TruyenHHH.com

[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

Chương 41

Ghetanhanh

Thẩm Tín gọi cho Thời Lăng, Thời Lăng bắt máy rất nhanh. 

"Cậu Thẩm?!"

"Ừm." Thẩm Tín hơi không quen người nhận điện kích động như vầy.  

Tính cậu không tốt, ghét người kỳ quặc, dẫn đến việc có rất ít mối quan hệ, những người trong danh bạ đều thuộc dạng trạng thái ổn định, ít ai quát tới quát lui. 

Thẩm Tín vào chính sự, "Cô biết nguyền thư không?"

"Nguyền thư?" Thời Lăng suy nghĩ, "Cậu đợi chút, tôi đi tìm thầy đã."

Vừa dứt lời Thẩm Tín liền nghe thấy tiếng Thời Lăng gọi thầy qua điện thoại, Huyền Phong vỗ một cái bảo cô đừng phấn khích quá, sau đó Thời Lăng mới giải thích là Thẩm Tín gọi đến, ông cụ bèn vội nhận điện.

"Khụ khụ." Ông cụ hắng giọng, "Để cậu chê cười rồi."

"Thay vì cười thì nói chính sự trước đi ạ." Thẩm Tín dựa vào tường, "Nguyền thư là gì vậy?"

Huyền Phong vuốt râu bạc, "Là kiểu vật dẫn như thư chứa nguyền rủa sao?"

"Đúng ạ, một bức thư nguyền rủa, cả gia đình gặp xui xẻo, đứa con cũng bị ngã đến nỗi nhập viện."

"Nguyền thư là một kiểu nguyền rủa dễ có hiệu quả, tồn tại từ mười mấy năm trước, là tệ nạn giai đoạn Internet phát triển." Huyền Phong thở dài, "Những năm đó, tin nhắn và thư nguyền rủa rất thịnh hành, vì lượt chuyển tiếp nên rất nhiều người dùng cách này, gì mà nếu bạn không chuyển tiếp thì cả nhà sẽ gặp chuyện gì đó."

"Thật ra trên đời có rất nhiều đứa trẻ tiềm năng nhưng đại đa số chưa được khám phá, cũng không đi theo con đường này, thư từ hoặc ngôn ngữ chúng chuyển phát sẽ có thể có hiệu quả."

"Vì xử lí mấy thứ này nên Bộ Huyền học chúng tôi cũng hợp tác với Bộ Thông tin mạng một thời gian dài."

"Đây cũng là một phần nguyên nhân chúng tôi phản phong kiến mê tín dị đoan!"

Thẩm Tín không ngờ lại liên quan đến phong kiến mê tín, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng có thể là thế.

Phản phong kiến mê tín và kế hoạch Internet an toàn làm kiểu nguyền rủa này bớt hẳn, ít gì thì cũng bớt dạng chuyển tiếp nguyền rủa, khiến nạn nhân cũng giảm theo đáng kể.  

"Được rồi, thứ đó xử lý thế nào vậy?"

"Không dễ lắm, vì phải tìm được nguồn gốc bức thư, là người gửi hoặc người biến lời nguyền rủa thành thật khi chuyển tiếp bức thư." Huyền Phong vuốt râu nói: "Đây được coi là một kiểu nguyền rủa kiểu mới thời hiện đại hóa, thời điểm huyền học hưng thịnh nhất nhưng không có Internet."

"Vậy là hết cách ạ?"

"Hay cậu thử quét chú tìm kiếm rồi nhập vào máy tính xem?"

Thẩm Tín cúp máy, cách này thật sự quá ngu ngốc.   

Cùng lúc đó, Phó Vũ Văn đang nói chuyện đột nhiên nghe tiếng con khóc òa lên, cô vội vàng đi qua bế con, sợ nó lại ngã xuống giường.   

"Cẩn thận chút." Tông Tuyết Thiện nhắc nhở cô.

"Ầy, tớ biết rồi." Phó Vũ Văn trả lời, thật ra cũng không để trong lòng.  

Đây là nhà cô mà, sau khi kết hôn 3-4 năm ai cũng thấy nhà mình là nơi an toàn nhất.   

Vào phòng ngủ, con trai quả nhiên đã tỉnh rồi, vì trán đau nên cứ khóc mãi, Phó Vũ Văn vội bế con lên, cô vừa vỗ lưng con vừa đi ra ngoài.   

"Đừng khóc đừng khóc, mẹ đây rồi."

Đến khúc ngoặt phòng khách, cô nhờ Tông Tuyết Thiện rót ly nước.

"Tuyết Thiện, rót giúp tớ ly nước với, ấm nha."

"Ừ." Tông Tuyết Thiện đứng lên, "Đây..... Phó Vũ Văn!?"

