TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Một giây trước gió còn cuốn theo mây đen ngùn ngụt, mưa to ào ào đổ xuống, toàn bộ núi rừng đều chìm trong màn mưa dày đặc. Nhưng giây tiếp theo, biển lửa bùng lên ngập trời.

Bầu trời u ám như bị ánh lửa thiêu rực. Cả không gian Vấn Đạo Sơn tối tăm, lấp ló trong sương mù trước đó, giờ bị ánh sáng phơi bày rõ mồn một, đẩy hết mây mù sang một bên, lộ ra dáng vẻ chân thật ban đầu của ngọn núi. Từ xa nhìn lại, cây cối trong rừng thậm chí ngay cả những gốc linh thảo đều hiện lên rõ nét.

Cái lạnh ẩm ướt của cơn mưa tan biến không còn dấu vết. Ngay giữa trung tâm biển lửa ấy, Vấn Đạo Sơn như được ánh lửa khoác lên một lớp áo vàng rực rỡ. Khán đài nằm giữa sườn núi chứa vạn người giờ yên lặng như tờ, ai nấy đều như người mất hồn ngẩng đầu nhìn lên, mắt dán chặt vào ngọn lửa đang cháy phừng phừng trên cao. Cả đám người chìm trong cơn khiếp sợ, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng trở nên mờ mịt, không ai kịp phản ứng.

... Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Đa số những tu sĩ ở đây chỉ tiếp xúc qua với Linh phù Sơ cấp và Trung cấp, Linh phù Cao cấp thì gần như chưa thấy bao giờ, không ai phán đoán nổi đây là uy lực cấp bậc gì. Nhưng có sự đối lập rõ ràng của những Linh phù trước đó, trong lòng mọi người không hẹn cùng hiện lên hai chữ: Thiên phù!

"Không chỉ có thế thôi đâu." Phù lão tổ nhìn biển lửa bao bọc xung quanh trên không, lẩm bẩm: "Để Linh phù Sơ cấp có thể phát huy uy lực như vậy, ngoài người đó ra, thật sự còn có người khác có thể làm được như vậy, hay là nói..."

Ông ta siết chặt chiếc quải trượng trong tay, các khớp xương già cỗi bỗng dưng run rẩy.

Ngọn lửa cháy rực trên bầu trời Lãm Nguyệt Thành, lan tỏa ra ngoài thành vạn dặm, tất cả đều chìm trong biển lửa, giữa không trung tỏa ra uy áp khiến người ta cảm thấy khó thở.

Hỏa phù Sơ cấp - Liêu Nguyên.

Y đứng ở giữa sân, mồ hôi lăn dài trên thái dương, tóc tai ướt nhẹp bết vào mặt. Toàn thân y như vừa bị nướng chín. Linh phù ở thế giới này có cấp bậc, còn thế giới của y thì không. Y đã học Phù đạo tới 3000 loại, diễn sinh vô số biến thể. Nhưng ngay cả vậy, đây cũng là lần đầu tiên y thấy Liêu Nguyên bộc phát sức mạnh đến như vậy.

Không có linh lực hộ thể, Văn Thu Thời đứng giữa trận địa nóng bỏng này, đón nhận uy áp khiến người khác run sợ, mỗi lần y cử động ngón tay đều thấy vô cùng khó khăn. Giữa sân khấu đầy ánh lửa rực rỡ, cả người y ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt tái nhợt thiếu sức sống của y dưới ánh lửa đỏ rực mới thoáng hiện lên một chút hồng hào.

Cả người y hơi lảo đảo, sắp đổ gục đến nơi. Thế nhưng đôi mắt của y vẫn dán chặt vào ngọn lửa Linh phù, nó rực sáng như có thứ gì thiêu đốt từ bên trong. Trên môi y nở một nụ cười tinh nghịch, đơn thuần và rực rỡ, không vướng chút tạp niệm nào, chỉ đơn giản là vì niềm vui khi thấy Linh phù bùng cháy mạnh mẽ như thế.

