TruyenHHH.com

[EIDT] Sau khi bị ép trở thành Đại sư huyền học - Duy Mạc Đăng Hỏa

Chương 17

Ghetanhanh

Người đàn ông ngồi dưới đất vừa thấy Hứa Phong thì lập tức nằm xuống gào thét.

"Giết người, đánh người! Cứu tôi với! Người này đâm chết người không chịu đền tiền!"

Hứa Phong nhanh chóng chạy tới đè lão xuống, "Ông nói gì đấy?! Câm miệng!"

"Tôi còn không biết mấy người giàu à? Tôi mà dừng thì mấy người sẽ hời hợt trì hoãn chuyện này!" Người đàn ông đúng lý hợp tình kêu: "Mà nhà mấy người đâm chết người ta, phải đền tiền! Không đền thì gọi mọi người đến phân xử! Đi tố cáo cũng được!"

Người đàn ông này mặt dạn mày dày, bắt chẹt trúng tim đen Hứa Phong. 

Ông ta không dám tố cáo, vì một khi tố cáo thì sẽ liên lụy đến chuyện Hứa Hải Thanh từng đâm chết người. 

Hứa Phong lấy một tấm thẻ từ trong túi ra quăng cho lão,  người đàn ông lập tức nín thin, cười nhặt tấm thẻ kia lên. 

"Có tiền thì tốt." Lão ta bò dậy, "Ông chủ, tôi đảm bảo đây là lần cuối ."

Ai ở đây cũng biết, lần này chắc chắn không phải lần cuối. 

Chỉ cần còn nắm được nhược điểm của Hứa Phong thì người này vẫn sẽ đến đòi tiền, trừ phi Hứa Phong xử lý lão thật, tiếc là Hứa Phong không có cái gan đấy, nếu ông ta dám giết người thì đã xử lão đấy từ lâu rồi chứ không để đến bao nhiêu năm sau vẫn bị tìm đến cửa. 

Hứa Phong thậm chí còn không biết lão tìm được số mình hay tìm được đến đây bằng cách nào. 

Chỉ có Thẩm Tín quan sát được mọi thứ, là người duy nhất biết rõ tất cả.

Chung cùng thì số mệnh ai cũng có ngay đấy, một người không đủ, gom của nhiều người lại thì thấy ngay chân tướng. 

Hứa Như Trần - người tiết lộ số điện thoại Hứa Phong và địa chỉ công ty yên lặng đứng bên cạnh, nhìn có vẻ chẳng âm mưu gì, lúc Thẩm Tín nhìn sang còn khó hiểu nhìn lại. 

Đúng là ngây thơ vô tội.

"Không biết ông ta định xử lý thế nào." Hứa Như Trần lẩm bẩm.

Thẩm Tín đã thấy được kết cục.

Người đàn ông này tiêu tiền như nước, rất nhanh đã cạn, rồi sẽ lại tìm tới, tập đoàn Hứa thị cũng không chạy đi đâu được. 

Cuối cùng Hứa Phong công khai sự thật, tuyên bố Hứa Hải Thanh bị tâm thần nên lúc đấy đã bồi thường rất nhiều tiền, không ngờ đối phương vẫn vô tình vô nghĩa tiếp tục quay lại tống tiền. Người đàn ông đó thì bị tạm giam. Hứa Hải Thanh bị nhốt trong viện tâm thần, không ra được nữa.

Ông ta tự gán cho Hứa Hải Thanh cái danh tâm thần, tiễn đứa con mình yêu chiều nhất đến cửa địa ngục chờ chết.

Hứa Hải Thanh gặp quả báo, nằm trong viện tâm thần được 3 năm rồi qua đời, câu cuối cùng trước khi chết là lời căm hận Hứa Phong, Hứa Phong bị đả kích lớn ngã bệnh, từ đó cơ thể ngày càng sa sút, không can thiệp được gì nữa.

Cái kết xứng đáng với kẻ ác. 

