TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Chén rượu trong tay Cố Mạt Trạch phát ra tiếng rạn vỡ nhỏ, ánh sáng từ ngọn nến phản chiếu lên những mảnh vỡ như băng.

Hiện giờ hắn như đang đuổi theo một tia sáng. Hắn vất vả cố gắng thoát ra khỏi màn sương đen mịt mờ bao phủ, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng gần ngay trước mắt. Nhưng khi muốn bước tới thêm một bước để chạm đến thứ mà hắn tha thiết mơ ước, nhấc chân lại phát hiện phía trước là vực thẳm không đáy.

Khoảng cách chỉ gang tấc, nhưng xa đến mức chẳng thể với tới.

Hắn thích Văn Thu Thời.

Không chỉ là muốn giữ y bên cạnh, muốn độc chiếm y, mà còn muốn... chạm vào y, sở hữu y, muốn người này thuộc về hắn từ thể xác đến tâm hồn, muốn đối phương cũng có thể... thích hắn.

Nhưng hiển nhiên, Văn Thu Thời không thích hắn.

Có lẽ với tư cách sư thúc, y đối với hắn có chút dịu dàng. Trong tiềm thức từng làm Thiên Lễ nên cực kỳ bao dung với hắn. Nhưng những điều đó giống như Văn Thu Thời từng lấy ví dụ, chỉ đơn thuần là giống như thích Linh phù, không phải yêu, cũng không định kết làm đạo lữ.

Giả Đường vẫn say mèm, cầm xúc xắc nằm lăn ra đất. Trong men rượu mơ hồ, hắn bị nhấc cổ áo lên.

Mắt nhắm mắt mở, Giả Đường cố nhìn rõ, người túm hắn là Cố Mạt Trạch. Trong đầu hắn bắt đầu tỉnh táo lại đôi chút, chợt nhớ ra đây là đâu, bản thân cần phải làm gì. Giả Đường quay trái quay phải, muốn tìm xem Văn Thu Thời ở đâu, mong sư phụ đừng nhìn thấy dáng vẻ say mèm của hắn. Cố Mạt Trạch thần sắc không rõ, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Giả Đường dù có say mấy cũng không khỏi dựng tai lên nghe. Chỉ một lát sau, hắn khiếp sợ như phát hiện ra một bí mật động trời.

Hắn hình như mơ hồ nghe được, Cố Mạt Trạch hỏi: ""Nếu thích một người, mà người đó không thích ngươi... thì phải làm sao bây giờ?""

Thì ra là thế. Giả Đường bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trăn trở cả đêm, hóa ra là vì trong lòng Cố Mạt Trạch có người mình thích, mà người đó lại không thích hắn. Còn sư phụ hắn vì không muốn thấy tiểu sư điệt của mình u sầu khổ sở vì tình, nên để đồ đệ này kéo hắn đến hoa lâu, bảo hắn uống rượu, tiêu sầu, tìm cách thoát khỏi mớ bòng bong.

""Chuyện này sao không nói sớm?""

Giả Đường tỉnh táo lại đôi chút, nhưng khi cố gắng đặt lại xúc xắc lên bàn thì "cạch" một tiếng, nó rơi ngay xuống đất. Thân hình hắn lảo đảo, nghiêng ngả: "Loại chuyện này tìm ta là chuẩn rồi! Ta đây tình trường bách chiến bách thắng, kinh nghiệm phong phú! Nào, nói ta nghe thử, người trong lòng ngươi không thích ngươi, thế y thích kiểu người gì?"

Cố Mạt Trạch trầm tư giây lát rồi đáp: ""Thích khóc, thích tỏ ra đáng thương, thích bị thương.""

Hắn nhớ lại khi Văn Thu Thời vẫn là Thiên Lễ, chỉ một hồn linh không có ý thức. Lúc đầu hồn linh này chỉ phản ứng khi thấy hắn còn bé chịu oan ức mà trốn một khóc nức nở. Sau đó nếu hắn không tỏ vẻ đau khổ, chỉ đến khi hắn bị thương, Thiên Lễ mới có chút động thái.

Nghĩ đến đây, Cố Mạt Trạch chậm rãi nói: ""Vậy nên, ngươi đang bảo ta phải yếu đuối hơn một chút, để sư thúc thích ta đúng không?""

Đầu óc Đầu óc Giả Đườngvẫn còn quay mòng mòng vì say rượu, não hơi bị trì độnnão hơi trì độn. Thích nhìn người khác khóc, thích người ta tỏ ra đáng thương, thích nhìn người ta ta bị thương? Người trong lòng Cố Mạt Trạchhắn chẳng lẽ là...... biến thái sao?

