TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Y đơ người, bất giác nhìn chằm chằm về phía Thiên Triện. Nhớ tới việc cây bút này vốn ở Phù Hội, đột nhiên bay mất rất có khả năng đã bị người của Phù Hội nhìn thấy, nên bọn họ đuổi theo đến tận đây.

Tâm trạng Văn Thu Thời bỗng chốc trở nên nặng nề. Y ngẫm nghĩ một lát rồi thử cứu vớt cú chót, mệnh lệnh: "Thiên Triện, quay về đi."

Y chỉ muốn Thiên Triện trở lại chỗ cũ, từ nơi nào đến thì về nơi đó.

Thiên Triện lơ lửng trước mặt y, đầu bút lắc lư qua lại, như thể đang thắc mắc về mệnh lệnh vừa rồi. Hai giây sau, nó nhẹ nhàng cọ cọ vào vai y như muốn làm nũng.

Văn Thu Thời mơ hồ hiểu ý nó: "Thiên Triện về với chủ nhân."

Tâm thần Văn Thu Thời chấn động, nhìn dáng vẻ rõ ràng thật sự coi y là chủ nhân của nó! Nếu đã như vậy, hạ lệnh không được đi theo chẳng phải được rồi sao.

"Thiên Triện." Văn Thu Thời nghiêm túc gọi.

Ngòi bút nhỏ đang cọ cọ vai y lập tức trở nên ngoan ngoãn, đứng thẳng trên không trung chờ lệnh.

"Xoay người, bay thẳng về phía trước."

Quả nhiên Thiên Triện lập tức làm theo, nhưng vì thân hình trụ của mình, nó xoay một hồi liền mất phương hướng không phân rõ đông tây nam bắc, cứ thế loạng choạng đâm thẳng vào ngực y.

Bốp!

Thiên Triện dừng lại trong lồng ngực y.

Văn Thu Thời: "..."

Y không thể nào có một cây bút ngu như vậy được!

Nhưng nhân cơ hội này, y nhanh chóng giữ chặt Thiên Triện, dùng tay áo quấn kín lại. Sau đó y lấy dây buộc tóc, buộc chặt bút và cánh tay mình thành một khối để nó không còn cựa quậy lung tung nữa.

Thiên Triện bất an nhúc nhích vài cái muốn thoát ra, nhưng khi bị y gõ nhẹ một cái, nó liền ngoan ngoãn nằm im.

Tình hình bên dưới quá nguy hiểm, Văn Thu Thời quyết định giấu kỹ Thiên Triện rời khỏi đây trước đã. Y bước nhanh đến bên Giả Đường, túm lấy vai hắn lắc mạnh:

"Hoàn hồn đi! Mau chỉ cho ta một con đường thoát!"

Giả Đường giật mình tỉnh lại, nhìn sang thấy bàn tay đặt lên bả vai hắn, cặp mắt sưng như bánh bao bằng mắt thường có thể thấy dần ửng đỏ. Hắn thấp thỏm xoa tay mình, ngượng ngùng nói: "Phù chủ, tại hạ là Giả Đường."

Nghe hai chữ "Phù chủ", Văn Thu Thời hít sâu, một tay tát thẳng lên đầu hắn: "Ta biết ngươi là ai! Đừng có lải nhải vô nghĩa!"

Không còn cách nào khác, y đành thẳng thắn nói: "Ta không muốn lộ thân phận lúc này. Mau nghĩ cách giúp ta chạy thoát!"

Giả Đường lơ mơ không hiểu gì, vừa mang gương mặt sưng như bánh bao của mình xuống giường vừa lẩm bẩm. Hắn bước đến cửa sổ nhìn xuống, liền há hốc mồm.

Một biển người đông nghịt đang chiếm trọn con phố!

Hắn vừa ló đầu ra đã bị hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía mình. Dù có hóa thành ruồi bọ, e rằng cũng không thoát khỏi tầm mắt của đám người kia.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Gã sai vặt hốt hoảng hét lên: "Thiếu gia, chạy mau! Bọn họ sắp xông vào rồi!"

Trên thực tế người của Thiên Địa Các bấy giờ cũng chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ai nấy đều có cảm giác bất an, trực giác bảo họ phải mau chóng chạy trốn.

Văn Thu Thời theo bản năng che kín tay áo, không để lộ Thiên Triện để tránh nó lộn xộn gây sự chú ý.

Giả Đường suy nghĩ một lát, gỡ cây bút từ giá treo xuống giấu vào tay áo rồi nói: "Cửa sau chắc chắn cũng bị chặn. Không còn đường nào thoát. Sư phụ, lát nữa ta sẽ chạy xuống tầng dưới, thu hút sự chú ý của bọn họ. Trong lúc đó người trốn ở đây. Khi bọn họ đuổi theo ta, người nhân cơ hội lẫn vào đám đông đi ra ngoài."

Văn Thu Thời nhướng mày: "Ngươi..."