Hứa Phong không ở lại lâu, đuổi người kia đi rồi lại vội vàng quay lại viện tâm thần. 

Bây giờ ông ta vẫn đang mặc sức tưởng tượng khi nào Hứa Hải Thanh mới bình thường lại..

"Xong rồi đấy." Thẩm Tín nhìn về phía Hứa Như Trần, "Khi nào trả thù lao cho anh?"

Hứa Như Trần hơi ngạc nhiên, "Vậy là xong ạ?"

"Xong trong mắt anh."

Hứa Như Trần lập tức nhớ đến lời Thẩm Tín từng nói, cậu có một cặp mắt nhìn thấu sự thật, nói cách khác: Cậu thấy được diễn biến tương lai?

Nghĩ vậy, y có hơi xoắn xuýt.

Việc xong xuôi thì tốt, nhưng y không muốn chỉ như thế đã kết thúc. 

Nếu kết thúc thế này thì y không còn lí do để gặp Thẩm Tín nữa, cứ vậy chẳng lẽ mối quan hệ khó lắm mới quen thuộc lại quay về số 0?

Trì hoãn không trả tiền? Không được! Thẩm Tín sẽ giận.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hứa Như Trần đang suy nghĩ miên man, không nhận ra Thẩm Tín đang nhìn mình, y rối muốn chết, băn khoăn không biết làm gì để giữ Thẩm Tín lại, mắt như đang nhìn đâu đó nhưng thật ra là chẳng nhìn gì hết, hoàn toàn không nghĩ đến việc Thẩm Tín đang cố tình trêu mình. 

"Hứa Như Trần." Thẩm Tín gọi.

"Dạ?" Hứa Như Trần đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Thẩm Tín.

Thẩm Tín chỉ chỉ điện thoại y, "Điện thoại em kêu nãy giờ rồi."

Hứa Như Trần vội cảm ơn, vừa cầm điện thoại lên thì chuông ngắt, người gọi nhỡ là Phạm Hiểu, y chưa kịp gọi lại thì Phạm Hiểu đã đánh máy tiếp.

......Ừ, đúng rồi, còn Phạm Hiểu.

Nghĩ đến đây Hứa Như Trần vội bấm nghe, "Alo?"

"Hứa Như Trần! Cậu biết đàn anh cậu đang ở đâu không?" Phạm Hiểu nôn nóng: "Tớ nhớ ra mình đụng chạm ai rồi!"

"B-bây giờ tớ muốn gặp ảnh!"

"Đàn anh đang ở chỗ tớ." Hứa Như Trần ổn định lại, "Cậu đến công ty đi."

"Được được, tớ tới liền đây!"

Cúp máy, Hứa Như Trần hắng giọng, y nhìn Thẩm Tín, "Em xin lỗi, nhưng hình như vẫn còn ít việc nhờ anh giúp."

Thẩm Tín nhìn ánh mắt kia phản chiếu hình bóng mình, nói giỡn: "Như nào? Em có hai phần tài sản để trả công cho anh à?"

"Không phải em, là bạn em, cậu ấy nói hai người từng gặp nhau rồi." Hứa Như Trần vội vàng nói: "Là người đã giúp anh hôm tiệc tối, cậu ấy nói anh bảo cậu ấy chết xấu lắm?"

Thẩm Tín nghĩ nghĩ, bỗng nhớ ra rồi gật đầu, "Ừ, ý em là cái người siêu xui xẻo ấy hả?"

Ôi trời, bị em nó tìm được cách giữ lại rồi.

"Đúng rồi, là cái người siêu xui xẻo." Hứa Như Trần mặt không đổi sắc bán bạn, "Cậu ấy sắp đến đây, đàn anh nể mặt em giúp cậu ấy nhé."

"Nể mặt em à." Thẩm Tín nhướng mày, "Vậy là không được lấy tiền rồi?"

Hứa Như Trần yên lặng hít một hơi.

Mặt mũi của y có thể miễn phí, mặt mũi của y có thể miễn phí... 

