TruyenHHH.com

Em thuộc về ta! (SM- Sp- f/f)

25.2. Ký ức: Vân và Mẹ (Sp nặng)

NovaTienTV

- Mẹ chị... chưa phạt xong đâu.
- Lần sau đó không chỉ là roi, hay là máu. Mà là... lấy đi quyền mà chị từng được tin tưởng giao phó.

Cô mở mắt. Nhìn vào gương.

Ánh mắt không còn rực lửa, mà sáng một cách lạnh. Như thể chính cô cũng đang chờ... bản án tiếp theo.

- Nên đừng nghĩ rằng qua được một trận đòn là xong.

- Với người như chị... chuộc lỗi chưa bao giờ chỉ cần đau một lần.

Nhìn thôi cũng đủ đau rồi!!!

---

Đêm hôm đó, Vân không ngủ được.

Mông vẫn còn rát bỏng vì những vết roi, nhưng thứ khiến cô thao thức suốt đêm không phải là cơn đau.

Mà là sự im lặng.
Và một lỗi lầm mới - lỗi cô chưa dám nói ra.

Bản tin nội bộ về việc cổ phiếu đã phục hồi... là giả.
Một sản phẩm "định hướng dư luận" được dựng vội bởi bộ phận truyền thông - theo lệnh miệng từ chính cô. Báo cáo chưa hề được Hội đồng phê duyệt. Các con số đều được "hiệu chỉnh" để trấn an cổ đông.

Vì Vân cần thời gian. Vì cô không muốn bị nhìn như một giám đốc đang mất kiểm soát.

Vân tự nhủ: đó là xử lý khủng hoảng.

Nhưng nếu mẹ cô - bà Lưu Diệu Lan - biết chuyện, bà sẽ chỉ gọi đó bằng một cái tên:
Nói dối để tự cứu mình.
Và với bà, không có hình phạt nào nhẹ cho một kẻ như thế.

---

Sáng hôm sau, Vân mặc váy dài, trang điểm kỹ như thường lệ.
Lưng cô vẫn còn rát. Nhưng khuôn mặt đã được phủ phấn mỏng, không một biểu cảm sai lệch.

Bữa sáng đã bày sẵn.
Bà Lan ngồi đầu bàn, như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Vẫn là dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt thong thả, đôi đũa cầm chắc.

- Ngồi đi. - bà nói.

Vân khẽ gật, bước tới. Tay cô hơi run khi cầm muỗng. Không dám nhìn lên.

Cô biết: nếu lúc này mẹ hỏi chỉ một câu - "Con đã giải quyết xong chưa?" - thì cô sẽ buộc phải lựa chọn.

Hoặc thú nhận.
Hoặc... nói dối thêm một lần nữa.

Nhưng bà không hỏi.

Bà chỉ gắp rau, chậm rãi nhai, như thể đang chờ một điều gì đó... tự vỡ ra.
Và chính sự im lặng ấy khiến Vân thấy mình sụp đổ từng phần. Không một roi nào đau bằng ánh mắt không cần nhìn.

---

Chiều hôm đó, Vân trở lại thành phố. Suốt quãng đường dài, cô bật im lặng điện thoại, ngồi sau tay lái mà tưởng như đang bị đẩy lùi từng kilomet về phía cũ - nơi có tiếng roi vang lên từng nhát, đêm hôm qua.

Không ai nhìn thấy những vết hằn sau lớp tây trang.
Nhưng trong đầu cô, từng âm thanh cũ vẫn còn nguyên:
"Người lãnh đạo không được quyền viện cớ."
"Phạt để không quên. Đau để nhớ."

Và giờ đây, dù đã bị đánh vì lỗi cũ, cô vẫn chưa thú nhận lỗi mới.

Không phải vì sợ bị phạt thêm.
Mà vì sợ mất đi thứ cô quý giá nhất: niềm tin từ người phụ nữ đã rèn nên cô bằng từng vết roi.

Một lần nói dối, là một vết nứt.
Nói dối lần hai, là phản bội.

---

Ba ngày sau.

Thư ký bước vào phòng làm việc, cẩn trọng đặt lên bàn một phong thư.

