Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat
Sở Bách Dương liếc nhìn cái dù trong tay, rồi lại nhìn Nam Trưởng lão đang gần trong gang tấc, đầu óc hắn quay cuồng. Nhưng dù đã bung ra rồi.Bây giờ nếu rút lại... Trưởng lão sẽ nghĩ sao về hắn?Khi Sở Bách Dương đang băn khoăn không yên, Nam Độc Y bỗng bước ra khỏi vùng che của dù.Nam Độc Y nhìn lướt qua đám đệ tử Linh Tông đang giơ dù chờ, rồi mỉm cười nhẹ nhàng: "Ta thích dầm mưa, không sao đâu.""Làm sao được chứ?!? Trưởng lão sẽ bị cảm lạnh đó!""Trưởng lão, mau quay lại đây đi!"Nam Độc Y lắc đầu, chỉ về phía một bóng dáng gần cổng: "Có gì mà không được? Các ngươi nhìn xem, có người cũng thích dầm mưa giống ta mà."Đệ tử Linh Tông nghe vậy đều quay đầu nhìn, nhưng chẳng ai nói nên lời."Trưởng lão sao lại tự hạ mình so sánh với kẻ độc ác đó?""Mưa to thế này, y chạy nhanh đến mấy cũng ướt như chuột lột thôi!""Y không có dù, cũng chẳng ai cho mượn dù, chỉ đành chịu vậy thôi."Nghe đám đồng môn nói, Sở Bách Dương đột nhiên thấy khó chịu.Nam Trưởng lão vừa tự bước khỏi dù, Sở Bách Dương đã chuẩn bị đuổi theo, nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại, đứng chôn chân tại chỗ.Đám đệ tử Linh Tông vừa trào phúng cũng đồng loạt ngưng bặt.Giữa cơn mưa lất phất, Văn Thu Thời cúi đầu ôm chặt mớ phù trong tay, vô tình va phải một người mặc y phục trắng.Sở Bách Nguyệt một tay bung dù, tay còn lại đỡ lấy y để tránh y khỏi ngã nhào ra sau: "Cẩn thận."Văn Thu Thời suýt thì ngã.Y vốn chỉ đang lo lắng vì mưa ngày càng nặng hạt, trước mắt lại chẳng có chỗ trú, nên cứ cúi đầu mà bước thật nhanh. Y nào ngờ vừa chạy được hai bước thì đầu đâm phải một lồng ngực, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một người đứng chắn trước mặt y.Y lảo đảo lui về sau, rồi bị kéo lại dưới chiếc dù.Y ngẩng đầu lên, trước mặt là một người đàn ông mặc y phục trắng, tóc vấn gọn gàng, đôi mắt dịu dàng nhìn y, trên môi là một nụ cười nhẹ. Nhưng càng nhìn nụ cười ấy lại càng nhạt dần đi.Sở Bách Nguyệt cúi xuống nhìn người trước mặt.Dưới cơn mưa sắc mặt y hơi tái, mái tóc đen dài ướt nhẹp, đôi hàng mi thấm đầy những hạt nước mưa hơi nhướn lên, lộ ra đôi mắt tựa như phủ một lớp hơi sương mờ.Không còn nửa phần bóng dáng của người trước đây.Trong khoảnh khắc đó, lòng Sở Bách Nguyệt chợt trào lên một cảm giác xa lạ, vô cùng đáng sợ.Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, bàn tay đang giữ cổ tay Văn Thu Thời vô thức siết chặt, đến khi y khẽ nhíu mày vì đau hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng buông tay ra."Ngươi..."Ánh mắt Sở Bách Nguyệt trở nên bất an, chợt thấy y ôm chặt những lá Linh phù bảo vệ trong lòng.Hắn đờ người ra."Cứu mạng! Cứu mạng cới! Sở Bách Nguyệt!""Ngươi làm sao vậy?" Thiếu niên mặc y phục trắng quay đầu lại, nhìn về phía người trong mưa người đang lộc cộc chạy tới."Linh phù của ta bị mưa làm ướt hết rồi...""Sao không bung dù?""Ngươi không biết à? Chỉ cần trời mưa là ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ngươi nhìn xem, nếu ta bung dù thì không thể ôm Linh phù, mà không bung dù thì không thể bảo vệ được Linh phù!""...Ngươi đúng là lúc nào cũng có lý do để ngụy biện, chỉ là không muốn bung dù thôi.""Hư! Đám tiểu bối Phù sư không chịu nổi lời nói đó đâu!"