy, thậm chí anh chẳng hề có ý định duỗi tay ra.Ngữ điệu anh rất lãnh đạm. "Tôi không đánh phụ nữ, cô tự mình biến hay để tôi gọi bảo vệ của Kim thị?"Kim Seol Ah còn không có ý định bỏ đi, cô ta vẫn đứng trơ mắt nhìn anh.Lúc này, bên ngoài cửa phòng làm việc có tiếng giày cao gót gõ lên sàn.Taehyung nhìn thấy thư ký Hong đang đến gần, đôi mắt càng rét lạnh: "Cô để cô ta vào đây?"Thư ký Hong nhìn thấy ánh mắt Taehyung ẩn chứa sự bất mãn thì thấp giọng giải thích: "Kim tổng, lúc anh đi họp thì lễ tân gọi điện, báo rằng cô Kim muốn gặp anh. Tôi cứ nghĩ là phu nhân Kim nên mới không dám để bọn họ ngăn lại, để người đi thẳng lên đây.""Lúc cô ấy lên đến nơi thì tôi mới nhận ra đó là cô hai nhà họ Kim. Nhưng người cũng đã đến, hơn nữa cô ấy còn bảo có chuyện quan trọng muốn gặp anh. Tôi nghĩ dù sao cô ấy cũng là người nhà của phu nhân Kim, không tính là người ngoài, cho nên tôi tự quyết định để cô ấy đợi trong phòng làm việc."Đầu mày cuối mắt của Taehyung đều hàm chứa nụ cười lạnh lẽo: "Thư ký Hong cũng mắc sai lầm sơ đẳng này sao? Có lẽ tôi cần phải xem xét lại đánh giá của bên Mỹ về cô rồi."Vẻ mặt Thư ký Hong đông cứng, mất hai giây sau mới khẽ đáp: "Rất xin lỗi Kim tổng, sau này tôi sẽ không lặp lại sai lầm như vậy nữa. Bất kỳ người nào không phải là người có liên hệ đến công ty, tôi sẽ không tự ý để họ vào, càng sẽ không để họ vào phòng làm việc của anh."Taehyung không hề biểu lộ cảm xúc: "Jisoo cũng là người không có liên hệ với công ty. Lúc cô ấy tới, cô định làm gì?"Thư ký Hong không trả lời ngay, cô ta im lặng chốc lát rồi đáp: "Nếu là phu nhân Kim đến, trước tiên tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ý của Kim tổng. Sau khi hỏi ý xong tôi sẽ...""Hỏi ý?" Ánh mắt lạnh lùng của Taehyung rơi trên người Kim Seol Ah. Ngữ điệu anh nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, nói với thư ký Hong: "Đây mới là ý định thật sự của cô sao?"Thư ký Hong rũ mắt xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước: "Kim tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì.""Ngoại trừ Jisoo, bất cứ người nào đến công ty muốn gặp tôi thì đều phải bảo họ gặp Yoonsik trước, nếu quan trọng thì mới bảo cậu ta cho người vào." Taehyung đút một tay vào túi quần, đứng trước cửa phòng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, không nhanh không chậm: "Về phần thư ký Hong, có lẽ tôi phải xin chỉ thị với bên Mỹ, xem có cần để cô tiếp tục làm việc tại Kim thị hay không."Taehyung dường như vô tình nhấn mạnh mấy chữ "xin chỉ thị" kia khiến người khác vô cớ cảm thấy sợ hãi.Thư ký Hong nhất thời mím môi, ngước mắt nhìn: "Nếu hôm nay Kim tổng cho rằng tôi để em gái phu nhân Kim lên đây là quyết định sai lầm, thì anh có thể áp dụng chế độ xử phạt cho nhân viên. Trừ lần này, những ngày qua ở Kim thị, tôi vẫn luôn giữ vững bổn phận, trước giờ chưa từng gây ra bất cứ sai lầm nào. Kim tổng muốn đuổi tôi về Mỹ, hình như quá ích kỉ rồi thì phải?"Taehyung khẽ nhếch môi: "Tôi ích kỉ? Vậy hành động hôm nay của thư ký Hong là gì?""Tôi để cô ấy đi lên cũng vì nghĩ cô ấy là em gái của phu nhân Kim." Thư ký Hong giải thích."