Chap 21: Kề vai sát cánh
Đã bao lần em lặng lẽ đi sau lưng chị, nghe từng lời chị nói, dõi theo từng bước chị đi. Gần đến vậy… mà cũng xa đến thế.Em vẫn nhớ ánh mắt của chị mỗi lần em làm sai – lạnh lùng, kiên định, không chút khoan nhượng. Nhưng cũng chính ánh mắt ấy… là thứ em muốn một ngày nào đó sẽ dừng lại, nhìn em, không còn như cấp dưới – mà như một người có thể đứng cạnh chị thật sự.Không phải để giành lấy điều gì. Càng không phải để được khen hay công nhận.Mà chỉ vì em muốn – khi chị một mình gồng gánh tất cả, sẽ có em ở bên. Không cúi đầu, không nép sau, mà là... sánh vai.
---Chiều thứ Hai, bầu trời Sài Gòn âm u lạ thường. Những cụm mây xám kéo rần rần như những vết mực loang chầm chậm trùm lên phố. Gió phả vào mặt kính tầng 15, xô nghiêng những tán cây ngoài ban công, như báo hiệu một cơn giông đang dần kéo đến. Không khí trong phòng họp cũng nặng nề, đặc quánh.Bản fax vừa in ra còn chưa ráo mực. Trợ lý mang đến đặt vào tay Vân – Giám đốc điều hành – giữa lúc cuộc họp chiến lược đang bước vào phần gay cấn.Mắt cô chỉ lướt qua dòng đầu tiên, đã lạnh đi như thép:
"Shikawa Corporation thông báo đơn phương chấm dứt hợp đồng tài trợ truyền thông."Hợp đồng đó trị giá hơn 25 tỷ đồng, kéo dài ba năm. Vừa mới sang năm thứ hai.Không lý do. Không báo trước. Không một dòng đàm phán.Tiếng ồn trong phòng họp tắt ngấm như thể có ai bóp nghẹt cổ cả căn phòng. Những ánh mắt ném qua lại. Trưởng phòng kinh doanh nhăn mặt. Phó phòng tài chính thì toát mồ hôi. Tất cả đều biết, nếu không giữ được nguồn tài trợ này, dự án chủ lực của năm – chuỗi quảng bá đa nền – sẽ sụp như hiệu ứng domino. Mà nếu nó sụp, toàn bộ ngân sách vận hành 6 tháng cuối năm... cũng theo đó mà chìm.Khi tiếng xì xào bắt đầu trỗi dậy, từng phương án được đề xuất:> “Tạm thời đóng băng tuyển dụng, cắt giảm ngân sách tiếp thị…”> “Hay đàm phán lại với Shikawa, dù phải nhận điều khoản bất lợi…”> “Có khi... phải bán bớt cổ phần dự phòng.”Không ai dám nói điều mà ai cũng nghĩ: Chúng ta đang đứng bên mép vực.Ngoại trừ một người.Minh – cô thư ký riêng trẻ tuổi của Giám đốc Vân – bỗng ngồi thẳng lưng. Không nhìn ai, không đợi ai gật đầu, cô nói:> “Em có một phương án khác.”Cả phòng quay lại nhìn.Cô gái nhỏ bé ấy vẫn giữ giọng đều, không vội vã.---> “Shikawa không trực tiếp quản lý thị trường Đông Nam Á. Họ ủy quyền toàn bộ cho Sakura Media – chi nhánh phụ trách khu vực, đặt trụ sở tại Tokyo. Năm ngoái, khi đi theo chị Vân sang Nhật ký hợp đồng, em có dịp trò chuyện và giữ liên hệ riêng với ông Fujimoto – trưởng bộ phận dự án ở đó.”
