Chương 2: Có phải em thích trà hoa nhài?
"Cẩm Gia Ân, mày cũng thật là, rõ ràng có thể từ chối kia mà!! Ngại quá đi!!!" Nội tâm của Cẩm Gia Ân hẳn đang gào thét dữ dội lắm. Thật không ngờ một người theo chủ nghĩa "ít giao tiếp chính là thiên đường" như em lại nhận lời cùng nhau tản bộ buổi đêm chỉ sau một thời gian ngắn gặp mặt. Tuy hướng nội nhưng Cẩm Gia Ân không hề ghét tiếp xúc hay ngại trò chuyện cùng Lục Định Minh. Bản thân Cẩm Gia Ân dường như cũng cảm nhận được điều đó. Mà... hắn khiến em ngại ngùng qua vài câu nói, chỉ bằng giọng nói trầm ấm đó thôi sao?!!! "Xin chào, ai vậy?" Trong lúc Cẩm Gia Ân dọn dẹp sau bữa tối, chuông điện thoại reo lên. Em bắt máy. Đầu giây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ."Chào, cậu có phải Cẩm Gia Ân không?""Đúng, tôi đây. Xin hỏi cô là ai?""Tôi tên Hứa Hương Thủy, từ nhà xuất bản X. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta hẹn gặp ngay bây giờ được chứ?""Ồ, là nhà xuất bản X sao. Thật ngại quá, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi!" "Việc này khá quan trọng nên cậu gắng sắp xếp thời gian gặp tôi vào cuối tuần nhé.""Ừm, được thôi. Địa điểm và thời gian cô cứ gửi qua trước đi." Cẩm Gia Ân ậm ừ vài lời, biết không thể từ chối vì đây là yêu cầu từ nhà xuất bản hợp tác cùng em."Vậy tạm biệt!" "Cuối tuần tức là hai ngày nữa sao? Haizzz, có chuyện quan trọng gì mà không thể nói qua điện thoại kia chứ? Đúng là phiền phức." Cẩm Gia Ân không ưa bầu không khí khi phải ngồi đối diện với Hứa Hương Thủy, cô ta luôn mang đến không chỉ một mà hàng vạn tin xấu. Mải nói chuyện với Hứa Hương Thủy và đắm chìm vào suy tư rối bời, Cẩm Gia Ân quay qua nhìn đồng hồ đã 9 giờ 20 phút. Em thầm nghĩ Hứa Hương Thủy quả thật là khắc tinh của mình.Cẩm Gia Ân vội vàng thay trang phục, vơ vội túi vụn bánh mì rồi chạy ra cổng. "Xin lỗi anh, tôi sơ ý quá! Trễ tận 20 phút." Cẩm Gia Ân lí nhí thốt lời, tay vừa nắm lấy vạt áo vừa cúi gằm mặt xuống đất. Đó chính là tật xấu mỗi khi Cẩm Gia Ân cảm thấy có lỗi với ai đó. "Haha, không sao đâu Gia Ân à. Chúng ta cùng đi nào, trước tiên rải vụn bánh cho bồ câu trước nhỉ?" Lục Định Minh cười cười kéo tay em bước đi. Quả thật, khi đi bên cạnh Lục Định Minh, Cẩm Gia Ân cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng cũng có phần gượng gạo vì không ai nói với ai câu nào. Lục Định Minh muốn khuấy động bầu không khí tĩnh lặng này, hắn ngâm nga hát vài câu: "All I know is ooh ooh oohWe could go anywhere, we could doAnything, boy, whatever the mood we're inYeah all I know is ooh ooh oohGetting lost late at night, under starsFinding love standing right where we are, your lips ..." "Woahh!!" Cẩm Gia Ân trầm trồ mở to mắt nhìn hắn. Nói sao ta, Cẩm Gia Ân nhìn tài hoa là vậy, riêng về âm nhạc Ân Ân không hiểu một chút gì hết, kể cả khi em cất giọng hát thì cũng khó mà ngấm nổi. Cẩm Gia Ân mờ mịt về âm nhạc cư nhiên rất thán phục Lục Định Minh, giọng trầm ấm này, hát hay này, đã vậy vóc dáng không chê vào đâu được. "Sao vậy? Tôi hát không hay sao?" "Ô..