TruyenHHH.com

EM LÀ ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM ANH

Chương 38

tranthanhsam

Diệp Cẩn Ngôn nhịn không được trợn mắt, nghĩ thầm: làm loại chuyện này là không có gì phải thẹn thùng, nhưng là bị người ta lấy ra nói thì lại khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bốn mắt nhìn nhau, tay Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi lướt qua tư mật của cô, sau đó tay lại trượt xuống. Chu Tỏa Tỏa khó chịu cử động, Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng cởi quần lót của cô xuống, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve tư mật của cô. Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng gọi anh một tiếng. Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu hôn cô, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại. Mãi đến khi cảm thấy phía dưới của cô đủ ướt, mới đưa một ngón tay vào, sau đó lại chậm rãi thêm hai ngón tay nữa vào, sau khi Tỏa Tỏa thích ứng, anh mới nhanh chóng ra vào. Chu Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn làm cho điểm G của cô chịu không nổi, cô gọi tên Diệp Cẩn Ngôn rất gợi cảm. Chu Tỏa Tỏa ôm chặt Diệp Cẩn Ngôn, ở trong ngực anh thở nhanh. Chu Tỏa Tỏa sắc mặt đỏ bừng, có chút thất thần nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn ôn nhu hỏi: "Em không sao chứ?"

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, sau đó ôm cổ anh hôn anh, phía dưới của cô ôm lấy phía dưới của anh, cởi bỏ thắt lưng của anh, cách một lớp vải. Chu Tỏa Tỏa cảm thấy mình ngày càng mệt mỏi nên lấy nó ra và cầm. Diệp Cẩn Ngôn lao tới và mở đường rút lui của Chu Tỏa Tỏa. Ngay khi anh chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, anh đột nhiên dừng lại, sau đó quay người và nằm ở bên cạnh Chu Tỏa Tỏa

"Có chuyện gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa hoang mang nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu: "Anh không có bao cao su." Chu Tỏa Tỏa dựa vào vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn, và nhẹ nhàng chạm vào anh: "Em, em có thuốc." Diệp Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Em......Em sao lại có loại thuốc này?"

"Lần trước em quay phim có một cảnh rơi xuống nước, đến đó không tiện, liền nhờ bác sĩ lấy thuốc." Diệp Cẩn Ngôn ôm lấy Chu Tỏa Tỏa nói: "Loại thuốc này vẫn là không nên uống nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe của em." Chu Tỏa Tỏa tức giận nói: "Là bạn gái của anh, làm sao em có thể uống thuốc này nhiều?" Diệp Cẩn Ngôn cười cười, Chu Tỏa Tỏa ghé vào lỗ tai anh hỏi: "Cho nên, anh... anh có muốn không?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa giãy dụa một hồi, sau đó anh lắc đầu nói: "Vẫn là không cần đi, anh không muốn em uống loại thuốc đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn: "Thật ra, không uống thuốc hay mặc áo mưa cũng không sao, không nhất định sẽ trúng." Diệp Cẩn Ngôn ôm Chu Tỏa Tỏa nói: "Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa em còn trẻ như vậy, sự nghiệp cũng có phát triển rất lớn......."

Diệp Cẩn Ngôn còn chưa nói xong, đã bị Chu Tỏa Tỏa phản bác: "Em nói rồi, em chỉ muốn ở bên người mình thích, nếu không thể ở bên người mình thích thì sự nghiệp thành công có ích gì?" Diệp Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn Chu Tỏa Tỏa nói: "Anh cũng thích em, rất thích em, rất muốn ở bên em mọi lúc, nhưng là Tỏa Tỏa, cho dù chúng ta tâm ý tương thông, em là cô gái trẻ, em phải biết bảo vệ chính mình, cho dù có mười vạn cơ hội cũng không nên thử. Anh và em còn chưa công khai, nếu như lúc này em có con, người khác sẽ nhìn em như thế nào? Em thật sự xác định muốn mang thai vào lúc này sao? Nếu như anh và em cuối cùng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay thì đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Em làm sao bây giờ?"

Chu Tỏa Tỏa cảm động nhìn Diệp Cẩn Ngôn, lúc này anh vẫn có thể nhẫn nhịn những ham muốn của mình vì cô mà suy nghĩ, bảo cô phải bảo vệ mình thật tốt, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cô yêu anh, vì anh mà trả giá, bởi vì cô biết Diệp Cẩn Ngôn nhất định sẽ không nỡ tổn thương cô. Chu Tỏa Tỏa cũng nghiêm túc nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Em biết rồi." Cô cúi đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn vẫn như cũ, hỏi:" Vậy anh phải làm sao bây giờ?"