Tất cả mọi người đều đang nhìn lên biển lửa khổng lồ trên trời, chỉ có một ánh mắt duy nhất đang nhìn chằm chằm vào Văn Thu Thời.

Sở Bách Nguyệt đã từng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng như thế này. Nhưng thân ảnh đang ném phù kia... lại không giống chút nào với hình ảnh trong trí nhớ của hắn. Chỉ trong tích tắc, hắn chợt nhận ra mọi thứ đã thay đổi từ lâu, nhưng cũng dường như có thứ vẫn chưa thay đổi.

Linh phù tràn ngập uy lực bá đạo bao phủ khắp không trung, cùng lúc đó Hỏa phù lại tỏa ra một luồng sáng dịu nhẹ bao bọc lấy Văn Thu Thời, khiến y trông như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại.

Mặt Nam Độc Y cắt không còn giọt máu, lảo đảo lùi về sau vài bước. Hắn là người có cảm nhận Linh phù sâu sắc nhất, chỉ sau Phù lão tổ. Trong khi những người khác chỉ thấy chấn động, lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi, thì hắn lại cảm nhận được nhiều hơn, sâu hơn. Một luồng khí tức cường đại mà quen thuộc... dường như đã trở lại.

Từ khi Văn Thu Thời ném linh phù đến giờ, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng dưới biển lửa rừng rực, thời gian dường như kéo dài vô tận.

Khi mọi người còn đang ngẩn ngơ trước cảnh tượng đó, thì từ màn trời đầy lửa, từng sợi lửa cháy cuồn cuộn như thác đổ xuống. Mang theo sức mạnh của Thiên uy đột nhiên lao xuống, khiến mọi người cảm nhận được rõ lưỡi hái của Tử Thần đang tiến đến.

"Mau! Chạy mau!" Không biết ai đó hét lên một tiếng, như tiếng chuông bừng tỉnh mọi người bị vây trong giấc mộng.

Nhưng... lửa đã vây kín vạn dặm, chạy đi đâu bây giờ? Sắc mặt ai nấy đều tái mét, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Ngay khoảnh khắc ấy, giữa ngọn lửa trên không, một lá phù khác bay lên.

Sóng nước cuồn cuộn ngập trời từ dưới lên trên lao tới, đối đầu với ngọn lửa như muốn nhấn chìm tất cả.

Oanh!

Sóng nước và màn lửa va chạm giữa không trung, trời đất rung chuyển. Không biết qua bao lâu, sương trắng phủ kín tầm mắt từ từ tan biến, bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây.

Mọi người trên khán đài vẫn chưa hoàn hồn. Những gì vừa diễn ra như một giấc mộng kinh thiên động địa, đẹp đẽ, hùng vĩ đến mức khi tan biến đi, lại khiến lòng người tiếc nuối, cảm giác trống rỗng không khỏi dâng lên.

"Thật sự không phải nằm mơ à?" Có người lẩm bẩm, rồi cảnh tượng thi triển uy lực Liêu Nguyên lại khiến xung quanh yên lặng như tờ.

"Phù Thuật! Đây mới là Phù Thuật thật sự!"

"Lực lượng này! Uy lực cỡ này! Ngươi nói với ta là Linh phù Sơ cấp phù à?!?"

"Này, người kia thực sự là Văn Thu Thời à? Là vị Trưởng lão tai tiếng nổi danh của Thiên Tông sao? Ta có nhìn nhầm không vậy?"

"Hai lá phù! Y vậy mà vẽ hai lá! Lúc nãy ta còn tưởng y vẽ một lá phế phẩm, hóa ra là một lá hỏa, một lá thủy!"

"Ếch ngồi đáy giếng hình như là ta mới đúng!"

...

Cả khán đài như vỡ tung.

Văn Thu Thời rời sân đấu, lúc khuất khỏi tầm mắt mọi người, mắt y bỗng tối sầm lại, ngã xuống đất.

