Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat
Cố Mạt Trạch không đứng cùng các đệ tử Thiên Tông khác, mà một mình tách ra, đứng ở góc riêng. Hắn không nhìn về phía sân đấu, mà ánh mắt chăm chăm dõi theo khán đài đối diện.Khoảng cách quá xa khiến Văn Thu Thời không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng y vẫn quay lại, nhìn theo hướng ánh mắt của hắn. Chỉ thấy phía bên kia là các đệ tử Linh Tông. Đứng ở hàng đầu là Tông chủ Mạnh Dư Chi, vẻ mặt vô cùng hân hoan, rõ ràng rất vui mừng khi nhìn thấy Nam Độc Y đang chiếm thế thượng phong.Phát hiện y đang nhìn, Mạnh Dư Chi cũng nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.Văn Thu Thời hơi nheo mắt, lập tức hiểu ra điều gì đó.Tay phải y run lên, cây bút vốn đã nắm không được chặt lại rơi xuống đất. Cách một khoảng rất xa, y vẫn nghe được tiếng cười nhạo của Mạnh Dư Chi.Khóe mắt Văn Thu Thời giật nhẹ. Y thu hồi ánh mắt, chậm rãi cúi xuống nhặt bút, lần này còn cố ý thể hiện ra vẻ "ngay cả cầm bút nhặt lên cũng khó khăn".Thời gian thi đấu cứ thế trôi qua hơn một nửa.Lúc này trên sân đấu, bút trong tay Nam Độc Y đứng bên trái vẽ không ngừng, đã hoàn thành gần trăm lá bùa. Trong khi đó thanh niên bên phải, hết lần này đến lần khác cúi xuống nhặt bút, cuối cùng ngồi xổm xuống đất lẻ loi, cúi đầu lặng lẽ. Tay phải y yếu ớt đến mức không thể nhặt nổi cây bút, chỉ có thể dùng ngón cái chọt chọt vào thân bút, trông đến là đáng thương.Trên khán đài, tiếng la hét phẫn nộ từ khán giả lúc đầu đến giờ do bào mòn hết kiên nhẫn dần dần biến mất.Khi ngọn hương thứ hai gần cháy hết, chẳng còn ai nói những câu như "Bỏ quyền đi!", "Đừng nhặt nữa!", "Thôi buông tha cho nhau đi!". Họ chỉ nhìn chằm chằm y cúi đầu lặng lẽ thở dài, những lời phàn nàn, bất mãn nghẹn lại trong cổ họng.Không biết ai đó bất chợt lên tiếng: "Tay y chảy máu rồi..."Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Văn Thu Thời. Một cảm giác nghẹn ngào giống như có bàn tay vô hình bóp chặt tim họ.Vải trắng quấn quanh tay phải của y không biết đã thấm máu từ bao giờ. Máu từ vết thương chảy ra, nhuốm đỏ cả lớp vải. Khuôn mặt y trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vài lọn tóc đen bết lại vì mồ hôi.Bàn tay đang cố nhặt bút của y run rẩy.Rõ ràng đau đớn đến tột cùng... vậy mà vẫn chưa từng từ bỏ."Không nỡ nhìn nữa... Thảm quá...""Ai mà ngờ được tối hôm qua sẽ bị thương đâu? Trong lòng đau đớn nhất chắc chắn là Văn Trưởng lão rồi.""Sao mà trùng hợp vậy được? Lại bị thương đúng ngay tay! Ta thấy đám người Linh Tông kia cười vui thế, không phải bọn họ động tay đó chứ!""Tám chín phần mười! Văn Trưởng lão bị thương, người hưởng lợi lớn nhất chẳng phải là Nam Độc Y sao? Nhìn mặt Linh Tông chủ cười tươi thế kia, ông khinh!""Linh Tông thì không nói, nhưng mấy đệ tử Thiên Tông kia cũng chẳng khá hơn! Nhìn trưởng lão nhà mình đang khổ sở mà biểu cảm thì như không liên quan gì đến mình! Đúng là đám lòng lang dạ sói!""Đúng vậy, cứ tưởng đệ tử Thiên Tông hòa thuận đoàn kết như trong lời đồn. Giờ thì rõ là khiến người ta thất vọng!"Bất ngờ bị điểm danh, Mục Thanh Nguyên cùng nhóm đệ tử Thiên Tông lập tức bị hàng loạt ánh mắt khinh bỉ ném thẳng tới, biểu tình trên mặt họ lúc này thật sự vi diệu. Vừa liếc nhìn Văn Thu Thời vẫn đang gắng sức nhặt bút ở giữa sân, muốn nói lại thôi, rõ ràng khổ không nói thành lời."Ta là người qua đường còn không đành lòng nhìn nữa! Các ngươi sao lại thờ ơ như vậy?!?""Y không phải trưởng lão của các ngươi sao? Mắt lạnh đứng nhìn như thế, các ngươi không thấy áy náy hả?""Văn trưởng lão rốt cuộc sống kiểu gì trong Thiên Tông? Một đám bạch nhãn lang!"Vô cớ bị chỉ trích, có đệ tử ủy khuất nhịn không được định lên tiếng giải thích, thì đúng lúc này, một tiếng thét xé lòng vang lên ngắt ngang: "Sư phụ!"Cả khán