Em Chi Khong Muon Gap Go Nguoi Khac
Gộp 5 chương thành 1 chương :"> Hiiihiiii____________________________________________________Lộ Thừa Hữu ngồi trong thư phòng, anh không bật đèn, bóng đêm trống vắng bao phủ lên từng hơi thở của anh. Mắt anh cũng nối liền một mảng với bóng tối, mang theo một chút u ám. Trong tay anh là ảnh chụp đã lâu, anh dùng ngón trỏ gõ lên bàn, tấm ảnh lập tức rơi xuống trong yên lặng.Tay kia của anh đè xuống bật lửa, ánh sáng màu vàng nhạt giúp anh nhìn rõ hình bóng trên tấm ảnh, hoặc là gương mặt quen thuộc hoặc là gương mặt xa lạ.
Bật lửa vẫn lập lòe, tay anh cũng bị hơi nóng làm bỏng, anh buông bật lửa ra. Sau đó anh đưa tay mở công tắc đèn bàn, lại cẩn thận liếc mắt nhìn ảnh chụp. Tất cả đều là bạn học của anh, những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng không nhớ gì nhiều lắm. Bởi vì anh không đến dự lễ tốt nghiệp, tìm hồi lâu cũng chỉ tìm được tấm này, anh chỉ nhớ rõ một điều là Tô Thiển Oanh đã giúp anh cất kỹ, cho nên ảnh chụp đến tận bây giờ vẫn chưa bị ố vàng.
Mà anh và Lạc Diệc Minh đều đứng ở hàng cuối trong tấm ảnh này, lúc trước học cùng nhau hầu như đều cùng xuất hiện. Người ngoài vĩnh viễn không bao giờ biết, anh và Lạc Diệc Minh vì Tô Thiển Oanh mà trở thành bạn bè, nhưng cũng mất đi tình bạn vì cô ấy.
Suy nghĩ này khiến anh hoảng hốt, vì anh rất ít khi nhớ lại, đúng hơn là cảm thấy không có gì để phải nhớ đến, những người đó đối với anh giống như vĩnh viễn không thể trở nên quan trọng trong cuộc sống của anh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhưng phía sau anh hình như có thể nhìn thấy được bóng dáng rực rỡ của Tô Thiển Oanh.
Lúc học đại học, tóc cô dài nên thường thích buộc thành hai bên tóc đuôi sam đến trường. Thực ra thì đầu tóc như vậy có chút không bình thường, nhưng cô cũng không để ý, mỗi lúc đi trong sân trường đều rất thoải mái. Thành tích của cô không thể nào tốt được, nên lúc học trung học, Lộ Thừa Hữu liền bắt ép cô đi học ngành mỹ thuật, lý do bởi vì đó là ngành có điểm thấp nhất. Tô Thiển Oanh coi như cũng nghe lời, được Lộ Thừa Hữu chỉ dạy một lượt chương trình học, may mà cô cũng không phải loại đầu óc đặc biệt không thể dùng được, vì thế cuối cùng cũng dựa vào thành tích đường đường chính chính vào cùng một trường đại học với anh.
Cuộc sống của hai người lúc lên đại học đúng là một vòng luẩn quẩn, số lần bọn họ gặp mặt cũng ít đi rất nhiều, chính anh cũng không thấy gì khác lạ, bởi vì lúc khai giảng anh rất bận rộn, anh phải giúp các sinh viên mới chỉnh sửa hồ sơ, xử lý tài liệu cho vay vốn đi học, công việc rất nhiều.
Cho nên, lúc Tô Thiển Oanh hưng phấn cầm ảnh chụp đến trước mặt anh, lại chỉ vào người trên ảnh chụp hỏi anh: "Anh biết anh ta không? Lạc Diệc Minh."
Trước đó, Lộ Thừa Hữu thật sự không biết lớp anh có nhân vật như vậy, vì thế anh cau mày hỏi cô: "Em muốn làm gì?"
"Anh không thấy anh ta trông rất tuấn tú sao?"
Lộ Thừa Hữu cũng chỉ thản nhiên đáp lại cô: "Cái đó và em có quan hệ sao?"
Cô hình như khá tức giận, hai bên tóc nảy lên một cái: "Tôi muốn quen anh ấy, anh phải giúp tôi."
Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, giống như hy vọng có thể tìm được một lý do để nhún nhường cô. Tô Thiển Oanh mềm nhũn xuống: "Anh đừng quỵt nợ, tôi đã nghe ngóng rồi, anh ta là bạn cùng lớp với anh, anh nhất định quen anh ta, mau giúp tôi đi!"
Tay cô dùng sức vuốt ve cánh tay Lộ Thừa Hữu, anh bị lay động đến phiền, liền mở miệng cho có lệ: "Để tôi xem."
Là ai nói qua, lúc bắt đầu chú ý đến một người, tần suất người này xuất hiện trong cuộc sống của mình cũng cao hơn nhiều.
Ít nhất thì Lộ Thừa Hữu cũng chú ý tới Lạc Diệc Minh như vậy, anh ta thích cười, thành tích không tồi, nhân duyên trong lớp học rất nhiều, thích tham gia các hoạt động rèn luyện thân thể. Giống như leo núi, đánh bóng chuyền, đá cầu, đá banh, hầu như hoạt động nào cũng thấy mặt anh ta. Lạc Diệc Minh và Lộ Thừa Hữu là hai loại người, lấy ví dụ như thế này: Lúc trường tổ chức khai giảng, nhà trường có yêu cầu Lộ Thừa Hữu làm một số việc, tuy rằng anh không thích nhưng cũng sẽ không từ chối, hơn nữa còn làm việc thật sự. Nhưng Lạc Diệc Minh thì khác, cho dù chỉ đích danh tên anh ta, anh ta cũng sẽ lập tức từ chối, vì anh ta không muốn tốn thời gian vào những việc đó. Bọn họ chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, đều là thành viên trong bộ phận công tác sinh viên của Học Viện.
Lộ Thừa Hữu là ma xui quỷ khiến mà gia nhập, còn Lạc Diệc Minh cũng là do nghe nói gia nhập vào bộ phận công tác sẽ có quyền lợi rất lớn, so với gia nhập vào Hội học sinh rõ ràng là khác nhau.
Lộ Thừa Hữu không chủ động quan hệ với Lạc Diệc Minh, cho nên lúc từ bộ phận công tác ra ngoài ăn cơm, Lộ Thừa Hữu kêu Tô Thiển Oanh cùng đi. Tô Thiển Oanh rõ ràng rất hưng phấn, bởi vì cô còn uốn tóc thành từng sóng cuộn, nhìn qua thành thục lên không ít, nhưng lại thiếu đi vài phần đơn thuần. Lộ Thừa Hữu nhìn cô thay đổi, cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm có mười một người, điều này khiến Tô Thiển Oanh phải chịu kích thích không nhỏ, nhưng cho dù thế nào, Tô Thiển Oanh cũng đã hấp dẫn được ánh mắt của Lạc Diệc Minh nhờ bữa cơm này. Tô Thiển Oanh không vội vàng, cô chỉ gần gũi hỏi Lạc Diệc Minh mấy vấn đề, nhưng đã đến mức này, người bình thường đều có thể hiểu được ý của cô.
Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh phát triển rất nhanh, không bao lâu Lộ Thừa Hữu liền nhận được "bánh kẹo cưới" của Tô Thiển Oanh.
Bởi vì đều quen với Tô Thiển Oanh, quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cũng phát triển không ít, mà Lạc Diệc Minh lại rất thành thực coi Lộ Thừa Hữu như là anh trai của Tô Thiển Oanh mà đối đãi, vì thế nên anh và Lộ Thừa Hữu qua lại cũng có vẻ tốt. Hai người thường xuyên thảo luận về các vấn đề mà giáo viên giao cho, Lộ Thừa Hữu giỏi phòng thủ, Lạc Diệc Minh giỏi tấn công, cho nên hai người bọn họ coi như bù trừ cho nhau.
Nhưng quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh trở nên thực sự thân thiết còn bởi vì một trận bóng, đây là một trận bóng đối kháng trong lớp. Ở trường học có hai bãi sân bóng, một cái là sân nhân tạo, một cái là sân bình thường, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng nhau xin kinh phí từ ban lãnh đạo nhà trường, nhưng cũng không được bao nhiêu, cuối cùng đành phải thuê sân bóng bình thường kia, còn để thừa một chút kinh phí cho mọi người sau khi chơi bóng xong có thể ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trận bóng kia rất kịch liệt, cũng là lần đầu tiên bọn họ quan niệm muốn mang vinh quang về cho lớp học, cũng thật sự là cho đến lúc đó mới hiểu được vinh dự quan trọng như thế nào. Theo đó, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, bọn họ một người chuyền, một người sút, mười phần ăn ý.
Mà Tô Thiển Oanh đứng bên ngoài cũng lớn tiếng cổ vũ bọn họ, so với ban cổ động viên còn chuyên nghiệp hơn.
Mà Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh chơi bóng xong đều mang vẻ mặt anh trai tốt đi đến chỗ Tô Thiển Oanh, trong tay cô đang cầm một chai nước khoáng.
Tô Thiển Oanh thấy hai người cùng nhau đi tới, theo bản năng liền đưa cho Lạc Diệc Minh trước.
Cũng không có phát sinh xấu hổ gì cả, Lạc Diệc Minh tiếp nhận chai nước, Lâm Khê cũng rất nhanh chạy đến đưa một chai nước cho Lộ Thừa Hữu: "Uống nước đi!"
Lộ Thừa Hữu chỉ lặng đi một chút, sau đó nhận chai nước trong tay Lâm Khê.
Lâm Khê đã gặp bọn họ một lần, nhưng bởi vì Lâm Khê là sinh viên chuyển ngành, cho nên có rất nhiều giờ lên lớp phải bổ túc lại, cứ như vậy dần dần ở chung một chỗ với Lộ Thừa Hữu. Lâm Khê rất thích gọi điện thoại cho Lộ Thừa Hữu, chỉ những nội dung bình thường như khoa có bài tập gì không, hoặc bao giờ có lịch thi. Nói chung, bài tập hay thi cử đều là những chuyện mà sinh viên phải để ý, nếu như đang chậm so với chương trình học mà lại không đi học hay không làm bài tập đầy đủ thì không được, mà thành tích của khoa thì hoàn toàn dựa vào điểm số để xét.
"Cảm ơn." Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Lâm Khê một cái.
Tô Thiển Oanh lại nhìn chằm chằm Lâm Khê, sau đó kéo tay áo của Lạc Diệc Minh: "Ai vậy?"
Lạc Diệc Minh mang theo ý cười trong mắt, kéo Tô Thiển Oanh ra chỗ khác: "Nhìn cái gì vậy, đừng quấy rầy người ta."
Tô Thiển Oanh bĩu môi: "Em chỉ liếc mắt một cái bọn họ cũng không thiếu miếng thịt nào."
Lạc Diệc Minh cũng cười, anh cũng chỉ biết là Lâm Khê chủ động đến tìm Lộ Thừa Hữu, còn sau đó thế nào thì mọi người đều hiểu. Hơn nữa, Lâm Khê cũng được coi là xuất chúng trong đám nữ sinh, đã cự tuyệt vô số học trưởng để quan tâm đến Lộ Thừa Hữu, khiến mọi người xung quanh rất hồi hộp không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào.
Lạc Diệc Minh cưng chiều lôi kéo Tô Thiển Oanh: "Chết đói rồi, đi ăn cơm thôi."
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi mới nhìn Lâm Khê mở miệng: "Hôm nay cô không có lớp sao?"
Lâm Khê có chút bối rối, có lớp học, nhưng cô vì muốn đến xem anh đá bóng mà trốn học, cô lại lắc đầu: "Anh đá giỏi lắm."
"Đi ăn cơm cùng nhau đi!" Anh tùy tiện nói, nhưng trong lòng Lâm Khê không nhịn được đánh trống hứng khởi.
Lâm Khê rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người, lại không nghĩ muốn anh nhìn thấu tâm tư của cô, thật là mâu thuẫn.
Lộ Thừa Hữu qua lại với Lâm Khê, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao, cho nên lúc chia tay, Lâm Khê có hỏi anh: "Vì sao lúc trước lại đồng ý hẹn hò với tôi?", anh cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nói một câu: "Cảm thấy phù hợp."
Anh đã nhiều lần dùng từ "phù hợp" để lựa chọn bạn gái và giải thích nguyên nhân vì sao.
Mà trên thực tế, giọng nói của Lâm Khê rất hay, lúc hát có thể làm rung động lòng người.
Trong trí nhớ của anh, ở bữa tiệc chào đón sinh viên mới, Lâm Khê đã đại diện cho các tiền bối trong trường hát một ca khúc tên là "Hồ Lưu Dương" khiến toàn bộ người nghe đều cảm động. Không chỉ thế, sau khi cô hát xong, có người còn can đảm đưa ra một yêu cầu: "Tôi mong có thể cùng cô hát đôi một ca khúc, không biết cô có nguyện ý hay không?"
Ân thanh của người kia vừa vang lên, mà ánh mắt của Lâm Khê lại chỉ nhìn một mình Lộ Thừa Hữu.
Tô Thiển Oanh ngồi bên cạnh Lộ Thừa Hữu, cô đẩy anh: "Cô ấy gọi anh kìa?"
Lạc Diệc Minh cũng chỉ cười, không nói gì.
Lộ Thừa Hữu nhíu mày, nhưng không động đậy.
Tô Thiển Oanh lại đẩy anh: "Anh còn không đi lên? Người ta đứng một mình như thế xấu hổ lắm."
Lộ Thừa Hữu chỉ liếc nhìn cô một cái: "Em thật sự muốn tôi đi lên?"
"Hỏi tôi làm gì, vui vẻ đi lên đi."
Trên thực tế, Lộ Thừa Hữu vẫn đi lên khán đài, cùng Lâm Khê hát một bản tình ca.
Tô Thiển Oanh ở dưới ra mặt rất bất bình: "Không thể tưởng tượng được anh ta hát hay như vậy, đây là lần đầu tiên em được nghe."
Lạc Diệc Minh giữ chặt cô: "Em thấy bọn họ có hợp đôi hay không?"
Tô Thiển Oanh vốn không hề lo nghĩ gì đến việc đó, lúc nghe Lạc Diệc Minh nói xong, lại cảm thấy một đôi nam nữ đứng trên khán đài kia quả thực rất xứng đôi. Cô cũng không rõ ràng mình đang có cảm giác gì, ngược lại chỉ nhớ đến một sự việc, cô từng nói qua với Lộ Thừa Hữu: lúc học đại học không cần quen bạn gái, anh mà quen bạn gái thì chỉ tốn tiền, không có lợi gì cả.
