TruyenHHH.com

em.

07

kittygang_5813

Hôm sinh nhật Minh Hiếu, Thái Sơn dậy từ rất sớm.

Người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ say, Thái Sơn đứng dậy, động tác thật nhẹ nhàng, mặc áo ngủ xuống giường, đi ra ban công, nhìn ánh mắt trời trên bên ngoài.

Trong góc của ban công có đặt mấy chậu hoa, Thái Sơn tưới nước cho chúng, sau đó về phòng ngủ, thấy người đàn ông trên giường đã tỉnh.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, cầm điện thoại nhắn tin, dường như đang xử lý công việc gì đó.

Nửa người trên của hắn đang ở trần, chăn quấn ở hông, lộ ra bờ lưng cường tráng, trên đó còn lưu lại mấy vết đỏ mờ do móng tay cào.

Thái Sơn nhìn vết đằng sau lưng người đàn ông, đôi mắt hoa anh đào không nhịn được cong lên.

Đó đều là vết do anh để lại tối qua.

Thái Sơn đi đến, ngồi bên cạnh người đàn ông, đột nhiên dựa vào người hắn, duỗi tay ôm eo hắn.

"Tiên sinh, chúc mừng sinh nhật."

Thái Sơn dựa vào người hắn, cảm nhận mùi hương chỉ thuộc về riêng người này, cảm giác vô cùng yên tâm.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Không cần lên lớp sao?"

"Hôm nay em không có tiết, có thể ở bên tiên sinh cả ngày." Thái Sơn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.

Đột nhiên Thái Sơn nghĩ ra chuyện gì, vội buông tay ra, "Tiên sinh chờ em một chút."

Thái Sơn đứng dậy, đi tới ngăn kéo tủ, lấy một hộp quà đã đóng gói đẹp đẽ.

Thái Sơn cầm theo hộp quà, quay lại giường, đưa món quà, "Quà sinh nhật."

Minh Hiếu nhận hộp quà mở ra, thấy nên trong là đôi khuy tay áo đính đá quý màu lam.

"Không phải lần trước tiên sinh đã mua một bộ tây trang sao? Phối với cái này rất hợp đấy." Thái Sơn cười nói.

Đôi khuy này nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm vạn, đối với một người giàu có như tiên sinh mà nói thì chẳng đáng là bao, dù sao thì những người ở trong giới thượng lưu, tiện nay mua một cái áo cũng đã cả trăm vạn rồi.

Kiểu dáng của khuy tay áo này anh đã mất rất lâu để chọn, tiết kiệm thật lâu để mua, là món quà tốt nhất mà anh có thể tặng.

Anh chỉ là một thầy giáo dạy đàn dương cầm bình thương, còn Trần tiên sinh lại là ông chủ đứng đầu cái vòng thượng lưu, giữa bọn họ có một sự chênh lệch rất lớn.

Anh chỉ có thể cố gắng, đưa thứ tốt nhất của mình cho tiên sinh.

Đôi khi anh còn cảm thấy, bản thân mình gặp được tiên sinh cũng là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Anh và tiên sinh là người của hai thế giới, đột nhiên lại tìm thấy nhau trong một ngày nào đó của 5 năm trước, sau đó càng ngày càng gần.

Tiên sinh giống như một vị thần ở trên cao, xa không thể với.

Thế nhưng bây giờ, vị thần này lại thuộc về anh.

Thái Sơn nhìn góc nghiêng của hắn, đôi mắt hoa anh đào chứa đầy ý cười.

Mà Minh Hiếu nhìn hộp quà trong tay, rồi lại nghiêng đầu, vô tình đụng phải ánh mắt của người con trai.

Hai người gần sát bên nhau, gần đến mức Minh Hiếu còn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt hoa anh đào kia.

Hô hấp như thể hòa quyện vào nhau, Minh Hiếu nhìn đôi mắt người con trai, đột nhiên duỗi tay, chậm rãi cởi bỏ dây buộc vạt áo ngủ của anh.

Dây buộc vừa rút ra, Minh hiếu dùng nó che đi đôi mắt hoa anh đào của người con trai, sau đó đè người lên, nhấn anh ở trên giường, một bàn tay từ từ len vào dưới lớp áo ngủ.