...Sở Bách Nguyệt lấy lại tinh thần, giữ chặt người định rời đi: "Để ta tiễn ngươi một đoạn. Nếu cứ chạy thế này, Linh phù của ngươi sẽ bị ướt mất."Mặt Văn Thu Thời lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Sở Bách Nguyệt cũng là người lo cho Linh phù như vậy.Cứ tưởng người ta chỉ nghĩ xem mình có bị ướt không, ai dè Sở Bách Nguyệt còn nghĩ tới mớ Linh phù. Văn Thu Thời cúi đầu nhìn đống phù trong lòng mình, giữa cơn mưa này đúng là không chắc bảo vệ được hết đám phù khỏi bị ướt.Do dự một lát, y gật đầu: "Cảm ơn."Sở Bách Nguyệt buông cổ tay y ra, tay còn lại vẫn cầm dù, khẽ nghiêng để nước mưa nhỏ xuống mép dù.Hai bóng dáng dần biến mất ngoài cửa, sân luyện phù vẫn yên tĩnh như cũ.Sắc mặt nhóm con cháu Nam Lĩnh khó coi, trầm mặc hồi lâu, Sở Thiên Lân đứng đầu phá lên cười lạnh: "Bách Nguyệt Gia chủ chỉ bị tiểu nhân mê hoặc trong chốc lát, đừng lo. Ta tính ở vòng bán kết sẽ lôi Văn Thu Thời ra, đánh cho y rụng răng đầy đất!"Văn Thu Thời đột nhiên hắt xì, trở về chỗ ở cả người rét run. Y cẩn thận cất mớ Linh phù, thay quần áo khô ráo, bên ngoài mưa vẫn đang rơi, y bèn ở trong phòng lật xem sách.Trên án thư, ngọn đèn nhỏ đang cháy, ánh nến chiếu lên trang sách, nổi bật lên năm chữ to: "Trận trừ ma Vực Tinh Lạc."Đây là cuốn tiểu thuyết mà y mới mua hôm qua, ghi lại các sự kiện lớn trên đại lục trong gần trăm năm qua, trong đó hơn phân nửa viết về trận đại chiến trừ ma ở Vực Tinh Lạc, suýt nữa hủy diệt toàn bộ Tu chân giới.Văn Thu Thời đọc đến đoạn đầu, kể về Thánh Tôn Bắc Vực và Tiên Quân Thiên Tông kết nghĩa kim lan.Bên ngoài cửa sổ khép hờ, một nhánh cây hoa trong mưa giãn cành lá ra. Tới gần chạng vạng, tiếng mưa dần ngớt, một thân ảnh nhỏ bé không biết từ đâu bay tới đậu trên bệ cửa sổ, toàn thân đen tuyền như mực.Trong miệng nó ngậm một nhánh cây mảnh, trên đầu nhánh có một quả nho treo lủng lẳng.Thân ảnh nhỏ run rẩy xòe cánh, lắc đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào thanh niên trước án thư, cố gắng thu hút sự chú ý của y."Pi."Ánh nến trong phòng nhấp nháy, Văn Thu Thời đã đọc đến phần kết của chương về Đại chiến trừ ma ở Vực Tinh Lạc, Thánh Tôn ngã xuống, Ma Quân chết, tiếp theo là hai hàng chữ ánh lên trong mắt y:"Linh thú của Văn Úc, Huyết Quạ Vu Sơn ngàn năm.Trong trận đại chiến bị Ma Quân mê hoặc phản bội chủ nhân, sau đó bị nhân sĩ tiên môn hợp sức tiêu diệt, hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn.""Pi."Tâm trí Văn Thu Thời bỗng chấn động, chậm rãi nhìn về phía cửa sổ, khi thấy bóng đen nhỏ bé kia, đồng tử y co rút lại."Ngươi biết Vu Sơn không? Pi.""Vậy nếu ta đi theo ngươi là có thể tìm được Vu Sơn à? Nơi đó là nhà của ta, ta nhớ nhà lắm.""Ta nhớ cha mẹ, ngươi có thể giúp ta tìm không? Ta chỉ tin ngươi, pi.""Ngươi đừng làm lơ ta, ta sợ lắm... Ngươi trả lời ta đi... Pi.""Xin lỗi... Ta sai rồi, pi.""Ngươi vẫn sẽ giúp ta tìm Vu Sơn chứ... Ta có phải sẽ chết không... Pi, đúng rồi, cuối cùng ta kêu đúng rồi... Sau này nếu ngươi tìm được Vu Sơn, có thể nhớ đến ta không?"