[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa
Chương 9
Có một chuyện của nhà họ Hứa khiến người ta phải 'xem thế là đủ rồi', đổi con ruột thành con riêng, đến nỗi quăng luôn con ruột vào trại mồ côi. Phu nhân nhà họ Hứa - Trác Thư Lan ngờ nghệch tưởng con tiểu tam là con ruột mà nuôi mười mấy năm, cho đến khi bắt quả tang tận giường chồng mới lộ ra. Năm đó chuyện này gây sóng gió đến nỗi ai cũng biết, sau đó còn nghe nói hóa ra ông cụ nhà đấy đã biết rồi.Nhà họ Hứa là một dòng họ tâm thần, không phải nói khinh mà là sự thật. Họ Hứa có căn bệnh tâm thần di truyền, mỗi thế hệ luôn có một bệnh nhân tâm thần, người đứng đầu họ Hứa lúc đấy - Hứa Phong tuyên bố vợ mình sinh ra một đứa con bị tâm thần di truyền, nhưng con của tiểu tam thì không... Trước hết chưa nói đến việc sao một đứa trẻ vừa ra đời lại bị giám định là tâm thần, mà ông cụ họ Hứa lại tin ngay, ngầm đồng ý thậm chí là ngầm giúp đỡ Hứa Phong đổi con. Hứa Như Trần lại là đứa trẻ xui xẻo bị lén quăng vào trại mồ côi. Cho đến khi Hứa Như Trần quay về, tất nhiên mọi người đã nhận ra y là người bình thường, không hề có dấu hiệu tâm thần, thông minh xinh đẹp, ai gặp cũng thích, như đúc ra cùng một khuôn với Trác Thư Lan, năm đó chẳng qua Hứa Phong muốn tìm đại một cái lý do để nuôi con của người yêu mà thôi. Vụ bê bối rúng động đến mức đấy, Hứa Phong không dám nói toạc ra, vậy là sau khi đi du học về không lâu thì Hứa Như Trần đã trở thành Tiểu Hứa tổng. Về phần đứa con riêng kia, có thể là vì cảm tình, Trác Thư Lan cũng không đuổi nó đi, vẫn được ở lại nhà họ Hứa, chỉ là không bao giờ có cơ hội nào nữa thôi. "Anh trai em vẫn chưa từ bỏ." Hứa Như Trần mỉm cười.Y bị đưa vào trại mồ côi từ nhỏ, cuộc sống chẳng tốt đẹp là bao, nhịn đói là chuyện thường nên y rất gầy, bao nhiêu năm rồi vẫn thế, luôn mang theo cảm giác ốm yếu, lúc nói lời này tràn ngập sự bất đắc dĩ.Tông Tuyết Thiện cảm thán, "Vẫn chưa biết dừng sao?""Được nuông chiều mười mấy năm, luôn cho rằng tất cả mọi thứ của họ Hứa đều thuộc về mình, cũng hết cách." Hứa Như Trần thở dài, "Nhưng không ngờ anh ta sẽ chọn đường tắt, làm em gặp chút phiền phức.""Cô cũng định giới thiệu cho em đấy, nhưng anh Thẩm không thích tiếp xúc với người ngoài đâu." Tông Tuyết Thiện vẫn chưa chịu, "Khó lắm mới mời đến được đấy."Hứa Như Trần nhìn thoáng qua thực đơn, im lặng một lát mới mở miệng, "Cậu ấy vẫn thích ăn cay nhỉ."Tông Tuyết Thiện hơi ngạc nhiên.Cô không ngờ Hứa Như Trần sẽ nói thẳng ra sở thích của Thẩm Tín, một đại sư thích ăn cay vốn không phải chuyện bình thường, ít nhất thì trong mắt người đời là thế, Hứa Như Trần đang ám chỉ hai người thật sự là bạn cũ sao? "Cô biết rồi." Tông Tuyết Thiện gật đầu, "Cô sẽ nói với anh Thẩm, nhưng nếu ngài ấy không liên hệ với em thì là do ngài ấy muốn nhé.""Em hiểu." Hứa Như Trần cười, "Làm phiền cô Tông rồi."Tông Tuyết Thiện nói không làm phiền nữa rồi đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Hứa Như Trần ngồi tại chỗ.Y lấy điện thoại ra khỏi túi, mở danh bạ ra, nhìn chằm chằm dãy số cố định ở hàng đầu tiên một hồi lâu. Lát sau, y thở dài buông điện thoại xuống. Cất điện thoại vào túi, Hứa Như Trần chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng dậy thì lại dừng chân, cuối cùng vẫn nhíu mày lấy điện thoại ra gõ một đoạn tin nhắn, sau 5 phút do dự rối rắm mới gửi đi. Bên kia, Thẩm Tín vừa về đến nhà đã lao vào WC.