TruyenHHH.com

End Mau Den Mau Xam Dong Nhan Hp Tu Chuong 194 Den Het

Edit: CHII

Ngày 07 tháng 04 năm 1997,

Remus Lupin cảm giác được thể lực của mình nhanh chóng giảm xuống. Hàm răng, móng vuốt, anh giống một con dã thú chân chính, cùng Greyback cắn xé, da lông màu xám đã che kín vết thương cùng vết máu.

Thân hình Greyback gần như là to gấp đôi anh, xung quanh bọn họ còn có một đám người sói nóng lòng muốn thử, chờ anh thất bại, bọn chúng liền lao tới, xé anh thành từng mảnh.

Greyback tập kích mạnh mẽ có lực, hắn dường như định tốc chiến tốc thắng, lấy chiến tích này để chứng minh hắn là bất khả chiến bại và không thể khiêu khích.

Nếu nói có điều gì khiến Remus Lupin còn gắng gượng được, miễn cưỡng tránh né đòn tấn công công của đối thủ, đó nhất định là sự lo lắng đối với an nguy của các đồng sự ở Hội Phượng Hoàng. Anh hy vọng trước khi anh ngã xuống, tốt nhất là bọn họ đã giải quyết xong đám Tử Thần Thực Tử, có thể rảnh tay đối phó đám người sói bị Greyback sai sử.

Greyback cắn chân sau của Lupin bị thương, sau đó rít gào đánh gục anh. Hắn đạp móng vuốt thật lớn ở nơi trí mạng trên bụng Lupin. Trong trong mắt Lupin hiện rên ngọn lửa đang rực cháy ở lầu hai dinh thự Malfoy, anh đau khổ bất lực chờ đợi cái chết sắp đến.

Sau đó anh phát hiện thân thể đối thủ cứng đờ một chút. Cho dù là đầu sói, Lupin cũng có thể dễ dàng nhìn ra sự đau đớn trong ánh mắt Greyback.

"Chúa tể đã chết!" Có người ồn ào nói. Xung quanh đám Tử Thần Thực Tử đang chiến đấu đột nhiên loạn cả lên, bọn họ khủng hoảng ấn cánh tay phải, sắc mặt thống nhất tái nhợt đau đớn,  chạy trốn khắp nơi, "Chúa tể, đã chết!"

Lupin dùng móng vuốt xé rách da lông Greyback, một phát cắn đứt yết hầu hắn.

==========
Từ phương diện an toàn mà nói, có lẽ cách tốt nhất tôi nên làm là biến hình Animagi rồi tùy tiện tìm một chỗ trốn, cho đến khi tất cả bình ổn.

Nhưng giáo sư Snape, Draco cùng Harry đều ở chỗ này!

Tôi có thể biến thành dơi, nhưng cơ hội bọn họ may mắn chạy thoát gần như bằng không, không phải là tôi nghi ngờ năng lực bọn họ, chỉ là đối thủ của họ là một đám Tử Thần Thực Tử và Voldemort, kết cục sẽ hoặc là bị bắt, hoặc là bị giết chết. Nấp ở một góc trần nhà ăn chút ruồi bọ hoặc là gì khác, chờ đến khi có cơ hội một mình chạy đi, đó đương nhiên không phải điều tôi sẽ làm. Nếu tôi chết tôi cũng muốn cùng nhau chiến đấu đến chết với bọn họ, chứ không phải sống như một kẻ đáng thương hèn mọn. Đây không phải là nhiệt huyết xúc động của Gryffindor, tôi cũng không muốn nói đây là sự trung thành chân chính của Slytherin. Đây chỉ là phản ứng của một người không thể so đo được mất, khi thân nhân, người yêu và bạn bè mình cùng nhau lâm vào nguy hiểm.

Tôi nghỉ ngơi ở bậc thang Nott rơi xuống trong chốc lát, đến khi tôi cảm giác thể lực hồi phục. Kế tiếp tôi bắt đầu dè dặt cẩn thận từ tòa kiến trúc khổng lồ này tìm kiếm tung tích người tôi quan tâm. Có đôi khi tôi lẳng lặng tiếp cận một gian phòng mà Tử Thần Thực Tử cùng tôi chỉ cách một bức tường. Sự sợ hãi trong lòng tôi biến mất, việc một lần nữa hồi phục năng lực Animagi làm tôi rất tự tin rằng mặc kệ nguy hiểm như thế nào, chỉ cần cho tôi một ít thời gian phản ứng, tôi đều có thể thoát được.

