Elicarl Identityv Bath
Mưa vẫn rơi rả rích bên ngoài cùng với sấm rền mang theo cái rét đến đáng sợ. Nhà tiên tri trầm ngâm ngồi trong căn bếp vắng, những kẻ sinh tồn khác đều tham gia trận đấu hoặc bận công việc, chỉ còn anh - không có trận và Aesop - người đang bị thương là còn ở lại.
Bình trà đang sôi lên từng tiếng ùng ục trên ngọn lửa nhưng anh dường như không hề quan tâm đến. Tâm trí Eli đang trôi về một miền xa xôi, giữa quyết định cứu hay để mặc đứa trẻ ấy chết. Anh thương Aesop chứ, nhưng nếu cậu sống thì có thể sẽ giết rất nhiều người, một đóa anh túc đẹp mà độc, sinh ra đã là thứ nguy hiểm. Nếu giờ Aesop chết, sẽ chỉ mình cậu ra đi, nhưng anh cũng sẽ là kẻ giết người vì anh bỏ mặc đứa nhỏ ấy. Nó chỉ mới lòng với Eli nên mới dám nói ra bí mật đã giấu kín, làm sao anh có thể phản bội niềm tin ấy được. "ẦM ẦM ẦM"
Tiếng sấm rền vang kéo theo luồng gió lạnh đưa vị khách từ phương xa tới trước ngưỡng cửa, một bóng trắng không gì thân thuộc hơn - Joseph. - Con bọ xám đó ở đâu?
Chất giọng gầm gừ của loài thú cùng với gió rít bên ngoài khiến người ta không khỏi rợn người. Nhà tiên tri bật khỏi ghế mà chạy ra đứng chắn lối vào - Thợ săn không được phép vào nơi ở của kẻ sống sót.
- Cút ra. Ta hỏi nó ở đâu? Cây gậy gỗ thô bạo quật ngã Eli. Nói gì thì nói, dù cho kẻ sống sót có thắng bao nhiêu lần, ở cái trang viên này, thợ săn luôn có sức mạnh tuyệt đối. Kể cả là thợ săn Omega cũng mạnh hơn rất nhiều. Trong thoáng chốc, nhà tiên tri nhớ lại lời cô bé Thợ máy, Aesop có vẻ giống thợ săn hơn người sống sót. Bản năng sinh ra đã là nguồn chất độc, trí tuệ nhạy bén, và cả đôi mắt đen như muội than, đôi tròng đỏ màu hoa anh túc mang cho người ta cảm giác chết chóc, lẽ ra cậu phải là thợ săn, cậu không thuộc phe kẻ sống sót. Không có lí nào anh phải bảo vệ nó cả. - Ngài Joseph, xin đừng làm đau anh ấy. Ngài đến để đưa tôi đi chăng?Aesop đã thay bộ trang phục mới từ lúc nào, hoặc ít nhất lấy đâu sức để tự thay với những vết thương như vậy? Eli không rõ. Bộ trang phục bằng nhung và lụa với hai màu đen đỏ mà anh từng khen rất hợp với đôi mắt cậu giờ trông tang tóc đến lạ thường. Đứa nhóc đến bên cạnh nhà tiên tri, nó cười thật buồn mà giúp anh đeo chiếc khăn bịt mắt - Nếu anh không quyết định được thì để em giúp anh nhé. Eli, cảm ơn. Người tẩm liệm quá thông minh và nhạy cảm. Nó đã đoán được tất cả khi thấy Nhà tiên tri không còn bên cạnh khi tỉnh dậy. Chính anh - người thân thiết nhất với cậu - còn sợ, đừng nói tới người ngoài. Aesop không thích làm phiền người khác. Nó không sợ mình thiệt, chỉ lo người ấy, anh ấy buồn. - Nhắm mắt lại đi anh. "Phập"
Thứ chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt Nhà tiên tri, theo sau đó là tiếng thân xác va vào nền đất lạnh cùng với tiếng kim loại xuyên qua máu thịt. Nếu không có máu alpha thì sẽ không sao cả. Cứ như vậy, anh sẽ không phải kẻ giết người. "Phập... gư.... ư......hức...."