- Gửi đến địa chỉ nhà riêng chị. Không tên người gửi. Có vẻ là từ nội bộ... - cô nói, nhẹ giọng.

Vân mở thư.

Chỉ một tờ giấy duy nhất.

Dòng in đậm, thẳng, rõ:

> "Người nói dối không thể lãnh đạo."

Và bên dưới là ảnh chụp nội dung bản báo cáo giả - với ngày giờ, dấu theo dõi nội bộ, và những con số chưa được duyệt.

Một lỗi không thể chối cãi.

Vân siết chặt mép giấy. Bàn tay lạnh ngắt. Môi cô cắn đến bật máu. Không còn gì để tự bào chữa nữa. Chuyện đã vỡ ra.

---

Tối hôm đó, điện thoại đổ chuông.

Chỉ ba hồi. Mẹ.

Vân bắt máy. Không kịp mở lời thì giọng bà đã vang lên - thấp, đều, dứt khoát:

- Sáu giờ sáng mai. Về nhà. Không được đến muộn.

Rồi tắt máy.

Không cần hỏi "tại sao". Không cần nói thêm.
Bà đã biết.

Và lần này, cô hiểu - sẽ không chỉ là roi.
Sẽ là điều mà cô sợ nhất:
Ánh mắt của mẹ, khi nhìn một người từng được đặt tất cả niềm tin, mà giờ chỉ còn là... kẻ nói dối.
---

TRẬN ĐÒN KHÔNG THỂ QUÊN

Sáu giờ sáng.

Vân có mặt trước cửa nhà mẹ đúng giờ như lệnh triệu hồi, trên người là bộ suit đen được là phẳng tới từng ly. Mắt cô đỏ ngầu vì cả đêm không ngủ. Môi khô nứt. Nhưng dáng đứng vẫn thẳng.

Chẳng phải vì còn kiêu hãnh.

Mà vì cô biết: hôm nay, điều duy nhất cô còn có thể giữ... là thể diện cuối cùng trước khi nó bị chính tay mẹ mình đánh tan.

---
Cửa mở ra. Người giúp việc không nói gì. Chỉ khẽ cúi đầu, rồi lặng lẽ tránh sang một bên, nhường lối.

Vân bước vào.

Phòng khách vắng, lạnh.

Trên ghế sofa, bà Lưu Diệu Lan đã ngồi sẵn - dáng người thẳng như đường kẻ, hai tay đặt gọn trên đùi, ánh mắt lạnh và sắc như mặt kính không vết bụi. Gương mặt bà không biểu lộ cảm xúc. Nhưng sự im lặng ấy, không cần lời, cũng đủ để người khác biết: bà đã biết tất cả.

Và hôm nay, bà không ngồi đó với tư cách một người mẹ.

Mà là người từng đặt trọn niềm tin vào một kẻ không giữ được nó.

Vân dừng lại cách ba bước. Cài chặt lại khuy áo vest. Mắt cúi thấp.

- Mẹ.

Giọng cô nhỏ. Bình. Không biện hộ, không van xin.

Chỉ một tiếng gọi - nặng hơn mọi lời bào chữa.

Bà Lan vẫn không nhìn.

Chỉ cất giọng, lạnh như kim loại chạm vào mặt đá:

- Đứng yên đó.

Vân khẽ gật.
Cô đứng thẳng, hai tay buông xuôi cạnh người, lòng bàn tay khép lại khẽ run.

Không khác gì một học trò trước bảng đen, chờ bị gọi tên giữa buổi kiểm điểm.

Chỉ khác là - giáo viên lần này là mẹ. Và trên bảng đen là niềm tin vừa bị gạch đi.

Bà Lưu lấy ra một phong bì mỏng - chính là bản sao bức thư nặc danh và ảnh chụp màn hình báo cáo giả mạo.

"Con định giải thích thế nào?"

"...Con sai," - Vân nói, giọng khô khốc.

"Chỉ sai?"

"...Con cố tình. Con đã cho sửa báo cáo để... làm dịu dư luận."

"Không có chữ nào trong câu đó là sự thật cả," - bà ngắt.

Vân cúi đầu. Bà Lưu ngồi xuống đối diện, giọng vẫn nhẹ nhàng:

"Con không sửa vì dư luận. Con sửa vì con sợ bị nhìn thấy là yếu."