Để từ đó, cô có thể ngang nhiên mượn cớ này nói bóng nói gió, nhắc nhở tôi phải công tư phân minh ở công ty. Để từ đó, cho dù là Jisoo cũng phải được cô cho phép mới được bước vào cửa?" Taehyung nheo mắt lại, cắt ngang lời cô ta. Trên mặt anh là nụ cười lạnh nhạt đơn thuần, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.Biểu hiện hoàn mỹ của Thư ký Hong đã chứng minh nền tảng giáo dục cao cấp của cô ta. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vài phần cố chấp: "Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt chức trách công việc. Phòng Tổng Giám đốc không phải là cái chợ, cũng nên có quy định riêng của nó. Trước đây tôi thấy anh cho phép phu nhân Kim ra vào tùy ý, cho nên mới nghĩ rằng anh sẽ không quá khó khăn với em gái cô ấy."Cô ta ngừng lại một lát, hạ thấp giọng để tránh chọc giận anh: "Tôi vừa mới đến Kim thị không lâu. Hai ngày trước ở nhà họ Kim, tôi ngồi chưa bao lâu đã phải rời đi giữa chừng, vì vậy tôi còn chưa hiểu rõ thói quen giao tiếp của Kim tổng đối với những người bên cạnh. Chuyện này là sai lầm của tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm.""Không có sau này." Taehyung lạnh giọng, chậm rãi nói.Đôi mày thanh tú của thư ký Hong nhíu chặt: "Kim tổng..."Giọng điệu của anh nặng nề, lộ ra tia lạnh lùng chớ lại gần: "Bốn ngày sau, Shine USA sẽ về nước ký hợp đồng. Sau buổi tiệc hợp tác, cô theo họ về đi."Thư ký Hong siết chặt cặp tài liệu trong tay, tựa như sắp không duy trì nổi sự bình tĩnh lạnh nhạt vốn có."Kim tổng, anh gấp gáp muốn đuổi tôi về Mỹ vậy sao?""Shine thích hợp với cô hơn." Anh lãnh đạm nói.Thư ký Hon im lặng hồi lâu, một lát sau mới ngước mắt lên nói khẽ: "Bốn ngày sau phải không? Vậy bốn ngày này, tôi sẽ tiếp tục làm việc bên cạnh anh. Tôi vẫn sẽ giữ vững bổn phận, chuyện nào nên làm sẽ làm cho xong. Tôi cũng sẽ thu xếp hoàn thành bàn giao công việc trong bốn ngày tới. Những ngày qua, cảm ơn Kim tổng đã chiếu cố."Taehyung làm như không nghe thấy, bước vào phòng làm việc.Đồng thời, đôi mắt lạnh của anh liếc sang Kim Seol Ah vẫn còn đứng bên trong phòng, nhưng câu tiếp theo chính là bảo người ngoài cửa: "Cô mang người này vào thế nào thì mang ra thế ấy cho tôi."Thư ký Hong quay đầu nhìn về phía Kim Seol Ah. Kim Seol Ah vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của thư ký Hong, nên cô ta khựng lại. Không còn cách nào khác, cô ta đành khẽ nói: "Anh Taehyung, thư ký Hong là người rất tốt, anh đừng vì em mà đuổi cô ấy."Sau khi nói xong, cô ta làm ra vẻ như rất biết điều, bước ra ngoài.Cửa phòng làm việc đóng "rầm" lại.Kim Seol Ah nhìn về phía cửa đã đóng chặt, nhỏ giọng oán trách: "Thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa, rốt cuộc Jisoo có gì tốt chứ? Bây giờ cô ta mưu mô như vậy, còn thường ngang nhiên thể hiện tình cảm ân ái khắp nơi. Anh Taehyung là người kín đáo, vậy mà lại dung túng hùa theo cô ta, hơn nữa còn..."Thư ký Hong không nói lời nào, chỉ nhìn cánh cửa ngăn hai người ở bên ngoài.Nhiều năm trước cô ta đã quen Taehyung, cũng nhận ra anh là người lạnh lùng, trưởng thành sớm. Đồng thời cô ta cũng biết anh làm việc khiêm tốn kín kẽ.Cho nên tất nhiên anh khinh thường những chuyện như thể hiện tình cảm ân ái với một người phụ nữ.Chẳng lẽ, anh thật sự yêu Jisoo vậy sao?