TruyenHHH.com

Em Trai Nu Chu Nhu Giang

Lư Hiểu Đông – trợ lý của Nhiếp Tử Dạ vẻ mặt mơ màng, rồi biểu hiện căng thẳng: "Dừng... Dừng xe? Ở đây sao, dừng ở đây có vẻ không tốt lắm?"

Phạm lụât giao thông là một vấn đề, ở công viên trống trải dễ bị fan phát hiện cũng là một vấn đề.

Không dễ tìm chỗ để dừng xe ở bên đường, mà đám thiếu niên kia đã đi qua đường cái rồi biến mất ở sau tòa nhà, Nhiếp Tử Dạ thở dài: "Thôi, vẫn cứ lái tiếp đi."

Lư Hiểu Đông: "Rốt cuộc là muốn dừng xe hay đi tiếp, lão đại à, cậu chốt luôn đi!"

Cuối cùng vẫn là lái xe đi tiếp, người cũng đã đi mất, đuổi theo cũng chẳng để làm gì, huống chi Nhiếp Tử Dạ còn có họp báo vào buổi chiều, hướng bọn họ đi chính là đến đài truyền hình.

So với công việc, thiếu niên bất lương thật thật giả giả cùng em trai bạn học cũng không phải rất quan trọng.

Chương trình phỏng vấn buổi chiều rất thuận lợi. Kịch bản đều đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó, trợ lý Nhiếp Tử Dạ đã làm việc với tổ tiết mục, anh chỉ cần nói theo kịch bản một cách tự nhiên là được. MC cũng không có hỏi thêm, rất quy củ, hợp tác rất thoải mái.

Huống chi với bối cảnh của Nhiếp Tử Dạ, cũng không có nhiều MC dám hỏi anh các vấn đề quá đáng.

Quay xong chương trình, Nhiếp Tử Dạ uyển chuyển từ chối lời mời cơm của nữ nhân viên trang phục, nói với Lư Hiểu Đông: "Ngày hôm nay anh cũng mệt rồi, để em tự lái xe về đi."

"Được, em lái xe cẩn thận nhé." Lư Hiểu Đông gật đầu, xách ba lô lên chuẩn bị đi, "Ngày mai bảy giờ anh đến đón em."

Mặc dù là sinh viên học viện điện ảnh, cũng có ký túc xá của mình, nhưng tính đến nhu cầu công việc, Nhiếp Tử Dạ đều ở nhà, cách thành phố điện ảnh tương đối gần, mà anh trong kỳ nghỉ hè có nhận một bộ phim.

Vốn là muốn về nhà ăn cơm, nhưng Nhiếp Tử Dạ mới nhớ ra cả nhà ba người nhà anh mình còn đang đi du lịch, dì giúp việc trong nhà cũng giống Lư Hiểu Đông hết giờ là về, nếu không thấy anh về, sợ là sẽ nghĩ anh ăn tối rồi mới về, nên sẽ không chuẩn bị bữa tối cho anh.

Ai bảo mình không nhắn tin trước cho dì giúp việc chứ?

Đều là do em trai của ai kia đó làm anh cả một buổi chiều đều nghĩ đến cậu, việc chính sự đều quên hết.

Kỳ thực việc em trai người khác học giỏi hay học kém thì liên quan gì đến anh chứ, Nhiếp Tử Dạ không có nghĩa vụ giúp người phải giúp đến cùng. Lại nói lúc ấy người hỗ trợ anh là Tống Tinh, không có quan hệ với em trai cô, muốn trả nợ nhân tình thì phải trả cho bản thân người đó mới đúng?

Lý trí tự nói với mình như vậy, nhưng anh cũng không thể khống chế chính mình.

Phía sau đài truyền hình là một trung tâm thương mại lớn, bên trong không chỉ có chợ đêm, còn có các chỗ ăn chơi, vừa phồn hoa vừa náo nhiệt.

Nhìn thấy thiếu niên từ trung tâm tắm rửa đi ra, bên cạnh còn có nam nhân cao hơn cậu một cái đầu, Nhiếp Tử Dạ không suy nghĩ, khẩu trang cũng quên mang liền mở cửa xe đi xuống, đi đến trước mặt thiếu niên.

"Tống Mặc." Nhiếp Tử Dạ thấp giọng gọi tên thiếu niên.

