TruyenHHH.com

Em thuộc về ta! (SM- Sp- f/f)

Chap 24. Bóng của núi cao.

NovaTienTV

Miss Vân- Gia thế và người Mẹ quyền lực.

---

Buổi sáng hôm ấy, penthouse của Lưu Tuyết Vân ngập trong thứ ánh sáng lạnh, xám bạc từ những tấm kính cao sát trần. Căn hộ nằm trên tầng 42– tầng áp chót của tòa Landmark Private – một tổ hợp căn hộ giới hạn dành cho tầng lớp trên đỉnh kim tự tháp.

Toàn bộ sàn được lát gỗ óc chó xám sậm, ghế salon bọc da đen bóng, thiết kế của Ý, hiện diện đơn độc như những khối điêu khắc tối giản. Phòng khách thông với bếp mở, nhưng mọi thiết bị đều được giấu kín trong các khối tường – trơn láng, sạch sẽ như một triển lãm nghệ thuật sống.

Còn Minh, sáng nay mặc một bộ váy liền thân màu trung tính, tóc búi gọn, tay đặt trước bụng. Cô được lệnh đứng sau Vân – đúng ba bước. Cô không rõ lý do. Nhưng từ hôm qua, Mistress đã nhắc:

“Ngày mai... em nên im lặng. Và ngoan tuyệt đối.”

Khi tiếng “ting” của thang máy vang lên và cánh cửa trượt mở ra, Minh không ngẩng mặt. Nhưng cô cảm nhận rất rõ áp lực trong không khí đang chuyển biến – đậm đặc, sắc lạnh, như có một thế lực vô hình vừa bước vào.

Và rồi, giọng nói ấy cất lên – trầm, chuẩn xác, lạnh lùng nhưng không cần gắng gượng:

– Dạo này... vẫn còn giữ được chút phong thái chuẩn mực đấy.

Minh chưa kịp nhìn lên thì đã thấy Mistress khẽ cúi đầu – một cử chỉ mà cô chưa từng chứng kiến bên ngoài những khoảnh khắc cam chịu trong căn hầm punishment.

– Mẹ. Mời mẹ vào.

Người phụ nữ bước vào, để lại tiếng giày gót nhọn đều đặn vang lên trên nền đá. Váy suit trắng kem ôm gọn vóc dáng cao ráo. Áo sơ mi lụa navy thắt cổ kiểu Pháp, kính râm được tháo ra gọn gàng và gương mặt dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng sắc sảo đến rợn người – ánh mắt như có thể xé toang một lời nói dối chỉ bằng một lần liếc qua.

Bà Lưu Diệu Lan – Chủ tịch sáng lập Lưu Thị Group, đế chế đa quốc gia về tài chính, truyền thông và bất động sản – người đàn bà từng khiến nhiều chính khách phải dè chừng, nhiều CEO tập đoàn toàn cầu phải giữ mồm giữ miệng mỗi lần dự họp chung.

Bà không nhìn Minh. Chỉ lặng lẽ quét mắt một vòng khắp không gian căn hộ – ánh nhìn mang tính đánh giá, không che giấu hàm ý kiểm soát. Trong vài giây, cả căn phòng dù vẫn sáng choang, nhưng tưởng chừng không còn lấy một tia ấm áp nào.

– Còn y như bản thiết kế mẹ duyệt năm ngoái. Không thêm gì?

– Có thay đổi góc làm việc. Con đưa về phía ánh sáng chiều, để tránh chói ban sáng.

– Hợp lý. Chí ít con vẫn còn giữ khả năng cân bằng logic.

Bà ngồi xuống sofa. Vân rót trà từ một bộ ấm sứ trắng được làm riêng từ Gifu, Nhật. Tay không run. Nhưng vai thì có vẻ hơi căng. Minh cảm nhận được – cô đã sống đủ lâu dưới chân Vân để biết.

– Cô gái kia là... ai?

Minh giật mình. Không phải vì câu hỏi, mà vì ánh mắt bà lúc đó – lần đầu hướng vào cô. Như một thứ dao mỏng lạnh, lướt qua da.

– Trợ lý cá nhân. Ở cùng nhà để tiện điều phối lịch trình và xử lý các tình huống phát sinh.

Vân đáp, tám phần sự thật, mẹ cô đang không hỏi điều mà bà chưa biết.

– Gần thế sao?

– Mẹ yên tâm. Con vẫn kiểm soát ranh giới.

Một khoảng im lặng.

Rồi bà Lưu đứng dậy, bước đến lan can kính lớn nhìn xuống thành phố. Giọng bà trầm hơn, như nói với chính mình.

– Khi mẹ ở Paris, có người gửi cho mẹ một tập tài liệu. Về con. Về cô gái kia. Và về tầng hầm trong căn nhà này.

Minh thở dốc khẽ. Vân im.