Giả Đường nghiêm mặt, đưa tay chắp sau lưng, xoay người đưa lưng về phía y đầy bi tráng: "Chuyện sinh tử khó liệu. Hôm nay phải tạm biệt sư phụ, sau này..."

"Lẹ lên, đừng có nói nhảm!" Văn Thu Thời không có thời gian ở đây đóng phim tình cảm sướt mướt, túm lấy hắn kéo xuống lầu.

Hai người vừa đến đại sảnh tầng trệt thì nghe một tiếng "Rầm!"

Cửa lớn Thiên Địa Các sống thọ và chết tại nhà. Đám người mặc đồng phục trắng viền đỏ, dẫn đầu là một nhóm Trưởng lão xông vào như vũ bão, tìm kiếm khắp nơi.

"Phù chủ!"

"Phù chủ, ngài đã trở lại sao?!?"

"Thiên Triện đã được triệu hồi! Khẩn cầu Phù chủ ra gặp!"

Dòng người ồ ạt tràn vào, tạo nên khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.

Đại sảnh của Thiên Địa Các vốn khá rộng lớn, với hai cột trụ bằng ngọc khổng lồ đứng sừng sững hai bên như thông thẳng lên trời, cực kỳ tráng lệ huy hoàng.

Văn Thu Thời chẳng kịp suy tính gì thêm, vội vàng trốn sau cây cột bên phải. Y siết chặt cánh tay, giữ lấy Thiên Triện để tránh nó bay ra bại lộ thân phận.

Giả Đường có Linh lực nên nhanh hơn y, đã kịp chạy vào góc trái của sảnh.

Trong khung cảnh ồn ào lộn xộn, hắn hạ giọng quát một tiếng vang dội: "Thiên Triện ở đâu!"

Chỉ một câu nói, mọi người lập tức sôi trào.

Đặc biệt là đám đệ tử của Phù Hội, bọn họ từ trước đến nay chỉ nghe trong truyền thuyết Phù Chủ triệu hồi bút Thiên Triện như thế. Nay được chính tai nghe thấy, chẳng trách ai nấy đều kích động đến đỏ mặt tía tai.

"Là Phù Chủ! Thật sự là Phù Chủ rồi!" Một giọng nói run run vang lên.

Văn Thu Thời nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Y đang dựa vào một cây cột rất lớn, đủ để che kín thân hình, nhưng vẫn không dám ló đầu ra, chỉ liếc nhìn Giả Đường từ xa.

Chỉ thấy Giả Đường hét lớn một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó lập tức cộp cộp cộp chạy thẳng vào bên trong, định lừa họ đuổi theo mình.

Thực tế thì hắn cũng đã hấp dẫn được không ít người. Một đám đông đổ dồn về phía hắn.

Nhưng Văn Thu Thời cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngoài tiếng bước chân thùng thùng của những người đuổi theo Giả Đường, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến lạ thường.

"?"

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, lòng Văn Thu Thời càng lúc càng bất an.

Bên trong đại đường, trừ một nhóm náo nhiệt lúc đầu đã chạy theo Giả Đường, thì những người còn lại vững vàng tựa Thái Sơn. Đặc biệt là đám người Phù Hội đến trước, khi được Đại Trưởng lão ra hiệu, các đệ tử ngay lập tức dừng lại, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, rồi nghiêm túc xếp thành hàng.

Tất cả đều trang trọng đến mức lạ thường, như thể sắp đón chào một cảnh tượng mang tính sử thi vậy.

Không gian rộng lớn của đại đường bỗng dưng trở nên tĩnh mịch, yên lặng đến mức nếu có cây kim rơi cũng nghe rõ mồn một.

Ngay sau đó, Đại Trưởng lão Phù Hội đi lên phía trước, các Trưởng lão và đệ tử khác nối gót theo sau. Dưới ánh mắt tò mò của đám đông, họ cùng dừng lại trước một cây cột khắc hoa văn lớn.

"Bái kiến Phù Chủ!" Đại Trưởng lão dẫn đầu cúi chào.

Tất cả mọi người của Phù Hội đứng phía sau đồng loạt hô lên, tiếng vang rền vang tận trời xanh: "Bái kiến Phù Chủ!"

Người trốn sau cây cột rõ ràng bị dọa sợ, mãi một lúc sau mới có động tĩnh.

Từ phía sau cây cột truyền ra một giọng nam hơi khàn, đầy thiện chí chỉ dẫn: "Phù Chủ ở bên kia kìa, bút Thiên Triện cũng ở bên kia, mọi người tìm nhầm hướng rồi!"

"Phù Chủ, mấy năm nay ngài đã gặp phải chuyện gì, sao ngay cả giọng nói cũng thay đổi thế?"

Đại trưởng lão xúc động không thôi, từ trong ngực móc ra một chiếc la bàn quý giá, mắt rưng rưng nói: "Nếu không phải năm đó ngài để lại la bàn này, chúng thuộc hạ chắc đã không bao giờ tìm thấy Thiên Triện nữa! Và cũng chẳng bao giờ tìm được ngài!"

Văn Thu Thời: "..."

La bàn cái con khỉ khô!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com