...Trong một vùng sương máu, một nam tử trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân chợt mở mắt."Phụt!"Cố Mạt Trạch che ngực phun ra một ngụm máu, sắc mặt đột ngột thay đổi.Là Hồn linh.Sư thúc xảy ra chuyện rồi!"Giờ làm sao đây? Mục Thanh Nguyên với mấy người kia đều không có ở đây!""Trưởng lão... phát điên rồi phải không?""Cứ thế này không ổn đâu, hay là... đánh ngất Trưởng lão đi!"Trước cửa phòng treo bảng tên "Cố Mạt Trạch", một nhóm đệ tử Thiên Tông đang tụ tập, mặt ai nấy đều hoảng hốt.Trong phòng mọi thứ rối tung lên: ghế ngã, chén trà và đĩa trái cây vỡ nát, vương vãi khắp nơi.Một thanh niên đang quay cuồng giữa đống lộn xộn, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, y vội giơ tấm linh phù ra chắn, điên cuồng gầm lên:"Đừng có tới đây!"Ngón tay y bị mảnh vỡ cứa, vết máu rải rác khắp bàn trước cửa sổ, nhìn mà khiến ai cũng sợ hãi.Cố Mạt Trạch vừa bước vào, bắt gặp cảnh tượng Văn Thu Thời ném tấm Linh phù lên gào thét.Ánh mắt hắn dừng lại ở bàn tay thấm đầy máu của y, sắc mặt trầm xuống. Hắn vận linh lực mạnh mẽ trong cơ thể, một chưởng gạt tấm Linh phù rớt khỏi cửa, xuất hiện trước mặt Văn Thu Thời."Sư thúc, sư thúc!"Cố Mạt Trạch giữ chặt đôi tay không ngừng mò mẫm tìm kiếm dưới sàn, ánh mắt tập trung vào đôi mắt đờ đẫn vô hồn của y, cau mày. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo thanh niên, đè xuống cơn giãy giụa của y, nhanh chóng bế y lên, đặt lên giường.Phanh!Cánh cửa phòng đóng sầm lại, cách biệt với thế giới bên ngoài.Hồn lực như tinh quang tràn ra bao trùm lấy Văn Thu Thời.Cố Mạt Trạch ngồi bên mép giường ôm chặt y, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc sau gáy, giọng nói chưa từng dịu dàng đến thế:"Sư thúc, ngươi tỉnh lại đi, có phải bị bóng đè hay không?""Không phải... Ta thấy nó, nó đứng ở bên cửa sổ, rồi bay vào phòng."Thanh niên trong vòng tay hắn lẩm bẩm như người mất hồn, giọng khản đặc, tay y nắm chặt một nhánh cây nhỏ đến run rẩy: "Nó không chết thảm... Ngươi xem, đây là quả nho nó cho ta, còn một quả nhỏ nữa."Đôi môi mỏng Cố Mạt Trạch mím chặt: "Sư thúc, ngươi xem kỹ lại đi, đây chỉ là nhánh cây khô, đâu có quả nho nào!"Văn Thu Thời ngơ ngác, rồi bắt đầu giãy giụa, giọng nói run rẩy: "Câm miệng... Ngươi câm miệng cho ta..."Cố Mạt Trạch giữ hai tay y ra sau lưng, ôm chặt lấy y, ôm lấy Văn Thu Thời giãy giụa vào lòng mình. Ngay sau đó, vai hắn chợt tê rần.Văn Thu Thời không có lối thoát, trong cơn giận dữ không có nơi phát tiết, chỉ có thể hung hăng cắn vào vai người trước mặt, như muốn cắn đứt một miếng thịt sống.Máu tươi thấm đỏ cả vạt áo.Không biết bao lâu trôi qua, đôi mắt vô hồn của Văn Thu Thời dần dần sáng lại.Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.Hàng mi dài của Văn Thu Thời khẽ chớp, y nhận ra mình đang được Cố Mạt Trạch ôm trong ngực, mặt y chôn trong hõm vai ấm áp của hắn.Y ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, khẽ cựa đầu cố tìm nơi phát ra mùi ấy.Đúng lúc này, tiếng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:"Sư thúc, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?"Cố Mạt Trạch buông tay, nhìn sắc mặt tái nhợt của y: "Sư thúc có chỗ nào không thoải mái không?"Văn Thu Thời từ trong vòng tay hắn chui ra, mơ màng chớp mắt, dường như vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mặt. Nghĩ một lúc, y gật đầu nói: "Quả thật có chút không thoải mái."Sắc mặt Cố Mạt Trạch lập tức trở nên căng thẳng.Nhìn vẻ lo lắng của hắn, mặt Văn Thu Thời đỏ bừng, hơi ngượng ngùng, hé miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhưng vẫn còn dính một chút máu."Không biết sao nữa..."Văn Thu Thời cắn nhẹ hàm răng, mặt má trắng như tuyết khẽ cau lại, dưới ánh nhìn lo lắng khẩn trương của Cố Mạt Trạch, y hoang mang nói khẽ:"Cảm thấy hơi... ê răng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com