Thực tế thì đó là bởi vì tiền tiêu vặt của cô, ba mẹ cho nhiều thế nào cũng không đủ, nên mới nảy ra chủ ý như thế với Lộ Thừa Hữu. Lộ Thừa Hữu cũng không để ý nhiều, lúc cô không có tiền liền đi tìm anh, anh có tiền mặt liền đưa tiền mặt cho cô, mà không có tiền mặt thì cũng sẽ đưa thẻ của mình cho cô, không hề lo lắng đến chuyện nói cho cô biết mật mã rồi cô sẽ đem tiền dùng linh tinh.
Đột nhiên, Tô Thiển Oanh có chút bi thương, có phải là do cô sắp không được dùng tiền của Lộ Thừa Hữu nữa hay không. Lúc Tô Thiển Oanh quanh quẩn cũng trở về Nam Thành sau hôn lễ nửa tháng, trước đó Lộ Thừa Hữu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, gần đến giờ tan tầm thì Hoàng Lệ An gọi điện cho anh. Hơn nữa, nghe giọng nói của Hoàng Lệ An thì có vẻ tình hình không được tốt cho lắm.
Mà tình hình đúng là không tốt, nguyên nhân cũng không phải do mọi người đã tranh cãi kịch liệt, mà lúc bọn họ chuẩn bị thăng đường xét xử Tô Thiển Oanh, vị kia cũng không có lấy một chút tinh thần hợp tác. Thoạt nhìn, trông cô rất mệt mỏi, giống như vừa bị suy sụp sau khi trải qua một việc rất lớn, mà bọn họ dù không muốn cũng chỉ có thể thầm oán cô trong lòng, còn phải cẩn thận không để cô bị tổn thương. Làm cha mẹ thật sự không dễ dàng, con cái đi rồi thì lo lắng, trở về muốn nói với nó vài lời, nhưng tâm trạng của nó lại không tốt, vì thế đành phải tự kỷ, tự nói với mình là nó quay lại là tốt rồi.
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân càng khó mà nói được gì, chỉ ở bên cạnh khuyên giải và an ủi. Tiêu Tố Oanh thấy cô như vậy thì làm sao còn dám mắng cô, chỉ lo lắng cô có chịu ủy khuất gì hay không, lúc cô chưa về còn tối ngày hung hăng nhắc nhở Tô lão gia là khi cô về thì phải lấy gia pháp ra xử lý, nhưng thấy cô thì chẳng còn tâm tình gì nữa.
Con cái quả nhiên là cục nợ của cha mẹ từ đời trước.
Mà Tô Thiển Oanh đối với nghi ngờ của mọi người, cũng chỉ nói lại: "Con không sao, mọi người đừng lo lắng." hay là: "Bây giờ con không muốn nói chuyện.", "Con thật sự rất mệt."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mà khi Lộ Thừa Hữu trở lại đúng lúc bắt gặp dáng vẻ ủ rũ của Hoàng Lệ An, Lộ Chấn Vân và cha mẹ của Tô Thiển Oanh.
Hoàng Lệ An lập tức kéo Lộ Thừa Hữu qua một bên: "Thấy Oanh Oanh thì phải nói chuyện nhẹ nhàng, không được nóng giận."
"Cô ấy ở đâu?"
Hoàng Lệ An nhìn lên tầng hai, ý bảo cô đang ở trong phòng mình.
Tô lão gia chỉ thở dài, xảy ra chuyện như vậy khiến ông thật sự không thể không cảm thấy bất đắc dĩ.
Trước tiên, Lộ Thừa Hữu vẫn bắt chuyện vài câu với bọn họ, sau đó mới chậm chạp đi lên tầng.
Tô Thiển Oanh cũng không khóa cửa, Lộ Thừa Hữu dễ dàng đẩy cửa phòng cô ra, nhưng anh vẫn đứng ở cửa, giống như không có dự tính định đi vào. Anh nhìn thoáng qua trong chốc lát, ánh mắt dừng lại ở chiếc chăn trên giường, sau đó mới từng bước đi vào. Bước chân của anh không có gì khác biệt, nhịp điệu đều giống như nhau, không khác bình thường là mấy.
Anh không biết cô đã ngủ hay vẫn tỉnh, nhưng thấy người trong chăn giật mình.
Anh đi qua, ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn đang che đầu cô xuống. Nhưng cô lại gắt gao giữ thật chặt, không để anh kéo xuống.
"Tô Thiển Oanh, em có bỏ ra không?" Giọng nói của anh đầy sự uy hiếp.
Cô không kháng cự lại nữa, để mặc anh kéo chăn xuống, nhưng lại lấy tay che mặt.
Anh nhìn thấy bộ dạng này của cô chỉ có thể thở dài: "Em cũng biết mình không còn mặt mũi nào gặp người khác?"
Tay cô vẫn bất động, anh cảm thấy kỳ lạ, lấy tay vuốt mặt cô: "Làm sao vậy?"
Cô không đáp lại nhưng anh vẫn cảm thấy có gì không đúng, lần này anh rất không khách khí kéo tay cô ra. Đương nhiên là cô đang khóc, không có âm thanh gì cả, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Anh cau mày, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Rốt cuộc thì em bị làm sao?"
Tô Thiển Oanh lau nước mắt của chính mình, sau đó sợ hãi nhìn anh: "Em sợ anh mắng em."
Lộ Thừa Hữu đúng là dở khóc dở cười.
"Em chỉ vì như vậy mà thương tâm đến tiều tụy thế này?" Anh rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn hung hăng nhéo má cô: "Còn dám bỏ lại mọi thứ rối ren như thế rồi bỏ chạy không?"
Cô lắc đầu: "Em sẽ không như thế nữa, thật đấy."
Cô nắm chặt tay anh, giống như chờ anh xác nhận là tin tưởng cô.
Hiện tại, Lộ Thừa Hữu không muốn nói gì cả, anh hẳn là nên giống như những người chồng khác, tức giận vợ mình bỏ đi, sau đó hung hăng mắng cô một chút. Cô để lại cho anh một cục diện rối rắm như vậy, không có lấy một tin tức, không gọi lấy một cuộc điện thoại, khiến bọn họ ở nhà vừa tức vừa lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì, lại buồn bực vì hành động không giống ai của cô. Nhất là khi cô lại ở một chỗ với Lạc Diệc Minh. Nhưng sau khi cô trở về lại cố tình làm ra dáng vẻ ủy khuất, khiến anh cái gì cũng không thể nói ra.
Anh chờ đợi tâm tình của mình ổn định, nhưng cũng đang tự hỏi, Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh đã từng qua lại với nhau, vậy mà năm đó Lạc Diệc Minh bị tai nạn giao thông, Tô Thiển Oanh thà lựa chọn ra nước ngoài cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Quan hệ của bọn họ như vậy, hiện tại thì có thể trở thành như thế nào?
Lộ Thừa Hữu cảm thấy mình là người lý trí, anh sẽ không vì một tấm ảnh chụp trên báo mà cho rằng Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh vẫn còn gì với nhau, bởi vì Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không phải người như vậy. Thật ra, từ năm đó, Lộ Thừa Hữu đã cảm thấy nghi ngờ với việc hai người họ chia tay, giống như có rất nhiều người biết chân tướng sự việc, nhưng chỉ duy nhất mình anh lại không biết.
Cho nên, anh khẳng định hiện tại giữa Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không hề có gì cả.
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Tô Thiển Oanh, nhìn bộ dạng cô bây giờ chắc cũng không có ý định muốn giải thích với anh.
"Anh tin, em ngủ một lát đi!" Anh vỗ về đầu cô, để cô ngủ một giấc thật sâu.
Tô Thiển Oanh vẫn rất lo lắng nhìn anh, mà chính cô cũng đang đấu tranh, nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì cả.
Lộ Thừa Hữu chờ cô ngủ, rồi mới đi ra ngoài, sau đó, xuống lầu.
Tiêu Tố Oanh đang nấu cơm, Hoàng Lệ An đi đến trước mặt con mình, có chút kinh ngạc: "Không có ầm ĩ đánh nhau?"
Lộ Thừa Hữu vốn không định nói chuyện, nhưng bây giờ lại thấy mẹ mình thật kỳ lạ: "Mẹ muốn ầm ĩ sao?"
Hoàng Lệ An cảm thán, người bình thường gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận... Vì sao con mình và người bình thường lại không giống nhau? Qủa thực là không giống người bình thường.
Lúc ăn cơm không khí cũng quái dị, trừ vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu rất bình thường, những người còn lại đều đánh giá sắc mặt anh, giống như quan sát anh đến tột cùng cảm thấy thế nào.
Ăn cơm xong, Lộ thừa Hữu liền kéo Tô Thiển Oanh lên lâu: "Em chuẩn bị ở luôn đây hay quay về nhà chúng ta?"
Tô Thiển Oanh nhìn anh, vẫn thông minh một chút lựa chọn đi cùng anh, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ hỏi lung tung này nọ, hôm nay không hỏi không có nghĩa ngày mai không hỏi, sẽ mãi chờ đợi cơ hội để hỏi cô như vậy, chi bằng tránh xa một chút.
Cho nên, cô đi theo Lộ Thừa Hữu, giống như hiện tại anh chính là bùa hộ mệnh của cô.
Ngồi trên xe, cô cẩn thận nhìn anh: "Anh không muốn hỏi em gì sao?"
Anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái: "Em sẽ nói sao?"
Cô im lặng. Kỳ thật cơ thể của Tô Thiển Oanh nhìn không thể nào tốt được, hơn nữa sau nửa tháng thoạt nhìn gầy đi rất nhiều. Cô ôm chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không chuyển động nhìn Lộ Thừa Hữu dùng mật ong pha với sữa, sau đó bưng đến trước mặt cô. Không hiểu vì sao cô thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô nhìn anh: "Tại sao anh không mắng em?"Lộ Thừa Hữu không định sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, bỏ chiếc ly vào trong tay cô.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu, vung tay, chiếc ly liền rơi xuống mặt đất, "Anh tốt với em như vậy để làm gì? Cái gì em cũng không làm được, cái gì cũng đều thất bại. Tại sao anh không mắng em? Trước kia anh ghét bỏ em như vậy, tại sao đột nhiên đồng ý kết hôn cùng em, một người không có gì tốt."
Lộ Thừa Hữu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó đi lấy chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh rơi ra từ chiếc ly, toàn bộ quá trình, trong lòng anh không có một chút lo lắng. Mà cô lại hơi sợ hãi và căng thẳng nhìn anh, dường như hơi giật mình đối với hành động của bản thân, nước mắt còn đọng trên gương mặt, lại lập tức quên mất mình nên tiếp tục khóc.
Sau khi nhìn anh dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác, có lẽ cô không hiểu rõ đến cuối cùng thì đang xảy ra chuyện gì trước mắt mình.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu lau dọn xong tất cả, ngồi bên cạnh cô: "Trút ra xong rồi?"
Tô Thiển Oanh nhìn anh, chậm rãi cúi đầu.
Thật ra anh chẳng biết làm thế nào, luôn cảm thấy mình đã vô cùng kiên nhẫn với cô, anh dùng tay xoa lên vệt nước mắt đã khô trên mặt cô: "Đi tắm một chút, rồi nghỉ ngơi cho tốt."
Lần này cô rất nghe lời, nhưng đi được hai bước liền dừng lại. Lộ Thừa Hữu tiến đến kéo cô: "Phòng này."
Đây là phòng tân hôn của họ, nhưng cô dâu vẫn chưa bước vào khi nào.
Lúc Tô Thiển Oanh đi ra, anh cũng đã tắm xong đi ra ngoài, cô hơi mất tự nhiên nhìn bản thân, ngón tay nắm lấy váy ngủ của mình.
Lộ Thừa Hữu cười cười với cô: "Ngủ đi!"
Cô nằm trên giường, giây tiếp theo cũng cảm giác được anh nằm bên cạnh mình. Lộ Thừa Hữu đưa tay ôm lấy cô, sau đó cũng không làm gì nữa. Cô ngủ không được, mắt mở thật to, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Thật xin lỗi." Cô nghe thấy mình mở miệng.
Mà Lộ Thừa Hữu nghe cô nói ba chữ kia, đôi mắt vốn đang nhắm lại mở ra, nhưng không nói gì.
Căn phòng tối đen, chỉ nghe thấy âm thanh ổn định nhịp nhàng của máy điều hòa. Cô nghe nhịp tim đập của anh lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn.
Cô giật mình, muốn rời khỏi tay anh, bởi vì không quen, hơn nữa dường như có gì đó cản trở cô.
Cô vừa nhúc nhích, anh liền ôm chặt hơn nữa: "Ngủ không được à?"
Cô không mở miệng.
"Sao?" Anh lại hỏi.
Cô muốn lấy hết dũng khí để nói với anh tất cả, nhưng lại sợ hãi: "Không có, em ngủ ngay đây."
"Ừ." Anh không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu thức dậy từ sớm để làm bữa sáng, lúc cô tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, lúc này hai mắt mới mơ màng rời khỏi giường. Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh thuần thục làm bữa sáng, trong lòng dần dần lan ra những cảm xúc khác nhau.
Cô từng nghe Trương Linh nói qua, đối với nhiều người con gái, Lộ Thừa Hữu giống như một giấc mơ, sau khi nhìn anh liền thấy mình không đủ xuất sắc, cảm thấy đã biết mình không tốt chỗ nào.
Mà hiện tại đại khái cô cũng không thể chạy đi đâu được, bởi vì kể cả cho đến bây giờ, vào đúng lúc này, cô vẫn không thể hoàn toàn đem ba chữ Tô Thiển Oanh cùng với vợ của Lộ Thừa Hữu đặt cạnh nhau.
Tô Thiển Oanh cảm thấy mình không thể nào hiểu được Lộ Thừa Hữu, anh thức dậy sớm như vậy, cô chỉ nghĩ anh muốn đi làm sớm một chút, cuối cùng cơm nước xong anh lại dọn dẹp phòng. Cô ăn một hơi, mà lúc gần xong thì Lộ Thừa Hữu đang làm việc cũng xoay người nói với cô: "Rửa chén nhé."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên thực tế mà nói, cho dù là sau khi ăn cơm xong, Lộ Thừa Hữu vẫn chưa đi đến công ty, mà cứ nhìn đi nhìn lại xem nhà mới còn thiếu thứ gì.
Cô nhìn mọi thứ, xa lạ mà quen thuộc, nơi này cũng sẽ là nhà của cô.
