TruyenHHH.com

Eliaes

---
AU nô lệ, có chứa yếu tố bạo lực, self-harm và một vài yếu tố tiêu cực khác.
---

"Chào em, tôi tới để xua đi con ác quỷ luôn bám rịt trên lưng em. Hãy vui lên nhé người tôi thương!"

《》

Cơn đau cứ thế thấm dần lên tấm lưng mảnh khảnh, gầy trơ xương của Eli làm anh dần mất đi cảm giác, tâm trí không còn tỉnh táo, những dòng máu đỏ tươi, vẫn còn nóng ẩm cứ thế thoát ra khỏi cơ thể anh qua những vết thương trên da làm cho căn phòng tối tăm này càng thêm đáng sợ bởi cái mùi tanh tưởi của máu bốc lên, xộc lên tới não. Cứ tới 10 giờ 30 phút tối hàng ngày, căn phòng của cậu ấm Aesop Carl lại phát ra những tiếng rên rỉ, xin lỗi ỉ ôi cùng những cái tiếng la đau đớn thấu da thấu thịt thật khiến người ta bồn chồn không yên lòng. Aesop Carl thực ra chỉ là một đứa nhóc mồ côi mất đi người mẹ từ sớm. Từ sau khi mẹ cậu giải thoát chính bản thân thì một nhà quý tộc lạ mặt vì thương tiếc mà nhận cậu về làm con nuôi. Nhưng đương nhiên nếu mọi chuyện dễ dàng như thế thì đã không có cái truyện của nợ này. Từ sau khi mẹ mất, một phần trong Aesop như cũng rời bỏ cậu mà đi, cậu chìm đắm trong cái hố không đáy với nỗi lo sợ, day dứt, tuyệt vọng tột cùng. Cậu lạc lối, trống rỗng, để lại trên tâm hồn vốn cao đẹp biết bao này một vết nhơ tinh thần... nhưng rồi anh xuất hiện. Một cậu bé nô lệ được người cha nuôi của Aesop mua về, cậu cao ráo, hơi gầy, trông rất đỗi dịu dàng với đôi mắt màu xanh trong vắt như bầu trời sau cơn mưa rào xối xả rồi đột nhiên cái giọng nói trầm ấm, hiền từ ấy vang lên:

- "Chào cậu chủ! Tôi là Eli Clark, tôi tới để giải thoát nỗi dằn vặt nơi tâm hồn người. Hãy làm quen với nhau nhé!"

Từ ngày ấy, Eli được ra lệnh làm người hầu hạ riêng cho cậu chủ Aesop, phải luôn ở bên và bảo bọc cậu. Vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, không đủ ăn uống chứ còn nói chi đến việc học hành nên Eli từng được hứa gả sang cho một người con gái khá giả khác. Nhưng ai ngờ cô gái đó lại mất đi vì bạo bệnh, nhà anh thì lại quá nghèo để nuôi đủ mấy miệng ăn nên anh tự bán mình cho lũ con buôn rồi được chuộc vào cái ngôi biệt thự u ám lắm tiền này để làm một cái việc gì đấy mà anh còn chả biết là việc gì. Nghĩ thầm bụng, thôi thì cứ cho là làm những việc mà mấy người hầu hay làm đi, chứ không thì sẽ bị đuổi rồi bán đi làm trai cho mấy lão già quý tộc biến thái mất thôi. Anh được dẫn đi xung quanh để làm quen với căn biệt thự to khủng bố này. Cái hành lang cứ dài tít tắp mù khơi mà mỗi tầng lại chỉ có 3 đến 4 căn phòng thì Eli cũng ngỡ ngàng đến ngất mẹ ra sàn nếu đi vào xem độ rộng của nó mất. Cô hầu gái dắt Eli đi cho anh cái cảm giác khá là lạ lẫm vì cô ít khi nói gì, ngoại trừ khi có cái gì đáng nói hay bắt buộc phải nói. Cuối cái hành lang bé hơn các hành lang khác ở trên tầng ba, cô hầu dẫn Eli tới trước một cánh cửa trông có vẽ cũ, xỉn màu, và nhìn thôi cũng thấy có vẻ có mấy con mọt gặm nát cái rìa cánh cửa rồi nhưng mà mở cửa ra thì khung cảnh lại khác hoàn toàn, nó trông cũ kĩ, nát bươm hơn cả cái cánh cửa bên ngoài nữa. Ừ thì cũng thất vọng đấy nhưng trông chờ gì hơn nữa? Cái nơi rách nát này nó còn tốt hơn gấp vạn lần so với cái căn nhà cũ xập xệ chỉ cần một luồng gió nhẹ là bay cái mái của gia đình anh, hay là cái chuồng sắt siêu to khổng lồ đầy mùi chất thải sinh học của những nô lệ mà bọn con buôn hay kéo lê đi khắp mọi miền đất nước để rao bán "vật phẩm" nữa. Đã vậy, nơi đây còn được cho ăn uống với chăn nệm đầy đủ, với một đứa nghèo khó, chật vật với số phận như anh thì thế này cũng được coi là thiên đàng rồi. Nơi cuối cùng mà cô hầu đưa anh đến cũng chính là cái nơi chủ chốt trong cái công việc khó hiểu của anh, phòng của cậu Aesop Carl. Nếu như có cái gì khó hiểu hơn nhiệm vụ anh phải làm thì khá là chắc kèo chính cái căn phòng u ám này và chủ căn phòng cũng u uất không kém gì của nó. Bắt tay vào việc anh cũng chỉ làm nhưng việc mà mấy người hầu hay làm trong cái tầm kiến thức hạn hẹp của anh và dọn dẹp cũng như tân trang lại cái căn phòng be bé đã được bảo là phòng ngủ của anh. Chứ để nó đầy bụi rồi có mấy cái con gì đó mà không biết rõ là con gì chắc anh mở mắt thao láo cả đêm mẹ mất. Cũng đã đến giờ cơm trưa mà mãi không thấy cậu xuống nên anh bèn mang cái phần ăn sang trọng mà cũng đầy ứ ự lên phòng cho cậu mặc dù nỗi lo sợ cứ bao trùm lên anh:

