TruyenHHH.com

Em Sai Roi Chi Co The Khong

Một đêm hầu như không ngủ, Jiyeon cứ ngồi ngắm những ngọn nến, rồi lại cạy mớ sáp chảy xuống gạch đắp lên trên cây nến, thỉnh thoảng cười tủm tỉm một mình..

3h sáng, Hyomin nt cho Jiyeon..

“Jiyeon ngủ chưa hay còn thức vậy?”

“Đang ngồi nghịch nến nè he he.. sao chị chưa ngủ nữa?”

“Không biết nữa… chị vui quá à, không ngủ được.. biết chị đang làm gì hông?”

“Đang…nằm ngủ chứ làm gì? He he, ừ em cũng vui lắm nên chẳng thấy buồn ngủ..”

“Chị đang ôm Jiyeon đó, vừa hôn Jiyeon một cái nữa hi hi..”

“Ax, có đâu. À à, con gấu đó hả? :x hôn nữa đi..”

“Hi hi.. hôn nãy giờ nhiều lắm rồi. Thôi chị cố ngủ đây, Jiyeon cũng ngủ đi, mai còn học nữa đó, không được nghỉ học nhe!”

“Ừm, em biết mà. Chị ngủ ngon! Hôn tục tưng 10000000000 cái he he..”

“Hôn gì dữ vậy..hứ…Jiyeon ngủ ngon! Hôn Jiyeon…”

Ngồi đến khi nến tàn, Jiyeon mới lò dò lên giường ngủ mê mệt…

“Cộc..cộc..”

– Jiyeon ơi dậy ăn sáng rồi đi học nữa…trễ rồi đó!

– Ừ, em nghe rồi.

Đang ngủ ngon, Jiyeon bị Hyomin gõ cửa kêu dậy, nhìn đt đã 6h30 rồi. Một ngày mới lại bắt đầu, lịch sử sang trang.

Jiyeon bước xuống nhà, Hyomin đang nêm nếm nấu nướng gì đó.

– Chị nấu gì vậy?

Jiyeon đi lại gần hỏi.

– Phở Việt Nam. Jiyeon thích ăn phở mà phải không?

Hyomin xoay lại nhìn Jiyeon cười mỉm.

– Ừ, he he. Nhìn thèm ghê! Chị mua hồi nào vậy?

– Chiều qua đó. Tính nấu đãi cả nhà mừng sinh nhật chị, mà dì dẫn đi nhà hàng rồi..

– Ừm, nhớ rồi.

– Đi súc miệng rửa mặt lẹ đi, ra chị làm cho ăn còn đi học nữa..

– Ừ, nay đốc thúc em đi học hoài vậy ta.

– Chứ sao. Lớn rồi, phải biết lo tương lai đó.

– Ừ, ừ. Hiểu thưa Madam!

Jiyeon cười he he, đi súc miệng.

– Chu choa, thơm quá chài..

Ngồi vào bàn, nhìn tô phở tái thơm nức mũi, Jiyeon ứa nước miếng.

– Hi hi, em ăn đi. Dì dượng mới ăn xong, đi làm rồi.

– Chị ăn chưa?

– Chưa, chờ em nãy giờ, đói muốn chết luôn!

– Ax, chị lại ăn với em đi.

– Ừm…

Hyomin bê tô phở lại, ngồi cạnh Jiyeon. Tô của Hyomin nhỏ xíu, chắc được chừng một chén phở là cao. Hyomin ăn ít quen rồi, Jiyeon ép mãi mà không được, đành chịu thua.

Phở Hyomin nấu ngon cực kỳ, Jiyeon làm hẳn hai tô, húp cạn nước, mồ hôi mồ kê tuôn đầy mặt.

– Ăn từ từ thôi, gì mà… sợ ai giành ăn với em hả?

Hyomin chu môi, tay cầm cái khăn lau mồ hôi cho Jiyeon.

– Tại ngon quá, để nguội mất ngon he he..

Jiyeon cười khà khà, hai mắt lim dim tận hưởng sự săn sóc đến tận răng của Hyomin.

– Chị, chiều đi chơi không?

Jiyeon nói.

– Đi đâu vậy?

Không còn những lời từ chối như trước đây của Hyomin nữa, thay vào đó là hỏi địa điểm và kế hoạch he he.

– Đi dạo phố, ăn kem, ăn chè, ăn bánh, uống nước sâm nước ép trái cây, rau câu dừa Việt Nam …

Jiyeon kê ra một lèo danh sách các món ăn vặt đặc sản.

– Hi hi, gì mà toàn ăn không vậy?

