TruyenHHH.com

[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

Chương 20

Ghetanhanh

Hứa Như Trần vừa tiếp khách xong, quay lại văn phòng thì thấy cửa mở. Y đứng ngoài cửa vài giây, sau đó mong đợi bước vào, thấy ngay Thẩm Tín đang ngồi viết chữ trên bàn mình. 

Giấy màu vàng và vết mực màu đỏ, Thẩm Tín viết rất tập trung .

"Anh về rồi sao?" Hứa Như Trần nhịn không được mà hỏi.

Dứt lời, niềm vui nho nhỏ dấy lên, cảm thấy những lời này đang kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến họ trở nên thân thiết hơn. 

Thẩm Tín ngẩng đầu nhìn y rồi vẫy tay, "Lại đây."

Hứa Như Trần không biết cậu định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bước sang.

Thẩm Tín cách một cái bàn vươn tay ra, Hứa Như Trần cầm lòng không đậu nhớ lại lần đầu gặp Thẩm Tín hai người đã vô tình nắm tay, dù là do y vô thức... 

Không ngờ lần này mục tiêu của Thẩm Tín là tay y thật, trái tim đập mãnh liệt hơn một chút. 

Cứ thế cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay, rạo rực không kiềm chế được, lại nhìn Thẩm Tín đặt tay y lên bàn, xòe ra, trong một khoảnh khắc mười ngón đã đan vào nhau, hệt như người yêu.  

Sau đó Thẩm Tín cầm ngòi bút đã thấm mực chu sa.

"Vẽ bùa cho em." Thẩm Tín nói: "Đỡ phát sinh vấn đề rồi không trả tiền."

Hứa Như Trần:......

Đã là quan hệ có thể vẽ bùa miễn phí rồi. 

Mỉm cười.

"Phạm Hiểu thế nào rồi?"

Hứa Như Trần vừa nhìn lòng bàn tay có bùa chu sa vừa hỏi. 

Thẩm Tín vẽ cho y xong thì bắt đầu quấy bừa trên giấy vàng, hoặc có lẽ là chú thuật gì đó có tác dụng mạnh, dù gì cũng là kiến thức cậu từng học. 

Nhưng thật ra Thẩm Tín đang quấy bừa đấy. 

Nghe Hứa Như Trần hỏi, Thẩm Tín kể lại đại khái chuyện hai người đi gặp bà lão.  

Nghe xong, Hứa Như Trần gật đầu, y nhìn mặt Thẩm Tín chăm chú, một lát sau hơi híp mắt, đứng lên rót một ly nước rồi đặt xuống bên cạnh Thẩm Tín. 

Thẩm Tín theo ly nhìn về phía Hứa Như Trần.

"Ly mới đấy ạ." Hứa Như Trần nói: "Môi anh hơi khô, anh không uống nước hả? Nước ấm đấy, uống chút đi."

Thẩm Tín hơi nhướng mày, cầm ly lên uống, nước ấm thật, sảng khoái hẳn, cậu uống hết ly rồi mới đặt xuống lại. 

Thấy Thẩm Tín uống nước xong, Hứa Như Trần lại rót thêm một ly khác đặt cạnh cậu, lúc này mới hài lòng ngồi xuống. 

Vừa ngồi thì nghe Thẩm Tín nói: "Tiểu Hứa tổng làm việc dịu dàng như nước, làm người ta thấy thoải mái."

Hứa Như Trần:......

Anh mới uống có ly nước ấm thôi!

Cố làm lơ câu đùa của Thẩm Tín, Hứa Như Trần quay lại chủ đề cũ, "Có người bảo Phạm Hiểu nên để ý đến đối thủ cạnh tranh của cậu ấy."

"Mấy thứ hai đứa kinh doanh ấy hả?"

"Cơ quan chính phủ bên đấy muốn nâng đỡ phát triển, nhiều người nhận được tin chứ không phải mỗi Phạm Hiểu, có kha khá công ty cũng muốn giành miếng đất đó." Hứa Như Trần nói: "Vậy nên mới cố tình làm cậu ấy xui xẻo, xác suất gặp tâm thần trên đường thấp hơn so với mẫu thuẫn lợi ích nhiều."

"Không phải chứ, lạ thật đấy."

Hứa Như Trần khó hiểu nhìn Thẩm Tín, "Lạ chỗ nào?"

"Lúc anh chưa bị sét đánh có gặp nhiều vụ ảo ma vầy đâu, bị đánh cái gặp toàn chuyện lạ không." Thẩm Tín khó hiểu hỏi: "Trên đời này có nhiều vấn đề tâm linh thế hả?"

Hứa Như Trần không biết, Hứa Như Trần trầm ngâm.

Đến cả y cũng chấp nhận rồi, nhưng Thẩm Tín vẫn không thể nào tiếp thu những chuyện tâm linh trên thế giới này. 

