TruyenHHH.com

Em Thuoc Ve Ta Sm Sp F F

Có những đêm, người ta không ngủ được – không vì ác mộng, cũng chẳng vì tiếng ồn. Mà vì trái tim không chịu yên.

Minh nằm bất động trong bóng tối. Trần nhà trôi chầm chậm qua ánh sáng mờ hắt từ ngọn đèn hành lang. Mỗi cử động nhẹ cũng khiến lớp da sưng tấy nhói lên. Nhưng cơn đau thể xác chỉ là một lớp sương mỏng so với thứ đang giày vò bên trong cô – sự nghẹn ngào của một kẻ vừa bị phạt, lại vừa được ôm.

Lạ thật. Người ta bị đánh thì phải giận, phải hận. Nhưng tại sao… cô chỉ muốn được chị nhìn đến, và được chị chạm vào lần nữa?

Vân không đánh bừa. Chị trừng phạt như một nghệ nhân, biết chính xác giới hạn của nỗi đau. Không để Minh gục, cũng không để cô quên. Mỗi vết hằn trên da như được đo bằng một thứ thước vô hình – vừa đủ để dạy, vừa đủ để giữ.

“Vì sao em lại thấy… mình cần được như vậy?” – Minh thì thầm vào bóng đêm. Câu hỏi này, cô đã cất giấu quá lâu. Bên trong một người phụ nữ vốn tưởng mình mạnh mẽ, độc lập, là một phần mềm yếu thèm khát được ai đó kiểm soát, định hình, giữ chặt.

Từ bé đến lớn, Minh chưa từng cho ai quyền khiến cô cúi đầu. Nhưng Vân thì khác. Chị không cần lớn tiếng. Chỉ một ánh nhìn, một câu hỏi nhỏ đúng lúc, cũng đủ làm cô thấy mình như một học trò vụng về. Và trong sự vụng về ấy – cô lại cảm thấy… được phép sống thật.

23h47.
Chiếc đồng hồ trên bàn gõ khẽ. Ngoài cửa sổ, thành phố đã rút vào lớp vỏ yên lặng. Nhưng bên trong Minh, mọi thứ vẫn sôi sục như một đợt thuỷ triều âm ỉ.
---

Phòng ký túc của nhân viên cấp cao – không rộng, nhưng đủ yên tĩnh để nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp.

Minh nằm nghiêng người, không đắp chăn. Từng vết roi trên đùi và mông vẫn rát lên khi chạm ga giường. Nhưng thứ khiến cô không thể ngủ... không phải là cơn đau.

Mà là cái ôm ban nãy.
Cái siết dịu dàng tưởng chừng không tồn tại trong thế giới lạnh lùng của Vân.

“Em có thể khóc… nhưng chỉ cần em còn để chị chạm vào, chị sẽ không bỏ em.”
Câu nói ấy vang trong đầu cô nhiều lần đến mức tưởng như là lời ru.

Minh đưa tay lên, chạm nhẹ nơi cổ – nơi từng bị kéo giữ bằng sợi lụa đen. Thay vì sợ hãi, tim cô đập nhanh như một kẻ nghiện quay lại chỗ cũ.

Một tiếng cốc nhẹ vang lên ngoài cửa.

Cô giật mình.

Ai sẽ gõ cửa lúc gần nửa đêm?

Lẽ nào là...

Minh mặc vội áo khoác ngủ, đi ra. Mở hé cánh cửa.

Là Vân.

Chị không mặc đồ công sở như mọi khi. Thay vào đó là một chiếc áo choàng lụa dài màu đen, tóc buông xoã, chân trần.

“Chị không ngủ được,” Vân nói, mắt nhìn thẳng vào cô. “Cho chị mượn chút hơi ấm của em.”

Minh mở cửa. Không cần hỏi thêm gì.

Vân bước vào, không nói, không vồn vã. Chị ngồi xuống giường Minh, kéo cô lại gần, rồi đặt tay lên thắt lưng – nơi mảng da vẫn còn rát đỏ. Tay chị áp nhẹ, không ấn mạnh.

“Còn đau?”

“Có…” – Minh khẽ đáp, “...nhưng em không ghét.”

“Ừm.” Vân gật nhẹ, mắt trầm xuống. “Chị cũng không ghét khi em sai. Chị chỉ ghét khi em quên mất chị là ai.”

Minh tựa vào lòng chị. Sự mâu thuẫn trong lòng giờ trở thành một thứ khát khao kỳ lạ: vừa sợ bị kiểm soát, vừa thèm được trói buộc.

Vân cúi người, chạm môi lên vết đỏ trên hông cô. Một nụ hôn nhẹ, không tình dục, không trêu ghẹo. Chỉ là... một cách ghi nhớ: "Nơi này, là của chị."

“Ngủ đi,” chị nói. “Đêm nay chị sẽ canh ác mộng cho em.”

Minh nhắm mắt. Trên thân thể là cơn rát. Trong lòng là một cơn dịu.
Và trong giấc ngủ – là một thế giới nơi mình được sai, nhưng không bị bỏ rơi.

---

Minh tỉnh dậy khi ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa.

Cô chớp mắt, khẽ cựa mình – và nhận ra bên cạnh mình… trống. Ga giường còn hơi ấm, nhưng Vân đã rời đi từ lúc nào. Không tiếng cửa, không tiếng bước chân. Như một bóng tối đến để ôm lấy em rồi rút lui khi trời vừa hửng.

Minh ngồi dậy. Mỗi cử động vẫn khiến thân thể nhức lên như nhắc nhở – đêm qua là có thật.

Trên gối bên cạnh, một vật nhỏ nằm gọn gàng: mảnh lụa đen chị từng dùng để bịt mắt cô. Được gấp tỉ mỉ, ngay ngắn như lời nhắn không lời.

Minh đưa tay chạm vào. Ngay bên dưới là một tờ giấy nhắn, mảnh và đơn giản, chữ viết tay sắc sảo nhưng mềm mại:

> "Em vẫn chưa biết mình yếu đến đâu. Nhưng chị biết. Và chị sẽ là người giữ em."
– V.

Minh siết mảnh giấy trong tay, ngón tay run run. Một câu ngắn ngủi, nhưng kéo theo cả một cơn triều cảm xúc.

Cô không biết cảm xúc này tên gì. Là biết ơn? Là rối loạn? Là khát khao? Hay là một tình yêu… méo mó, lệch chuẩn nhưng không thể dứt?

Dưới ánh sáng ban mai, trong không gian tĩnh lặng của căn phòng còn vương mùi người kia, Minh ngồi đó – nửa tỉnh, nửa mơ – như một con thuyền nhỏ vừa được ai đó đặt lại giữa đại dương.

Dẫu còn đau. Dẫu còn sợ.
Nhưng nếu là vòng tay ấy, dù có đánh, có trói… cô vẫn muốn quay về.





---

Truyện vẫn đang khá nhẹ nhàng nhỉ!?😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com