– Ờ, ăn nhiều cho chị mập, ốm nhom à..

– Thôi, chị thích vầy à, không muốn mập đâu!

– Chời, chị phải thêm vài kg nữa, vậy đẹp hơn á!

– Thôi.. không thích mà..

– Ờ, ờ. Không thích thì thôi, đi dạo phố được chưa? Chị muốn sao cũng được.

– Ừm..

Jiyeon hôn Hyomin một cái rồi thay đồ đi học, không quên dắt xe ra để sẵn trước sân cho Hyomin.

Tiếc là đến chiều, trời bắt đầu đổ mưa to khiến kế hoạch của Jiyeon và Hyomin đành tạm gác lại. Mùa này cứ mưa rỉ rả suốt cả ngày, không khí mát mẻ cũng thích thật đấy, nhưng tối nào cũng phải ru rú trong nhà, Jiyeon hơi bực bội. May là Hyomin ở chung nhà với cô, nếu không chắc chả có thời gian để gặp nhau.

7h30 tối, Jiyeon kéo Hyomin ra ban công ngồi, nhưng mưa to quá, tạt vào ướt cả người, làm Jiyeon lạnh rợn cả người, thế là đành lết vào trong, ngồi ngay thềm cửa.

Hyomin run run vì lạnh, Jiyeon choàng tay qua vai kéo Hyomin tựa vào người cô, ấm áp thật! Hyomin ngoan ngoãn như chú mèo con, nép sát vào Jiyeon, đúng là có người yêu sưởi ấm thì bao nhiêu cái lạnh đều tan biến..

– Hồi chiều thằng dong-gun có đến tìm chị nữa không?

Ngồi ngắm mưa được một lúc, Jiyeon hỏi.

– Có. Ổng lại sớm lắm, vô tiệm ngồi chờ chị luôn.

– Ax, rồi chị có nói chuyện với hắn không?

– Hỏi gì trả lời nấy thôi à, không lẽ chị im thì kì quá!

– Ừm, lúc về hắn có kè theo không?

– Có luôn. Ổng năn nỉ chị đi uống nước, cho ổng cơ hội giải thích..

– He he, có một bài làm hoài vậy.

– Bởi vậy, chị nói chị không quan tâm, ổng khỏi phải giải thích, mà cứ nói đi nói lại hoài à! Chị chạy nhanh, ổng cũng chạy nhanh theo..

Hyomin nhăn mặt, le lưỡi, nhìn hoạt kê vãi làm Jiyeon buồn cười.

– Mốt chị kệ hắn đi, chạy nhanh nguy hiểm lắm, có gì rồi sao?

Jiyeon cố nín cười, nghiêm mặt với Hyomin.

– Chứ.. ổng cứ chạy theo hoài, chị bực quá à!

Thấy Jiyeon như vậy, Hyomin rụt cổ nhìn ra ngoài, không dám ngó Jiyeon nữa. Ông bà nói không sai mà, vợ ngoan dễ dạy.

– Chị cứ tỏ ra bình thường, hắn nói gì mặc kệ hắn. Ráng đi, hai tuần là xong. Em không tin hắn mặt chai tới vậy đâu.

Tay Jiyeon siết nhẹ, động viên Hyomin.

– Ừm, để chị ráng..

Hyomin dụi đầu vào ngực Jiyeon. Đầu Hyomin lắc qua lắc lại làm Jiyeon nhột bỏ mợ ra, hình như chị cố ý trêu cô.

– Ax, nhột quá…

Jiyeon cố né ra, nhưng càng né Hyomin càng chúi đầu vào.

– Hi hi, cho Jiyeon chết.. cái tội dám đem chị ra cá độ nè..

– Hơ hơ…thôiiii…em biết tội rồi, đừng mà..

Jiyeon rú lên, nước mắt chảy ra tèm lem vì nhột, miệng cười sằng sặc như đứa điên.

Hyomin vẫn không tha cho Jiyeon, cứ nhào vô, hai tay cù liên tục vào hông vào nách Jiyeon.. , Jiyeon co chân lên định đạp một phát, chợt nhớ ra đây là chị Hyomin chứ không phải Hani nên kịp kìm lại, không thôi nhận cú “thiết cước” của Jiyeon chắc Hyomin bay xuống lầu, vĩnh biệt cô luôn.

Jiyeon cố chịu nhột, đưa hai tay chụp lấy tay Hyomin, kéo Hyomin ngã ra, cúi xuống hôn tới tấp lên mặt Hyomin, xong rồi tấn công luôn cái miệng nhỏ xíu đang há hốc ra vì bất ngờ trước đòn phản công của Jiyeon.

