Em Chi Khong Muon Gap Go Nguoi Khac
Tô Thiển Oanh nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn cảm thấy không đúng, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà. Cô quấn chặt chăn vào người mình, nhìn giống hệt như con nhộng. Nhưng cuối cùng cũng không bình tĩnh lại được, cô vuốt đôi môi của mình, một màn kia là chân thật sao?
Câu hỏi này vẫn lởn vởn trong đầu cô, thật lâu vẫn không thể hít thở lại bình thường.
Ngày hôm nay cũng thật kỳ lạ, bầu trời tự nhiên tối sầm lại, bên ngoài đã có mưa to. Cô nhìn cửa sổ thủy tinh, vẫn không mở đèn, lại hung hăng cấu mình một cái. Thật là đau, đương nhiên là chân thật, trên thế giới này có rất nhiều thứ không bình thường.
Cô từ trên giường nhảy xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
Cô tìm tên của người đó, rốt cục cũng nhấn xuống: "Là anh?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu vừa đưa Từ Độ Dao về nhà, bất thình lình trời lại đổ mưa khiến anh cảm thấy hết sức kỳ quái, một cú điện thoại này gọi tới lại càng thêm quái dị: "Vậy em muốn tìm người nào?"
"Tìm anh."
Sắc mặt Lộ Thừa Hữu chìm xuống: "Em rất nhàm chán."
"Làm sao anh biết?"
Lộ Thừa Hữu im lặng.
"Anh không muốn nghe thấy tiếng em?" Tô Thiển Oanh lại có chút ủy khuất.
Lộ Thừa Hữu nhăn trán: "Không có."
"Vậy đến đây nói chuyện phiếm với em."
Sắc mặt Lộ Thừa Hữu trở nên rất khó coi .
Tô Thiển Oanh cảm giác mình hiện tại giống như thiếu nữ mới mười lăm tuổi, vẫn đang mong mỏi, vẫn đang chờ đợi, cô sợ người của mình bị cướp đi, sợ một khi ngủ dậy, lúc mở mắt ra lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều chỉ là ảo giác của chính mình. Đó là một chuyện rất đáng sợ.
Cô đứng ở dưới lầu, thân thể lười biếng tựa vào trên cánh cửa ra vào khu nhà. Bởi vì không biết trời sẽ mưa, cho nên cô mặc không nhiều lắm, chờ một lúc đã cảm giác được cái lạnh, nhưng vẫn nghĩ sẽ phải chờ không lâu nên vẫn kiên trì đợi.
Mà hiện tại cô nguyện trả giá một chút, lạnh lẽo lan vào trong tim cô, ánh mắt cô vẫn nhìn theo từng giọt nước mưa rơi xuống. Mọi người ra vào đều kinh ngạc nhìn cô, cô cũng biết, nhưng lại làm như không thấy.
Lộ Thừa Hữu xuống xe, vọt vào trong mưa, chạy đến bên cạnh cô. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô, vốn định cởi áo xuống khoác cho cô, nhưng lại nhận ra quần áo trên người đã ướt hết, nên đành từ bỏ ý định này. Anh lôi kéo cô nhanh chóng đi vào thang máy, cô nhìn anh: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
Tay của anh kéo tay của cô, lòng bàn tay anh rất lạnh. Anh nhíu mày một cái, theo bản năng xoa xoa tay.
Tô Thiển Oanh dừng lại một chút, khẽ ngẩng đầu: "Đây đều là thật, có đúng hay không?"
Lộ Thừa Hữu hơi thở dài: "Vậy em cảm thấy anh là giả?"
Tâm tình của cô lại rơi xuống thấp: "Em chính là không thể tin được, em sợ."
"Không cần sợ, anh ở đây."
Tay của anh càng thêm siết chặt tay của cô, nhiệt độ trong tay anh truyền tới bàn tay của cô.