***Tại trụ sở Taesoo, trong phòng họp.Lúc ở bệnh viện, sau khi Jisoo nhận được điện thoại thì đi thẳng tới phòng giao dịch. Hai công ty vừa sáp nhập thành một, vẫn còn nhiều rắc rối cần cô xử lý.Trước khi vào phòng họp, cô hắt xì hai cái. Rõ ràng gần đây cô không hề cảm lạnh, sao đột nhiên lại hắt xì?Chẳng lẽ có người mắng sau lưng cô?"Chị đại, cuộc họp sắp bắt đầu rồi! Chị không khỏe à?" Trợ lý Alice vừa mới đến thực tập không bao lâu đứng bên cạnh hỏi han ân cần."Tôi không sao." Jisoo bước vào.Hôm nay là cuộc họp quản lý đầu tiên sau khi Jisoo sáp nhập công ty. Sau khi Jisoo bước vào ngồi xuống, cô nhìn sắc mặt từng người xung quanh một lượt, trong lòng cũng nắm được đại khái.Dù sao đây cũng là quản lý các cấp mà Jang Jaewon để lại, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.Nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc họp bắt đầu, Quản lý bộ phận Nhân sự đứng lên, mở miệng nói: "Cô Kim, tôi quyết định từ chức."Jisoo rất bình tĩnh, nhìn ông ta: "Lý do?""Tôi không thể nào làm việc dưới quyền của một cô gái mới 20 tuổi. Một cô gái trẻ mà muốn lãnh đạo cả hai công ty, tham vọng nhúng tay vào ngành địa ốc, lại còn sát nhập thành phòng giao dịch gì đó nữa. Tôi thấy, ý tưởng và tư duy của cô không đủ chín chắn, hệ thống quản lý phòng giao dịch cũng rất non nớt. Đối với tôi, nơi này không giúp tôi phát triển tương lai được."Tiếng nói của Quản lý bộ phận Nhân sự vừa vang lên, phòng họp lập tức rơi vào sự yên lặng kỳ quái.Jisoo bình tĩnh uống tách cà phê Alice mới đưa, không mở miệng đáp ngay.Tiếp sau đó lại có vài quản lý đứng lên, phần lớn là những quản lý hoặc trưởng bộ phận quan trọng: "Ngại quá, chúng tôi cũng quyết định từ chức."Jisoo đặt cà phê xuống, khóe môi cong lên thành một nụ cười, khiến người ta không nhìn thấu được suy nghĩ: "Còn ai nữa không?"Phòng họp lại rơi vào yên lặng lần nữa.Dường như tất cả mọi người đều nghĩ, chắc chắn lúc này Jisoo đang rất cuống quít hoảng hốt, bởi vì phòng giao dịch thiếu hụt quản lý các bộ phận quan trọng nên cô không thể không xuống nước cầu xin bọn họ đừng đi.Nhưng bọn họ lại không ngờ Jisoo chỉ lạnh nhạt đáp lại vài chữ như thế.Quản lý bộ phận Nhân sự dẫn đầu tiên phong lúc nãy cũng ngừng một lát: "Cô Kim, ý của cô là gì? Chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định từ chức, không phải lén lút bàn bạc trước với nhau. Lời này của cô là ngầm mỉa mai chúng tôi cố ý kích động mọi người bỏ đi theo sao?"Jisoo hờ hững nhướng mày: "Tôi có nói gì à? Ông chủ động từ chức, một là tôi không từ chối, hai là tôi cũng không tỏ thái độ, ông kích động như thế làm gì?"Quản lý bộ phận Nhân sự thấy thái độ thờ ơ của cô thì bỗng dưng có cảm giác mình bị một cô gái hai mươi tuổi đầu coi thường.Vốn muốn hạ uy phong của cô, nhưng ông ta không ngờ thiên kim tiểu thư nhà họ Kim nổi tiếng một thời ở Seoul vừa mới dấn thân vào lĩnh vực quản lý kinh doanh, lại hoàn toàn tự tin kiên định như thế.Khuôn mặt mấy quản lý vừa báo từ chức cũng biến sắc. Phòng họp trở nên tĩnh mịch."Sau khi kết thúc cuộc họp, những ai báo từ chức hôm nay hãy đến bộ phận Tài vụ thanh toán tiền lương." Jisoo chậm rãi nói: "Những người còn lại, trong vòng ba ngày, nếu có ý tưởng gì để phát triển phòng giao dịch thì cứ tự nhiên gửi email cho tôi. Sau khi phòng giao dịch chính thức thành lập, những nhân viên và quản lý ở lại đều được tăng lương gấp đôi."Jisoo uống một hớp cà phê, ngước mắt, lạnh nhạt nhìn sắc mặt từng người trong phòng họp: "Vừa rồi nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục họp."