Hyomin chỉ kịp ú ớ vài tiếng, sau đó nằm im trong vòng tay Jiyeon. Mắt Hyomin khép hờ, đôi môi đồng tình cuốn theo từng nhịp điệu Jiyeon dẫn dắt… một hai…một hai…một hai..đứng lại đứng…một hai…

Hôn đến khi mỏi cả miệng, Jiyeon mới dừng lại, mỉm cười nhìn Hyomin vẫn còn đang nằm trong tay cô, mắt vẫn nhắm chặt.

Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì, Hyomin mở mắt ra, mặt đỏ bừng lên. Hình như đây là lần thứ hai Jiyeon trêu Hyomin kiểu này.

– Jiyeon này… mốt không cho hôn chị nữa..

Hyomin đấm thùm thụp vào ngực Jiyeon.

– He he, đừng hù em nhe. Em mà giận lên, không thèm hôn chị nữa cho chị chết á..

Jiyeon cười khả ố.

– Xí, mắc gì chết?

– Chết thèm, hơ hơ..

– Hứ.. còn lâu! Có gì đâu mà thèm..

– Thiệt không có gì hem?

Jiyeon nháy mắt nhìn Hyomin.

– Ừ, không có gì hết.

Hyomin đáp, mặt vẫn đỏ bừng, mắt ngó sang nơi khác lảng tránh. Biết ngay mà, nói dối thì sao dám nhìn thẳng cô chứ, trình còn non lắm..

Đưa tay xoay mặt Hyomin về phía cô, Jiyeon cố ra vẻ nghiêm túc.

– Em hỏi thiệt nè, không giỡn nữa. Em hôn chị có thích không?

– Không…

Hyomin lại xoay mặt đi nơi khác.

– Không giỡn nhe. Chuyện này quan trọng lắm đó, liên quan đến hạnh phúc sau này.

Jiyeon tiếp tục xoay mặt Hyomin vô trong.

– Gì ghê vậy?

Hyomin nhăn mặt.

– Chứ sao. Tại chị không học nên không biết, hồi em học đại học cô giáo có dạy.

– Chuyện này mà cô cũng dạy nữa hả?

Hyomin nhìn Jiyeon, vẻ bán tín bán nghi.

– Dạy sao không. Bộ môn giáo dục giới tính và sức khỏe sinh sản đó.

Jiyeon bốc phét.

– Nào giờ chị mới nghe đó, cô tên gì vậy Jiyeon?

– Thảo.

– Oh, cô là người ngoại quốc hay sao mà tên nghe lạ lạ quá Jiyeon?

– Ừm, nghe đâu cô gốc ở Việt Nam.

- Chắc cô đẹp lắm phải không?

- Thua chị chút xíu thôi đó.

Jiyeon cố nín cười.

– Jiyeon cười kìa. Xạo quá, chắc cô đẹp hơn chị nhiều..

Hyomin vẫn chả hiểu tại sao Jiyeon cười, tròn mắt ngây thơ.

– Không. Em nói thiệt mà. Chị đẹp nhất, em thấy hoa hậu thế giới còn thua chị đó, nói chi cô giáo Thảo, tuổi gì mà so.

– Hi hi.. xạo..

Luôn miệng nói Jiyeon xạo nhưng lại cười tít mắt. Đúng là con gái, rót mật vào tai là thích mê.

– Trong mắt em, chị luôn là người con gái đẹp nhất thế gian. Biết sao không?

– Sao?

– Vì chị là người yêu của em.. em yêu chị!!

Jiyeon buông ra một câu sến còn hơn phim tình cảm, cúi xuống hôn vào trán Hyomin..

Hyomin nhắm mắt đón nhận nụ hôn của Jiyeon.

– Jiyeon nè..

– Hả?

– Yêu chị hoài nhe!

Mặt Hyomin lại đỏ lên, lỏn lẻn nói thật khẽ.

– Đương nhiên rồi. Em sẽ ở bên chị suốt đời, tin em đi.

– Ừm, Jiyeon mà bỏ chị… chắc chị chết quá!

Jiyeon đưa tay vén tóc Hyomin, mân mê..

– Chỉ sợ sau này khó khăn, chị bỏ em mà đi thôi. Sẽ không có chuyện em bỏ chị đâu, em thề đó..

– Không đâu. Khó khăn mấy chị cũng sẽ cố gắng, chỉ cần có Jiyeon ở bên cạnh, chị an tâm lắm!

