Ema Draken That Vui Vi Ta Co Nhau
'Ema, em thôi đi''Em thích Draken lắm''Ngốc'_______________sự sai lệch thời điểm khiến đôi ta chẳng còn có thể đến bên nhau.ngày anh ôm thân xác tàn tạ của em, gương mặt nhỏ trắng bệch, cơ thể bé nhỏ ngày nào đã chẳng còn có thể lẽo đẽo bên anh nữa rồi, thay vào đó chỉ là một vật thế vô tri vô giác lạnh ngắt trong vòng tay anh. tâm tính anh thay đổi, cáu gắt với tất cả mọi người.'Mày chắc chứ? Ken''Tao chắc chắn'thiếu vắng đi hình bóng của phó thủ lĩnh, băng nhóm giờ đây như cái hồn không còn trái tim, mọi hành vi, mọi hành động của băng trở nên thật nhẫn tâm, không chút tính người. phải chăng giờ đây, chẳng phải là Touman vĩ đại nữa, mà là một cái động hư vô cằn cỏi, để con người ta đánh giết lẫn nhau.từ ngày em bỏ đi theo Thượng Đế, không ngày nào anh không dằn vặt. giá như ngày đó, anh đến sớm hơn, giá như ngày đó, anh bên cạnh em... cuối cùng chỉ là tiếng khóc thầm trong nỗi hối hận muộn màng của hai chữ 'giá như''Ema, sinh nhật vui vẻ''Em muốn mua cái này cơ, đi mà''Hảaaaaa?'anh nhắm tịt mắt, ngả lưng lên giường, tâm trí anh luẩn quẩn những mảng kí ức, lục lọi lại những câu chuyện nhỏ xung quanh chúng ta. niềm đau nhân đôi, anh chỉ muốn gào, khóc thật to nhưng em ơi, anh không thể.'Cháu yêu Ema'đám tang của em, u ám đến lạ.chẳng biết vì sao những hồi ức cũ cứ tuôn ra, hóa thành lệ rơi ướt đẫm đôi mi anh. do anh đã quá nhớ em rồi, hay anh tiếc cho quãng đời tươi trẻ, sáng lạng của em? anh còn chả hiểu nổi xúc cảm của mình.'Ema chắc hẳn vui lắm, con bé thích cháu nhiều lắm'anh không kiềm được nữa, mắt anh lại nhòe, lần nữa. từ hôm nay lại phải tìm cách quên em đi rồi.[...]2 năm trôi qua, cuộc sống tầm thường của anh vẫn như thế, hay thật, anh nhớ em chết mất."Đùng...đùng...đùng"'Draken!!' Takemichi sao? giọng cậu ta khỏe thậtnhưng sao, anh mệt thế này hở em, anh buồn ngủ chăng ?tiếng khóc la thật lớn, vì chuyện gì, em nhỉ?là cấp cứu?anh thật sự chóng mặt, anh bụng anh đau lắm, hình như, anh lại buồn ngủ rồi.em, anh tệ thật, sao lại ngủ ngay lúc này/mờ dần đi, ánh mắt anh khép lại, anh nheo mắt nhìn bầu trời/'Tao yêu Mikey lắm, cả mày, cả Touman... Tất cả'anh sắp được gặp em rồi, Ema, thật hạnh phúc'Anh đến với em đây'/cuối cùng, sau tất cả cũng chỉ là 2 cái xác nhưng linh hồn họ đẹp đẽ, tinh khiết lạ thường. nó bắt nguồn từ thứ tình cảm trong trắng của đôi lứa non trẻ, để rồi khi đôi môi ngại nói lời yêu, ta đánh mất nhau mãi mãi. cảm ơn vì người đến cho tôi ánh nắng, cho tôi ân huệ ngày ấy để rồi bỏ tôi đi không chút xót thương./vài lời nói đôi khi sẽ không cần quá nhiều lời, thứ ta cần chính là sự bằng lòng, sự can đảm, sự cảm thông xuất phát từ 2 cá thể, để rồi tình cảm chớm mầm, ta tìm thấy nhau trong giá trời lạnh buốt của sự cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com