> “Nếu chúng ta chứng minh rằng việc hủy hợp đồng là quyết định đơn phương từ trụ sở chính, mà không có sự tham vấn từ phía Sakura, thì hoàn toàn có cơ sở để thương lượng lại. Cụ thể, đề xuất cho Sakura tiếp quản hợp đồng thông qua một hình thức pháp lý mới. Về bản chất, vẫn là cùng một nội dung – chỉ đổi đầu mối đại diện. Ngân sách được giữ nguyên.”
Một tiếng hừ mũi vang lên từ phía bên trái phòng họp. Phó phòng kế hoạch nhếch môi, không che giấu vẻ mỉa mai:> “Em nghĩ chuyển tên ký hợp đồng mà dễ như… đổi chỗ ngồi à?”
Minh không phản ứng. Cô chậm rãi rút điện thoại từ túi áo vest, thao tác vài cái rồi giơ lên:> “Đây là email cảm ơn cá nhân từ ông Fujimoto, gửi sau buổi ký kết năm ngoái ở Tokyo. Em vẫn giữ liên lạc thường xuyên.”
Giọng cô đều, không hề vênh váo. Nhưng có một độ chắc và tự tin khiến cả căn phòng lặng đi.> “Sáng nay, sau khi thấy bản fax, em chủ động gửi thư hỏi. Đây là phản hồi.”
Cô xoay điện thoại về phía Vân. Màn hình sáng lên trong không khí nặng nề. Những dòng chữ rõ ràng, gọn ghẽ:> “Nếu thật sự Shikawa đã đơn phương rút mà không tham khảo phía chúng tôi, đó là điều đáng tiếc. Tôi sẵn sàng thảo luận khả năng tiếp nhận lại hợp đồng nếu nhận được đề xuất phù hợp từ phía công ty cô Vân. – Fujimoto”--Không gian im lặng đến đáng sợ.Vân nhìn Minh, ánh mắt lạnh vốn như hồ băng, lúc này khẽ xao động. Không phải bất ngờ, mà là suy xét.> “Em gọi cho ông ta. Hẹn họp Zoom trong vòng 30 phút. Toàn bộ phòng họp ở lại.”
---Cuộc gọi kéo dài đúng 47 phút.Minh trình bày bằng tiếng Nhật lưu loát, dứt khoát. Cô khéo léo đẩy toàn bộ lỗi lên sự “thiếu thống nhất nội bộ Shikawa”, đồng thời đưa ra đề xuất tái ký kết hợp đồng thông qua Sakura Media với điều kiện giữ nguyên ngân sách – đổi lại là một phần chia sẻ lợi nhuận truyền thông nhiều hơn.Fujimoto không gật đầu ngay, nhưng không từ chối. Và đó đã là điều tuyệt vời nhất trong cơn khủng hoảng.Sau khi Zoom kết thúc, không ai nói gì. Rồi trưởng phòng nhân sự là người đầu tiên lên tiếng, chậm rãi:> “Tôi… thật sự bất ngờ. Minh, tôi từng nghĩ em chỉ là... một cô thư ký có gương mặt đẹp và… may mắn.”Một tràng cười nhẹ nổi lên. Minh vẫn cúi đầu, khiêm tốn. Nhưng bàn tay cô nắm nhẹ vạt áo – không ai thấy – đang run.Vân đứng dậy. Bước về phía cửa sổ. Ngoài trời, giông đã kéo về, gió giật tung rèm.> “Cuộc họp tạm dừng. Các phòng ban lập tức soạn đề án bổ sung cho phương án hợp đồng mới. Minh – theo tôi.”
