TruyenHHH.com

[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

Chương 34

Ghetanhanh

Thẩm Tín tháo kính râm, 7 ngày tạo thành một thói quen xấu, bây giờ cậu đã quen đeo kính râm mỗi ngày rồi, không đeo thì sẽ khó chịu như thiếu thiếu cái gì.

Sau khi tháo kính liền thấy được số mệnh của đôi vợ chồng này.

Sinh ra và lớn lên trong gia đình bình thường, gặp đúng người đúng thời điểm nên duyên vợ chồng, sau khi kết hôn nhanh chóng có con đầu lòng, 3 năm trước, họ đưa con đi sắm Tết, vừa quay lưng đã chẳng thấy con đâu.

Từ đó số mệnh chuyển biến nghiêng trời lệch đất, họ tìm con hàng chục năm, từ ngày trẻ đến đầu hoa râm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được con mình.

Khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, họ vẫn còn nghĩ đến đứa con chẳng biết đang ở đâu.

"Sao rồi?" Huyền Phong nhỏ giọng hỏi Thẩm Tín.

"Số mệnh đứa trẻ này hẳn là không được tìm thấy." Thẩm Tín trả lời.

Thời Lăng len lén thở dài, thật ra trước khi Thời Thanh đến họ cũng đã tính rồi, kết quả cũng tương tự, có lẽ người dẫn đường cho hai người kia cũng tính được cùng một kết quả.

Huyền Phong lại không tỏ ra tiếc nuối, ông vuốt râu nhìn đôi vợ chồng đang dựa vào nhau, "Cậu nói hẳn là không được tìm thấy?"

"Nói cách khác, cũng không hoàn toàn là không tìm thấy, đúng không?"

Là một ông cụ, sự nhạy bén đối với ngôn ngữ của Huyền Phong cao hơn nhiều so với Thời Lăng, Thẩm Tín vừa dứt lời liền nhận ra sự lấp lửng trong câu nói của cậu.

Thẩm Tín gật đầu, "Đúng vậy, ông nói không sai."

Trong số mệnh của họ có một sự kiện mấu chốt, 20 năm sau cảnh sát sẽ bắt được tên buôn người đã bán con của họ, không tìm được đứa trẻ là vì người mua đã di cư sang nước ngoài từ lâu rồi, vượt biên tìm người luôn rất khó.

Nếu bắt được tên buôn người sớm 20 năm thì không chừng sẽ có một tia hi vọng.

"Giấy bút." Thẩm Tín nói.

Không đợi Huyền Phong phân phó, Thời Lăng chạy đi lấy giấy bút, Thẩm Tín ngồi đối diện hai vợ chồng, đôi mắt yên tĩnh nhìn chăm chú trong chốc lát, sau đó cậu trải giấy ra và bắt đầu vẽ, một khuôn mặt nhanh chóng thành hình trên giấy.

Thời Lăng thò lại gần xem, "Cậu Thẩm cũng biết vẽ tranh ạ?"

"Hơi hơi, vẽ khá xấu, học được một thời gian thì bỏ." Thẩm Tín nhìn bức tranh đã vẽ xong.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông, khá lớn tuổi, vì khuôn mặt Thẩm Tín nhìn thấy là của 20 năm sau, 20 năm có thể khiến một người hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Tín đưa giấy ra cho hai vợ chồng nhìn, "Hai người biết người này không?"

Hai vợ chồng mờ mịt nhìn người trong tranh, lắc đầu, "Không......"

Không quen là rất bình thường, nhưng đây là Cục Cảnh Sát mà.

Thẩm Tín nhìn một vòng, "Cảnh sát Trần đâu?"

"Anh ta đang tuyên truyền giáo dục phòng chống lừa đảo cho người mua." Thời Lăng trả lời: "Cậu tìm cảnh sát Trần có việc sao?"

"Tôi nhớ Cục Cảnh Sát có chuyên viên điều tra tội phạm* có thể khôi phục ngoại hình thì phải? Ở đây có không?"