-"Cậu chủ, tôi mang cơm đến cho người."

-"Để ngoài đi. Đừng có vào đây."

Anh thấy vậy, cũng nghe lời, nhưng đương nhiên không khỏi tò mò với cái cậu quý tộc chỉ tầm tuổi mình mà cứ mãi âm u, toát ra vẻ buồn rầu mặc dù có cái gia đình giàu có hơn nhiều lần so với gia đình anh. Ngày lại qua ngày, anh Eli chưa từng chạm chân vào căn phòng sau cánh cửa ấy và chuyện này đã bắt đầu đi tới tai của người cha nuôi của Aesop. Bước chân đang nhanh nhẹn tự dưng lại chậm lại, e dè, sợ sệt vì anh sợ mình đã làm điều gì đó sai trái mà người đàn ông quý tộc này mới đích thân gọi một mình anh lên phòng làm việc để mà nói chuyện. Vừa bước vào trong căn phòng thì cái đầu tiên hiện lên chả gì khác ngoài cái nỗi lo lắng bị đá đít ra khỏi nhà được bình phương lên nhưng khác hẳn với thứ hiện hữu trong đầu anh Clark là ông quý tộc này trông mặt còn lắm sát khí hơn. Tuy nhiên, ông gọi anh lên đương nhiên không phải là để đuổi anh đi mà đơn giản là nhắc nhở về việc "bảo vệ" đứa con trai của ông và nói một chút những mẩu kí ức đau thương của Aesop.