Người tẩm liệm rất ít khi kêu than, luôn chỉ cắn chặt răng kìm nén tiếng rên yếu ớt. Mùi máu tanh đến gai mũi, từng hơi thở ngắn nông và chật vật làm sao. Aesop cũng là con người, vì nó là kẻ sống sót nên phải chịu ảnh hưởng từ thợ săn. Aesop đáng sợ, nhưng đấy là cách thể hiện, bản thân thằng bé ngay cả thứ vũ khí phòng thân còn không có, cả ngày lùi lũi học cách tẩm liệm sao cho đẹp nhất. Anh có thể để nó chết sao? Có thể sao? CÓ THỂ SAO? "Phập"
- DỪNG LẠI
Hai giọng nói đồng thanh cẩ lên. Với cái tốc độ mà Eli không biết mình có cùng đôi cánh bảo vệ, anh lao ra, ôm chặt thân mình đứa trẻ tóc xám. Theo ngay sau là Violetta - quý cô nhện ướt sũng nước mưa đã phóng tơ buộc chặt Joseph lại. Miếng băng mắt khiến cho anh không nhìn rõ nhưng vẫn nghe được âm thanh gầm gừ đầy điên loạn của Joseph, lời xin lỗi liên tục của quý cô Violetta, âm thanh những sợi tơ buộc chặt và cơ thể. Và hơn hết, vì không nhìn được nên xúc giác của Eli cũng trở nên nhạy cảm ơn thật nhiều. Máu, thật nhiều máu nóng trên tay anh, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Anh muốn nhưng không dám nhìn. Đứa trẻ ấy bị thương, tự chăm sóc rất qua loa, khi anh chăm còn suýt giết nó, là lỗi. Vì anh muốn giết, bệnh trạng càng tệ hơn, ốm, sốt, mất máu, Eli gần như bỏ mặc hoàn toàn, là lỗi. Và giờ, thương mới chất chồng, do anh không hề ngăn cản dù anh mạnh hơn thằng bé, là lỗi của anh. Aesop Carl, không giao du với ai vì nó tự biết mình là độc tố, mở lòng một chút để đáp lại sự quan tâm của anh. Và Nhà tiên tri đã giúp nó gì nào? Đẩy nó đến bờ vực của cái chết. Eli định để nó chết, thậm chí chỉ lo cho bản thân rằng mình là sát nhân, nên Aesop đã để Joseph giết mình để anh không gánh tội danh ấy. Thậm chí cái chết đến còn không chống cự, chỉ lo anh thấy thứ không đẹp mắt. Ngu ngốc! Ngu ngốc! Thật sự quá ngu ngốc. Eli nghẹn ngào khóc. Tại sao anh có thể xấu xa như vậy? Aesop là Omega nhưng nó chưa từng làm phiền ai. Aesop đáng sợ như thợ săn nhưng nó luôn cố hết sức mình để bảo vệ những kẻ sống sót khác. Là một đứa trẻ ngoan, vậy mà.... anh nghĩ nó thuộc phe thợ săn. Anh để nó chết. Anh để người ta giết nó. - Cậu tiên tri.... là lỗi của chúng tôi. Đứa trẻ ấy vẫn còn thoi thóp. Nếu cậu tin tưởng, hãy để tôi cứu cậu ấy. - Còn...... kịp sao? - Tôi là Thợ dệt hồn (Soul Weaver) mà. Xin hãy tin tưởng chúng tôi. Chẳng phải bọn tôi vẫn sống dù bị pháo sáng đốt phỏng mặt hay sao? Nhà tiên tri khẽ gật đầu mà trao cơ thể Aesop cho Violetta. Không phải anh tin tưởng thợ săn ấy nhưng nếu cứ để vậy đứa trẻ đó sẽ chết trước khi Emily trở về. Cơ thể ấy đã bắt đầu lạnh đi và hơi thở thật nông khi ở trong lòng anh rồi. Anh.... không thể để Aesop chết.
Violetta đã đưa người đi rồi Eli mới dám tháo xuống khăn bịt mắt. Máu và nước mưa lênh láng kéo dài từ cửa lên đến tận cầu thang. Thậm chí còn có dấu ngón tay bám và tay vịn, có lẽ là để nén lại những tiếng thét đau đớn. Anh sợ, rất sợ máu Aesop.... Bên ngoài, nước mưa vẫn còn rả rích rơi, tựa như những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
_______________________________________
Như thường lệ, vote là có truyện nha.
Xin lỗi vì chương này ra hơi trễ. Thật ra ban đầu tôi tính là Joseph sẽ giết Aesop vì hắn bị nghiện mùi của Aesop. Eli ở gần đó cũng vì ngửi được hương của Aesop mà phát điên. Joseph sau khi đâm Người tẩm liệm thành cái xác be bét thì hứng tình với máu Omega và cuối cùng tự cắt cổ mình. Eli thì lên cơn, mang xác Aesop về phòng, làm tình với đống ruột. Kết luận là Aesop chết, Joseph chết, Eli phát điên.
Nhưng mà sau khi ngủ 1 giấc thấy tỉnh cả đầu thì thấy kết thế không vui vẻ gì cho lắm nên lại xóa đi viết lại cho 2 thằng lỏi con có cái kết viên mãn hơn :^))))
Nhưng mà do tự thằng au bẻ cua quá đà nên đã gặp tại nạn giao thông và chưa có gì để viết tiếp cả. Thôi thì cứ vote đi các bạn, nghĩ đến đâu viết đến đó sau.