Buổi tối Tống Mặc thay ra đồng phục học sinh, mặc quần áo màu trắng bình thường, khí chất sạch sẽ hoàn toàn không hợp với khu chợ đêm ăn chơi trác táng.

"Anh là ?" Tống Mặc nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt hơi quen, nhưng xung quanh ánh đèn đủ màu sắc, làm cho khuôn mặt bị mờ ảo, mặc dù là người quen cũng không dám nhận, huống chi cậu còn không nhớ được đối phương là ai.

Mặc dù cậu không nhớ ra được, nhưng người thanh niên bên cạnh lại ngạc nhiên kêu lên: "Trời ơi! Đây không phải là Nhiếp Tử Dạ à! Nhiếp lão nhị, mẹ tôi rất thích phim truyền hình cậu đóng."

Lời còn chưa nói xong, Nhiếp Tử Dạ đã lạnh lùng nói với hắn: "Tôi cũng nhận ra cậu, Quách Ngang. Lúc tết ở nhà cũ của cậu gặp cậu một lần, nghe nói cậu bởi vì nợ môn quá nhiều nên suýt bị đuổi học?"

Quách Ngang lúc đầu vẻ mặt đang hưng phấn bỗng dưng như bị người tạt một chậu nước lạnh, biểu tình cũng xị xuống: "Cậu có ý gì?"

Quách Ngang là con út trong nhà, bị bố mẹ chiều đến coi trời bằng vung, ngoại trừ ông Quách thì không sợ ai cả, ăn nhậu chơi gái cá cược đều đủ cả, điển hình cho loại con ông cháu cha vô học.

Thành phố thì lớn như vậy, nhưng nhà giàu cũng chỉ có mấy nhà, chuyện của Quách Ngang mặc dù không chủ tâm đi hỏi, cũng sẽ có người nói cho Nhiếp Tử Dạ.

Không muốn biết cũng khó.

"Tôi còn muốn hỏi cậu là có ý gì, nếu như tôi không nhầm, người bên cạnh cậu còn là trẻ con, còn là học sinh đúng không?" Nhiếp Tử Dạ ánh mắt sắc bén nói.

"Học sinh thì làm sao, nó cũng đã thành niên, tới đây thì có vấn đề gì?" Quách Ngang như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không hiểu tại sao lại bị người khác dạy dỗ, tâm tình tất nhiên sẽ không tốt. Hơn nữa hắn cùng Nhiếp gia cũng không thân, vì sao đối phương đột nhiên muốn quản việc của mình chứ?

Tống Mặc nháy mắt một cái, lúc nghe được cái tên Nhiếp Tử Dạ này, cậu cảm thấy mình đã hơi hiểu được.

Đúng như dự đoán, câu tiếp theo Nhiếp Tử Dạ nói với cậu: "Chị của em rất lo lắng cho em."

Nội dung của vở kịch cuối cùng cũng diễn ra!

Tống Mặc ánh mắt sáng rực nhìn về phía thanh niên anh tuấn trước mắt, rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao thấy người này quen mặt, khuôn mặt này cùng với áp phích quảng cáo dán tường của nguyên chủ giống nhau như đúc!

Sau khi cậu phát hiện mình xuyên qua thế giới trong sách, vẫn đang chờ mong vận mệnh đi theo quỹ tích như trước để được tận mắt chứng kiến nội dung cẩu huyết như trong truyện.

Đặc biệt nữa là, chị của cậu chính là nữ chính.

Mà nam chính, lại chính là thanh niên đang đứng trước mặt cậu bây giờ.

Bộ tiểu thuyết Ngôi sao giữa đêm là cuốn tiểu thuyết cuối cùng Tống Mặc xem trước khi xuyên qua nên ấn tượng khá sâu sắc. Trong sách đầy các nội dung cẩu huyết sảng khoái, ngược luyến tình thâm, lúc trước Tống Mặc đã xem suốt mấy đêm liền, tuy rằng nội dung cũ, nhưng cậu vẫn chọn ra để đọc.