Trong lòng cô vừa động đậy, vừa định mở miệng nói gì đó, cửa thang máy đã mở ra. Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, sau đó đi vào phòng, cô hơi sửng sốt khi nhìn thấy quần áo anh bị ướt, một lúc lâu mới nhớ tới mình nên dùng máy sấy để hong khô cho anh.
Anh biết cô muốn làm gì, khoát khoát tay ra hiệu cho cô đừng động đậy, cô có chút luống cuống nhìn anh.
Anh ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ một hồi, ngoắc ngoắc tay gọi cô tới.
"Cái gì?" Cô từng bước từng bước đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cô rất sợ sẽ bỏ qua gì đó dù chỉ chút ít.
Anh suy tư một lúc lâu: "Oanh oanh... "
"Dạ?" Cô có chút khẩn trương.
Anh nhìn cô mất tự nhiên tự dưng lại cảm thấy buồn cười: "Em đừng khẩn trương."
Cô gật đầu, còn lo lắng nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, vươn tay ra vuốt tóc cô: "Nhiều năm rồi, anh vẫn luôn làm việc theo quy tắc của mình, cuộc sống không có gì là trọng điểm, cũng không có gì thú vị cả." Anh dừng một chút, ngay cả chính anh cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô chỉ nhìn anh, không hiểu là cuối cùng anh muốn thể hiện điều gì.
Anh lấy tay chống cằm: "Nếu anh là một người đàn ông nhàm chán như vậy, em hãy cố gắng tha thứ cho anh, anh cũng sẽ cố gắng khiến em hài lòng."
Ánh mắt cô đau xót, vẫn chỉ nhìn anh.
"Bé ngốc."
Anh ôm cô, lại nhớ ra cái gì đó: "Anh nên cởi áo khoác ra trước thì tốt hơn."
Cô rất vui vẻ nhận lấy áo khoác của anh, rất hài lòng với tình hình bây giờ. Cô nhớ mẹ mình luôn làm thế với ba, mỗi lần ba trở về nhà, mẹ đều tự tay treo áo khoác cho ông, tự nhiên như vậy, ấm áp như thế.
Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng cô, lông mày hơi nhếch lên, thế này cũng không tệ lắm.
Nếu như nói từ trước đến giờ anh luôn làm việc theo nguyên tắc, thì đây chính là một lần duy nhất anh quyết định dựa vào cảm giác của mình, hơn nữa anh cảm thấy rất tốt.
Hiển nhiên, anh không ghét cảm giác này, thậm chí có chút mong đợi những điều anh thấy lạ lẫm.
Tô Thiển Oanh hong khô áo khoác của anh xong, liền mở tủ lạnh, có vẻ như chẳng còn gì. Cô vuốt miệng, lựa chọn mì ống.
Cô thích nhìn nước lúc sôi trào lên, sau đó đem sợi mỳ cứng cáp thả vào, sợi mì gặp nước liền mềm dần, từ giòn giã biến thành mềm mại. Nước trong suốt biến thành có màu sắc, cô dùng đũa khuấy động mấy cái, lại lấy tiếp ra hai cái bát sạch.
Chỉ là hiện tại, cô gặp chút khó khăn, bởi vì lúc cho gia vị, cô như kiểu bị hội chứng cưỡng bách vậy, sẽ không kiềm chế được cho rất nhiều thứ linh tinh, rõ ràng đã đủ rồi, lại luôn cảm thấy chưa đủ, sau đó tiếp tục cho thêm, chính cô còn nghi ngờ, không biết mình có vấn đề gì hay không.
"Này, anh tới đây một chút."
Lộ Thừa Hữu chạy vào, cho là cô đã xảy ra chuyện gì nên quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.
"Cho gia vị, nhìn cái gì vậy."
Lộ Thừa Hữu bất đắc dĩ: "Em cho là tốt rồi."
"Anh không thấy em vội sao?"
Thật đúng là...