ừmm.... anh hát hay lắm" "Haha, cảm ơn em! À, phía trước có hiệu sách đúng chứ, chúng ta ghé vào trong một chút nhé Gia Ân?"Được!" Cẩm Gia Ân khá thắc mắc về Lục Định Minh "Liệu nếu trò chuyện nhiều hơn thì chúng ta có thể trở nên thân thiết hơn chứ?" Đúng là em có chút gì đó, ừm, gọi là... rung động. Có lẽ vậy? Cẩm Gia Ân ý thức được rằng em không xa lánh Lục Định Minh như những người trước đây em từng tiếp xúc.—-------------------------------- Hiệu sách tại London quả thực trên mức tuyệt vời! Với cậu thiếu niên Cẩm Gia Ân nghiện sách thì nơi đây không khác gì thiên đường được trang hoàng bằng đủ loại sách. Cẩm Gia Ân thích nơi này, bố trí xinh đẹp, ánh đèn dìu dịu và em cảm nhận được hương thơm của gỗ thoang thoảng trong không gian. Thật sảng khoái! Từ giờ Cẩm Gia Ân chắc sẽ thường lui tới thư viện này lắm đây.Lục Định Minh đi về phía thủ thư, cất tiếng hỏi:"Xin hỏi, tiểu thuyết của tác giả Louis Howlorown ở phía nào?"Cô nàng thủ thư nhanh nhẹn đáp lại."À, phía tay trái góc bên kia, ngăn trên cùng! Có cần tôi lấy giúp quý ngài không?""Vậy nhờ cô giúp cho!"—------------------------------"A...anh...ừm.. đọc sách tôi viết sao? C-có phải cuốn Rose and Dandelion không?" Sau khi rời khỏi hiệu sách, Cẩm Gia Ân mới ngờ ngợ ra rằng hắn đọc tiểu thuyết của mình, lúng túng hỏi."Phải đó, tôi từng nghe qua nội dung của nó, nhẹ nhàng và yên bình, nhưng tôi chưa đọc. Biết em là tác giả nên tôi hứng thú lắm!" "Tôi yêu tác phẩm này, đó là kiệt tác của riêng tôi, khi được ai đó khen Rose and Dandelion tôi thấy bản thân mình rất có năng lực ấy!" Cẩm Gia Ân thích hoa, cư nhiên loài hoa nào em cũng mê. Vậy nên Rose and Dandelion hệt như bức họa thiên nhiên hoàn mĩ trong truyện cổ tích mà em luôn mong ước được đặt chân tới.Cạnh cây cổ thụ là hai bóng người, một cao một thấp, người thì rải vụn bánh cho bồ câu, người bên cạnh chăm chú đọc quyển sách dày bọc da trên tay, lâu lâu lại quay sang nhìn thiếu niên ung dung rải vụn bánh kia; mỗi người một việc nhưng nhìn vào trông họ giống hệt một cặp đôi đang yêu. "Có phải em thích trà hoa nhài?" Lục Định Minh nhướng mày hỏi em. Hắn cũng hơi bàng hoàng khi bản thân đột nhiên hỏi như vậy."...A,... sao anh biết? Tôi thích trà hoa nhài lắm!" Cẩm Gia Ân nhìn hắn, vẻ mặt lộ rõ câu "Anh là người ngoài hành tinh biết đọc suy nghĩ ư!!!!????"."Nhìn anh như vậy là không nên nha. Chỉ là trong tiểu thuyết, có quá trời phân đoạn Rosyline uống trà hoa nhài.""Thì có liên quan gì tới việc tôi thích trà hoa nhài chứ (////v////)?" "Tôi nghĩ nhân vật Rosyline có tính cách giống em, rõ quá mà, nên tôi đoán em cũng sẽ lấy sở thích của mình gắn cho nhân vật chính là Rosyline." "Oaaaaaa, sao anh ấy nhận ra? Mà khoan đã, tim à đừng đập nữa, không được đổ người ta chỉ qua vẻ bề ngoài và mấy câu nói đó đâu màaaaa!!!!!" Nội tâm thiếu niên 22 tuổi xuân sao lại trái với tính cách vậy không biết.—------------------------bài hát mà Lục Định Minh ca là Paris in the rain nhe @@ lúc đầu tui phân vân không biết nên cho ổng ngưng ở khúc nào, nhưng dù sao cũng chỉ là ngâm nga để giúp em bé bớt ngại ngùng thoi mà hehe =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com