Hết cách rồi, ai bảo cậu nhiều năm sống ở chùa trong rừng sâu núi thẳm chứ. Trong núi tốc độ mạng rất chậm, tín hiệu còn không tốt, bị lão hòa thượng duy nhất trong chùa ký thác mong muốn kế thừa chức vụ của ông. Tống Mặc khi còn bé thường bị lão hòa thượng dọa. Trong núi có hổ ăn thịt người làm cậu sợ đến nỗi không dám xuống núi, thú vui duy nhất là đọc sách báo do các ni cô ở am bên cạnh mang đến cho cậu.

Trong đó cũng bao gồm cuốn Ngôi sao giữa đêm này.

Tuy rằng cậu cũng không hiểu làm sao một người lớn sống sờ sờ lại xuyên đến trong sách, nhưng mà từ nhỏ bị ảnh hưởng của lão hòa thượng theo chủ nghĩa xã hội vô thần (theo giải thích của lão hòa thượng là thần cùng tín ngưỡng cần phải tách ra), Tống Mặc cảm thấy việc này chỉ là việc nằm ngoài phạm vi giải thích của khoa học và kiến thức của mình mà thôi, nếu đã không thể giải thích, vậy cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Chỉ là cảm thấy có lỗi với lão hòa thượng, ngậm đắng nuốt cay nuôi mình lớn, dạy dỗ một thân kiến thức, vậy mà đến cuối cùng cũng chưa kịp cạo đầu cho cậu.

May là thoát được, bằng không Tống Mặc thật sự cả đời phải làm hòa thượng.

Ha hả, Tống Mặc đối với việc mình xuyên sách thực sự hài lòng, đồng thời may mắn chính là lúc cậu xuyên tới thì nguyên chủ mới vừa thi đại học xong. Đối với một người tốt nghiệp đại học tại nhà mà nói, có thể không thi đại học thật sự rất nhẹ nhõm.

Nguyên chủ là do buổi tối ngay khi kết thúc kỳ thi đại học lại thức suốt đêm, hưng phấn quá độ dẫn đến đột tử. Sau khi tiếp nhận thân thể này, Tống Mặc vừa rèn luyện thân thể yếu đuổi của nguyên chủ, vừa chờ đợi để nhìn thấy anh rể tương lai, cũng nghĩ đến lần gặp nhau đầu tiên của họ có giống trong sách không

Tất nhiên, lần gặp gỡ lần đầu tiên của họ cùng trong sách viết hoàn toàn khác nhau.

Trong sách miêu tả như sau: Nam chính Nhiếp Tử Dạ biết hoàn cảnh gia đình nữ chính Tống Tinh không tốt, đồng thời có vài tháng không đóng nổi học phí, anh cảm thấy rất tức giận, không thể nào hiểu được sao trên đời lại có bố mẹ bất công như vậy, vứt cho người nhà Tống Tinh một rương tiền, hung hăng làm họ mất mặt, làm cho độ thiện cảm của nữ chính dành cho nam chính tăng vọt.

Không quan tâm đến nội dung vở kịch có hợp logic hay không, phản ứng của Tống Mặc là rất sảng khoái. sau khi xuyên thành Tống Mặc, cậu còn muốn biết cảm giác bị tiền đập vào mặt nữa đấy.

Đáng tiếc, hiện thực lại là ——

Nhiếp Tử Dạ nhíu chặt mày nhìn về phía Tống Mặc: "Cho nên tiền của cậu kiếm được bằng cách này? Cùng Cùng Quách Ngang vào trung tâm tắm rửa?" Anh không muốn dùng những từ ngữ không hay để nói về thiếu niên, hai người có thể ở bên trong trung tâm tắm rửa làm cái gì, đáp án rất rõ ràng, cho nên anh không nói hết câu.

Trong ngực như bị một luồng khí chặn lại, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, lại có chút tiếc hận và tức giận.

Sau đó Nhiếp Tử Dạ lấy ví tiền của mình ra, lấy ra ngân phiếu trong ví: "Nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu, cậu muốn khi nào trả cũng được, nhưng sau này đừng cùng người như Quách Ngang liên quan nữa."

Tống Mặc ngẩng đầu, không nhận số tiền kia mà khiếp sợ nhìn anh.

Phản ứng đầu tiên là, nam chính cao lãnh trong sách hóa ra là người nhiệt tình như vậy sao, em trai của bạn gái tương lai chưa bao giờ gặp mặt đã quan tâm như vậy?