---
Phòng làm việc riêng.Cánh cửa khép lại sau lưng. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, rồi im lặng bao trùm.Vân không bật đèn. Bóng tối nhạt nhòa lan khắp căn phòng rộng. Chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn đường hắt qua cửa kính, phủ lên nền sàn những vệt sáng loang lổ, đứt đoạn như hơi thở của một buổi tối nhiều biến động.Minh đứng yên một góc. Bàn tay cô nắm lấy cổ tay bên kia, cố giữ cho mình không run lên lần nữa. Từ cuộc họp đến cuộc gọi Zoom, rồi ánh mắt những người vốn không bao giờ coi cô ra gì… tất cả như vẫn còn ùa về, váng vất quanh người. Nhưng có lẽ… điều khiến cô hồi hộp nhất không phải là kết quả cuộc thương thảo – mà là ánh mắt của Vân sau cùng.Ánh mắt ấy… chưa bao giờ dịu đến thế.Cô không dám nhìn lên.Bỗng có tiếng bước chân.Chậm. Rõ. Không gấp gáp, nhưng đầy chủ đích. Rồi một bàn tay – mát lạnh, quen thuộc – chạm nhẹ lên vai cô.Cảm giác ấy… giống như có ai đó đặt lòng tin vào chính chỗ mà cô tưởng chừng yếu đuối nhất.> “Hôm nay em làm tốt.” – Vân nói, giọng thấp, trầm, nhưng ấm áp một cách khó tả.
Minh ngẩng đầu. Trong ánh sáng chập chờn nơi khóe mắt, cô thấy gương mặt Vân – không còn là nét lạnh lùng thường nhật, cũng không còn là biểu cảm xa cách như khi cô phạm lỗi hay làm chưa đủ tốt. Đôi mắt ấy bây giờ mềm lại – như mặt hồ khi gió lặng.Cô chưa từng thấy ánh mắt ấy.> “Chị…” – Giọng Minh vỡ ra khe khẽ, như một chiếc lá vừa rụng khỏi cành – “Em… không làm vậy để được khen… Em chỉ không muốn… để chị phải một mình gánh mọi thứ.”
> “Từ ngày đầu bước vào công ty… em đã biết, chị không cần ai cả. Nhưng… em vẫn muốn, dù chỉ là một chút… được đứng cạnh chị. Không phải vì tình cảm riêng tư… mà vì em tin chị. Và vì em cũng muốn mình… đủ giỏi để xứng đáng.”
Cô siết chặt hai tay vào nhau, như đang cố nén lại tất cả những cảm xúc nghẹn ngào chưa kịp thốt thành lời.Vân không đáp ngay. Cô chỉ đứng đó, im lặng. Rồi nhẹ nhàng tiến thêm một bước. Đưa tay, kéo Minh vào gần, rất gần – cho đến khi trán hai người chạm nhẹ vào nhau.Khoảnh khắc đó… mọi suy nghĩ vụn vặt đều tan biến.Chỉ còn hơi thở lẫn vào nhau. Chỉ còn tiếng mưa bắt đầu gõ nhẹ lên kính – đều đều, tha thiết như nhịp đập của một điều gì đang được định hình.> “Ừ.” – Vân khẽ thì thầm. “Lần này… em thật sự đã đứng vai sát vai cùng chị.”
Một câu nói đơn giản. Nhưng với Minh, là cả một vầng sáng.Không phải ánh sáng cho một mối tình. Không phải lời hứa cho một tương lai.Chỉ là... sự công nhận. Thuần túy. Không điều kiện. Không giấu giếm.Minh khép mắt lại. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời làm việc dưới những ánh nhìn hoài nghi, dưới áp lực của những kỳ vọng thầm lặng, cô thấy... mình không còn đơn độc nữa.Và người phụ nữ trước mặt – người mà cô từng nghĩ quá cao, quá xa, không thể chạm tới – đã thật sự mở một cánh cửa, dù chỉ một khe nhỏ, để cô được bước vào.Ngoài khung kính, gió cuốn mưa về từng đợt. Nhưng bên trong căn phòng đó, một cơn giông khác đã đi qua. Lặng lẽ. Và đẹp đẽ.