TruyenHHH.com

End Kinh Di Lon Lang

Ông nội tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong ngăn kéo, nói: "Trương Vĩnh ăn quỵt nhà tôi hai tháng nay rồi, cậu ta ăn hết bao nhiêu tôi đều đã ghi lại ở đây này, trả lại tiền xong thì tôi sẽ cho cậu ta về cùng cậu."

Trương Đại Long khinh bỉ nói: "Ăn quỵt? Rõ ràng là chú tự nguyện cho anh ấy ăn. Cùng lắm cũng chỉ có thể tính là anh tôi hay qua nhà chú ăn chực mà thôi."

Trương Đại Long càng nói càng nhỏ, rõ ràng tự biết bản thân đang chống chế, không đủ sức thuyết phục người nghe.

Trương Vĩnh to béo khỏe mạnh. Nếu có ai dám chọc giận anh ta, anh ta sẽ thẳng tay dùng vũ lực, gần như muốn đánh chết người đó.

Dân làng đều sợ hãi, cho dù bị lợi dụng cũng không dám nói gì, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Ông nội nhún vai nói: "Trương Đại Long, chuyện này không liên quan gì đến cậu, chú khuyên cậu không nên nhúng tay vào vũng bùn này."

Trương Đại Long liếc nhìn Trương Vĩnh đang bò trên mặt đất rồi nhìn dân làng ngoài cửa sổ. Họ đang nhìn qua cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Trương Đại Long. Ánh mắt của họ như muốn nuốt chửng Trương Đại Long.

Trương Đại Long nói: "Thôi bỏ đi, bọn tôi cũng chả phải anh em ruột. Chuyện này là do anh ấy tự chuốc lấy, anh ấy nên tự mình giải quyết."

Nói xong, Trương Đại Long rời đi, những người trong sân nhường đường cho gã.

Gã bước đi thật nhanh, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Ông nội tôi nói với mọi người trong sân: "Mọi người giải tán đi. Ở đây chẳng có gì để xem cả."

Tôi biết tất cả mọi người trong sân, họ đều rất gầy, cứ như da bọc xương.

Sau khi người trong sân rời đi, bà tôi lại chuẩn bị một chậu cám gạo khác. Bà gõ vào chậu đựng thức ăn trong khi đi ra bên ngoài, Trương Vĩnh đi theo phía sau.

Khi bước qua ngạch cửa, anh ta vấp ngã cắm mặt xuống đất. Trán anh ta bị cứa một đường và máu bắt đầu tuôn.

Nhưng anh ta như không biết đau là gì, hết bò rồi lăn theo bà tôi cho đến khi họ tới nhà kho.

Bà tôi khóa cửa nhà kho. Tâm trạng bà có vẻ rất tốt, cười nói: "Ông nó à, đi mua nửa kí thịt đi, tối nay chúng ta ăn thịt hầm."

Ông tôi gật đầu, mặc áo khoác và đi ra ngoài.

Buổi tối, ông nội mang về nửa kí thịt lợn, bà ngoại nấu thêm ít rau.

Bà đưa cho tôi một ít thịt, nói: "Phước Kiên, ăn thêm đi."

Tôi gật đầu, đưa miếng thịt vào miệng, mùi vị rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe tải nhỏ dừng trước nhà chúng tôi.

Hai người đàn ông bước ra khỏi xe tải, cả hai đều trông rất trẻ và khỏe mạnh.

Ông tôi mở cửa nhà kho, lộ ra một con lợn lớn đang nằm dưới đất phát ra những tiếng "ụt ụt".

Ông tôi mỉm cười: "Nào, giúp một tay đi."

Mấy người đàn ông cùng nhau dùng dây trói con lợn lại. Phải mất rất nhiều công sức nhưng họ đã nâng được con lợn lên chiếc xe tải nhỏ.

Trán con lợn vẫn đang chảy máu, trông có vẻ hơi đáng thương.

Người dẫn đầu đưa cho ông nội tôi một ít tiền, cười nói: "Lô này ngon đấy."

Ông tôi đáp: "Cứ từ từ, có hàng tốt thì sẽ bán cho ông".

Sau khi chiếc xe tải nhỏ rời đi, ông tôi ngồi xổm dưới đất đếm tiền. Chúng tôi chưa bao giờ nuôi lợn, vậy con lợn trong nhà kho từ đâu đến?

Nhìn thấy tôi ngơ ngác, ông tôi cười nói: "Phước Kiên, giờ chúng ta có tiền rồi."

Ông lắc lắc xấp tiền trong tay, bà tôi nói: "Chúng ta vào thành phố ăn nhà hàng đi. Phước Kiên đã phải chịu đựng mấy tháng nay rồi."

Ông nội đồng ý, ông chở tôi và bà nội lên thành phố trên chiếc xe lừa.

Có rất nhiều nhà hàng trong thành phố. Ông nội gọi vài bát mì thịt và vài món thịt.

Sau khi ăn uống no nê, ông tôi gọi người phục vụ.

Ông sờ túi mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Ông cúi xuống, nhìn xung quanh.

Bà tôi hỏi: "Ông nó à, có chuyện gì vậy?"

Ông tôi nói: "Tôi làm mất tiền rồi!"

Bà tôi kêu lên: "Cái gì? Ông làm mất hết số tiền đó à?"

Ông tôi đột ngột đứng dậy, tỏ ra đau khổ. Ông đập bàn, dậm chân.

Người phục vụ nói: "Không có tiền thì không thể rời đi được."

Người phục vụ khinh thường trừng mắt nhìn ông tôi, chặn cửa không cho ông rời đi.

Ông tôi nói: "Tôi ra ngoài tìm tiền, tìm được sẽ mang đến cho cậu!"

Người phục vụ cười khinh, nói: "Ông đang muốn ăn quỵt chứ gì?"

***

Nếu yêu thích truyện và tác giả xin vui lòng donate đến stk 0773984396 - MB bank để tiếp thêm động lực cho tui nhó

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com