TruyenHHH.com

End Drahar Letters From The North Renoir

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Trans: Venice. Beta: Chè

"Gửi Draco Malfoy,

Draco, cảm ơn cậu vì tất cả những gì đã làm cho tôi. Tôi nghĩ mình nên gửi đến cậu thêm một lời xin lỗi vì đã khiến cậu phải lo lắng. Tôi biết mình luôn là một người vụng về và không giỏi trong việc diễn đạt bằng ngôn từ, nên tôi không biết cách nào để truyền đạt hết sự chân thành qua lá thư này. Rất mong cậu hãy tin rằng tôi rất nghiêm túc khi nói lời cảm ơn và xin lỗi.

Cậu đã đưa ra một yêu cầu khó đối với tôi. Cuộc sống của tôi rất nhàm chán, và có lẽ không có quá nhiều thứ đáng để ghi lại, nhưng nếu cậu muốn biết, tôi vẫn sẽ viết một vài điều. Như cậu đã nói, việc truy bắt phù thủy hắc ám và thu giữ đồ cấm là hai phần chính trong cuộc sống của tôi. Vì cậu không muốn nghe chi tiết về công việc, nên tôi sẽ bỏ qua phần đó. Văn phòng của bọn tôi nằm ở tầng hầm thứ hai, và nếu không có nhiệm vụ, tôi phải đến Sở làm đều đặn. Thực ra tôi không thích văn phòng lớn của Cục Chỉ huy Phù thủy lắm — những dãy bàn làm việc mở khiến tôi cảm thấy rất ngại ngùng. Trước khi đến được bàn làm việc của mình, tôi phải đi ngang qua bao nhiêu người, và họ liên tục chào hỏi tôi. Đến chỗ ngồi riêng rồi thì thoải mái hơn nhiều. Tôi đã cố ý chọn một góc thật xa, rất yên tĩnh, ở đó tôi có thể viết xong mấy cái bản báo cáo chết tiệt mà không bị ai làm phiền. Sau giờ làm, tôi thường về nhà ngay, nấu chút bữa tối, đọc sách (gần đây tôi đang đọc tiểu thuyết trinh thám của các tác giả Muggle), thỉnh thoảng trả lời thư của bạn bè, rồi đi ngủ.

Cậu thấy đấy, cuộc sống của tôi đơn giản đến mức chỉ cần vài câu là kể hết. Tôi phải thừa nhận rằng việc trao đổi thư từ với cậu đã khiến cho cuộc sống buồn tẻ của tôi có thêm điều gì đó để mong đợi. (Có một chấm mực ở đây, có vẻ như tôi đã ngừng viết trong một lúc lâu.) Nhưng tôi nghĩ, mình nên kể thêm cho cậu vài điều thú vị hơn; chỉ để cậu nhìn thấy một ngày của một nhân viên nhỏ bé thì quả là buồn chán.

Cậu biết đấy, bây giờ là mùa thu, cảnh sắc bên ngoài thật sự rất đẹp. Lá cây đã chuyển sang màu đỏ và nâu vàng, nên tôi hiếm hoi lắm mới ra ngoài dạo một lần – Draco, nếu hành động của tôi làm cậu cảm thấy bị xúc phạm hay tức giận, tôi xin lỗi trước – tôi đã đến gần dinh thự nhà cậu. (Nét chữ trở nên hơi nguệch ngoạc, có vẻ như đã viết rất nhanh.) Tôi không có ý xâm phạm vào khu đất riêng của nhà cậu đâu, chỉ đi dạo bên ngoài tường rào trang viên thôi. Tôi đi dọc theo sườn cỏ, đến tận bờ hồ nơi chúng ta đã nói lời tạm biệt. Ở đó, thật bất ngờ là có cả một khu rừng phong. Ngày tôi đến tìm cậu đã quá muộn, trời tối đến mức tôi không thể nhìn thấy gì, nên khi tôi thấy khu rừng đó vào lần đầu tiên, tôi đã thực sự ngạc nhiên vô cùng. Ánh nắng nhảy múa trên những tán lá màu đồng vàng và đỏ nâu, khi có gió thổi qua, chúng lấp lánh sáng lên, giống như ngọn lửa rực rỡ vậy! Xin lỗi nhé, Draco, tôi viết thế này có làm cậu nhớ nhà quá không? Nhưng tôi thực sự không biết chia sẻ sự xúc động trước cảnh đẹp này cùng ai, nên tôi chỉ có thể tâm sự với cậu.