---Ba ngày sauCơn mưa chiều thứ Hai ấy giờ chỉ còn là một vệt ký ức mát lạnh. Bầu trời Sài Gòn những ngày tiếp theo sáng dần, như thể vận mệnh công ty cũng đang dần chuyển mình.Vào sáng thứ Năm, bản ghi nhớ hợp tác giữa công ty và Sakura Media chính thức được ký lại – lần này, qua đầu mối mới là Tokyo, giữ nguyên mức tài trợ và thậm chí còn mở ra thêm một nhánh quảng bá tại thị trường Nhật Bản. Đề xuất chia sẻ lợi nhuận truyền thông của Minh được thông qua không chỉ bởi ông Fujimoto, mà còn được ban giám đốc Sakura đánh giá là “khéo léo, mềm mà không yếu”.Cả phòng chiến lược không ai ngờ, người đưa ra phương án ấy lại là... Minh – cô thư ký từng chỉ được biết đến với vẻ ngoài ngoan ngoãn, hay đi theo sau Giám đốc Vân như một cái bóng.---Họp toàn công ty.Phòng hội trường sáng đèn. Hơn trăm con người ngồi ngay ngắn, phía trên là màn hình chiếu slide tổng kết.Giám đốc điều hành đứng trước bục, gọn gàng trong bộ vest đen. Vẫn là ánh mắt sắc lạnh quen thuộc, nhưng hôm nay, Vân lại để nụ cười thoáng hiện bên môi khi dừng lại ở một tên người trong slide:> “Người đầu tiên đề xuất phương án thương thảo lại với đối tác – và trực tiếp làm việc với Sakura Media trong thời gian khủng hoảng – chính là Trợ lý cá nhân của tôi.”
Vân dừng một nhịp, rồi nhìn xuống hàng ghế đầu.> “ Phạm Phương Minh.”Cả phòng vỗ tay. Ban đầu còn lác đác. Nhưng chỉ sau vài giây, tiếng vỗ tay lan khắp hội trường như sóng vỗ. Có người ngẩng lên nhìn Minh bằng ánh mắt khác. Không còn là ánh nhìn e dè, hay rỉ tai nói xấu như trước. Mà là ngưỡng mộ, pha chút kinh ngạc, thậm chí… ghen tị.Minh đứng dậy, khẽ cúi đầu. Môi cô mím chặt, ánh mắt vẫn khiêm nhường. Nhưng chỉ mình cô biết – bàn tay đặt trước bụng đang siết nhẹ vạt áo. Không phải vì run sợ. Mà vì xúc động.---Cuối buổi. Phòng làm việc riêng.Minh bước vào khi Vân vừa gác máy. Cô gái trẻ vẫn giữ phong thái như mọi ngày, nhẹ nhàng, đúng mực. Nhưng chưa kịp nói gì, Vân đã cất tiếng trước:> “Em biết không, hôm qua, ông Fujimoto gọi thẳng cho chị.”
Minh khẽ ngẩng lên.> “Ông ấy nói, nếu bên chị không giữ em lại lâu dài, Sakura sẵn sàng ‘mượn’ em một năm.”
Minh mở lớn mắt. Không phải vì tự mãn. Mà vì… không ngờ.Vân nhìn cô, cười rất nhẹ – hiếm có và… đặc biệt dịu dàng:> “Tất nhiên là chị từ chối rồi.”
> “Không ai mượn được người của chị.”
Một câu nói ngắn gọn, nhẹ tênh.Nhưng với Minh, nó như một dấu ấn – rõ ràng, không thể xoá mờ.> “Cảm ơn chị…” – Cô nói khẽ, giọng trầm nhưng vững – “Không chỉ vì đã tin em, mà vì… đã để em thật sự được đứng bên chị.”
Vân nhìn cô, ánh nhìn khẽ sâu xuống. Không nói thêm điều gì, chỉ vươn tay, gõ nhẹ vào hồ sơ trên bàn:> “Từ mai, em tạm thời phụ trách nhóm đối ngoại khu vực. Báo cáo trực tiếp với chị. Trợ lý… giờ phải biết làm nhiều hơn việc đi theo.”
Minh siết tay. Khẽ gật đầu. Lòng rực nóng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình thản.> Từ hôm đó, không ai còn gọi cô là “cái bóng của Giám đốc” nữa.
