TruyenHHH.com

Em La Mua Anh La Nang

hoàng hải là dân hải phòng, từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở cái nơi đất cảng ấy, vậy nên gã sớm đã bị ngấm cái máu hùng hổ, gan dạ từ tấm bé, thêm cả cái tính giang hồ nữa cơ. hải đi đến đâu cũng có người nhớ mặt, bởi cái mã ngoài đẹp trai miễn bàn ấy của gã. trong đám hội của gã, hải là lớn nhất, cũng là thằng máu mặt nhất, chẳng ai dám ngó lơ cái gì từ gã.

hoàng hải có một em người yêu, tên là tiến thành, cậu ta cũng là dân đất cảng như hải, chân ướt chân ráo theo gã đến giờ cũng sắp tròn năm năm rồi.

hoàng hải thương tiến thành lắm, mặc dù lúc đầu còn bị mọi người lời qua tiếng lại vì thấy hai thằng con trai yêu nhau, nhưng mà như thế cũng có làm sao đâu mà sợ, hải còn hăm dọa rằng đứa nào nói xấu thành của gã thì gã sẽ đập cho pay màu luôn. dần dần, thành và hải cũng được mọi người chấp nhận, mà cũng chẳng có thằng mống nào lại dám không nhận, hoàng hải lại chả vác gậy sang thăm cho vài ngày.

chuyện tình yêu thương của hoàng hải và tiến thành chính xác là một thùng cơm chó to bự cho mấy đứa trong đám hội chơi chung. chẳng ngày nào mà bọn nó không bị thồn đống cơm đấy vào mặt, mấy ngày đầu còn muốn vác gậy thăm lại hoàng hải, nhưng sau thì có cho tiền bọn nó cũng chẳng dám.

hoàng hải tuy là dân chơi chính hiệu ở cái đất cảng này, thế nhưng gã vẫn có công ăn việc làm đàng hoàng lắm nhé. gã hoạt động nghệ thuật, cụ thể là cái dòng nhạc hip hop mà mọi người thường gọi là "rap". tiến thành và cả hội của bọn gã cũng đều là rapper có tiếng. đứa nào cũng có bài hit để đời, dần dà cũng bắt đầu đi chạy show nhiều nơi.

đợt lần này, hoàng hải vào nam diễn, đi khoảng hai ba ngày. trước khi đi, gã cũng có nói với em yêu gã, ấy thế mà ngày hôm sau, gã vừa kết thúc ngày diễn đầu tiên, lúc về thì nhận được cuộc gọi từ tiến thành.

"anh nghe."

gã lấy điếu thuốc xuống, đưa điện thoại lên tai, chân vẫn thong dong đi về khách sạn.

"anh đi đâu rồi?"

"anh vô nam, nói với em rồi mà?" hoàng hải nhíu mày, đưa điếu thuốc lên rít nhẹ một hơi, làn khói phả ra mờ mờ trước mặt gã, loáng thoáng hiện lên khuôn mặt của tiến thành.

chắc hoàng hải đang gặp ảo giác, ừ, chắc do nhớ em yêu quá nên gã mới gặp ảo giác như vậy. khi không lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của thành ở trước mặt, hải có chút vừa buồn bực vừa buồn cười.

tiến thành ở bên kia nghe gã nói xong, đột nhiên cáu gắt:

"anh nói với em lúc nào cơ? đi mà chẳng nói tiếng nào, thế mà bảo nói đấy à?"

hoàng hải giật mình, em yêu gã làm sao thế?

"có chuyện gì hả em"

"không, mà anh đi đâu vào đấy?"

"thì anh đi diễn. ơ hay, anh đã nói với em là anh đi vô nam diễn ba ngày rồi mà?"

lần này thì đến lượt hải cáu lên. rốt cuộc là tiến thành làm sao vậy? bỗng dưng gọi điện rồi giở giọng quát mắng gã vô cớ như thế. mọi lần gã đi diễn như này cậu cũng đâu có nói gì nhiều đâu.

"anh ở luôn trong đó đi, đừng ra lại đây nữa!"

tiến thành còn lầm bầm hai từ "đáng ghét", sau đó thì dập máy nhanh chóng, không cho hoàng hải cơ hội đáp trả lại luôn.

đột nhiên bị gác máy như thế, gã không nổi giận mới là lạ. dù cho người kia có là tiến thành, em yêu của gã, thì cũng không thể trưng cái thói ngông cuồng ấy ra trước mặt gã được. có phải là bình thường gã chiều cậu quá, nên bây giờ cậu hư như vậy đúng không?

hoàng hải văng tục một tiếng, bấm lại số của tiến thành, thế nhưng cậu lại không bắt máy. hoàng hải gọi hơn chục cuộc cũng không ăn thua gì, vì thế đành gọi cho thái nam, một thành viên trong hội ăn chơi của bọn gã, là người thân quen với tiến thành nhất, sau gã.

"nam hả? mày đang ở đâu đấy?"

"tao đang ở nhà, sao thế?" thái nam và hoàng hải thua kém nhau chỉ hai tuổi, hơn nữa cả hai đều là dân chơi, làm gì có chuyện thái nam dễ dàng gọi hoàng hải một tiếng "anh".