Ở phòng kho tôi suýt đối mặt với một Tử Thần Thực Tử, giá đồ thấp bên cạnh đã tránh cho tôi phải gặp tình cảnh nguy hiểm đó. Tôi từ giá đồ bò ra, cẩn thận ẩn nấp xa xa sau lưng hắn, tôi phát hiện có mấy Tử Thần Thực Tử từ phòng khác nhau đi ra, đi về cùng một hướng.

Tôi lập tức nhận ra sự việc tôi không hy vọng đã xảy ra.

Dọc đường đi tôi không ngừng biến hóa giữa hình thái Animagi và con người, theo đuôi bọn họ về tới căn phòng tôi và Draco đã chạy ra, nhìn bọn họ nối đuôi nhau đi vào. Cuối cùng một Tử Thần Thực Tử tiến vào đóng lại cửa phòng.

Của phòng từng bị đập một cách bạo lực, vì vậy nó không thể hoàn toàn khép kín, cũng để lại ít vụn gỗ và lỗ thủng nho nhỏ.

Suy xét đến việc ở hình thái con dơi thì không thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong, sóng âm sẽ bị ván cửa chắn trở về, tôi phóng bùa chú che giấu trên người rồi mạo hiểm lấy hình thái con người áp vào sau ván cửa, ghé sát mắt vào lỗ thủng.

Khi tôi thấy rõ tình cảnh trong phòng, thiếu chút nữa kêu ra tiếng vì sợ hãi.

Voldemort ngồi trên một chiếc ghế ở trong phòng, dưới chân hắn một thi thể thấp bé đã tắt thở nằm đó. Hiển nhiên hắn cũng không để ý tới thi thể bên người, hắn hơi nâng cằm, đôi mắt nhìn xuống phía dưới. Trong phòng có bảy tám Tử Thần Thực Tử cấp cao, bọn họ vây quanh hai người ở giữa, là giáo sư Snape và Harry!

Giáo sư Snape nhìn có vẻ chật vật, tóc đen hỗn loạn dán lên gò má tái nhợt, miệng mím chặt, trên áo chùng đen mấy dấu vết ướt át, tôi ý thức được đó là máu. Thầy ấy đang ở tư thế đề phòng chiến đấu, mắt đen cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn người xung quanh. Harry cũng  trông rất chật vật giống thầy ấy, nhưng cậu ấy cũng đang ở tư thế đề phòng chiến đấu, dũng cảm đứng sóng vai cùng giáo sư Snape.

"Severus?" thanh âm xì xì vang lên, Voldemort mang theo vẻ trầm tư nhìn về phía giáo sư Snape, "Ta cho rằng ngươi là kẻ trung thành. Ngươi đã từng vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ngươi đã từng lấy lý tưởng của ta làm lý tưởng. Hôm nay ngươi làm ta cảm thấy khá bất ngờ, thật sự khá bất ngờ."

"Severus Snape từ trước đến nay đều không phải người của mày!" Harry cao giọng nói, cậu ấy nắm chặt đũa phép, hiển nhiên là cho dù bị kẻ địch vây quanh cậu ấy cũng không định bó tay chịu trói. Trước đó tôi chưa từng đoán trước có một ngày Harry Potter sẽ nói chuyện vì Severus Snape, rõ ràng chỉ ngắn ngủn mấy giờ trước, giữa cậu ấy và giáo sư Snape đã xảy ra chuyện gì đó.

Giáo sư Snape dùng sự im lặng trả lời Voldemort.

"Ngươi từng vì ta đã làm rất nhiều việc. Ngươi đã báo lời tiên đoán kia cho ta... Đứa bé sinh cuối tháng bảy." Đôi mắt đỏ Voldemort nhìn chằm chằm giáo sư Snape, "Để ta ngẫm lại... Ngươi đã từng cầu xin ta không cần giết chết ả đàn bà kia, Lily Potter? Sau khi ả chết ngươi thừa nhận có người so với ả càng thích hợp với ngươi hơn, huyết thống càng thuần khiết, càng xứng đôi với ngươi... Ngươi lừa gạt ta, hử?" Đôi mắt đỏ của hắn chuyển tới trên người con trai của Lily Potter.

Harry không tự chủ duỗi thẳng sống lưng, cậu ấy kinh ngạc liếc nhìn giáo sư Snape một cái.