#GĂH: 侧写师 hình như có tên chức vụ bên mình, mn góp ý nha

Thẩm Tín chỉ nhớ mình từng xem một đoạn video ngắn, có một người vì nhìn thấy bức chân dung y chang mình nên mới phát hiện mình bị lừa bán.

"Căn cứ theo bức tranh này và đặc điểm tôi cung cấp thì chắc là vẽ ra được ngoại hình lúc trẻ của gã này nhỉ?"

Thời Lăng không hiểu ý cậu, nhìn sang Huyền Phong, Huyền Phong gật đầu với cô, vậy là Thời Lăng lập tức gọi cho đại diện cảnh sát, nghe Thời Lăng nói thế còn tưởng họ đang tìm con búp bê xui xẻo cuối cùng, không ngờ là tìm người.

Người cảnh sát lạ mặt mới đến bắt tay ngay vào vẽ bức chân dung mới dựa theo yêu cầu.

Thẩm Tín đưa bức tranh mới ra trước mặt hai vợ chồng, "Giờ thì sao? Giờ có quen người này không?"

Hai vợ chồng nhìn bức tranh, ánh mắt vẫn mờ mịt, nhưng người nam Nguyên Nam Sơn bất chợt nhớ ra gì đó.

"Hắn, hắn...." Nguyên Nam Sơn vỗ vai vợ, ăn nói lộn xộn, "Là cái tên vô lại giả ăn xin lừa tiền!"

"Ăn xin?" Được Nguyên Nam Sơn nhắc nhở, Triệu Mẫn cũng nhớ ra, "Tên vô lại không học không nghề ăn xin ngoài đường cái, nói dối mình là nông dân bị khất lương muốn xin ít tiền mua vé về nhà!"

"Chẳng lẽ hắn bắt cóc con mình?!"

Hai người nhanh chóng đứng dậy muốn lấy từ giấy từ tay Thẩm Tín, Thẩm Tín đưa cho họ xem kĩ hơn.

"Đúng, đúng là hắn! Chắc chắn!" Triệu Mẫn lau nước mắt, "Lúc tôi mới lấy chồng còn bị hắn lừa tiền."

"Bình tĩnh đã." Thẩm Tín nói: "Vậy là hai người biết gã?"

"Chúng tôi biết, biết!" Đôi mắt Nguyên Nam Sơn đỏ bừng, anh ta lấy con búp bê xui xẻo cất kỹ ra đặt xuống đất, sau đó quỳ rạp xuống, mọi người ở đó đều giật mình, vội vàng đỡ anh ta dậy.

Triệu Mẫn cũng quỳ theo, "Người này từ nhỏ đã có thói ăn cắp, từng vào tù nhiều lần nhưng được thả ra vẫn không làm việc đường hoàng."

"Khoảng 2 năm trước hắn biến mất khỏi thành phố, người nhà không liên lạc được, có người nói hắn tìm được nghề rồi, cũng có người nói hắn chết mất xác rồi."

Thẩm Tín ra hiệu bảo Thời Lăng lấy búp bê xui xẻo đi, Thời Lăng cũng nhạy bén, lập tức lấy cất nó đi.

Huyền Phong bảo Thời Lăng và Huyền Thiên nhanh chóng xử lí con búp bê cuối cùng, còn mình ở lại xem xét tình hình.

Ánh mắt đôi vợ chồng không còn tối tăm nặng nề tang tóc như trước, một ánh sáng đã lóe lên, nước mắt cũng như mang theo hy vọng.

Họ chưa hẳn đã tin vào huyền học, nhưng quá bất lực nên đành làm mọi cách, không biết đã bị lừa bao nhiêu lần, thậm chí bây giờ nghe thầy bói nói ra một vài từ nhất định sẽ nhận ra là lừa đảo ngay, họ lại bị lừa.

Nhưng bây giờ thì khác! Trước mặt là chân dung một người, một người mà đến họ cũng đã quên!

Đang ở Cục Cảnh Sát, họ chứng kiến cảnh sát vẽ theo miêu tả của Thẩm Tín!