Ăn cay sướng nhất thời, xong việc bị quật như trâu nước.Trên đường về Thẩm Tín đã cảm thấy dạ dày bắt đầu đau rát. Dạ dày cậu vốn không tốt, từ hồi cấp 3 đã bị viêm nhẹ, dù không nghiêm trọng nhưng nếu ăn đồ kích thích thì sẽ thấy khó chịu, mà cậu vẫn không sửa được cái thói ăn cay, đối với Thẩm Tín: Cuộc đời không được ăn cay thì còn nghĩa lý gì?Đi vệ sinh xong uống thuốc, rồi thêm một ly nước ấm nữa, lúc này Thẩm Tín mới cầm điện thoại lên. Vừa mở lên đã thấy tin nhắn của Tông Tuyết Thiện.【 Tông Tuyết Thiện: Anh Thẩm về đến nhà chưa? 】【 Tông Tuyết Thiện: Sau khi ngài đi, tôi gặp được một người tự xưng là bạn của ngài, muốn tôi liên lạc giúp, nói là nhiều năm rồi không gặp nên ngại. 】【 Tông Tuyết Thiện: Số của em ấy là 18xxx. 】"Bạn á? Ai thế?" Thẩm Tín dán số này vào danh bạ, là số lạ mà. "Bạn nào mà không có số nhỉ? Hình như không phải người quan trọng." Thẩm Tín không quan tâm lắm thoát khỏi giao diện.Đối với người như thế, Thẩm Tín luôn chọn làm lơ, dù cậu không ghét kết bạn, thậm chí còn vui lòng làm quen với bạn mới cơ, nhưng tiêu chuẩn chọn bạn của người này quá cao, cộng thêm cái tật ai nói mặc ai nên không có quá nhiều bạn có thể liên lạc đến giờ.Rất có khả năng người bạn này tìm đến vì đã biết chuyện của Tông Tuyết Thiện.Đúng lúc này, điện thoại cậu rung lên, Thẩm Tín nhìn thấy một tin nhắn từ số lạ. 【18xxx: Nếu đau dạ dày thì ăn cay ít lại. 】"Ớ?" Thẩm Tín nhìn nhìn dãy số, lại mở giao diện trò chuyện với Tông Tuyết Thiện ra, đối chiếu một lát rồi mới xác định chính là nó. "Chẳng lẽ là bạn cũ thật?"Tiếc là Thẩm Tín nghĩ mãi vẫn không ra là bạn cũ nào. Vậy là Thẩm Tín bèn nhắn tin cho Tông Tuyết Thiện.【 Thẩm Tín: Tên. 】【 Tông Tuyết Thiện: Tên là Hứa Như Trần, người thừa kế nhà họ Hứa. 】"Hứa Như Trần?"Thẩm Tín im lặng một lúc, dù không có nhiều bạn nhưng trí nhớ cậu rất tốt, nhờ cái kiểu đã gặp là không quên này nên mới trên trung bình ngữ văn, nếu mình không nhớ cái tên đó thì chắc chắn không quen.... Á, Hứa Như Trần?Mà hình như cậu quen một người tên Hứa Như Trần thật, nhưng là hồi cấp 3, thậm chí còn không phải bạn cùng lớp nữa, vì lúc đấy cậu học lớp 11, còn người họ Hứa đó học lớp 10. Họ quen nhau chưa tới 3 tháng thì người đó đã chuyển trường rồi. Nhưng cậu nhớ Hứa Như Trần này mồ côi mà, làm gì phải người thừa kế nhà họ Hứa?Chưa kịp phán đoán thì Tông Tuyết Thiện đã nhắn tin tiếp.【 Tông Tuyết Thiện: Nhà họ Hứa có một vụ bê bối, gia chủ nhà đó tráo đổi con vợ và con tiểu tam, đưa con vợ vào trại mồ côi, Hứa Như Trần là đứa trẻ đó, mấy năm trước mới được tìm về. 】....Hợp lý khó tả.【 Thẩm Tín: Trộm long tráo phụng? 】【 Tông Tuyết Thiện: Đúng vậy, kịch bản thiếu gia thật giả đấy, vẫn là kiểu tiểu tam, nghe nói con riêng lại gây họa, Hứa Như Trần trùng hợp gặp tôi nên mới nhờ giúp liên lạc. 