"Ta sẽ làm ngươi hiểu ra, Chúa tể Hắc ám không dung thứ sự lừa gạt và phản bội." Voldemort tuyên bố, "Sau khi ta giết chết Harry Potter."

Cuộc chiến bắt đầu rồi.

Đám Tử Thần Thực Tử công kích giáo sư Snape cùng Harry, giáo sư và Harry cũng không do dự đánh trả. Cuộc chiến ngay từ đầu đã nghiêng về một bên, huống chi Voldemort cũng ra tay, hắn chỉ vẫy vẫy đũa phép, đã chế rất nhiều bùa chú áp do giáo sư Snape phóng vào đám người. Giáo sư Snape bị đánh vào một đống đồ rách nát, sau đó bùa chú làm thầy ấy hôn mê.

Harry cũng bị đám Tử Thần Thực Tử dùng bùa chú trói chặt, cậu ấy không chịu thuần phục cựa quậy, bị đám Tử Thần Thực Tử đưa đến trước mặt chủ nhân bọn họ.

Tôi há mồm, không thể khống chế khủng hoảng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tôi cần nghĩ ra biện pháp gì đó! Nhưng đầu tôi trống rỗng một cách chết tiệt!

"Harry Potter. Đứa bé sống sót, hử? Đối thủ duy nhất được ta đánh dấu." Voldemort nhếch miệng, "Giờ điều duy nhất ta quan tâm chính là, lần cuối cùng ta đối mặt với ngươi, sẽ như thế nào? Vì sao đũa phép của ta lại không thể sử dụng với ngươi chứ?"

Harry trên cổ nổi gân xanh, miễn cưỡng từ trên sàn nhà đứng lên, hiển nhiên không hy vọng bản thân sẽ mềm yếu nằm trên mặt đất trước mặt Voldemort. Mặt cậu ấy mang vẻ đau đớn thở hổn hển mấy hơi, miễn cưỡng cười một cách khó coi, "Bởi vì mặt ngươi quá xấu?"

Tôi mơ hồ nhận ra ý đồ của cậu ấy. Cậu ấy cho rằng chính mình khó thoát khỏi cái chết, thế là cậu ấy đơn giản muốn chết anh dũng không sợ hãi một chút. Tôi cắn môi, trong lòng càng thêm nôn nóng, gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra.

Voldemort cũng không bị chọc giận, hắn đùa nghịch cây gậy đầu rắn trong tay, tiếp tục nói, "Nhìn xem, ta đã có được máu ngươi, do đó có được phép thuật bảo hộ trên người ngươi. Hiện tại ta vì ngươi chuẩn bị một cây đũa phép khác."

"Tao cảm thấy thật vinh hạnh." Harry mỉa mai nói.

Voldemort trầm tư nhìn chằm chằm Harry. Đôi mắt hắn đột nhiên chuyển hướng nhìn cửa.

Tôi đột nhiên không kịp đề phòng đã đối mắt với hắn, vội vàng rời mắt khỏi lỗ thủng ở cửa. Trái tim tôi nhảy lên kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt đỏ của hắn nhìn qua không hề giống đôi mắt con người, đồng tử dựng thẳng, ánh mắt tà ác sắc bén, giống như hắn có thể nhìn xuyên thấu ván cửa, nhìn đến tôi đằng sau.

Tôi bò trên sàn sau cánh cửa trong chốc lát, đến khi trái tim khôi phục tần suất bình thường. Khi tôi lấy hết can đảm, lại lần nữa đem đôi mắt dán lên lỗ hổng ở cửa phòng, toàn bộ trang viên nhà Malfoy đột nhiên dừng một chút, trước mắt giống như có ánh sáng nhạt sáng lên lại nhanh chóng tắt. Sau đó mảnh trước đất trống trước dinh thự nhà Malfoy, vang lên tiếng hô hào và âm thanh chiến đấu.

Voldemort rời khỏi ghế dựa, đi đến phía trước cửa sổ nhìn thoáng qua. "Hội Phượng Hoàng." Hắn nói, trong giọng nói tràn ngập chán ghét và cừu hận.

Hội Phượng Hoàng?

Môi tôi hơi run run, hy vọng lại lần nữa trở lại trong ngực tôi. Có lẽ sẽ không có ai phải chết, tôi hết đường xoay xở đối với tình huống này nhưng Hội Phượng Hoàng sẽ cứu Harry, cậu ấy đương nhiên sẽ sống sót, mỗi lần gặp nạn đều là như thế này, cậu ấy chính là Đứa bé sống sót...