Lời nói đó như dao khía vào từng lớp da Vân vẫn cố giữ lại.

"Con từng thề, dưới mái nhà này, sẽ không bao giờ dùng sự dối trá để chống đỡ bản thân," - bà nói, tay nhẹ gõ lên phong bì - "Mẹ từng tin con."

Vân muốn nói gì đó. Nhưng môi cô run. Lần đầu sau nhiều năm, cô nhận ra: có những lúc, không thể sửa sai bằng năng lực, chỉ có thể cúi đầu và chịu trừng phạt.

- Cởi áo khoác. Cởi giày. Quỳ.

Giọng bà đều đặn, không gắt, không lạnh, không cao - nhưng mỗi từ như một mệnh lệnh hành hình.

Vân không nói. Cô làm theo. Từng động tác chậm rãi. Khi đầu gối cô chạm xuống nền gỗ, da bị cào lên bởi sàn cứng lạnh, cô cắn răng.

Bà Lan đứng dậy, mở tủ gỗ bên góc phòng. Lấy ra một vật mà Vân chưa từng muốn thấy lại trong đời: cây roi mây song dài, cán gỗ nặng, từng thớ da cuốn quanh đầu roi thô và sẫm màu như màu máu khô.

Roi không dùng để dạy.

Roi dùng để xử.

- Một trăm roi. - bà nói.

Không cần hỏi lý do. Không cần để cô biện minh.

Vân gật đầu. Một lần cuối cùng, cô tự cởi áo sơ mi. Phần lưng lộ ra, trắng và run nhẹ. Không có gì che chắn.

- Tư thế phạt: quỳ thẳng, hai tay đặt sau gáy. Không được phép chống. Không được phép xin ngưng. Nếu ngã - tự đứng lên. Nếu chống tay - roi tính lại.

Vút! - roi đầu tiên giáng xuống, đập thẳng vào sống lưng trần.

Vân siết răng, toàn thân căng cứng. Da bật đỏ ngay tức thì.

Vút! Vút! Vút!

Những cú sau không để cô kịp thở. Da bắt đầu nứt. Máu rỉ từng dòng.

- Một. Hai. Ba. - bà đếm. Như đang gạch sổ.

Từng roi giáng đều, tàn nhẫn và không thương tiếc. Không câu nào răn dạy, không lời nhiếc móc. Chỉ có roi, và sự im lặng.

Đến roi thứ hai mươi, Vân bắt đầu run. Cô vẫn giữ được thẳng lưng, nhưng hơi thở đứt đoạn. Mồ hôi lạnh trượt xuống cằm.

Roi thứ ba mươi, máu đã loang trên lưng, chảy xuống thắt lưng. Nhưng Vân vẫn quỳ. Bàn tay cô đan say gáy bắt đầu co giật.

Ba mươi lăm. Ba sáu. Ba bảy...

Bốn mươi lăm, mắt cô nhòa đi. Một dòng máu nhỏ từ miệng chảy ra - do cắn vào môi quá chặt.

Roi năm mươi.
Vân không chống đỡ được nữa. Cô buông tay, gục. Cả thân trên đổ sập xuống sàn, trán đập vào mặt gỗ lạnh.

Tiếng roi dừng.

– Đứng lên. – Bà nói.

Vân không nhúc nhích.

Ngay sau đó, một cú roi quất thẳng vào mông, vang rền qua lớp vải quần, khiến cả thân dưới cô giật nảy. Đòn không rách da, nhưng đủ mạnh để dồn cơn đau dội ngược lên cột sống.

– Đứng lên. – Giọng bà lặp lại, trầm và dứt khoát, như thể chưa từng dao động.

Vân nghiến răng, gồng người. Hai tay lần mò xuống sàn vương vệt máu khô, cố gắng chống dậy. Từng thớ cơ nơi lưng trần co rúm, đôi chân run rẩy như sắp gãy. Nhưng rồi… cô vẫn quỳ được.

Bà Lan không nhìn cô, chỉ lùi lại một bước:

– Cúi người. Chống hai tay. Đưa mông lên.

Vân chết lặng.

- Làm đi.