đài đồng loạt quay đầu nhìn lại.Một thiếu niên từ đám đệ tử Thiên Tông chạy ra, đôi chân mang ủng dây xích vàng loảng xoảng vang lên theo từng bước chân.Giả Đường nhanh chóng chạy đến trước vòng bảo hộ, sau khi bi thương kêu lên một tiếng "Sư phụ!", nâng gương mặt đầy nước mắt lên, hướng về phía Văn Thu Thời vẫn còn đang ngồi xổm nhặt bút giữa sân mà gào: "Sư phụ! Tiếp tục nhặt nữa là tay người phế thật đó! Phế thật đó, hu hu! Đừng thử nữa mà!""Từ bỏ đi! Đồ nhi cầu xin người đấy!" Trong khoảnh khắc, toàn sân trở nên lặng ngắt như tờ.Chỉ còn lại tiếng "Đồ nhi cầu xin người..." đầy chân thành và nhiệt lệ của Giả Đường vọng lại, tức thì lay động biết bao trái tim, cảm động đến tận cùng vì tình thầy trò sâu đậm."Dù nói mấy đứa đệ tử Thiên Tông kia không tim không gan, nhưng cũng may có một đồ đệ như thế này. Ít nhất cũng biết đau lòng sư phụ!""Trước kia chỉ nghĩ Giả Đường là một tên ăn chơi trác táng, ai ngờ tiếng gào từ tận đáy lòng này lại khiến ta nhìn hắn bằng con mắt khác!""Ta nhớ đến sư phụ ta... hai mắt không nhịn được cay cay.""Haizz, tiểu Đường là một đứa trẻ tốt." Phù lão đỏ hoe khóe mắt, vỗ vỗ vai Giả Các chủ, nghẹn ngào nói: "Tuổi lớn rồi, nhìn không nổi mấy cảnh này nữa.""Là một đứa trẻ tốt, nhưng mà..." Giả Các chủ nhìn chằm chằm Giả Đường đang nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng xúc động không thôi nhưng lại cảm thấy sai sai ở đâu đó. Ông thầm nghĩ: Ngày trước mình suýt mất mạng, cũng chưa từng thấy thằng con khóc xấu thảm thương như vậy.Văn Thu Thời bị tiếng gào của Giả Đường làm giật mình đến mức làm rơi cả bút.Y nghiêng đầu nhìn Giả Đường đang đau lòng vì mình đến mức đấm vòng bảo hộ thùm thụp, tự trách bản thân vô dụng, lẳng lặng giơ ngón cái lên.Gút chóp!Giả Đường vẫn đứng trước vòng bảo hộ, khóc nức nở."Sư phụ! Tay người... nhặt nữa là phế thật đó!""Con biết người không muốn thua, nhưng đừng cứng đầu nữa! Ai bảo người bị ám toán nên phải chịu khổ thế này chứ!"Lời vừa dứt, cả sân bỗng chốc ồ lên."Ám toán?!?""Quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà bị thương! Chẳng lẽ thật là..."Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía đám người của Linh Tông.Mạnh Dư Chi híp đôi mắt hồ ly của mình lại, vẻ mặt không lộ chút biểu cảm. Các đệ tử Linh Tông phía sau hắn bắt đầu lung lay, người thì xanh mặt, người thì đỏ bừng vì bối rối."Nhìn chúng ta làm gì? Linh Tông chúng ta tuyệt đối không làm ra mấy trò bỉ ổi như thế!""Đúng vậy! Có bằng chứng không? Đừng có ngậm máu phun người!""Nam Trưởng lão là Thiên Phù sư, cần phải ám toán người khác sao? Đúng là nói bậy!"Đám đệ tử Linh Tông cố gắng biện giải, nhưng rất nhanh những lời nghi ngờ như thủy triều đã cuốn phăng đi tiếng nói của họ.Trong lúc bọn họ cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, gần như không chống đỡ nổi, Mạnh Dư Chi giơ tay ra hiệu dừng lại:"Đừng phí lời. Cứ để bọn họ nói. Chỉ còn một nén nhang thời gian nữa thôi, Nam Trưởng lão của chúng ta sẽ thắng, các ngươi nhìn kỹ là được."Lời nói của Mạnh Dư Chi như thuốc an thần, khiến đám đệ tử Linh Tông dần bình tĩnh lại. Bọn họ bắt đầu chìm trong niềm vui sướng, đợi chờ Nam Độc Y đoạt giải quán quân, mang về bút Thiên Triện.Thế nhưng có kẻ trong đám đông thấy Giả Đường vẫn đang khuyên bảo, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Văn Thu Thời giữa sân mỉa mai:"Văn Trưởng lão, thời gian chẳng còn kịp rồi. Cho dù tay ngươi không bị thương thì cũng không thể vẽ nhanh như vậy. Chi bằng nghe lời đồ đệ, bỏ cuộc đi, đỡ phải tự chuốc khổ."Kẻ đó vừa nói xong, đã bị vô số tiếng chửi mắng từ tứ phía vả lại.Mọi người nhìn băng gạc trên tay nhuốm đầy máu, nghĩ đến Phù thuật Văn Thu Thời lợi hại đến vậy mà gặp phải ám toán, trong trận chung kết ngay cả bút cũng cầm không được, tâm tình hẳn là lo lắng, khó chịu, phẫn uất không thôi. Vậy mà bây giờ còn phải chịu kích thích, mặc người ta trào phúng."Liên quan chó gì đến ngươi! Người ta muốn nhặt bút thì nhặt, mắc gì đến ngươi?""Chưa tới giây phút cuối cùng, không bỏ cuộc thì có gì sai? Một tên nhãi ranh đệ tử Linh Tông mà dám làm càn, không biết lượng sức mình còn dám phát ngôn trước mặt mọi người!"Sau màn giáo huấn, ánh mắt mọi người lại quay về phía Văn Thu Thời vẫn lặng lẽ đứng giữa sân.