> Minh đã là chính mình. Một người thật sự bước ra khỏi cái bóng – để đứng vai sát vai với người mà cô lựa chọn tin tưởng.
---
Đây là cách Minh chứng minh cho chap trước, để được mọi người công nhận cô được Vân trọng dụng vì năng lực.
( chap trước bị lỗi, cụt lủn, đã đăng lại!)
---Chiều thứ Hai, bầu trời Sài Gòn âm u lạ thường. Những cụm mây xám kéo rần rần như những vết mực loang chầm chậm trùm lên phố. Gió phả vào mặt kính tầng 15, xô nghiêng những tán cây ngoài ban công, như báo hiệu một cơn giông đang dần kéo đến. Không khí trong phòng họp cũng nặng nề, đặc quánh.Bản fax vừa in ra còn chưa ráo mực. Trợ lý mang đến đặt vào tay Vân – Giám đốc điều hành – giữa lúc cuộc họp chiến lược đang bước vào phần gay cấn.Mắt cô chỉ lướt qua dòng đầu tiên, đã lạnh đi như thép:
"Shikawa Corporation thông báo đơn phương chấm dứt hợp đồng tài trợ truyền thông."Hợp đồng đó trị giá hơn 25 tỷ đồng, kéo dài ba năm. Vừa mới sang năm thứ hai.Không lý do. Không báo trước. Không một dòng đàm phán.Tiếng ồn trong phòng họp tắt ngấm như thể có ai bóp nghẹt cổ cả căn phòng. Những ánh mắt ném qua lại. Trưởng phòng kinh doanh nhăn mặt. Phó phòng tài chính thì toát mồ hôi. Tất cả đều biết, nếu không giữ được nguồn tài trợ này, dự án chủ lực của năm – chuỗi quảng bá đa nền – sẽ sụp như hiệu ứng domino. Mà nếu nó sụp, toàn bộ ngân sách vận hành 6 tháng cuối năm... cũng theo đó mà chìm.Khi tiếng xì xào bắt đầu trỗi dậy, từng phương án được đề xuất:> “Tạm thời đóng băng tuyển dụng, cắt giảm ngân sách tiếp thị…”> “Hay đàm phán lại với Shikawa, dù phải nhận điều khoản bất lợi…”> “Có khi... phải bán bớt cổ phần dự phòng.”Không ai dám nói điều mà ai cũng nghĩ: Chúng ta đang đứng bên mép vực.Ngoại trừ một người.Minh – cô thư ký riêng trẻ tuổi của Giám đốc Vân – bỗng ngồi thẳng lưng. Không nhìn ai, không đợi ai gật đầu, cô nói:> “Em có một phương án khác.”Cả phòng quay lại nhìn.Cô gái nhỏ bé ấy vẫn giữ giọng đều, không vội vã.---> “Shikawa không trực tiếp quản lý thị trường Đông Nam Á. Họ ủy quyền toàn bộ cho Sakura Media – chi nhánh phụ trách khu vực, đặt trụ sở tại Tokyo. Năm ngoái, khi đi theo chị Vân sang Nhật ký hợp đồng, em có dịp trò chuyện và giữ liên hệ riêng với ông Fujimoto – trưởng bộ phận dự án ở đó.”
> “Nếu chúng ta chứng minh rằng việc hủy hợp đồng là quyết định đơn phương từ trụ sở chính, mà không có sự tham vấn từ phía Sakura, thì hoàn toàn có cơ sở để thương lượng lại. Cụ thể, đề xuất cho Sakura tiếp quản hợp đồng thông qua một hình thức pháp lý mới. Về bản chất, vẫn là cùng một nội dung – chỉ đổi đầu mối đại diện. Ngân sách được giữ nguyên.”
Một tiếng hừ mũi vang lên từ phía bên trái phòng họp. Phó phòng kế hoạch nhếch môi, không che giấu vẻ mỉa mai:> “Em nghĩ chuyển tên ký hợp đồng mà dễ như… đổi chỗ ngồi à?”