...Cuộc họp kết thúc thì cũng đã tám giờ tối, Jisoo bước ra khỏi phòng họp, Alice vẫn đi sát sau lưng cô."Chị đại, chị có phát hiện không, vừa rồi mặt bọn họ suýt không nén được giận đấy."Jisoo cong môi: "Kể từ khi hai công ty này rơi vào tay tôi, những cấp dưới quen đi theo Jang Jaewon trước đây đều có dự định riêng. Họ muốn đi thì đi đi, chẳng lẽ còn chờ tôi mở miệng giữ lại hay sao?"Nói đến đây, Jisoo quay đầu, liếc mắt nhìn Alice: "Mà này, sao cô cứ gọi tôi là chị đại vậy hả?"Alice lúng túng, giơ tay lên đẩy gọng kính đen trên mặt: "Mấy ngày trước tôi gọi chị là Kim tổng, nhưng mấy người quản lý đều nói chị còn trẻ quá, không kham nổi hai tiếng Kim tổng. Chẳng phải vừa rồi ở trong phòng họp, bọn họ luôn miệng gọi chị là cô Kim sao? Tôi không chịu được ánh mắt công kích của bọn họ, nhưng cũng không muốn vứt chén cơm ở phòng giao dịch này, cho nên đành gọi chị là chị đại thôi..."Jisoo: "..."Tên phế vật Jang Jaewon này thuê toàn kiểu người thế nào vậy? Năng lực cấp quản lý toàn loại xoàng. Hôm nay đám người kia chủ động từ chức như vậy, quả là đúng ý cô.Trong những nhân viên còn lại, không ít kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi, không có kiến thức chuyên môn về thị trường. Trợ lý thực tập thì thoạt nhìn niềm nở năng nổ, nhưng thực chất lại là một cô ngốc có EQ thấp, ngay thẳng đến nỗi phải dùng hai từ đáng yêu để hình dung.Cùng lúc đó, Jisoo liếc mắt nhìn bên trong phòng làm việc có vách kính trong suốt cách đó không xa. Mấy cô thư ký đang ngồi trước máy tính lén lút trang điểm, khi nhìn thấy sự có mặt của cô thì hốt hoảng giấu đồ trang điểm vào trong ngăn kéo.Jisoo đang muốn bước vào thì chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.Cô bắt máy, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên trong phòng làm việc.Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm, lãnh đạm, dễ nghe như tiếng suối trong của Taehyung: "Em còn chưa về nhà sao?""Vâng, em vẫn còn đang ở phòng giao dịch, vừa mới xử lý việc thay đổi nhân sự cấp quản lý xong. Em về ngay đây." Lúc bắt máy, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị của Jisoo lập tức dịu đi rất nhiều."Phòng giao dịch?""Em sáp nhập hai công ty mua được từ tay Jaewon, đổi tên thành Phòng giao dịch Taewon. Sao? Anh thấy tên này hay không?"Taehyung nở nụ cười ấm áp: "Không tệ."Jisoo đang muốn dùng cái tên này kể công chút xíu, xem thử Tổng Giám đốc Kim có nể mặt cho PR chính thức hay không. Nhưng cô còn chưa mở miệng, thì đã nghe Taehyung hỏi tiếp: "Địa chỉ phòng giao dịch ở đâu?""