TruyenHHH.com

Em Ay La Cua Toi Dung Hong Gianh

Trong ba mươi sáu kế, đánh bài chuồn vẫn là thượng sách, Ahim hít một hơi chuẩn bị tháo chạy nhưng làm sao nhanh bằng sải tay dài vươn ra đã túm gọn của ai kia được, kéo Ahim lùi lại vô số bước, Marvelous chắn sừng sững ngay trước mặt.

"Một lời giải thích thỏa đáng, bằng không tối nay ngủ tại đây."

Đào tẩu bất thành, Ahim khóc dỡ mếu dỡ: "Thuyền trưởng Captain Marvelous em..."

"Dừng!"

Marvelous lạnh lùng cắt ngang, tuy muốn nghe lời thú tội nhưng hắn nhận thấy việc chấn chỉnh còn quan trọng hơn gấp bội.

"Công chúa có thấy khó khăn mỗi khi gọi tôi bằng cái cụm rườm rà thế không?"

Chưa đợi Ahim mở miệng, Marvelous dứt khoát nói: "Mau đổi đi, hải tặc luôn ưu tiên những gì cấp tốc."

Ahim ngẩn ra một nhịp: "Thế em phải gọi là thuyền trưởng Marvelous ạ?"

"Vẫn rườm rà."

"Vậy ngài Mar?"

"Nghe như diễn tuồng."

"Vậy thuyền trưởng?"

"Văn vở."

"..."

Gọi thế này cũng không được, thế kia cũng không được, anh là cái đồ khó tính nhất trên đời! Lạy trời là với lá gan nhỏ bé Ahim chỉ dám nhẩm thầm trong bụng như thế.

Hắn thấy người nào đó ngẩn ra, tám phần là không hiểu mình nói gì, Marvelous dù muốn dù không cuối cùng cũng phải cho cô nương kia một vài gợi ý: "Đám người kia gọi thế nào thì công chúa gọi theo họ."

"Gọi là Marvelous."

Ahim có được nghe qua các thành viên còn lại đều gọi anh là "Marvelous", nhưng đó là vì mọi người đồng trang lứa. Còn cô, vốn dĩ nhỏ hơn anh tận hai tuổi. Không biết thì không sao, nhưng biết rồi mà vẫn ngoan cố thì đúng là vạn lần có sao. Dù cho thuyền trưởng chẳng để ý đi chăng nữa, nhưng cứ nghĩ đến việc cứ gọi trần trụi tên anh suốt thời gian dài sắp tới, cô thấy mình chóng tổn hết thọ thôi.

"Dạ thưa..."

"Có thể cho em được gọi là 'anh Marvelous' không? Vì nếu chỉ có mỗi 'Marvelous' em thấy thật là... không phải phép."

Gắng gượng xin anh thêm một chữ kính ngữ, Ahim cắn răng nuốt ngược câu "sợ bị tổn thọ" vốn mới là lời thật lòng vào trong, cố tìm một lý do nghe có vẻ nhẹ nhàng và được lòng anh ấy nhất.

Marvelous day trán, xưng hô thôi mà? Sao phải phức tạp lên vậy?

Nhưng cũng không phải không biết hắn và người trước mặt cách biệt lớn như nào, người ta là xuất thân hoàng gia, vốn dĩ rập khuôn từng lời ăn tiếng nói từ khi mới lọt lòng, ép cô phải lập tức thay đổi giống bọn họ thì thật sự có phần quá đáng.

"Mà này anh Marvelous, anh không thấy rườm rà mỗi khi gọi em là công chúa Ahim sao?"

"Tôi..."

Marvelous vừa bị dính một chiêu gọi là: gậy ông đập lưng ông.

"Anh cũng nên đổi lại đi, hải tặc luôn ưu tiên những gì cấp tốc."

"..."

"Cứ gọi em như cách mọi người gọi, em là Ahim."

Marvelous lần đầu tiên trong cuộc đời bị một thiếu nữ nhỏ hơn mình chỉnh đốn, cuối cùng không còn lời để nói. Có thể dùng hai chữ "đần thối" để miêu tả dáng vẻ hiện tại, chẳng thể lường được hắn vậy mà bị chính lời của mình đâm cho một nhát.

Vừa mở miệng muốn đổi chủ đề, đối phương lại nói trước: "Mọi người gọi em là Ahim."

Marvelous chấp thuận, càng muốn chuyển đề tài: "Được rồi..."

"Em là Ahim."

"..."

Có vẻ như cho đến khi hắn còn chưa khắc cốt ghi tâm được cái tên này, cô nương kia hoàn toàn không có ý định buông tha cho.

"... Ahim." Marvelous mở miệng, triệu phần miễn cưỡng.