Minh không phản ứng. Cô chậm rãi rút điện thoại từ túi áo vest, thao tác vài cái rồi giơ lên:> “Đây là email cảm ơn cá nhân từ ông Fujimoto, gửi sau buổi ký kết năm ngoái ở Tokyo. Em vẫn giữ liên lạc thường xuyên.”
Giọng cô đều, không hề vênh váo. Nhưng có một độ chắc và tự tin khiến cả căn phòng lặng đi.> “Sáng nay, sau khi thấy bản fax, em chủ động gửi thư hỏi. Đây là phản hồi.”
Cô xoay điện thoại về phía Vân. Màn hình sáng lên trong không khí nặng nề. Những dòng chữ rõ ràng, gọn ghẽ:> “Nếu thật sự Shikawa đã đơn phương rút mà không tham khảo phía chúng tôi, đó là điều đáng tiếc. Tôi sẵn sàng thảo luận khả năng tiếp nhận lại hợp đồng nếu nhận được đề xuất phù hợp từ phía công ty cô Vân. – Fujimoto”--Không gian im lặng đến đáng sợ.Vân nhìn Minh, ánh mắt lạnh vốn như hồ băng, lúc này khẽ xao động. Không phải bất ngờ, mà là suy xét.> “Em gọi cho ông ta. Hẹn họp Zoom trong vòng 30 phút. Toàn bộ phòng họp ở lại.”
---Cuộc gọi kéo dài đúng 47 phút.Minh trình bày bằng tiếng Nhật lưu loát, dứt khoát. Cô khéo léo đẩy toàn bộ lỗi lên sự “thiếu thống nhất nội bộ Shikawa”, đồng thời đưa ra đề xuất tái ký kết hợp đồng thông qua Sakura Media với điều kiện giữ nguyên ngân sách – đổi lại là một phần chia sẻ lợi nhuận truyền thông nhiều hơn.Fujimoto không gật đầu ngay, nhưng không từ chối. Và đó đã là điều tuyệt vời nhất trong cơn khủng hoảng.Sau khi Zoom kết thúc, không ai nói gì. Rồi trưởng phòng nhân sự là người đầu tiên lên tiếng, chậm rãi:> “Tôi… thật sự bất ngờ. Minh, tôi từng nghĩ em chỉ là... một cô thư ký có gương mặt đẹp và… may mắn.”Một tràng cười nhẹ nổi lên. Minh vẫn cúi đầu, khiêm tốn. Nhưng bàn tay cô nắm nhẹ vạt áo – không ai thấy – đang run.Vân đứng dậy. Bước về phía cửa sổ. Ngoài trời, giông đã kéo về, gió giật tung rèm.> “Cuộc họp tạm dừng. Các phòng ban lập tức soạn đề án bổ sung cho phương án hợp đồng mới. Minh – theo tôi.”
---
Phòng làm việc riêng.Cánh cửa khép lại sau lưng. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, rồi im lặng bao trùm.Vân không bật đèn. Bóng tối nhạt nhòa lan khắp căn phòng rộng. Chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ những ngọn đèn đường hắt qua cửa kính, phủ lên nền sàn những vệt sáng loang lổ, đứt đoạn như hơi thở của một buổi tối nhiều biến động.Minh đứng yên một góc. Bàn tay cô nắm lấy cổ tay bên kia, cố giữ cho mình không run lên lần nữa. Từ cuộc họp đến cuộc gọi Zoom, rồi ánh mắt những người vốn không bao giờ coi cô ra gì… tất cả như vẫn còn ùa về, váng vất quanh người. Nhưng có lẽ… điều khiến cô hồi hộp nhất không phải là kết quả cuộc thương thảo – mà là ánh mắt của Vân sau cùng.Ánh mắt ấy… chưa bao giờ dịu đến thế.Cô không dám nhìn lên.Bỗng có tiếng bước chân.Chậm. Rõ. Không gấp gáp, nhưng đầy chủ đích. Rồi một bàn tay – mát lạnh, quen thuộc – chạm nhẹ lên vai cô.Cảm giác ấy… giống như có ai đó đặt lòng tin vào chính chỗ mà cô tưởng chừng yếu đuối nhất.> “Hôm nay em làm tốt.” – Vân nói, giọng thấp, trầm, nhưng ấm áp một cách khó tả.
