Em Da Thay Minh May Man
Bình minh. Ánh sáng rạng rỡ toả khắp. Hào quang thật đẹp, thật kỳ vĩ. Kiểu Ông Trời muốn nói: Cười lên nào!Em nghe đâu đó lời thì thầm của gió, của mây, của hoa lá quanh mình. Vui lạ.Và em mỉm cười. Ừ nhỉ! Đã đến lúc phải sắp xếp lại cuộc đời mình. Nghĩ là làm. Em đem hết ký ức cùng anh buồn vui, ấm lạnh... đốt thành tro.Reng... reng... reng...Tiếng chuông vang inh ỏi, liên hồi.Là ngày nghỉ mà. Ai lại đến nhà người khác vào giờ này? Mới sáng sớm, thật là...Anh đứng đó. Và vẫn gương mặt đó, nhưng xanh xao lắm. Mỉm cười. Trên tay là đoá hồng vàng.Em giật mình, ngỡ chiêm bao. Ngỡ những tàn tro phảng phất bay về.Em ngẩn ra, đặc quánh mọi thứ quanhmình. Nghẹn ngào.Thì ra. Hai tuần qua, anh mê man trên chiếc giường bệnh, trong phòng hồi sức đặc biệt.Thì ra. Một tên say rượu đã tông vào anh mà không cần biết cú tông đó đã khiến em héo gầy bao ngày qua.Thì ra. Em vẫn là người đàn bà dại khờ, nông nỗi quá. Anh nhìn sâu vào mắt em, mỉm cười. Nụ cười như biết lỗi, nụ cười như hạnh phúc. Rồi vụng về đưa tay lau dòng nước mắt cứ tràn ra trên má em. Dòng nước mắt nóng hổi, ngọt ngào.Anh ơi! Em rất xin lỗi, vì đã vừa đốt đi mọi ký ức tươi đẹp của chúng mình.Em xin lỗi, vì đã vội vàng quy kết tội cho một nhân cách sống. Rõ ràng, trần gian vẫn còn đó những tâm hồn đẹp. Những tâm hồn luôn sẵn sàng trao đi mà không cầu nhận lại. Vẫn còn đó những người đàn ông tốt. Trọn vẹn những yêu thương vượt ra ngoài tính dục, tham sân. Em xin lỗi, vì đã không thể tin tưởng anh tới phút cuối cùng. Thật giả giữa đời đôi lời khó nói hết. Đúng sai giữa đời không phải bằng mắt thường mà nhận diện đủ đầy. Phải bằng tâm chân thành, và bằng trái tim thực sự biết thương yêu. Anh đã từng nói thế, vậy mà em lại nỡ quên đi. Em thật là đáng trách, phải không?Được rồi. Anh ở đây rồi. Vẫn là "Bá Nha" của em với đoá hồng vàng. Chúng mình là bạn của nhau. Không gì thay đổi được. Rồi em lại có những ký ức đẹp, anh nhỉ? Giữa triệu triệu tỷ tỷ người, gặp được một người có thể nhìn thấy nhau. Thật vui. Giữa cuộc sống xô bồ, gặp được người có thể thấu cảm. Thật biết ơn.Giữa những tai ương, thật giả, hiểu lầm... gặp được người có thể vững chí, bền lòng. Thật trân trọng biết bao.Em đã thấy mình may mắn, anh à!Cảm ơn cuộc đời này! Và cảm ơn anh, nhiều lắm! Bậc quân tử với bản tính ưu nhã, thâm trầm trọn vẹn khối băng tâm.Cầu Cần thơ hôm nay cười trong gió, sừng sững. Nước sông Cần thơ hôm nay rộn ràng trôi, rì rào. Cả mây Cần thơ cũng một màu vàng ánh, sáng rực... mê đắm trong em một khung trời. Biết ơn!(Kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com