"Vâng anh Marvelous." Mắt Ahim cong thành hai vòng cung nhỏ, lấy làm rất vui khi cuối cùng thống nhất được một cách xưng hô dễ chịu với thuyền trưởng.

"Mau nói tại sao lại lẻn ra?"

Nụ cười xán lạn của Ahim trong nháy mắt khô héo, nói nửa ngày trời, sao vẫn không quên được chuyện này vậy chứ?

Là do trí nhớ anh tốt, hay do người... thù dai đây?

"Em không ngủ được..."

Vẻ mặt bất biến của Marvelous báo cho cô rằng thông tin ít ỏi chưa đủ sức thuyết phục.

Ahim muốn khóc quá, cô ăn ngay nói thẳng, mất ngủ thì nói mất ngủ, có nào dám gian dối nữa lời đâu mà oa oa~ Cô đâu có bịa chuyện, càng không thể bịa chuyện, có đôi lúc lý do đúng là chỉ xúc tích như vậy đấy, anh có hiểu được điều này hay không? Hả thuyền trưởng?

Tiếng lòng Ahim tuôn trào mãnh liệt, đáng tiếc bây giờ thứ Marvelous để mắt không còn là vấn đề này nữa, thay vào đó lại là tác phong của Ahim.

Và thỏ con kia thì hoàn toàn không nhận thức được những hành vi đang diễn ra của mình.

Ahim nói hai câu, vô thức xoa tay một cái, thêm hai câu, lại đảo chân, thêm hai câu, lại vặn người... Marvelous vốn muốn mặc kệ để chất vấn, nhưng bị loạt thao tác kia phân tán, hắn không thể nào tập trung được.

Qua đúng một phút, Marvelous mang theo thần sắc người sống chớ gần bước đến dọa Ahim lùi về theo phản xạ bản năng, anh ta không nói không rằng lại một mực tiến đến đây, không phải là muốn diệt khẩu trong đêm đúng không?

Tiếp xúc còn chưa tròn nửa ngày, cô nào có biết tâm lý đối phương là gì. Ahim bây giờ mới hoài nghi mình chọn nhầm nơi, cô lúc này như đang trong tầm ngắm của sói lớn, ánh mắt luống cuống bi thương muốn trốn cũng lực bất tòng tăm, việc duy nhất còn có thể làm chính cố rụt chân lùi về để kéo dài thêm vài giây sinh mệnh.

"Đứng im."

Thần sắc của thuyền trưởng cực kỳ là không thân thiện, Ahim bị ánh nhìn khóa chặt con mồi ấy dọa cho không dám nhúc nhích.

Phía sau lưng còn là bờ sông, cô thoát kiểu gì đây hu hu...

"Chìa tay ra."

Chợt từ trên cao vọng ra tiếng nói, Ahim ngẩng lên nhìn anh, chớp mắt nhanh một cái, điệu bộ vừa khít với câu "nai vàng ngơ ngác" mà người ta vẫn hay nói, cô chưa hiểu ý anh ấy cho lắm nha.

"Bảo là chìa tay ra, không nghe thấy à?"

Marvelous lặp lại đầy đe dọa, sau một thoáng chậm chạp Ahim cuối cùng cũng hiểu ra, cô không dám đùa với thần chết, lập tức răm rắp nghe theo.

Lại là cái chiêu phạt khẽ tay đây mà, hu hu, tại sao hải tặc cũng biết hình phạt này của hoàng tộc vậy?

Marvelous thoáng liếc vào tay Ahim, sau đó đánh mắt sang khuôn mặt lúc này đang e dè tránh né.

Sợ hắn nên lẫn trốn. Giờ thì hay rồi, khắp người đều là vết muỗi đốt, thật đáng đời!

"Có biết bậc xa không?"

"Giờ mình chơi ở đây luôn ạ?"

Ahim vô tội vạ hỏi, Marvelous đần thối ra.

Ngay lập tức, trán cô bị cộc một cái: "Một mình em."

Ahim có hơi nghi ngờ mình bị lãng tai.

"Phạm vi từ đây đến đó, liên tục cho đến khi tôi quay lại."

"Gì chứ???" Ahim sốc đến độ quên luôn kính ngữ.

Marvelous nhướng chân mày, âm cuối còn cố ý đề cao giọng: "Em muốn tăng thêm?"

Ahim điên cuồng lắc đầu, bao nhiêu đây là đủ ngất rồi, tuyệt đối, hiển nhiên, luôn luôn, trường tồn ngàn vạn lần đều không có ham muốn đó.

Nhưng nhỡ đâu thuyền trưởng vì muốn chỉnh cô nên không quay lại thì sao?? Không phải bản thân sẽ làm trò mèo này cả đêm chứ?