Cậu chắc chắn là đại sư thật! Chắc chắn có thể tìm được đứa con mất tích của họ!

"Biết tên không?" Thẩm Tín hỏi hai người.

"Tên sao?" Nguyên Nam Sơn cố nhớ lại, sau một hồi mới nói tiếp, "Tôi chỉ nhớ biệt danh của hắn là Mộc Đầu, ít ai gọi bằng tên, nhưng nếu về hỏi thăm....."

Cảnh sát bên cạnh lấy bức tranh từ tay họ, "Vậy hai người đi cùng tôi, nếu biết quê quán gã ở đâu thì dễ tìm tên hơn."

"Buôn người là án nặng, phá được thì phải phá, tôi sẽ đề nghị với cấp trên."

Hai vợ chồng không ngừng nói cảm ơn, đỡ nhau đi theo viên cảnh sát.

Huyền Phong vui mừng nhìn tâm trạng họ khá hơn lúc trước, ông vuốt râu, "Vậy là có hy vọng rồi."

"Nhưng mà cậu Thẩm, người này hẳn không dễ tìm nhỉ?"

Rời khỏi thành phố 2 năm, ba mẹ cũng không biết đang ở đâu, cảnh sát treo lệnh truy nã cũng khó tìm chứ huống gì trên đời có bao nhiêu là tội phạm bỏ trốn.

"Không dễ tìm?" Thẩm Tín nhìn Huyền Phong với ánh mắt kì lạ, "Có tên có mặt mà khó tìm sao?"

Huyền Phong:......

Không biết vì sao, lúc ở cạnh Thẩm Tín, ông luôn cảm thấy tri thức huyền học của mình bị thử thách.

Có tên có mặt là tìm được người này?! Kỹ thuật đâu mà đỉnh thế?

"Mấy người tìm người kiểu gì?"

Huyền Phong im lặng, sau đó lấy bàn tính ra, cử chỉ ông cụ mang cốt cách dáng dấp của bậc tiên, cực kỳ nghiêm túc.

"Tính bằng cái này, rất chuẩn."

Thời Lăng bên cạnh suýt nhỡ miệng.

Thầy ỷ cậu Thẩm không hiểu huyền học mà làm bừa hả!

......

Hứa Như Trần hóa ra vẫn dư thời gian.

Hứa Phong muốn Hứa Hải Thanh xuất viện, nhưng ngay hôm đó Hứa Hải Thanh phát điên nặng, khóc than nói có quỷ nữ rồi đập hết đồ đạc trong phòng, cuối cùng y tá đành phải đè xuống cho một mũi an thần mới chịu yên, vậy là hết nước xuất viện.

Tình yêu đích thực khóc như mưa, đòi được tự chăm con, Hứa Như Trần đứng bên cạnh như xem một bộ phim truyền hình kỳ lạ.

Chuyện này chẳng to tát gì với Hứa Như Trần, y coi việc đến bệnh viện như hoàn thành một nhiệm vụ, sau khi xác nhận gã không xuất viện được thì bình tĩnh rời đi.

Chỉ cần không ở cạnh Thẩm Tí thì mọi lý trí và sự bình tĩnh đều trở lại, biến thành Tiểu Hứa tổng tài giỏi.

Tan làm, Hứa Như Trần lái xe về nhà, đến đoạn rẽ mới nhận ra mình đang đến nhà Thẩm Tín theo thói quen, vừa định trở xe lại thì phát hiện đường bị chặn vì đang sửa, đúng là ông trời đang khiến y đến nhà Thẩm Tín rồi.

Vậy là Hứa Như Trần yên tâm lái xe đến dưới nhà Thẩm Tín.

Thẩm Tín không rảnh đi lừa y tận hai lần, nên bây giờ chắc là có việc vắng nhà thật, Hứa Như Trần lại mua hoa, chuẩn bị thay hoa cũ rửa mối nhục xưa.

Mới đến dưới tầng, Hứa Như Thần nhìn thấy chủ quán mì đang ngồi dưới đèn ngoài cửa hút thuốc, mái tóc hoa râm phủ một tầng sáng, trời cũng nhá nhem nên khách trong tiệm chẳng còn ai.