Tông Tuyết Thiện đột ngột hét lên làm Phó Vũ Văn giật mình, cô lùi ra sau, mắt trợn trừng, cảm giác như bị ai đứng sau lưng kéo lại vậy, sau lưng cô là tường mà!  

Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe thấy một tiếng phịch.   

Cái đồng hồ gắn tường bị rớt xuống từ khi nào, lớp kính bị vỡ tan tành, các mảnh vỡ bắn rất xa.   

Tiếng con khóc lôi Phó Vũ Văn ra khỏi cơn choáng váng, cô đột nhiên bừng tỉnh. 

Nếu lúc nãy không bị kéo ra thì cái đồng hồ đã rơi trúng đầu cô rồi, hoặc là đứa trẻ.  

Phó Vũ Văn nhận ra chuyện đó thì mặt trắng toát, ôm chặt lấy đứa con trong lòng mà thở hắt, miệng nói không thành lời vì sợ hãi và run rẩy.   

Tông Tuyết Thiện nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy, "Có sao không?! Phó Vũ Văn!"

"Không, không......" Phó Vũ Văn bảo vệ đứa con trong lòng, "Tớ không sao, cục cưng cũng không sao."

Tông Tuyết Thiện nhớ ra gì đó, cô quỳ xuống lấy tờ bùa may tiện tay nhét vào túi Phó Vũ Văn, mở ra thì thấy một bàn tay nhỏ màu đen, hình dạng như đang túm gì đó.   

Phó Vũ Văn cũng nhìn thấy.

"Là cái này?" Giọng nói Phó Vũ Văn run rẩy, "Tớ cảm giác có người kéo tớ."

"Là hình thức tồn tại của bùa." Đúng lúc Thẩm Tín nói chuyện điện thoại xong đi vào, cậu rút tấm bùa đã dùng từ trong tay Tông Tuyết Thiện, "Dù gọi là bùa may nhưng không đem đến may mắn đâu, chỉ có thể tránh xui xẻo, đại khái là giúp chúng ta trong lúc nguy cấp."

Thẩm Tín nói: "Tôi thấy không cần phải coi như thuốc thần thuốc tiên đâu, chỉ kéo một cái thôi mà."

Phó Vũ Văn ôm con suýt quỳ xuống trước mặt Thẩm Tín, "Đại sư cứu tôi với! Cứu con tôi với!"

Nếu ngay từ đầu cô không tin ma quỷ, thậm chí chỉ tò mò và tôn trọng cái người Tông Tuyết Thiện mời đến, mức tin tưởng không cao, vậy thì bây giờ là hoàn toàn tin.   

Tự cô cảm nhận được có người kéo mình, cũng tận mắt chứng kiến cái đồng hồ quả quýt rơi xuống, đã tự trải qua qua hết rồi thì sao không tin được!

Tông Tuyết Thiện cũng tiếp lời, "Cậu Thẩm giúp đi, con trai cậu ấy còn nhỏ quá."

Nhưng Thẩm Tín cũng chẳng biết có tác dụng không.

Vì bùa truy tìm cậu biết phải có bản thể, loại nguyền thư này chưa gặp bao giờ, lại còn là mail gửi vào máy tính.   

Mê tín dị đoan thời đại mới, chú trừ tà thời cổ sao mà dùng được!

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Tông Tuyết Thiện và Phó Vũ Văn, Thẩm Tín vẫn đồng ý.

"Thôi được rồi, tôi thử xem."

Tuy cách của Huyền Phong nghe rất thiểu năng nhưng nghĩ lại vẫn thấy có lý...  

Vì thế Thẩm Tín nói: "Có máy tính bảng không?"

"Có có có!" Phó Vũ Văn vội vàng lấy cái iPad dùng để xem phim ăn mì từ trong phòng sách ra.

Tải đại một phần mềm để vẽ, Thẩm Tín tạo layer mới, chọn cọ màu đen rồi dùng ngón tay vẽ, Tông Tuyết Thiện càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng mới nhớ ra lúc giải quyết Vương Thư Dương Thẩm Tín đã cho cô loại bùa này. 

Vẽ bùa xong, Thẩm Tín lưu lại, sau đó dùng iPad đăng nhập vào hộp thư của Phó Vũ Văn. 

Khôi phục lại thư nguyền rủa từ trong thùng rác, Thẩm Tín bấm trả lời, sau đó đính hình ảnh tấm bùa vào, tải lên xong rồi thì gửi.   

"Được rồi." Thẩm Tín gật đầu.

Phó Vũ Văn mờ mịt nhìn thư gửi thành công, "Thế thôi.. á?"

Có thật không đấy, sao đơn giản thế!

......

