Eliaes Addiction
Eli Clark đứng trân trân hồi lâu, gã lặng lẽ ngắm nhìn chiều tà, trên tay gã là nhành lưu ly trắng muốt.
Xinh đẹp và lộng lẫy như chính gã.
Kiều diễm và cao quý như chính gã.
Và,
Bị vẩn đục như vị tiên tri ấy, khi gã thảy nó xuống mặt bùn vừa kinh qua trận mưa ngâu. Sau đó gã quay gót đi mất, đôi chân trần chẳng màng bùn lầy vấy bẩn cả phục trang sáng rực rỡ. Eli bước từng bước để lại những dấu chân rẽ tắt qua lối mòn vào cánh rừng thăm thẳm, gã cứ đi, đi mãi. Và rằng, gã dừng chân giữa thảm thực vật trù phú ấy, nơi mà mảng khuyết cứ soi rọi. Tất cả chỉ nhằm đạt được mục đích của chính gã, bởi gã, nhớ Aesop Carl vô ngần. "Em đây rồi, Carl. " Rồi từ những vết bùn xấu xí mà Eli Clark rải tắt qua bìa rừng, chậm rãi hình thành lên bóng dáng một con quái vật; đang trợn tròn dí sát đôi đồng tử đỏ máu vào chính gã. Nhà tiên tri mừng rỡ, mặc cho thân ảnh mình gã cứ lấp lánh dưới ánh trăng trái ngược hẳn với tên quái vật kia. Gã thốt lên, nghe như một trò đùa: "Em xinh đẹp quá đỗi, người tình bé nhỏ..." Clark mỉm cười, viên đá mặt trăng trên chiếc mạng che mặt như chiếu như rọi, soi tỏ hình ảnh xấu xí của nó với khóe miệng ngoác lên, hàm nanh thì lỉa chỉa xấu xí cùng tuyến bùn chảy ào ạt len lỏi khỏi tủy răng xiêu vẹo. "Hào quang của em làm ta thương như mấy khi được thương..." Man rợ làm sao, Aesop của gã tiên tri chẳng nghe thấy gì hết. Nó há miệng, kiêu ngạo khoe mẽ hốc miệng thối rữa, chực chờ nuốt chửng kẻ si tình kia vào bao tử cồn cào."Không đâu người yêu dấu, lời nói của linh hồn thánh thiện sẽ không được ghi chép tại vật hữu hình."
Và con quái vật tên Aesop Carl biến mất, chỉ có bóng trăng là phản chiếu được bóng hình một cậu bé thu mình khóc thầm. Còn Eli Clark, gã lại khẽ mỉm cười:"Cảm ơn em vì đã không nuốt chửng ta nhé, Aesop Carl."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com