TruyenHHH.com

Editing Sau Khi Xuyen Thanh My Nhan Su Thuc Benh Tat

Một bóng người từ tòa nhà như tia chớp bay vút ra ngoài.

Chẳng bao lâu, Văn Thu Thời đi đến bên đường nhặt Giả Đường lên, rồi kéo hắn trở về.

Giả Đường với khuôn mặt bầm dập ngồi thu lu trên ghế, bị Giả Các chủ trừng mắt nhìn đến nỗi phải chậm rãi thu chân lại, cố gắng ngồi đoan chính, trông cực kỳ đáng thương.

"Làm Văn trưởng lão chê cười rồi." Giả Các chủ quay đầu lại, nở một nụ cười ấm áp với thanh niên đang ăn nho: "Thật ra cũng trùng hợp, ta mời Bắc cô nương đến đây cũng là vì Văn Trưởng lão."

Văn Thu Thời nhướng mày một chút. Giả Các chủ hẳn là đã biết y mất hết tu vi, muốn lợi dụng điều này để thể hiện thiện ý, mời y gia nhập Thiên Địa Các.

Trong thiên hạ, nếu có ai có thể tu bổ linh mạch thì đó chỉ có thể là Thần y, mà Bắc Mạc Mạc chính là đồ đệ cưng của Thần y, rất ít người biết rõ hành tung của họ.

"Văn mỗ có tài đức gì mà khiến Các chủ phải lo lắng đến vậy?"

"Văn Trưởng lão đừng tự hạ thấp mình. Thiên Địa Các mượn danh tiếng của Phù lão đã hơn mười năm kinh doanh Linh phù trên đại lục, nhưng gần đây Phù lão có ý thoái ẩn, Thiên Địa Các đang rất cần một người kế thừa Phù sư của lão."

Giả Các chủ rót trà, hơi nóng bốc lên tạo thành làn sương mù: "Không biết Văn trưởng lão có nguyện ý chăng?"

Văn Thu Thời híp mắt lại. Theo y biết, Thiên Địa Các nuôi dưỡng rất nhiều Phù sư lợi hại. Phù lão tổ trong các chính là người dạy dỗ họ, đôi khi chế tạo các Thiên phù để đem bán đấu giá. Thiên Địa Các rất kính trọng Phù lão tổ, cho lão quyền lợi tối cao, muốn gì có nấy.

Y nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Sợ rằng ta không thể đảm nhiệm nổi."

"Văn Trưởng lão không cần vội trả lời." Giả Các chủ vẫn giữ thần sắc bình thản, nâng chén trà chuẩn bị nói tiếp. Văn Thu Thời chỉ tay về phía Giả Đường, kẻ đang lấy tay chọc vào mặt mình, đau đến nhăn nhó: "Nhưng ta có thể thu hắn làm đệ tử, dạy dỗ hắn."

Phụt!

Giả Các chủ lập tức quay người, phun hết ngụm trà ra, rồi vội vàng lấy khăn lau miệng.

Giả Đường ngồi một góc bên kia trợn tròn mắt nhìn, đôi mắt nhỏ nhíu lại của hắn giờ kỳ diệu mà trừng to như người bình thường.

Thu... thu hắn làm đồ đệ?

"Để Văn Trưởng lão chê cười rồi, khụ khụ." Giả Các chủ lau khóe miệng, cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu Văn Thu Thời chịu thu người của Thiên Địa Các làm đồ đệ, nghĩa là y sẽ truyền dạy toàn bộ Phù thuật cho Thiên Địa Các, đó là điều mà ông ta cầu còn không được. Nhưng mà...

"Tiểu tử Giả Đường, có xứng không?"

"?"

Giả Đường mở to mắt chớp chớp, cảm giác cay xè vì mở to quá lâu.

Văn Thu Thời nhàn nhạt đáp: "Ngọc thô chưa mài giũa."

Giả Đường sững sờ, buông tay đang chọc vào mặt mình, cảm giác như có ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống người hắn.

Thì ra hắn chính là ngọc thô chưa được mài giũa.

Giả Đường phấn khởi lấy ra một miếng ngọc bội, ngồi lại cho đoan trang, như thể đang soi gương chỉnh trang lại chính mình.

Đúng lúc này, cửa phòng khẽ mở ra.

Một bóng hình duyên dáng ôm cây đàn đứng ở cửa, giọng nói ngọt ngào: "Giả các chủ chi thật mạnh tay."