Marvelous vừa nhấc chân rời thì Ahim đã vội vã nắm lấy vạt áo anh, cũng còn chưa đợi thuyền trưởng phản ứng thì đôi tay nhỏ đã nhanh chóng buông ra, cô chỉ muốn dừng bước anh một chút thôi.

"Anh... anh đi đâu đấy?" Ahim hỏi, nhưng mà trong lòng trăm phần bất an.

"Nhìn không ra sao? Đi tìm roi."

Cô muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt.

Marvelous sợ Ahim còn chưa đủ hoảng loạn, nhẹ nhàng bồi thêm: "Tôi luôn có thể quan sát nên em đừng mong lười biếng."

Anh ấy là thuyền trưởng, là lãnh đạo, càng là trời của cô, làm sao cô dám cãi lời đây?

Ahim lúc này thảm thương quá, cô giống như chết đuối cố vớ lấy mảnh bèo giữa dòng, mặc dù biết có hơi vô vọng...

"Vâng... nhưng anh nhớ trở lại..."

"À không, anh nhất định phải trở lại!!"

Chẳng biết lời của cô có chạm đến tai anh không, chỉ thấy Marvelous nhếch môi quay lưng bỏ đi mà không đáp lấy một tiếng, Ahim lúc này đứng chơ vơ giữa khu đất mênh mông, cảm giác bất an ngập tràn trong lòng.

Chỉ sợ suy đoán của cô là thật!!

[...]

"Có phải em dám nghĩ ngang không?"

Ahim rối rít đứng dậy thanh minh: "Tuyệt đối không có!!"

Marvelous nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ: "Thế sao lại có thêm một vết đốt?"

Ahim ngây dại nhìn xuống bàn tay mình, nơi một vệt đỏ mờ nhạt chẳng biết tự lúc nào xuất hiện, làm sao anh ấy có thể nhận ra ngay lập tức vậy? Khả năng này chẳng phải quá kinh người rồi ư??

Nhưng mà oa...

Thuyền trưởng, anh đi mà hỏi lũ muỗi ở đây ấy, chắc chắn chúng đã thành tinh, còn bản thân cô không một phút nào dám nghĩ ngơi đâu mà.

Ba giây tiếp theo Marvelous ném cho Ahim một lọ nhỏ.

"Muốn uống hay thoa tùy em."

Ahim chưa kịp phân bua, "đây là dầu mà làm sao có thể uống được", Marvelous lại bảo: "Đi."

"Hả? Nhưng đi đâu cơ?"

"Cái miệng nhỏ của em bớt thắc mắc, bằng không thì đều về."

Dân gian có câu "cung kính không bằng tuân mệnh" nhưng khi Ahim áp vào tình cảnh này thì chính là "phải cung kính và phải tuân mệnh", vì người mới đến nên lấy lòng cấp trên là quy tắc bất thành văn ai cũng biết. Còn một vấn đề nữa, đối điện với Ahim là ai chứ? Ừm. Trùm hải tặc khét tiếng nhất vũ trụ.

Có cho cô mười lá gan cũng không dám chống đối!!

Tim đập mạnh mẽ, Ahim cẩn thận bước theo sau và cố gắng giữ khoảng cách vừa đủ. Anh ấy đi trước, Ahim không dám chậm trễ dù chỉ một chút, phải thật theo sát anh ấy, làm như một cái bóng không rời.

Lại nói, mỗi bước đi của người này nhanh như cắt, khiến Ahim càng thêm căng thẳng. Cô cảm thấy bản thân gần như chạy đua với thời gian chỉ để theo kịp. Thường ngày anh ấy đều hoạt động với tốc độ này sao?

Đột nhiên cảm thấy hải tặc không phải con người!!!

"Còn muốn đi đâu? Đến rồi."

Ahim còn đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ, lại một mực lo đuổi theo anh, nhất thời bỏ qua nhận thức với xung quanh. Lời này của thuyền trưởng thật sự đã đem ba hồn bảy vía của cô về, nếu không nhờ anh ấy kéo lại, dám chắc Ahim đã rơi xuống...

Ôi trời đất ơi, chốn thần tiên gì đây?

Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng kỳ diệu, một hồ nước lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng điều kỳ lạ là không có một giọt nước nào. Thay vào đó, cả biển ánh sáng vàng rực trải khắp không gian được tạo nên từ hàng triệu triệu cánh đom đóm nhỏ, lấp lánh như những ngôi sao tí hon.

Ánh sáng huyền ảo lan tỏa, lại tựa như những hạt kim sa từ một lọ thần tiên vô tình bị đổ xuống, rơi rắc lên thảm cỏ xanh mướt. Mỗi bước chân Ahim đi qua ánh sáng nhảy múa quanh cô, tạo nên một cảnh tượng lung linh và tràn ngập phép màu.