Ở đây thật ấm áp, không lớn lắm, cô thích nhất cảm giác ấm áp này. Cô nghĩ phòng ở ấm áp mới tốt, to hay không chẳng quan trọng, cũng không cần trang trí lộng lẫy, chỉ cần thoạt nhìn thấy thoải mái là được rồi. Hơn nữa, Lộ Thừa Hữu đều giúp cô hoàn thành, cô không làm gì cả, chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Ánh mắt của cô có chút chua xót, cô cũng không nhớ rõ trong khoảng thời gian này mình đã khóc bao nhiêu lần, nhưng đúng là rất muốn khóc.
Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô, cảm thấy dường như tinh thần của cô tốt hơn không ít, lúc này mới kéo tay cô: "Cùng đi ra kia một chút?"
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, gật đầu.
Thật sự là anh lo đến việc quần áo của cô ở đây không nhiều lắm, lúc trước anh chỉ tùy ý cầm mấy bộ, hơn nữa trong nhà còn thiếu nhiều thứ. Bọn họ có thể nhân cơ hội này để cùng nhau dạo phố, nhân tiện mua một vài đồ dùng lúc trước không nghĩ tới.
Trước hết Lộ Thừa Hữu đưa cô đi mua giày. Hiện tại cô đang mang một đôi giày rất nhỏ, chắc chắn không được bao lâu.
Nhưng mà, ở trong chuyện này lại có một chút khác nhau.
Tô Thiển Oanh thích một đôi giày rất vừa vặn, mang vào cũng rất đẹp, cô thật sự hài lòng.
Nhưng Lộ Thừa Hữu lại chọn một đôi giày dường như không đẹp như vậy, vì thế Tô Thiển Oanh không hài lòng.
Hơn nữa, anh rất bá đạo. nếu cô mang đôi giày anh chọn, anh sẽ "thuận tiện" mua đôi giày cô chọn, nếu không sẽ không mua cái nào cả.
Tô Thiển Oanh suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, chẳng qua nhanh chóng liếc anh một cái.
Giờ phút này cô thật không ngờ, đôi giày anh chọn tuy là khó coi nhưng đi đường có thể lâu hơn, với lại không khiến chân cô bị thương.
Cô thay giày, Lộ Thừa Hữu mới hài lòng đưa ra thẻ thanh toán, cảm giác như chỉ cần cô không làm theo lời anh thì anh tuyệt đối không trả tiền.
Nhưng mà, cô càng vui sướng khi có trong tay đôi giày xinh đẹp kia.
Lộ Thừa Hữu lại cầm đôi giày bị cô ghét bỏ.
Trong nhà xem như cái gì cũng đã đầy đủ, chẳng qua thiếu một số đồ dùng nhỏ, ví dụ như gối ôm.
Trong vấn đề này, giữa bọn họ cũng xuất hiện sự khác nhau, cô thích gối ôm có màu sắc sặc sỡ, hơn nữa hình vẽ lại như con nít, mà anh lại có xu hướng gối ôm một màu, phương án cuối cùng là chọn một chiếc gối ôm đối với cả hai cũng không phải khó chịu lắm, hình dáng đơn giản dễ chịu, tuy rằng không thể nói là rất thích, nhưng thoạt nhìn cũng xem như thoải mái rồi.
Tô Thiển Oanh ôm gối ngủ, thật mềm mại, đặc biệt là có thể có ham muốn đi ngủ.
Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô một cái, so với lúc ở nhà thì nắng hơi rất nhiều, vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy bản thân đã bỏ sót những điều lớn nhỏ trong công ty, cả thời gian hoãn lại việc kí kết hợp đồng đều rất đáng giá.
Lộ Thừa Hữu viết địa chỉ, để bọn họ đưa gối ôm tới nhà, anh cũng không muốn ngốc nghếch ôm mấy thứ này.
Sau đó là mua quần áo. Trong việc này anh không hạn chế cô nhiều, chỉ cần không phải là quần áo quá mỏng không đủ để chống lại cái lạnh thì anh cũng không can thiệp. Tuy rằng thực tế là anh có chút lười biếng trả lời cô những câu hỏi: "Cái này đẹp hay sao?" "Em cảm thấy cái này mặc vào sẽ đẹp lắm đó! Anh cứ nói đi!" "Em thích màu này...!" Cho nên rõ ràng im lặng là tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, hiệu quả của chuyện này không cao, bởi vì cô một người một vai không thể vui đùa được, cuối cùng bắt anh phải nhận xét bằng hai chữ, hơn nữa không cho phép anh sử dụng từ một âm tiết, bởi vì cô cảm thấy như vậy giống như chỉ là lấy lệ.
Mua một ít đồ dùng nhỏ nhắn về nhà, nhà vốn không lớn vì diện tích chủ yếu dành cho phòng ngủ, cho nên cảm giác trống trải giảm đi rất nhiều, cô cũng thấy càng nhìn càng ấm áp.
Cô lại thu dọn một chút, đem gấp lại quần áo của Lộ Thừa Hữu, rồi bỏ vào tủ quần áo, cũng thuận tiện cất kỹ mấy đồ quan trọng của anh. Sau khi làm xong hết thảy, cô thấy mình có một loại cảm giác thành tựu rất mãnh liệt.
Lộ Thừa Hữu nhìn cô bận rộn, trên mặt chỉ treo nụ cười thản nhiên.
Lộ Thừa Hữu mua một ít đồ ăn mang về, cô nhất định muốn tự mình nấu, anh cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên nhìn, nhắc nhở cô nên làm những gì, hoặc bước tiếp theo sẽ như thế nào.
Cô vẫn hơi nghi ngờ: "Em vẫn nghĩ phải để dầu ăn thật nóng rồi mới có thể thả đồ ăn vào, nhưng có rất nhiều người vừa cho dầu vào đã cho đồ ăn vào luôn, sao lại như vậy?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu nhẹ nhàng nói một tiếng: "Vì bọn họ sử dụng dầu đã dùng rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian xào nấu thức ăn."
"Như vậy sao."
"Vậy em tưởng thế nào?"
Cô cười cười: "Trước kia đi ăn cơm ở bên ngoài, mặc dù biết rõ quán ăn bên ngoài trường này sử dụng dầu ăn không sạch nhưng ăn vẫn thấy rất ngon. Cũng không hề bị làm sao, bây giờ nhớ tới đúng là khó mà nghĩ ra được."
Lộ Thừa Hữu cũng cười: "Lúc anh với bạn học ra ngoài mua nước khoảng còn trực tiếp nói với ông chủ quán là "lấy cho một chai nước máy đến"."
"Mặt ông chủ kia trông thế nào?"
"Vẻ mặt bình thường."
Cô cười: "Thật ra, em cũng thấy nước khoáng rất khó uống, chẳng khác gì nước máy cả."
"Sau này cuộc sống thay đổi theo hoàn cảnh, yêu cầu cũng không cao. Em có biết nếu đem tất cả những thực phẩm bên ngoài ra kiểm tra một lần, sẽ có bao nhiêu thứ không hợp tiêu chuẩn không? Có lẽ sẽ khiến thị trường buôn bán tê liệt luôn, hoặc là càng làm lòng người thêm sợ hãi. Giống như chất lượng không khí ở thành thị bị nước ngoài yêu sách là không đạt tiêu chuẩn nghiêm trọng, phải luôn đeo khẩu trang, nhưng sau khi nước chúng ta kiểm tra xong lại nói là đã đủ tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng. Có lẽ em thấy nước chúng ta thật dối trá, nhưng đứng từ góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như em biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó, có lẽ em sẽ lo lắng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của em. Một người lo lắng không sao, nếu rất nhiều sự thật bị vạch trần, sẽ làm cả xã hội bối rối, nghiêm trọng hơn thì là làm rung chuyển cả một quốc gia."
"Nghe rất thâm thúy."
Anh gật đầu: "Trung Quốc thật ra là một quốc gia thông minh, dù đủ hay không đủ, nhưng luôn cố gắng cải thiện vấn đề. Không thể lúc nào cũng từng bước đúng chỗ, nhưng muốn cải thiện cái gì thì cũng có thứ phải hy sinh."
"Anh nghĩ nhiều thật." Cô nhìn đầu của anh: "Không phải nói tư suy quá quá sinh động sẽ khiến tế bào não bị thương sao? Sao đến một sợi tóc trắng anh cũng không có?"
"Đây là lý luận gì?"
"Là lý luận của Tô Thiển Oanh em."
"Tốt lắm, mau mang đồ ăn ra."
Cô nghe lời, lần lượt bày đồ ăn lên bàn, sau đó lại nấu món khác.
Cô thích cảm giác như thế, ngửi mùi thơm của thức ăn, mà chính cô cũng bận rộn chân tay. Trước đây, thật ra cô rất muốn làm vợ hiền mẹ đảm, tuy rằng bị nói là không có năng lực, không thể hoàn toàn trở thành người như vậy, nhưng cứ thế này cũng được.
Cho nên, bữa cơm này với cô đặc biệt thơm ngon, hoặc nói là cơm cô nấu hơi khó ăn còn lại đều thơm ngon. Bởi vì cô cho hơi nhiều nước vào nồi cơm điện, cho nên cơm hơi dính dính, so với cơm nhão, có vẻ giống cháo hơn.
Cô cúi đầu, dùng đũa xới cơm, bởi vì rất nhão, nên đều dính hết lại một chỗ. Giống như cảm thấy không tốt lắm, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lộ Thừa Hữu. Anh cảm thấy buồn cười, nhưng lại sợ cười thì càng khiến cô thẹn thùng, cho nên cũng không nói gì.
Cô rất tự giác, chính mình chủ động đi rửa chén.
Vừa ăn cơm chiều xong, Lộ Thừa Hữu dẫn cô xuống dưới vườn hoa ở dưới lầu, sở dĩ anh mua nhà ở đây cũng vì vườn hoa này. Không sai, ở đây có thể chơi một ít hoạt động nhẹ nhàng, còn có một hồ nước, ở bên cạnh hồ nước là một đường băng không lớn lắm, có thể chạy chung quanh hồ.
Bên ngoài đã có không ít người đi lại, có người ôm đứa nhỏ tản bộ, sau đó cùng ngồi trên ghế trò chuyện.
Dưới sàn của vườn hoa này đều lát đá hoa văn, thoạt nhìn qua rất đặc sắc.
Cô bắt lấy tay anh: "Anh ở đây bao lâu?"
"Gần đây vẫn ở chỗ này."
"Nơi này có cảm giác giống như trường học của chúng ta." Cô tự hỏi một chút: "Lúc học đại học đã từng nắm tay anh sao?"
Khóe miệng Lộ Thừa Hữu cười nhạt: "Lúc đó, em đang nắm tay người khác."
"Nhưng anh cũng bị người khác cầm tay mà." Nghe giọng điệu của cô, giống như cả hai bên đều như nhau.
Anh liếc nhìn cô một cái, không mở miệng
Nhưng tâm tình cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: "Anh xem, bé con kia rất đáng yêu."
Lộ Thừa Hữu theo ánh mắt cô nhìn qua: "Phải không?"
Cô hơi nghi ngờ nhìn anh: "Anh không thích trẻ con à?"
"Không phải." Anh hơi nhíu mày một chút, giống như có chút rối rắm: "Anh chỉ không muốn nuôi dạy hai đứa trẻ thôi."
Cô tự hỏi mình một lúc, mới ngộ ra được ý tứ trong lời nói của anh: "Sao em lại giống đứa trẻ được?"
"Nhìn thế nào cũng thấy giống."
"Hừ hừ."
Buổi đêm có ấm áp hơn chút, tuy rằng không có trăng, cũng không có sao làm đẹp cho bầu trời. Hơn nữa, Nam Thành đã bắt đầu bước vào mùa đông, nên nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, tuy rằng nơi này không có tuyết nhưng trời lại mưa nên vẫn khiến người ta không thoải mái. Nhưng đêm nay lại không có gió lạnh thổi tới, cho nên lúc bọn họ cùng đi cũng không thấy lạnh.
Tô Thiển Oanh vuốt ngón út bên tay phải của mình, có chút khổ sở mở miệng: "Em có cảm giác, trong năm nay, chỗ này sẽ dài nứt ra."
Lộ Thừa Hữu tự nhiên cầm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng dùng sức ấn xuống một cái: "Rất ngứa à?"
"Không ngứa."
"Không phải lên da non thì sẽ bị ngứa sao?"
"Không biết, dù sao thì chỗ này rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu của em nói cho em biết nơi này đang lên da non." Cô lại nhéo một chút: "Da ở chỗ này cứng rắn hơn những nơi còn lại, hơn nữa ở đây cũng từng lên da non, tỷ lệ tái phát rất cao."
Này, anh đúng là chưa từng nghiên cứu qua, cũng không biết nói thế nào, chỉ rất ngạc nhiên: "Trước kia em cũng bị thế này sao?"
Cô đưa tay thả lại vào trong túi áo, ở đường may túi có một ít lông tơ, chạm vào tay rất mềm mại, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
"Ai nha, không phải đều là trước kia sao?"
Bọn họ lại đi dạo quanh hồ nước một vòng, sau đó mới trở về khu nhà ở, bởi vì luôn đi bộ, ngay cả lòng bàn chân cũng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng dâng lên trong người.
Anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, có vẻ giống như trước đây, lại có vẻ không giống.
Thật ra, Tô Thiển Oanh cũng hiểu được quan hệ hiện tại của bọn họ có chút kỳ lạ, cũng không có gì, rõ là rất tốt, không cãi nhau cũng không có tranh chấp xảy ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Cô đứng ở ban công chốc lát, mới vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy ngày này cô đã tập được thói quan ngủ cùng anh trên một chiếc giường, cảm giác không còn kỳ lạ như lúc đầu, chỉ còn vài cảm xúc khác.
"Vì sao em cảm thấy hiện tại chúng ta không giống vợ chồng chút nào?"
Hồi lâu qua đi, Lộ Thừa Hữu vẫn không có động tĩnh gì, không làm gì, cũng không nói gì.
Đang lúc cô chuẩn bị nói: "Em chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ngủ đi!", Lộ Thừa Hữu bắt lấy tay cô đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, ánh mắt của anh chống lại đôi mắt kinh ngạc của cô, sau đó không kiêng nể gì buốc hết tất cả tóc của cô lên.
Cô thấy được dáng vẻ của mình trong mắt anh, không hiểu sao bắt đầu hoảng hốt.
Đầu anh chậm rãi tới gần cô, lúc đôi môi của anh dán lên môi của cô, cả người cô đều cứng ngắc, anh ôm lấy thân thể của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Câu nói kia của cô cũng không phải ý tứ này, nhưng bây giờ cô có thể mở miệng sao?
Tay anh đặt trên quần áo của cô bắt đầu sờ soạng, động tác rất càn rỡ, nhưng cô lại khẩn trương đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập kịch liệt, cứ chốc chốc lại nhảy lên, giống như mỗi giây đều bị kéo dài đến vô hạn.
