TruyenHHH.com

Em La Cua Toi


Trước cổng vào của tập đoàn  Vương Hàn, một chiếc siêu xe mercedes màu đen chạy đến. Một nam nhân tuấn lãng trên người mặc vest đen khí chất ngút trời bước xuống, gương mặt góc cạnh chết người. Bước vào trong đại sảnh, hơn 50 nhân viên xếp thành 2 hàng cung kính cúi chào hắn.

              - Chủ tịch đẹp trai quá..._ Bọn nhân viên nữ thì thầm tán thưởng.

              - Vừa tài giỏi vừa anh tuấn, đúng là quá hoàn hảo mà...

              - Đừng để chủ tịch phu nhân nghe thấy...

              - Mà sao chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy chủ tịch phu nhân nhỉ? Ngay cả các buổi tiệc quan trọng của tập đoàn chỉ có mình chủ tịch Vương đến.

              - Nghe nói vợ chủ tịch là một thiên kim tiểu thư, nổi tiếng xinh đẹp...

              -........_ Bọn nữ nhân nhiều chuyện đứng bàn tán sôi nổi về Li Tâm mà chẳng hay những lời nói đó đều lọt vào tai Vương Hàn Thiên.

Hắn xoay mặt lại, ngũ quan của hắn đều hoàn hảo, nam tính như một bức tượng được nghệ nhân tạc rất kĩ càng, ánh mắt lạnh tanh vô cảm nhìn về phía bọn người nhiều chuyện. Làm cho họ hoảng hồn, cả cơ thể bị đông cứng lại, ngay cả thở cũng không dám.

             - Cút...

Nhổ lại một chữ rồi hắn xoay lưng đi, bỏ lại lũ người vẫn còn đứng đờ người ra chưa tiêu hóa được câu nói của hắn. Đến khi tỉnh lại thì phải dọn đồ ra khỏi công ty

.

 Bước vào phòng làm việc , hắn ngồi xuống lười biếng mà ngã lưng ra phía sau, vươn tay lấy tấm hình đặt trên bàn, hắn cứ thơ thẩn ngắm người con gái xinh đẹp trong đó.

             - Bé cưng à, em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không?

******** Thời hường phấn********

Hắn phải làm một vài công việc cô chủ nhiệm giao nên về muộn cứ tưởng Phương Nhã đã về rồi, nhưng khi vào lớp định lấy cặp đi về thì thấy cô vẫn còn ngồi trong lớp đợi hắn. Vương Hàn Thiên bây giờ tự hỏi tại sao trên đời này lại có một cô gái đáng yêu như vậy. 

Hắn bước lại gần cô từ phía sau ôm lấy vai cô từ phía sau, theo thói quen luôn tựa cằm lên vai cô thì thầm vào tai cô.

          - Bé cưng, vẫn còn đợi anh sao?

Phương Nhã từ từ xoay đầu lại , gương mặt cô hơi ửng hồng hai tay ôm bụng nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.

         - Ai... rảnh mà đợi anh chứ... đi đâu mà lâu vậy...._ Kèm theo câu nói dỗi hờn là một cái cốc đầu rõ đau cho hắn.

         - Bé cưng, em sao vậy? _ Thấy cô hai tay ôm bụng làm hắn không khỏi lo lắng,hai mày cau lại nhưng vẫn là dùng cái ánh mắt ôn nhu đó nhìn Nhã, buông cô ra, bước đến khụy một gối ngồi dưới chân cô. Đưa tay lên bụng Phương Nhã nhẹ nhàng xoa xoa. _ Em đau ở đâu sao?

         - Em... anh có thể..._ khác hẳn với dáng vẻ hung dữ chẳng sợ ai bao ngày, bây giờ Nhã còn vì xấu hổ mà cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, hai má ửng đỏ, nói năng lắp bắp.

Hắn đột nhiên bật đứng dậy, lấy điện thoại trong túi quần ra coi cái gì đó rồi lập tức bỏ trở vào. Đưa tay vuốt ngược mái tóc lên để lộ vầng trán cao, hai mày cau lại . Gương mặt của hắn vốn đã đẹp trai hơn người nhưng bây giờ nhìn từ dưới lên có thể thấy rõ xương quai xanh của hắn, yết hầu rồi cả xương quai hàm nam tính, góc cạnh chết người. Làm tim Phương Nhã lỗi mất vài nhịp.

         - Hôm nay là 18, em đến "tháng" rồi, sớm hơn tháng trước 5 ngày đó._ Vừa nói hắn vừa xoa xoa mái tóc của cô _ Sao hả? Bé cưng lại quên mua BVS sao?

         - Nếu có, còn cần ngồi đây đợi anh làm gì hả? 

Cúi thấp đầu, thầm chửi hắn. Nhưng không ngờ hắn lại nghe thấy hết.

        - hahhaha ...

Hắn bật cười chồm người lấy cái cặp, lấy ra một hộp sữa dâu cắm ống hút vào rồi đưa cho Phương Nhã.

         - Rồi rồi, bé cưng ngồi đây ngoan ngoãn uống hết hộp sữa này, anh đi mua về nhanh thôi.

         - Dạ.._gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy hộp sữa của hắn.

Hắn lại bật cười xoa xoa đầu cô rồi cúi người xuống dịu dàng đặt lên trán một cái thơm.