Giả Đường nghe thấy từ "chi thật mạnh tay", run lên từng hồi, lo lắng nhào tới trước mặt nàng: "Mạc Mạc tỷ nói gì mà chi mạnh tay chứ, đáng giá lắm! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho sư phụ, bao nhiêu ngân lượng cũng không thành vấn đề!"

Văn Thu Thời cầm chùm nho, vừa bẻ một quả liền nghe thấy hai từ "sư phụ", cảm giác hơi kỳ quặc, liếc mắt nhìn ra cửa thì bất ngờ chạm phải một đôi mắt đẹp.

Bắc Mạc Mạc nhìn y, chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, không nói một lời mà tiến vào trong đặt cây đàn xuống, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Văn Thu Thời, một luồng linh lực len lỏi vào cơ thể y.

Văn Thu Thời lập tức cảm thấy tê rần khắp người, kèm theo cơn đau nhói như hàng ngàn chiếc kim châm. Y cắn chặt môi, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng gương mặt nhanh chóng đẫm mồ hôi, tái nhợt dần.

Trong phòng, khói từ lư hương nhẹ nhàng tỏa ra, yên tĩnh đến lạ kỳ.

Văn Thu Thời đau đớn đến mức phải vùi mặt vào khuỷu tay, nửa nén hương sau mới nghe thấy giọng của Bắc Mạc Mạc: "Linh mạch đã bị tổn hại nặng, hơn nữa cơ thể này... rất kỳ lạ. Ta không giúp được, nhưng sư phụ ta có thể có cách, xin hãy chờ ta gửi thư mời sư phụ."

Cảm giác mơ hồ với mùi hương thoang thoảng, Văn Thu Thời chìm dần vào giấc ngủ.

Lúc chạng vạng, Văn Thu Thời hé mắt, phát hiện mình đã nằm trên chiếc giường quen thuộc. Y cố gắng ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì cơn đau lại ập đến.

Y rên lên, mồ hôi như mưa rơi, phải mất một lúc lâu mới có thể ngồi hẳn dậy.

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Cố Mạt Trạch bưng một chén thuốc bước vào, nhìn thấy y ngồi trên giường. Ánh mắt hơi ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ yếu ớt của y, Thanh niên chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh, mái tóc đen xõa xuống lưng, gương mặt không còn chút huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt.

"Trở về khi nào vậy?"

"Được một lúc rồi." Giọng Cố Mạt Trạch trầm thấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào làn da của y, nơi mà những đường gân xanh nổi lên rõ rệt, như thể đang cố chịu đựng cơn đau khủng khiếp.

Mái tóc đen che đi một phần khuôn mặt, Cố Mạt Trạch đưa chén thuốc cho y: "Sư thúc uống thuốc trước đã."

Văn Thu Thời khẽ nhăn mặt: "Bắc Mạc Mạc đưa?"

Cố Mạt Trạch nhàn nhạt "ừ" một tiếng đáp lại.

Văn Thu Thời vẫn chưa uống thuốc, vẻ mặt lúng túng: "Còn Giả Đường?"

Cố Mạt Trạch ngón tay khẽ run, làm nước trong chén thuốc rung lên.

"Đi rồi." Hắn phun ra hai từ, giọng lạnh lẽo.

Văn Thu Thời ngửi thấy mùi thuốc đắng bốc lên, cố gắng tìm cách kéo dài cuộc nói chuyện để tránh phải uống. Y không nhận ra rằng sắc mặt Cố Mạt Trạch có chút khác thường.

"Đi đâu?"

Văn Thu Thời miễn cưỡng nhận chén thuốc, không thực sự muốn uống: "Ta có việc muốn nói với hắn, ngươi có thể tìm hắn tới gặp ta không?"

Cũng thật kỳ lạ, y so với đám đệ tử này không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng khi đối mặt với đám đệ tử như Cố Mạt Trạch luôn xem họ như vãn bối, không tự giác muốn lấy bản thân mình ra làm gương tốt. Nhưng lúc này uống thuốc thì y không muốn uống, bảo y trước mặt Cố Mạt Trạch giẫy nảy kêu đắng không thèm uống, cái mặt già này còn biết giấu đi đâu chứ.

Y định kiếm cớ đuổi hắn đi để đổ bỏ chén thuốc, nhưng Cố Mạt Trạch không hề có ý định giúp y tìm Giả Đường. Thay vào đó hắn đặt tay lên tay Văn Thu Thời, giữ chặt chén thuốc.

"Để ta đút cho sư thúc." Cố Mạt Trạch ngồi xuống mép giường.