Ánh mắt ấy tràn ngập thương xót.Một số người còn xúc động đến rơi nước mắt, như thể chính họ cũng bị thương. Một vài người khác thì lắc đầu cảm thán:"Ngày trước ta tu hành chỉ cần gặp chút thất bại đã muốn từ bỏ. Giờ nhìn Trưởng lão kiên cường bất khuất như thế, ta thật sự hối hận...""Đủ rồi, sư phụ!" Giả Đường kịp thời lên tiếng, vừa khóc vừa nói: "Tay người thật sự không thể nữa rồi. Không có khả năng thắng đâu, từ bỏ đi!"Lời của hắn như nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người.Không ít người đồng tình lên tiếng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Văn Trưởng lão. Tương lai còn dài, giữ gìn đôi tay mới là quan trọng nhất. Người đã làm đủ tốt rồi.""Bây giờ đúng là không thể nào thắng được nữa."Đối mặt với những lời khuyên nhủ đầy thiện ý, Văn Thu Thời sững sờ. Y nhặt bút lên, chậm rãi đứng dậy."Không thể thắng được sao?"Sắc mặt y tái nhợt, thấp giọng lẩm bẩm, dường như không chấp nhận được sự thật này."Ta nghe không hiểu."Nhìn y như vậy, lòng mọi người càng thêm nặng trĩu, khán giả đứng trên đài quan sát âm thầm lau nước mắt.Bị thua theo cách thế này, cho dù là ai cũng không chấp nhận được.Văn Trưởng lão đáng thương quá...Giả Đường chỉ về phía tên đệ tử Linh Tông vừa trêu chọc, giọng nghẹn ngào nói: "Sư phụ, hắn nói đúng. Cho dù tay người lành lặn thì cũng không còn kịp nữa.""Đúng vậy, dù tay phải của ta khỏi hẳn, cũng không thể trong thời gian ngắn mà vẽ hơn một ngàn lá bùa đâu." Văn Thu Thời ngẩng đầu nhìn về phía Linh Tông chủ.Mạnh Dư Chi vốn cười như không cười nhìn y. Thấy ánh mắt đó, khóe môi hắn khẽ nhếch, không tiếng động nói: "Ta sẽ không để bất kỳ ai lấy được thứ thuộc về Nam Trưởng lão."Y thoáng sững người, sắc mặt lập tức thay đổi. Mạnh Dư Chi lạnh lùng cười.Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Mạnh Dư Chi đông cứng trên gương mặt.Thanh niên giữa sân nâng cánh tay trái vẫn luôn để rũ bên người, hướng về phía hắn nhếch môi cười, sau đó làm một động tác cứa cổ đầy thách thức.Y chậm rãi tháo cây bút trên tóc xuống, tay trái lưu loát cầm bút. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đầu bút lướt qua không gian. Giữa năm ngón tay trắng nõn, thon dài của y, cây bút xoay tròn nhẹ nhàng, không chút chao đảo. Từ ngón cái đến ngón út, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, những ảo ảnh chớp lóe liên tục hiện ra, tựa như những đóa hoa sắp bung nở giữa không trung.Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Mọi người có cảm giác như đã trôi qua rất lâu, nhưng khi hoàn hồn mới nhận ra tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.Chưa kịp phản ứng, trước án thư của Văn Thu Thời bút mực tung bay, nét vẽ sắc bén hiện lên đầy khí thế. Một chồng lá bùa liên tiếp xuất hiện từ khoảng không, từng ký tự phù văn hiện rõ ràng chỉ trong nháy mắt.Toàn sân đột nhiên lặng thinh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.Cả một khoảng không gian chỉ còn lại tiếng lá bùa vang lên từ từng đầu ngón tay của y, như hòa thành một giai điệu kỳ diệu.______________
Y Y: không khí Tết thật rộn ràng khiến tui làm biếng quá, gặp edit mấy chương dài dài hơn 5k chữ thiệt là oải T.T
Y Y: không khí Tết thật rộn ràng khiến tui làm biếng quá, gặp edit mấy chương dài dài hơn 5k chữ thiệt là oải T.T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com