"Anh...... chính anh...... " Lời còn chưa nói xong, Chu Tỏa Tỏa đã nói: "Em giúp anh." Diệp Cẩn Ngôn cũng không từ chối, giống như đang bị thôi miên, Chu Tỏa Tỏa mỉm cười tiếp tục động tác. Trong tay cô, tiểu Diệp của Diệp Cẩn Ngôn rất lớn, còn rất thô dài, cô nghĩ nếu có một ngày mình cùng Diệp Cẩn Ngôn kết hợp, không biết là cảm thụ như thế nào, nghĩ nghĩ cảm giác chính mình lại hiển lộ, vừa muốn cúi đầu vì anh, Diệp Cẩn Ngôn liền ngăn cản cô: "Đừng, bẩn, dùng tay của em là được rồi." Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, không biết liệu Diệp Cẩn Ngôn có xấu hổ trước ánh mắt của Chu Tỏa Tỏa hay không, hoặc lầ anh hưng phấn khí huyết dâng lên, sắc mặt có chút đỏ bừng. Anh lấy tay che khuất ánh mắt của mình, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy phản ứng này của anh cực kỳ đáng yêu, liền hôn lên môi anh. Diệp Cẩn Ngôn dời tay che khuất ánh mắt của mình. Ôm lấy Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa tăng tốc độ di chuyển của tiểu Diệp trên tay. Hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn dần dần bất ổn, cuối cùng nổ tung trong tay Chu Tỏa Tỏa.

Diệp Cẩn Ngôn thở hổn hển, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Tỏa Tỏa, mỉm cười giơ tay lên: "Rất nhiều nha!" Diệp Cẩn Ngôn cười cười, ôm lấy hai má Chu Tỏa Tỏa và hôn cô dịu dàng, rồi nói: "Em tắm rửa đi." Chu Tỏa Tỏa làm nũng nói: "Anh ôm em đi." Diệp Cẩn Ngôn lau chùi sơ chính mình, liền ôm ngang Chu Tỏa Tỏa đi vào phòng tắm. Sau khi hai người đơn giản tắm rửa sạch sẽ, Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Em có muốn đi nghỉ ngơi không?" Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Thể lực em không kém như vậy." Xem phim không nổi nữa, hai người nắm tay đi xuống lầu, còn chưa tới phòng khách liền nghe Lạc Âm Phàm nói: "Phạm Kim Cương, hôm nay không để cho anh thua sạch, anh cũng đừng nghĩ rời khỏi bàn mạt chược này."

Phạm Kim Cương nói: "Tiền thua là của lão Diệp, thua tôi cũng không lỗ."

"Vậy anh còn thắng nhiều như vậy?"

"Thắng là tiền của tôi." Thì ra sau khi Diệp Cẩn Ngôn rời đi, Lạc Âm Phàm được Tam Nương dạy dỗ, thua rất thảm. Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa cười lắc đầu, thấy bốn người bọn họ trong chốc lát cũng sẽ không chơi xong. Chu Tỏa Tỏa liền cùng Diệp Cẩn Ngôn ở trong phòng khách chơi điện tử. Bữa tối gọi đồ ăn bên ngoài, Chu Diệu Thế thắng mạt chược tâm tình tốt, cùng Diệp Cẩn Ngôn tương tác cũng nhiều hơn.

Sau khi rời khỏi nhà Chu Tỏa Tỏa, Phạm Kim Cương vẻ mặt bát quái nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Hai người đã làm gì trong hơn một giờ?" Diệp Cẩn Ngôn nói: "Tham quan nhà và xem phim."

"Chỉ vậy thôi?" Phạm Kim Cương truy hỏi, nhưng Diệp Cẩn Ngôn không trả lời. Phạm Kim Cương tiếp tục nói: "Anh không làm chút chuyện không thích hợp cho trẻ em sao?" Diệp Cẩn Ngôn "phun" một tiếng nhìn Phạm Kim Cương, Phạm Kim Cương cười nói: "Vậy có phải như vậy không?" Diệp Cẩn Ngôn đỏ mặt nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Vậy là như thế nào?" dừng một chút, còn nói: "Chẳng lẽ là anh không được sao?" Diệp Cẩn Ngôn lần nữa "phun" một tiếng: "Ngươi mới không được!" Phạm Kim Cương "Hắc hắc" cười nói: "Các anh đều là người lớn, có cái gì phải thẹn thùng xấu hổ?" Diệp Cẩn Ngôn nhịn không được trợn mắt, nghĩ thầm: làm loại chuyện này là không có gì phải thẹn thùng, nhưng là bị người ta lấy ra nói thì lại khác. Chỉ nghe được Phạm Kim Cương nói: "Lần này anh không nắm bắt được cơ hội, không biết lần sau là khi nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com