Ở tòa cao ốc Privilige.""Em lái xe?""Vâng, nhưng chỗ này không có gara tầng hầm nên xe em đỗ hơi xa." Dứt lời, Jisoo nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hóa ra trời đang mưa.Vốn dĩ trời đã vào thu, bây giờ lại thêm mưa, hơn nữa còn là mưa lớn. Cô đoán chắc hẳn nhiệt độ ngoài trời đang rất thấp."Chờ đấy, anh tới đón em." Dứt lời, anh trực tiếp cúp máy.Jisoo không mang theo ô. Chỗ để xe xung quanh đây rất ít, nên cô đỗ xe hơi xa, chắc chắn cô không thể cứ thế mà đi ra ngoài được rồi.Nếu ông xã nhà cô dự định đến đón như lời anh nói, cô cũng không cần phải khách sáo làm gì.Có điều nơi này cách Tập đoàn Kim thị hơi xa, huống chi bây giờ còn là mưa đêm, có thể sẽ bị tắc đường khá nghiêm trọng.Jisoo quyết định không vội vàng, xoay người bước vào gian phòng làm việc vừa nãy.Các thư ký trong phòng làm việc vừa nhìn thấy Jisoo bước vào đã vô thức nhìn chằm chằm lên máy vi tính, giả vờ như nghiêm túc làm thêm giờ."Hôm nay làm thêm giờ, các bộ phận đều đang gấp gáp chỉnh sửa tổng hợp tài liệu trước đây của phòng giao dịch và các dự án đã đi vào quỹ đạo. Các cô không có chuyện gì làm sao?" Jisoo hỏi.Một cô thư ký có dáng dấp xinh đẹp nhìn quanh bốn phía không thấy ai trả lời thì ho khan một tiếng, sau đó mở miệng: "Tôi là thư ký, những chuyện đó không thuộc trách nhiệm của chúng tôi...""Thư ký? Vậy bọn họ thì sao?""Chúng tôi cũng là thư ký." Những thư ký trẻ tuổi khác cũng mở miệng nói theo, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Jisoo. Bọn họ đang quan sát thử xem rốt cuộc lúc nhìn gần, người đẹp nổi tiếng nhất Seoul này có thật sự xinh đẹp như lời đồn không."Trước đây chỉ là hai công ty nhỏ mà lại cần nhiều thư ký đến thế à?" Jisoo quay đầu lại nhìn Alice bên cạnh.Thư ký không ra thư ký, nói dễ nghe là thư ký, nói chướng tai là em gái sao chụp tài liệu kiêm chức lễ tân, đánh máy mà thôi.Alice cúi đầu không dám lên tiếng. Jisoo tiếp tục nhìn thì cô mới nhỏ tiếng nói: "Bởi vì... lúc trước Jang tổng còn ở đây... cho nên mới tuyển bọn họ làm thư ký...""Sao lại tuyển nhiều như vậy?"Alice lại càng hạ thấp giọng nói: "Bởi vì... bọn họ xinh đẹp... Lúc họ tới ứng tuyển, dù cho không phù hợp, Jang tổng vẫn sẽ sắp xếp bọn họ vào phòng Thư ký làm việc... Vừa đúng hướng nhìn về phía phòng làm việc của anh ấy..."Trong chớp mắt, huyệt thái dương Jisoo giật giật.Quả nhiên là tên bại hoại!"Lấy hồ sơ cá nhân của bọn họ ra đây, tôi xem một chút."Alice "dạ" một tiếng rồi xoay người đi tìm tài liệu.Đám người được gọi là thư ký ở trong phòng làm việc cũng vểnh tai lên nghe đoạn đối thoại này.Trong đó có một người cảm thấy mình chẳng thể tiếp tục làm việc ở đây bao lâu nữa, vì vậy cô ta tỏ vẻ không cam lòng, đứng lên, lẳng lặng bỏ đồ vào túi, dự định bỏ đi."Tôi có nói cho cô tan làm sao?" Jisoo liếc mắt nhìn cô ta một cái.Bởi vì Jisoo mở miệng thị uy mà thư ký kia khựng lại một chút. Cô ta ngẩng đầu, khinh miệt nói: "Thôi đi, cô ỷ gia đình cô có vài đồng tiền dơ bẩn, mua được hai công ty thì nghĩ mình giỏi lắm sao?"Jisoo như cười như không: "Cô không phục?""Sao tôi dám không phục! Cô chính là thiên kim Kim thị! Không phải hiện giờ cô đang sáp nhập công ty thành một công ty gì đó sao? Tôi đoán cô sẽ chẳng bỏ qua cho chúng tôi, thay vì đợi cô đuổi cổ, chi bằng tôi đây tự đi!"Dứt lời, thư ký kia nháy mắt với các đồng nghiệp, những người còn lại cũng chẳng nói chẳng rằng, im lặng thu dọn đồ đạc.Jisoo nhìn thư ký "Dẫn đầu khởi nghĩa", gật đầu tán thưởng: "Được lắm, tự giác cũng là một loại bản lĩnh. Trước khi đi, cô nhớ tắt đèn văn phòng, điện này không phải để cô núp sau máy tính tô son trát phấn, mà là để chiếu sáng."