Thái Sơn thuận tay ôm bả vai người đàn ông, đầu ngón tay một lần nữa để lại vết cào trên lưng hắn.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thái Sơn dựa vào lòng ngực người đàn ông thở dốc, khuôn mặt ửng hồng.

Minh Hiếu cởi dây che mắt cho anh, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thái Sơn vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn sau chuyện vừa rồi, nằm nhoài trên giường nhắm hai mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi Thái Sơn thức đã là giữa trưa.

Trong phòng ngủ không có ai, tiên sinh đã ra khỏi phòng.

Thái Sơn đi tắm xong xuôi, mặc áo tắm dài đi vào trong phòng để quần áo, lấy một chiếc sơ mi từ tủ.

Mà khi Thái Sơn đang cởi áo lại nghe được tiếng bước đến gần.

Thái Sơn không quay đầu nhìn, chỉ tiếp tục thay đồ, lúc mặc áo sơ mi, vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông qua gương.

Minh Hiếu đi tới, nhìn áo sơ mi trắng trên người anh, lại nhìn vào tủ, lấy trong ngăn một chiếc áo khoác sẫm màu đưa ra.

"Mặc cái này đi."

Thái Sơn nghe theo cầm lấy áo khoác, mặc vào.

Áo khoác có màu xám nhạt của một nhãn hiệu tương đối ít tiếng tăm, do tiên sinh mua cho anh.

Nói đúng ra, gần tám mươi phần trăm quần áo trong tủ là do tiên sinh mua.

Anh không phải người thích mua sắm quần áo, nhưng tiên sinh lại vô cùng thích mua cho anh, rồi còn phối đồ giúp anh nữa.

Mà tiên sinh cũng có một thói quen khi mua, chỉ cần là kiểu dáng hoặc bộ đồ yêu thích, tiên sinh sẽ mua tất cả các màu.

Ví dụ như cái áo khoác cậu đang mặc bây giờ, trong tủ có đến bảy, tám cái kiểu dáng giống vậy, tất cả đều cùng nhãn hiệu.

Ngoại trừ mua quần áo, tiên sinh còn thích giúp cậu phối đồ.

Chỉ cần không phải vội ra ngoài, tiên sinh đều sẽ giúp cậu chọn đồ.

Thái Sơn nhìn giương sửa lại cổ áo, lại nghĩ đến hôm nay trời nắng to, liền hỏi, "Tiên sinh, mặc thế này có nóng quá không?"

"Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, mặc cái này là vừa." Minh Hiếu đứng phía sau Thái Sơn, nhìn người con trai qua gương, cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, hơi nhíu mày, lẩm bẩm, "Vẫn còn thiếu gì đó."

Thái Sơn cúi đầu nhìn bản thân, theo bản năng hỏi, "Thiếu cái gì?"

Minh Hiếu không trả lời, đi qua một bên, kéo ngăn tủ đựng đồ trang sức, lấy một chiếc mắt kính gọng vàng không có độ đưa ra.

Thái Sơn bất đắc dĩ phải đeo cái kính lên.

Anh không bị cận, nhưng hình như tiên sinh rất thích anh đeo kính, trong nhà có đủ loại kính mắt, đựng đầy hai ngăn kéo, đều do tiên sinh mua.

Thái Sơn đẩy mắt kính, cười hỏi, "Bây giờ đã được chưa?"

"Ừ." Minh Hiếu đáp, ôm lấy anh từ phía sau, tay vô tình chạm phải chiếc đồng hồ ở trên cổ tay anh.

Thái Sơn cũng để ý đến động tác của người đàn ông, nở nụ cười, "Quà do tiên sinh tặng, em sẽ luôn mang theo."

Đây là chiếc đồng hồ tiên sinh tặng anh trong dịp sinh nhật.

Anh sẽ luôn mang theo.

----------------------------

Gần tối tiệc sinh nhật mới bắt đầu.

Tuy nói là tiệc sinh nhật nhưng cũng không làm quá rườm rà, chỉ là gặp mặt mấy người bạn, cùng nhau dùng bữa tối.

Minh Hiếu bao toàn bộ phòng ăn trên du thuyền, khi hai người đi vào trong thì khách cũng đã đến gần đông đủ.

