TruyenHHH.com

Em và Anh

chăm em bé

July9307


Khi em dậy thì trời đã gần trưa. Anh đã ở kí túc xá với Bangtan và dự định sẽ cư trú lâu hơn trước khi anh đảm bảo mình hoàn toàn an toàn, với chính mình và với em.

Em không cản anh. Vì anh hứa sẽ tặng em chiếc cốc thủy tinh xinh xinh mà em dòm ngó mấy ngày nay.

Tất nhiên, đó là một món quà để đáp lại nỗi nhớ của em.

Em chưa kịp ăn gì cho bữa sáng liền nhận được cuộc gọi của anh. Anh hôm nay chắc dậy muộn, giọng anh khàn đi và em còn nghe được tiếng bụng anh kêu gào.

"Hãy ăn gì đi trước khi em đến tìm anh đó." Em nói, giọng đanh thép như một bà cô già.

"Anh biết rồi. Lát chúng anh sẽ đi ăn sau buổi chụp hình."

"Anh đang chụp hình sao?"

"Ừ. Từ 6 giờ rồi."

Em không ngờ cũng có khoảnh khoắc em không biết được anh đã bận rộn như thế. Em cứ nghĩ rằng anh đã ngủ rất ngon, em cứ nghĩ rằng anh đã nghỉ ngơi...

tiếng chuông cửa vang lên. Nhà mình có khách, lát em sẽ gọi cho anh sau.

"Ồ, chị...chị làm gì ở đây thế ạ?"

Là chị hàng xóm đã chuyển tới cách đây không lâu,đi cùng chị là một gia đình nhỏ.

Trên tay chị hẵng còn em bé được bọc trong khăn ấm áp, ngủ say sưa.

"Ami..có thể nhờ em một việc được không?"

----

Em nhìn chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ dần tới số 12. Ba mươi phút sắp trôi qua rồi.

"Tầm 30 phút nữa có lẽ thằng bé sẽ dậy..."

30 phút nữa...30 phút nữa..

Khi em còn đang mải mơ màng xem thằng bé có cần uống sữa ngay không, hay khi nào nó khóc, lúc ấy nó sẽ đói hay cần thay bỉm? Sữa uống bao nhiêu độ? 60 độ? 70 hay 80? Nó có bị lạ hơi không nhỉ? Nếu nó khóc thì có đưa đồ chơi được không? Nó sẽ cầm được chứ?

Rồi tiếng khóc vang lên khiến em giật mình. Em bé đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng vì nhìn khuôn mặt đầy hoang mang của em mà nó khóc vang.

Đôi tay em run run. Cũng may rằng lúc đó em đã giữ chắc cục bông trắng này.

Thằng bé trắng bóc, hơn anh một tí. Nó cái môi xinh xinh và giọng ớ ớ rất dễ thương. Mỗi tội...thằng bé hay khóc.

"Oa..oa..oa"

Chẳng hay ho tí nào. Em đã cho nó uống sữa rồi, thay tã rồi. Thế mà nó vẫn khóc. Khi khóc, mặt thằng bé đó ửng lên. Thân người nó vặn vẹo. Rồi...

Chiếc giường êm ái của em...tấm ga trải giường em mới sắm...

Đôi bàn tay em luống cuống, thở dài trong bất lực.

"Có cười thì cũng không giải quyết được gì đâu, thằng nhóc nầy."

Em vỗ nhẹ vào đôi má đã hết ửng hồng của nó. Đôi bàn tay nhỏ xíu của nó nắm lấy ngón tay em. Rồi cái miệng nó lại chu chu, rồi mếu mếu. Giời ạ, nó lại khóc.

"Được rồi...được rồi...sẽ thay cho em." Em bế nó lên dù chưa...giải quyết chỗ kia. Kệ thôi.

....

Đã đến tối rồi mà mẹ thằng bé chưa về. Thằng bé đã ngủ. Nó khóc nhiều nên đã ngủ thiếp đi. Trong ngày nó chưa cười với em lần nào cả. Đôi mắt em muốn ngủ rồi. Em đã định gọi anh hàng nghìn lần nhưng em biết anh bận, với cả kiểu gì người ta cũng nhấc máy thay anh, nên em hông thích.

Mắt em dần khép lại.

"Oa..oa..oa"

Em thề rằng, tiếng em bé khóc là thứ em ám ảnh nhất tính đến thời điểm này.