– Ừm.. Vợ chồng mình cùng cố gắng hé! Chồng muốn sau này có thật nhiều con với vợ..

– Jiyeon này… nói chuyện kì quá..!!!

Miệng nói thế thôi, tay Hyomin ngược lại càng lúc càng siết chặt lấy Jiyeon, muốn ná thở. Jiyeon nâng mặt Hyomin lên, đặt vào môi Hyomin một nụ hôn nồng nàn thật lâu…thật lâu…

– Jiyeon nè..

Hyomin lại tiếp tục thỏ thẻ. Mỗi lần nghe “Jiyeon nè” Jiyeon bắt đầu thấy sờ sợ.. hai từ này đại diện cho một vấn đề mới vừa được Hyomin nghĩ ra..

– Chuyện hôm qua đó…

Hyomin ngập ngừng. Đúng là con gái, lúc nào cũng giáo đầu lâu vãi.

– Hôm qua sao nè?

Jiyeon hỏi.

– Mốt Jiyeon đừng làm vậy nữa nghe..

– Làm vậy là làm gì?

– Em biết chị muốn nói gì mà, đừng giả bộ..

– Không biết thiệt. Hôm qua có nhiều chuyện quá, làm sao em biết chị muốn nói đến cái gì nè?

– Hix… Jiyeon biết mà. Cố tình chọc chị nữa..

Miệng Hyomin méo xệch, nhìn đáng thương còn hơn chúa chổm vừa đánh hụt con lô. Jiyeon tội quá, đành gật gù “thấu hiểu”.

– Em biết rồi. Sao nè?

– Biết gì mới được..

– Thì biết chuyện chị muốn nói là chuyện gì.

– Nói thử coi.

– Chuyện…em âu yếm chị phải hem? Hè hè..

– Hứ, dê thì có..

– Được sự cho phép của chủ nhân đàng hoàng à nha, không có dê à..

– Hứ.. ép người ta thì có..

Đôi môi đỏ tươi của Hyomin trề ra cả thước, nhìn ngứa mắt quá, Jiyeon cúi xuống ngậm luôn, làm Hyomin lật đật thụt môi vào.

– Đang nói chuyện đàng hoàng, không có giỡn..

Hyomin đấm vào ngực Jiyeon.

– Ờ, chị nói đi, 1080 nghe.

– Mốt Jiyeon không được làm vậy nữa nhe.

– Ax, sao vậy?

– Chị không thích vậy..

– Xạo, em thấy chị thích mà he he..

– Không cóooo…chị sợ lắm..!!

– Sợ gì vậy?

– Không biết. Nhưng chị sợ thật đó.. mốt Jiyeon đừng làm vậy nữa.

– Sợ sao lúc đó chị không phản đối, mà lại chịu?

– Tại… yêu Jiyeon quá… với lại lâu lâu sinh nhật chị, em tặng quà nên..

– Nên sao?

– Nên… chị tặng quà lại cho em..hix..

– Ax..

Jiyeon hết biết nói gì luôn.

– Nhe Jiyeon. Mốt đừng vậy nữa nhe..

Hyomin nài nỉ Jiyeon cứ như trẻ con vòi quà ba mẹ.

– Zzz, ngày nào cũng gần gũi vầy, sao em làm được đây?

Jiyeon rầu rĩ.

– Đi mà! Jiyeon nói sẽ giữ gìn cho chị mà, hứa với chị đi.. chị không thích vậy đâu..

Hyomin níu áo Jiyeon, cặp mắt long lanh chờ đợi.

– Ừ, được rồi. Em hứa.. hix khổ quá!!

Jiyeon đành chào thua. Tật mê gái từ nhỏ rồi, ai chửi ngu thì chịu.

– Hi hi, cảm ơn em! Yêu Jiyeon lắm đó!!!

Hyomin chồm lên kéo đầu Jiyeon xuống, hôn đánh “chụt” vào má Jiyeon. Dỗ ngọt kiểu này Jiyeon éo biết sao nữa, giờ Hyomin có kêu nhảy lầu chắc cô cũng nhảy cmnl, ngu người rồi..

Đến hơn 10h, Jiyeon đưa Hyomin về phòng, à không, phải nói là bế Hyomin thì đúng hơn. Đặt Hyomin lên nệm, Jiyeon hôn vào trán Hyomin một cái thật kêu..

– Pé yêu ngủ ngon nha!

– Hi, Jiyeon cũng ngủ ngon!!

Vòng tay Hyomin lại siết chặt lấy Jiyeon thật lâu, rồi mới buông ra cho Jiyeon về…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com