Cô cắn răng. Chuyển sang tư thế bốn chân. Mông đưa cao, lưng trần rướm máu, quần tây ướt mồ hôi và máu từ lưng thấm xuống.

- Tự kéo quần xuống.

Vân khựng lại một giây. Rồi gỡ khóa kéo. Một bên mông bị bầm dập lộ ra đầu tiên. Khi cô kéo xuống hết, chiếc quần tụ lại dưới gối, và cô hoàn toàn phơi lưng, mông và đùi.

Bà không đếm lại từ đầu.

Roi năm mươi mốt giáng thẳng vào khe mông - cú đầu tiên cho phần phạt thân dưới.

Vân oằn người. Miệng bật ra một tiếng rên không kịp giữ.

Roi năm mươi hai. Năm ba. Năm bốn...

Cả mông cô đỏ rực, rồi chuyển sang tím bầm, rồi máu bắt đầu rỉ. Mỗi roi như kéo dài thêm nỗi nhục. Cô không còn giữ được tư thế. Mỗi lần bị đánh là một lần khuỵ.

- Không được gục.

Roi sáu mươi lăm, bà dùng lực mạnh hơn. Những vết cũ bị đánh chồng, rách toạc, máu bật ra thành dòng.

- Đã làm lãnh đạo, thì phải chịu roi như lãnh đạo. - lần đầu tiên bà nói.

Bảy mươi lăm. Bảy sáu. Bảy bảy...

Vân không còn gồng nổi. Toàn thân quẫy nhẹ, nhưng không rên, không xin.

Roi thứ tám mươi giáng xuống.
Vân không còn kìm được nữa, bật rên. Một tiếng khàn, dính máu.

Cô khuỵu xuống sàn - đầu gối sập mạnh vào đá lạnh, tay chống không nổi. Toàn thân run bần bật. Không còn giữ được thẳng lưng.

Nhưng vẫn... không gục.

Cô chống cùi chỏ, gắng ngẩng lên, vừa khóc vừa rên, cổ họng nghẹn đặc, như một con thú bị xé toạc nhưng chưa chịu chết. Ngọn roi dừng lại, như đang hỏi liệu cô có còn chịu nổi hay không?

- Con... còn chịu được...

Giọng cô đứt quãng, méo mó vì đau, nhưng từng chữ vẫn rõ - như nặn ra từ tận xương sống.

Bà Lan đứng im.

Mắt bà dừng lại rất lâu trên tấm lưng chằng chịt vết roi - đang sưng tấy, rớm máu, từng vệt như nứt ra dưới làn da trắng. Mông thì bầm tím, có chỗ rách, có chỗ sắp bật máu. Hai chân con gái run lên từng chập, nhưng vẫn cố quỳ.

- Đứng dậy.
- Lên ghế. - bà nói.

Vân cố.

Cô cắn môi, gượng đứng bằng hai đầu gối rướm máu, hai tay chống vào mép ghế sofa da dài, cố đẩy thân mình lên - theo đúng lệnh.

Nhưng đến nửa chừng, tay cô trượt.

Thân thể nặng nề đổ sụp, va vào mặt ghế.
Một tiếng thở khàn bật ra.
Và cô khóc.

Lần đầu tiên trong buổi trừng phạt, nước mắt chảy xuống - không vì van xin, mà vì đau đến mức không thể tự giữ mình làm theo lệnh.

Vẫn quỳ đó, nhưng không ngẩng lên nổi.

Lần thứ nhất, bà Lan im lặng.

Lần thứ hai, bà vẫn đứng yên.

Đến lần thứ ba, khi thấy con cố trườn lên ghế bằng lực của cánh tay gần như gãy rời, bà khẽ nói:

- Cô Ba. Đỡ nó lên.

Người giúp việc bước tới. Không nói gì. Chỉ nhẹ tay vòng qua eo Vân - nóng bỏng và dính máu - rồi cùng đỡ cô đặt nằm sấp lên sofa.

Tấm thân rũ xuống, mông trần hướng lên. Đùi rớm máu, lưng loang lổ. Hai tay buông xuôi. Mắt vẫn mở.

Nhưng cô không nói gì nữa.
Không khóc.
Không xin.

Chỉ thở từng nhịp như sắp tắt.