Trong một căn phòng trọ chật hẹp, một người nam mặc đồ ngủ đang ngồi trước máy tính gửi CV.  

Căn phòng không bật đèn, tấm màn dày che hết ánh mặt trời, trong căn phòng tối tăm chỉ có màn hình máy tính là sáng rõ. 

Sau khi gửi CV, gã bắt đầu xem kết quả những lần gửi trước, nhưng toàn bị từ chối, gã hung hãn đập bàn một cái.  

"Cái thá gì! Lọt vào mắt tao là phúc tụi mày!" Gã mắng, "Rốt cuộc là đứa nào giành việc của tao!"

"Cái thế giới rác rưởi này! Tao có tài mà đéo tìm nổi việc, vậy mà đám rác rưởi đó tháng lương bạc triệu!"

"Sao không chết hết đi!"

Chửi bới một hồi, người nam cuối cùng cũng dừng lại, gã không nộp CV nữa mà mở ra một tài khoản mail khác.  

Gã bắt đầu bịa thư nguyền rủa, nghĩ ra bất kì lời độc ác nào là cho vào hết, sau đó chọn bừa một tài khoản rồi gửi.   

Đây là cách gã giải tỏa, đã làm được 1 năm rồi.

Tâm trạng tệ thì nguyền rủa một người lạ, làm việc này có cảm giác sung sướng, gửi thư xong thì cười toác miệng, cuối cùng cũng cảm thấy thả lỏng tâm lí rất nhiều.   

"Đáng đời." Gã nhổ một ngụm nước bọt.

Lúc gã định thoát tài khoản ra chơi game thì đột nhiên có thư mới, gã nghi ngờ mở danh sách thư đến ra, là thư trả lời thư nguyền rủa gã gửi mấy hôm trước!

"Điên hả, còn trả lời nữa?"

Miệng mồm thì mỉa mai, nhưng quá tò mò nên gã thật sự mở thư ra, thấy thư trả lời là một hình bùa.  

Gã bật cười, "Ha ha ha, đồ ngu!"

"Trả lời bằng bùa nữa, đồ hề....."

Người nam đột nhiên im bặt, tiếng cười suồng sã đột nhiên cứng đờ.  

Gã thấy màn hình đang vặn vẹo, hình vẽ trên bức thư đó như đang nổi lên, gã dụi mắt, rồi lại trố mắt vì những kí tự đó đã tan ra một nửa.   

"Đệt?!" Người nam bật dậy khỏi ghế, "Quái gì vậy?!"

Tấm bùa kia đang tan biến, biến thành một tấm hình trắng.  

Kí tự trong thư bị xóa từng chữ một, màn hình máy tính tự động chuyển sang mục thư đã gửi, kí tự trong mỗi bức thư đồng loạt biến mất, trở thành vô số bức thư trống toác.

Gã hoảng sợ chứng kiến mọi chuyện.

"...... H-hacker?"

"Chẳng lẽ lỡ gửi thư nguyền rủa cho hacker?!"

Người nam nhanh chóng nhổ dây sạc máy tính, gã biết cái máy này vô dụng rồi, vì hacker đã tải virus vào, giờ nhìn như không có gì nhưng một ngày rồi nó cũng sẽ nổ.   

Gã cuộn tròn trên giường mở tài khoản ngân hàng ra, thấy còn 5000 thì suýt khóc.  

"Tại mày rảnh tay gửi thư nguyền! Giờ thì hay rồi! Máy tính hư, cơm không có mà ăn!"

"Tôi xin lỗi ngài hacker! Đừng nhắm vào tôi nữa! Tôi không cố ý đâu! Tôi nghèo chết mẹ đây này, còn mỗi 5000 tệ!"

Vậy là trong khi Thẩm Tín không hề hay, người nam nào đó run rẩy mất ngủ cả đêm. 

Cậu tải lại hộp thư của Phó Vũ Văn, thấy bức thư đó đã biến mất.  

"Không thấy thư nữa." Thẩm Tín nói.

Phó Vũ Văn vội vàng nhìn sang, ngạc nhiên nhận ra Thẩm Tín nói thật.   

Thư vẫn còn trong hộp thư, nhưng mở ra thì trống toác, cô cẩn thận kiểm tra xem có dấu hiệu bị chỉnh sửa không.  

"Vãi đạn!" Cô không nhịn được mà bật ra một câu thô tục, "Đại ca trâu bò!"

Tông Tuyết Thiện một bộ khen Thẩm Tín là khen mình, "Đúng không đúng không, tớ đâu nhìn nhầm người!"

Thẩm Tín:......

Sao Tông Tuyết Thiện cũng trở nên mê tín thế? Khí chất tổng tài bá đạo đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com