Tôi không muốn cậu chỉ tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp này, nên tôi gửi kèm theo thư một chiếc lá phong. Chiếc lá này tôi hái từ khu rừng đó, không biết bùa bảo quản của tôi có hiệu quả không, mong rằng nó sẽ không bị héo và phai màu trước khi đến được nơi cậu đang ở.

Mùa đông ở phương Bắc hẳn là buốt giá lắm đúng không? Chúc cậu mọi điều tốt lành.

Harry Potter"

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa, ngọn lửa trong lò sưởi cháy lên rực rỡ hơn bao giờ hết. Draco chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ngồi trên chiếc ghế bành đối diện lò sưởi. Trong phòng ấm áp đến mức gần như quá nóng, Alexey sau khi đưa thư và dùng bữa xong lập tức chạy ngay ra nhà kho mát mẻ hơn. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng củi cháy lách tách và âm thanh của giấy viết thư bị lật giở, Draco nhẹ nhàng lấy ra từ phong bì một chiếc lá phong — chiếc lá được bảo quản rất tốt, những mảng màu đỏ vàng và vàng gừng hòa quyện với nhau trong một tỷ lệ hoàn hảo, và cuống lá vẫn còn vương chút màu xanh thẫm. Draco áp chiếc lá lên mũi; chiếc lá mang theo chút lạnh lẽo mát dịu, và hắn ngửi thấy một mùi hương gỗ thoang thoảng, một hương vị của mùa thu quê nhà, cách hắn hàng ngàn dặm. Hắn tưởng tượng ra khu rừng phong quen thuộc ấy, mặt hồ trong vắt như gương; tưởng tượng bóng dáng chàng trai tóc đen bước đi giữa rừng cây, đưa tay ngắt lấy chiếc lá mà cậu thấy ưng ý nhất, và cẩn thận niệm một bùa bảo vệ.

Tình cảm đong đầy trên trang giấy, Draco dường như cuối cùng đã được ngọn lửa sưởi ấm, thoải mái thở ra một hơi dài đầy mãn nguyện, ngả lưng trên ghế và duỗi thẳng phần lưng cứng đờ. Hắn chìm đắm trong cảm giác vui sướng như say rượu, không ngừng suy ngẫm về bức thư của Harry.

Ai có thể nghĩ rằng cuộc sống của Harry Potter lại ít kịch tính như vậy? Có lẽ người khác không tưởng tượng nổi, nhưng Draco thì biết cậu chắc hẳn sống như thế. Harry là người không dễ dàng đối xử tốt với bản thân; cậu có một khối gia tài lớn nhưng lại không muốn chi tiêu vào những thứ xa hoa cho việc ăn mặc hay dùng đồ. Cậu ấy có mối quan hệ tuyệt vời với rất nhiều người, nhưng hiếm khi chủ động tìm đến ai để trò chuyện, giao lưu. Với Harry, nhiều thứ là "không cần thiết", nhưng con người thì cuối cùng vẫn là con người — mùa đông lạnh thì sẽ thấy lạnh, cô đơn thì sẽ thấy cô đơn, lặp đi lặp lại một cuộc sống như vậy sẽ thấy buồn chán. Vậy cậu ấy giải quyết những điều ấy bằng cách nào? Draco đoán rằng Harry sẽ chẳng bao giờ giải quyết chúng cả, thậm chí còn chẳng coi đó là một vấn đề, chỉ đơn giản là nằm trên giường, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám Muggle và đọc đến khi buồn ngủ thì khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Draco đột nhiên mở bừng mắt, phấn khích đến nỗi trong một khoảnh khắc quên cả thở —

Nếu hắn ở bên cạnh Harry, chắc chắn cậu sẽ không sống một cuộc sống vô vị như thế này. Hắn sẽ đưa cậu ra khỏi văn phòng, ra khỏi nhà, và miễn là cậu muốn, hắn sẽ dẫn cậu đến bất cứ đâu! Hắn sẽ dùng mọi tâm tư, mọi cách thức để khiến cậu nở một nụ cười.