Đúng lúc Alice vừa chạy về, trên tay cầm hồ sơ cá nhân của từng người. Jisoo nhận lấy, tấm hình hồ sơ ở trên cùng chính là hình của người vừa chủ động khiêu khích cô.Thư ký đó giở giọng chanh chua châm chọc: "Cô còn thiếu mấy đồng bạc cắc tiền điện sao? Chúng tôi cũng không hiểu rõ hoàn cảnh cá nhân của cô, nhưng hình như nghe nói cô gả cho nhà họ Kim nổi tiếng gần xa ở Seoul. Tổng Giám đốc Kim thị là chồng cô đúng không? Cô kết hôn cũng lâu rồi mà đến giờ cái bụng vẫn chẳng có tin tức gì, hay là cô bị vô sinh. Tôi đoán sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đá ra ngoài thôi, chắc chắn người nhà họ Kim cũng không thèm cái loại gà không biết đẻ trứng."Vừa dứt lời, những thư ký khác đều đồng loạt nở nụ cười châm chọc.Jisoo không giận mà ngược lại còn cười. Cô tiện tay ném một hồ sơ lên bàn: "Hồ sơ này là của cô phải không? Cô đã ba mươi tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình, đắm mình trong cái công ty nhỏ này cả năm trời không chịu đi, cô đang ảo tưởng bám víu vào nhà họ Jang sao? Đừng nói đến việc bây giờ Jaewon đã không thể bước ra ánh sáng, cho dù là anh ta của trước kia, phụ nữ từng ngủ với anh ta có cả đàn. Với sắc đẹp loại như cô, sợ là ngay cả cái giường của khách sạn đàng hoàng cũng không leo lên được."Trong khoảnh khắc, thư ký kia trợn mắt lên trừng cô: "Cô nói bậy gì đấy? Tôi mới hai mươi ba tuổi thôi!""À, xem ra còn cố ý nói dối tuổi tác với người khác nữa. Nhưng thẻ căn cước trong hồ sơ của cô ghi rõ ràng là ba mươi tuổi, chắc chắn không sai." Đồng thời Jisoo nhìn xuống ngực cô ta: "Đúng rồi, tôi đang muốn hỏi cô đây, cô phẫu thuật ngực ở đâu vậy? Có thể từ sân bay mà vươn lên thành sóng cả mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn chẳng có dấu hiệu rũ xuống. Trình độ của bệnh viện thẩm mỹ này thật không tệ."Cô chỉ chỉ tấm hình hồ sơ trên tay, tấm hình này đã chụp hơn một năm, có thể thấy rõ vóc dáng nửa người trên của cô ta."Cô Kim muốn vu khống người khác sao? Ngực tôi là đồ thật!" Thư ký kia nổi giận trợn mắt đến nỗi con ngươi sắp lọt ra ngoài."Đừng kích động như thế, vật liệu độn trên cằm sắp bị tức đến méo luôn rồi kìa. Mắt hai mí này chắc là đã làm nhiều năm rồi hả? Khóe mắt phẫu thuật không đẹp lắm, chẳng có phong cách mắt to của châu Âu gì cả. Lúc chỗ đuôi mắt xếch lên, ít nhiều gì cũng thấy vài nếp nhăn mỏng." Ánh mắt Jisoo rất bình thản, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nhạt."