Lộ Thừa Hữu nêm xong gia vị, lại cầm lấy đôi đũa trong tay cô, theo bản năng cảm thấy sợi mỳ không thế nào an toàn. Bắt mỳ vào trong bát xong, anh lại bưng bát ra ngoài, còn cô thì bê nồi nước dùng theo, đợi lát nữa đổ vào mỳ.
"Mùi vị như thế nào?" Cô ra vẻ lấy lòng.
"Anh nêm gia vị, cho nên cũng không tệ lắm."
"Khen một câu sẽ chết người."
"Thật thông minh."
Phải nhớ là, buồn bực chết cô mất, cô cầm đũa khuấy tới đảo lui trong bát: "Khó ăn muốn chết, tự em nêm gia vị."
Nhất thiết thiết, buồn bực chết cô, cô cầm chiếc đũa ở trong chén khuấy tới khuấy đi, "Khó ăn chết, tự em cho gia vị."
Cô thả một ít đường vào bát mình, Lộ Thừa Hữu chậm rãi mở miệng: "Không phải đường trắng sao?"
"Em thích ăn ngọt ngọt lại cay cay."
"Khẩu vị thật là kỳ lạ."
"Cho nên mới coi trọng anh."
Lộ Thừa Hữu tê liệt cười một cái: "Cám ơn em đã đặc biệt thưởng thức."
"Hừ." Cô không ngừng khuấy động bát của mình, sợi mì vữa ra như cháo.
Lộ Thừa Hữu thở dài, đi vào bếp lấy ra một cái bát mới, lấy mì trong bát của mình sang chiếc bát mới, rồi đẩy tới trước mặt cô: "Lần này ăn đi."
"Nhưng, anh có đói không?"
"Anh vốn không đói."
"Vậy sao không nói sớm."
"Không phải là em muốn thể hiện mình hiền lương thục đức sao, cho nên anh thỏa mãn mong muốn của em."
"Ai cho anh vĩ đại như vậy ." Ghét, uổng công cô làm.
"Cảm ơn đã khen thưởng." Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.
Cô muốn bãi công, kiên quyết không chịu rửa chén, ghét muốn chết.
Cô đi rửa tay, xong còn nhìn mình trong gương: "Mình cũng xinh đẹp mà, không cần tự ti, không cần tự ti." Nhưng cô lại chuyển ý nghĩ, từ cổ chí kim, bi đát nhất luôn đổ lên đầu mỹ nữ, cô lại tự nhủ với mình "Thật ra thì dáng dấp của cô cũng bình thường, không đẹp mắt, là khó coi." Cô nói xong, tự cảm giác mình như đứa ngốc.
Cô đi ra ngoài đã nhìn thấy hai tay ôm ngực anh, "Nhìn ta làm gì?"
"Không còn sớm, anh phải đi." Lộ Thừa Hữu cầm áo khoác trong tay.
"Đi thôi đi thôi, người nào giữ đâu."
Lộ Thừa Hữu lắc đầu một cái, xoay người liền chuẩn bị đi, Tô Thiển Oanh đuổi theo: "Anh đi thật sao?"
"Không phải em không giữ sao?"
"Anh lúc nào lại nghe lời vậy?"
"Anh vẫn luôn nghe lời, em mới không nghe lời."
"Ghét, coi như là vậy, anh cũng không thể nói trước mặt em chứ. Sao không nói xấu sau lưng em ấy."
"Anh không thích nói xấu sau lưng."
"Anh chính là đáng ghét."
"Cho nên bây giờ anh sẽ rời đi không chọc giận em nữa."
Tô Thiển Oanh ôm lấy anh từ sau lưng: "Lúc em nhìn anh cảm thấy rất đáng ghét, nhưng khi không thấy lại khó chịu, anh nói em nên làm gì bây giờ?"
Lộ Thừa Hữu nới tay của cô ra, sau đó ôm lấy cô, tay anh vuốt tóc cô: "Vậy em vứt khó chịu đi."
Cô híp mắt nhìn lén anh: "Anh cứ nói đi?"
