TruyenHHH.com

Em Co Thay Mua Ha Khong

Trăng vàng ngả bóng, đem chút tia sáng nhỏ rọi xuống mặt phố vắng lặng, không tiếng xe cộ và cả con người, dường như chỉ có tiếng đàn của ngôi nhà đối diện là phát lên chút âm thanh hiếm hoi

Không biết phải nói bao nhiêu lần cho đủ

Nhưng mà tôi phải công nhận, nó đẹp trai thật

Liệu có sai khi mà, tôi cứ nhìn lén nó mãi như thế không nhỉ?

Tự nực cười bản thân, lại cúi xuống bàn loay hoay với đống giấy nháp rồi ngỡ ngàng khi thấy hàng loạt chữ "Ohm Pawat" xuất hiện trên khắp mặt giấy.

"Lạ"

Đây từ duy nhất mà tôi có thể dùng để miêu tả hoàn cảnh của chính bản thân ngay thời khác này.

Mày điên rồi Nanon Koratpat, người ta có khi còn không nhớ nỗi tên mày nữa.

Đối với bản thân tôi, đây có lẽ là điều ngu xuẩn nhất mà mình từng làm từ trước đến nay.

"Ohm, là con trai..."

Xúc cảm lạ lẫm nhưng lại khiến cái trống nhỏ sâu trong tâm hồn tôi nhảy múa không thôi.

Bất giác lại ngẩng cổ lên nhìn về phía khung cửa sổ nho nhỏ trước mặt.

Tôi tựa như con rùa nhỏ thụt cổ vào khi phát hiện ra con người đàn chơi đàn guitar điện ở đối diện, không còn nữa.

"Bị phát hiện rồi hả?"

Cả người tôi cứng đờ, toan bỏ trốn, thì âm thanh từ phía cửa sổ nhà mình vang vọng,

"Cọc, cọc, cọc" ba tiếng liên hồi.

Tưởng chừng nếu tôi không ra đó, thì người ấy sẽ không có ý định dừng lại.

Bước từng bước chầm chậm và khẽ khàng rồi đẩy cánh cửa sổ đang được khoá hờ hửng ra.

Không có ai.

Lạ,

lũ trẻ nào lại được bố mẹ cho ra ngoài quậy phá giờ này,

nhoài người ra xa hơn, vẫn không thấy.

"Non...Non

Dưới này nè, ngố thật đấy, làm gì có đứa nào ở trên đó mà mày cứ nhìn nãy giờ"

Là Ohm, cái thằng vừa mới cầm cây guitar khi nãy, giờ lại đứng ngay dưới gốc cửa sổ phòng tôi.

"Vào kiểu gì đấy, tao kêu chó ra cắn mày bây giờ."

"Ơ, tao đã cực công như vậy mà chủ nhà lại lạnh lùng thế sao?"

"Cảm ơn, đó giờ là vậy."

"Thôi không đôi co với mày, né ra tao trèo lên, có mấy bậc ở đây đỡ quá, cứ tưởng là phải ngước gãy cổ để nói chuyện với mày. Tao lên phòng mày luôn, dễ nói hơn."

Gì đây, nó định lên tận đây rồi bắt quả tang tôi ngắm nó gần nửa tiếng đồng hồ hả,

Không đời nào,

Nanon Korapat không bao giờ chấp nhận bản thân bị sỉ nhục như vậy,

Vừa nghĩ tôi vừa định chạy đến đóng nhưng cánh tay Ohm khoẻ và nhanh nhạy hơn, nó giữ chặt rồi đóng băng tất cả hành động tôi sắp sửa làm.

Mày thua rồi Nanon,

Bỗng chợt, tôi thấy hàng mày của nó cau nhẹ, tâm can tôi lần nữa dậy lên hàng ngàn cơn sóng bất an

Có vẻ là tôi sợ,

"Mày ghét tao hả?

Xin lỗi, chỉ là tao muốn qua nhờ mày ít việc thôi.

Giờ tao trở về nha, thấy mày khó xử vậy, tao nói không nên lời nữa"

Nó quay người, trèo ra lại khung cửa sổ, nhưng không hiểu bằng nguồn động lực to lớn nào, tôi lại bước đến và giữ chặt cánh tay nó.

Đầu nổ tung.

Mát,

người nó mát lắm, chắc nữa,

tôi muốn ôm nó, đảm bảo sẽ  giảm hẳn cái nực nội và bức bối của đêm hạ.

"Mày...

Tao không có ý đó, lỡ trèo rồi thì vào đi, tao ổn mà"

Nó cười, tươi lắm

Gương mặt góc cạnh đầy nam tính nhưng pha thêm chút trẻ con, nghịch ngợm của một chàng trai mới lớn, nó nở nụ cười 

Nghe lạ,

nhưng lúc ấy tôi chắc chắn bản thân đã nhìn thấy được hai mặt trời

Ohm Pawat, hừng đông trong đêm tối mùa hạ.

Có một mặt trời, soi sáng trong tim tôi.

"Ngày mai mày rảnh không?

Mới chuyển tới nên chỗ này lạ hoắc với tao luôn, mày dẫn tao đi chơi nha, yên tâm, mình sẽ đối đãi tốt với bạn mà"

Nó lại cười, thật muốn vả vào mặt nó một phát, tưởng bản thân cười đẹp rồi cười hoài vậy hả, Ohm Pawat!

"Mai tao không bận, chắc là được, 8h và ngày mai mày phải qua đây, đúng giờ. Còn giờ thì về đi tao muốn ngủ."

"Ấy khoan, cho tao xin số của mày đi, không thể về tay không được"

Rồi chúng tôi trao đổi số điện thoại,

Tin được không tôi chỉ mới nói chuyện với nó vài ba câu lúc sáng, giờ thì nó ở trong phòng tôi rồi con đưa số điện thoại cho nhau nữa.

Lạ,

Tôi giục nó về trước khi người nhà tôi thấy được cảnh tượng kỳ hoặc này.

Và giục trái tim đừng đập loạn xạ nữa.

Trước khi về nó còn buông câu nói:

"Má lúm dễ thương lắm đó, Non."

Dứt câu, nó nhảy xuống, tôi nghe "bịch" một cái, ngó xuống thì thấy nó đã tung tăng đi về hướng ngôi nhà đỏ đối diện rồi.

Tên tôi là Nanon đấy thằng quần Ohm, trước giờ chẳng ai gọi tôi như vậy cả.

Trong khi nó, một đứa chẳng thân thiết gì lại cứ luôn miệng kêu "Non, Non, Non"

Về rồi,

phòng tôi được trả về với không khí yên tĩnh như ban đầu.

Ngồi trên giường, giở cuốn sách kê đầu để đọc trước khi ngủ, nhưng hôm nay một chữ cũng chẳng thể vào nỗi,

tất cả là do sự xuất hiện của nó.

Ohm khiến tôi thấy lạ,

mọi thứ xung quanh đều lạ,

và cả bản thân tôi cũng vậy.

"Ting"

Tiếng thông báo của chiếc điện thoại đã xé tan cái không gian tĩnh mịch ban nãy,

"Ngủ ngon, tao thấy đèn mày con sáng nên nhắn. Đừng thức khuya nha, không tốt."

...

Có lẽ,

từ thời khắc ấy,

em biết rằng mùa hạ của em, đã thay đổi.

Nó không còn cô đơn nữa,

Và, nó lạ, vì có sự xuất hiện của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com