"mày qua nhà tao xem thử thằng thành nó làm sao, nãy nó tự nhiên gọi rồi mắng tao vô duyên vô cớ, tao gọi lại thì không nghe máy."

tiến thành rất ít khi mắng chửi người khác không lý do, là bạn thân từ thời cởi trần tắm mưa đến giờ, thái nam dĩ nhiên biết không phải tự nhiên mà thành lại làm như thế với hoàng hải, vì vậy cũng không hỏi gì nữa, ậm ừ hai ba tiếng rồi vác xe phóng qua nhà hoàng hải, cũng là chỗ của tiến thành.

hoàng hải về đến khách sạn, có chút nóng trong người. gã vứt áo khoác lên giường rồi đi ra ban công ngồi, châm một điếu thuốc mới. vừa bực vừa giận, chả hiểu em yêu gã hôm nay có ăn uống nhầm cái gì hay không mà gan lại to như thế.

khi hoàng hải hút được một nửa, điện thoại gã vang lên. là thái nam gọi tới, gã nhanh chóng nhận máy.

"chỗ mày khi nào thì xong?" chưa kịp để gã hỏi tiến thành như thế nào, thái nam đã nhanh mồm hỏi gã trước.

"khoảng ngày mốt tao bay ra lại."

"về sớm tí được không?"

"làm sao đấy? thằng thành có chuyện gì à?"

"nó sốt rồi. lúc tao qua gọi khản cổ nó cũng không ra, may là tao nhớ bọn mày hay có tật giấu chìa khóa bên cửa sổ, mò tay vô lấy rồi mở cửa mới phát hiện nó trùm mền nằm mê man ở trỏng."

hoàng hải giận, máu nóng trong người lại nổi lên. gã văng tục, thầm chửi, tiến thành của gã bị sốt thế mà gã vẫn ở đây lưu diễn được. đúng là ngu, lúc nãy em yêu gã mắng chửi gã cũng là đáng.

"mày trông nó giúp tao ngày hôm nay. mai tao về." nói xong thì cúp máy, rồi gã bấm số của quản lý và bên ekip chương trình hủy buổi diễn ngày thứ ba của gã, sau đó nhanh chóng đặt vé máy bay.

cả ngày hôm đó hoàng hải đều mang dáng vẻ vô cùng cáu gắt. nhìn mặt gã thôi là đã chả có ai dám tới gần rồi. hoàng hải cứ cách một hai tiếng là lại gọi điện thái nam hỏi tình hình em yêu gã ra sao, phiền nhiễu tới mức thái nam muốn quăng luôn cái điện thoại mỗi khi tiếng chuông reo lên. anh cũng muốn không nghe máy lắm chứ, nhưng mà hoàng hải là ai cơ? gã là thằng mặt dày nhất cái hải phòng này đấy, bởi vậy mới cua được tiến thành, mà cũng vì vậy, nếu gọi lần một thái nam không nghe máy, vậy thì gã sẽ gọi thêm lần hai lần ba, đến khi anh nghe máy và báo cáo tình hình của tiến thành mới thôi.

mặc dù buổi diễn ngày tiếp theo rất thuận lợi và bùng nổ, thế nhưng hoàng hải thì không. biểu diễn vừa xong, gã ngay lập tức chạy đi, tiền thì lấy rồi, cũng chỉ nói qua loa với mọi người là ngoài bắc có việc, thế là gã chạy vội chạy vàng bắt xe ra sân bay, thậm chí lúc lên máy bay rồi vẫn chưa ngừng yêu cầu thái nam gửi ảnh của tiến thành qua.

ngày hôm qua tiến thành có hạ sốt, nhưng mà vẫn giận giận hoàng hải kiểu gì đấy. rồi sáng nay đột nhiên cậu sốt lại, nằm mê man trên giường làm thái nam lo sốt vó, ban đầu còn chẳng dám báo tin cho gã.

"em sốt thế này mà không nói với anh là sao?"

thái nam vừa rời đi, hoàng hải đã đi lại bên tiến thành. cả người cậu đều trùm mền lên, gương mặt đo đỏ, đã vậy nghe gã nói xong còn ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn gã, mếu máo. " anh đi diễn mà, em nói thế nào được."

hoàng hải thở dài, em yêu của gã những lúc thế này đúng là đáng yêu quá thể. với dáng vẻ này của tiến thành thì gã làm sao có thể trách mắng cậu nữa chứ. hoàng hải thở dài, tay luồn vào mái tóc đen đỏ của tiến thành, xoa đầu cậu.

"lần sau có bệnh thì nói với anh, đừng như hôm qua nữa. anh lo."

dường như là vì bệnh mà tiến thành hôm nay rất ngoan, gật gật đầu rồi vùi vào lòng gã, cựa người một cái, ôm mền đắp kín, tay vòng qua eo hoàng hải, nhắm mắt ngủ. hoàng hải nhìn tiến thành ôm eo gã mà đánh giấc như thế cũng không nói gì. gã cúi đầu, đặt nhẹ lên trán cậu một nụ hôn.

_16typh;thànhdraw_

_171120_

_marlyn_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com