TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Văn Thu Thời đến sớm, y mặc áo trắng viền đỏ, tóc đen buông dài, ngồi ở vị trí được sắp xếp trước, rất gần đài Đắc Đạo. Xung quanh ghế dựa còn thưa thớt, chẳng được mấy người, y ngồi đó dễ dàng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Thiên Triện là bảo vật trấn áp, cần chờ đến đúng thời điểm mới có thể lấy được. Trong lúc y ngồi chờ, các Phù sư lần lượt kéo tới, không khí dần náo nhiệt. Văn Thu Thời đang mải quan sát thì nghe thấy một tiếng "hừ lạnh". Y quay đầu lại, phát hiện ghế phía sau vừa vang lên tiếng sột soạt, Sở Thiên Lân - con cháu của Nam Lĩnh, vừa ngồi xuống.

Sở Thiên Lân phát hiện ánh mắt y nhìn mình, lập tức trừng mắt đáp trả, thái độ không hề khách khí.

Thật ra ngoài việc trừng mắt, hắn cũng chẳng biết phải biểu cảm thế nào cho đúng. Lo sợ bị chế giễu, hắn hừ lạnh một tiếng trước: "Đừng có mà đắc ý, Gia chủ của chúng ta sắp đến rồi!"

Văn Thu Thời: "?"

Có phải hắn nghĩ y sẽ bị dọa đến run sợ không?

Sở Bách Nguyệt chưa thấy đâu, nhưng Sở Bách Dương đã xuất hiện. Hắn do dự bước lại gần, không cùng những đệ tử Linh Tông rời đi từ chiều hôm qua, hắn muộn một chút mới trở về tông.

Các môn phái đã hoàn tất việc tuyển chọn đệ tử từ lâu. Nếu không phải vì Đại hội Phù đạo, bọn họ cũng chẳng nán lại Lãm Nguyệt Thành lâu như vậy. Hôm nay, Thiên Tông, Bắc Vực và Nam Lĩnh đều chuẩn bị khởi hành.

Sở Bách Dương đến gần chào hỏi, đưa cho Văn Thu Thời một mâm nho đã được lột vỏ sạch sẽ. Sau vài câu chuyện phiếm, hắn như thể vô tình hỏi:

"Văn Trưởng lão định về Thiên Tông à?"

Văn Thu Thời nhìn tay phải bị thương của mình, dù rất thèm ăn nho nhưng cũng ăn không hết. Y liếc nhìn mâm nho lấp lánh như pha lê, ánh mắt khẽ lóe lên. Vừa ném nho vào miệng, y vừa lơ đãng đáp:

"Không về."

Sư phụ Thịnh Linh Trạch của nguyên chủ đang đợi y trở về. Nhưng mặc không phải ý định của y, nhưng y cũng coi như là đoạt xá đồ đệ nhà người ta, lại đi gặp sư phụ người ta, đối mặt với trưởng bối, y ít nhiều vẫn thấy mất tự nhiên.

Giờ đây Thiên Triện đã sắp vào tay, y dự định tiếp tục hành trình chu du khắp nơi, khám phá thế giới này thêm rồi tính tiếp.

"Không về? Vậy ngươi định đi đâu?" Sở Bách Dương kinh ngạc hỏi tiếp.

Văn Thu Thời nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên đầy bí ẩn: "Ta không biết, cứ gieo xúc xắc sẽ biết."

Sở Bách Dương: "..."

Nhận được câu trả lời, Sở Bách Dương muốn chạy ngay lập tức, nhưng lại không dám tỏ ra quá rõ ràng. Hắn ngồi lại trên ghế mà như kiến bò trên chảo nóng, đợi một lát như cho bớt lộ liễu sau đó mới đứng dậy cáo từ.

Ghế trống không.

Chẳng bao lâu sau một người khác ngồi xuống, còn có một người đứng tựa lưng sau ghế.

Con cháu Bắc Vực - Kha Liễu và Bạch Sinh.

"Ta ăn một quả được không?" Bạch Sinh nghiêng đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn mâm nho trong suốt mọng nước, tràn đầy sự thèm thuồng.

Hắn mặc trang phục thêu chỉ vàng, vóc dáng cao lớn, không bao lâu nữa là tới tuổi cập quan nhưng tính tình lại ngây thơ, đơn thuần như trẻ con.

Bạch Sinh nhấp nháy đôi môi, gương mặt trắng trẻo hiện lên vẻ ngây ngô, chưa chờ câu trả lời đã vươn tay định lấy mấy quả nho.

Bốp!

Giữa đường tay hắn bị Kha Liễu đánh xuống.