Đám Tử Thần Thực Tử lắp bắp kinh hãi, bọn họ sôi nổi xin chỉ thị của chủ nhân, nóng lòng muốn thử muốn xuống lầu gia nhập chiến đấu. Nhưng Voldemort không để ý tới bọn họ, hắn lạnh lùng ở trước cửa sổ nhìn trong chốc lát.

"Ngươi có phải rất mừng rỡ không, Potter? Có lẽ ngươi còn tưởng rằng bọn họ có thể cứu ngươi, giống như trước kia." Voldemort nói, "Ta nghĩ ta có thể giết chết ngươi trước mặt bọn họ, điều ta cảm thấy hứng thú chính là, mất đi Đấng cứu thế, bọn họ có còn dũng khí tiếp tục đối đầu với ta hay không?"

"Tao đương nhiên rất mừng rỡ," Harry lớn tiếng nói, "Cho dù tao đã chết thì tình hình cũng sẽ không giống như mày hy vọng. Bọn họ sẽ đánh bại bất kì kế hoạch gì của mày." Cậu ấy bổ sung, "Giống như trước kia như vậy."

"Ta thay đổi chủ ý, Potter." Voldemort nhìn chằm chằm Harry, đồng tử hắn dựng thành đường thẳng, "Có lẽ ngươi cho rằng không ngừng chọc giận ta là rất dũng cảm, Potter, nhưng điều đó chỉ có thể làm ngươi trông cực kỳ ngu xuẩn. Ngươi không gánh vác nổi lửa giận của Chúa tể Hắc ám. Hiện tại để ta nói cho ngươi, ta sẽ giết chết từng kẻ trong Hội Phượng Hoàng. Nhưng điều đó sẽ xảy ra sau khi ngươi chết."

Hắn vẫy vẫy đũa phép, giáo sư Snape lập tức tỉnh lại, mắt đen còn mang theo cảnh giác và ý chí chiến đấu trước khi hôn mê. Sau đó bùa chú trói chặt thầy vào trần nhà.

"Severus." Voldemort lạnh lùng nói, "Nhìn kỹ, đứa bé ngươi bảo hộ sẽ chết như thế nào. Ta nghĩ ngươi không hy vọng sẽ bỏ qua một màn này."

"Cái gì, không," giáo sư Snape ý thức được việc sắp sửa xảy ra, thầy ấy bắt đầu giãy giụa, "Đừng như vậy..."

Sắc mặt Harry cực kỳ kém, cậu ấy ra vẻ thoải mái miễn cưỡng mỉm cười. "Vĩnh viễn đừng mong có thể dùng cái chết đe dọa tôi quỳ gối..."

Một ánh sáng xanh đánh trúng ngực cậu ấy. Cậu ấy lập tức ngã quỵ như một khối gỗ.

"Không!" Giáo sư Snape gào rống.

Tôi giống bị người đánh trúng mặt, trong đầu ong ong. Trời ơi, Harry!

Có cái gì đó từ bên cạnh mau lẹ nhào tới, nó nhanh chóng quấn trên người tôi, dùng sức xoắn chặt. Đây là một cái thân rắn to như đùi người trưởng thành, lực lớn vô cùng, khiến tôi không có đường phản kháng. Trước mắt tôi nhanh chóng chuyển sang màu đen. Tôi bắt lấy nó một cách vô ích, móng tay trượt trên vảy rắn lạnh lẽo cứng rắn.

Bình tĩnh, tôi nói với chính mình, tôi có thể Animagi (hóa thú).

Nhưng quá đau, năm ba tôi bị bàng mã tập kích, con vật kia mổ ngực tôi thành hai nửa. Cho dù là khi đó cũng không đau đớn như bây giờ, trong đau đớn kịch liệt như vậy, Melin cũng không thể Animagi. Tôi ý thức rõ ràng như thế, mỗi một cái khớp xương bị đè ép mạnh, cảm giác đau đớn như gai nhọn đâm vào truyền đến từ xương sống... Tôi há mồm hét không ra tiếng, cảm nhận được một ngụm không khí cuối cùng trong phổi bị bài trừ, gần như có thể nghe được tiếng xương sườn bị ép đến kêu răng rắc.

Trước mắt tôi ở dần dần biến thành màu đen. Tôi nghĩ lần này có thể tôi thật sự sẽ chết.

Còn 2 chương nữa là hết rồi! ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com