Em Khong La The Than
Từ khi kết hôn, thỉnh thoảng Pete mới trở về nhà thăm bố mẹ. Thường thì 2 ông bà có những chuyến du lịch dài ngày trong và ngoài nước. Cty giao cho bác cả tiếp quản, lợi nhuận hàng năm vẫn được chia cho bố mẹ cậu. Cậu vẫn hưởng lợi tức 5% hàng tháng. Gia tộc Jakapan tuy không sánh được với Wichapas nhưng cũng được xem là gia tộc giàu có ở thành phố này.- Pete, trông con gầy quá. Lại kén ăn sao con ?
- không có , chỉ là con ăn không nhiều
- Vegas không về cùng con ?
- Cty anh ấy bận việc, nên con về 1 mình. Đây là quà anh ấy mua tặng bố mẹ
- Người 1 nhà cần gì khách sáo như vậy. Chỉ mong nó đối xử tốt với con
- Vegas rất tốt
- Vậy mẹ mừng rồi. Cứ sợ nó còn luyến thương Build, đem con là thế thân.
- Không đâu mẹ
- Bố con hẹn đi đánh golf với bác cả rồi, nên trưa nay chỉ có 2 mẹ con mình ăn cơm thôi.
- Không sao đâu mẹ
- Pete nghe mẹ hỏi. Con kết hôn đã 2 năm, không nghe tin vui gì? Là Vegas không muốn?
- Là do con. Con thấy mình còn trẻ chưa muốn sinh em bé.
- Đã 22 tuổi rồi, bên phía nhà Wichapas họ chỉ có 1 mình Vegas, con là ca nhi, chuyện sinh con là trách nhiệm
- Con biết rồi mẹ.
- Pete, anh trai con mất, bố mẹ bây giờ chỉ có con là niềm an ủi. Không mong gì hơn là con được hạnh phúc, bình an.
- Mẹ đừng lo. Con rất hạnh phúc
- Ừ, nếu công việc ở xưởng vẽ vất vả quá con đừng làm nữa. Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền
- Mẹ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi.
- Ừ, mẹ đi làm cơmMẹ của Pete đã bước sang tuổi 50 nhưng trông vẫn trẻ, trên gương mặt chưa có 1 nếp nhăn nào. Bố nói ngày xưa mẹ là hoa khôi của trường, bố theo đuổi mãi mới ôm mỹ nhân về tay. Anh trai khi còn sống luôn trêu ghẹo gọi cậu là mỹ nhân vì cậu đẹp giống mẹ.Phòng ngủ của anh trai đồ vật vẫn như cũ. Mỗi tuần đều có người quét dọn. Cậu cầm 1 khung hình lên, hình cậu chụp cùng anh trai hôm ngẫu hứng đi khu chợ ẩm thực" anh, em muốn chụp hình"
" xem em kìa, tay còn cầm cả xiên thịt nướng"
" như vậy mới biết em đi chợ ẩm thực, chụp hình cho em đi"
" được, được. Chụp liền ngay, mỹ nhân nhà Jakapan"Trong bức ảnh, cậu cầm xiên thịt nướng cười đến sáng lạng, anh trai chỉ còn biết lắc đầu chiều theo ý của cậu. Ảnh này chụp trước đêm xảy ra tai nạn 1 tuần. Cảnh còn người mất- anh ơi, em xin lỗiXin lỗi vì sự vô lý của em khi đó, xin lỗi vì để anh ra đi ở tuổi thanh xuân, xin lỗi vì để anh vuột mất hạnh phúc mà đáng lý thuộc về anh. Pete ở trong phòng anh trai ngồi khóc 1 buổi. Lần nào trở về thăm nhà, cậu luôn lên phòng anh trai, trốn trên giường ngủ của anh mà khóc xin lỗi. Dẫu có xin lỗi 1000 lần thì anh trai vẫn không trở về, và sự day dứt kia mãi đi theo cậu suốt cuộc đời này.- Pete đây là phần bánh mẹ gửi cho Vegas
- Cám ơn mẹ
- Ừ. Về sớm đi. Lái xe cẩn thận. Lần sau để Vegas đưa con đi
- Vâng mẹPete đem theo hộp bánh nướng mẹ làm, lái xe rời đi. Cậu đến xưởng vẽ của mình. Ở đây có 3 thợ vẽ và 1 quản lý. Xưởng vẽ thường vẽ theo đơn hàng, hoạt động được 1 năm. Lợi nhuận không nhiều nhưng cậu vẫn duy trì nó. Bởi đây là ước mơ của anh trai khi còn sống" Build, anh thích vẽ lắm sao"
" Ừ, đợi khi anh ra trường, anh học hội họa. Mở 1 xưởng vẽ tranh sơn dầu nho nhỏ, không vì lợi nhuận nhưng vì đam mê"Anh trai mất bỏ lại ước mơ cùng hoài bão dang dở. Cậu 1 mình lặng lẽ đăng ký khóa vẽ tranh sơn dầu chắp nối ước mơ của anh trai. Ở cuối mỗi bức tranh đều ký tên "Lá". Đó là bút danh mà lúc còn sống anh trai muốn lấy tên đó.Còn nhớ cậu vốn học ngành tài chính, nhưng lại vì ước mơ anh trai và như để chuộc tội lỗi mình gây ra, cậu học vẽ. Vốn cậu có bệnh viêm xoang, thường phản ứng với mùi thuốc vẽ, nó khiến mũi cậu khó chịu vô cùng. Nhưng cậu không bỏ cuộc. Bức họa đầu tay mà cậu vẽ chính là 2 đứa trẻ chơi bập bênh trong công viên. Đó là hình ảnh anh trai lên 6 cậu vừa lên 3, cả 2 được mẹ dẫn đi công viên gần nhà vào mỗi ngày cuối tuần. Khi đó cậu rất thích anh trai, luôn theo anh như 1 cái đuôi nhỏ. Để rồi khi người đàn ông tên Vegas xuất hiện đã làm cái đuôi nhỏ ấy trở nên ích kỉ, xấu xí..