Trong đầu Eli sau khi bước ra cái hành lang rộng tới ghê hồn ấy chả có gì cả. Trống rỗng. Anh không ngờ là cậu ta cũng có cái quá khứ tồi tệ như vậy và giờ thì cuối cùng anh cũng ngộ ra điều mình nên làm cho cậu không thì lần sau sẽ bị đá đít khỏi đây thật luôn mất. Cứ tới cái tầm chập tối là bữa cơm tối của gia đình Carl, gọi là bữa cơm gia đình vậy cho sang chứ lúc nào Aesop cũng rúc ở trong phòng còn người cha nuôi thì dùng bữa một mình trong phòng ăn rộng mênh mông với cái bàn ăn trải dài giữa phòng. Như mọi khi, Eli mang đồ ăn lên cho cậu chủ nhưng lần này Eli gõ cửa rồi xông thẳng vào cái nơi tối tăm u ám ấy. Không chút bất ngờ, bên trong khá bừa bộn nhưng không phải bừa kiểu một đứa ở bẩn mà là bừa kiểu bị đập phá đúng hơn. Aesop lúc đó hốt hoảng, chạy ngay vào một góc bởi cậu vốn mắc chứng tự kỉ nặng tới nỗi sợ hãi tất cả những con người lạ mặt. Eli bây giờ thì đã hiểu những cái đau đớn mà Aesop phải trải qua, những cái sự tuyệt vọng, đau khổ tới rối loạn cả tâm can, chỉ cần nghe thôi đã thấy như có hàng trăm cái con dao cứa qua thân xác nhỏ bé ấy. Anh đặt đồ ăn xuống bên bàn, đưa tay tới gần Aesop, nhẹ nhàng, chu đáo vuốt má cậu, và, như cái dấu ấn kì lạ trên mặt anh, hai hàng lệ cứ thế tuôn trào ra, chua chát và xót xa cho cái thân phận nhỏ bé đau thương ngay trước mắt anh. Eli quỳ xuống cái nơi mà Aesop đang ngồi, dần dần tiến tới thật nhẹ nhàng, sẵn sàng dâng hiến cả cơ thể lẫn tâm hồn mình cho người:

-"Xin người hãy đừng làm hại chính bản thân, hãy lấy tôi làm bao tải, chà đạp, giày xéo tôi để chữa lành bản thân..."

Cứ như một tia nắng, nhỏ nhoi mà ấm áp lạ thường, bàn tay và giọng nói ấy trong mắt Aesop như một thiên thân giáng thế cứu rỗi một phần nhỏ bé cái tâm đã chết trôi từ bao giờ của cậu. Khóc ư? Nhưng sao lần này lại lạ lẫm thế? Đã bao lâu rồi cậu chưa được thấu hiểu? Đã bao lâu rồi cậu chưa cảm thấy cái tình yêu, tình thương trong trẻo, thanh cao như này? Đã bao lâu, đã bao lâu cậu mới thấy mình đang sống?

-"Anh chắc chứ?"

-"Vâng, thưa cậu chủ kính mến"

-"Hãy đánh đập tôi bao nhiêu lần cậu muốn, hãy dùng tôi để trút bỏ nỗi uất hận, cào xé tôi ra thành từng mảnh, không quan tâm là bao nhiêu lần, chỉ cần cậu ổn thì tôi sẽ ổn, tôi luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Nói rồi Eli ôm lấy Aesop, cái ôm nhẹ nhàng cùng hương thơm của niềm hạnh phúc cứ phảng phất đâu đây. Cảnh tượng đổ nát trong căn phòng bỗng trở nên bớt đáng sợ. Chỉ còn đọng lại niềm thương yêu. Cảm xúc vỡ òa, thật lạ, thì ra tình yêu là vậy. Aesop khóc. Khóc òa lên. Ôm thật chặt lấy Eli. Tối hôm đó, trăng cao, đêm lặng. Tiếng bước chân trần chạm xuống nền đất nhẹ mà rõ. Từ từ bước tới nơi có Aesop. Bị đánh đập. Máu chảy. Hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn. Tại sao cậu Aesop mới bằng tuổi tôi mà đã phải chịu nhiều uất ức, bi ai đến vậy? Aesop không dám hại thêm lên cơ thể của Eli. Tiếng gào thét càng nhiều hơn, nghe như đâm xuyên hàng trăm, hàng nghìn vết dao vào tim anh. Cậu xin lỗi, cậu nói cậu không thể. Eli dịu dàng, từ tốn lại một lần nữa ôm lấy Aesop để giúp cậu bình tĩnh, mặc cho thân thể đang kêu gào lên vì những vết thương:
-"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

__________________

Đây là cái plot collab của mình và bạn mình nên coi như song song hai tác giả và mình sẽ chia plot thành 2 phần vì viết một phần sẽ khá là dài và nản.... hay nói thẳng là mình lười á =)))) trong cái plot này mình nghĩ sẽ có một vài phần về sau các bạn có thể không hiểu hết vì trình độ viết văn của mình cũng không tốt lắm đâu... nên là mong dù có gì đi nữa thì các cậu cũng đừng bash nhân vật hay couple gì cả nha và mình sẽ giải thích thêm một số thứ ở phần sau nha. Cảm ơn các cậu đã đọc và ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com