"Anh lấy bao nhiều thì cứ lấy từng ấy." Hứa Như Trần cố tỉnh táo, "Cậu ấy có nhiều tiền lắm, không phải thương đâu ạ."

......

Cứ tưởng Phạm Hiểu sẽ phóng như bay đến đây, ai ngờ một tiếng rưỡi sau mới thấy bóng dáng khoan thai, thậm chí còn khập khiễng, quần áo tả tơi.

"Cậu sao thế?" Hứa Như Trần đứng ở cửa đón khó hiểu nhìn chân hắn. 

Phạm Hiểu suýt bật khóc.

Thẩm Tín tháo kính xuống nhìn hắn, tổng kết, "Ra tới cửa bị ngã cầu thang, định lái xe nhưng xe hỏng, ngồi xe thuê thì bị tai nạn, cuối cùng đi tới đây thì suýt rớt từ trên cầu vượt xuống."

Phạm Hiểu lập tức hoảng sợ nhìn Thẩm Tín, ánh mắt vừa thấy liền biết là nói trúng rồi. 

Hứa Như Trần cảm thán, "Đúng là xui thật."

"Đại sư cứu em với!" Lần này Phạm Hiểu khóc thật.

"Được rồi, ở đây nhiều người, vào văn phòng tớ đã." Hứa Như Trần yên lặng ngăn giữa hắn với Thẩm Tín.

Thẩm Tín không có thói ở sạch nhưng ghét dơ, đâu ôm Phạm Hiểu cả người toàn đất được.

Thẩm Tín bấm thang máy, nhìn thoáng qua cái nút, rồi lại nhìn sang Phạm Hiểu bên cạnh. 

"Tôi nghĩ đừng đi thang máy thì tốt hơn."

"Dạ? Nhưng văn phòng của Hứa Như Trần trên tầng 15 anh ơi!" Phạm Hiểu đau khổ, "Chân em đau lắm, leo lên đấy chắc em phế luôn quá!"

Hứa Như Trần nhìn đồng hồ, "10 phút nữa là đến giờ tan làm, không đi thì chút nữa hết chỗ đấy."

"Không sao đâu, tuần trước thanh máy mới bảo dưỡng mà."

Thẩm Tín nghĩ: Không tin đúng không.

Ba người đi vào thang máy, Phạm Hiểu ngồi xổm trong góc trồng nấm vì chân đau, hắn còn chưa tìm được chỗ êm thì bỗng nhiên thang máy dừng lại, Phạm Hiểu hoang mang ngẩng đầu, mắt nhìn chăm chú vào số tầng.  

Thẩm Tín dựa vào vách thang máy, "Oa, treo rồi kìa."

"Treo thật." Hứa Như Trần gõ cửa thang máy, "Phạm Hiểu, cậu trả tiền sửa đấy."

Phạm Hiểu khóc òa, "Tớ thành ra thế này rồi mà cậu còn đòi đền tiền!"

Tuy Hứa Như Trần chỉ đùa thôi nhưng y cũng không ngờ vận rủi của Phạm Hiểu lại đáng sợ đến vậy, cái thang máy mới bảo dưỡng tuần trước mà giờ lại treo. 

Y gọi cho nhân viên sửa chữa, chắn chắn bên kia đã xuất phát rồi mới nhìn sang Phạm Hiểu.

"Cậu ấy bị sao vậy ạ?"

Thẩm Tín cũng đang nhìn Phạm Hiểu, ánh mắt khá hứng thú.

"Trên người có thứ khá thú vị đấy."

Trong mắt Thẩm Tín, xoay quanh Phạm Hiểu đang ngồi trồng nấm trong góc là một người tí hon màu đen kì lạ giống như búp bê cầu mưa, vừa đáng yêu vừa dị thường, nhưng Thẩm Tín chắc chắn hôm tiệc tối khi nhìn thấy Phạm Hiểu thì nó chỉ bé bằng ngón cái thôi. 