Bà Lan đứng sau lưng con gái. Tay vẫn cầm roi.

Ánh mắt bà không lạnh.
Cũng không mềm.

Chỉ là ánh mắt của một người vừa nhìn thấy đứa con... còn quá yếu để đứng, nhưng vẫn gắng làm theo - chỉ vì đó là lệnh.

Và vì thế, roi thứ tám mươi mốt... giáng xuống chậm hơn.

Roi tám mươi mốt. Tám hai. Tám ba...

Ghế dính máu. Vết đánh cắt ngang qua hông, bắp đùi, mép mông.

Roi chín mươi tám giáng thẳng lên khe mông - sâu, mạnh, rít máu.

Chín mươi chín - đánh chéo từ hông phải xuống đùi trái, để lại một vệt sẫm dài.

Roi thứ một trăm - bà dừng lại, nhìn thân thể nằm im trên sofa. Rồi giáng thẳng một đường cuối cùng, mạnh, lạnh, và không thương xót, ngay nơi giao giữa mông và đùi.

Vân không cử động nữa.

Máu tràn ra, đỏ thẫm.

---

Một lúc sau, bà đặt roi xuống bàn. Quay lưng.

- Một trăm roi. Đủ cho một lời nói dối.

- Từ giờ, nếu còn sống sót... thì sống như một người không còn quyền được phép sai.

Không ai dìu Vân.

Bà đi. Gót giày nện xuống sàn như kết án.

Vân vẫn nằm đó - người đầy máu, trần trụi, lưng và mông rách nát... nhưng không chết.

Chỉ còn một hơi thở mong manh - của kẻ vừa mất tất cả để học lại chữ "thật".

---

Khi Vân mở mắt, ánh sáng đầu tiên cô thấy là màu trắng.

Không phải ánh sáng của bệnh viện.

Mà là ánh sáng từ căn phòng xưa của mình - phòng ngủ tầng ba, trong ngôi nhà của mẹ. Trắng, tinh tươm, sạch sẽ, vô nhiễm... và lạnh.

Cô nằm nghiêng. Lưng ê buốt, mông như không còn là của mình, rát như bị xé. Một bên đùi nhói lên theo từng nhịp thở. Mỗi lần cử động, từng vết roi như dính vào ga giường. Áo sơ mi không còn. Chỉ còn một lớp khăn bông đắp tạm hờ lên lưng, dính máu.

Mùi sát trùng lẫn mùi mồ hôi cũ vẫn vương quanh chăn. Đầu óc cô quay cuồng, nhưng những ký ức vẫn rõ ràng từng roi, từng tiếng thở gấp, từng lần sụp xuống rồi bị lôi dậy.

Từng cú đánh đã bầm xuống thịt. Nhưng thứ khắc sâu hơn là ánh mắt mẹ - khi bà nhìn cô nằm đó, trần trụi, thất bại, và... im lặng.

---

Cửa mở.

Vân nghe thấy tiếng gót giày. Không nặng. Không vội. Không mềm.

Cô không quay lại. Chỉ nằm yên. Như một tội nhân chờ tuyên án lần nữa.

- Tỉnh rồi?

Giọng mẹ cô vang lên. Bình tĩnh. Không hằn học. Không dịu dàng.

Chỉ là một câu hỏi, như thể hỏi "đèn đã sáng chưa?".

Vân khẽ gật đầu. Nhưng không nói.

Một khoảng im lặng dài.

Rồi bà bước đến, ngồi vào chiếc ghế bọc da bên cạnh giường. Khoảng cách giữa hai người chỉ là một mét. Nhưng không khí thì như cách biệt cả một thời đại.

- Ngồi dậy được không?

Vân muốn nói "vẫn đau", nhưng không dám. Cô gượng. Tựa vào đầu giường, che phần lưng đầy vết thương bằng khăn, tay run khi giữ mép chăn.

Mẹ cô quan sát.

Không che giấu. Không thương hại.

Chỉ nhìn - như đang kiểm tra xem một món đồ mình từng tin tưởng liệu có còn xài được không.

- Còn nhớ lý do bị đánh không?

Câu hỏi rất nhẹ. Nhưng Vân thấy khó thở hơn cả khi bị quật đến roi thứ một trăm.

