TruyenHHH.com

Em Muon Huy Hon

Cô mở cửa cho Tố Nhi. Vừa nhìn thấy cô, Tố Nhi vội nắm tay cô, ánh mắt có chút lo lắng

" Tĩnh Mịch,phải chăng mày có chuyện gì sao ? Tại sao Bạch thiếu gia tối hôm đó lại đến chỗ tao tìm mày, lại thông báo mày mất tích ? ".

Theo sau Tố Nhi là Mạc Kính. Hôm jay anh lấy lí do là bạn Tố Nhi đến nhà thăm cô.

' Chào em, anh nghe Tố Nhi nói em xảy ra chuyện, nên cố ý đến đây thăm em. Sao rồi ? không sao chứ ? '.

Mạc Kính nhìn cô lo lắng, nếu không phải có sự có mặt của Tố Nhi, cô lại không ở nhà hắn thì có lẽ anh đã chạy đến ôm cô, quan tâm cô. Nhưng đó chĩ là có nếu như, còn thực tại, anh chỉ quan tâm cô ở mức bạn bè.
Cô cười cười, lẫy lẫy tay Tố Nhi.

- Hôm đó là vì tao ham chơi không về nhà, thật sự không có chuyện gì đâu.
Thôi không nói về chuyện đó nửa, vào nhà đi, tao sẽ tự tay làm 1 món cho mày.

Từ sau lưng hắn vòng tay ôm eo cô, hôn lên má cô, tự nhiên như không có 2 vị khách đang trợn tròn mắt nhìn. Khiến cô xấu hổ, đẩy nhẹ hắn ra.

- Anh thật là... hôm nay có người ngoài, sao anh lại tùy tiện như vậy ?
" Bảo bối của anh, anh không có quyền hôn sao ? ".

Hắn cười nhìn cô rồi chuyển sang nhìn ánh mắt Mạc Kính.
Mạc Kính nhìn thấy từng cử chỉ hắn hôn cô, âu yếm cô. Lòng anh đau thắt lại.

" Chào Mạc thiếu gia, hôm nay lại được vinh hạnh đến nhà tôi "
' Tôi chỉ tiện đường đưa Tố Nhi vào thăm Tĩnh nhi thôi. Cậu không cần khách khí như vậy '.

Mỗi lần 2 người đàn ông này gặp nhau, nói chuyện vài 3 câu là không khí trở nên căn thẳng, cô thì luôn luôn lúc nào cũng đứng ở giữa, vô cùng khó xữ.

Cô vào bếp, chuẩn bị nguyên liệu thức ăn, vừa lay hoay trong bếp thì Mạc Kính đi vào.

' Tĩnh Nhi, để anh giúp em '.

Cô gật gật đầu nhưng tay liên tục làm việc.
Sao một hòi vòng vo không biết nên làm món gì. Cô cũng quyết định làm món hắn thích ăn nhất. Là sủi cảo do chính tay cô làm.

' Tĩnh Nhi, không ngờ sở thích em đã thay đổi sao, lại thích ăn sủi cảo '.
- Là Bạch Uy thích ăn.

Cô hồn nhiên nói với Mạc Kính, nhưng không biết rằng câu nói đó đã làm tan nát trái tim anh.

' Được, vậy chúng ta cùng làm '.

Tiếng nói cười trong bếp của cô và Mạc Kính khiến hắn ngồi ở phòng khách trong lòng càng thấy khó chịu. Vẻ mặt bắt đầu khó coi.
Cuối cùng sủi cảo cũng làm xong, cả 1 nồi vung đầy những viên sủi cảo hình thù dễ thương.

- Ây da, nóng thật..

Cô vừa cầm trên tay nồi sủi cảo nóng hổi, Mạc Kính thấy vậy liền đến giúp cô.

' Đây, để anh '.

Hắn vừa đi vào, lại nhìn thấy Mạc Kính cùng cô ân cần thân thiết như vậy. Không khỏi ghen tuông.
Hắn đẩy nhẹ Mạc Kính ra, vội giành lấy nồi sủi cảo, nhưng hắn lại không ngờ, nồi rất nóng.
Không kịp phản ứng, hắn vội lật đổ cả nồi vào tay cô. Cô đứng kế hắn nên không kịp né, cả 1 nồi nước sôi hất cả vào tay cô.