"Bạch Sinh, ngươi làm vậy là bất lịch sự."

Bạch Sinh ấm ức rụt tay lại, đưa tay xoa chỗ vừa bị đánh, giọng lí nhí: "Ta đã hỏi trước rồi mà."

Kha Liễu nghiêm giọng dạy dỗ: "Phải chờ người ta nói 'có thể' mới được ăn."

Bạch Sinh lại quay đầu, mắt sáng như sao, đầy mong chờ nhìn Văn Thu Thời.

"Cứ tự nhiên." Văn Thu Thời bưng mâm nho lên.

Bạch Sinh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt càng thêm tội nghiệp. Miệng hắn nuốt nước bọt liên tục nhưng vẫn cố nhịn, không dám tự tiện lấy.

Văn Thu Thời hiểu ra, nói: "Có thể."

Lập tức, Bạch Sinh vui sướng đoạt lấy mâm nho, chưa đầy một hơi đã xử sạch mười quả còn lại.

Văn Thu Thời ngẩn người, biểu cảm cứng đờ, trong lòng như có ngàn mũi dao đâm.

Ít nhất cũng để lại cho y một quả chứ!

"Văn Trưởng lão định về Thiên Tông à?" Kha Liễu lên tiếng hỏi.

Câu hỏi quen thuộc khiến Văn Thu Thời rời mắt khỏi chiếc mâm rỗng không, đáp: "Tạm thời không."

Kha Liễu liền mời: "Nếu vậy, chi bằng tới Thánh Cung một chuyến?"

Bạch Sinh nghe vậy liền vỗ tay reo lên: "Thánh Cung tốt lắm! Ở đó có rất nhiều loại nho ngon!"

Lời từ chối lên tới miệng Văn Thu Thời nghe thế quay xe 180 độ, có chút động lòng: "Thật sao? Có nhiều không? Ngon đến mức nào?"

"Ngon nhất thiên hạ! Nhưng mà..." Bạch Sinh buông tay, vẻ mặt vô tội: "Mười năm trước đã không còn. Vực chủ đã sai người thu san bằng sạch sẽ, ngay cả gốc cũng không chừa."

Văn Thu Thời: "..." Úc Trầm Viêm, ngươi giỏi lắm!

Kha Liễu và Bạch Sinh nhanh chóng lên đài nhận thưởng. Tiếp theo liền đến lượt y, Văn Thu Thời nhìn chằm chằm Thiên Triện phát sáng trên đài, lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng, cảm giác như thể cảnh còn mà người mất.

Y cúi đầu, nhẹ tay lắc chiếc lục lạc nhỏ như để phân tán sự chú ý.

Đúng lúc này, một luồng linh lực dao động từ xa bất ngờ truyền đến. Chỉ nghe "oành" một tiếng, năng lượng mạnh mẽ xẹt qua bầu trời Lãm Nguyệt Thành, rồi dư chấn tản đi nơi phương xa.

Văn Thu Thời ngẩng đầu nhìn, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bàn luận rì rầm:

"Đây là linh lực của hai người đang giao chiến!"

"Sức mạnh khủng khiếp đến mức dư chấn lan tới cả Lãm Nguyệt Thành, trên đời này có mấy người làm được điều này cơ chứ?"

"Rốt cuộc là ai vậy?!?"

Cội nguồn của dao động Linh lực nằm tại vùng biên giới Bắc Vực, núi non trùng điệp nối tiếp nhau. Lúc này trời vừa sáng, sương trắng còn vờn quanh, một đoàn người của Linh Tông ngự kiếm bay suốt đêm. Khi tìm được một nơi tương đối bằng phẳng, họ hạ xuống nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình.

Trong rừng núi, cây cối che trời rậm rạp, mặt đất đầy đá sắc nhọn, tiếng gào rú của Linh thú vang lên không ngớt, khiến lòng người bất an.

Mấy đệ tử Linh Tông co cụm lại thành một nhóm nhỏ, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.

"Nơi này Linh thú nhiều như thế, chẳng lẽ chúng ta lạc vào địa bàn của đại yêu thú?"

"Sợ gì chứ, có Tông chủ ở đây, con yêu thú nào dám manh động!"

"Ta có bản đồ này... không xong rồi! Đây là hang ổ của đại yêu thú Tất Phương! Mau báo cho Tông chủ!"

