Em La Ca The Gioi Cua Anh
Mạnh:Dũng ơi là DũngMột tiếng hét vang rộng cả một căn nhà to lớnDũng:ưm chút nữaMạnh:có dậy mau hay khôngDũng:một chútMạnh:hazz,em không nói nữa tự xuống ăn đi đấyMạnh xuống nhà dưới để Dũng lăn lộn một hồi cũng đi xuốngDũng:chào mọi người buổi sángBác 2:trưa rồi sáng gì nữa*Bác 2 là mẹ của MạnhTrọng:anh Dũng,anh thức rồi ạTrọng hí hửng chạy lại ôm tay DũngDũng:ừm,anh mới thứcTrọng:sao lại thức trễ thếDũng:anh có việc bận nên ngủ hơi muộn.Mạnh:việc bận đó là bấm gameDũng:kệ anhTrọng:em bảo rồi,đừng thức khuya cơ màTrọng dùng ánh mắt trìu mến nhìn Dũng,sờ nhẹ lên má DũngDũng:anh không sao đâu màDũng cầm tay TrọngTrọng:phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình chứMạnh:...........Dũng:anh biết rồiBác 2:ăn cơm ăn cơmMạnh:dạBác 2:hai đứa lại ăn điDũng:con cảm ơn bácTrọng:dạ bác 2 ăn trước điBác 2:ngồi ăn luôn điTrọng:vângTrọng:chúc mọi người ăn ngon miệngDũng:này em ăn điDũng gắp thịt cho TrọngTrọng:anh cũng ăn điVà..ngược lạiMạnh:hai người có vẻ tiến triển hơn rồi nhỉTrọng:anh ấy tốt với em lắmTrọng:tháng sau là đám cưới chúng em anh nhớ đến chung vui nhaMạnh:... được thôi,ngày vui của em mà phải đến chứ.Dũng:.à thôi mọi người ăn điMạnh:con..hơi no rồi,con lên phòng trước đây.Bác 2:lại thế nữa rồiMạnh lên phòng vẻ mặt u buồnMạnh:em ấy hạnh phúc,mày phải vui chứ.Mày sẽ bảo vệ em ấy đó là nhiệm vụ của mày,mày không được phép buồn nữaMạnh ngồi bật dậy tỏ ra rất quyết tâm.Sau lại dựa vào góc tườngMạnh:anh..yêu..em..Đình..T.r.ọ.n.gMạnh:hazzBỗng cơ thể cậu khụy xuống.Một làn khói đỏ toả raMạnh:đm-:hello anh b.ạ.nMạnh:muốn gì?Sủa-:sao anh bạn gắt thếMạnh:hỏi mấy câu qq-:Mạnh Gắt có khácMạnh:nói gì nói mau đi-:nghiêm túc nào.Tôi cảm nhận được có một ma pháp nào đó gần cậu.Mạnh:tôi á,là ai-:có thể là TrọngMạnh:mày nói gì,đừng nói láoMạnh tức giận muốn đứng lên nhưng bị đè lại-:tôi nói có thểMạnh:sao lại là em ấy chứ-:tôi cảm nhận được sát khí rất mạnh,như muốn nuốt trọn tôi vậyMạnh:không lẽ-:(lời thoại ẩn)Mạnh:có thể-:anh ta.........Cốc..cốcMạnh:hoà lại đi mau lênLàn khói đó biến mất,Mạnh loạng choạng đứng dậyMạnh:ai vậyTrọng:là em đâyMạnh:em làm gì đấyTrọng:em đem cơm lên cho anh,sao lại không chịu ăn cơmMạnh:anh không đói!Trọng:anh đã ăn gì đâuMạnh:anh...Trọng:cho em vào nhaMạnh:ừ,em vào điTrọng cầm chén cơm trên tay đi vào ngồi bên MạnhTrọng:anh đừng buồn nữaMạnh:anh không buồnTrọng:anh vẫn có thể bên em màMạnh:anh sẽ bảo vệ emTrọng:hãy vui lên nha,sẽ có người giành riêng cho anh thôiMạnh:.....không thểTrọng:mạnh mẽ lên xem nàoMạnh:.....Trọng:em tin tưởng anhMạnh vẫn im lặng và không nói gì cả,Trọng nhìn anh với anh mắt hơi thất vọngTrọng:nếu anh cần yên tĩnh em sẽ điMạnh:......Trọng:em đi nhaTrọng đứng dậy và đi mất,ngay sau đó làn khói đó lại xuất hiện.Anh lại gục xuống-:ngu ngốcMạnh:im đi-:ngu như mày mà có năng lực mạnh như vậyMạnh:kệ tôi-:thích láo khôngMạnh:nếu cậu không phải thân xác linh hồn tôi thì tôi đã Mạnh:A-:đừng thái độ với tôiMạnh:(đáng ghét)*Lí do mạnh la lên là bị làn khói đó đánh nha mọi người.-:tôi nghe đó Mạnh:sao lại đánh tôi-:thái độMạnh:sao lại không cho tôi thích em ấy.-:nó không yêu mày,đừng có mù quáng.Mạnh:tôi yêu em ấy là được rồi,không cần cậu quan tâm-:mày làm tao buồn đấyMạnh:đừng xuất hiện nhiều như vậy nữa,mệt lắm-:nói tôi phiền?Mạnh:mất nhiều sức lắm biết không-:tôi phải làm vậy chứ,dư sức làm gì.Sài năng lực lung tungMạnh:tôi không sài lung tung-:bảo vệ nó đúng àMạnh:đúng-:ngu-:mày đã suýt mất một mạng đấy -:không sài cái mạng đó thì hãy cho người khác đừng phung phí-:rất nhiều người cần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com