Hứa Như Trần yên lặng nghĩ: Một người không tin vào tâm linh thì sao lại am hiểu huyền học nhỉ? Không thể lý giải.  

Nghĩ cũng không nghĩ được, Hứa Như Trần cũng chẳng định hỏi, bèn đổi chủ đề. 

"Hôm nay làm phiền anh rồi, Phạm Hiểu có lẽ không dám ra ngoài đâu, tối nay em mời anh ăn cơm được không?"

Thẩm Tín nhìn đồng hồ, thấy sắp 7 giờ tối, bèn hỏi: "Nhà hàng nào?"

"Không phải nhà hàng đồ cay." Hứa Như Trần nói: "Em xin lỗi, em không ăn cay được."

Thẩm Tín nhìn Hứa Như Trần với ánh mắt nghi ngờ, một lát sau mới trả lời, "Em mời anh ăn cơm mà không tới chỗ hợp gu anh? Thật lòng đấy hả?"

"Lần sau mình sẽ đến, lúc đấy Phạm Hiểu mời."

Nhóc này được, tính hai người một bữa cơm chứ gì!

"Được thôi." Thẩm Tín cất bút giấy, "Không ăn lại tiếc, em còn nợ anh mà."

Giờ này trong công ty chẳng còn mấy mống, chỉ có vài người tăng ca ở lại xử lý công việc tồn đọng, hai người đi thang máy xuống, vừa đến tầng 1 thì thấy một người nam mặc sơ mi trắng vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài. 

Hình như đang thảo luận nội dung hợp đồng với bên kia. 

Thẩm Tín vô thức nhìn sang, khẽ nhíu mày. 

Trên đời gặp vô số người xa lạ, chẳng ai biết số mệnh họ thế nào, nhưng trong mắt Thẩm Tín thì không giống thế, cậu có thể thấy được số mệnh của họ. 

Nên cậu cũng thấy được người này sắp bị thương, không phải hãm hại hay mưu sát, là vô tình. 

Anh ta sắp bị tấm biển quảng cáo treo trên cao rơi trúng,  gọi cứu thương ngay hiện trường.

"Nhân viên em hả?" Thẩm Tín hỏi.

Hứa Như Trần quay đầu nhìn lại, trong trí nhớ xuất hiện thông tin về nhân viên này, "Dạ đúng rồi, một tháng trước nhảy việc sang đây, vì mang theo một lượng khách nên được thăng chức nhanh chóng, bây giờ là giám đốc bộ phận."

Thẩm Tín gật đầu, cậu nhìn người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa đi một cách chăm chú. 

"Giữ anh ta lại."

"Cái gì?"

"Bây giờ giữ anh ta lại, đừng cho ra khỏi cửa."

Hứa Như Trần lập tức làm theo, y túm chặt lấy người đàn ông khiến anh ta giật mình, nhưng hoảng sợ trong mắt biến mất ngay khi nhìn thấy Hứa Như Trần, sau đó chuyển sang tò mò.

"Tiểu Hứa tổng?" Người đàn ông tò mò hỏi: "Sếp tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Có vài việc, ờm....." Hứa Như Trần cũng không biết vì sao phải giữ anh ta lại, tự hỏi ba giây rồi nhìn sang Thẩm Tín.

Thấy Hứa Như Trần nhìn sang bên cạnh, người đàn ông tên Lương Thành Hoa cũng nhìn theo. 

Ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Tín anh đã kinh ngạc, sau đó lại nhớ đến lời đồn trong văn phòng. 

Dạo này trong công ty đang bàn tán về chuyện Hứa Như Trần tìm được một nam thư ký rất đẹp, đẹp như người trời, ít khi đến công ty, nhưng đã đến thì sẽ ở lỳ trong văn phòng Hứa Như Trần, không làm việc mà vẫn có lương, hệt như kim ốc tàng kiều. 

Có người nói nam thư ký chỉ là vỏ bọc thôi, thật ra cậu ta là cao nhân được Hứa Như Trần tìm được, vì hôm Hứa Hải Thanh xảy ra chuyện cậu ta cũng có mặt. 

Dù nói gì Lương Thành Hoa cũng đều khịt mũi coi thường, xã hội hiện đại làm gì còn kim ốc tàng kiều hay huyền học, anh sống bao nhiêu năm chưa hề thấy ma quỷ, người chết thiêu thành tro trắng, với lại anh cũng chưa gặp cái gọi là nam thư ký, toàn đồn bậy đồn bạ không. 

Không ngờ lại chạm mặt ngay chỗ này.

Anh không nhịn được mà đánh giá Thẩm Tín, người này có vẻ rất trẻ, chắc là trạc tuổi Tiểu Hứa tổng, mặt mũi rất đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy giống phần tử tri thức xuất thân từ dòng dõi thư hương, phong thái có học thức, nhưng hơi lạnh lùng, lúc này đang lấy kính từ trong túi ra đeo. 

