TruyenHHH.com

[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

Chương 47

Ghetanhanh

Sáng sớm hôm sau đã có xe đến đón.

Trên xe có Huyền Phong, người lái là Thời Tô, cả hai chào hỏi cậu, Thẩm Tín nhìn ra sau thì thấy có một người trẻ đang ngồi ngay ngắn.

Trẻ đầu bạc tóc, mặc đồ trắng, có vẻ như bị bạch tạng, ngồi yên tĩnh, chỉ lúc Thẩm Tín lên xe thì ngẩng đầu nhìn cậu, vừa nhìn đã biết là một thằng nhóc kiệm lời.  

"Lâm Miêu." Huyền Phong giới thiệu, "Người thừa kế một dòng họ truyền thống, rất am hiểu múa tế và múa kiếm."

Thẩm Tín tháo kính râm, thấy được cái gọi là người thừa kế truyền thống dòng họ và múa tế...  

Gia đình làm nghề lên đồng trong thôn, nhà nghèo, trời sinh tóc bạc nên đã bỏ học để theo nghề, có lần chính phủ có việc đi ngang qua thôn nên phát hiện ra cậu ta, bàn bạc với phụ huynh xong thì đưa người về cho đi học, sau đó thì làm thầy cúng cho chính phủ, cũng chính là múa tế. 

Người thừa kế hay ha.

"Thẩm Tín." Huyền Phong không hề hay giới thiệu Thẩm Tín cho Lâm Miêu, "Cộng sự lần này của con, người giúp đỡ từ bên ngoài được chúng ta mời đến, Tiểu Miêu Tử phải lễ phép đấy."

Lâm Miêu khoanh tay không nói gì, mắt chẳng biết đang nhìn đi đâu.   

"Đừng để ý đừng để ý, thằng bé thiền khép miệng đấy." Huyền Phong nói: "Thiền khép miệng để tĩnh tâm."

Huyền Phong mới nói xong đã có người nối lời, "Không phải."

Giọng hơi nhỏ, nhưng không gian trong xe cũng không lớn thì sao mà nghe nhầm được?

Mọi người đồng thời nhìn sang Lâm Miêu ở ghế sau.

Ai cũng nhìn, Lâm Miêu yên lặng cúi đầu lại mở miệng một lần nữa, "Không phải."

"Con không thiền khép miệng à?!" Huyền Phong kinh ngạc, "Thế sao không bao giờ nói chuyện hả!"

Lâm Miêu hé miệng, "Không muốn nói với mấy người."

Cậu ta liếc Thẩm Tín một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn sàn, như cái máy phản ứng chậm.  

Huyền Phong:......

Thấy đám này già nên không muốn nói chuyện, nhưng có người đẹp thì lại muốn nói chứ gì!

Huyền Phong tốt tính, không so bì với cậu ta, bảo Thời Tô lái xe đến sân bay, sau đó mới bắt đầu hỏi chính sự.   

"Đúng rồi Tiểu Miêu Tử, con từng nói tình trạng cậu Thẩm rất giống Thiên Nhãn nhỉ? Bây giờ gặp trực tiếp rồi thì có thể nói cụ thể hơn không?"

Bên chính phủ cũng không phải dạng vừa, họ đã điều tra lí lịch Thẩm Tín, khác hoàn toàn với suy nghĩ của họ là cậu không hề tiếp xúc với huyền học, sinh ra trong một gia đình bình thường, học tại ngôi trường bình thường, là một con người có niềm tin thuần túy vào khoa học, nhưng bỗng nhiên một ngày biết vẽ bùa, một cách điêu luyện. 

Khó mà giải thích.

Đây cũng là chuyện Thẩm Tín muốn biết, vậy nên cậu mới im lặng đợi đối phương trả lời. 

"Tìm được văn bia trong mộ cổ." Giọng Lâm Miêu vẫn nhỏ như cũ, "Tấm bia được dịch, nói là mỗi đoạn thời gian trong lịch sử sẽ xuất hiện một người được gọi là Thiên Nhãn."

Đến Huyền Phong cũng không tin này, ông gật đầu, "Sao lại gọi là Thiên Nhãn?"

"Toàn trí toàn năng."

Huyền Phong vuốt râu khẽ nhíu mày, "Vậy thì quá......"

Nói được một nửa thì im lặng, vì ông nhớ ra Thẩm Tín vẫn đang ngồi đây, hơn nữa lời của Lâm Miêu chưa hoàn toàn được xác nhận.

Nhưng cái gọi là toàn trí toàn năng này vượt ngưỡng tri thức của ông, người trong giới huyền học biết một đạo lý, mối quan hệ nhân quả, cứng quá thì gãy, muốn có được một thứ gì đó ở một mức độ nào đó thì phải mất đi một thứ khác. 

Đó là một kiểu cân bằng.

Thẩm Tín nghĩ, mở miệng hỏi: "Cái Thiên Nhãn đấy có đặc trưng nào không?"