Lúc quần áo của cô đều đã bị thoát đi xong xuôi, anh mới cởi bỏ quần áo của chính mình, cả người nghiêng đi ôm lấy hông của cô, sau đó đặt trên người cô. -> ý là đặt ấy ấy
Cô há hốc mồm muốn nói, anh đã ngăn chặn lời của cô: "Anh sẽ rất nhẹ."
Cô càng sốt ruột, cô muốn nói cho anh biết rằng không phải như vậy, nhưng lại không thể nói nên lời.
Trên thực tế, cô cũng hiểu được bản thân mình nên phối hợp với anh, hiện giờ hai người đã là vợ chồng, không phải người yêu nữa, bọn họ nên làm như thế này từ rất lâu rồi. Cho nên, hai người hôn nhau rất say sưa, không giống trước đây, cứ như chuồn chuồn lướt nước chỉ hơi chạm lên môi của đối phương, mà lời lẽ đấu khẩu, thử thách lẫn nhau cũng không còn nữa, chỉ còn rung động tình ái không thể khống chế, hai người bây giờ đã rất khó chia lìa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy được anh lúc mất khống chế, nhưng giờ phút này, khuôn mặt anh lại phóng đại trước mắt cô, cô có thể quan sát một cách rõ ràng từng giọt mồi hôi nóng bỏng và một mảng đỏ ửng trên mặt anh. Cô biết bản thân mình không tốt hơn anh là bao, nhưng nhìn anh thế này, cô lại cảm thấy không tệ.
Lúc anh tiến vào, cô không thấy đau, nhưng anh lại đặc biệt cẩn thận, từng chút từng chút một, cứ gặp lực cản lại rời đi rồi bắt đầu lại. Cô cắn môi tận lực phát ra âm thanh, nhưng bám chặt lấy người anh vẫn không nhịn được run rẩy.
Anh là một người rất kiên nhẫn, xác định chắc chắn cô có thể thì mới bắt đầu tăng tốc ra vào.
Cô cảm thấy cả người như không thuộc về mình, một loại cảm giác cao trào tràn ngập trong đầu, có thể nghe được tiếng hô hấp kịch liệt của hai người, mà anh thì lại ôm chặt cô hơn nữa. Động tác ban đầu còn cố kiềm chế, đến bây giờ thì tùy ý không để tâm nữa, tay anh rất không nề nếp vần vò ngực của cô, thừa dịp cô không chú ý còn cắn một cái. Cô theo bản năng đưa chân về phía trước kẹp lấy người anh, nơi đó càng đi sâu vào, không chịu được run rẩy.
"Em..." Kế tiếp đó, anh lại hung hăng mưa rền gió dữ trên người cô, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Nhưng cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình đã không còn bị ảnh hưởng, bởi vì sau khi Lộ Thừa Hữu kết thúc một màn này, cô lại nói một câu không thích hợp khiến cái nhìn của anh sụp đổ: "Em muốn ở trên."
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu không định sẽ đi làm, bởi vì Tô Thiển Oanh phát hiện anh rõ ràng mở to mắt rồi nhắm lại tiếp tục ngủ. Thì ra anh cũng biết lười biếng, cô nghĩ đến anh là một người lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái gì nên làm, cái gì không nên làm một cách nghiêm ngặt. Thực tế không giống như trong tưởng tượng của cô. Cô suy nghĩ một chút, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cô cảm thấy anh chính là một chiếc túi, cô vẫn chưa tiến hành tìm hiểu kĩ càng, cho nên đối với cô mà nói, anh được xem như ở trạng thái chưa được khai phá.
Ánh mặt trời trong mùa này có thể xem như khả ngộ bất khả cầu*, cho nên việc đầu tiên Tô Thiển Oanh làm chính là kéo rèm cửa sổ, phòng ngủ sau đó tràn ngập ánh sáng rực rỡ, thật sự là chuyện khiến người ta hạnh phúc. Lúc cô quay đầu lại liền thấy Lộ Thừa Hữu đang thong thả nhìn mình, sau đó cô nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới chân mình, bởi vì quá mức phấn khích nên chưa mang giày.
Cô ngượng ngùng cười cười với anh, sau đó chỉ hai giây sau đã mang dép lê vào.
Mà ánh mắt kia của anh giống như muốn nói: "Ở đây còn thiếu không nhiều lắm."
Bởi vì tâm tình đang tốt, cho nên Lộ Thừa Hữu quên chuyện cô lo lắng tối hôm qua, mà anh cũng không tính sẽ đề cập đến vấn đề đó nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh không thích suy đoán con người, anh cũng cảm thấy đây là một hành động ngu xuẩn, nếu không thể thay đổi tình trạng hiện nay thì suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng. Ví dụ, bây giờ cô là vợ của anh, cho nên bất luận cô xảy ra việc gì, cũng không ảnh hưởng đến sự thật này, bởi vậy không cần đi tìm hiểu những vấn đề mà anh không biết, hơn nữa anh vô cùng đắc ý bởi vì chân tướng đều đang trong lúc nổi lên mặt nước, cố ý tìm tòi thì chẳng được gì.
Tô Thiển Oanh cảm thấy thời gian bây giờ rất tốt, bởi vì bọn họ có thể giảm bớt được một bữa ăn chính, bữa sáng cùng bữa trưa hợp lại thành một, giống như lúc cô còn học đại học, thật sự là quen thuộc đến mức khiến người ta nhớ đến.
Cho nên, cô lề mề ngồi một bên nhìn Lộ Thừa Hữu thay quần áo, dường như muốn đánh giá cách ăn mặc của anh một chút, nhưng không nghĩ ra được lời nào có ích. Bởi vậy cô tự mình xoắn xuýt một phen.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn theo anh, kiểu như muốn nói: Đi trên đường nhớ cẩn thận.
Lúc Lộ Thừa Hữu gài hạt nút cuối cùng, nhìn cô: "Em định để bộ dáng này đi gặp mẹ anh?"
Ánh mắt của cô mở to nhìn anh, bộ dáng không hiểu rõ tình hình nhìn anh: "Không phải anh đi làm à?"
"Anh nói anh đi làm sao?"
"Em thấy anh mặc quần áo nghiêm túc như vậy..."
"Chẳng lẽ chỉ có trên lớp thì em mới chú ý đến việc ăn mặc?"
"Đó là đương nhiên."
"Mau thay quần áo, nhiều nhất là nửa tiếng."
"Hừ hừ." Cô phát tiết, sau đó thuận tay vuốt đầu tóc rối tung của mình.
Lộ Thừa Hữu hâm sữa ở bên ngoài, không ăn gì cả nhưng cũng phải lót dạ một ít, huống chi sắp tới sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Tô Thiển Oanh chậm chạp bước ra, anh đưa cô một ly sữa: "Uống hết đi."
Cô không nghĩ nhiều, bộ não điều khiển cô đổ sữa vào miệng mình, uống xong mới mở miêng: "Nếu em không uống hết thì sẽ thế nào?"
"Sẽ còn thừa một nửa ly sữa."
"Việc này đương nhiên em biết."
"Vậy em còn hỏi gì?"
Cô tức giận đến mức tay run lên, nhưng vẫn vững vàng giữ được chiếc ly, chuyện lần trước, chính cô cũng biết mình không đúng.
Bọn họ trở về biệt thự lúc giữa trưa. Hoàng Lệ An thấy bọn họ trở về, vẻ mặt vui mừng thấy rõ, vì thế lập tức đi mua đồ ăn nấu cơm, Lộ Thừa Hữu đứng bên cạnh ra sức đẩy Tô Thiển Oanh, cô liền đến bên cạnh Hoàng Lệ An.
Lộ Thừa Hữu nói dói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Mẹ, để Oanh Oanh đi cùng đi, hôm nay ngủ dậy cô ấy còn phấn khích nói muốn đi gặp mẹ học nấu ăn."
Tô Thiển Oanh không có cách nào: "Đúng vậy, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất, suốt ngày anh ấy đều khó chịu vì con làm đồ ăn không thể ăn được."
Đương nhiên Hoàng Lệ An không có ý kiến, nhưng mà cũng để ý đến tâm tình của con dâu: "Thừa Hữu, đứa bé này có hơi kén chọn, con đừng để ý đến nó là được."
Lộ Thừa Hữu sau khi thấy hai người đi ra ngoài, lúc này mới đi đến cạnh Lộ Chấn Vân: "Ba nhìn cái gì mà cười nham hiểm vậy?"
Lộ Chấn Vân cười to: "Con trai này, làm chút chuyện như vậy cũng không để lại dấu vết. Nhưng con như vậy quả thật cũng khiến mẹ con yên tâm."
Lộ Thừa Hữu không trả lời, bởi vì lời cha anh nói đều đúng.
Lộ Chấn Vân nhìn con trai mình, suy nghĩ thật sự rất tinh tế: "Quả thật cha và mẹ rất lo hai đứa trong khoảng thời gian này không được tốt, mà con lại có tính cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy, cuộc sống bên ngoài của các con, chúng ta một chút cũng không biết gì. Cha mẹ rất lo con cãi nhau với Oanh Oanh, hoặc là ầm ĩ với nhau khi không thoải mái. Dù sao nó trốn đi trong hôn lễ, đúng là một chuyện lớn, chúng ta lo trong lòng con không thoải mái được.
"Thật xin lỗi, đã để cha mẹ phải lo lắng."
Lộ Chấn Vân lắc đầu, "Con làm tốt lắm, hôm nay đưa Oanh Oanh đến, không phải là muốn để tự chúng ta nhìn thấy các con đều rất tốt, để chúng ta yên tâm hay sao? Tuy rằng cha đã già, nhưng tâm tư của người già vẫn có thể suy xét vài phần."
"Cha không già chút nào, nếu không chúng ta đi đánh một hai ván cờ nhé?"
"Chuyện này đương nhiên là được."
Vì thế, bọn họ bày ra bàn cờ, chuẩn bị từng đợt vui vẻ.
* khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.
Lộ Thiển Oanh cùng Hoàng Lệ An mua thức ăn, thấy cô cò kè mặc cả cảm giác rất thú vị. Sau khi đem đồ ăn vào phòng bếp, cô giúp Hoàng Lệ An nấu cơm. mẹ chồng nàng dâu, hai người coi như cũng ăn ý.
"Khoai tây này bẩn quá, con đi rửa vài củ nhé?" Cô vén tay áo, chuẩn bị làm.
"Chúng ta có bốn người, rửa ba củ được rồi." Hoàng Lệ An suy nghĩ.
Vỏ của khoai tây có dính chút bùn đất, cô rửa qua nước sạch vài lần, sau đó dùng đồ cạo vỏ, cạo một lớp, khoai tây liền lộ ra bên trong. Cô cắt rất nghiêm túc, một lần lại một lần, nhìn ra cũng không phải không biết gì cả.
Hoàng Lệ An vừa nhìn đồ ăn trong nồi vừa nhìn cô, thật sự sợ cô sẽ bị thương, nhưng nhìn lại có vẻ mình đã lo lắng vô ích, vì thế bà mở miệng: "Lúc ở Xuyên Nhiên con đều tự nấu cơm?"
Cô gật đầu: "Lúc mới bắt đầu, chính con còn thấy khó nuốt, chỉ là sau một thời gian đã tốt hơn nhiều." Cô dừng lại, có chút ngượng ngùng: "Lần đầu tiên con nấu khoai tây, thật sự rất khó ăn, bởi vì con quên cho dầu vào. Cho nên khoai tây căng lên, con vẫn không ngừng cho thêm nước, sau đó lại sợ không có gia vị, nên lại cho tiêu vào."
"Mọi thứ đều có lần đầu tiên, ai có thể làm tốt ngay từ đầu chứ."
Tô Thiển Oanh cảm thấy nhất định bà đang an ủi mình. "Nhưng mà con khẳng định, mẹ ngay từ lần đầu tiên đều làm tốt."
Hoàng Lê An vẫn lắc đầu, "Lão già kia ngay từ đầu đã ghét bỏ mẹ vì mẹ làm không tốt, lại còn nói ai ai ai làm tốt lắm trước mặt mẹ. Có một lần mẹ tức giận, cầm lấy dao phay gào thét với ông ta: Ông đi tìm người làm tốt lắm đi, tôi không làm. Từ đó về sau, ông ta không dám ghét bỏ mẹ nữa."
Tô Thiển Oanh đánh giá mẹ chồng từ trên xuống dưới, "Thật khó tưởng tượng mẹ cũng có lúc nhanh nhẹn dũng cảm như vậy, chỉ là, sau này người kia nói con như vậy thì con sẽ làm giống thế."
Vẻ mặt Hoàng Lệ An đông lại: "Như vậy không tốt."
"Tại sao?"
"Dù sao con đừng như vậy là được rồi."
"Tại sao?"
Bởi vì đó là con trai bà, cô làm vậy là không tốt.
Tô Thiển Oanh đem khoai tây đang ngâm nước trong một chiếc thau nhỏ đi ra, "Phụ nữ thật vất vả, còn phải mỗi ngày nấu cơm hầu hạ bọn họ."
"Ừ ừ ừ." Hoàng Lệ An bề ngoài hết sức đồng ý.
Tô Thiển Oanh vui vẻ cười rộ lên, "Cho nên, sau này con với anh ấy sẽ lập ra ba điều quy ước, không thể để con nấu cơm mãi được."
Hoàng Lệ An vừa nghe, chuyện này không thể được, "Không thể như vậy, Lộ Thừa Hữu mỗi ngày đi làm về nhất định rất mệt mỏi, còn bắt nó nấu cơm, quá khó khăn cho nó. Có đôi khi phụ nữ muốn bắt chước sẽ phải đi học hỏi."
"Dường như cũng rất có lí."
"Ừ ừ ừ."
Nói tóm lại, bữa cơm này cũng không tệ lắm, ít nhất trên mặt mọi người đều mang theo ý cười.
Chỉ là, Tô Thiển Oanh cũng không quá dễ chịu, bởi vì Lộ Thừa Hữu đã đá cô nhiều lần dưới bàn.
Rốt cuộc cô nuốt cơm xuống, mở miệng: "Ba mẹ, con rời đi trong hôn lễ, là lỗi của con. Thật xin lỗi, để ba mẹ lo lắng."
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân liếc nhau, "Trở về là tốt rồi. Thật ra nhìn các con tốt như vậy, chúng ta cũng vui lắm."
"Thật sự rất xin lỗi."
"Người một nhà không nên nói như vậy, Oanh Oanh, con ăn nhiều một chút."