Thẩm Tín đã đeo kính quay sang, mắt chạm mắt với Lương Thành Hoa làm anh vô thức rùng mình. 

Lương Thành Hoa vội dời mắt, "Tiểu Hứa tổng có chuyện gì vậy? Tôi đang vội về nhà tại hôm nay bố mẹ sang thăm đột ngột, vợ tôi cũng vừa gọi nữa."

"Đàn anh." Hứa Như Trần cũng hỏi Thẩm Tín, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lương Thành Hoa đáy lòng có chút kinh ngạc, Tiểu Hứa tổng gọi cậu ta là đàn anh? Vậy chỉ là bạn cùng trường? Cái công ty này toàn tung tin vịt.

"Đừng ồn." Thẩm Tín nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược, "Ba, hai, một......"

RẦM.

Lương Thành Hoa và Hứa Như Trần đồng thời giật mình vì tiếng động lớn, không chỉ tầng 1 mà cả đồng nghiệp tầng trên cũng hoảng sợ, họ ra ngoài nhìn xem thì thấy một tấm biển quảng cáo khổng lồ không biết sao lại rơi xuống từ trên cột điện, làm gạch đá vỡ nát hết.  

"Được rồi." Thẩm Tín buông tay, nói với Lương Thành Hoa: "Anh đi được rồi."

Lương Thành Hoa mờ mịt nhìn Thẩm Tín, vài giây sau mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, mặt mũi trắng bệch, cơ thể run không kiểm soát vì sợ hãi.  

Nếu lúc đấy Hứa Như Trần không giữ anh lại, đường về nhà anh vừa đúng ngay chỗ biển quảng cáo rơi, nói cách khác: Anh sẽ bị tấm biển rơi trúng.

Anh hoảng sợ nhìn lớp gạch vỡ nát, dường như thấy được cái đầu mình.

Phịch, anh cảm giác đầu gối đau đáu, lúc này mới nhận ra chân đứng không nổi nữa, quỳ rạp xuống nền rồi.

Nhưng sao cậu ta biết được chuyện này? Cậu ta cứu mình?!

Hứa Như Trần cũng hiểu ra.

Y gọi điện thoại báo người đến xử lý chuyện này trước rồi mới nhìn sang Lương Thành Hoa.

"Anh ở nhà nghỉ ngơi hai hôm, thả lỏng chút, không sao rồi."

Lương Thành Hoa gật đầu lia lịa, hốt hoảng gọi xe rời đi. 

Trên xe, cả người Lương Thành Hoa cứ run mãi, tài xế mở điều hòa nhưng anh lại cảm thấy ướt hết cả lưng, sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Taxi đến nơi, anh suýt quên trả tiền, còn bị tài xế trừng mắt một cái.

Lương Thành Hoa nuốt nước bọt rồi lên lầu, vừa mở cửa thì bị một thứ mềm mại vồ lấy, anh vô thức xoa lấy xoa để lớp lông xù.

Đó là một con chó lông vàng, mỗi ngày đều đợi cửa đón anh. 

Nhưng lúc này nó không liếm mặt anh như mọi khi, mà là đột nhiên bất động nhìn chằm chằm sau lưng anh, sau đó sủa một tiếng. 

Hành lang là thường là nơi có tiếng vọng lớn, tiếng sủa của con chó lướt qua đỉnh đầu làm Lương Thành Hoa không nhịn được mà quay lại nhìn, nhưng chẳng có gì cả. 

"Sao thế Mao Mao? Không được sủa nữa." Người vợ nghe thấy tiếng sủa bèn vội tới.

Họ vào nhà, bố mẹ đã đến ngồi trong phòng khách cười với anh, hỏi han sao lại đi làm về muộn, công việc có mệt mỏi không như mọi lần. 

Lương Thành Hoa nhìn bố mẹ và vợ, bỗng không kìm được tủi thân, kể lại chuyện hôm nay cho họ nghe. 

"Thật sao?!" Vợ sợ hãi, "Sợ thật đấy! Nhưng mà chắc là trùng hợp thôi, sao biết trước anh sẽ bị đè nên mới giữ anh lại được."

"Anh cũng không biết." Lương Thành Hoa thở dài, "Giờ đầu óc anh loạn cả lên đây này."

"Việc qua rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, với lại dù biết hay không thì cậu ta giữ con lại đã coi như cứu con một mạng." Người bố tuổi đã cao vỗ vai anh, "Dành ít thời gian gửi quà cáp cảm ơn người ta."

Lương Thành Hoa gật đầu, "Dạ, con biết rồi."

Nhưng anh đã chắc mẩm trong lòng: Chắc chắn người đó biết trước nên mới giữ mình lại, vì anh còn nhớ rõ cậu ấy đã nhìn đồng hồ đếm ngược. 

Đếm đến 0, biển quảng cáo rơi xuống. 

Đây tuyệt đối không phải việc người thường có thể làm. 

Hóa ra trên đời này có đại sư thật!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com