- Aaaaaa....

Cô la lên, hắn cùng Mạc Kính trợn tròn mắt. Nghe tiếng hét của cô, Tố Nhi cũng chạy vào.

' Tĩnh Nhi, em sao rồi, có đau không ? Để anh xem '.

Mạc Kính ân cần nâng tay cô lên, cử chỉ của anh khiến Tố Nhi cũng hiểu được vì sao hết lần này đến lần khác Tố Nhi tỏ tình nhưng anh lại không hề phản ứng, đều là vì cô.

Hắn vội bế cô lên, nước mắt đã trào ra, nhưng hắn vội lau đi không để ai kịp nhìn thấy.

Đến bệnh viện, hắn bế cô nằm trong lòng, vừa đi vào, vẻ mặt gấp gáp của hắn vội tìm để phòng cấp cứu. Phía sau Mạc Kính và Tố Nhi cũng đi theo.

" MAUUUU, gọi viện trưởng của bệnh viện các người xuống đây, nếu không kịp chữa trị vết thương cho cô ấy, thì cái bệnh viện này của các người ngày mai sẽ lập tức đóng cửa ".

Hắn quát lớn,mọi người trong bệnh viện sợ hãi, chạy náo loạn cả lên.

Sau 1 tiếng trong phòng cấp cứu, cô cũng được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt.

- Thưa Bạch thiếu gia, tay của Tĩnh tiểu thư bị nước sôi làm cho phỏng nặng, đau rát da thịt, hiện không thể cử động cánh tay được.

Hắn trừng mắt, còn Mạc Kính và Tố Nhi cùng lo lắng đồng thanh hỏi viện trưởng

' Vậy phải làm sao ? '.
- Cũng may cô ấy được tôi chữa trị kịp, nếu không sẽ dẫn đến ngoại tử, có thể hủy bỏ cánh tay. Khi cô ấy tĩnh dậy, hằng ngày phải chăm sóc và thoa thuốc tôi đã cho, tránh cử động mạnh. Tuy vết bỏng có thể khỏi, nhưng vết sẹo e là suốt đời.

Viện trưởng nói xong lắc đầu đi ra.
Mạc Kính vung tay đánh vào mặt hắn, nếu như thường ngày có người nào cả gan dám làm vậy, hắn cũng sẽ lập tức cho người đó chết. Nhưng hiện giờ hoàn toàn khác, Mạc Kính kéo cổ áo hắn vào tường, ánh mắt giận dữ nhìn hắn.

' Bạch Uy, tôi nói cho cậu biết, nếu Tĩnh Nhi thật sự xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ bất chấp mọi thứ để giết cậu. Lần này là chính tay cậu hại cô ấy, cậu có xứng đáng là hôn phu không ? '.

Mạc Kính đấm mạnh tay vào tường, buông cổ áo hắn ra.
Tố Nhi lần đầu tiên thấy anh như vậy, cũng không khỏi hoảng sợ, nhưng cũng thoáng vẻ buồn. Là anh quan tâm tới tính mạng cô đến nỗi uy hiếp cả hắn đến vậy sao ? Là anh luôn âm thầm theo dõi cô sao ? Là anh đau lòng khi thấy cô bị đau ? Mọi tâm tư Tố Nhi dành cho anh, anh đều xem là vô nghĩa ? Tại sao, tại sao, cô đã có hôn phu, nhưng anh lại không từ bỏ, lại không chịu mở lòng. Cả đời này, anh thà chọn cô đơn chứ không chọn Tố Nhi ?.
Tố Nhi quay lưng đi, bước chân loạn choạn sắp ngã, lại tựa lưng vào tường. Nước mắt bắt đầu tuôn ra. Cảm giác đơn phương 1 người nhưng 1 chút người đó lại không động lòng, là cảm giác đau nhất trần đời sao ?.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com