Chiếc giường mềm mại chùng xuống, ngay lập tức áp lực từ cơ thể hắn làm không gian xung quanh Văn Thu Thời như thu nhỏ lại, ép tới mức y không thở nổi. Cố Mạt Trạch múc một muỗng thuốc đưa tới miệng y.

"..."

Văn Thu Thời nhăn mặt, cảm giác như cả cơ thể đang run rẩy khi nghĩ đến cảnh nuốt từng ngụm thuốc đắng chát. Y quay đầu tránh: "Ngươi bỏ xuống đi, ta ngủ dậy sẽ uống sau."

Nhưng Cố Mạt Trạch giữ chặt lấy chân y qua lớp chăn mềm, giọng điềm tĩnh: "Uống hết rồi nghỉ ngơi."

Văn Thu Thời khổ sở, đành phải miễn cưỡng chọn cách lảng tránh: "Ngươi có thể tìm đường cho ta không? Nếu không, ta uống không trôi đâu."

Sắc mặt Cố Mạt Trạch tối sầm lại.

Đường?

Chỉ mới thu đồ đệ bao lâu mà y đã gọi thân thiết như thế. Vừa nãy còn bắt hắn tìm "Giả Đường", giờ thì gọi tắt chỉ còn "Đường". Phải chăng muốn giữ tên đồ đệ kia bên cạnh mới chịu uống thuốc đúng không?

"Vì sao lại muốn tìm hắn?" Cố Mạt Trạch nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta ở đây không được sao?"

Văn Thu Thời kinh ngạc, chép miệng một cái, thầm nghĩ: "Đúng là không được."

Y chỉ cần một viên kẹo đường, nốc ực xong chén thuốc đắng ngắt này để ngậm vào. Cố Mạt Trạch ở đây có ích gì, hắn có ngọt như đường để y nhai đâu!

Nhưng trong lời nói của Cố Mạt Trạch lại tràn đầy vẻ so đo thay thế. Văn Thu Thời cạn lời, không hiểu sao hắn tự dưng đi so với viên kẹo đường làm gì, chẳng lẽ muốn y trái lương tâm nói: Có ngươi là đủ rồi, ngươi còn ngọt hơn cả đường nữa.

Mấy lời nổi da gà như vậy, y có nhắm mắt lại cũng không thốt ra nổi.

Y mở to mắt, nhìn Cố Mạt Trạch với khuôn mặt lạnh lùng như sương, nhận thấy sự nghiêm túc trên mặt hắn, do dự một chút rồi nói với vẻ kiềm chế: "Ngươi cũng rất tốt, nhưng không hợp, ta bây giờ cần đường."

Dứt lời trong mắt Cố Mạt Trạch lóe lên sát khí, chén thuốc trên tay suýt nữa táng thân tại chỗ luôn.

"Sư thúc nói lại lần nữa."

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn, dần dần trồi lên một tầng huyết sắc, lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Văn Thu Thời trợn mắt há mồm.

Làm gì đâu? Đã ai làm gì đâu? Chỉ có chút chuyện cỏn con này thôi mà cũng kinh động đến Ma Châu trong người?!?

"Ta không có nói ngươi không tốt."

Một khi Cố Mạt Trạch rơi vào trạng thái này, sẽ bị sát khí của Phục Hồn Châu ảnh hưởng, bản thân rất dễ bị khống chế, chuyện gì cũng dám làm hết.

Y cố nén cơn giận, ngữ khí ôn hòa giải thích: "Chỉ là... ngươi không ngọt mà thôi."

Nghe vậy, toàn thân Cố Mạt Trạch như đóng băng, phân nửa trái tim dâng lên cảm giác uể oải đầy mất mát, phân nửa còn lại tràn ngập sát khí. Hắn không biết cách dỗ dành ai, càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, đúng là không ngọt, sư thúc theo lẽ thường cho rằng là vậy cũng không sai.

Nhưng... Giả Đường thì phải chết!

"Ta hiểu rồi." Cố Mạt Trạch giọng khàn khàn, rũ mắt xuống che giấu sát ý: "Sư thúc uống thuốc đi."

Hắn lại đưa thìa thuốc đến bên miệng y.

Văn Thu Thời nghiêng mặt tránh đi, không thể nhịn thêm nữa nói: "Đường! Không có đường thì ta không uống nổi! Ta không nuốt trôi!"

Cố Mạt Trạch cầm chén thuốc, đầu ngón tay hơi trắng bệch.

"Tại sao?" Mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu.

Văn Thu Thời ôm ngực, suýt nữa phun ra một ngụm máu già.