– Nếu đúng như những gì mẹ thấy… thì có vẻ con đã thực sự trưởng thành. Vì con dám tạo ra luật, đặt người khác vào hệ thống, và duy trì nó. Không dễ lung lay.

Bà quay lại.

– Nhưng vẫn còn một dấu hiệu yếu đuối. Con chưa biết giải quyết những gì mềm bằng thép. Con dồn kỷ luật lên người khác, nhưng không đủ dứt khoát với cảm xúc trong mình.

– Mẹ muốn con ...cắt đi?

– Không. Mẹ chỉ muốn con nhớ: tập đoàn không chấp nhận người lãnh đạo có điểm yếu nằm ngoài kiểm soát. Nếu một ngày... thứ tình cảm dưới gầm giường đó phá vỡ lý trí của con, mẹ sẽ là người đầu tiên loại con ra khỏi Hội đồng kế nhiệm. Không phải vì ghét bỏ – mà vì mẹ từng yêu, và từng mất tất cả.

Minh lúc này đã lạnh buốt sống lưng. Không vì lời bà, mà vì thấy bàn tay Mistress siết nhẹ. Như đang tự ghìm nỗi gì đó quá sâu.

– Con hiểu.

Giọng Vân, lần đầu run một nhịp. Nhưng chỉ một.

Bà Lưu gật đầu. Lại quay đi.

– Căn hộ này đẹp. Nhưng đừng để nó trở thành đền thờ cảm xúc. Nếu cần, hãy biến nó thành trại huấn luyện, để kẻ dưới chân trở thành vũ khí sắc bén trên thương trường. Con sinh ra không phải để yêu thương. Con sinh ra để gánh vác trọng trách, con nên là kẻ đứng trên. Mãi mãi.

Khi mẹ Vân rời đi, Minh vẫn chưa được phép lên tiếng.

Vân ngồi xuống ghế, rót thêm trà, mắt nhìn chén đang bốc khói.

– Em đã thấy chưa?

Minh gật.

– Đó là người duy nhất trên đời... chị luôn phải cúi đầu. Và là lý do vì sao… chị không thể để em trở thành điểm yếu.

Minh quỳ xuống, đặt trán lên đầu gối Mistress.

– Em chưa bao giờ muốn chị yếu đi. Em chỉ muốn được gánh cùng.

Vân đặt tay lên đầu cô.

– Không. Em sinh ra để được đặt dưới chân chị. Và chị… sinh ra để không cho ai gánh hộ.

---

Phòng Kiểm Tra Im Lặng

Căn phòng phụ nằm sâu cuối hành lang penthouse – nơi Minh thường dùng để nghỉ vào ban đêm, hoặc khi Mistress Vân không cho phép ngủ chung giường.

Hôm nay, nó trở thành phòng tra vấn.

– “Cho cô bé vào đây. Một mình.”

Lời bà Lưu nói lúc trà gần nguội, mắt không rời quyển tạp chí kinh tế đang lật hờ. Vân hơi ngập ngừng, nhưng rồi ra hiệu. Minh lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng, và Vân đóng cửa lại, cách một bức tường, nhưng chẳng rời xa.

Không có ghế. Không ai mời ngồi. Bà Lưu đứng cạnh giá sách, mắt quan sát từ trên xuống dưới.

Minh cúi đầu thật thấp. Tim đập như trống.

> – Cô bao nhiêu tuổi?

> – Dạ… hai mươi tư, thưa bà.

> – Cô nghĩ mình đang là gì trong nhà này?

> – …Một người phục vụ cá nhân. Và một phần… thuộc về cô Vân.

Im lặng.

> – Cô có ngủ với nó?

Minh cắn môi. Rồi gật. Không lời.

> – Cô yêu nó?

Cô hít sâu, lần đầu ngẩng lên một chút, nhìn thẳng vào mắt người đàn bà kia – và đáp chậm, rõ:

> – Không. Con… tôn thờ cô ấy.

Không gian như đông lại một nhịp.

Bà Lưu đặt quyển tạp chí xuống. Tiến gần, rất gần.

> – Cô có biết... người tôn thờ, nếu không giữ đúng vị trí, sẽ biến thành rào cản? Một chướng ngại mà người được tôn thờ sẽ phải lựa chọn: hoặc vượt qua, hoặc giẫm nát?

> – Dạ biết. Và con chọn được giẫm nát, nếu cần. Miễn là cô ấy không bị kéo xuống.

Gió điều hòa khe khẽ. Ánh mắt bà Lưu dịu đi một chút. Nhưng không đủ để gọi là ấm.

> – Khá.

Bà quay người, mở tủ sách, cầm lấy một cuốn nhỏ – bản tiếng Pháp cũ gáy bạc.

