TruyenHHH.com

Em La Cua Toi

          Đang dần chìm vào mê man do ma túy, không thể nhận thức được những điều xảy ra xung quanh nữa. Trong cơn mê một lần nữa, Li Tâm xuất hiện.

            - Tỉnh dậy đi, dậy mau Phương Nhã.._ Li Tâm cứ gọi cô mãi.

         Dần lấy lại ý thức, cô hé mở đôi mắt đã đỏ hoe , sưng húp. Không thấy Li Tâm đâu nữa chỉ thấy cơ thể mình đang bị hai người đàn ông mặc đồ đen kéo lê đi, gót chân ma sát dưới mặt sỏi làm chân cô bầm tím, trầy sướt chảy máu rất đau. Nhưng cũng không làm khỏa lấp đi nỗi đau từ tận sâu trong xương tủy Phương Nhã lúc này do đã đến "cơn" rồi.

        Cách đây nửa năm cô đã đứng đó nhìn hắn cho người tiêm ma túy vào Li Tâm, nhưng chỉ biết đứng nhìn, không thể cứu Li Tâm càng không thể ngăn cản hắn. Thấy Li Tâm đau đớn quằn quại dưới nền lạnh, cũng chỉ biết quay đi bước đi sau lưng Hàn Thiên. Hóa ra, từ khi nào mà cô đã tàn nhẫn hơn cả hắn, rõ ràng thấy người cần giúp nhưng lại chẳng có cách nào giúp được.

          - Các người đang mang tôi đi đâu vậy? Mau thả tôi ra..._ Phương Nhã nói lớn, chỉ mong được thoát khỏi đây.

          - Câm miệng _ Nói xong hắn quẳng cô vào cái nhà sắt hôm qua. Chỉ khác bây giờ có rất nhiều đàn ông, họ đều đã hơn 50, bụng phệ có râu quai nón ngồi trên ghế nhìn Phương Nhã với ánh mắt thèm thuồng.

         - Đây là đâu? _ Sợ hãi trước ánh mắt của bọn người kia.

         - Phục vụ họ .

    Giọng nói băng lãnh này có chết Phương Nhã cũng không bao giờ quên được, là Hàn Thiên, hắn đang ngồi trên ghế đối diện cô. Còn " phục vụ" của anh có nghĩa là gì?

         - phục... vụ? Là sao? Em không hiểu? 

         - Con mẹ nó, mày đừng giả bộ trong sáng trước mặt tao..._ Hắn nổi giận ném cái ly rượu trên tay vào mặt Phương Nhã. _ Mày làm tao tởm muốn nôn.

       Sự trong trắng có lẽ là giả tạo bởi vì cô không còn nữa rồi. Cô đã trao cho hắn cái quý nhất cuộc đời mình.

       Cái ly thủy tinh đập vào đầu Phương Nhã không vỡ mà làm tét da đầu cô, dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống hai thái dương, mái tóc bết máu dính sát vào gương mặt xinh đẹp. Rượu từ cái ly làm chiếc áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, một vài vết máu màu đỏ tươi, lại bết vào da thịt của cô, thật gợi tình. Qủa thật cơ thể của Li Tâm quá hoàn mĩ, làn da trắng nõn nà, khuôn ngực căng tràn, vòng 3 săn chắc. Làm mấy tên già háo sắc kia điên loạn, nhào tới năm, sáu người đàn ông nhào đến xé toạt quần áo trên người cô, trước mắt họ phủ đầy dục vọng , chỉ chăm chú vào cái cơ thể gợi tình trước mắt.

         Mặc cho Phương Nhã gào khóc, van xin cầu cứu, hắn chỉ ngồi đó thờ ơ nhìn rồi đứng dậy bước đi, trước khi đi còn quẳng lại một câu nói làm trái tim Phương Nhã như vỡ thành từng mảnh vụn.

          - Khiến cho họ thỏa mãn, tôi sẽ cho cô thuốc. Còn không thì..._ Tự nhiên đến đây khi nhìn vào mắt cô hắn bị khựng lại 3s nhưng rất nhanh quay phắt sang hướng khác rồi bỏ đi.

          - HÀN THIÊN, KHÔNG PHẢI ANH NÓI NGOÀI ANH RA KHÔNG AI ĐƯỢC LÀM TỔN THƯƠNG EM SAO? _ nỗi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm, cố gắng kêu gào, đôi mắt bị những tên biến thái kia bịt kín, tay chân bị trói chặt. 

          Tại sao mà anh lại nỡ nói những lời như vậy? Kêu cô đi thỏa mãn những thằng đàn ông khác? như vậy thà là giết hết cô đi còn hơn..không... không được chết cô đã tốn bao công sức mới có thể trở về, không... phải sống. Sao anh lại trở nên như vậy, con người xấu xa này chắc chắn không phải là anh đâu, tuyệt đối không phải. Một Hàn Thiên trước đây dù làm đứt một sợi tóc của cô cũng không nỡ mà sao bây giờ lại trở nên như vậy?