Lúc này Lộ Thừa Hữu mới thoải mái cầm đũa bỏ rau vào chén cho cô, ý bảo biểu hiện cũng không tệ lắm.
Bật lửa vẫn lập lòe, tay anh cũng bị hơi nóng làm bỏng, anh buông bật lửa ra. Sau đó anh đưa tay mở công tắc đèn bàn, lại cẩn thận liếc mắt nhìn ảnh chụp. Tất cả đều là bạn học của anh, những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng không nhớ gì nhiều lắm. Bởi vì anh không đến dự lễ tốt nghiệp, tìm hồi lâu cũng chỉ tìm được tấm này, anh chỉ nhớ rõ một điều là Tô Thiển Oanh đã giúp anh cất kỹ, cho nên ảnh chụp đến tận bây giờ vẫn chưa bị ố vàng.
Mà anh và Lạc Diệc Minh đều đứng ở hàng cuối trong tấm ảnh này, lúc trước học cùng nhau hầu như đều cùng xuất hiện. Người ngoài vĩnh viễn không bao giờ biết, anh và Lạc Diệc Minh vì Tô Thiển Oanh mà trở thành bạn bè, nhưng cũng mất đi tình bạn vì cô ấy.
Suy nghĩ này khiến anh hoảng hốt, vì anh rất ít khi nhớ lại, đúng hơn là cảm thấy không có gì để phải nhớ đến, những người đó đối với anh giống như vĩnh viễn không thể trở nên quan trọng trong cuộc sống của anh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhưng phía sau anh hình như có thể nhìn thấy được bóng dáng rực rỡ của Tô Thiển Oanh.
Lúc học đại học, tóc cô dài nên thường thích buộc thành hai bên tóc đuôi sam đến trường. Thực ra thì đầu tóc như vậy có chút không bình thường, nhưng cô cũng không để ý, mỗi lúc đi trong sân trường đều rất thoải mái. Thành tích của cô không thể nào tốt được, nên lúc học trung học, Lộ Thừa Hữu liền bắt ép cô đi học ngành mỹ thuật, lý do bởi vì đó là ngành có điểm thấp nhất. Tô Thiển Oanh coi như cũng nghe lời, được Lộ Thừa Hữu chỉ dạy một lượt chương trình học, may mà cô cũng không phải loại đầu óc đặc biệt không thể dùng được, vì thế cuối cùng cũng dựa vào thành tích đường đường chính chính vào cùng một trường đại học với anh.
Cuộc sống của hai người lúc lên đại học đúng là một vòng luẩn quẩn, số lần bọn họ gặp mặt cũng ít đi rất nhiều, chính anh cũng không thấy gì khác lạ, bởi vì lúc khai giảng anh rất bận rộn, anh phải giúp các sinh viên mới chỉnh sửa hồ sơ, xử lý tài liệu cho vay vốn đi học, công việc rất nhiều.
Cho nên, lúc Tô Thiển Oanh hưng phấn cầm ảnh chụp đến trước mặt anh, lại chỉ vào người trên ảnh chụp hỏi anh: "Anh biết anh ta không? Lạc Diệc Minh."
Trước đó, Lộ Thừa Hữu thật sự không biết lớp anh có nhân vật như vậy, vì thế anh cau mày hỏi cô: "Em muốn làm gì?"
"Anh không thấy anh ta trông rất tuấn tú sao?"
Lộ Thừa Hữu cũng chỉ thản nhiên đáp lại cô: "Cái đó và em có quan hệ sao?"
Cô hình như khá tức giận, hai bên tóc nảy lên một cái: "Tôi muốn quen anh ấy, anh phải giúp tôi."
Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, giống như hy vọng có thể tìm được một lý do để nhún nhường cô. Tô Thiển Oanh mềm nhũn xuống: "Anh đừng quỵt nợ, tôi đã nghe ngóng rồi, anh ta là bạn cùng lớp với anh, anh nhất định quen anh ta, mau giúp tôi đi!"
Tay cô dùng sức vuốt ve cánh tay Lộ Thừa Hữu, anh bị lay động đến phiền, liền mở miệng cho có lệ: "Để tôi xem."
Là ai nói qua, lúc bắt đầu chú ý đến một người, tần suất người này xuất hiện trong cuộc sống của mình cũng cao hơn nhiều.
Ít nhất thì Lộ Thừa Hữu cũng chú ý tới Lạc Diệc Minh như vậy, anh ta thích cười, thành tích không tồi, nhân duyên trong lớp học rất nhiều, thích tham gia các hoạt động rèn luyện thân thể. Giống như leo núi, đánh bóng chuyền, đá cầu, đá banh, hầu như hoạt động nào cũng thấy mặt anh ta. Lạc Diệc Minh và Lộ Thừa Hữu là hai loại người, lấy ví dụ như thế này: Lúc trường tổ chức khai giảng, nhà trường có yêu cầu Lộ Thừa Hữu làm một số việc, tuy rằng anh không thích nhưng cũng sẽ không từ chối, hơn nữa còn làm việc thật sự. Nhưng Lạc Diệc Minh thì khác, cho dù chỉ đích danh tên anh ta, anh ta cũng sẽ lập tức từ chối, vì anh ta không muốn tốn thời gian vào những việc đó. Bọn họ chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, đều là thành viên trong bộ phận công tác sinh viên của Học Viện.
Lộ Thừa Hữu là ma xui quỷ khiến mà gia nhập, còn Lạc Diệc Minh cũng là do nghe nói gia nhập vào bộ phận công tác sẽ có quyền lợi rất lớn, so với gia nhập vào Hội học sinh rõ ràng là khác nhau.
Lộ Thừa Hữu không chủ động quan hệ với Lạc Diệc Minh, cho nên lúc từ bộ phận công tác ra ngoài ăn cơm, Lộ Thừa Hữu kêu Tô Thiển Oanh cùng đi. Tô Thiển Oanh rõ ràng rất hưng phấn, bởi vì cô còn uốn tóc thành từng sóng cuộn, nhìn qua thành thục lên không ít, nhưng lại thiếu đi vài phần đơn thuần. Lộ Thừa Hữu nhìn cô thay đổi, cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm có mười một người, điều này khiến Tô Thiển Oanh phải chịu kích thích không nhỏ, nhưng cho dù thế nào, Tô Thiển Oanh cũng đã hấp dẫn được ánh mắt của Lạc Diệc Minh nhờ bữa cơm này. Tô Thiển Oanh không vội vàng, cô chỉ gần gũi hỏi Lạc Diệc Minh mấy vấn đề, nhưng đã đến mức này, người bình thường đều có thể hiểu được ý của cô.
Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh phát triển rất nhanh, không bao lâu Lộ Thừa Hữu liền nhận được "bánh kẹo cưới" của Tô Thiển Oanh.
Bởi vì đều quen với Tô Thiển Oanh, quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cũng phát triển không ít, mà Lạc Diệc Minh lại rất thành thực coi Lộ Thừa Hữu như là anh trai của Tô Thiển Oanh mà đối đãi, vì thế nên anh và Lộ Thừa Hữu qua lại cũng có vẻ tốt. Hai người thường xuyên thảo luận về các vấn đề mà giáo viên giao cho, Lộ Thừa Hữu giỏi phòng thủ, Lạc Diệc Minh giỏi tấn công, cho nên hai người bọn họ coi như bù trừ cho nhau.
Nhưng quan hệ của Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh trở nên thực sự thân thiết còn bởi vì một trận bóng, đây là một trận bóng đối kháng trong lớp. Ở trường học có hai bãi sân bóng, một cái là sân nhân tạo, một cái là sân bình thường, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng nhau xin kinh phí từ ban lãnh đạo nhà trường, nhưng cũng không được bao nhiêu, cuối cùng đành phải thuê sân bóng bình thường kia, còn để thừa một chút kinh phí cho mọi người sau khi chơi bóng xong có thể ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trận bóng kia rất kịch liệt, cũng là lần đầu tiên bọn họ quan niệm muốn mang vinh quang về cho lớp học, cũng thật sự là cho đến lúc đó mới hiểu được vinh dự quan trọng như thế nào. Theo đó, Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, bọn họ một người chuyền, một người sút, mười phần ăn ý.
Mà Tô Thiển Oanh đứng bên ngoài cũng lớn tiếng cổ vũ bọn họ, so với ban cổ động viên còn chuyên nghiệp hơn.
Mà Lộ Thừa Hữu và Lạc Diệc Minh chơi bóng xong đều mang vẻ mặt anh trai tốt đi đến chỗ Tô Thiển Oanh, trong tay cô đang cầm một chai nước khoáng.
Tô Thiển Oanh thấy hai người cùng nhau đi tới, theo bản năng liền đưa cho Lạc Diệc Minh trước.
Cũng không có phát sinh xấu hổ gì cả, Lạc Diệc Minh tiếp nhận chai nước, Lâm Khê cũng rất nhanh chạy đến đưa một chai nước cho Lộ Thừa Hữu: "Uống nước đi!"
Lộ Thừa Hữu chỉ lặng đi một chút, sau đó nhận chai nước trong tay Lâm Khê.
Lâm Khê đã gặp bọn họ một lần, nhưng bởi vì Lâm Khê là sinh viên chuyển ngành, cho nên có rất nhiều giờ lên lớp phải bổ túc lại, cứ như vậy dần dần ở chung một chỗ với Lộ Thừa Hữu. Lâm Khê rất thích gọi điện thoại cho Lộ Thừa Hữu, chỉ những nội dung bình thường như khoa có bài tập gì không, hoặc bao giờ có lịch thi. Nói chung, bài tập hay thi cử đều là những chuyện mà sinh viên phải để ý, nếu như đang chậm so với chương trình học mà lại không đi học hay không làm bài tập đầy đủ thì không được, mà thành tích của khoa thì hoàn toàn dựa vào điểm số để xét.
"Cảm ơn." Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Lâm Khê một cái.
Tô Thiển Oanh lại nhìn chằm chằm Lâm Khê, sau đó kéo tay áo của Lạc Diệc Minh: "Ai vậy?"
Lạc Diệc Minh mang theo ý cười trong mắt, kéo Tô Thiển Oanh ra chỗ khác: "Nhìn cái gì vậy, đừng quấy rầy người ta."
Tô Thiển Oanh bĩu môi: "Em chỉ liếc mắt một cái bọn họ cũng không thiếu miếng thịt nào."
Lạc Diệc Minh cũng cười, anh cũng chỉ biết là Lâm Khê chủ động đến tìm Lộ Thừa Hữu, còn sau đó thế nào thì mọi người đều hiểu. Hơn nữa, Lâm Khê cũng được coi là xuất chúng trong đám nữ sinh, đã cự tuyệt vô số học trưởng để quan tâm đến Lộ Thừa Hữu, khiến mọi người xung quanh rất hồi hộp không biết chuyện tiếp theo sẽ diễn biến thế nào.
Lạc Diệc Minh cưng chiều lôi kéo Tô Thiển Oanh: "Chết đói rồi, đi ăn cơm thôi."
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi mới nhìn Lâm Khê mở miệng: "Hôm nay cô không có lớp sao?"
Lâm Khê có chút bối rối, có lớp học, nhưng cô vì muốn đến xem anh đá bóng mà trốn học, cô lại lắc đầu: "Anh đá giỏi lắm."
"Đi ăn cơm cùng nhau đi!" Anh tùy tiện nói, nhưng trong lòng Lâm Khê không nhịn được đánh trống hứng khởi.
Lâm Khê rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người, lại không nghĩ muốn anh nhìn thấu tâm tư của cô, thật là mâu thuẫn.
Lộ Thừa Hữu qua lại với Lâm Khê, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao, cho nên lúc chia tay, Lâm Khê có hỏi anh: "Vì sao lúc trước lại đồng ý hẹn hò với tôi?", anh cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nói một câu: "Cảm thấy phù hợp."
Anh đã nhiều lần dùng từ "phù hợp" để lựa chọn bạn gái và giải thích nguyên nhân vì sao.
Mà trên thực tế, giọng nói của Lâm Khê rất hay, lúc hát có thể làm rung động lòng người.
Trong trí nhớ của anh, ở bữa tiệc chào đón sinh viên mới, Lâm Khê đã đại diện cho các tiền bối trong trường hát một ca khúc tên là "Hồ Lưu Dương" khiến toàn bộ người nghe đều cảm động. Không chỉ thế, sau khi cô hát xong, có người còn can đảm đưa ra một yêu cầu: "Tôi mong có thể cùng cô hát đôi một ca khúc, không biết cô có nguyện ý hay không?"
Ân thanh của người kia vừa vang lên, mà ánh mắt của Lâm Khê lại chỉ nhìn một mình Lộ Thừa Hữu.
Tô Thiển Oanh ngồi bên cạnh Lộ Thừa Hữu, cô đẩy anh: "Cô ấy gọi anh kìa?"
Lạc Diệc Minh cũng chỉ cười, không nói gì.
Lộ Thừa Hữu nhíu mày, nhưng không động đậy.
Tô Thiển Oanh lại đẩy anh: "Anh còn không đi lên? Người ta đứng một mình như thế xấu hổ lắm."
Lộ Thừa Hữu chỉ liếc nhìn cô một cái: "Em thật sự muốn tôi đi lên?"
"Hỏi tôi làm gì, vui vẻ đi lên đi."
Trên thực tế, Lộ Thừa Hữu vẫn đi lên khán đài, cùng Lâm Khê hát một bản tình ca.
Tô Thiển Oanh ở dưới ra mặt rất bất bình: "Không thể tưởng tượng được anh ta hát hay như vậy, đây là lần đầu tiên em được nghe."
Lạc Diệc Minh giữ chặt cô: "Em thấy bọn họ có hợp đôi hay không?"
Tô Thiển Oanh vốn không hề lo nghĩ gì đến việc đó, lúc nghe Lạc Diệc Minh nói xong, lại cảm thấy một đôi nam nữ đứng trên khán đài kia quả thực rất xứng đôi. Cô cũng không rõ ràng mình đang có cảm giác gì, ngược lại chỉ nhớ đến một sự việc, cô từng nói qua với Lộ Thừa Hữu: lúc học đại học không cần quen bạn gái, anh mà quen bạn gái thì chỉ tốn tiền, không có lợi gì cả.
Thực tế thì đó là bởi vì tiền tiêu vặt của cô, ba mẹ cho nhiều thế nào cũng không đủ, nên mới nảy ra chủ ý như thế với Lộ Thừa Hữu. Lộ Thừa Hữu cũng không để ý nhiều, lúc cô không có tiền liền đi tìm anh, anh có tiền mặt liền đưa tiền mặt cho cô, mà không có tiền mặt thì cũng sẽ đưa thẻ của mình cho cô, không hề lo lắng đến chuyện nói cho cô biết mật mã rồi cô sẽ đem tiền dùng linh tinh.