Cô cắn môi, rồi khẽ đáp:

- Vì đã dựng tin giả... vì dùng truyền thông để thao túng dư luận... vì che giấu tình hình thật với Hội đồng... và vì nói dối mẹ.

- Và vì gì nữa?

Vân sững lại.

- ...Vì... không chịu nhận sai ngay từ đầu.

Một giây yên lặng.

Mẹ cô gật. Rất chậm.

- Sai lầm quản trị - mẹ có thể tha.
- Nhưng sai lầm về nhân cách - thì không.

- Con nghĩ mẹ đánh để hả giận? - bà hỏi, không buộc Vân phải trả lời. - Mẹ đánh để con nhớ: có những lỗi không được phép lặp lại. Nhất là khi con ngồi ở vị trí mà mọi quyết định có thể kéo đổ cả trăm con người khác.

Bà đứng dậy, bước tới cửa sổ. Kéo nhẹ rèm. Ánh sáng chiếu vào. Vân phải nheo mắt. Tấm lưng cô nóng ran dưới nắng - phần thịt từng bị rách vẫn còn đau buốt.

- Mẹ đã từng nghĩ con sẽ không bao giờ cần trận đòn đó. - bà nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài. - Vì mẹ tưởng... mẹ đã dạy đủ.

Vân nhìn bóng lưng bà.

Lưng người phụ nữ ấy vẫn thẳng - sau bao năm, bao cuộc họp, bao lần mất trắng rồi tái lập. Cái lưng mà cô luôn nhìn theo. Và cũng chính cái lưng ấy... vừa ngoảnh đi, khi cô gục máu đêm qua.

- Mẹ... - Vân khẽ gọi.

Không có tiếng đáp.

Cô cắn răng. Cơn đau lưng như xé.

- Con... vẫn muốn đứng lên. Vẫn muốn chịu trách nhiệm. Vẫn muốn... được gọi là người của mẹ.

Một giây dài.

Bà quay lại. Mắt bà vẫn không lay động. Nhưng lần đầu tiên, giọng bà chậm lại:

- Vậy đứng lên đi. Không cần lời xin lỗi. Chỉ cần đừng tái phạm.

- Nếu còn một lần nữa... - ánh mắt bà chiếu thẳng vào mắt Vân - ...mẹ sẽ không đánh.

- Mẹ sẽ huỷ tư cách của con.

Vân không dám gật đầu. Chỉ cúi đầu thật sâu.

---

Khi bà rời khỏi phòng, Vân vẫn ngồi bất động trên giường.

Lưng vẫn đau. Đùi vẫn tím bầm, và phần mông như bị xé toạc. Nhưng sâu hơn tất cả là cảm giác: cô vừa được tha... không phải vì còn giá trị. Mà vì bà mẹ ấy muốn thử xem - liệu đứa con gái này... có thể đứng dậy lần cuối, hay không.

---

Chiều hôm đó, Vân tự mình bước xuống tầng. Từng bước chậm, tay bám lan can. Không ai đỡ. Không ai dìu.

Cô không còn mặc suit. Chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng rộng, phủ ngoài lớp băng dán.

Cô bước ra ngoài, dưới nắng.

Gió hơi rát vào da, nhưng mắt cô không chớp.

Vì trong lòng, cô biết:

> Không có nỗi đau nào đáng nhớ... bằng ánh nhìn của một người từng tin mình tuyệt đối - mà giờ chỉ còn lặng im như nhìn một kẻ đã phản.

---

Những ngày sau đó.

Bản thông báo được gửi đi nội bộ vào buổi sáng thứ hai sau hôm Vân tỉnh dậy.

Không nêu lý do.
Không giải thích.
Chỉ một dòng duy nhất:

"Tạm thời trong 10 ngày tới, bà Lưu Tuyết Vân sẽ không giữ quyền điều hành trực tiếp tại công ty."

Ngay dưới đó, là tên người tạm thời phụ trách - một phó tổng già từng kinh qua nhiều khủng hoảng, trung thành và kín tiếng.

Không ai trong công ty dám bàn tán công khai. Nhưng tất cả đều hiểu: nội bộ có chuyện. Và khi mẹ của Vân chính là Chủ tịch Hội đồng sáng lập - người không để cảm xúc xen vào xử lý - thì mọi chuyện đều có lý do chính đáng.