Minh ngẩng đầu. Trong ánh sáng chập chờn nơi khóe mắt, cô thấy gương mặt Vân – không còn là nét lạnh lùng thường nhật, cũng không còn là biểu cảm xa cách như khi cô phạm lỗi hay làm chưa đủ tốt. Đôi mắt ấy bây giờ mềm lại – như mặt hồ khi gió lặng.Cô chưa từng thấy ánh mắt ấy.> “Chị…” – Giọng Minh vỡ ra khe khẽ, như một chiếc lá vừa rụng khỏi cành – “Em… không làm vậy để được khen… Em chỉ không muốn… để chị phải một mình gánh mọi thứ.”
> “Từ ngày đầu bước vào công ty… em đã biết, chị không cần ai cả. Nhưng… em vẫn muốn, dù chỉ là một chút… được đứng cạnh chị. Không phải vì tình cảm riêng tư… mà vì em tin chị. Và vì em cũng muốn mình… đủ giỏi để xứng đáng.”
Cô siết chặt hai tay vào nhau, như đang cố nén lại tất cả những cảm xúc nghẹn ngào chưa kịp thốt thành lời.Vân không đáp ngay. Cô chỉ đứng đó, im lặng. Rồi nhẹ nhàng tiến thêm một bước. Đưa tay, kéo Minh vào gần, rất gần – cho đến khi trán hai người chạm nhẹ vào nhau.Khoảnh khắc đó… mọi suy nghĩ vụn vặt đều tan biến.Chỉ còn hơi thở lẫn vào nhau. Chỉ còn tiếng mưa bắt đầu gõ nhẹ lên kính – đều đều, tha thiết như nhịp đập của một điều gì đang được định hình.> “Ừ.” – Vân khẽ thì thầm. “Lần này… em thật sự đã đứng vai sát vai cùng chị.”
Một câu nói đơn giản. Nhưng với Minh, là cả một vầng sáng.Không phải ánh sáng cho một mối tình. Không phải lời hứa cho một tương lai.Chỉ là... sự công nhận. Thuần túy. Không điều kiện. Không giấu giếm.Minh khép mắt lại. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời làm việc dưới những ánh nhìn hoài nghi, dưới áp lực của những kỳ vọng thầm lặng, cô thấy... mình không còn đơn độc nữa.Và người phụ nữ trước mặt – người mà cô từng nghĩ quá cao, quá xa, không thể chạm tới – đã thật sự mở một cánh cửa, dù chỉ một khe nhỏ, để cô được bước vào.Ngoài khung kính, gió cuốn mưa về từng đợt. Nhưng bên trong căn phòng đó, một cơn giông khác đã đi qua. Lặng lẽ. Và đẹp đẽ.---Ba ngày sauCơn mưa chiều thứ Hai ấy giờ chỉ còn là một vệt ký ức mát lạnh. Bầu trời Sài Gòn những ngày tiếp theo sáng dần, như thể vận mệnh công ty cũng đang dần chuyển mình.Vào sáng thứ Năm, bản ghi nhớ hợp tác giữa công ty và Sakura Media chính thức được ký lại – lần này, qua đầu mối mới là Tokyo, giữ nguyên mức tài trợ và thậm chí còn mở ra thêm một nhánh quảng bá tại thị trường Nhật Bản. Đề xuất chia sẻ lợi nhuận truyền thông của Minh được thông qua không chỉ bởi ông Fujimoto, mà còn được ban giám đốc Sakura đánh giá là “khéo léo, mềm mà không yếu”.Cả phòng chiến lược không ai ngờ, người đưa ra phương án ấy lại là... Minh – cô thư ký từng chỉ được biết đến với vẻ ngoài ngoan ngoãn, hay đi theo sau Giám đốc Vân như một cái bóng.---Họp toàn công ty.Phòng hội trường sáng đèn. Hơn trăm con người ngồi ngay ngắn, phía trên là màn hình chiếu slide tổng kết.Giám đốc điều hành đứng trước bục, gọn gàng trong bộ vest đen. Vẫn là ánh mắt sắc lạnh quen thuộc, nhưng hôm nay, Vân lại để nụ cười thoáng hiện bên môi khi dừng lại ở một tên người trong slide:> “Người đầu tiên đề xuất phương án thương thảo lại với đối tác – và trực tiếp làm việc với Sakura Media trong thời gian khủng hoảng – chính là Trợ lý cá nhân của tôi.”