Đợi khuất bóng hắn, Phương Nhã đặt hộp sữa xuống bàn, xoay ghế ra hướng cửa sổ, ngồi ngắm hoàng hôn. Chân trời lúc này như lòng đỏ trứng gà, ánh sáng đỏ hồng như đang nhẹ nhàng tô điểm cho vẻ đẹp điêu người của Phương Nhã, trên môi cô khẽ cong lên, một nụ cười vạn phần hạnh phúc.

           - Mẹ à, có phải người đã đưa anh ấy đến bên cạnh con không? Bây giờ có anh ấy, con đã không còn cô đơn như lúc trước nữa rồi. Cảm ơn mẹ.

.

15ph sau.

          - Bé cưng.ha..hah.._ hắn chạy vào lớp tay chống hai đầu gối thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.

          - Anh cần gì phải gấp như vậy? _ Cô ngoảnh đầu lại nhìn hắn cười.

          - Chẳng phải là càng để lâu càng phiền phức sao? Bé cưng. _ Hắn bước lại gần cô, đưa cho cô túi đồ _ Đây anh mua rồi,em thường xài loại băng mỏng cánh màu tím phải không, anh mua cho bé cưng tận 20 gói xài cho 3 tháng cũng đủ. Anh còn mua đồ lót mới, còn nữa sẵn anh mua cho em cái váy mới để em thay luôn, là màu đen cho tiện.

Hắn chu đáo đến mức làm cô không thể tưởng tượng được luôn. Từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống thường ngày của cô, sở thích, số đo cơ thể... tất cả hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

         - Anh tởm à? _ Dẫu biết là hắn không như vậy nhưng vẫn muốn ghẹo hắn một chút.

         - Uk

         - Anh..._ Cục tức lên đến cổ họng chỉ hận không thể đứng dậy đánh nát bản mặt đẹp trai của hắn.

Hắn bật cười rồi cúi người xuống,bế bổng cô lên.

          - Vậy nên giờ anh sẽ giúp em thay nhé..._ Môi hắn cong lên, cười dâm tà..

.

Trước toilet nữ.

         - Được rồi bỏ em xuống.

         - Không phải em nói anh sợ tởm à, vậy anh sẽ cho em thấy anh có tởm em hay không? 

         - Không cần.

         - Anh nói cho em biết, anh yêu tất cả mọi thứ của em , tất cả. OK? _ Hắn tranh thủ hôn lên môi của cô một cái.

         - umm....umm..Buông ... buông em xuống

Vùng vẫy một hồi hắn cũng phải chịu thua bỏ cô xuống.

        - Em có đau bụng không? Anh còn thuốc giảm đau trong cặp ? _ Sau khi trêu đùa cô, thấy cái vẻ giận dỗi đáng yêu đó làm hắn rất vui.

Phương Nhã đã vào trong toilet rồi nhưng nói vọng ra.

         - Em chưa ăn gì hết.

         - Lát anh sẽ chở em đi ăn ngon, chịu không?

.

10ph sau...

 Phương Nhã bước ra bãi đậu xe, thấy hắn đang đứng tựa vào xe. Cô nhanh chóng chạy lại.

          - Em đừng có chạy.._ Hắn cau mày nhìn cô.

          - Tại sao ? Em thích chạy thì em chạy thôi, liên quan gì đến anh. " Cô đây cũng không phải dạng hiền đâu nhá, đừng có mà ăn hiếp cô".

          - Đã bảo là đứng có chạy.

          - Không thích..

          - Đến "ngày" mà chạy, nguy hiểm lắm đó. _ Cau mày nhìn cô, búng yêu vào chóp mũi cô.

          -..Anh... tìm hiểu những chuyện này.. là vì em sao? _ Nũng nịu nhìn hắn,đôi mắt đầy ý cười, phồng hai má lên, đôi môi căng mọng đỏ hồng chu chu lên. Thật là đáng yêu chết được mà...

          " Đáng yêu chết được, thật là... muốn câu dẫn ai đây"_ Nhìn Phương Nhã tỏ ra đáng yêu, hắn muốn phát điên lên được.

           - Chết tiệt.. ngoài anh ra, em không được cho ai thấy vẻ mặt này của em... Em là của anh. 

Vòng tay siết lấy eo Phương Nhã, dán sát Phương Nhã vào người mình, hắn cuốn lấy đôi môi kia, từng chút nhẹ nhàng. Mà phải nói một điều kĩ thuật hôn của hắn quá điêu luyện, chỉ là hơn thôi cũng làm cho Phương Nhã gần như mất nhận thức, đến khi tỉnh lại một chút thì từ lúc nào không biết lưỡi hắn đã luồn vào trong miệng mình.........

P/s : Phần sau... mị để mọi người tự tưởng tượng, xem thử đầu óc mọi người đen cỡ nào.kekekkeke

.

.

 Thầy giám thị đứng phía xa xa nhìn thấy hai người họ chỉ đành cười.

             - Hai đứa nhóc này, ngày càng quá đáng rồi..hahahh. Nhưng cũng không làm gì được,ai bảo bọn chúng đẹp đôi vậy chứ..hahhaha.

**********

Khảo sát: chap sau m.n muốn mị viết về quá khứ màu hồng của Hàn Thiên và Phương Nhã tiếp hay hiện thực màu đen của Hàn Thiên và linh hồn Phương Nhã?

Follow, vote cho mị nha.

yêu m.n

16/6/2017


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com