TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Giả Đường trố mắt, há hốc mồm, thử nhúng một ngón tay vào hồ thuốc. Ngay lập tức, cảm giác như toàn bộ ngón tay bị bẻ gãy.

"Sư... sư phụ..."

Giả Đường khó khăn nuốt ngụm nước miếng, cảm giác kính nể trong lòng dâng cao ngút trời.

Văn Thu Thời nhắm mắt lại, rồi mở ra, bình thản nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, không cần ở đây nhìn."

"Vâng, sư phụ!"

Giả Đường lập tức quên sạch mọi lời dặn, chỉ nhớ lời sư phụ, vội vàng quay người rời đi không chút do dự.

Khi tiếng cửa đóng lại, căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng nước xao động nhẹ nhàng.

Toàn thân Văn Thu Thời run rẩy, chậm rãi đi về phía mép hồ, cố gắng không trồi lên bờ. Y vùi mặt vào khuỷu tay, nước mắt ngăn không được lăn dài từng giọt.

Đau muốn quy thiên tại chỗ!

Nhưng ngặt nỗi không thể lên bờ được.

Y không biết sẽ phải ở lại thế giới này bao lâu, cho dù có Phù Thuật, không có tu vi thì vẫn nguy hiểm vô cùng. Có cơ hội tái tạo linh mạch, y làm sao có thể bỏ qua được.

Bên trong hồ dược, chàng thanh niên chật vật bò đến thành hồ, chôn đầu, cả người run rẩy, tóc ướt dính bết trên người.

Bước chân Cố Mạt Trạch dừng lại, lặng lẽ quan sát hồi lâu, rồi im lặng rời khỏi phòng.

Sau nửa canh giờ, cửa lại mở, người trong phòng bước ra mặc áo trắng tinh tươm, ngoại trừ đuôi mắt hơi đỏ và tóc còn ướt, trông chẳng khác gì ngày thường.

Văn Thu Thời nhìn người đứng ở cửa, hơi ngạc nhiên: "Ngươi đến rồi à?"

Càng gần đến vòng bán kết, Cố Mạt Trạch ít xuất hiện dần. Hôm qua cả ngày không thấy đâu, hôm nay cũng chẳng thấy mặt.

"Giả Đường đâu?" Y nhìn quanh.

"Bị ta đuổi đi rồi, giờ đang ở phòng mát xa với Trương Giản Giản." Cố Mạt Trạch trả lời.

"Mát xa?"
Luyện phù mấy ngày, eo lưng đau nhức, lại vừa bị linh dược giày vò, Văn Thu Thời nghe vậy kéo ngay Cố Mạt Trạch đi thẳng đến phòng mát xa.

Trong phòng mát xa, mùi hoa thoang thoảng dễ chịu.

Giả Đường và Trương Giản Giản nằm úp mặt trên giường, trước mặt mỗi người là một lão tiên sinh mát xa.

Văn Thu Thời vừa vào đã nghe lão tiên sinh nói: "Cốc chủ chúng ta rất tốt với Mạc Mạc. Năm đó Cốc chủ tự chế ra một loại thuốc mỡ tên là Nguyệt Nhan, khi còn trẻ làm ra để tặng người yêu. Nghe đồn loại thuốc này có thể làm mờ tất cả vết sẹo, là thứ tốt nhất để giữ nhan sắc. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Cốc chủ không thể được như ý nguyện."

Giả Đường phụ họa: "Chuyện này ta biết. Thần y si tình giữ lại Nguyệt Nhan làm kỷ niệm, dù nhiều người cầu xin cũng không cho, không chịu làm thêm phần nào, biến nó thành thứ độc nhất vô nhị."

Vừa nằm xuống giường, Văn Thu Thời đã có một lão tiên sinh khác đến mát xa cho y. Bả vai dần được xoa bóp, y không nhịn được hừ nhẹ một tiếng đầy thoải mái.

"Nguyệt Nhan? Rồi sau đó thì sao?" Y hỏi.

"Mười mấy năm trước, Phù chủ đến Dược Linh Cốc cầu xin Nguyệt Nhan, thành ý đầy mình, nhưng cũng bị cự tuyệt." Lão tiên sinh vừa mát xa vừa hồi tưởng: "Sau đó, Mạc Mạc cầu xin cho Phù chủ mới được."

Văn Thu Thời nhướng mày, nhớ tới câu chuyện "Bảy cô nàng", dường như Bắc Mạc Mạc đứng thứ hai trong danh sách mục lục.

Thầm nghĩ, tên Phù chủ này thật đáng ghét. Bao nhiêu đóa hoa mà hắn dính hết cả cành lẫn lá! Khó trách gọi là Họa Họa.

Y cảm thán xong, định hỏi phù chủ xin Nguyệt Nhan cho cô nương nào, nhưng rồi phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình.

Văn Thu Thời nghiêng đầu, thấy Cố Mạt Trạch đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt như thể muốn nhìn cho ra một bông hoa nở trên mặt y vậy.

Y buồn bực sờ mặt mình, hơi suy tư, rồi cười tươi với người đang nhìn mình. Cố Mạt Trạch ngẩn ra, vội quay mặt đi.