Đừng tưởng bây giờ cô là người phụ trách ở đây mà có thể tùy tiện nói bậy!" Thư ký kia tức giận, mở miệng quát."Hình ở đây là chụp trước khi chỉnh sửa à, không biết nếu ban đầu Jaewon xem kỹ hồ sơ của cô, anh ta còn cho cô cơ hội ở lại làm thư ký hay không." Jisoo tiện tay đặt hồ sơ của đám người kia qua một bên.Thư ký kia bất chợt bước nhanh lên phía trước, giật lấy hồ sơ trong tay cô, nhanh nhẹn nhét vào túi, xoay người định bỏ đi.Nhưng vừa nhìn ra bên ngoài thấy trời đang đổ mưa to, cô ta quay lại trừng Jisoo rất ác liệt rồi lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa nối máy, cô ta đã mở miệng nũng nịu: "Cưng à, em tan làm rồi, ngoài trời mưa to quá, anh có thể lái xe đến đón em không?"Sau khi cúp điện thoại, cô ta quay đầu lại khinh khỉnh nhìn Jisoo.Cô ta rất đắc ý, nói: "Jang tổng cũng chỉ là một trong những người đàn ông theo đuổi tôi thôi. Chỉ cần tôi ngoắc một đầu ngón tay, đám đàn ông giàu có sẽ xếp hàng từ đầu này đến tận đầu kia văn phòng. Bà cô đây chẳng thèm ở lại chỗ rách nát này của cô đâu!"Dứt lời, cô ta lắc mông đi thẳng vào thang máy.Jisoo nhìn bóng dáng kia, vô thức cong khóe môi.Cô không định tranh cãi ầm ĩ với người khác, nhưng đám phế vật và bình hoa di động này đều là do Jang Jaewon tuyển vào, cô chẳng rảnh đâu mà đi nuôi bọn họ.Jisoo xoay người, trở về phòng làm việc của mình.Mười phút sau, Jisoo rời khỏi công ty, bước xuống lầu. Tại cửa xoay ở mặt tiền tòa nhà, cô nhìn thấy cô thư ký vừa rồi đang đứng ở đó, bên cạnh còn có hai thư ký đồng nghiệp khác.Một chiếc siêu xe trị giá tiền triệu đỗ lại trước cửa, thư ký kia nhất thời đắc ý, nhướng mày. Cô ta quay đầu lại thì thấy Jisoo cũng đứng đó, vì vậy càng trưng ra nụ cười khoái chí với cô.Trước ánh mắt hâm mộ của hai đồng nghiệp bên cạnh, cô ta giơ túi che trên đỉnh đầu, chạy xuống bậc thềm. Khi đến cạnh cửa xe, cô ta mở cửa ra, cúi người nói với người ở bên trong: "Cưng à, đồng nghiệp em không có người đến đón, anh có tiện đường đưa họ về nhà được không?"Thư ký kia quay đầu gọi hai nữ đồng nghiệp lên xe, sau đó xoay đầu nhìn Jisoo bằng nửa con mắt. Cô ta lắc chiếc eo thon ngồi vào trong xe, vô cùng sảng khoái, nghênh ngang đóng cửa xe lại.Trong xe, hai nữ đồng nghiệp không ngừng thán phục tán dương: "Đúng là có tiền mà! Đây là chiếc Porsche kiểu dáng mới nhất đấy!""Tôi cũng muốn có một người bạn trai giàu có như vậy... Thật ngưỡng mộ quá đi...""Ôi, trên xe còn có bó hoa hồng xanh dương nữa! A a a, cục cưng à, bạn trai của cô thật là lãng mạn..."Thư ký kia vui vẻ cười rộ, quay đầu hôn người đàn ông trong xe một cái, đồng thời quét ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Jisoo vẫn đang đứng đơn độc trước cửa tòa nhà.Tiếng hâm mộ trong xe kéo dài không dứt. Trong đêm mưa, đột nhiên có tiếng động cơ bên ngoài truyền đến.Thân xe màu đen quý phái dễ dàng vượt qua dòng xe ách tắc, nhanh nhẹn dừng lại trước cửa cao ốc."Ôi mẹ ơi!" Đôi mắt một trong hai nữ đồng nghiệp kia nhìn ra phía ngoài: "Rolls-Royce Ghost phiên bản kỷ niệm giới hạn...""Hả? Chính là chiếc Ghost trong truyền thuyết, trị giá hơn sáu chục triệu đó sao? Trời ạ, xe đẹp quá đi mất...""Đúng là quá phong cách! A a a, chiếc xe này chất quá đi! Thiết kế thân xe thật đẹp mắt! Đúng là chiếc xe khiến vô số siêu xe phải ngẩng đầu ngước nhìn! Nếu có thể ngồi trên đó, đời này của tôi xem như sống không uổng phí...""Xe này tới đón ai thế nhỉ?""Tôi nghe nói hình như đây là xe của Tổng Giám đốc Kim thị..."Trong nháy mắt, trong xe trở nên im bặt.Tổng Giám đốc Kim thị? Taehyung?Taehyung cố ý đến đón Jisoo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com