Phản ứng thứ hai là, chẳng lẽ thời gian này là lúc nam chính đã có ấn tượng tốt với nữ chính, nên sinh ra tâm lý yêu ai yêu cả đường đi? Căn cứ theo quan sát của cậu với chị cậu cũng không giống như vậy đi.

Cuối cùng mới là ghét bỏ tờ ngân phiếu màu hồng kia, ít hơn rất nhiều so với trong sách viết, cậu còn có thể kiếm được nhiều hơn đấy!

Tống Mặc không lên tiếng, nhưng Quách Ngang bên cạnh cậu đôi mắt trợn tròn, thở phì phò nói: "Nhiếp lão nhị, cậu có ý gì! Chúng tôi đang làm giao dịch, nhưng là chuyện đứng đắn! Con mẹ nó cậu có phải hiểu lầm cái gì Ngao!"

Quách Ngang còn chưa nói xong đã bị Tống Mặc đạp một cái, ngăn hắn càng giải thích càng gây hiểu lầm: "Anh cảm thấy người bình thường vào trung tâm tắm rửa có thể làm chuyện gì đứng đắn?" Tống Mặc đè thấp giọng nhắc nhở hắn.

Người này được nhắc mới lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, sắc mặt nhất thời ngượng ngùng, nhìn Tống Mặt ở một bên với biểu tỉnh không muốn nói chuyện cùng hắn, lại nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Nhiếp Tử Dạ: "Chuyện này.. Chuyện này thật sự không phải như cậu nghĩ"

Quách gia lão yêu thật sự muốn khóc.

Hắn gần đây một lòng muốn thay đổi tốt, hoàn toàn thay đổi, chuẩn bị chào đón cuộc đời mới, lại không nhờ đi trung tâm tắm rửa cũng có thể bị người khác bắt gặp, nếu như Nhiếp Tử Dạ tố cho Quách lão gia của hắn, chắc chắn hắn không thể thoát khỏi trận đòn!

Nhiếp Tử Dạ không phải loại người như vậy. Tống Mặc nhỏ giọng an ủi Quách Ngang, bất kể là từ trong sách đọc được, hay là trải qua vài ngày quan sát, Tống Mặc cũng có thể phán đoán nhân phẩm của đối phương là đáng giá. Suy nghĩ xong, cậu nói với Quách Ngang, "Anh đi về trước đi, nơi này để tôi."

"Cậu.. ?" Quách Ngang không khỏi cảm thấy lo lắng, hắn đã đáp ứng người nhà sau này sẽ không qua đêm bên ngoài, thời gian này đã là hơi trễ. Nhưng bỏ lại một mình bạn ở đây đối mặt với Nhiếp Tử Dạ thì cũng không nghĩa khí lắm, Quách Ngang nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

K"hông sao đâu, tôi có thể ứng phó." Tống Mặc nháy mắt với hắn, cười khẽ.

Nhiếp Tử Dạ dù sao cũng là anh rể tương lai của cậu, dù sao cũng sẽ không làm khó cậu quá, chưa kể đối phương lúc nãy đã nói rõ anh là vì cậu mà đến.

Quách Ngang thấy Tống Mặc đã tính trước, bị cậu thuyết phục, gật gật đầu sau đó liền đi về hướng xe của mình.

Đi được một nửa liền nhìn không được quay đầu nói với Nhiếp Tử Dạ: "Kỹ thuật của A Mặc cực kỳ tốt, tôi mỗi lần trả tiền đều boa thêm, không được làm khó cậu ấy!!"

Cho nên sao có thể khuyên người bạn như hắn rời đi đây, rõ ràng hắn đối xử với bạn nhiệt tình như vậy

"Mau biến đi!" Tống Mặc không thể nhịn được nữa, đạp cho thằng ngốc kia một cước, đến khi Quách Ngang lảo đảo ngã vào trong xe, ủy ủy khuất khuất mà lái xe đi, cậu mới lúng túng xoay người.

Cậu không cần nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Dạ cũng biết, vừa nãy Quách Ngang nói kỹ thuật tốt trả tiền làm khó mấy từ này dễ khiến cho người khác liên tưởng đến những việc không hài hòa.

Mặc dù đồng đội heo họ Quách đã rời đi, việc này cũng không dễ giải thích như vậy, vì vậy Tống Mặc cùng Nhiếp Tử Dạ mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com