- không có , chỉ là con ăn không nhiều
- Vegas không về cùng con ?
- Cty anh ấy bận việc, nên con về 1 mình. Đây là quà anh ấy mua tặng bố mẹ
- Người 1 nhà cần gì khách sáo như vậy. Chỉ mong nó đối xử tốt với con
- Vegas rất tốt
- Vậy mẹ mừng rồi. Cứ sợ nó còn luyến thương Build, đem con là thế thân.
- Không đâu mẹ
- Bố con hẹn đi đánh golf với bác cả rồi, nên trưa nay chỉ có 2 mẹ con mình ăn cơm thôi.
- Không sao đâu mẹ
- Pete nghe mẹ hỏi. Con kết hôn đã 2 năm, không nghe tin vui gì? Là Vegas không muốn?
- Là do con. Con thấy mình còn trẻ chưa muốn sinh em bé.
- Đã 22 tuổi rồi, bên phía nhà Wichapas họ chỉ có 1 mình Vegas, con là ca nhi, chuyện sinh con là trách nhiệm
- Con biết rồi mẹ.
- Pete, anh trai con mất, bố mẹ bây giờ chỉ có con là niềm an ủi. Không mong gì hơn là con được hạnh phúc, bình an.
- Mẹ đừng lo. Con rất hạnh phúc
- Ừ, nếu công việc ở xưởng vẽ vất vả quá con đừng làm nữa. Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền
- Mẹ, không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi.
- Ừ, mẹ đi làm cơmMẹ của Pete đã bước sang tuổi 50 nhưng trông vẫn trẻ, trên gương mặt chưa có 1 nếp nhăn nào. Bố nói ngày xưa mẹ là hoa khôi của trường, bố theo đuổi mãi mới ôm mỹ nhân về tay. Anh trai khi còn sống luôn trêu ghẹo gọi cậu là mỹ nhân vì cậu đẹp giống mẹ.Phòng ngủ của anh trai đồ vật vẫn như cũ. Mỗi tuần đều có người quét dọn. Cậu cầm 1 khung hình lên, hình cậu chụp cùng anh trai hôm ngẫu hứng đi khu chợ ẩm thực" anh, em muốn chụp hình"
" xem em kìa, tay còn cầm cả xiên thịt nướng"
" như vậy mới biết em đi chợ ẩm thực, chụp hình cho em đi"
" được, được. Chụp liền ngay, mỹ nhân nhà Jakapan"Trong bức ảnh, cậu cầm xiên thịt nướng cười đến sáng lạng, anh trai chỉ còn biết lắc đầu chiều theo ý của cậu. Ảnh này chụp trước đêm xảy ra tai nạn 1 tuần. Cảnh còn người mất- anh ơi, em xin lỗiXin lỗi vì sự vô lý của em khi đó, xin lỗi vì để anh ra đi ở tuổi thanh xuân, xin lỗi vì để anh vuột mất hạnh phúc mà đáng lý thuộc về anh. Pete ở trong phòng anh trai ngồi khóc 1 buổi. Lần nào trở về thăm nhà, cậu luôn lên phòng anh trai, trốn trên giường ngủ của anh mà khóc xin lỗi. Dẫu có xin lỗi 1000 lần thì anh trai vẫn không trở về, và sự day dứt kia mãi đi theo cậu suốt cuộc đời này.- Pete đây là phần bánh mẹ gửi cho Vegas
- Cám ơn mẹ
- Ừ. Về sớm đi. Lái xe cẩn thận. Lần sau để Vegas đưa con đi
- Vâng mẹPete đem theo hộp bánh nướng mẹ làm, lái xe rời đi. Cậu đến xưởng vẽ của mình. Ở đây có 3 thợ vẽ và 1 quản lý. Xưởng vẽ thường vẽ theo đơn hàng, hoạt động được 1 năm. Lợi nhuận không nhiều nhưng cậu vẫn duy trì nó. Bởi đây là ước mơ của anh trai khi còn sống" Build, anh thích vẽ lắm sao"
" Ừ, đợi khi anh ra trường, anh học hội họa. Mở 1 xưởng vẽ tranh sơn dầu nho nhỏ, không vì lợi nhuận nhưng vì đam mê"Anh trai mất bỏ lại ước mơ cùng hoài bão dang dở. Cậu 1 mình lặng lẽ đăng ký khóa vẽ tranh sơn dầu chắp nối ước mơ của anh trai. Ở cuối mỗi bức tranh đều ký tên "Lá". Đó là bút danh mà lúc còn sống anh trai muốn lấy tên đó.Còn nhớ cậu vốn học ngành tài chính, nhưng lại vì ước mơ anh trai và như để chuộc tội lỗi mình gây ra, cậu học vẽ. Vốn cậu có bệnh viêm xoang, thường phản ứng với mùi thuốc vẽ, nó khiến mũi cậu khó chịu vô cùng. Nhưng cậu không bỏ cuộc. Bức họa đầu tay mà cậu vẽ chính là 2 đứa trẻ chơi bập bênh trong công viên. Đó là hình ảnh anh trai lên 6 cậu vừa lên 3, cả 2 được mẹ dẫn đi công viên gần nhà vào mỗi ngày cuối tuần. Khi đó cậu rất thích anh trai, luôn theo anh như 1 cái đuôi nhỏ. Để rồi khi người đàn ông tên Vegas xuất hiện đã làm cái đuôi nhỏ ấy trở nên ích kỉ, xấu xí..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com