         Nỗi đau từ con tim đến nỗi đau từ thể xác, sự ô uế của của tâm hồn, một Phương Nhã nhỏ bé bất lực. 

         -  ahh ...ahh ...trong sáng?_ Đưa ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà, để ánh đèn chiếu rọi hòa vào tầng lệ lung linh. Trong tim như bị ngàn con dao cứa đến rỉ máu. Mặc kệ thân xác bị dày vò.

******** Quay về thời hường phấn******

           Phương Nhã đang chống cằm nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, đột nhiên hắn bước vào lớp, cô thấy nhưng lơ đẹp luôn, tiếp tục ngắm khung cảnh lung linh trước mắt.

          Hắn tức giận, bước lại gần đám mạnh xuống bàn, làm cô giật mình, hét toáng lên.

       - Aggg...g...giật mình, anh bị gì vậy? _ Ngước lên nhìn Hàn Thiên bằng ánh mắt dỗi hờn.

       Hắn buông tay ra, trên bàn xuất hiện một hộp sữa dâu, đúng loại cô thích. Tiếp tục lơ đi hắn quay mặt sang hướng khác.

        - Anh để nó ở đó làm gì hả? Mang đi đi ..

        - Uống nó mau, sáng nay em chưa ăn sáng..._ Hắn chống tay xuống bàn, cúi sát xuống mặt Phương Nhã.

        - " Sao anh ấy biết mình chưa ăn nhỉ?"

     Phương Nhã đưa cuốn vở lên che phía trên đầu để chặn hắn lại hôn cô. 

        - Em muốn dỗi anh đến khi nào hả? _ Dựt lấy cuốn vở đặt xuống bàn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt bực tức.

        - Anh chê em béo.. em không uống đâu. 

       - Thì ra là vậy à..hahah.. chỉ là dạo này em trông mủm mỉm hơn thôi ._ Hắn bậc cười.

     Phương Nhã thẹn quá hóa giận đứng bật dậy, đánh liên tục lên vai hắn.

        - Anh còn dám nói nữa... đánh chết anh..._ Đánh vào vai rồi đến tay, chân thì dẫm lên chân hắn. 

       Không một tiếng than đau hắn vòng tay ôm trọn cô vào lòng, cúi đầu tựa cằm vào vai cô thì thầm.

        - Em bây giờ vừa khít với vòng tay anh rồi, ôm em rất thích.

        Phương Nhã không phản kháng gì, bởi đối với cô bình yên nhất trên đời chính là trong lòng của hắn, bởi đối với cô không gì hạnh phúc bằng được lắng nghe tim của hắn và cô đang hòa chung một nhịp đập, được vòng tay hắn sưởi ấm .

        Hắn ngồi xuống ghế rồi nhấc bổng cô cho cô ngồi lên đùi hắn. Hàn Thiên cắm ống hút vào cho Phương Nhã rồi mới đưa hộp sữa cho cô. Nhìn cục bông ngọt ngào của mình đang ngồi trong lòng hắn rất ngoan ngoãn uống sữa mà hắn đưa, trong lòng bổng nỗi lên một cổ vui vẻ.

         - Mà sao anh biết em chưa ăn sáng....

         - Bởi vì eo em là 63, khi không ăn nhìn sẽ nhỏ hơn bình thường 2 cm, nhìn vào sẽ biết thôi..._ Vừa nói hắn vừa vòng tay qua eo, siết chặt rồi lười biếng gục lên đôi vai nhỏ của cô, nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên... 

         -" Cả chỉ số cơ thể của mình, anh ấy cũng biết rõ như vậy. Anh ấy luôn quan sát mình kĩ như vậy sao? 2 cm ? Nhìn rất rõ sao?" _ ngốc ngốc cầm lấy cây thước trên bàn, canh ngay 2 cm rồi đặt cây thước xuống eo mình. _ " Đâu có, có thêm 2 cm cũng rất khó nhận thấy mà.."

         - Em làm gì vậy? Yên nào, cho anh nghỉ một chút..._ Hắn lười biếng nói trong khi mắt vẫn còn nhắm nghiền. 

         - Da..dạ.._ Đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc của người thương rồi lại cười thầm._ " Anh ấy ngủ nhìn cứ như trẻ con ấy, còn đâu hình tượng cool boy nữa..hihihi"

        Cuộc tình họ rất đẹp, rất đáng yêu. Dưới cái nắng mùa hè, thêm tiếng ve kêu in ỏi, một vài cơn gió mùa hạ nhè nhẹ thổi bay rèm cửa trắng trong lớp học, làm khẽ đưa mái tóc dài của cô gái ấy. Hàn Thiên dần chìm vào giấc ngủ trong cơn gió man mát và hương thơm thoang thoảng của cô.

*********

Yêu m.n...vote cho mình nha.

13/6/2017




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com