Nhưng về món quà đáp lại chiếc lá đó thì...

Mùa thu trôi qua nhanh chóng, mùa đông ảm đạm và đáng ghét bao trùm nước Anh. Kỳ nghỉ Giáng sinh khiến những người bận rộn công việc cuối cùng cũng được về bên gia đình, bất kể họ giữ chức vụ cao đến đâu, một khi bước vào Hang Sóc đều phải nghe theo sự sắp đặt của bà Weasley.

"Ôi, Harry, con giúp bác cắm mấy cây đinh hương này vào cam được không? Bác phải nấu một nồi rượu vang nóng thật to!" Bà Weasley vừa nói vừa dúi vào tay Harry một rổ cam.

Harry nhăn mũi, lắc nhẹ lọ gia vị rồi nói: "Ờm, con có thể đổi việc với Ron được không, con biết vài bùa phép cũng khá ổn để gọt khoai tây mà —"

"Không được đâu, con yêu, con kiên nhẫn hơn Ron nhiều, nên việc này phải là của con rồi." Bà Weasley yêu thương xoa đầu cậu.

Harry thở dài, bắt đầu gắn đinh hương vào những quả cam một cách chán nản. Suốt mấy ngày nay cậu cứ đứng ngồi không yên, một nỗi lo lắng âm ỉ khiến cậu chẳng tập trung nổi. Thư của Draco vẫn chưa đến, có lẽ là do hắn bận việc gì đó. Ron tựa lưng vào cửa sổ, làu bàu với một đống khoai tây cao như núi trước mặt, mấy củ khoai tây ấy sẽ sớm biến thành món nghiền trong bữa tối. Một tiếng "keng" vang lên từ sâu trong bếp, sau đó là tiếng than thở bực bội của Hermione.

Cạch cạch.

Có thứ gì đó đang gõ vào cửa sổ.

Ron vứt con dao gọt vỏ xuống rồi bật dậy, mở cửa sổ và đối diện với một con chim ưng lớn.

"Ê này, đây là chim ưng Peregrine sao?" Ron kinh ngạc kêu lên, "Con chim này ngầu thật, lông nó còn phủ đầy tuyết nữa! Nó đến từ đâu vậy?"

Tim Harry bỗng đập mạnh, cậu siết chặt một quả cam đáng thương, không dám ngay lập tức lại gần Ron, sợ sẽ lộ vẻ quá nôn nóng.

"Nó mang theo một bức thư, trên chân còn có một tấm bảng khắc chữ 'M'. Đây là từ Bộ Pháp thuật sao? Từ bao giờ Bộ có thừa galleon để nuôi loại chim như này rồi..." Ron thắc mắc nhìn tấm huy hiệu đồng, còn con chim ưng thì chớp mắt một cách chậm rãi, rõ ràng là không vui.

Harry hắng giọng.

"À... Ron, mình nghĩ là nó tìm mình."

"Thật là từ Bộ Pháp thuật à?" Ron ném ống thư về phía Harry.

"Ừm, thật ra, không phải." Harry vừa lúng túng đáp, vừa thắc mắc sao Draco lại không dùng bao thư.

Cả hai nhìn chằm chằm vào ống thư, lớp da bê mịn màng và các chi tiết kim loại bằng đồng tinh xảo khiến nó có vẻ đắt giá, đoán chừng chỉ những ai vừa giàu có vừa cầu kỳ mới dùng món này.

"Còn có thể là ai chứ — đợi đã, đừng nói là Malfoy đấy nhé?" Ron trợn mắt, "Cậu ta không phải... không phải đã rời khỏi nước Anh rồi sao?"

"Phải, nhưng... tụi mình... à, đôi khi mình..." Harry siết chặt ống thư, các hoa văn bằng đồng lạnh ngắt khiến lòng bàn tay cậu trở nên lạnh buốt.

"Chuyện gì cơ?! Hai người vẫn còn giữ liên lạc ư!" Ron ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Harry ra hiệu cho Ron hạ giọng, chỉ vào đống khoai tây: "Bồ có phiền cho nó ăn ít thịt không? Trông nó có vẻ đói rồi."

"Ôi trời! Đừng động vào khoai của mình!" Ron vội vàng lao tới.