Bình trà đang sôi lên từng tiếng ùng ục trên ngọn lửa nhưng anh dường như không hề quan tâm đến. Tâm trí Eli đang trôi về một miền xa xôi, giữa quyết định cứu hay để mặc đứa trẻ ấy chết. Anh thương Aesop chứ, nhưng nếu cậu sống thì có thể sẽ giết rất nhiều người, một đóa anh túc đẹp mà độc, sinh ra đã là thứ nguy hiểm. Nếu giờ Aesop chết, sẽ chỉ mình cậu ra đi, nhưng anh cũng sẽ là kẻ giết người vì anh bỏ mặc đứa nhỏ ấy. Nó chỉ mới lòng với Eli nên mới dám nói ra bí mật đã giấu kín, làm sao anh có thể phản bội niềm tin ấy được. "ẦM ẦM ẦM"
Tiếng sấm rền vang kéo theo luồng gió lạnh đưa vị khách từ phương xa tới trước ngưỡng cửa, một bóng trắng không gì thân thuộc hơn - Joseph. - Con bọ xám đó ở đâu?
Chất giọng gầm gừ của loài thú cùng với gió rít bên ngoài khiến người ta không khỏi rợn người. Nhà tiên tri bật khỏi ghế mà chạy ra đứng chắn lối vào - Thợ săn không được phép vào nơi ở của kẻ sống sót.
- Cút ra. Ta hỏi nó ở đâu? Cây gậy gỗ thô bạo quật ngã Eli. Nói gì thì nói, dù cho kẻ sống sót có thắng bao nhiêu lần, ở cái trang viên này, thợ săn luôn có sức mạnh tuyệt đối. Kể cả là thợ săn Omega cũng mạnh hơn rất nhiều. Trong thoáng chốc, nhà tiên tri nhớ lại lời cô bé Thợ máy, Aesop có vẻ giống thợ săn hơn người sống sót. Bản năng sinh ra đã là nguồn chất độc, trí tuệ nhạy bén, và cả đôi mắt đen như muội than, đôi tròng đỏ màu hoa anh túc mang cho người ta cảm giác chết chóc, lẽ ra cậu phải là thợ săn, cậu không thuộc phe kẻ sống sót. Không có lí nào anh phải bảo vệ nó cả. - Ngài Joseph, xin đừng làm đau anh ấy. Ngài đến để đưa tôi đi chăng?Aesop đã thay bộ trang phục mới từ lúc nào, hoặc ít nhất lấy đâu sức để tự thay với những vết thương như vậy? Eli không rõ. Bộ trang phục bằng nhung và lụa với hai màu đen đỏ mà anh từng khen rất hợp với đôi mắt cậu giờ trông tang tóc đến lạ thường. Đứa nhóc đến bên cạnh nhà tiên tri, nó cười thật buồn mà giúp anh đeo chiếc khăn bịt mắt - Nếu anh không quyết định được thì để em giúp anh nhé. Eli, cảm ơn. Người tẩm liệm quá thông minh và nhạy cảm. Nó đã đoán được tất cả khi thấy Nhà tiên tri không còn bên cạnh khi tỉnh dậy. Chính anh - người thân thiết nhất với cậu - còn sợ, đừng nói tới người ngoài. Aesop không thích làm phiền người khác. Nó không sợ mình thiệt, chỉ lo người ấy, anh ấy buồn. - Nhắm mắt lại đi anh. "Phập"
Thứ chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt Nhà tiên tri, theo sau đó là tiếng thân xác va vào nền đất lạnh cùng với tiếng kim loại xuyên qua máu thịt. Nếu không có máu alpha thì sẽ không sao cả. Cứ như vậy, anh sẽ không phải kẻ giết người. "Phập... gư.... ư......hức...."