Lâm Miêu hỏi một câu trả lời một câu, nghe thế thì nhìn thoáng qua Thẩm Tín, vài giây sau mới trả lời: "Được trời ưu ái, phá vỡ lẽ thường."

Câu trả lời này làm mọi người ở đây khá ngờ vực.   

Thấy họ không hiểu, Lâm Miêu lại nói: "Người bị nghi ngờ là Thiên Nhãn trước đó là Phương Lâm Ly."

Huyền Phong hít một hơi sâu.

Thẩm Tín chẳng biết gì, thở dài, "Có thể nói rõ hơn được không vậy?"

"Phương Lâm Ly Là người trăm năm trước, từng thuộc tổ chức chính phủ chúng tôi." Huyền Phong giải thích, "Nhưng hắn cũng là kẻ bị chính phủ cho là nguy hiểm nhất, treo lệnh truy nã trăm năm rồi vẫn không tìm được, mà nghĩ đến tài năng và tác phong làm việc của hắn thì đúng là ' được trời ưu ái, phá vỡ lẽ thường'."

"Nếu có đầu thai chuyển kiếp thật thì hắn đại khái đã đầu thai thành một người tốt rồi."

Thẩm Tín vẫn chẳng hiểu như cũ, "Ông nói hắn là một nhân vật nguy hiểm? Nhưng lại đầu thai thành một người tốt?"

"Phán xét về công đức của con người khác với Thiên Đạo." Lần này đến Lâm Miêu giải thích.

Nhưng dứt câu xong thì chẳng nói tiếp nữa, phải để Huyền Phong làm rõ.

"Đúng vậy, khác." Huyền Phong nói tiếp, "Cậu Thẩm thử nghĩ, nếu một người bị bệnh hiểm nghèo, khó mà chịu được cơn đau, chú thuật của cậu có thể khiến họ được sống như người bình thường nhưng sẽ thúc đẩy cái chết đến nhanh hơn, thì cậu sẽ làm gì?"

Thẩm Tín nhìn ông, "Vậy nên?"

"Phương Lâm Ly là người đi trước, đấy là công việc thường ngày của hắn." Huyền Phong nói: "Cậu nghĩ chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu? Con người chẳng phân biệt được."

Lâm Miêu ngẩng mặt trả lời, "Tốt với bản thân."

"Vậy nên mới nói công đức của hắn không bị tổn hại." Huyền Phong cười tủm tỉm, ánh mắt lại rất kiên định, "Nhưng từ lúc bắt đầu chúng ta đã có một quy tắc, chính là không tự tiện quyết định sinh tử một người, nhất là không nên cướp đi tuổi thọ còn lại của họ."

"Huyền học cũng phải có quy tắc."

"Đất nước chúng ta cấm chết không đau vì nó quá khó quản lý."

......

Họ chỉ biết chừng đấy về Thiên Nhãn thôi, hơn nữa làm nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn vấn đề này. 

"Tương tự lần trước, cảnh sát nhờ chúng ta giúp đỡ."

Biết Lâm Miêu bị câm nên Huyền Phong đã chuẩn bị sẵn mọi tài liệu, ông đưa từng tập cho Thẩm Tín và Lâm Miêu, thấy sắp đến sân bay rồi.   

"Miêu câm, cậu Thẩm không hiểu ở đâu thì giải thích cho cậu ấy, nghe chưa?"

Lâm Miêu che nửa khuôn mặt bằng tập tài liệu, nói nhỏ, "Không phải câm."

"Rồi rồi rồi, không phải câm." Huyền Phong bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tín, "Nhờ cậu chăm sóc thằng bé nhé."

Thẩm Tín nhíu mày, "Ngoài cậu ta ra không còn ai nữa sao?"

"Gần đây xuất hiện nhiều sự kiện tà giáo nên chúng tôi đều bị điều động đến các địa phương để xử lý, thật ra là thiếu người nên hết cách, nhưng cậu đừng lo, nhìn Tiểu Miêu Tử vậy thôi chứ nó tự hoàn thành nhiều nhiệm vụ rồi, không chịu nói chuyện cũng không sao đâu."

Đúng là củ khoai nóng bỏng tay.

Thẩm Tín không phải người nhiệt tình, không thích giao tiếp với người lạ, Lâm Miêu cũng kiệm lời, vậy nên toàn bộ quá trình lên máy bay cho đến khi ngồi xuống ghế đều vô cùng yên lặng. 

Phải ngồi máy bay hai tiếng, Thẩm Tín quyết định đọc tài liệu Huyền Phong đưa trước.   

Huyền Phong chuẩn bị rất đầy đủ, trang đầu tiên là vị trí họ phải đến, tên là huyện Ngọ Đơn, mới thoát cái danh nghèo chưa lâu, hơn nửa huyện là nông dân và đồng ruộng.

Một lần nọ đang làm việc, có người lười biếng chạy vào rừng hóng gió, nhìn thấy một hộp sọ bị mục hết phân nửa.

Người lười biếng đó hoảng hốt lập tức báo cảnh sát, sau khi thu hồi hộp sọ, cảnh sát bắt tay vào tìm phần thi thể còn sót lại ngay nhưng kết quả lại tìm được thêm ba cái đầu nữa ở trong rừng, chuyện này kinh động đến cấp trên, tận 4 mạng người.  