Anh hôn lên trán cô: "Anh nói, em thích là tốt rồi."
Cô cười.
Câu hỏi này vẫn lởn vởn trong đầu cô, thật lâu vẫn không thể hít thở lại bình thường.
Ngày hôm nay cũng thật kỳ lạ, bầu trời tự nhiên tối sầm lại, bên ngoài đã có mưa to. Cô nhìn cửa sổ thủy tinh, vẫn không mở đèn, lại hung hăng cấu mình một cái. Thật là đau, đương nhiên là chân thật, trên thế giới này có rất nhiều thứ không bình thường.
Cô từ trên giường nhảy xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
Cô tìm tên của người đó, rốt cục cũng nhấn xuống: "Là anh?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu vừa đưa Từ Độ Dao về nhà, bất thình lình trời lại đổ mưa khiến anh cảm thấy hết sức kỳ quái, một cú điện thoại này gọi tới lại càng thêm quái dị: "Vậy em muốn tìm người nào?"
"Tìm anh."
Sắc mặt Lộ Thừa Hữu chìm xuống: "Em rất nhàm chán."
"Làm sao anh biết?"
Lộ Thừa Hữu im lặng.
"Anh không muốn nghe thấy tiếng em?" Tô Thiển Oanh lại có chút ủy khuất.
Lộ Thừa Hữu nhăn trán: "Không có."
"Vậy đến đây nói chuyện phiếm với em."
Sắc mặt Lộ Thừa Hữu trở nên rất khó coi .
Tô Thiển Oanh cảm giác mình hiện tại giống như thiếu nữ mới mười lăm tuổi, vẫn đang mong mỏi, vẫn đang chờ đợi, cô sợ người của mình bị cướp đi, sợ một khi ngủ dậy, lúc mở mắt ra lại phát hiện tất cả mọi chuyện đều chỉ là ảo giác của chính mình. Đó là một chuyện rất đáng sợ.
Cô đứng ở dưới lầu, thân thể lười biếng tựa vào trên cánh cửa ra vào khu nhà. Bởi vì không biết trời sẽ mưa, cho nên cô mặc không nhiều lắm, chờ một lúc đã cảm giác được cái lạnh, nhưng vẫn nghĩ sẽ phải chờ không lâu nên vẫn kiên trì đợi.
Mà hiện tại cô nguyện trả giá một chút, lạnh lẽo lan vào trong tim cô, ánh mắt cô vẫn nhìn theo từng giọt nước mưa rơi xuống. Mọi người ra vào đều kinh ngạc nhìn cô, cô cũng biết, nhưng lại làm như không thấy.
Lộ Thừa Hữu xuống xe, vọt vào trong mưa, chạy đến bên cạnh cô. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô, vốn định cởi áo xuống khoác cho cô, nhưng lại nhận ra quần áo trên người đã ướt hết, nên đành từ bỏ ý định này. Anh lôi kéo cô nhanh chóng đi vào thang máy, cô nhìn anh: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
Tay của anh kéo tay của cô, lòng bàn tay anh rất lạnh. Anh nhíu mày một cái, theo bản năng xoa xoa tay.
Tô Thiển Oanh dừng lại một chút, khẽ ngẩng đầu: "Đây đều là thật, có đúng hay không?"
Lộ Thừa Hữu hơi thở dài: "Vậy em cảm thấy anh là giả?"
Tâm tình của cô lại rơi xuống thấp: "Em chính là không thể tin được, em sợ."
"Không cần sợ, anh ở đây."
Tay của anh càng thêm siết chặt tay của cô, nhiệt độ trong tay anh truyền tới bàn tay của cô.
Trong lòng cô vừa động đậy, vừa định mở miệng nói gì đó, cửa thang máy đã mở ra. Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, sau đó đi vào phòng, cô hơi sửng sốt khi nhìn thấy quần áo anh bị ướt, một lúc lâu mới nhớ tới mình nên dùng máy sấy để hong khô cho anh.