> – Cuốn này Vân đọc năm 16 tuổi. Đọc đến đâu, khóc đến đó. Vì nó viết về một người phụ nữ quyền lực, nhưng đơn độc cả đời. Không ai dám đến gần. Và cô bé ấy đã từng hỏi mẹ rằng: Nếu con như bà ấy… mẹ có thương con không?

Minh cứng người. Bà nói tiếp:

> – Mẹ cô ấy đã không trả lời.

Rồi bà quay lại, lần đầu nhìn Minh lâu hơn một nhịp thở.

> – Hôm nay ta cũng không trả lời. Nhưng cô có một cơ hội. Đừng làm ta phải quay lại đây vì những trò… yếu lòng.

> – Dạ vâng, thưa bà.

> – Tốt. Ra ngoài. Và đừng nhìn Vân bằng ánh mắt người yêu. Hãy nhìn bằng ánh mắt… của một kẻ được cho phép tồn tại.

---

Cửa mở. Minh bước ra, trái tim vẫn còn chưa về nhịp.

Vân đứng đó, dựa vào tường, tay siết thành nắm. Ánh mắt cô lướt qua Minh thật nhanh.

Minh cúi đầu, thì thầm:

> – Em qua rồi.

Vân siết nhẹ tay Minh, lặng lẽ. Không hỏi gì.

Nhưng trong ánh mắt ấy, có một điều gì đó vừa nhẹ nhõm – vừa cay đắng.

---

[Hồi tưởng – khi Vân 16 tuổi]

Hôm ấy, trời mưa nhẹ. Hà Nội tháng Ba, lạnh đủ để sương đọng trên khung cửa kính biệt thự nhà họ Lưu.

Vân ngồi trong thư viện – không phải để học, mà vì cô trốn một buổi tiệc sinh nhật của bạn mình. Cô đang đọc cuốn "La Femme Seule", bản tiếng Pháp cũ mẹ cô để quên lại trên giá cao.

Nhân vật chính là một nữ doanh nhân không chồng, không con, quyền lực hơn cả các nam chính trong truyện – nhưng sống trong một căn nhà trống không, chết một mình, không ai biết.

Khi đọc đến đoạn bà ấy đứng trên ban công cao nhất toà nhà của mình và nghĩ về “những cái chạm tay không bao giờ xảy ra”, Vân đã bật khóc. Nhỏ thôi, nhưng thật sự không dừng được.

Mẹ bước vào. Không gọi, không hỏi. Chỉ đứng phía sau rất lâu.

Cuối cùng, Vân khẽ hỏi:

> – Mẹ ơi, nếu sau này con cũng như bà ấy... không ai chạm được vào con, mẹ có thương con không?

Bà Lưu không trả lời.

Không là "có". Không là "không". Không một cái nhìn an ủi.

Chỉ lặng lẽ đóng lại cánh cửa thư viện, để con gái mình ở lại trong phòng – với một câu hỏi treo lơ lửng suốt nhiều năm sau.

---

Cửa thang máy khép lại. Căn penthouse trở lại yên tĩnh – nhưng là thứ yên tĩnh khác hẳn: không phải im lặng vì quyền lực bao trùm, mà là sự trống rỗng sau cơn bão lặng.

Minh quỳ gối cạnh bàn, không dám ngẩng. Nhưng ánh mắt cô – dù nhìn xuống sàn – vẫn thấy được đôi chân của Mistress đang đứng gần đó.

Một bước. Rồi dừng.

Không có tiếng gót giày gõ đều như mọi lần.

Minh chờ mãi, mà vẫn không có lệnh.

Một điều gì đó... không đúng.

Cô ngẩng lên. Nhẹ, chỉ một chút. Và thấy Vân – vẫn đứng thẳng, ánh mắt nhìn ra cửa kính, nhưng ngón tay phải đang khẽ run.

Không nhiều. Nhưng đủ để cô chết lặng.

Mistress của cô. Người từng cầm roi không chớp mắt. Từng trói cô vào khung inox giá lạnh và nói bằng giọng đều không xúc cảm. Người có thể biến nỗi đau thành luật lệ.

Bây giờ… đứng yên, và run.

Minh muốn bước tới. Muốn ôm lấy Vân từ phía sau. Muốn nói rằng:

> "Không sao cả. Em hiểu rồi. Em ở đây."

Nhưng cô không dám.

Vì nếu bây giờ cô chạm vào… có lẽ chính Vân sẽ sụp.

Cô chỉ cúi đầu thật sâu.

> – Em sẽ quỳ ở đây cho đến khi chị ổn.

Không có lời đáp. Nhưng vài giây sau, bàn tay run ấy bỗng đặt nhẹ lên đầu Minh – rất khẽ, không siết, không áp chế.

Không phải một Mistress.
Chỉ là một người con gái… đang cố níu lấy một thứ gì đó không tan biến.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com