Cảnh sát huy động cảnh khuyển tìm thi thể nhưng không biết vì sao mà có nơi không vào được, cứ lượn lờ mãi bên ngoài, một cảnh sát và cảnh khuyển vô tình đi vào đã cùng mất tích, không có hồi âm.  

Cùng lúc đó bên pháp y gửi tin đến, cả bốn cái đầu đều là của phụ nữ, da mặt đều bị lột ra. 

Huyện Ngọ Đơn có truyền thuyết quỷ núi bắt người đổi mặt, làm người ta sợ hãi trong thời gian ngắn, sau khi cân nhắc bên cảnh sát đã liên lạc với Bộ Huyền học.  

"Bộ tôi là thám tử bán thời gian hả?" Thẩm Tín rủa thầm, "Đi phụ cảnh sát phá án nữa trời?"

"Thà về bán bùa còn hơn."

Có vẻ nghe thấy lời Thẩm Tín, Lâm Miêu nhìn sang cậu, nói, "Bùa may của anh ấy, bán tôi một tấm được không?"

Thẩm Tín khá sửng sốt, "Mấy người không có à?"

"Không biết, tôi không biết vẽ bùa, theo tiểu thuyết tôi là  kiếm tu, vẽ bùa là phái khác." Lâm Miêu hình như cũng không rõ, bèn nói vậy. 

Thẩm Tín:......

Kiếm tu và phù tu, có vẻ thằng nhỏ này đọc cả tá tiểu thuyết mạng rồi.   

"Dùng làm gì?"

"Cho em gái." Lâm Miêu ôm kiếm nghiêm túc trả lời: "Em gái 5 tuổi, tôi không vẽ bùa, không cần bùa may, nhưng em gái cần bùa hộ mệnh."

"Đợi xuống máy bay đi."

Thẩm Tín không từ chối, bùa may vẽ một phát là ra, chỉ là cậu không thích cảm giác bị ép viết thôi.

"Không cần giúp cảnh sát phá án đâu." Sau khi xác nhận sẽ có được bùa may, Lâm Miêu có vẻ vui hơn nhiều, bèn quay sang trả lời câu nói lúc đầu của Thẩm Tín, "Chúng ta chỉ cần tìm được người cảnh sát mất tích và xác định nguyên nhân tại sao không thể vào rừng là được."

"Còn lại nếu có vấn đề thì làm việc tiếp, không có thì đi theo ngắm cảnh thôi."

"Người bình thường thích nhìn cảnh sát điều tra hiện trường thi thể hả?"

"Cũng được." Lâm Miêu nói như vậy.

Ờ đúng rồi, nhà Lâm Miêu làm nghề lên đồng, hồi nhỏ đã thấy nhiều xác người mà... Với cậu ta việc này chẳng khác ngắm cảnh là bao.

Thẩm Tín nhún vai, tiếp tục lật tập tài liệu trong tay.   

Lâm Miêu bên cạnh không đọc tài liệu cũng chẳng làm gì, nhắm mắt dựa lưng ra ghế, có vẻ như đã ngủ rồi.  

Đọc hết tài liệu, Thẩm Tín lấy điện thoại ra, vì bật chế độ máy bay nên không mở được gì, nghĩ một lúc, cậu chụp hai tấm ảnh bầu trời, chuẩn bị xuống máy bay sẽ gửi cho Hứa Như Trần, coi như chia sẻ cuộc sống với người yêu. 

Còn 15 phút nữa là đến nơi, Lâm Miêu mở mắt. 

Cậu ta quay sang Thẩm Tín, "Tôi còn chuyện này muốn hỏi anh."

Thẩm Tín khó hiểu nhìn cậu ta, "Chuyện gì?"

"Không ai chứng minh được Phương Lâm Ly còn sống, nhưng đồng thời cũng không ai chứng minh được hắn đã chết." Lâm Miêu nhìn Thẩm Tín, "Nếu anh là Thiên Nhãn thật, thì anh sẽ chọn cái nào?"

"Cái gì?"

"Anh sẽ chọn giúp người bệnh thoát khỏi đau đớn, hay chọn từ chối lời cầu xin của họ?"

Thẩm Tín âm thầm trợn trắng mắt.  

Đám người chính phủ đúng là rách việc..  

"Tôi sẽ nói với họ: Trách nhiệm của mọi người là chống phong kiến mê tín dị đoan, xem tôi như thầy bùa là xâm phạm đến danh dự công dân! Tin vào khoa học đi, khéo bị lừa đến nỗi không trả nổi viện phí đấy."

Thẩm Tín ghét bỏ, "Rảnh không có gì làm rồi đẩy bản thân vào mâu thuẫn là sao? Biết có hố mà còn nhảy xuống, điên chắc."

Lâm Miêu choáng váng, cậu ta không ngờ lại có kiểu đáp án này.  

Đúng đủ phá vỡ lẽ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com