Vân dừng một nhịp, rồi nhìn xuống hàng ghế đầu.> “ Phạm Phương Minh.”Cả phòng vỗ tay. Ban đầu còn lác đác. Nhưng chỉ sau vài giây, tiếng vỗ tay lan khắp hội trường như sóng vỗ. Có người ngẩng lên nhìn Minh bằng ánh mắt khác. Không còn là ánh nhìn e dè, hay rỉ tai nói xấu như trước. Mà là ngưỡng mộ, pha chút kinh ngạc, thậm chí… ghen tị.Minh đứng dậy, khẽ cúi đầu. Môi cô mím chặt, ánh mắt vẫn khiêm nhường. Nhưng chỉ mình cô biết – bàn tay đặt trước bụng đang siết nhẹ vạt áo. Không phải vì run sợ. Mà vì xúc động.---Cuối buổi. Phòng làm việc riêng.Minh bước vào khi Vân vừa gác máy. Cô gái trẻ vẫn giữ phong thái như mọi ngày, nhẹ nhàng, đúng mực. Nhưng chưa kịp nói gì, Vân đã cất tiếng trước:> “Em biết không, hôm qua, ông Fujimoto gọi thẳng cho chị.”
Minh khẽ ngẩng lên.> “Ông ấy nói, nếu bên chị không giữ em lại lâu dài, Sakura sẵn sàng ‘mượn’ em một năm.”
Minh mở lớn mắt. Không phải vì tự mãn. Mà vì… không ngờ.Vân nhìn cô, cười rất nhẹ – hiếm có và… đặc biệt dịu dàng:> “Tất nhiên là chị từ chối rồi.”
> “Không ai mượn được người của chị.”
Một câu nói ngắn gọn, nhẹ tênh.Nhưng với Minh, nó như một dấu ấn – rõ ràng, không thể xoá mờ.> “Cảm ơn chị…” – Cô nói khẽ, giọng trầm nhưng vững – “Không chỉ vì đã tin em, mà vì… đã để em thật sự được đứng bên chị.”
Vân nhìn cô, ánh nhìn khẽ sâu xuống. Không nói thêm điều gì, chỉ vươn tay, gõ nhẹ vào hồ sơ trên bàn:> “Từ mai, em tạm thời phụ trách nhóm đối ngoại khu vực. Báo cáo trực tiếp với chị. Trợ lý… giờ phải biết làm nhiều hơn việc đi theo.”
Minh siết tay. Khẽ gật đầu. Lòng rực nóng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình thản.> Từ hôm đó, không ai còn gọi cô là “cái bóng của Giám đốc” nữa.
> Minh đã là chính mình. Một người thật sự bước ra khỏi cái bóng – để đứng vai sát vai với người mà cô lựa chọn tin tưởng.
---
Đây là cách Minh chứng minh cho chap trước, để được mọi người công nhận cô được Vân trọng dụng vì năng lực.
( chap trước bị lỗi, cụt lủn, đã đăng lại!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com