"Bởi vì đường mới ngọt!"

Y chỉ vào bát thuốc, rồi chỉ vào đôi môi ửng đỏ lên vì phẫn nộ của y: "Hiểu chưa? Lui một bước, cho dù ngươi có ngọt đi nữa, thì ta cũng không thể liếm ngươi một cái rồi nuốt ực thuốc xuống được, đúng không?"

Cố Mạt Trạch híp mắt lại, đặt thìa thuốc xuống bát, đứng dậy và tựa lên mép giường.

Hóa ra hắn hiểu lầm, cái "ngọt" đang nói đến không phải là thứ mà hắn nghĩ.

"Sư thúc làm sao biết hắn ngọt?" Ánh mắt Cố Mạt Trạch lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống y: "Sư thúc từng nếm thử rồi ư?"

Văn Thu Thời ngẩn người: "Đương nhiên."

Y nói, theo bản năng nhấp môi: "Ta đương nhiên nếm thử rồi, ngọt lắm. Ngươi chẳng lẽ không...?"

Lời chưa dứt, trước mắt bóng đen ập đến.

Thân hình cao lớn của Cố Mạt Trạch cúi xuống, hai cánh tay chống ở hai bên y, vây quanh y lại. Hắn cúi xuống chạm vào môi y một cái nhẹ rồi rời đi.

Không kéo dài, không phải hôn, chỉ như muốn cho y nếm thử hương vị đôi môi của hắn.

"Vậy ta thì sao, có ngọt không?"

Văn Thu Thời mở to mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, hoảng hốt không thể tin vào chuyện vừa xảy ra. Y lẩm bẩm: "Ngươi điên rồi sao?"

Khuôn mặt Cố Mạt Trạch đầy tính xâm lược, bỗng nhiên áp sát lại gần đến nỗi khiến y cảm thấy nghẹt thở. Bị hắn vây quanh giam cầm trong vòng tay, cảm giác áp bức ập thẳng vào trong mặt.

Văn Thu Thời đối diện với cặp mắt đen nhánh thâm thúy, chưa được bao lâu đã nhịn không được nghiêng mặt đi. Y giơ tay đè lên vai Cố Mạt Trạch, muốn đẩy hắn ra nhưng động tác này lại làm Cố Mạt Trạch tức giận.

Sức lực hai tay của y hoàn toàn không ngăn nổi Cố Mạt Trạch lần nữa ép sát, ngay lập tức cằm y bị hắn dùng lực xoay mặt lại, lần này môi y bị hắn giận dữ ép mạnh hơn, giống như trừng phạt nhỏ dùng lực đến nỗi bờ môi trở nên đỏ rực.

Sau khi nếm đủ, Cố Mạt Trạch chỉ lùi lại chút ít, khoảng cách gương mặt hai người cực kỳ gần, hơi thở quấn quanh cùng nhau.

Yết hầu hắn chuyển động.

"Ngọt không?"

Hàng mi dài Văn Thu Thời run rẩy, bị động tác bất ngờ của hắn khiến y hoảng loạn. Y lấy lại hơi thở, môi đỏ mọng khẽ mở ra.

"Ngươi... Ưm..."

Sự kiên nhẫn của Cố Mạt Trạch đã đến cực hạn, mãi vẫn không nghe được đáp án mình muốn, ánh mắt hắn tối sầm lại. Ngón tay thon dài của hắn giữ chặt gáy y, cúi người đè y xuống giường, tiếp tục đòi hỏi một cách cuồng nhiệt.

So với ban đầu chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn điểm nước, hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.

Trong căn phòng như có lửa âm ỉ cháy, thân ảnh trước đầu giường bị ép ngẩng đầu lên, cả người bị Cố Mạt Trạch giam chặt trong vòng tay. Đôi tay trắng nõn như ngọc của y đang đặt trên hông hắn, giãy giụa muốn đẩy ra nhưng đầu ngón tay lại run rẩy không ngừng.

Theo thời gian trôi qua, y càng vùng vẫy mãnh liệt hơn, như thể không thể thở nổi. Đôi chân thon dài của y cũng bắt đầu quẫy đạp, một chân trần trắng nõn đã thò ra khỏi chăn, giẫm loạn trên giường, ngón chân mượt mà tinh tế dần dần nhiễm một tầng hồng nhạt quyến rũ.

"Ưm!"

Cuối cùng khi được thả ra, y phát ra một tiếng thở yếu ớt, đôi môi bị tra tấn đến mức mất hết cảm giác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com