Hơn nữa sao hắn nghe được hai chữHơn nữa sao hắn lại nghe được haichữ ""sư thúc"" nhỉnhỉ? Chuyện này có liên quan gì tới sư phụ chứ?Chuyện này có liên quan gì đến sư phụ chứ? Giả Đường ngây ngốcngây ngốc vẫy vẫy vẫy tay: ""Không đúng không đúng không đúng! Ngươi nghĩ sai hết rồi! Không phải cái này!" Không phải cái này!"

Cố Mạt Trạch nhíu mày, cân nhắc nóicân nhắc nói: T"Thích ngoan ngoãn. ngoãn."

Hắn chưa bao giờ nghe sư thúc khen ai nhiều như khi khen Giả Đường là "đồ đệ ngoan". Nếu không phải vì cảm thấy Giả Đường ngoan ngoãn, có lẽ sư thúc đã chẳng nhận hắn làm đồ đệ.

"Ngươi đâu phải muốn làm đồ đệ của người ta, ngoan để làm gì!"

Giả Đường thở dài một hơi, ngao ngán nhìn Cố Mạt Trạch. Sau đó hắn ngồi thẳng dậy, chống một tay lên mặt bàn ổn định cơ thể, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, phun ra mùi rượu nồng nặc:

"Để ta nói cho ngươi biết, với kinh nghiệm tình trường nhiều năm của ta, thích ai thì tuyệt đối không được mềm lòng! Phải cứng rắn lên! Đối phương càng bảo không cần, thật ra lại rất cần. Mấy lúc như vầy, đừng có nghe lời mà thối lui! Không thể mềm lòng, phải đè y xuống đất, như vậy cuối cùng kẻ trở nên ngoan ngoãn sẽ là nàng!"

Kẻ trở nên ngoan ngoãn sẽ là y...

Câu nói này lượn qua đầu Cố Mạt Trạch, khiến hắn như bị kích thích. Hình ảnh sư thúc ngoan ngoãn hiện lên trong trí nhớ của hắn.

Thời điểm bị hồn lực hấp dẫn, ngoan ngoãn đến lạ thường.

"Nhưng ta muốn y thích ta..." Cố Mạt Trạch kiềm chế ý niệm nóng rực dâng lên, bình tĩnh lại, chợt trầm giọng nói: "Thích giống như cách ta thích y vậy."

Giả Đường vẫn đang lâng lâng men say, chẳng còn biết mình đang nói cái gì. Hắn chỉ thuận miệng phun ra: "Dễ mà! Dù khuôn mặt lẫn tu vi ngươi chỉ kém ta một chút, mang nó ra đi quyến rũ người ta! Nếu đối phương không thích, thì dùng hết thủ đoạn ép người ta phải thích ngươi. Thế không phải được rồi sao."

Giả Đuồng nấc cục một cái, rồi tiếp lời: "Nếu người trong lòng ngươi cảm thấy ngươi ngang ngược bá đạo quá, thì ngươi tỏ ra dịu dàng hơn một chút. Giả vờ ngoan ngoãn, giả đáng thương, cái này gọi là co được giãn được."

Câu "co được giãn được" vừa thoát ra khỏi miệng thì Giả Đường cũng lăn đùng ra ngủ.

Không gian lại chìm vào yên lặng.

Cố Mạt Trạch ngẫm nghĩ, những gì Giả Đường nói tuy không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không phải không có gợi ý.

Hắn nhớ lại thời gian sư thúc còn là một hồn linh, khi ấy hắn liền mơ hồ phát hiện Văn Thu Thời luôn dễ bị động lòng bởi những kẻ yếu thế hơn hẳn những người khác. Tựa như trời sinh đã có tinh thần hiệp nghĩa, thích trừ gian diệt bạo giúp đỡ kẻ yếu, thấy ai chịu khổ là lập tức muốn bảo vệ. Một khi có người bị y nhận định là kẻ yếu, y liền kéo người đó ra phía sau lưng, dốc toàn lực để bảo vệ.

Nhưng một khi đối phương bị y cho rằng đủ mạnh mẽ, muốn lợi dụng y tiếp tục làm thêm việc gì thì khó còn hơn lên trời.

Giả Đường bảo dùng cách mạnh mẽ cứng rắn, với Văn Thu Thời thì không thể làm được. Lỡ làm y nổi giận, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng giả làm kẻ yếu, thì e rằng cả đời này cũng chỉ là "tiểu sư điệt cần được bảo vệ", chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện thích hắn.

Cố Mạt Trạch do dự. Hàng mi dài của hắn khẽ rũ xuống, che đi ánh mắt sâu thẳm tựa biển khơi. Ánh nến trong phòng đổ bóng trên gương mặt hắn, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười tà mị rất lâu rồi không thấy.

Có lẽ hắn nên thử hết mọi cách.

Nhất định có một cách, có thể khiến sư thúc thích hắn.

____________

Y Y: deadline dí quá các nàng thông cảm nhen, nhớ vote và cmt cho tui nà <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com