Đột nhiên, Tô Thiển Oanh có chút bi thương, có phải là do cô sắp không được dùng tiền của Lộ Thừa Hữu nữa hay không. Lúc Tô Thiển Oanh quanh quẩn cũng trở về Nam Thành sau hôn lễ nửa tháng, trước đó Lộ Thừa Hữu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, gần đến giờ tan tầm thì Hoàng Lệ An gọi điện cho anh. Hơn nữa, nghe giọng nói của Hoàng Lệ An thì có vẻ tình hình không được tốt cho lắm.
Mà tình hình đúng là không tốt, nguyên nhân cũng không phải do mọi người đã tranh cãi kịch liệt, mà lúc bọn họ chuẩn bị thăng đường xét xử Tô Thiển Oanh, vị kia cũng không có lấy một chút tinh thần hợp tác. Thoạt nhìn, trông cô rất mệt mỏi, giống như vừa bị suy sụp sau khi trải qua một việc rất lớn, mà bọn họ dù không muốn cũng chỉ có thể thầm oán cô trong lòng, còn phải cẩn thận không để cô bị tổn thương. Làm cha mẹ thật sự không dễ dàng, con cái đi rồi thì lo lắng, trở về muốn nói với nó vài lời, nhưng tâm trạng của nó lại không tốt, vì thế đành phải tự kỷ, tự nói với mình là nó quay lại là tốt rồi.
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân càng khó mà nói được gì, chỉ ở bên cạnh khuyên giải và an ủi. Tiêu Tố Oanh thấy cô như vậy thì làm sao còn dám mắng cô, chỉ lo lắng cô có chịu ủy khuất gì hay không, lúc cô chưa về còn tối ngày hung hăng nhắc nhở Tô lão gia là khi cô về thì phải lấy gia pháp ra xử lý, nhưng thấy cô thì chẳng còn tâm tình gì nữa.
Con cái quả nhiên là cục nợ của cha mẹ từ đời trước.
Mà Tô Thiển Oanh đối với nghi ngờ của mọi người, cũng chỉ nói lại: "Con không sao, mọi người đừng lo lắng." hay là: "Bây giờ con không muốn nói chuyện.", "Con thật sự rất mệt."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mà khi Lộ Thừa Hữu trở lại đúng lúc bắt gặp dáng vẻ ủ rũ của Hoàng Lệ An, Lộ Chấn Vân và cha mẹ của Tô Thiển Oanh.
Hoàng Lệ An lập tức kéo Lộ Thừa Hữu qua một bên: "Thấy Oanh Oanh thì phải nói chuyện nhẹ nhàng, không được nóng giận."
"Cô ấy ở đâu?"
Hoàng Lệ An nhìn lên tầng hai, ý bảo cô đang ở trong phòng mình.
Tô lão gia chỉ thở dài, xảy ra chuyện như vậy khiến ông thật sự không thể không cảm thấy bất đắc dĩ.
Trước tiên, Lộ Thừa Hữu vẫn bắt chuyện vài câu với bọn họ, sau đó mới chậm chạp đi lên tầng.
Tô Thiển Oanh cũng không khóa cửa, Lộ Thừa Hữu dễ dàng đẩy cửa phòng cô ra, nhưng anh vẫn đứng ở cửa, giống như không có dự tính định đi vào. Anh nhìn thoáng qua trong chốc lát, ánh mắt dừng lại ở chiếc chăn trên giường, sau đó mới từng bước đi vào. Bước chân của anh không có gì khác biệt, nhịp điệu đều giống như nhau, không khác bình thường là mấy.
Anh không biết cô đã ngủ hay vẫn tỉnh, nhưng thấy người trong chăn giật mình.
Anh đi qua, ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn đang che đầu cô xuống. Nhưng cô lại gắt gao giữ thật chặt, không để anh kéo xuống.
"Tô Thiển Oanh, em có bỏ ra không?" Giọng nói của anh đầy sự uy hiếp.
Cô không kháng cự lại nữa, để mặc anh kéo chăn xuống, nhưng lại lấy tay che mặt.
Anh nhìn thấy bộ dạng này của cô chỉ có thể thở dài: "Em cũng biết mình không còn mặt mũi nào gặp người khác?"
Tay cô vẫn bất động, anh cảm thấy kỳ lạ, lấy tay vuốt mặt cô: "Làm sao vậy?"
Cô không đáp lại nhưng anh vẫn cảm thấy có gì không đúng, lần này anh rất không khách khí kéo tay cô ra. Đương nhiên là cô đang khóc, không có âm thanh gì cả, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Anh cau mày, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Rốt cuộc thì em bị làm sao?"
Tô Thiển Oanh lau nước mắt của chính mình, sau đó sợ hãi nhìn anh: "Em sợ anh mắng em."
Lộ Thừa Hữu đúng là dở khóc dở cười.
"Em chỉ vì như vậy mà thương tâm đến tiều tụy thế này?" Anh rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn hung hăng nhéo má cô: "Còn dám bỏ lại mọi thứ rối ren như thế rồi bỏ chạy không?"
Cô lắc đầu: "Em sẽ không như thế nữa, thật đấy."
Cô nắm chặt tay anh, giống như chờ anh xác nhận là tin tưởng cô.
Hiện tại, Lộ Thừa Hữu không muốn nói gì cả, anh hẳn là nên giống như những người chồng khác, tức giận vợ mình bỏ đi, sau đó hung hăng mắng cô một chút. Cô để lại cho anh một cục diện rối rắm như vậy, không có lấy một tin tức, không gọi lấy một cuộc điện thoại, khiến bọn họ ở nhà vừa tức vừa lo lắng cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì, lại buồn bực vì hành động không giống ai của cô. Nhất là khi cô lại ở một chỗ với Lạc Diệc Minh. Nhưng sau khi cô trở về lại cố tình làm ra dáng vẻ ủy khuất, khiến anh cái gì cũng không thể nói ra.
Anh chờ đợi tâm tình của mình ổn định, nhưng cũng đang tự hỏi, Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh đã từng qua lại với nhau, vậy mà năm đó Lạc Diệc Minh bị tai nạn giao thông, Tô Thiển Oanh thà lựa chọn ra nước ngoài cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Quan hệ của bọn họ như vậy, hiện tại thì có thể trở thành như thế nào?
Lộ Thừa Hữu cảm thấy mình là người lý trí, anh sẽ không vì một tấm ảnh chụp trên báo mà cho rằng Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh vẫn còn gì với nhau, bởi vì Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không phải người như vậy. Thật ra, từ năm đó, Lộ Thừa Hữu đã cảm thấy nghi ngờ với việc hai người họ chia tay, giống như có rất nhiều người biết chân tướng sự việc, nhưng chỉ duy nhất mình anh lại không biết.
Cho nên, anh khẳng định hiện tại giữa Tô Thiển Oanh và Lạc Diệc Minh không hề có gì cả.
Lộ Thừa Hữu liếc mắt nhìn Tô Thiển Oanh, nhìn bộ dạng cô bây giờ chắc cũng không có ý định muốn giải thích với anh.
"Anh tin, em ngủ một lát đi!" Anh vỗ về đầu cô, để cô ngủ một giấc thật sâu.
Tô Thiển Oanh vẫn rất lo lắng nhìn anh, mà chính cô cũng đang đấu tranh, nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì cả.
Lộ Thừa Hữu chờ cô ngủ, rồi mới đi ra ngoài, sau đó, xuống lầu.
Tiêu Tố Oanh đang nấu cơm, Hoàng Lệ An đi đến trước mặt con mình, có chút kinh ngạc: "Không có ầm ĩ đánh nhau?"
Lộ Thừa Hữu vốn không định nói chuyện, nhưng bây giờ lại thấy mẹ mình thật kỳ lạ: "Mẹ muốn ầm ĩ sao?"
Hoàng Lệ An cảm thán, người bình thường gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận... Vì sao con mình và người bình thường lại không giống nhau? Qủa thực là không giống người bình thường.
Lúc ăn cơm không khí cũng quái dị, trừ vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu rất bình thường, những người còn lại đều đánh giá sắc mặt anh, giống như quan sát anh đến tột cùng cảm thấy thế nào.
Ăn cơm xong, Lộ thừa Hữu liền kéo Tô Thiển Oanh lên lâu: "Em chuẩn bị ở luôn đây hay quay về nhà chúng ta?"
Tô Thiển Oanh nhìn anh, vẫn thông minh một chút lựa chọn đi cùng anh, nếu không nhất định sẽ bị bọn họ hỏi lung tung này nọ, hôm nay không hỏi không có nghĩa ngày mai không hỏi, sẽ mãi chờ đợi cơ hội để hỏi cô như vậy, chi bằng tránh xa một chút.
Cho nên, cô đi theo Lộ Thừa Hữu, giống như hiện tại anh chính là bùa hộ mệnh của cô.
Ngồi trên xe, cô cẩn thận nhìn anh: "Anh không muốn hỏi em gì sao?"
Anh chỉ thản nhiên liếc cô một cái: "Em sẽ nói sao?"
Cô im lặng. Kỳ thật cơ thể của Tô Thiển Oanh nhìn không thể nào tốt được, hơn nữa sau nửa tháng thoạt nhìn gầy đi rất nhiều. Cô ôm chân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không chuyển động nhìn Lộ Thừa Hữu dùng mật ong pha với sữa, sau đó bưng đến trước mặt cô. Không hiểu vì sao cô thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô nhìn anh: "Tại sao anh không mắng em?"Lộ Thừa Hữu không định sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, bỏ chiếc ly vào trong tay cô.
Cô vẫn cảm thấy khó chịu, vung tay, chiếc ly liền rơi xuống mặt đất, "Anh tốt với em như vậy để làm gì? Cái gì em cũng không làm được, cái gì cũng đều thất bại. Tại sao anh không mắng em? Trước kia anh ghét bỏ em như vậy, tại sao đột nhiên đồng ý kết hôn cùng em, một người không có gì tốt."
Lộ Thừa Hữu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó đi lấy chổi quét những mảnh vỡ thủy tinh rơi ra từ chiếc ly, toàn bộ quá trình, trong lòng anh không có một chút lo lắng. Mà cô lại hơi sợ hãi và căng thẳng nhìn anh, dường như hơi giật mình đối với hành động của bản thân, nước mắt còn đọng trên gương mặt, lại lập tức quên mất mình nên tiếp tục khóc.
Sau khi nhìn anh dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác, có lẽ cô không hiểu rõ đến cuối cùng thì đang xảy ra chuyện gì trước mắt mình.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu lau dọn xong tất cả, ngồi bên cạnh cô: "Trút ra xong rồi?"
Tô Thiển Oanh nhìn anh, chậm rãi cúi đầu.
Thật ra anh chẳng biết làm thế nào, luôn cảm thấy mình đã vô cùng kiên nhẫn với cô, anh dùng tay xoa lên vệt nước mắt đã khô trên mặt cô: "Đi tắm một chút, rồi nghỉ ngơi cho tốt."
Lần này cô rất nghe lời, nhưng đi được hai bước liền dừng lại. Lộ Thừa Hữu tiến đến kéo cô: "Phòng này."
Đây là phòng tân hôn của họ, nhưng cô dâu vẫn chưa bước vào khi nào.
Lúc Tô Thiển Oanh đi ra, anh cũng đã tắm xong đi ra ngoài, cô hơi mất tự nhiên nhìn bản thân, ngón tay nắm lấy váy ngủ của mình.
Lộ Thừa Hữu cười cười với cô: "Ngủ đi!"
Cô nằm trên giường, giây tiếp theo cũng cảm giác được anh nằm bên cạnh mình. Lộ Thừa Hữu đưa tay ôm lấy cô, sau đó cũng không làm gì nữa. Cô ngủ không được, mắt mở thật to, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Thật xin lỗi." Cô nghe thấy mình mở miệng.
Mà Lộ Thừa Hữu nghe cô nói ba chữ kia, đôi mắt vốn đang nhắm lại mở ra, nhưng không nói gì.
Căn phòng tối đen, chỉ nghe thấy âm thanh ổn định nhịp nhàng của máy điều hòa. Cô nghe nhịp tim đập của anh lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn.
Cô giật mình, muốn rời khỏi tay anh, bởi vì không quen, hơn nữa dường như có gì đó cản trở cô.
Cô vừa nhúc nhích, anh liền ôm chặt hơn nữa: "Ngủ không được à?"
Cô không mở miệng.
"Sao?" Anh lại hỏi.
Cô muốn lấy hết dũng khí để nói với anh tất cả, nhưng lại sợ hãi: "Không có, em ngủ ngay đây."
"Ừ." Anh không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu thức dậy từ sớm để làm bữa sáng, lúc cô tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, lúc này hai mắt mới mơ màng rời khỏi giường. Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh thuần thục làm bữa sáng, trong lòng dần dần lan ra những cảm xúc khác nhau.
Cô từng nghe Trương Linh nói qua, đối với nhiều người con gái, Lộ Thừa Hữu giống như một giấc mơ, sau khi nhìn anh liền thấy mình không đủ xuất sắc, cảm thấy đã biết mình không tốt chỗ nào.
Mà hiện tại đại khái cô cũng không thể chạy đi đâu được, bởi vì kể cả cho đến bây giờ, vào đúng lúc này, cô vẫn không thể hoàn toàn đem ba chữ Tô Thiển Oanh cùng với vợ của Lộ Thừa Hữu đặt cạnh nhau.
Tô Thiển Oanh cảm thấy mình không thể nào hiểu được Lộ Thừa Hữu, anh thức dậy sớm như vậy, cô chỉ nghĩ anh muốn đi làm sớm một chút, cuối cùng cơm nước xong anh lại dọn dẹp phòng. Cô ăn một hơi, mà lúc gần xong thì Lộ Thừa Hữu đang làm việc cũng xoay người nói với cô: "Rửa chén nhé."
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên thực tế mà nói, cho dù là sau khi ăn cơm xong, Lộ Thừa Hữu vẫn chưa đi đến công ty, mà cứ nhìn đi nhìn lại xem nhà mới còn thiếu thứ gì.
Cô nhìn mọi thứ, xa lạ mà quen thuộc, nơi này cũng sẽ là nhà của cô.
Ở đây thật ấm áp, không lớn lắm, cô thích nhất cảm giác ấm áp này. Cô nghĩ phòng ở ấm áp mới tốt, to hay không chẳng quan trọng, cũng không cần trang trí lộng lẫy, chỉ cần thoạt nhìn thấy thoải mái là được rồi. Hơn nữa, Lộ Thừa Hữu đều giúp cô hoàn thành, cô không làm gì cả, chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Ánh mắt của cô có chút chua xót, cô cũng không nhớ rõ trong khoảng thời gian này mình đã khóc bao nhiêu lần, nhưng đúng là rất muốn khóc.
Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô, cảm thấy dường như tinh thần của cô tốt hơn không ít, lúc này mới kéo tay cô: "Cùng đi ra kia một chút?"
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, gật đầu.
Thật sự là anh lo đến việc quần áo của cô ở đây không nhiều lắm, lúc trước anh chỉ tùy ý cầm mấy bộ, hơn nữa trong nhà còn thiếu nhiều thứ. Bọn họ có thể nhân cơ hội này để cùng nhau dạo phố, nhân tiện mua một vài đồ dùng lúc trước không nghĩ tới.
Trước hết Lộ Thừa Hữu đưa cô đi mua giày. Hiện tại cô đang mang một đôi giày rất nhỏ, chắc chắn không được bao lâu.
Nhưng mà, ở trong chuyện này lại có một chút khác nhau.
Tô Thiển Oanh thích một đôi giày rất vừa vặn, mang vào cũng rất đẹp, cô thật sự hài lòng.
Nhưng Lộ Thừa Hữu lại chọn một đôi giày dường như không đẹp như vậy, vì thế Tô Thiển Oanh không hài lòng.
Hơn nữa, anh rất bá đạo. nếu cô mang đôi giày anh chọn, anh sẽ "thuận tiện" mua đôi giày cô chọn, nếu không sẽ không mua cái nào cả.
Tô Thiển Oanh suy nghĩ, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, chẳng qua nhanh chóng liếc anh một cái.
Giờ phút này cô thật không ngờ, đôi giày anh chọn tuy là khó coi nhưng đi đường có thể lâu hơn, với lại không khiến chân cô bị thương.
Cô thay giày, Lộ Thừa Hữu mới hài lòng đưa ra thẻ thanh toán, cảm giác như chỉ cần cô không làm theo lời anh thì anh tuyệt đối không trả tiền.
Nhưng mà, cô càng vui sướng khi có trong tay đôi giày xinh đẹp kia.
Lộ Thừa Hữu lại cầm đôi giày bị cô ghét bỏ.
Trong nhà xem như cái gì cũng đã đầy đủ, chẳng qua thiếu một số đồ dùng nhỏ, ví dụ như gối ôm.
Trong vấn đề này, giữa bọn họ cũng xuất hiện sự khác nhau, cô thích gối ôm có màu sắc sặc sỡ, hơn nữa hình vẽ lại như con nít, mà anh lại có xu hướng gối ôm một màu, phương án cuối cùng là chọn một chiếc gối ôm đối với cả hai cũng không phải khó chịu lắm, hình dáng đơn giản dễ chịu, tuy rằng không thể nói là rất thích, nhưng thoạt nhìn cũng xem như thoải mái rồi.
Tô Thiển Oanh ôm gối ngủ, thật mềm mại, đặc biệt là có thể có ham muốn đi ngủ.
Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô một cái, so với lúc ở nhà thì nắng hơi rất nhiều, vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy bản thân đã bỏ sót những điều lớn nhỏ trong công ty, cả thời gian hoãn lại việc kí kết hợp đồng đều rất đáng giá.
Lộ Thừa Hữu viết địa chỉ, để bọn họ đưa gối ôm tới nhà, anh cũng không muốn ngốc nghếch ôm mấy thứ này.
Sau đó là mua quần áo. Trong việc này anh không hạn chế cô nhiều, chỉ cần không phải là quần áo quá mỏng không đủ để chống lại cái lạnh thì anh cũng không can thiệp. Tuy rằng thực tế là anh có chút lười biếng trả lời cô những câu hỏi: "Cái này đẹp hay sao?" "Em cảm thấy cái này mặc vào sẽ đẹp lắm đó! Anh cứ nói đi!" "Em thích màu này...!" Cho nên rõ ràng im lặng là tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, hiệu quả của chuyện này không cao, bởi vì cô một người một vai không thể vui đùa được, cuối cùng bắt anh phải nhận xét bằng hai chữ, hơn nữa không cho phép anh sử dụng từ một âm tiết, bởi vì cô cảm thấy như vậy giống như chỉ là lấy lệ.
Mua một ít đồ dùng nhỏ nhắn về nhà, nhà vốn không lớn vì diện tích chủ yếu dành cho phòng ngủ, cho nên cảm giác trống trải giảm đi rất nhiều, cô cũng thấy càng nhìn càng ấm áp.
Cô lại thu dọn một chút, đem gấp lại quần áo của Lộ Thừa Hữu, rồi bỏ vào tủ quần áo, cũng thuận tiện cất kỹ mấy đồ quan trọng của anh. Sau khi làm xong hết thảy, cô thấy mình có một loại cảm giác thành tựu rất mãnh liệt.
Lộ Thừa Hữu nhìn cô bận rộn, trên mặt chỉ treo nụ cười thản nhiên.
Lộ Thừa Hữu mua một ít đồ ăn mang về, cô nhất định muốn tự mình nấu, anh cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên nhìn, nhắc nhở cô nên làm những gì, hoặc bước tiếp theo sẽ như thế nào.
Cô vẫn hơi nghi ngờ: "Em vẫn nghĩ phải để dầu ăn thật nóng rồi mới có thể thả đồ ăn vào, nhưng có rất nhiều người vừa cho dầu vào đã cho đồ ăn vào luôn, sao lại như vậy?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lộ Thừa Hữu nhẹ nhàng nói một tiếng: "Vì bọn họ sử dụng dầu đã dùng rồi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian xào nấu thức ăn."
"Như vậy sao."
"Vậy em tưởng thế nào?"
Cô cười cười: "Trước kia đi ăn cơm ở bên ngoài, mặc dù biết rõ quán ăn bên ngoài trường này sử dụng dầu ăn không sạch nhưng ăn vẫn thấy rất ngon. Cũng không hề bị làm sao, bây giờ nhớ tới đúng là khó mà nghĩ ra được."
Lộ Thừa Hữu cũng cười: "Lúc anh với bạn học ra ngoài mua nước khoảng còn trực tiếp nói với ông chủ quán là "lấy cho một chai nước máy đến"."
"Mặt ông chủ kia trông thế nào?"
"Vẻ mặt bình thường."
Cô cười: "Thật ra, em cũng thấy nước khoáng rất khó uống, chẳng khác gì nước máy cả."
"Sau này cuộc sống thay đổi theo hoàn cảnh, yêu cầu cũng không cao. Em có biết nếu đem tất cả những thực phẩm bên ngoài ra kiểm tra một lần, sẽ có bao nhiêu thứ không hợp tiêu chuẩn không? Có lẽ sẽ khiến thị trường buôn bán tê liệt luôn, hoặc là càng làm lòng người thêm sợ hãi. Giống như chất lượng không khí ở thành thị bị nước ngoài yêu sách là không đạt tiêu chuẩn nghiêm trọng, phải luôn đeo khẩu trang, nhưng sau khi nước chúng ta kiểm tra xong lại nói là đã đủ tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng. Có lẽ em thấy nước chúng ta thật dối trá, nhưng đứng từ góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như em biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó, có lẽ em sẽ lo lắng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của em. Một người lo lắng không sao, nếu rất nhiều sự thật bị vạch trần, sẽ làm cả xã hội bối rối, nghiêm trọng hơn thì là làm rung chuyển cả một quốc gia."
"Nghe rất thâm thúy."
Anh gật đầu: "Trung Quốc thật ra là một quốc gia thông minh, dù đủ hay không đủ, nhưng luôn cố gắng cải thiện vấn đề. Không thể lúc nào cũng từng bước đúng chỗ, nhưng muốn cải thiện cái gì thì cũng có thứ phải hy sinh."
"Anh nghĩ nhiều thật." Cô nhìn đầu của anh: "Không phải nói tư suy quá quá sinh động sẽ khiến tế bào não bị thương sao? Sao đến một sợi tóc trắng anh cũng không có?"
"Đây là lý luận gì?"
"Là lý luận của Tô Thiển Oanh em."
"Tốt lắm, mau mang đồ ăn ra."
Cô nghe lời, lần lượt bày đồ ăn lên bàn, sau đó lại nấu món khác.
Cô thích cảm giác như thế, ngửi mùi thơm của thức ăn, mà chính cô cũng bận rộn chân tay. Trước đây, thật ra cô rất muốn làm vợ hiền mẹ đảm, tuy rằng bị nói là không có năng lực, không thể hoàn toàn trở thành người như vậy, nhưng cứ thế này cũng được.
Cho nên, bữa cơm này với cô đặc biệt thơm ngon, hoặc nói là cơm cô nấu hơi khó ăn còn lại đều thơm ngon. Bởi vì cô cho hơi nhiều nước vào nồi cơm điện, cho nên cơm hơi dính dính, so với cơm nhão, có vẻ giống cháo hơn.
Cô cúi đầu, dùng đũa xới cơm, bởi vì rất nhão, nên đều dính hết lại một chỗ. Giống như cảm thấy không tốt lắm, cô không dám đối diện với ánh mắt của Lộ Thừa Hữu. Anh cảm thấy buồn cười, nhưng lại sợ cười thì càng khiến cô thẹn thùng, cho nên cũng không nói gì.
Cô rất tự giác, chính mình chủ động đi rửa chén.
Vừa ăn cơm chiều xong, Lộ Thừa Hữu dẫn cô xuống dưới vườn hoa ở dưới lầu, sở dĩ anh mua nhà ở đây cũng vì vườn hoa này. Không sai, ở đây có thể chơi một ít hoạt động nhẹ nhàng, còn có một hồ nước, ở bên cạnh hồ nước là một đường băng không lớn lắm, có thể chạy chung quanh hồ.
Bên ngoài đã có không ít người đi lại, có người ôm đứa nhỏ tản bộ, sau đó cùng ngồi trên ghế trò chuyện.
Dưới sàn của vườn hoa này đều lát đá hoa văn, thoạt nhìn qua rất đặc sắc.
Cô bắt lấy tay anh: "Anh ở đây bao lâu?"
"Gần đây vẫn ở chỗ này."
"Nơi này có cảm giác giống như trường học của chúng ta." Cô tự hỏi một chút: "Lúc học đại học đã từng nắm tay anh sao?"
Khóe miệng Lộ Thừa Hữu cười nhạt: "Lúc đó, em đang nắm tay người khác."
"Nhưng anh cũng bị người khác cầm tay mà." Nghe giọng điệu của cô, giống như cả hai bên đều như nhau.
Anh liếc nhìn cô một cái, không mở miệng
Nhưng tâm tình cô rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: "Anh xem, bé con kia rất đáng yêu."
Lộ Thừa Hữu theo ánh mắt cô nhìn qua: "Phải không?"
Cô hơi nghi ngờ nhìn anh: "Anh không thích trẻ con à?"
"Không phải." Anh hơi nhíu mày một chút, giống như có chút rối rắm: "Anh chỉ không muốn nuôi dạy hai đứa trẻ thôi."
Cô tự hỏi mình một lúc, mới ngộ ra được ý tứ trong lời nói của anh: "Sao em lại giống đứa trẻ được?"
"Nhìn thế nào cũng thấy giống."
"Hừ hừ."
Buổi đêm có ấm áp hơn chút, tuy rằng không có trăng, cũng không có sao làm đẹp cho bầu trời. Hơn nữa, Nam Thành đã bắt đầu bước vào mùa đông, nên nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, tuy rằng nơi này không có tuyết nhưng trời lại mưa nên vẫn khiến người ta không thoải mái. Nhưng đêm nay lại không có gió lạnh thổi tới, cho nên lúc bọn họ cùng đi cũng không thấy lạnh.
Tô Thiển Oanh vuốt ngón út bên tay phải của mình, có chút khổ sở mở miệng: "Em có cảm giác, trong năm nay, chỗ này sẽ dài nứt ra."
Lộ Thừa Hữu tự nhiên cầm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng dùng sức ấn xuống một cái: "Rất ngứa à?"
"Không ngứa."
"Không phải lên da non thì sẽ bị ngứa sao?"
"Không biết, dù sao thì chỗ này rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu của em nói cho em biết nơi này đang lên da non." Cô lại nhéo một chút: "Da ở chỗ này cứng rắn hơn những nơi còn lại, hơn nữa ở đây cũng từng lên da non, tỷ lệ tái phát rất cao."
Này, anh đúng là chưa từng nghiên cứu qua, cũng không biết nói thế nào, chỉ rất ngạc nhiên: "Trước kia em cũng bị thế này sao?"
Cô đưa tay thả lại vào trong túi áo, ở đường may túi có một ít lông tơ, chạm vào tay rất mềm mại, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
"Ai nha, không phải đều là trước kia sao?"
Bọn họ lại đi dạo quanh hồ nước một vòng, sau đó mới trở về khu nhà ở, bởi vì luôn đi bộ, ngay cả lòng bàn chân cũng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng dâng lên trong người.
Anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, có vẻ giống như trước đây, lại có vẻ không giống.
Thật ra, Tô Thiển Oanh cũng hiểu được quan hệ hiện tại của bọn họ có chút kỳ lạ, cũng không có gì, rõ là rất tốt, không cãi nhau cũng không có tranh chấp xảy ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Cô đứng ở ban công chốc lát, mới vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy ngày này cô đã tập được thói quan ngủ cùng anh trên một chiếc giường, cảm giác không còn kỳ lạ như lúc đầu, chỉ còn vài cảm xúc khác.
"Vì sao em cảm thấy hiện tại chúng ta không giống vợ chồng chút nào?"
Hồi lâu qua đi, Lộ Thừa Hữu vẫn không có động tĩnh gì, không làm gì, cũng không nói gì.
Đang lúc cô chuẩn bị nói: "Em chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ngủ đi!", Lộ Thừa Hữu bắt lấy tay cô đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, ánh mắt của anh chống lại đôi mắt kinh ngạc của cô, sau đó không kiêng nể gì buốc hết tất cả tóc của cô lên.
Cô thấy được dáng vẻ của mình trong mắt anh, không hiểu sao bắt đầu hoảng hốt.
Đầu anh chậm rãi tới gần cô, lúc đôi môi của anh dán lên môi của cô, cả người cô đều cứng ngắc, anh ôm lấy thân thể của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Câu nói kia của cô cũng không phải ý tứ này, nhưng bây giờ cô có thể mở miệng sao?
Tay anh đặt trên quần áo của cô bắt đầu sờ soạng, động tác rất càn rỡ, nhưng cô lại khẩn trương đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập kịch liệt, cứ chốc chốc lại nhảy lên, giống như mỗi giây đều bị kéo dài đến vô hạn.