Chỉ trong một nén nhang mà vẽ ra hai tấm Linh phù, đã vượt quá giới hạn cơ thể y có thể chịu đựng, quả thật quá sức.

Sau khi y rời đi, chẳng ai còn nhớ cuộc thi đấu vẫn đang tiếp diễn, Bạch Sinh vẫn chưa ném Linh phù.

Một lát sau, đại Trưởng lão Phù Hội hắng giọng, nhắc nhở: "Yên lặng nào. Bạch Sinh, đến lượt ngươi!"

Bạch Sinh bị đánh thức, mồ hôi đầm đìa lấy lại tinh thần, nhưng chẳng ném phù mà không nói không rằng rời khỏi sân đấu. Sau đó trở lại trên khán đài, hắn lôi ra một chiếc đèn thanh liên nhỏ từ túi trữ vật cầm trên tay, hưng phấn hết mức lắc qua lắc lại.

"Bỏ cuộc! Ta bỏ cuộc!"

Các đệ tử Bắc Vực đứng phía sau hắn: "..."

Trong sân chỉ còn lại một mình Kỷ Thức, thấy vậy phẩy tay áo, nắm chặt lá phù trong tay, để lại một câu "Ta cũng bỏ cuộc" xong cũng rời khỏi sân thi đấu.

Thần sắc Kỷ Thức đầy phức tạp. Nếu như trước đó khi thấy Nam Độc Y ném phù, bày ra uy lực khiến hắn tuyệt vọng, thì sau khi chứng kiến Văn Thu Thời thi triển Linh phù, hắn đã không còn cảm giác tuyệt vọng nữa, mà là hoàn toàn bị thuyết phục, không sinh ra nổi nửa điểm ý chí phản kháng.

Giữa trưa, Văn Thu Thời mơ mơ màng màng nằm trên giường, bị ai đó ép nuốt một viên đan dược.

Viên đan có chút đắng, y theo bản năng nhíu mày, may mà trong miệng lại được tống thêm một viên kẹo, dần dần một dòng nước ấm từ ngực mạnh mẽ lan ra khắp tứ chi mệt mỏi.

Giả Đường ngồi xổm bên mép giường, giương đôi mắt ti hí nhìn Sở Bách Nguyệt đứng bên cạnh, thở mạnh cũng không dám.

Trong phòng im lặng như tờ, nhưng bên ngoài thì đã náo loạn cả trời đất.

Tin tức từ Lãm Nguyệt Thành lan rộng khắp bốn phương, như ném một hòn đá xuống hồ yên tĩnh làm dậy sóng.

"Trời giáng dị tượng là do uy lực của Linh phù sao?!? Ta còn tưởng có bảo vật xuất thế chứ!"

"Ta nhìn hướng Lãm Nguyệt Thành là đã đoán được rồi, đó là nơi tổ chức Đại hội phù đạo! Là Nam Độc Y - Trưởng lão của Linh Tông vẽ ra Thiên phù!"

"Sai rồi, sai bét rồi! Đó là Văn Trưởng lão của Thiên Tông, vẽ Hỏa phù Sơ cấp - Liêu Nguyên!"

"Văn Trưởng lão là ai? Thiên Tông từ bao giờ có... Khoan đã, Văn Thu Thời?!?"

"Ngươi coi thường ta chưa từng thấy Linh phù Sơ cấp phải không? Đúng là ba hoa, có lá Linh phù Sơ cấp nào mà mạnh đến vậy?"

"Nếu việc này là thật, thì vị trí quán quân Phù đạo đại hội khó mà tranh giành, bút Thiên Triện có khi phải đổi chủ mất thôi!"

"Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Đừng quên Văn Thu Thời đã bị phế tu vi, chiều nay thi đấu hỗn chiến, y chỉ là một phàm nhân, sao có thể chống đỡ nổi công kích của các tu sĩ khác?"

"Đáng tiếc thật, nếu như y còn tu vi..."

"Đáng tiếc gì! Đừng quên y bị phế tu vi vì lý do gì, có nhân ắt có quả thôi!"

...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com