Người tẩm liệm rất ít khi kêu than, luôn chỉ cắn chặt răng kìm nén tiếng rên yếu ớt. Mùi máu tanh đến gai mũi, từng hơi thở ngắn nông và chật vật làm sao. Aesop cũng là con người, vì nó là kẻ sống sót nên phải chịu ảnh hưởng từ thợ săn. Aesop đáng sợ, nhưng đấy là cách thể hiện, bản thân thằng bé ngay cả thứ vũ khí phòng thân còn không có, cả ngày lùi lũi học cách tẩm liệm sao cho đẹp nhất. Anh có thể để nó chết sao? Có thể sao? CÓ THỂ SAO? "Phập"
- DỪNG LẠI
Hai giọng nói đồng thanh cẩ lên. Với cái tốc độ mà Eli không biết mình có cùng đôi cánh bảo vệ, anh lao ra, ôm chặt thân mình đứa trẻ tóc xám. Theo ngay sau là Violetta - quý cô nhện ướt sũng nước mưa đã phóng tơ buộc chặt Joseph lại. Miếng băng mắt khiến cho anh không nhìn rõ nhưng vẫn nghe được âm thanh gầm gừ đầy điên loạn của Joseph, lời xin lỗi liên tục của quý cô Violetta, âm thanh những sợi tơ buộc chặt và cơ thể. Và hơn hết, vì không nhìn được nên xúc giác của Eli cũng trở nên nhạy cảm ơn thật nhiều. Máu, thật nhiều máu nóng trên tay anh, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Anh muốn nhưng không dám nhìn. Đứa trẻ ấy bị thương, tự chăm sóc rất qua loa, khi anh chăm còn suýt giết nó, là lỗi. Vì anh muốn giết, bệnh trạng càng tệ hơn, ốm, sốt, mất máu, Eli gần như bỏ mặc hoàn toàn, là lỗi. Và giờ, thương mới chất chồng, do anh không hề ngăn cản dù anh mạnh hơn thằng bé, là lỗi của anh. Aesop Carl, không giao du với ai vì nó tự biết mình là độc tố, mở lòng một chút để đáp lại sự quan tâm của anh. Và Nhà tiên tri đã giúp nó gì nào? Đẩy nó đến bờ vực của cái chết. Eli định để nó chết, thậm chí chỉ lo cho bản thân rằng mình là sát nhân, nên Aesop đã để Joseph giết mình để anh không gánh tội danh ấy. Thậm chí cái chết đến còn không chống cự, chỉ lo anh thấy thứ không đẹp mắt. Ngu ngốc! Ngu ngốc! Thật sự quá ngu ngốc. Eli nghẹn ngào khóc. Tại sao anh có thể xấu xa như vậy? Aesop là Omega nhưng nó chưa từng làm phiền ai. Aesop đáng sợ như thợ săn nhưng nó luôn cố hết sức mình để bảo vệ những kẻ sống sót khác. Là một đứa trẻ ngoan, vậy mà.... anh nghĩ nó thuộc phe thợ săn. Anh để nó chết. Anh để người ta giết nó. - Cậu tiên tri.... là lỗi của chúng tôi. Đứa trẻ ấy vẫn còn thoi thóp. Nếu cậu tin tưởng, hãy để tôi cứu cậu ấy. - Còn...... kịp sao? - Tôi là Thợ dệt hồn (Soul Weaver) mà. Xin hãy tin tưởng chúng tôi. Chẳng phải bọn tôi vẫn sống dù bị pháo sáng đốt phỏng mặt hay sao? Nhà tiên tri khẽ gật đầu mà trao cơ thể Aesop cho Violetta. Không phải anh tin tưởng thợ săn ấy nhưng nếu cứ để vậy đứa trẻ đó sẽ chết trước khi Emily trở về. Cơ thể ấy đã bắt đầu lạnh đi và hơi thở thật nông khi ở trong lòng anh rồi. Anh.... không thể để Aesop chết.
Violetta đã đưa người đi rồi Eli mới dám tháo xuống khăn bịt mắt. Máu và nước mưa lênh láng kéo dài từ cửa lên đến tận cầu thang. Thậm chí còn có dấu ngón tay bám và tay vịn, có lẽ là để nén lại những tiếng thét đau đớn. Anh sợ, rất sợ máu Aesop.... Bên ngoài, nước mưa vẫn còn rả rích rơi, tựa như những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
_______________________________________
Như thường lệ, vote là có truyện nha.
Xin lỗi vì chương này ra hơi trễ. Thật ra ban đầu tôi tính là Joseph sẽ giết Aesop vì hắn bị nghiện mùi của Aesop. Eli ở gần đó cũng vì ngửi được hương của Aesop mà phát điên. Joseph sau khi đâm Người tẩm liệm thành cái xác be bét thì hứng tình với máu Omega và cuối cùng tự cắt cổ mình. Eli thì lên cơn, mang xác Aesop về phòng, làm tình với đống ruột. Kết luận là Aesop chết, Joseph chết, Eli phát điên.
Nhưng mà sau khi ngủ 1 giấc thấy tỉnh cả đầu thì thấy kết thế không vui vẻ gì cho lắm nên lại xóa đi viết lại cho 2 thằng lỏi con có cái kết viên mãn hơn :^))))
Nhưng mà do tự thằng au bẻ cua quá đà nên đã gặp tại nạn giao thông và chưa có gì để viết tiếp cả. Thôi thì cứ vote đi các bạn, nghĩ đến đâu viết đến đó sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com