Lúc quần áo của cô đều đã bị thoát đi xong xuôi, anh mới cởi bỏ quần áo của chính mình, cả người nghiêng đi ôm lấy hông của cô, sau đó đặt trên người cô. -> ý là đặt ấy ấy
Cô há hốc mồm muốn nói, anh đã ngăn chặn lời của cô: "Anh sẽ rất nhẹ."
Cô càng sốt ruột, cô muốn nói cho anh biết rằng không phải như vậy, nhưng lại không thể nói nên lời.
Trên thực tế, cô cũng hiểu được bản thân mình nên phối hợp với anh, hiện giờ hai người đã là vợ chồng, không phải người yêu nữa, bọn họ nên làm như thế này từ rất lâu rồi. Cho nên, hai người hôn nhau rất say sưa, không giống trước đây, cứ như chuồn chuồn lướt nước chỉ hơi chạm lên môi của đối phương, mà lời lẽ đấu khẩu, thử thách lẫn nhau cũng không còn nữa, chỉ còn rung động tình ái không thể khống chế, hai người bây giờ đã rất khó chia lìa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy được anh lúc mất khống chế, nhưng giờ phút này, khuôn mặt anh lại phóng đại trước mắt cô, cô có thể quan sát một cách rõ ràng từng giọt mồi hôi nóng bỏng và một mảng đỏ ửng trên mặt anh. Cô biết bản thân mình không tốt hơn anh là bao, nhưng nhìn anh thế này, cô lại cảm thấy không tệ.
Lúc anh tiến vào, cô không thấy đau, nhưng anh lại đặc biệt cẩn thận, từng chút từng chút một, cứ gặp lực cản lại rời đi rồi bắt đầu lại. Cô cắn môi tận lực phát ra âm thanh, nhưng bám chặt lấy người anh vẫn không nhịn được run rẩy.
Anh là một người rất kiên nhẫn, xác định chắc chắn cô có thể thì mới bắt đầu tăng tốc ra vào.
Cô cảm thấy cả người như không thuộc về mình, một loại cảm giác cao trào tràn ngập trong đầu, có thể nghe được tiếng hô hấp kịch liệt của hai người, mà anh thì lại ôm chặt cô hơn nữa. Động tác ban đầu còn cố kiềm chế, đến bây giờ thì tùy ý không để tâm nữa, tay anh rất không nề nếp vần vò ngực của cô, thừa dịp cô không chú ý còn cắn một cái. Cô theo bản năng đưa chân về phía trước kẹp lấy người anh, nơi đó càng đi sâu vào, không chịu được run rẩy.
"Em..." Kế tiếp đó, anh lại hung hăng mưa rền gió dữ trên người cô, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Nhưng cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình đã không còn bị ảnh hưởng, bởi vì sau khi Lộ Thừa Hữu kết thúc một màn này, cô lại nói một câu không thích hợp khiến cái nhìn của anh sụp đổ: "Em muốn ở trên."
Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu không định sẽ đi làm, bởi vì Tô Thiển Oanh phát hiện anh rõ ràng mở to mắt rồi nhắm lại tiếp tục ngủ. Thì ra anh cũng biết lười biếng, cô nghĩ đến anh là một người lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái gì nên làm, cái gì không nên làm một cách nghiêm ngặt. Thực tế không giống như trong tưởng tượng của cô. Cô suy nghĩ một chút, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cô cảm thấy anh chính là một chiếc túi, cô vẫn chưa tiến hành tìm hiểu kĩ càng, cho nên đối với cô mà nói, anh được xem như ở trạng thái chưa được khai phá.
Ánh mặt trời trong mùa này có thể xem như khả ngộ bất khả cầu*, cho nên việc đầu tiên Tô Thiển Oanh làm chính là kéo rèm cửa sổ, phòng ngủ sau đó tràn ngập ánh sáng rực rỡ, thật sự là chuyện khiến người ta hạnh phúc. Lúc cô quay đầu lại liền thấy Lộ Thừa Hữu đang thong thả nhìn mình, sau đó cô nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới chân mình, bởi vì quá mức phấn khích nên chưa mang giày.
Cô ngượng ngùng cười cười với anh, sau đó chỉ hai giây sau đã mang dép lê vào.
Mà ánh mắt kia của anh giống như muốn nói: "Ở đây còn thiếu không nhiều lắm."
Bởi vì tâm tình đang tốt, cho nên Lộ Thừa Hữu quên chuyện cô lo lắng tối hôm qua, mà anh cũng không tính sẽ đề cập đến vấn đề đó nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh không thích suy đoán con người, anh cũng cảm thấy đây là một hành động ngu xuẩn, nếu không thể thay đổi tình trạng hiện nay thì suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng. Ví dụ, bây giờ cô là vợ của anh, cho nên bất luận cô xảy ra việc gì, cũng không ảnh hưởng đến sự thật này, bởi vậy không cần đi tìm hiểu những vấn đề mà anh không biết, hơn nữa anh vô cùng đắc ý bởi vì chân tướng đều đang trong lúc nổi lên mặt nước, cố ý tìm tòi thì chẳng được gì.
Tô Thiển Oanh cảm thấy thời gian bây giờ rất tốt, bởi vì bọn họ có thể giảm bớt được một bữa ăn chính, bữa sáng cùng bữa trưa hợp lại thành một, giống như lúc cô còn học đại học, thật sự là quen thuộc đến mức khiến người ta nhớ đến.
Cho nên, cô lề mề ngồi một bên nhìn Lộ Thừa Hữu thay quần áo, dường như muốn đánh giá cách ăn mặc của anh một chút, nhưng không nghĩ ra được lời nào có ích. Bởi vậy cô tự mình xoắn xuýt một phen.
Ánh mắt của cô vẫn nhìn theo anh, kiểu như muốn nói: Đi trên đường nhớ cẩn thận.
Lúc Lộ Thừa Hữu gài hạt nút cuối cùng, nhìn cô: "Em định để bộ dáng này đi gặp mẹ anh?"
Ánh mắt của cô mở to nhìn anh, bộ dáng không hiểu rõ tình hình nhìn anh: "Không phải anh đi làm à?"
"Anh nói anh đi làm sao?"
"Em thấy anh mặc quần áo nghiêm túc như vậy..."
"Chẳng lẽ chỉ có trên lớp thì em mới chú ý đến việc ăn mặc?"
"Đó là đương nhiên."
"Mau thay quần áo, nhiều nhất là nửa tiếng."
"Hừ hừ." Cô phát tiết, sau đó thuận tay vuốt đầu tóc rối tung của mình.
Lộ Thừa Hữu hâm sữa ở bên ngoài, không ăn gì cả nhưng cũng phải lót dạ một ít, huống chi sắp tới sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Tô Thiển Oanh chậm chạp bước ra, anh đưa cô một ly sữa: "Uống hết đi."
Cô không nghĩ nhiều, bộ não điều khiển cô đổ sữa vào miệng mình, uống xong mới mở miêng: "Nếu em không uống hết thì sẽ thế nào?"
"Sẽ còn thừa một nửa ly sữa."
"Việc này đương nhiên em biết."
"Vậy em còn hỏi gì?"
Cô tức giận đến mức tay run lên, nhưng vẫn vững vàng giữ được chiếc ly, chuyện lần trước, chính cô cũng biết mình không đúng.
Bọn họ trở về biệt thự lúc giữa trưa. Hoàng Lệ An thấy bọn họ trở về, vẻ mặt vui mừng thấy rõ, vì thế lập tức đi mua đồ ăn nấu cơm, Lộ Thừa Hữu đứng bên cạnh ra sức đẩy Tô Thiển Oanh, cô liền đến bên cạnh Hoàng Lệ An.
Lộ Thừa Hữu nói dói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Mẹ, để Oanh Oanh đi cùng đi, hôm nay ngủ dậy cô ấy còn phấn khích nói muốn đi gặp mẹ học nấu ăn."
Tô Thiển Oanh không có cách nào: "Đúng vậy, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất, suốt ngày anh ấy đều khó chịu vì con làm đồ ăn không thể ăn được."
Đương nhiên Hoàng Lệ An không có ý kiến, nhưng mà cũng để ý đến tâm tình của con dâu: "Thừa Hữu, đứa bé này có hơi kén chọn, con đừng để ý đến nó là được."
Lộ Thừa Hữu sau khi thấy hai người đi ra ngoài, lúc này mới đi đến cạnh Lộ Chấn Vân: "Ba nhìn cái gì mà cười nham hiểm vậy?"
Lộ Chấn Vân cười to: "Con trai này, làm chút chuyện như vậy cũng không để lại dấu vết. Nhưng con như vậy quả thật cũng khiến mẹ con yên tâm."
Lộ Thừa Hữu không trả lời, bởi vì lời cha anh nói đều đúng.
Lộ Chấn Vân nhìn con trai mình, suy nghĩ thật sự rất tinh tế: "Quả thật cha và mẹ rất lo hai đứa trong khoảng thời gian này không được tốt, mà con lại có tính cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy, cuộc sống bên ngoài của các con, chúng ta một chút cũng không biết gì. Cha mẹ rất lo con cãi nhau với Oanh Oanh, hoặc là ầm ĩ với nhau khi không thoải mái. Dù sao nó trốn đi trong hôn lễ, đúng là một chuyện lớn, chúng ta lo trong lòng con không thoải mái được.
"Thật xin lỗi, đã để cha mẹ phải lo lắng."
Lộ Chấn Vân lắc đầu, "Con làm tốt lắm, hôm nay đưa Oanh Oanh đến, không phải là muốn để tự chúng ta nhìn thấy các con đều rất tốt, để chúng ta yên tâm hay sao? Tuy rằng cha đã già, nhưng tâm tư của người già vẫn có thể suy xét vài phần."
"Cha không già chút nào, nếu không chúng ta đi đánh một hai ván cờ nhé?"
"Chuyện này đương nhiên là được."
Vì thế, bọn họ bày ra bàn cờ, chuẩn bị từng đợt vui vẻ.
* khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.
Lộ Thiển Oanh cùng Hoàng Lệ An mua thức ăn, thấy cô cò kè mặc cả cảm giác rất thú vị. Sau khi đem đồ ăn vào phòng bếp, cô giúp Hoàng Lệ An nấu cơm. mẹ chồng nàng dâu, hai người coi như cũng ăn ý.
"Khoai tây này bẩn quá, con đi rửa vài củ nhé?" Cô vén tay áo, chuẩn bị làm.
"Chúng ta có bốn người, rửa ba củ được rồi." Hoàng Lệ An suy nghĩ.
Vỏ của khoai tây có dính chút bùn đất, cô rửa qua nước sạch vài lần, sau đó dùng đồ cạo vỏ, cạo một lớp, khoai tây liền lộ ra bên trong. Cô cắt rất nghiêm túc, một lần lại một lần, nhìn ra cũng không phải không biết gì cả.
Hoàng Lệ An vừa nhìn đồ ăn trong nồi vừa nhìn cô, thật sự sợ cô sẽ bị thương, nhưng nhìn lại có vẻ mình đã lo lắng vô ích, vì thế bà mở miệng: "Lúc ở Xuyên Nhiên con đều tự nấu cơm?"
Cô gật đầu: "Lúc mới bắt đầu, chính con còn thấy khó nuốt, chỉ là sau một thời gian đã tốt hơn nhiều." Cô dừng lại, có chút ngượng ngùng: "Lần đầu tiên con nấu khoai tây, thật sự rất khó ăn, bởi vì con quên cho dầu vào. Cho nên khoai tây căng lên, con vẫn không ngừng cho thêm nước, sau đó lại sợ không có gia vị, nên lại cho tiêu vào."
"Mọi thứ đều có lần đầu tiên, ai có thể làm tốt ngay từ đầu chứ."
Tô Thiển Oanh cảm thấy nhất định bà đang an ủi mình. "Nhưng mà con khẳng định, mẹ ngay từ lần đầu tiên đều làm tốt."
Hoàng Lê An vẫn lắc đầu, "Lão già kia ngay từ đầu đã ghét bỏ mẹ vì mẹ làm không tốt, lại còn nói ai ai ai làm tốt lắm trước mặt mẹ. Có một lần mẹ tức giận, cầm lấy dao phay gào thét với ông ta: Ông đi tìm người làm tốt lắm đi, tôi không làm. Từ đó về sau, ông ta không dám ghét bỏ mẹ nữa."
Tô Thiển Oanh đánh giá mẹ chồng từ trên xuống dưới, "Thật khó tưởng tượng mẹ cũng có lúc nhanh nhẹn dũng cảm như vậy, chỉ là, sau này người kia nói con như vậy thì con sẽ làm giống thế."
Vẻ mặt Hoàng Lệ An đông lại: "Như vậy không tốt."
"Tại sao?"
"Dù sao con đừng như vậy là được rồi."
"Tại sao?"
Bởi vì đó là con trai bà, cô làm vậy là không tốt.
Tô Thiển Oanh đem khoai tây đang ngâm nước trong một chiếc thau nhỏ đi ra, "Phụ nữ thật vất vả, còn phải mỗi ngày nấu cơm hầu hạ bọn họ."
"Ừ ừ ừ." Hoàng Lệ An bề ngoài hết sức đồng ý.
Tô Thiển Oanh vui vẻ cười rộ lên, "Cho nên, sau này con với anh ấy sẽ lập ra ba điều quy ước, không thể để con nấu cơm mãi được."
Hoàng Lệ An vừa nghe, chuyện này không thể được, "Không thể như vậy, Lộ Thừa Hữu mỗi ngày đi làm về nhất định rất mệt mỏi, còn bắt nó nấu cơm, quá khó khăn cho nó. Có đôi khi phụ nữ muốn bắt chước sẽ phải đi học hỏi."
"Dường như cũng rất có lí."
"Ừ ừ ừ."
Nói tóm lại, bữa cơm này cũng không tệ lắm, ít nhất trên mặt mọi người đều mang theo ý cười.
Chỉ là, Tô Thiển Oanh cũng không quá dễ chịu, bởi vì Lộ Thừa Hữu đã đá cô nhiều lần dưới bàn.
Rốt cuộc cô nuốt cơm xuống, mở miệng: "Ba mẹ, con rời đi trong hôn lễ, là lỗi của con. Thật xin lỗi, để ba mẹ lo lắng."
Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân liếc nhau, "Trở về là tốt rồi. Thật ra nhìn các con tốt như vậy, chúng ta cũng vui lắm."
"Thật sự rất xin lỗi."
"Người một nhà không nên nói như vậy, Oanh Oanh, con ăn nhiều một chút."
Lúc này Lộ Thừa Hữu mới thoải mái cầm đũa bỏ rau vào chén cho cô, ý bảo biểu hiện cũng không tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com