Anh biết cô muốn làm gì, khoát khoát tay ra hiệu cho cô đừng động đậy, cô có chút luống cuống nhìn anh.
Anh ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ một hồi, ngoắc ngoắc tay gọi cô tới.
"Cái gì?" Cô từng bước từng bước đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cô rất sợ sẽ bỏ qua gì đó dù chỉ chút ít.
Anh suy tư một lúc lâu: "Oanh oanh... "
"Dạ?" Cô có chút khẩn trương.
Anh nhìn cô mất tự nhiên tự dưng lại cảm thấy buồn cười: "Em đừng khẩn trương."
Cô gật đầu, còn lo lắng nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, vươn tay ra vuốt tóc cô: "Nhiều năm rồi, anh vẫn luôn làm việc theo quy tắc của mình, cuộc sống không có gì là trọng điểm, cũng không có gì thú vị cả." Anh dừng một chút, ngay cả chính anh cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô chỉ nhìn anh, không hiểu là cuối cùng anh muốn thể hiện điều gì.
Anh lấy tay chống cằm: "Nếu anh là một người đàn ông nhàm chán như vậy, em hãy cố gắng tha thứ cho anh, anh cũng sẽ cố gắng khiến em hài lòng."
Ánh mắt cô đau xót, vẫn chỉ nhìn anh.
"Bé ngốc."
Anh ôm cô, lại nhớ ra cái gì đó: "Anh nên cởi áo khoác ra trước thì tốt hơn."
Cô rất vui vẻ nhận lấy áo khoác của anh, rất hài lòng với tình hình bây giờ. Cô nhớ mẹ mình luôn làm thế với ba, mỗi lần ba trở về nhà, mẹ đều tự tay treo áo khoác cho ông, tự nhiên như vậy, ấm áp như thế.
Lộ Thừa Hữu nhìn bóng lưng cô, lông mày hơi nhếch lên, thế này cũng không tệ lắm.
Nếu như nói từ trước đến giờ anh luôn làm việc theo nguyên tắc, thì đây chính là một lần duy nhất anh quyết định dựa vào cảm giác của mình, hơn nữa anh cảm thấy rất tốt.
Hiển nhiên, anh không ghét cảm giác này, thậm chí có chút mong đợi những điều anh thấy lạ lẫm.
Tô Thiển Oanh hong khô áo khoác của anh xong, liền mở tủ lạnh, có vẻ như chẳng còn gì. Cô vuốt miệng, lựa chọn mì ống.
Cô thích nhìn nước lúc sôi trào lên, sau đó đem sợi mỳ cứng cáp thả vào, sợi mì gặp nước liền mềm dần, từ giòn giã biến thành mềm mại. Nước trong suốt biến thành có màu sắc, cô dùng đũa khuấy động mấy cái, lại lấy tiếp ra hai cái bát sạch.
Chỉ là hiện tại, cô gặp chút khó khăn, bởi vì lúc cho gia vị, cô như kiểu bị hội chứng cưỡng bách vậy, sẽ không kiềm chế được cho rất nhiều thứ linh tinh, rõ ràng đã đủ rồi, lại luôn cảm thấy chưa đủ, sau đó tiếp tục cho thêm, chính cô còn nghi ngờ, không biết mình có vấn đề gì hay không.
"Này, anh tới đây một chút."
Lộ Thừa Hữu chạy vào, cho là cô đã xảy ra chuyện gì nên quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.
"Cho gia vị, nhìn cái gì vậy."
Lộ Thừa Hữu bất đắc dĩ: "Em cho là tốt rồi."
"Anh không thấy em vội sao?"
Thật đúng là...
Lộ Thừa Hữu nêm xong gia vị, lại cầm lấy đôi đũa trong tay cô, theo bản năng cảm thấy sợi mỳ không thế nào an toàn. Bắt mỳ vào trong bát xong, anh lại bưng bát ra ngoài, còn cô thì bê nồi nước dùng theo, đợi lát nữa đổ vào mỳ.