Chủ quán mì thấy y, cười hớn hở vẫy tay, "Nhóc con, đến rồi đấy hả."

"Không phải Tiểu Thẩm nói hôm nay cháu bận hả?"

"Tự nhiên rảnh rồi ạ." Hứa Như Trần không thích nói chuyện với người ngoài lắm, nhưng chủ quán lại là người quen của Thẩm Tín, "Đàn anh nói với bác ạ?"

"Nó bảo đầu bếp vắng nhà." Chủ quán thấy y đang cầm hoa, "Ái chà, tặng hoa nữa hả?"

Hứa Như Trần nhìn bó hoa trong lòng ngực, "...... Dạ."

"Bác không hiểu thanh niên mấy đứa lắm, nhưng Thẩm Tín là một đứa trẻ ngoan, nếu hai đứa ở bên nhau thì phải sống thật tốt đấy." Chủ quán cầm điếu thuốc, lúc nãy mới gọi cho con gái nên không nhịn được mà nói thêm hai câu, "Hồi trước bác tưởng nó nói bừa thôi, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy đúng, Thẩm Tín chưa bao giờ nói dối."

Hứa Như Trần ngạc nhiên, chớp mắt khó hiểu, "Dạ?"

"Bác gượm đã." Hứa Như Trần ngắt lời chủ quán, cầm bó hoa đi qua, "Chủ quán? Bác bảo cháu với anh Thẩm Tín đang yêu nhau ạ?"

"Bộ bác hiểu sai hả?" Chủ quán hơi kinh ngạc, cũng có chút ngượng ngùng, "Bác xin lỗi, bác cứ tưởng thế, có làm hai đứa ngại không?"

"Không phải chuyện đó đâu ạ." Hứa Như Trần ngồi xổm xuống trước mặt chủ quán, "Tại sao bác lại nghĩ chúng cháu đang yêu nhau vậy? Cháu có thể biết lí do được không?"

Chủ quán do dự gạt tàn thuốc.

"Tiểu Thẩm ít đưa ai về nhà, bác quen nó, cũng không nghĩ sẽ có người tới nhà nấu cơm cho nó."

"Tuy mới gặp cháu 1-2 lần, nhưng lần nào cháu cũng nhìn mỗi nó."

"Với lại hồi trước mỗi lần từ chối người khác Tiểu Thẩm luôn bảo mình thích nam, bác tưởng nó nói đại để tránh số đào hoa."

"Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy một đứa giỏi giang như nó mà độc thân bao năm cũng lạ."

Hứa Như Trần cảm giác có bom nổ bên tai, khi không lại điếc ngang, chắc là chấn động não luôn rồi mới nghe thấy chủ quán nói Thẩm Tín thích nam.

Y chẳng biết mình đã nói cảm ơn tạm biệt chủ quán rồi mở cửa nhà Thẩm Tín bằng chìa khoá dự phòng như thế nào.

Để hoa lên bàn, Hứa Như Trần ngồi xuống sô pha trầm ngâm, hồi lâu sau mới nhận ra trời đã tối, căn phòng chẳng còn chút ánh sáng.

Y lần mò bật đèn, khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, y bỗng cảm giác được cơn run nhè nhẹ.

Như đang rải bước dưới trời đông giá rét tối om thì bỗng xuất hiện một ánh đèn, y vươn tay chạm vào... Ấm áp.

Hoá ra giả vờ làm người lạ chẳng lừa được ai, hoá ra trong mắt người lạ y là một kẻ say đắm Thẩm Tín.

Nếu vậy Thẩm Tín nhận ra cũng là bình thường, nói không chừng trong khoảng thời gian này cậu ở cạnh y như đang chơi đùa, vui vẻ nhìn bộ dạng bối rối của y.

"Sao trên đời lại có người quá đáng vậy chứ." Hứa Như Trần ngồi ở trên sô pha có chút muốn khóc.

"Cái gì cũng biết hết!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com