Thằng bé lại khóc. Nó đói rồi. Cũng đã mấy tiếng trôi qua em nó chưa uống sữa, thế là em lại mắt nhắm mắt mở đi pha sữa. Cái áo thun của em bẩn bẩn còn ướt do nước ấm đổ vào -.-

"Rồi rồi, cô tới đây."

Thằng bé có khi chỉ dễ thương khi ăn. Còn mọi thứ còn lại..hm..kinh hoàng lắm.

Lần này em đã mặc cả chiếc áo của chị hàng xóm mẹ thằng bé để em nó quen hơi và ngủ sâu hơn. Mắt em đã nhắm đi nhắm lại vô số lần nhưng mắt thằng bé thì vẫn cứ thao láo. Thế là em bật nhạc lên cho đỡ chán. 

Tiếng piano của anh vang lên từ chiếc điện thoại của em. Nó du dương, êm ái, nhẹ nhàng.

Đừng mong chờ tiếng nhạc hay, thằng bé về sau mãi mới ngủ đó. Nó sẽ chẳng nhắm mắt thưởng thức âm nhạc đâu.

Em không dám đặt nó lên giường, chỉ dám ngồi tựa lưng vào thành, gật gà gật gù ngủ cùng em nó. Cái lưng em đã mỏi, em chỉ ước được nằm đâu đó. Sau đó thì...chắc là em đã ngã ra giường.

-----

Anh vừa ấn mật khẩu vào nhà. Mới đầu anh đã nghĩ mình nhầm nhà, nó quá bừa bộn và còn có ừm... một đống đồ em bé.

Thế rồi anh nghe thấy tiếng em bé khóc từ trong phòng của mình. Chỉ là tiếng khóc chút chút thôi.

Anh vào, và thấy đôi mắt em đang nhắm tịt lại, nhưng trong vòng tay em, là một em bé đang cựa quậy. Nó sắp tỉnh giấc nếu em cứ giữ khư khư như vậy, nên anh đã bế nó lên, sau đó chèn vào vòng tay em một cái gối ôm.

Em cựa mình, vẫn giữ khư khư cái gối, rồi ngủ say sưa.

Về phần em bé, nó sau khi về tay anh đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh chơi với nó nhiều nhất có thể, em bé tuy còn nhỏ nhưng đã rất năng động, tay chân khua loạn xa, cười cười thích thú.

Sau đó anh cũng đã trao em bé lại cho chị hàng xóm và dọn dẹp bãi chiến trường của em. Xong tất cả thì em cũng đã dậy. Mái tóc em rối bù, khuôn mặt mệt mỏi, đôi môi khô khô, cả người bẩn ơi là bẩn, về sau đã bị anh bắt đi tắm. 

Anh nấu ăn cho em xong liền ngồi nghỉ rồi định đi ngay. 

em thấy anh đi ra cửa trong im lặng, đôi mắt em rưng rưng rồi khóc òa lên. Anh giật mình quay lại liền thấy khuôn mặt em ỉu xìu, nước mắt nước mũi tèm lem, em chui vào vòng tay anh, dụi dụi vào lồng ngực anh, hai tay nhéo lưng anh mấy cái.

"Anh trốn em hức hức."

Xong em trèo lên người anh, cái mái tóc ướt quẫy tung lên, tỏ ý dỗi dỗi.

"Eo ôi, hôm nay em trẻ con quá đấy!" Anh biết thừa, em học cái trò dỗi hờn này từ thằng nhóc kia phải không?

Thế mà cái trò đó có hiệu quả. Anh chịu ngủ lại nhà với em một đêm. 

"Em không về phòng sao? Anh bảo là không cho em ngủ phòng anh cơ mà." Đến lượt anh dỗi.

"Eo ôi, em cũng muốn về phòng lắm." Mặt em thảo mai. "Cơ mà giường em bị bẩn rồi bẩn rồi. Em bé kia..ừm..."

Anh bất lực nhìn em ôm khư khư vòng eo mình.

"Anh ơi."

"Sao thế?"

"Anh với em...có nên..."

"Anh biết em chưa sẵn sàng..." Anh xoa đầu em.

Em hạnh phúc nhìn anh. Anh không muốn em gượng ép chính mình. Ôi người yêu em, anh thật xịn xò đó ôi giời ơi..blablabla...

"Làm mẹ." Anh tiếp lời.

...

Coi như em không biết gì. Em chỉ là đứa bé như thằng bé kia.

#july













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com