Mỹ cảnh này khiến Ahim như lạc vào giấc mơ không thể rời mắt.

Đẹp thật, đẹp đến nao lòng!

Chẳng thể ngờ nơi đây lại còn một vùng đất cổ tích thoát tục như thế, người phát hiện ra xứng đáng được trao tước hiệu vì công cuộc vĩ đại này.

Sau một hồi tự chiêm ngưỡng, Ahim hai mắt lấp lánh, cuối cùng không kìm nổi mà thổn thức: "Sao có thể đẹp đến thế?"

Marvelous nhìn cô, âm điệu biếng nhác hờ hững: "Chứ em nghĩ thẩm mỹ của tôi lại tệ đến cỡ nào?"

Câu hỏi ném ra không nhận lại được hồi đáp. Ngay lúc này đây, Ahim hoàn toàn bị cảnh quan diễm lệ thu hút, tâm trí đã không còn đặt vào lời nói Marvelous.

Marvelous hừ một cái, trước giờ toàn là chính hắn phớt lờ người khác, nào có kẻ dám cả gan làm lơ hắn đây chứ?

Nhìn nhóc con trước mặt, rồi lại nhìn khung cảnh phía bên dưới, Marvelous bất giác tuông ra một đoạn suy nghĩ "Ma đầu khét tiếng nửa đêm không ngủ, lại đem con gái nhà người ta đến nơi hoang vu hẻo lánh", ặc, với cái danh không mấy tốt đẹp ấy thì hắn nói thật sự chỉ cùng vị này xem đom đóm liệu có ai tin không?

"Thích thật."

"Không thích cũng phải thích, em vốn không có sự lựa chọn."

Đợi đến khi Ahim ù ù cạc cạc phản ứng lại quay sang, Marvelous lại thong thả bổ cho cô một đao ngọt ngào: "Chỗ - này - là - sân - phạt."

"Hả???"

Pháo nổ râm ran bên tai, Ahim nghe xong thất thần đến không đứng vững.

Hóa ra người không phải dẫn cô đến chiêm ngưỡng cảnh đẹp, mà là giới thiệu sớm cho cô biết chiến trường ác liệt sắp tới. Ahim thầm than trong lòng, nơi đẹp nhất lại biến thành nơi đau khổ nhất, thuyền trưởng, liệu anh có nhận ra mình quá tàn nhẫn không?

Marvelous túm cô đứng lên, chậm rãi nói tiếp.

"Joe, Luka đến đây một lần, Tiến sĩ đến năm lần, nếu em ngày nào cũng đến thì là em siêu hơn họ."

"Nhưng ngoài bị phạt em cũng có thể đến đây đúng không?" Ahim ngẩn mặt, ngây thơ hỏi.

Marvelous bật cười ha ha.

Mắt thấy tâm trạng anh tốt như vậy, Ahim cũng phản ứng lây theo cười ha ha.

"Không."

"Ơ?..."

Khuôn mặt giây trước còn rạng rỡ như nắng tháng bảy giây sau đã đen gần như hòa tan vào nền trời, Marvelous lườm Ahim một cái thấu xương.

"Lại lén ra ngoài ban đêm một lần nữa là em toi đời. Tôi sẽ bóp chết em!"

Ahim rùng mình che cổ, nhưng trong một phút ngẩn ngơ chẳng biết lại đào đâu ra can đảm, tinh quỷ thì thầm nốt một điều kiện cuối: "Nếu em đến vào ban ngày thì sao ạ?"

Marvelous cụp mi mắt nhìn xuống Ahim thách thức: "Em nói xem?"

"Vậy là được nhỉ?"

"Về nào."

Marvelous trực tiếp lướt qua câu hỏi, lạnh lùng xoay người rời đi.

Ahim vội vã đuổi theo: "Thế rốt cục là được hay không?"

"Không."

"Tại sao lại không?"

"Không có tại sao."

"Sao lại không có chứ?"

"Không có là không có."

"Tại sao..."

"Không có..."

Và như thế dáng hình nhỏ cứ lon ton hỏi "tại sao", bóng to lớn đi bên cạnh thì lạnh nhạt đáp "không có" một lớn một nhỏ cứ thế tạo thành vòng lẩn quẩn vô hạn.

Ánh trăng buông xuống kéo dài bóng hai con người xa lạ mới vừa gặp gỡ nhau. Dáng người khuất xa dần vào tối, nhưng những âm thanh ríu rít đâu đó vẫn mơ hồ truyền tới. Gió vi vu mang theo hương vị phảng phất mùi cỏ dại chầm chậm xóa nhòa khoảng cách của một thuyền trưởng, một công chúa. Có lẽ từ giây phút này tiếng chuông của số mệnh đã thực sự rung lên, hành trình trở thành hải tặc của Ahim giờ đây chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com