Nhân lúc Ron bận rộn chăm sóc con chim ưng, Harry nhanh chóng chui vào căn phòng bên cạnh để chứa đồ, háo hức mở ống thư.

"Lumos!" Cậu khẽ niệm.

Cuộn giấy da vẫn phảng phất chút hơi lạnh của gió mùa đông, Harry vụng về vuốt phẳng nó ra, nét chữ phóng khoáng của Draco yên tĩnh nằm trên trang giấy.

"Gửi Harry Potter

(Harry bĩu môi một tiếng nho nhỏ, đến nước này mà Draco vẫn không chịu thêm vào tên cậu một từ ngữ thân mật nào.)

Tôi rất vui vì cậu đã kể tôi nghe về cuộc sống của bản thân, mặc dù phải thú thật rằng nó quả thực chẳng thú vị lắm, nhưng tôi tin rằng công việc của cậu hẳn là rất hữu ích cho mọi người. Tuy nhiên, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng cần thiết, đừng để bản thân trở nên mệt mỏi thảm hại như thế.

Ngoài ra, chiếc lá cậu gửi được bảo quản rất tốt, tôi rất thích nó, cảm ơn cậu đã để tôi được tự tay chạm vào mùa thu của quê nhà. Nơi đây đã trở nên rất lạnh, hiện tại ngoài trời tuyết đang rơi dữ dội, nhưng có chiếc lá này ở bên, tôi thấy lòng mình dịu lại phần nào.

Cảm ơn cậu đã hỏi thăm tôi, dù tôi không cần những lời thăm hỏi theo mùa như vậy. Nhưng đúng là vùng này đang hứng chịu đợt lạnh kéo dài một tháng. Không cần bận tâm đâu, tôi đã chuẩn bị đủ thức ăn và nhiên liệu rồi. Cơn lạnh hẳn sẽ sớm vượt qua biển Bắc đến nước Anh, mong rằng cậu đừng yếu đến mức bị cảm, nếu thế tôi sẽ rất vui lòng gửi thư trêu chọc cậu.

(Harry phát ra một tiếng hừ mỉa mai ngắn ngủi.)

Tái bút: Alexey sẽ đến chỗ cậu vào chiều 25. Potter, chúc cậu Giáng sinh vui vẻ, kèm theo thư là một viên kẹo đặc sản nơi đây.

D.M"

Bức thư không dài, nhưng Harry đọc đi đọc lại, đến khi từng dòng chữ đã in sâu vào tâm trí, cậu mới cuộn tấm da dê lại.

Hóa ra hắn ta tặng mình một viên kẹo! Thảo nào lần này không dùng túi đựng thư.

Harry đặt ống thư lên đầu gối, khẽ nghiêng để một viên kẹo gói trong giấy bạc đơn sơ rơi xuống lòng bàn tay.

Viên kẹo nhỏ lấp lánh trong ánh sáng từ đũa phép. Harry liếm môi, quyết định mở lớp giấy gói. Đó là một viên kẹo thanh giản dị, bên ngoài phủ một lớp socola gồ ghề. Có vẻ không phải thứ gì kỳ lạ. Harry cẩn thận nhón viên kẹo, đưa lên miệng. Lớp socola mát lạnh tan ra, để lộ lớp nhân cứng có chút vị rượu, là hạt quả nghiền vụn và caramel.

Harry dập tắt ánh sáng từ đũa phép. Trong bóng tối, cậu tưởng tượng viên kẹo đã vượt qua gió tuyết để đến với mình thế nào. Có lẽ vì vị caramel quá nồng, cậu cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu yên lặng nhấm nháp viên kẹo, những mẩu hạt thô ráp chà vào đầu lưỡi, hơi nhói, nhưng ngập tràn hương thơm.

Chợt, Harry nhận ra viên kẹo mộc mạc này chắc chắn không phải từ cửa tiệm bánh nổi tiếng nào; nó chỉ có thể là tác phẩm của một người không mấy khéo léo trong bếp núc — và cũng là người không sẵn sàng tự nhận chủ quyền tác phẩm của mình.

Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu trong một khoảnh khắc, và viên kẹo đã tan biến hết, chỉ còn lưu lại một dư vị đậm đà không thể tan biến.

Có lẽ cuối cùng, cậu đã có thể nhớ về Draco Malfoy với danh nghĩa của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com