Minh Hiếu vừa xuất hiện đã bị đám thiếu gia ở đó vây quanh.

"Trần thiếu tới rồi!"

"Chúng tôi đến "mừng thọ" anh đây!"

Đăng Dương cũng đã lên du thuyền từ trước, sau khi nhìn thấy Minh Hiếu thì vội vàng chạy tới, "Anh!"

Đăng Dương nhìn Thái Sơn bên cạnh, cười gọi, "Anh dâu!"

Cả đám người đi ra chỗ boong tàu ngoài trời, cùng nhau tán gẫu.

Có lẽ đều là người quen, đám thiếu gia kia không khách khí, cười đùa thay nhau mời rượu Minh Hiếu.

Thái Sơn không uống rượu, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Minh Hiếu, tay cầm ly rượu vang đỏ.

Minh Hiếu dựa người vào sofa, nhàn nhã lắc nhẹ ly rượu, chậm rãi uống.

Mà đám thiếu gia ở xung quanh vẫn cùng nhau rót rượu và nói chuyện.

"Hôm nay đã chuẩn bị cho Trần thiếu một món quà vô cùng lớn!"

"Đúng đúng đúng! Là một niềm vui bất ngờ."

"Đảm bảo Trần thiếu sẽ hài lòng." Thái Ngân cười, uống một ngụm rượu, có thâm ý khác liếc nhìn Thái Sơn một cái.

Minh Hiếu thuận miệng hỏi, "Cái gì bất ngờ?"

Mấy thiếu gia liếc mắt nhìn nhau, như thể đạt được mục đích, vẫn không chịu nói.

"Dù sao đến lúc đó Trần thiếu sẽ biết."

Minh Hiếu chỉ cười nhạt, không tiếp tục hỏi.

Một lúc sau, một người trong đám nhận được tin nhắn, lập tức đứng dậy nói, "Tới rồi! Quà tới rồi! Ai đi đón đây?"

"Để tôi!"

"Tôi cũng đi! Đã lâu không thấy rồi."

Mấy người thần thần bí bí, ồn ào đi ra ngoài.

Có mấy nhóm khách khác không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ vì tò mò mà đứng lại gần lan can để nhìn xuống dưới, muốn xem món quà "niềm vui bất ngờ" kia là cái gì?

Thái Sơn cũng bị khơi gợi tò mò, ngẩng đầu xem thử, nhưng vẫn chưa thấy "niềm vui bất ngờ" đâu, cho nên lại cụp mắt xuống.

Thái Ngân và Đăng Dương vẫn còn đang ngồi ở đây, không đi đón "niềm vui bất ngờ".

Thái Ngân uống rượu, ánh mắt nhìn Minh Hiếu và Thái Sơn một lượt, lại cợt nhả nói, "Trần thiếu không đi xem quà của mình sao?"

"Không." Minh Hiếu lạnh nhạt đáp, dường như không hứng thú lắm với điều này.

Thái Ngân lại nhìn Thái Sơn bên cạnh, cười nói, "Sơn thì sao? Không đi xem à?"

"Cảm ơn đã hỏi, tôi không đi." Thái Sơn lịch sự từ chối.

Nhưng Đăng Dương cũng có chút tò mò, "Là niềm vui bất ngờ gì vậy? Sao cứ ra vẻ bí mật thế?"

"Chắc nhị thiếu sẽ đoán được đấy." Trì Dật nheo mắt.

"Hả?" Đăng Dương đột nhiên không phản ứng được.

Mà đúng lúc này, lối vào du thuyền nổi lên tiếng động náo nhiệt.

"Nào nào! Niềm vui bất ngờ tới rồi đây!"

Thái Sơn nghe được âm thanh, theo bản năng nhìn về phía đó, thấy trong đám thiếu gia kia có một người thanh niên xa lạ đi tới.

Người đó nở nụ cười, đang nói gì đấy với người bên cạnh.

Thái Sơn nhìn người con trai kia, đột nhiên sửng sốt.

Giống.

Thật sự quá giống.

Người thanh niên kia gần như giống hệt anh.

Không hẳn giống do vẻ bề ngoài, mà do phong cách ăn mặc và trang phục quá giống, ngay cả dáng người nhìn qua cũng không khác là bao.