】Thẩm Tín vẫn nhớ rõ Hứa Như Trần.Thẩm Tín thời cấp 3 là một đứa trẻ trâu trong thời kì phản nghịch, không thích bị quản lý, cái mồm chỉ có độc hơn bây giờ chứ không kém, vì đẹp nên rất nổi tiếng trong trường, nhưng cũng có không ít người ghét, nhất là loại tự xưng côn đồ.Thứ sáu tan học, nghe nói có đám côn đồ hay làm phiền cậu đang chửi người ta, đi qua thì thấy tên đó với hai thằng đệ đang trấn tiền.Hứa Như Trần là người bị tụi nó trấn tiền.Thẩm Tín thề lúc đấy mình bao đồng là vì bực bội vụ bị tụi nó làm phiền, muốn giải quyết dứt điểm, không ngờ từ đấy lại bị Hứa Như Trần bám theo. Cậu không quan tâm có bao nhiêu bạn, nhưng Hứa Như Trần chuyển đi đột ngộ nên đến khi nhận ra không tìm thấy y nữa, đi hỏi mới biết người ta chuyển trường rồi. Nghĩ đến đây Thẩm Tín sờ cằm, cậu nhắn tin trả lời dãy số lạ.【 Thẩm Tín: Gặp ở đâu? 】【18xxx: Anh còn nhớ em sao? 】【18xxx: Xin lỗi, ở đây được không? 10 giờ sáng mai. 】【18xxx: Vị trí 】......Hôm sau, Thẩm Tín đến chỗ hẹn đúng giờ, có thể thấy một người trẻ đang ngồi bên kia lớp kính, dù đeo kính râm nhưng Thẩm Tín vẫn nhận ra khuôn mặt góc cạnh của y, khác với Thẩm Tín, thanh niên này có cảm giác bệnh tật yếu ớt khiến người ta nhìn mà đau lòng. Có vẻ như đang đợi ai đó, liên tục nhìn ra cửa. Tuy khác với thiếu niên mộc mạc trong trí nhớ nhưng Thẩm Tín vẫn biết đây đúng là Hứa Như Trần cậu quen hồi cấp 3, chỉ là bây giờ trưởng thưởng hơn, đẹp hơn ngày xưa. Thẩm Tín cố tình đẩy cửa vào đúng lúc Hứa Như Trần nhìn ra, thấy được ánh mắt vui mừng không che giấu của Hứa Như Trần như trong dự tính. Khóe miệng Thẩm Tín vô thức cong lên."Anh không đến trễ đâu nhỉ." Thẩm Tín đi sang, giả vờ không biết gì nhìn đồng hồ, "Mới 9 giờ 50.""Em đến sớm." Hứa Như Trần nói: "Đàn anh."Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Thẩm Tín tháo kính, con người màu đen nhiễm ý cười, "Không phải anh cho em số rồi hả, có hề đổi đâu? Còn nhờ người ta gọi giúp nữa.""...... Hơi xấu hổ, tại lâu rồi không gặp mà." Hứa Như Trần nhìn Thẩm Tín, nói chuyện có vẻ dè dặt.Thẩm Tín cũng không để ý, chỉ gật đầu, "Muốn anh giúp gì?"Hứa Như Trần im lặng vài giây rồi mới nói tiếp, "Nghe nói đàn anh đã giúp cô Tông, thật ra chuyện em muốn nhờ cũng giống thế.""Không biết cô Tông đã nói với anh chưa, em có một người anh cùng cha khác mẹ, anh ta thuê thầy bà thay đổi số mệnh của em, em thì không hiểu về lĩnh vực này nên muốn nhờ người có chuyên môn."Thẩm Tín hơi nhướng mày.Nói dối."Mấy ngày nay luôn xảy ra nhiều chuyện rắc rối vô lý, vẫn chưa tìm ra nguyên nhân."Lại nói dối."Biết được đàn anh là người đã giúp cô Tông, em mới vội muốn gặp anh...."...... Cái này thì là thật này.Sau khi tháo kính Thẩm Tín có thể nhìn thấy số mệnh của người khác, bao gồm Hứa Như Trần, nên cậu có thể đoán ra người đó có đang nói dối hay không. Cậu nhìn thấy cuộc sống cực khổ của Hứa Như Trần ở trại mồ côi, nhìn thấy y bị nhà họ Hứa đón về rồi đưa đi du học, nhìn thấy y trừng trị người anh khác mẹ sống trong hoang tưởng, nhưng không hề có rắc rối nào, y chỉ tìm lý do để gặp Thẩm Tín thôi. Chung cùng thì Hứa Như Trần làm thế hoàn toàn là vì thích Thẩm Tín, muốn gặp cậu thôi. Chậc, thằng nhóc này không những nói dối mà còn thích thầm mình. Y như hồi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com