"Mùi vị như thế nào?" Cô ra vẻ lấy lòng.
"Anh nêm gia vị, cho nên cũng không tệ lắm."
"Khen một câu sẽ chết người."
"Thật thông minh."
Phải nhớ là, buồn bực chết cô mất, cô cầm đũa khuấy tới đảo lui trong bát: "Khó ăn muốn chết, tự em nêm gia vị."
Nhất thiết thiết, buồn bực chết cô, cô cầm chiếc đũa ở trong chén khuấy tới khuấy đi, "Khó ăn chết, tự em cho gia vị."
Cô thả một ít đường vào bát mình, Lộ Thừa Hữu chậm rãi mở miệng: "Không phải đường trắng sao?"
"Em thích ăn ngọt ngọt lại cay cay."
"Khẩu vị thật là kỳ lạ."
"Cho nên mới coi trọng anh."
Lộ Thừa Hữu tê liệt cười một cái: "Cám ơn em đã đặc biệt thưởng thức."
"Hừ." Cô không ngừng khuấy động bát của mình, sợi mì vữa ra như cháo.
Lộ Thừa Hữu thở dài, đi vào bếp lấy ra một cái bát mới, lấy mì trong bát của mình sang chiếc bát mới, rồi đẩy tới trước mặt cô: "Lần này ăn đi."
"Nhưng, anh có đói không?"
"Anh vốn không đói."
"Vậy sao không nói sớm."
"Không phải là em muốn thể hiện mình hiền lương thục đức sao, cho nên anh thỏa mãn mong muốn của em."
"Ai cho anh vĩ đại như vậy ." Ghét, uổng công cô làm.
"Cảm ơn đã khen thưởng." Lộ Thừa Hữu nở nụ cười.
Cô muốn bãi công, kiên quyết không chịu rửa chén, ghét muốn chết.
Cô đi rửa tay, xong còn nhìn mình trong gương: "Mình cũng xinh đẹp mà, không cần tự ti, không cần tự ti." Nhưng cô lại chuyển ý nghĩ, từ cổ chí kim, bi đát nhất luôn đổ lên đầu mỹ nữ, cô lại tự nhủ với mình "Thật ra thì dáng dấp của cô cũng bình thường, không đẹp mắt, là khó coi." Cô nói xong, tự cảm giác mình như đứa ngốc.
Cô đi ra ngoài đã nhìn thấy hai tay ôm ngực anh, "Nhìn ta làm gì?"
"Không còn sớm, anh phải đi." Lộ Thừa Hữu cầm áo khoác trong tay.
"Đi thôi đi thôi, người nào giữ đâu."
Lộ Thừa Hữu lắc đầu một cái, xoay người liền chuẩn bị đi, Tô Thiển Oanh đuổi theo: "Anh đi thật sao?"
"Không phải em không giữ sao?"
"Anh lúc nào lại nghe lời vậy?"
"Anh vẫn luôn nghe lời, em mới không nghe lời."
"Ghét, coi như là vậy, anh cũng không thể nói trước mặt em chứ. Sao không nói xấu sau lưng em ấy."
"Anh không thích nói xấu sau lưng."
"Anh chính là đáng ghét."
"Cho nên bây giờ anh sẽ rời đi không chọc giận em nữa."
Tô Thiển Oanh ôm lấy anh từ sau lưng: "Lúc em nhìn anh cảm thấy rất đáng ghét, nhưng khi không thấy lại khó chịu, anh nói em nên làm gì bây giờ?"
Lộ Thừa Hữu nới tay của cô ra, sau đó ôm lấy cô, tay anh vuốt tóc cô: "Vậy em vứt khó chịu đi."
Cô híp mắt nhìn lén anh: "Anh cứ nói đi?"
Anh hôn lên trán cô: "Anh nói, em thích là tốt rồi."
Cô cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com