Ở bên kia, Giả Đường đang bị lão tiên sinh ấn huyệt chân, nói: "Chuyện này ta rõ, lúc đó cả Tu chân giới đều đoán phù chủ xin thuốc cho cô nương nào, kết quả... chẳng có kết quả gì cả."

"Đáng tiếc thật." Văn Thu Thời tiếc nuối.

Nếu biết có Nguyệt Nhan, y sẽ tìm cách làm ra và đưa cho Nam Ỷ La. Dù không phải lỗi của mình, nhưng dùng thân phận của nguyên chủ, y vẫn muốn chia sẻ trách nhiệm.

Nghĩ đến việc đó, lòng y lại nặng trĩu.

Lực mát xa trên vai không biết từ lúc nào đã biến mất, dưới chân đột nhiên cảm thấy động đậy, khiến y thả lỏng cơ thể, nằm dài trên giường. Vừa định lấy một quả nho từ mâm đựng trái cây bên cạnh, cơ thể bỗng cứng lại.

Bên cạnh, Giả Đường đột nhiên hét lên.

"A a a a a!"

Cổ Văn Thu Thời nhanh chóng đỏ bừng, mu bàn tay đang duỗi sang mâm trái cây nổi đầy gân xanh.

Y hít một hơi, giọng run run: "Đau, ta... ta không mát xa nữa!"

Tiếng hét của hai thầy trò lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.

"Đúng là hơi đau thật." Trương Giản Giản nhăn mày, nhưng nhìn thấy hai người kia đau đớn quằn quại thì lại cảm thấy mình chẳng đau chút nào: "Trưởng lão, mặt ngươi đỏ hết rồi, đau đến vậy sao?"

Văn Thu Thời nắm chặt tay, cố chuyển sự chú ý sang việc đập đập chiếc giường cẩm.

Y quan sát xung quanh, thấy các lão tiên sinh trong phòng đều mát xa chân, vậy mà chỉ có y và Giả Đường kêu đau.

Y quay sang nhìn Cố Mạt Trạch.

Cố Mạt Trạch vẫn bình tĩnh đọc sách, cảm nhận được ánh mắt của y, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không đau."

Văn Thu Thời kiên quyết nhìn chăm chăm vào mặt hắn, hy vọng tìm được một dấu hiệu đau đớn nào đó.

Cố Mạt Trạch khẽ nhướng mày, quay mặt đi, khóe môi bất giác nhếch lên cười nhẹ: "Chắc sư thúc yếu hơn một chút, nên mới thấy đau như thế."

Văn Thu Thời căm phẫn thu hồi ánh mắt về, tiếng kêu thảm thiết của Giả Đường vẫn vang lên không dứt bên tai. Trong hoàn cảnh đối lập này, lòng y tự dưng được an ủi phần nào. Y đang định hỏi thăm tình hình của đồ đệ cưng, thì lão tiên sinh lại ấn mạnh một cái lên lòng bàn chân.

"A!"
Văn Thu Thời lập tức ứa mồ hôi lạnh, mắt cá chân giãy lên: "A, đau, đau... Không ấn! Ta không muốn ấn nữa! Ai cũng có lúc không khỏe, ta hiểu mà, hôm khác lại... A!"

Y chưa kịp nói hết câu thì lại kêu thảm thiết, lão tiên sinh tiếp tục bình thản giảng giải:
"Nơi này là huyệt thận."

"A a, đau... á!"
Văn Thu Thời kêu đau đến khàn giọng.

Căn phòng đột nhiên chỉ còn lại tiếng kêu đau đứt quãng của Giả Đường.

Văn Thu Thời muốn rút chân về nhưng lão tiên sinh vẫn đang ấn, cả người y đẫm mồ hôi lạnh, nở một nụ cười gượng gạo: "Ha ha, thật ra ta chỉ giả vờ đau thôi mà... A!"

Cố Mạt Trạch khép lại quyển sách, liếc sang bên cạnh.

Nằm úp trên giường, khuôn mặt trắng bệch của Văn Thu Thời chôn trong khuỷu tay, tóc đen hỗn độn, áo mỏng che tấm lưng gầy gò lộ ra đường cong thanh mảnh của eo, cặp mắt cá chân trắng ngần run rẩy, muốn tránh mà không tránh nổi.

Cố Mạt Trạch khẽ nhíu mày, lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc áo lông cừu ấm, khoác lên người Văn Thu Thời. Chiếc áo ấm trùm lên thân hình gầy guộc, Cố Mạt Trạch còn tỉ mỉ che kín từ đầu đến chân, chỉ chừa lại một góc nhỏ để thở.

Văn Thu Thời phát hiện động tĩnh, bèn thò đầu ra khỏi áo choàng.

Cố Mạt Trạch cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng muốt nắm chặt lấy ống tay áo của mình. Văn Thu Thời ngước mắt lên, đôi hàng mi dài khẽ run, đuôi mắt còn ửng đỏ.

"Đừng hiểu lầm." Ngón tay của y run run, giọng nói xen lẫn chút tiếng nức nở, cố gắng giải thích: "Ta không đau chút nào cả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com