Vân đọc thông báo khi đang nằm trên ghế sofa tầng ba, lưng vẫn còn băng kín, mông vẫn chưa thể ngồi lâu quá năm phút.

Cô không phản ứng gì. Không gọi điện. Không khiếu nại. Cũng không xin rút lại.

Chỉ lặng lẽ gập điện thoại, đặt xuống.

Và cúi đầu.

---

Mười ngày đó, cô không đến công ty. Không can thiệp bất kỳ hồ sơ nào. Không họp online. Không trả lời email.

Buổi sáng, cô tập đi lại trong hành lang nhà cũ - từng bước một, chống gậy. Mỗi lần co chân, phần cơ đùi lại đau nhói - như nhắc cô nhớ: hậu quả chưa hết. Và cũng không được phép quên.

Buổi trưa, người giúp việc lặng lẽ thay băng. Toàn bộ lưng và mông cô phủ kín những vết thương vừa khép miệng. Máu đã khô lại thành màu nâu sẫm, nhưng từng lằn roi vẫn gồ lên rõ rệt - đỏ bầm, rướm sưng, như thể thân thể cô đã trở thành một tấm da ghi chép. Không bằng mực. Mà bằng đau.

Buổi chiều, cô ngồi đọc lại những báo cáo cũ, lần này không để tìm điểm yếu của thị trường. Mà để tìm điểm yếu... trong chính cách cô đã ra quyết định.

Buổi tối, không điện thoại, không liên lạc. Chỉ có tiếng kim đồng hồ, và ánh đèn vàng hắt lên từ bàn gỗ - nơi năm mười bảy tuổi, cô từng viết báo cáo đầu tiên để mẹ kiểm tra.

---

Mẹ cô không nói gì thêm trong mười ngày đó.

Không dặn dò.

Không dỗ dành.

Chỉ một lần, bà để lại trên bàn một tập hồ sơ. Trang đầu là đề bài:

> "Nếu con là Hội đồng quản trị - con sẽ xử lý Vân như thế nào?"

Không có thời hạn nộp.

Cô mất hai ngày để viết lại - không phải bằng lý trí giám đốc, mà bằng con mắt của người từng bị gãy, rồi học đứng dậy lại.

Khi nộp lại, bà chỉ gật đầu.

Không khen. Không trách.

Nhưng từ hôm đó, bữa ăn của Vân có thêm một món canh nóng.

---

Có những đêm Vân nằm nghiêng, mắt mở trừng nhìn trần nhà, lưng rát âm ỉ, nhưng lòng không giận mẹ. Không trách.

Vì cô hiểu rõ hơn ai hết:

Mẹ chưa bao giờ được quyền yếu đuối.

Mẹ phải gánh cả một tập đoàn từ hai bàn tay trắng, trong thời đại mà phụ nữ phải đánh đổi cả máu để có tiếng nói trong phòng họp.

Và chính người phụ nữ ấy, bằng cách khốc liệt nhất, đang dạy cô hiểu:

> Không có ai đánh con gái mình 100 roi... chỉ để hả giận.

Mà là để giữ cho nó không chết chìm - trong một cái ghế mà nó chưa đủ cứng để ngồi.

---

Đêm thứ mười.

Cô ngồi một mình trong thư viện tầng hai, xem lại sổ tay ghi chép từ năm hai lăm tuổi - những ngày đầu được giao điều hành nhánh tài chính đầu tiên.

Cô nhận ra nét chữ năm đó rất kiêu.

Nhưng không sâu.

Cô rút ra một trang giấy trắng, viết lại ba dòng:

"Tôi không cần được tha. Tôi chỉ cần được dạy lại.
Dù bằng máu.
Dù bằng im lặng."

Rồi cô khép sổ.
Thân thể vẫn đau.
Nhưng ánh mắt đã khác.

---



Au:
Tuy quá mức nghiêm khắc, nhưng nào có người mẹ nào là máu lạnh vô tình!?

( ẻm Minh mà biết tui hành Mistress của ẻm te tua vầy chắc ẻm không để yên đâu!)😓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com