Cả đám đệ tử chợt lạnh sống lưng, đệ tử cầm bản đồ quay đầu đi về phía Mạnh Dư Chi, qua giây lát lại chần chờ, thu chân lại. Sắc mặt Tông chủ từ hôm qua sau khi Nam Độc Y bị thua đã đen như đít nồi, rõ ràng lửa giận vẫn còn âm ỉ. Ai đi quấy rầy vào lúc này thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

"Thôi, không sao đâu. Tất Phương tuy đáng sợ, nhưng nó là đại yêu thú, chỉ cần không chủ động trêu chọc, chắc cũng chẳng buồn chấp mấy kẻ tôm tép như chúng ta."

"Đúng, không ai ngu mà đi chọc ghẹo nó!"

Mạnh Dư Chi đứng một mình cách đó không xa, sắc mặt khó coi như thể ai thiếu nợ hắn cả ngàn lượng vàng.

Sau khi nghỉ ngơi chừng một nén nhang, đoàn người tiếp tục lên đường. Đột nhiên cành lá trên cao rung mạnh, một bóng người xuất hiện chắn ngang đường đi của họ.

Nam tử từ trên cây nhảy xuống khoác áo cẩm y đen tuyền, dáng người cao ráo, đường nét sắc sảo. Chiếc áo thêu hoa văn đỏ như máu, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt nạ kỳ dị với chú văn đen đỏ như đang chuyển động, tay hắn cầm một thanh kiếm bạc.

Kiếm khí tỏa ra có hơi cổ quái, toàn thân sáng trong như tuyết trắng, không biết là nguyên liệu gì chế tạo thành nhưng tuyệt đối không tầm thường.

Nhưng lưỡi thanh kiếm này... chưa mài sắc bén.

Mạnh Dư Chi vừa nhìn đã biến sắc, thầm nghĩ người này tới từ bao giờ, hắn vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra. Trong lòng hắn hơi trầm xuống, ánh mắt quét qua thanh kiếm Ngân Tuyết chưa được mài bén, thoáng sửng sốt.

Một giây sau, đồng tử Mạnh Dư Chi co rút mạnh, khuôn mặt vốn đen như đít nồi lại chuyển thành trắng bệch như tờ giấy. Trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, không thể tưởng tượng được nhìn về phía người cầm kiếm.

Đám đệ tử trẻ của Linh Tông đứng phía sau không nhận ra thanh kiếm này, nhưng Mạnh Dư Chi thì nhận ra ngay.

Ma kiếm Ẩm Huyết.

Năm xưa từng là bội kiếm của ma quân Túc Dạ, ban đầu gọi là Ngân Tuyết, không mài bén để tránh tạo sát nghiệp. Sau này đổi tên thành Ẩm Huyết, vẫn chưa từng mài bén, nhưng dưới kiếm lại có vô số vong hồn.

Nếu không phải vì tin rằng Túc Dạ đã táng thân dưới Thánh kiếm, đến tro cốt cũng không còn, Mạnh Dư Chi suýt nữa đã nghĩ người trước mặt chính là Ma quân đội mồ sống dậy.
Không phải Ma quân, cũng không phải đương kim Sâm La Điện chủ - Túc Mặc Dã...

Vậy người này là ai?

Mạnh Dư Chi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới một lời đồn.

Trước trận chiến trừ ma tại Vực Tinh Lạc năm xưa một thời gian, có lời đồn về "Thiếu điện chủ" của Sâm La Điện. Đứa trẻ đó chỉ ba, bốn tuổi, tên là Túc Trạch, được miêu tả vô cùng rõ ràng, nhưng chưa từng có ai thực sự gặp mặt. Sau đại chiến, Sâm La Điện tan hoang, chưa từng tìm được dấu vết nào về Thiếu điện chủ ấy. Các môn nhân của Sâm La Điện bị tra hỏi cũng đều lắc đầu, mọi người chỉ đành xem đó là lời đồn.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy thanh Ẩm Huyết Kiếm biến mất bao năm đang được cầm trên tay người trẻ tuổi này, Mạnh Dư Chi không thể không liên tưởng.

Bàn tay nắm chuôi kiếm kia thon dài, mang nét tinh tế mà mạnh mẽ. Người trẻ tuổi này...

Mạnh Dư Chi giơ tay ngăn các đệ tử đang định tiến lên. Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt phức tạp đến khó tả.

"Các hạ là ai? Vì sao lại chặn đường chúng ta?"

Người đeo mặt nạ không đáp, chỉ xoay kiếm trong tay một vòng như thử nghiệm sự linh hoạt của nó. Chớp mắt, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Mạnh Dư Chi.

Ánh kiếm lóe lên, lạnh lẽo như sương sớm.

Trong chớp mắt ấy, cả khu rừng như bừng tỉnh. Tiếng bước chân bách thú chạy trốn vang vọng khắp nơi, linh lực cuồn cuộn lan tỏa đến tận vùng đất xa xôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com