Người đó mặc một chiếc áo khoác xám đậm, đeo mắt kính, dáng vẻ tao nhã, nhìn qua vô cùng điềm đạm.

Mà chiếc áo khoác đối phương mặc, kiểu dáng giống hệt chiếc áo cậu đang mặc, chỉ khác vài chi tiết nhỏ, bởi vì áo khoác của hai người đến từ cùng một nhãn hiệu.

Ngay cả chiếc áo đối phương mặc bên trong, tủ đồ của anh cũng có một cái giống hệt.

Thậm chí đến cái kính cũng tương tự nhau.

Có điều quần áo của anh đều do tiên sinh chọn, mắt kính cũng do tiên sinh bảo anh đeo.

Thái Sơn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, theo bản năng nhìn về phía Minh Hiếu, lại phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn thanh niên xa lạ kia.

Thái Sơn không biết phải miêu tả ánh mắt này như thế nào.

Đó là ánh mắt đầy chuyên tâm, một ánh mắt nghiêm túc, giống như trong mắt hắn chỉ có mỗi người thanh niên kia.

Nhưng tại sao, tiên sinh lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn người kia?

Tay Thái Sơn hơi dùng sức, siết chặt ly rượu trong tay, đột nhiên có một cảm giác lo sợ.

Đó là một cảm giác xuất phát từ bản năng.

Anh và người thanh niên kia giống nhau như đúc, mà bây giờ, người kia còn chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của tiên sinh.

Nhưng người kia...rốt cuộc là ai?

Anh nhớ rõ từng người bạn bên cạnh tiên sinh, nhưng không nhớ ra người này.

Ít nhất thì anh đi theo tiên sinh 5 năm, cho tới giờ chưa từng gặp qua.

Tại sao phong cách của người này lại giống anh như vậy?

Đột nhiên trong đầu Thái Sơn hiện lên một cái tên.

Thái Sơn rũ mắt xuống, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, hỏi người đàn ông bên cạnh, "Là bạn của tiên sinh sao?"

Trước đó anh đã cùng tiên sinh xem lại danh sách khách mời sinh nhật, anh dám khẳng định trong danh sách không có người này.

Thái Sơn kiên nhẫn chờ câu trả lời, thế nhưng người đàn ông vẫn ông nói gì, chỉ im lặng nhìn chăm chú người kia.

Mà dù người đàn ông không trả lời, Thái Sơn cũng biết đáp án.

Ngay sau đó, Thái Sơn nhìn thấy người bên cạnh mình đặt ly rượu xuống, từng bước đi về phía người thanh niên xa lạ kia.

Thái Sơn đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn đi theo sau.

Anh cũng tiên sinh đi đến đây, cũng coi như là nửa chủ nhân, mà người thanh niên kia là khách, anh nên cùng tiên sinh đi qua chào hỏi mới phải.

Nhưng không biết vì sao, đột nhiên Thái Sơn không có dũng khí, chỉ đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn tiên sinh đi đến bên người kia.

Hai người đứng chùng một chỗ, không để ý người xung quanh nói gì, như những người bạn cũ lâu ngày gặp nhau.

Minh Hiếu nói gì đó với người thanh niên, đối phương liền nở nụ cười.

Không thể không nói, bề ngoài của người kia rất đẹp, lúc cười rộ lên đôi mắt như sáng lấp lánh vậy.

Giống một tiểu thiếu gia giàu có, được bao bọc hoàn hảo, không rành chuyện đời.

Thái Sơn nhìn hình ảnh đó, không hiểu sao cảm thấy thật chói mắt.

Phía sau như có người đang tới gần, nhưng Thái Sơn không có tâm tư để ý đó là ai, chỉ ngây ngốc nhìn hai người kia.

Mà lúc này Thái Ngân đã đi tới bên cạnh người Thái Sơn.

"Sơn, đã nhìn thấy hàng chính phẩm chưa?" Thái Ngân cười, duỗi tay đặt lên vai Thái Sơn, tựa như người bạn đang chào hỏi một cách thân mật.

Nhưng trong mắt Thái Ngân lại không có chút ý cười nào, giọng điệu mang theo ác ý, như một con rắn độc, gằn từng chữ.

"Hàng giả mãi mãi chỉ là hàng giả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com