Chưa đến hai ngày mà thứ này đã to bằng nắm tay.

【 Búp bê xui xẻo: Búp bê tai họa ảnh hưởng đến tử vi của một người. 】

【 Búp bê sẽ lớn dần theo thời gian, càng lớn càng xui xẻo, cho đến khi người bị kí sinh chết đi. 】

"Nhớ ra đụng chạm gì ai rồi hả?"

"Ừm." Bây giờ chỉ có thể đợi trong thang máy, Phạm Hiển tủi thân trả lời: "Tầm tuần trước tớ đi đo đạc miếng đất sắp mở rộng làm trung tâm thương mại, nhưng mà bị lạc đường, ở đó chẳng có ai, khó lắm mới kiếm được một bà già để hỏi đường."

"Bả chỉ đường cho tớ, nhưng tớ chưa đi thì cấp dưới tới, bảo đi đường ngược lại."

"Tớ nghĩ chắc người ta già rồi nên nhớ nhầm, không để ý mấy, ai ngờ bả chửi ầm lên, nói tớ sẽ gặp xui xẻo."

"Đại sư, bả là phù thủy gì trong truyện hả!"

"Không biết." Thẩm Tín trả lời: "Với đừng có gọi tôi là đại sư."

Phạm Hiểu rụt vào trong góc, "Dạ anh Thẩm."

"Tóm lại, lúc đấy em không nghĩ nhiều, dù có chút vấn đề nhưng chả sao, thẳng cho tới chiều hôm qua, nhà bếp em suýt cháy, ra ngoài kiếm người sửa điện thì suýt bị xe đâm, em sợ gần chết, sau đấy em nhớ ra lời đàn anh từng nói rồi nghĩ thật kỹ nên mới nhớ tới cái bà đấy."

"Bây giờ em phải làm sao đây?" Phạm Hiểu lau nước mắt, "Ra ngoài bị xe đâm, thang máy cũng treo luôn, chắc không sống nổi qua ngày mai."

"Yên tâm, qua được ngày mai." Thẩm Tín cười trả lời: "Nhưng mà một tuần thì chưa chắc."

Phạm Hiểu sợ hãi, rú một tiếng đòi nhào lên, sau đó bị Hứa Như Trần ngăn lại.

"Đàn anh cứu em!"

"Đợi chút để tôi nhìn xem." Thẩm Tín nhìn hắn, "Vẫn chưa chắc chắn, điều kiện cũng không đủ.. Mai phải đến chỗ cậu kể coi sao."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề!" Phạm Hiểu gật đầu như giã tỏi.

Ra khỏi thang máy, mọi người quyết định sẽ đến chỗ Phạm Hiểu kể để kiểm tra, dù Hứa Như Trần rất muốn đi cùng nhưng bây giờ công ty chỉ còn mỗi y quản lý, không thể muốn đi đâu là đi được. 

Phạm Hiểu không dám lái xe tới, Hứa Như Trần đành cho mượn xe mình, dặn: Để Thẩm Tín lái.

Thẩm Tín đi lấy xe, Phạm Hiểu ngồi ngoài cửa nhìn ra đường. 

"Hứa Như Trần." Phạm Hiểu mở miệng.

Hứa Như Trần nhìn hắn.

"Anh Thẩm giỏi thế, gì cũng biết...." Hắn vuốt cằm hỏi một câu làm Hứa Như Trần kinh hồn táng đảm, "Vậy chắc ảnh cũng biết cậu thích ảnh nhỉ?"

Hứa Như Trần:......

"Không phải chứ? Bộ cậu không nghĩ tới vụ đó hả!"

"Có thể đại sư không tường tận cả về đời sống tình cảm đâu." Hứa Như Trần an ủi bản thân, "Nếu anh ấy biết rồi thì đã không đến gặp tớ."

Phạm Hiểu ghét bỏ, "Thôi biết rồi, để tớ hỏi cho."

"Nhớ cảm ơn đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com